Có 04 bước để đạt thành tựu: lên kế hoạch một cách có mục đích, chuẩn bị kỹ lưỡng, tích cực thực hiện, và kiên trì theo đuổi.

William A. Ward

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Xù
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 315 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
hật sự mà nói, lời đồng ý của nó không có nghĩa là chấp nhận tha thứ hay là mền lòng vì hắn cả… mà đơn giản chỉ vì nó không muốn vì tình cảm cá nhân mà bỏ mặt mọi thứ.
Thảo Yên bỏ đi có lẽ cũng vì nó, bé Trung Đan không nên vì thế mà bị bỏ mặc như vậy… dù sao cũng chỉ là chăm sóc 1 đứa trẻ… mọi chuyện vẫn có thể nằm trong tầm tay của nó.
Nó lái xe một mạch đến chỗ của Trung Hiền
TING TONG
Nó đặc chân đến của phòng 1002 ở khách sạn NEWTON,chần chừ 1 lúc và nhấn chuông
Cánh cửa nhanh chóng mở ra, trước mặt nó vẫn là cái tên đáng ghét ấy… nhưng đằng sau… lại là 1 đứa trẻ khấu khỉnh đến phát ghen tị…
Tiếng khóc của Trung Đan mỗi lúc một lớn hơn … vẻ mặt thay vì hầm hầm tức giận mà đôi co với hắn thì nó lại trở nên lúng túng và lo lắng hẳn, vội đi đến chỗ của Trung Đan và xòe tay bế bé
- Ôi!! ngoan ngoan, sao dạ?.... con khó chịu à?... thôi thôi nín đi cô thương
Tiếng nấc cũng như tiếng khóc đã giảm hẳn trong thấy, Trung Hiền nở nụ cười vui mừng nhìn nó và con.
- Cám ơn Kỳ.
Nó xoay lưng lại,tay vẫn dỗ dỗ Trung Đan
- Kỳ làm việc này không phải vì Hiền đâu!!
Dù lời nói ấy lạnh lùng, nhưng hành động của nó lại làm hắn cảm thấy không hẳn là không vì hắn!
RENG…RENG…RENG
Trung Hiền vội lấy điện thoại
- Alo
- Chúng tôi đã chuyển mọi thứ đến địa chỉ rồi thưa ông
Hắn nhìn nó và nói tiếp
- được rồi, tôi sẽ đến ngay
Nó nhìn hắn
Trung Hiền lúng túng mĩm cười
- Hôm nay, Hiền phải dọn đồ vào nhà mới… nên..
- Đi thôi!!
Hắn kinh ngạc trước lời nói của nó
- Hả?
Nó nạt
- Không phải chuyển nhà sao? không đi nhanh
Trung Hiền vui vẻ mở cửa mời nó đi ra
Nó bế Trung Đan đang nũng nịu trên tay mình bước ra ngoài
________________________
Trung Hiền lái xe chở nó cùng Trung Đan đến ngôi nhà mới, vị trí nó đang ngồi… thường là do Thảo Yên ngồi, bé Trung Đan cũng là do cô ấy chăm sóc…. Nhưng hôm nay thì nó lại đóng vai một người mẹ THAY THẾ như vậy nè…
Ôi thôi!! cậu nhóc Trung Đan nhà ta là chúa nũng nịu nhưng cực kì tinh ranh, Tử Kỳ cũng rất mến cậu nhóc này … trên suốt chặn đường từ khách sạn đến ngôi nhà mới thì nó không lúc nào ngơi bỏ rơi Trung Đan, nó và Trung Đan vui vẻ đùa với nhau
Trung Hiền dù đang lái xe nhưng vẫn cảm nhận được sự vui vẻ và hân hoan của nó, Chưa bao giờ kể từ khi hắn và Thào Yên cưới nhau, nụ cười này lại xuất hiện… một nụ cười hạnh phúc thật sự …có lẽ chỉ mỗi mình nó có thể mang lại mà thôi!
_________________________
Ngôi nhà mới….
Thật sự bất cứ người nào đã có gia đình đều có ước mơ sở hữu căn nhà này…. Quả thật là nó rất đẹp… nghĩ lại căn nhà của nó cũng thể sánh bằng ngôi nhà TRIỆU phú này … nó quá đẹp, quá lộng lãy… nhưng cũng rất ấm cúng….
Chiếc xe vừa thắng lại ở sân trước của ngôi nhà …
Trung Hiền tháo dây an toàn, nhanh chóng bước qua bên nó, mở cửa và chờ nó cùng Trung Đan bước ra
Đương nhiên sự hiểu lầm sẽ vẫn tiếp tục diễn ra vì thực tế họ trong có vẻ không gióng 2 người xa lạ là mấy
Trước khi nó hết ngưỡng mộ cảnh tượng trước mắt thì … đột nhiên có một người chạy tới
- Thưa ông, mọi thứ đã được chuyển đến rồi ạ!!
- Được rồi! vất vả cho anh!
Ánh mắt nó thôi nhìn căn nhà, quay sang chổ hắn
Không biết lí do tại sao lại thành ra thế này…
- À!! ông đưa vợ cùng đến sao?... trong 2 người rất hạnh phúc đấy, có cả đứa cậu nhóc trong khấu khỉnh quá
Nó tròn mắt nhìn Trung Hiền rồi nhìn người đàn ông vận chuyển đồ đó
Trung Hiền mĩm cười và bảo
- Cám ơn vì lời khen, tôi sẽ tăng thêm tiền vận chuyển cho lần này
- A ha! không có chi, cám ơn ông!! vậy tôi xin phép đi trước, có gì cứ gọi tôi
- Ừm
Trung Hiền gật đầu xong quay sang nhìn nó thì…
- Chỉ là xã giao thôi! Kỳ không đề bụng chứ?
Nó biết dù có cố cải cũng không đi đến đâu,nó đành bỏ mặc cái tức đó mà đi thẳng vào trong nhà
- Tôi không dám!
_______________________________
Bên ngoài đã rất đẹp nên khi bước vào trong thì… kiến trúc đọc đáo ở đây không khỏi khiến nó phải trầm trồ thầm ngưỡng mộ…
Bé Trung Đan đang nằm rất ngoan trên tay nó, có lẽ đã khóc mệt rồi chăn?... nhưng chính điều đó lại làm nó rất mến cậu nhóc này… trong rất đáng yêu
Mọi thứ trong phòng vì mới chuyển tới nên rất bừa bộn, vẫn chưa sắp xếp cụ thể và ngăn nắp. Trung Hiền lên tiếng
- Hay là… Kỳ phụ Hiền dọn nhà được chứ?
Nó im lặng nhìn xung quanh…
- Kỳ bế Trung Đan vào phòng ngủ đã
Hắn cười thằm trong bụng, nhìn nó…
Nó cẩn thật đặc cậu nhóc nằm lên giường, cẩn thận đấp chăn cho Trung Đan, rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài tránh làm thức giấc
2 cặp mắt nhìn nhau… vẫn im lặng… ánh mắt hắn đang trông chờ rất nhiều ở nó… một lát nó lên tiếng
- Kỳ không biết là cách trang trí của mình có làm hài lòng của Thảo Yên và Hiền không … vì thế
- Kỳ cứ làm theo những gì mình thích!..
Lời nói đó… làm nó vừa có chút bất ngờ… vừa có chút lo sợ… là ý gì chứ?
Rốt cuộc thì công việc vẫn bắt đầu
- Soffa đặc ở đây!
Nó chỉ ở giữa phòng khách
Trung Hiền không nói không rằng, kéo cái soffa dài gần 2 mét vào trong
Nhìn tướng thư sinh ấy, chắc hẳn không nghĩ là có thể làm những việc nặng nhọc ấy… nhưng quả thật là Trung Hiền rất mạnh. mấy chóc đã lôi cả bộ soffa đặc đúng vị trí nó yêu cầu… Tuy nhiên, mồ hôi thì nhễ nhại…
Nó chỉ đứng đó… nói gì thì nói… không lẽ lại không làm gì?
- Cầm lấy đi!
Nó lấy khăn giấy đưa cho Trung Hiền
Hắn ngước mặt nhìn nó … rồi mĩm cười
- Cám ơn
Không chỉ là bộ soffa mà thôi, còn hàng đóng vật dụng khác đang từ từ được nó chỉ trỏ bắt hắn chạy tới chạy lui sắp xếp đúng vị trí tương thích… ôi thật là gian nan…
2 tiếng sau……….
Hắn ngồi phệch xuống ghế soffa thở không ra hơi… có lẽ cả khối công việc nặng ấy quá sức với một chủ tịch như hắn?
Nó tiến đến gần hắn và đưa ly nước lạnh cho hắn
- Uống đi!
Dù rất mệt nhưng hắn vẫn không mĩm cười thay lời cảm ơn của mình, rồi cầm lấy ly uống 1 ngụm lớn hết ly nước
Cơ bản mọi thứ đã hoàn thành… chỉ việc là đặc những đồ dùng trang trí và những thứ cần thiết lên xung quanh nữa là mọi thứ đã ỗn thỏa
Nó ngồi xuống đối diện hắn, uống một ngụm nước
Hắn lên tiếng
- Cám ơn!!
- Kỳ bắt Hiền vất vã như thế mà cảm ơn gì!
- Không sao!! chỉ cần Kỳ ở đây là được rồi …
Nó né tránh
- Nghỉ ngơi một lát thì bắt đầu làm tiếp, chỉ cần trang trí lại một ít có lẽ sẽ xong rồi
Trung Hiền cười nhạt
- Ừm
Nhưng mà…
- Ụa… ụa!!!
Nó bịt miệng vì buồn nôn
Trung Hiền lo lắng nhìn nó
- Sao vậy?
Nó đưa tay ý chỉ không có gì … nhưng
- Ụa …. ụa ụa….
Nó chạy vội vào tolet
Hắn cũng sốt ruột không kém
1 lát sau
Nó bước ra ngoài… mặt mài có chút nhợt nhạt
Trung Hiền vội đi đến đỡ nó
Dù muốn hất hắn ra… nhưng có lẽ nó hơi choáng nên cũng không làm được gì, mặc hắn đỡ mình ngồi xuống
- Có sao không?
Nó nuốt nước bọt, mấp máy nói
- Không sao… chỉ là buồn nôn thôi
- Buồn nôn?
Nó gật đầu
- Ừm
- Kỳ đến bác sĩ chưa?
Nó lắc tay
- Không cần, nghĩ tí sẽ khỏe. Dù sao những lần trước cũng vậy, sẽ không sao đâu
Trung Hiền tinh ý
- Vậy… Kỳ hay buồn nôn lắm sao?…
- Dạo này thì vậy… có lẽ cũng gần 2 tuần rồi…
Mặt hắn tối sầm lại… vẻ tức giận vô cớ
- Tử Kỳ!!
Nó mệt mõi ngước nhìn hắn
- Có phải Kỳ có thai không?
Nó mở to mắt kinh ngạc
- Có thai?
Hắn lập tức đến cạnh nó vịnh 2 vai nó, mặt đầy vẻ hoản loạn
- Kỳ có thai phải không!?
- …Hiền nói cái gì vậy? Kỳ không giỡn đâu…làm gì có chuyện đó!!
chuyện gì sẽ xãy ra?
Chính nhận định đó mà làm cho không khí hiện tại rơi vào hoàn cảnh căng thẳng cả hai phía!
Đương nhiên rồi, hắn thì sốt ruộc, lo lắng không biết nó có thật sự mang thai với Thái Phong hay không? Còn riêng nó thì vô cùng hoản loạn vì trước giờ nó luôn nghĩ điều đó không thể đến nhanh như vậy! Mang thai à?... không thể nào!!!
Nó bập bẹ lên tiếng
- Không…không phải!
Trung Hiền bớt căng thẳng đi, ngồi xuống như chút được gánh nặng rất lớn
- Xin lỗi!! đã làm Kỳ hoản sợ
Nó chớp chớp mắt ổn định tinh thần rồi làm lơ mọi chuyện
- Kỳ… kỳ phải nấu đồ ăn đây… Hiền cứ ngồi đây đi
Nó lúng túng đi vào bếp
Khoảng thời gian đó… tuy chỉ có 30 phút nhưng quả thật… rất khó hiểu, rất khó chịu … Nó chỉ biết cấm cúi nấu thật nhiều… tuy là thế nhưng đầu vẫn nghĩ tới những lời nói của hắn “ Kỳ có thai à? “ …. Mỗi lần câu nói ấy hiện lên là nó cứ như sắp phát điên đến nơi vậy, bầm nát mấy củ cà rốt không thương tiếc…
Bên cạnh đó, Trung Hiền cũng không yên bình là mấy, dù chính miệng Tử Kỳ nói là không phải… nhưng rõ ràng tâm trạng của 1 người đàn ông khi thấy người mình yêu… đang nằm trong vòng nghi vấn rằng đã có con với một người khác… thì rõ ràng như ngồi trên đóng lửa, thấp thỏm lo âu… Nhưng quả thật là với bản lĩnh của hắn thì tâm trạng của cá nhân không thể nào dễ dàng lộ rõ mồn một như vậy, hắn trong rất điềm tỉnh ngồi trên ghế soffa … và xem ti vi
Bỗng dưng…
OE..OE..OE..OE
Tiếng khóc của Trung Đan làm cả 2 đang BÌNH TĨNH theo kiểu của mình cũng giật mình và vội chạy vào phòng
Khi hắn đến nơi thì…
- Ôi!! Trung Đan ngoan! con thức rồi hả!?... ừ ừ chắc con đói rồi! cô pha sữa cho con uống nha!! … nín đi nín đi
Hắn nở nụ cười thầm trong lòng… toan quay ra ngoài thì
- Này!!
Hắn quay lại
- Đã vào thì phụ Kỳ đi chứ!!
Hắn mở to mắt nhìn nó đi tới gần
- Này! ẫm con mình cẩn thận đấy
Nó đỡ nhóc vào tay hắn, rồi mĩm cười đùn đẩy trách nhiệm
- Kỳ còn phải dọn bữa trưa lẫn pha sữa cho Trung Đan nữa, Hiền quá rãnh tay đi! nên vì thế hãy chăm sóc Trung Đan cho tốt, ít nhất là trong 10 phút đấy
- Kỳ!!!
Nó không thèm nghe và bỏ mặc hắn với đứa con dễ thương của mình
Ôi thật là lúng túng và hổn loạn mà…. Nhìn cái cách bế cũng có thể hiểu rằng hắn chưa bao giờ biết làm một người cha thế nào mà! Ai đời lại bế con như kiểu xách hàng đi chợ ấy! bế nách Trung Đan giơ thẵng ra trước cứ như là sợ bị nhiểm khuẩn hay sao ấy… Dù Trung Hiền có làm bất cứ cái gì đi nữa thì tiếng khóc của Trung Đan không lúc nào ngớt hơi mà toàn tăng tốc …. Hắn nhanh chóng đặc con mình lại lên giường … rồi ngồi suy nghĩ…. Kết quả là …
- Nhìn nè!!!
Hắn lè lưỡi nhăn mặt làm hề chọc Trung Đan…. Và đây là hồi đáp
OE…OE…OE
- Nín nín nín!!... không được à?.... để ba làm cái khác
Hắn cuối mặt xuống rồi hất lên làm ông kẹ
- Tèn Ten
OE OE OE OE
Hắn hoản loạn với biểu hiện của Trung Đan nên
- Đừng khóc nữa, ba đánh thật đấy!!!
- OE OE OE OE
~
Nó đang trong bếp khi nghe thấy tiếng khóc đó cũng vội chạy vào
- HIỀN LÀM CÁI GÌ VẬY?
Nó bực tức chạy đến ẫm Trung Đan lên và dỗ dỗ, mặt thì không hề bớt cáu gắt với hắn
Còn Trung Hiền thì hoàn toàn rơi vào thế bị động
- Hiền…
- Không có Hiền gì hết!! Sao lại có một người ba không có kinh nghiệm như Hiền nhỉ? Thật là….
- Hiền…
- Thôi đi!! vào bếp mà dọn đồ ăn lên, Kỳ pha sữa và làm xong bữa trưa rồi!
- Vậy…
- Gì nữa!! còn không đi nhanh! Hay là Hiền chăm sóc Trung Đan
Hắn giật mình
- Không không!!! Hiền dọn bữa trưa là được phải không
Và chạy thẳng vào bếp không quay đầu lại
Nó bớt cáu và mĩm cười nhìn Trung Đan
- Trung Đan à!! ba con không phải cố ý làm con sợ đâu.. ba con chỉ muốn con vui thôi, còn đừng giận ba nha!! … Ôi Trung Đan dễ thương quá đi mất
Thằng nhóc đó… cười thật khấu khỉnh với nó…
_____________________________
5 phút sau …
Nó ẫm Trung Đan ra ngoài thì
- Hiền định bê toàn bộ thức ăn ở trong bếp ra luôn đấy à?
- Hả?
Nó gắt và đi tới
- Sao lại không múc ra tô sẳn mà mang nguyên nồi thế này…
- Hiền..
Nó ngộ ra 1 điều
- À!! chắc là bữa cơm của Hiền luôn có Thảo Yên lo cho nên đến nỗi dọn 1 bữa cơm cũng không xong phải không
- … không đâu!! Hiền biết!... múc ra tô phải không! được rồi
Lập tức hắn chạy vào trong mang tô ra và múc canh vào
Nhưng do quá hấp tấp nên
- Á!!
Hắn nắm chặt bàn tay bị phỏng khi vô tình làm đỗ canh nóng vào tay
Nó đi đến
- Có sao không!!? ngâm tay vào nước lạnh nhanh đi
Hắn nhìn nó
- Ờ,,,
______________________________
Nó đặc Trung Đan ngồi vào xe đẩy, rồi quay sang lấy kem dưỡng tay trong túi xách của mình ra
Trung Hiền mới xối nước xong thì đi ra
Nó lo lắng vội chạy đến
- Tay đỏ hết rồi
Hắn..mĩm cười
- Không sao!
Nó nhăn mặt
- Không sao gì mà không sao, đỏ cả lên rồi, lấy cái này thoa lên đi!
- Không cần mà!!
Nó giựt lấy tay hắn và lấy ít kem thoa lên
- Nếu không xử lí cẩn thận sẽ để lại xẹo và rát lắm đấy!! Đau không?
Hắn vui vẻ lắc đầu
- Không!
Nó lại tiếp tục cuối xuống thoa tiếp… rất nhẹ nhàng và chu đáo
Cô Vợ Của Tôi Cô Vợ Của Tôi - Cá Xù