No person who can read is ever successful at cleaning out an attic.

Ann Landers

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Xù
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 315 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 26
ó vẫn tiếp tục nằm ở bệnh viện cho đến khi màn đêm buông xuống
Bây giờ đã gần nữa đêm, người nó mõi nhừ và uễ oãi sau GIẤC NGỦ dài từ sáng đến giờ …
Nó bàn hoàn tỉnh giấc, dụi dụi mắt nhìn xung quanh
- Sao mình lại nằm ở đây?
Rồi nó cố ngồi dậy, bước xuống giường và toan đi ra ngoài
- Tử Kỳ! cô không khỏe thì đừng đi xuống giường như thế
Nó giật mình ngước mặt nhìn, thì đó là Thảo Yên, cô ấy nhìn nó với khuôn mặt lo lắng và quan tâm nó đặc biệt
- Thảo Yên?
Thảo Yên đi vội tới, đỡ nó ngồi lên giường
- Kỳ ngồi xuống trước đi!!
- Sao..sao Yên lại ở đây?
Thảo Yên nhẹ mĩm cười nhìn nó rồi kể
- Chuyện là Kỳ bị ngất xĩu trên đường, rồi người ta đưa vào bệnh viện và họ gọi cho Yên đến.
- Vậy… vậy sao?
- Kỳ đừng quá lo, chỉ là do suy nhược cơ thể nên dẫn đến mất sức thôi, nghĩ ngơi nhiều sẽ không sao!
- Cám…cám ơn!
Thảo Yên nắm lấy tay nó
- Chuyện sáng nay… là Yên không đúng … chắc là do không kìm chế được bản thân mà hành động như thế, Kỳ không trách Yên chứ!
Nó trả lời
- … không sao! … dù sao Kỳ cũng có lỗi
Thảo Yên cười với nó rồi nói
- Đừng nghĩ đến chuyện đó nữa, dù sao Yên cũng biết là Kỳ sẽ không làm những điều như thế đâu …. Vì vậy… sau này chúng ta hãy trở thành những người bạn thật tốt nhé!!
Nó ngập ngừng trước lời nói đó
- Chuyện đó…
- Có lẽ chúng ta có quá nhiều hiểu lầm nhưng hãy coi như chưa có gì xãy ra mà đối xữ với nhau tốt hơn. Kỳ đồng ý chứ!?
Trước một thái độ thật tâm và dịu dàng như thế, bản thân nó không suy tính kĩ, cứ nghĩ rằng Thảo Yên trước mặt mình thực sự muốn xóa bỏ mọi chuyện mà làm hòa với nó… vì thế, nó đã vui vẻ đồng ý mà không toan tính điều gì
- Được chứ!!
Thảo Yên nở nụ cười thõa mãn nắm chặt tay nó mừng rỡ
- Tốt quá!!!
Thật là không thể đoán được những chuyện mà Thảo Yên đang nghĩ với bộ dạng “ Thiên Thần “ và thái độ “ Ân cần thân thiện:” như thế … Đằng sau cái mặt nạ ấy… chính là một con người đang rắt tâm cố trả thù nó…
Đương nhiên chuyện có thai Thảo Yên rất cẩn thận dặn dò bác sĩ không để lộ ra ngoài … kể cả là cho nó biết.
Kế hoạch của Thảo Yên không phải gấp rút triệt tiêu cái thai đó… mà là từ từ… từ từ dầy vò và phá hủy nó… để cho Trung Hiền… Tử Kỳ… và cả Thái Phong sẽ phải đau đớn, hối hận vì đã PHẢN BỘI mình
___________________
Thảo Yên chở nó về đến nhà, quân tâm và căn dặn nó cẩn thận… như thể giữa nó và Thảo Yên quả thật là có một tình bạn tốt…
Sau khi lo xong mội chuyện bên Tử Kỳ, Thảo Yên lái xe và về nhà… nụ cười đắc ý lập tức hiện lên khuôn mặt thiên thần đấy… Vì Thảo Yên đang đi đúng hướng.. từng bước theo kế hoạch của mình…
KÉTT
Đương nhiên mọi chuyện chưa dừng lại ở đó, khi Thảo Yên đã bước vào cuộc chơi thì mọi thứ đã đi vào đúng vị trí của nó, tiếp theo là… Trung Hiền
Chiếc xe của cô ấy thắng gắp trước sân nhà mình
Trung Hiền vội đi ra, chạy đến xe của Thảo Yên
Thảo Yên nhếch mép cười và chuẩn bị sẳn sàn mọi thứ để … đối phó với Trung Hiền
CẠCH
Cánh cửa xe mở ra, Thảo Yên bước xuống với cánh tay đang bị băng bó còn rĩ máu trên miếng gạt quấn quanh vết thương
Trung Hiền lo lắng
- Em sao vậy?
Đôi mắt rưng rưng lệ nhìn Trung Hiền rồi vờ như không có gì
- Anh mặc kệ em đi!!
Và đi vào trong nhà
Hắn tâm trạng không ổn trước thái độ của vợ, vội chạy theo nắm tay Thảo Yên lại
- Em nói cho rõ đi!! chuyện gì đã xãy ra, tại sao tay em lại bị như vậy?
Nước mắt “ dối trá ấy “ bật rơi xuống, giương mắt nhìn Trung Hiền
- ĐÃ NÓI LÀ MẶC KỆ EM ĐI ~~
Hắn đùng đùng tức giận
- EM NHƯ VẬY MÀ BẢO ANH MẶC KỆ EM ĐI SAO ANH CÓ THỂ MẶC KỆ ĐƯỢC?
Thảo Yên nuốt cơn nghẹn, gạt nước mắt, nhìn hắn
- Anh muốn biết phải không?
- Phải!!
Thảo Yên quay mặt đi,… nhếch mép cười … rồi tiếp tục vở kịch của mình
- Là Tử Kỳ.....
Hắn sững sờ và giật mình
Thảo Yên quay nhìn Trung Hiền với khuôn mặt ướt đẫm lệ và có chút tức giận nói
- Em biết mình đã xữ xự không đúng nên đến tìm cô ấy xin lỗi. Nhưng cô ấy không nói lí lẽ gì mà đã tát em … em vẫn không nói gì … nhưng sau đó…
Hắn bàn hoàn
- Sau đó thì sao?
Thảo Yên đã khóc rất nhiều, nước mắt cô ấy không ngừng rơi, vẽ mặt rất đau …
- … ….
Trung Hiền sốt ruột, tức giận, nắm chặt vai vợ và hét to
- SAU ĐÓ THÌ SAO HẢ?~~
- Em không nói được….
Nhưng ánh mắt “ cố tình “ của Thảo Yên nhìn xuống cánh tay mình đã làm cho hắn hoang mang
- Tử Kỳ… làm em bị thương?
Thảo Yên đẩy chồng ra và chạy vào phòng …
Đương nhiên hành động ấy ám chỉ rằng… “ Đúng là Tử Kỳ đã làm Thảo Yên bị thương như thế “…
Hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào nữa… ngồi bệch xuống ghế, mặt như mất hồn … đầu như rối tung lên vì những sự thật “ giã tạo “ vừa nãy
- Tử Kỳ… làm hại Thảo Yên?.... không thể nào… Tử Kỳ là một cô gái hiền lành mà… cô ấy không thể hành xữ như thế được…. Nhưng mà… Thảo Yên bị thương là chuyện thật… cô ấy không thể tự mình làm bị thương bản thân rồi vu khống cho Tử Kỳ được…. Chuyện này là sao!!....
TỮ KỲ
~~ SAO CÔ LẠI LÀM NHƯ VẬY HÃ
~?
Hắn bực tức nắm lấy bình hoa và chọi thẳng xuống đấy
XOÃNG ~~
Bên trong phòng, Thảo Yên hé cửa nhìn ra ngoài… mĩm cười trong sự đắc ý và thỏa mãn
- “ Chỉ mới bắt đầu thôi… tôi sẽ khiến Trung Hiền… từ từ… từ từ hận cô… và bỏ rơi cô…cùng cái thai đó!!! “
Hắn sẽ không thể nào gặp được Tử Kỳ đễ hỏi rõ trắng đen mọi chuyện được?... vì sao à?... vì lời hứa của nó đã trót đồng ý với Thảo Yên..
- Nhưng… cô hãy hứa là sau này sẽ không gặp lại Trung Hiền nữa… hãy để anh ấy quên cô!! được chứ!!...
Nó cũng không muốn tiếp tục mọi chuyện nữa, kết thúc như vậy là đủ rồi…
- Ừm!
_________________________________
Nó tĩnh dậy trong một tâm trạng thoãi mái sau khi trút được gánh nặng trong lòng… nó vui vẻ cầm tấm hình Thái Phong lên mà mĩm cười
- Thái Phong à!! anh hãy nhanh về với em nhé … em nhớ anh thật đấy…
Không biết….. nó có thể gặp lại chồng mình… nữa không nhỉ?
Hôm nay nó không đi làm … nó đã hứa là không gặp hắn … vì thế… những thứ liên quan đến hắn… nó sẽ hạn chế tối đa không tiếp xúc… một ngày thứ 4 trong lành với nắng ấm và gió mát… Nó vui vẻ hưỡng thụ một ngày nghĩ giữa tuần hạnh phúc tại nhà
_______________________________
Công ty IDEA
Tâm trạng đã không tốt vì những chuyện vừa xãy ra, hắn mặt rất nghiêm nghị và lạnh lùng bước vào công ty từ rất sớm. Ngồi vào chiếc ghế chủ tịch, hắn lập tức cầm điện thoại và gọi
- Lập tức gọi Lý tổng đến gặp tôi!
Máy vừa gát thì cô quản lí mặt xanh mặt tím chạy vội vào phòng nó, gọi to
- Lý tổng! Lý tổng có chuyện gắp….~~
Nhưng cánh cửa phòng mở toan thì chẳng có bóng dáng ai trong đó cả
Cô quản lí hốt hoản chạy hỏi xung quanh thì chỉ nhận được 1 tin động trời
- Hôm nay Lý tổng xin phép nghĩ … nghe nói cô ấy sẽ nghĩ phép đến khi nào Chung tổng trở về luôn đấy
- Chết tôi rồi
~
Sau khi nhận được lời báo cáo NHƯ THẾ từ cô quản lí. Trung Hiền như được nung nóng sẵn trong lò than, vẽ mặt tức giận đến bóc hỏa … đập bàn cái RẦM và đuổi cô ấy ra ngoài
- Lý Tử Kỳ… cô làm vậy là ý gì?
Trung Hiền dù mang tiếng là đang làm việc nhưng tâm trí lúc này chỉ có trong đầu mình một câu hỏi “ Tại sao Tử Kỳ lại làm vậy!?
“ …. Tại sao lại hại Thảo Yên tại sao lại từ chối làm việc đến khi Thái Phong về…tại sao tại sao và tại sao… lòng hắn như bị thiêu đốt, hoàn toàn không thể ngồi yên ….
_________________
Mặc khác
Thảo Yên đã thành công ở những bước đầu thì những chuyện tiếp theo cô ấy sẽ làm thì đương nhiên… sẽ còn KHŨNG KHIẾP VÀ ÁC ĐỘC HƠN ….
TING TONG
Tử Kỳ đi ra ngoài và mở cửa
CẠCH
Nó mở tròn mắt ngạc nhiên
- Thảo Yên?
Thảo Yên với đôi mắt rưng rưng ngấn lệ, nhìn nó rồi sụt sùi nói
- Yên có thể vào trong không?
Nó lo lắng gật đầu đồng ý và đỡ Thảo Yên vào nhà
- Có chuyện gì vậy?
Thảo Yên nắm lấy bàn tay mình, giọng nói nghẹn ngào kể
- Trung Hiền…
- … …
- Anh ấy nói là không cần Yên… anh ấy cũng không cần Trung Đan… anh ấy muốn li dị với Yên
Nó kinh ngạc
- Cái gì? Cậu ta dám nói điều đó sao?
- Yên đã cố hòa giải mọi chuyện, nhưng anh ấy vẫn một mực khăn khăn không thể tiếp tục được.... Thậm chí... thậm chí anh ấy còn xô ngã Yên và làm Yên bị thương...
- Thật quá đáng mà!!!
Thảo Yên lấy khăn thắm nước mắt đang rơi “ nhiệt tình “ trên má mình … nhìn nó mong cầu sự thông cảm
- Tử Kỳ à!!....
Rồi cô ấy quỳ xuống trước mặt nó …
- Yên đứng lên đi!!!
Dù nó cô đỡ nhưng Thảo Yên vẫn tiếp tục, nắm chặt tay nó và nói
- Kỳ hãy giúp Yên điều này!!...
Với tấm lòng nhẹ dạ cả tin của nó thì… đồng ý giúp đỡ Thảo Yên là chuyện hiển nhiên…
và đó chính là sai lầm tồi tệ nhất của nó ….
Lời nhờ vả của Thảo Yên chính là cái bẫy đã được chuẩn bị sẳn trong kế hoạch của mình. Chỉ cần dẫn dụ con mồi vào đúng tâm…. BOOM… thì mọi chuyện sẽ đâu… vào đấy
Thảo Yên lái xe dẫn nó đến chỗ đã dàn dựng trước… cụ thể là bãi đậu xe tầng hầm của công ty IDEA
Thảo Yên đậu xe rồi mở cửa cùng nó bước ra…
- Xin lỗi… bắt cô giúp tôi điều này …. Thật sự tôi thấy rất ấy nấy…
Tử Kỳ mĩm cười nhìn Thảo Yên
- Không sao!! giúp được Yên là tốt rồi… mọi chuyện cũng nên kết thúc!
Sau đó, Thảo Yên quay đi, gọi điện đến phòng tiếp tân, nhờ họ báo với chủ tịch Phạm rằng ở tầng hầm bãi đậu xe có một vật gửi đến anh ấy …
Đấy chỉ là cái cớ để dẫn Trung Hiền đến chứng kiến 1 cảnh tượng… mà hắn hoàn toàn không nghĩ sẽ diễn ra…
Một lát sau, hắn đã xuống đến nơi … vừa thấy bóng dáng Trung Hiền phía xa, Thảo Yên quay lại, mặt ấy náy nhìn Tử Kỳ
- Làm phiền cô!
Nó chần chừ 1 lát… rồi tiến đến trước mặt Thảo Yên…
- Xin lỗi!!
CHÁT
~
- Á!! – Thảo Yên ôm mặt nhìn nó rưng rưng lệ
- Tôi cảnh cáo cô, mọi chuyện chưa chấm dứt đâu, Cô nên hiểu rằng Trung Hiền hoàn toàn không yêu cô!!... người anh ấy yêu là tôi! Lý Tử Kỳ!!
Hắn đang đi đến thì nghe thấy tiếng của họ, chợt dừng chân đứng nhìn từ xa… hắn bàn hoàn và kinh hãi trước những gì mình nhìn thấy… Tử Kỳ tát Thảo Yên….
- Dù là vậy nhưng cô có thể từ bỏ mà … tôi xin cô!! cô hãy buông tha anh ấy đi… anh ấy rất quang trọng với tôi… Tử Kỳ à!! cô coi như là làm việc tốt mà từ bỏ đi…
… Nó chần chừ… vì nó không nỡ tát Thảo Yên… nhưng con người đó, vì mục đích của mình sẽ không từ thủ đoạn, lập tức Thảo Yên quỳ xuống trước mặt nó, nước mắt rơi ròng rã trên mặt…
Nó lúng túng khi Thảo Yên làm điều đó….
- Tôi cầu xin cô đấy!! Trung Hiền thật sự rất quan trọng với tôi… cô muốn tôi làm gì cũng được, sau này tôi sẽ nghe lời cô… cô hãy thương tình mà rời xa anh ấy đi
Trung Hiền nhìn họ mà lòng tức tối câm phẫn… hắn hoan mang không hiểu vì sao Tử Kỳ lại hành xữ như vậy… vợ của hắn đang cầu xin cô ấy… hắn không dám nhìn vào sự thật này nữa…
Ngay lúc đó, nó không biết phải làm gì tiếp theo thì…
Thảo Yên nắm lấy tay nó, Tát thật mạnh vào mặt mình…. Thảo Yên ngã ra mặt đất…
Hắn giật mình, quay mặt nhìn
Nó tính chạy đến đỡ thì… Thảo Yên hất tay nó ra …. Vẻ mặt đau đớn nhìn nó
- Từ Kỳ!! cô đánh tôi thế nào cũng được… tôi biết mình vô dụng không thể làm anh ấy yêu mình… dù là thế nhưng tôi vẫn cầu xin cô…
Thảo Yên ngồi bệch xuống đất, tay nắm chặt chân nó… mặt cầu xin… Thảo Yên nhìn nó… mong cầu sự giúp đỡ…
Nó nhắm mắt… nuốt lấy can đảm mà thốt lên
-Cô sẽ không bao giờ đạt được điều đó
Và cuối xuống nắm lấy tay cô ấy hất ra… nhưng rõ ràng là không dùng quá sức… nhưng chính Thảo Yên đã thêm vào đấy, cố tình té ngã ra sau như thể nó đã đầy mạnh mình….
- Á!!!~~
Trung Hiền đứng phía ngoài thấy cảnh tượng này… nếu không lên tiếng thì đúng quá là hèn hạ… lòng hắn hừng hực sự tức giận, tiến đến chỗ nó. Đỡ vợ đứng lên và nhìn nó với ánh mắt như muốn kề dao vào cỗ mà hành xác nó….
- Quả thật là vậy sao?
Nó bật lùi về sau do quá bàn hoàn…
- Tôi nghĩ mình đã lầm khi nghĩ cô vẫn còn như trước! cô là loại người đó sao??... thật đáng khinh bĩ
Tử Kỳ nhìn hắn không thể thốt lên lời nào vì Thảo Yên bên cạnh nhìn nó … chờ đợi một sự trả lời vô tình của nó...
- … Phải!! tôi là thế đó!... Tôi biết là Hiền còn yêu tôi, cũng vì lúc trước cô ấy đã giành mất Hiền từ tay tôi nên giờ tôi muốn dày vò cô ấy như thế đấy!! thì sao chứ!?
Hắn tức giận, chỉ mặt nó
- Kỳ!!!
- Tôi tát cô ấy, tôi đánh cô ấy… tôi nguyền rũa cô ấy… thì sao?... tức giận à?... đau lòng à?... không phải Hiền và Thảo Yên chỉ là vợ chồng trên danh nghĩ thôi sao? tôi đánh cô ấy cũng đâu liên quan đến Hiền … lòng Hiền chỉ có tôi mà thôi, tình cảm … mọi thứ, kể cả người vợ đó Hiền cũng có thể đánh đổi để đến với tôi mà… vậy Hiền có tư cách nói với tôi chứ!?
CHÁT
~
Thảo Yên mở to mắt kinh ngạc khi thấy Trung Hiền tát Tử Kỳ
Quả thật sự tức giận của hắn vẫn còn hằn trên khuôn mặt… ngay cả cái tát đó cũng mang theo sự tức giận ấy…
Nó trụ không vững vì bạt tay đó mà loạn choạn… rơi cả nước mắt… khóe miệng còn có máu…
Nó ôm mặt mình… nhìn cả 2… nuốt cơn nghẹn trong lòng… rồi bỏ đi!
Nụ cười đắc ý lại thầm hiện lên… nhìn nó bước đi mà lòng Thảo Yên như từng bước từng bước hã được cơn giận…
Trung Hiền run run tay sau khi tát nó… cái tát đó… hắn đã đánh nó… đánh người mình yêu nhất… Hắn như muốn quỵ xuống sau mọi chuyện… lòng hoan mang và sợ hãi
Thảo Yên nhìn hắn… khóe mắt đỏ vì những giọt nước mắt
- Anh vốn không nên đánh cô ấy!!!
Hắn bàn hoàn quay nhìn vợ
Cô Vợ Của Tôi Cô Vợ Của Tôi - Cá Xù