Những nỗ lực của bạn chỉ có thể đơm hoa kết trái nếu bạn quyết không bỏ cuộc.

Napoleon Hill

 
 
 
 
 
Tác giả: Cá Xù
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 315 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 2
hái Phong... từng bước... từng bước.... mò lên tầng trên theo ánh đèn dọc 2 bên cầu thang.... cố gắng hết sức không gây ra tiếng động.
Cuối cùng cũng đã đến trước cửa của phòng Tử Kỳ.... Lúc này thật sự là căng thẳng, mồ hôi trên trán cậu ta toát ra liên tục.... càng cố im lặng thì.... cái bụng lại càng ỌC ỌC bấy nhiêu.... làm sao có thể lẻn vào trong được chứ!!
Với kinh nghiệm nhiều lần trốn lên CẤM ĐỊA, tuy thất bại nhưng qua đó luôn rút được những kinh nghiệm quý báu....
- “ Vợ mình thường tắm lúc 9 giờ tối.... sau đó đọc sách đến 10h.... chắc hẳn 10h30 sẽ đi ngủ.... vậy là... mình có thể lẽn vào rồi “
Tuy là bàn tính như thế... nhưng thực sự là rất lo lắng... còn sợ hãi nữa. Dù bị HÀNH HẠ đã quen... nhưng hình phạt cho tọi đột nhập trái phép thế này thì....đáng phải kể đến..
4/10 lần nhập viên vì chẹo xương sống.....
3/10 lần phải nghĩ dưỡng tại nhà.....
3/10 còn lại.... cũng bầm dập không kém....
Nghĩ tới đó Thái Phong nuốt nước bọt tự thương xót ình.... nhưng.... thật sự là đói đến mức không chịu được nữa... từ trưa đến giờ.... có hột cơm nào vào bụng đâu... tối về còn bị vợ cấm không cho đi ăn nữa...
Thái Phong không sợ vợ.... vì lúc trước luôn muốn vợ được hạnh phúc nên lúc nào cũng chiều cô ấy.... riết rồi quen... nên khi cô ấy lấn tới.... không dám chóng trả....
(con hư tại mẹ - vợ hư tại chồng )
Đã hơn 10 phút do dự trước cửa... Thái Phong vẫn chưa có đủ can đảm để xong vào....
KHông thể cứ như thế này mà nhịn tới sáng được.... 3 năm qua... cô ấy nói thế nào mình nghe thế ấy.... riết rồi mình cũng ngu theo luôn.... mình là đàn ông! là chồng của cô ấy... không thể cứ như thế này được..... phải Vào... đúng rồi! Vào thôi
Chí khí dâng cao, tay lâm lâm khoá cửa.... môi mấp mấy run rung.... chân thì bũn rũn....
.....CẠCH.. dù đã cố lắm những cánh cửa vẫn cứ phát ra tiếng động
Thái Phong như đứng tim, cứ sợ nó thức giấc... nhưng nó có thức thì Thái Phong cũng không biết gì....bởi vì phòng nó tối đen như mực.... trừ khu vực ghế ngồi ở bàn gần tolet.
.... 1 vài giây sau.... không thấy có phản ứng gì.... đang trong trạng thái an toàn... Thái Phong được nước làm tới.... cầm điện thoại... rọi xuống xát đất tìm đường đi...
Như 1 tay ĂN TRỘM thực sự có kinh nghiệm.... Thái Phong trường xuống sàn như 1 con rắn đang lướt đi.... từ từ tiếng đến gần giường nó.... Nói thì như thế nhưng... khó khăn hơn tưởng tượng... tình thần đang bị khủng bố... như đang phải mang theo 1 quả bom hẹn giờ không biết phát nổ lúc nào....
CỐP... đầu Thái Phong va vào tủ cạnh giường nó.... Tim như muốn rớt ra ngoài vì hoãng sợ..... mặt nằm úp xuống sàn... không dám nhút nhít..... thậm chí là còn nín thở.
.......... nhưng... không có chuyện gì xảy ra.. có lẽ.... nó ngủ say quá chăng?
Tim bắt đầu dãn ra.... cổ ngước lên.... dùng tay còn lại lau mồ hôi đang đổ như mưa rào của mình..... rồi nhẹ nhàng dùng điện thoại rọi vào chiếc tủ....
Có ánh sáng phản chíu lại chứng tỏ trong đó có chìa khóa....
Thái Phong thầm vui mừng.... tắt điện thoại... dùng tay còn lại bỏ lên trên bàn sờ soạn tìm.....
- SAo.... sao chìa khoá nó mền vậy ta?.... trời ơi còn mịn nữa.... 1...2...3.... 5 chìa lận à.... mình nhớ chỉ có 1 thôi mà...
TÁCH... chiếc đèn bàn bật sáng.....
Thái Phong đứng tim, giật mình... không dám xoay lên nhìn... chỉ cuối mặt xuống đất... giọng lấp bấp
-....sao... sao lại sáng thế này....
- Tay tui mền lắm hả??....
Ôi cái giọng thanh thanh mà ngọt ngọt này sao quen quá...... chỉ 1 tiếng nói ấy cất lên là tay chân Thái Phong bũn rũn.... miệng lấp bấp run rẫy.... Khuôn mặt thì khỏi nói rồi... xanh còn hơn tàu lá chuối nữa.... giờ có giã vờ như không biết cũng chết... mà biết lại càng chết thảm hơn..... tốt... tốt hơn là... nên... nên thú thật.....
Chồng nó... từ từ xoay cái đầu... về hướng chiếc bàn.... nơi cậu ta sờ thấy chiếc chìa khoá NÓ MỀM MỀM... NÓ MỊN MỊN... CÓ ĐỦ 5 CHÌA... vừa nãy....
Khi đôi mắt đã kiểm chứng.... CHÌA KHOÁ đang cầm là bàn tay... của vợ thì....
Thái Phong nuốt nước bọt.... miệng ráng nhếch mà cười trong sự hãi..... quay nhìn chủ nhân của bàn tay ấy..... chỉ còn biết thốt lên
- Hơ...hơ.... chào...chào buổi tối...
Khi nhìn thấy cặp mắt đầu sát khi của nó nhìn mình thì.... Thái Phong như thụt mất lưỡi.. chỉ còn nước im lặng.... nhìn nó
- Anh!... đang làm gì trong phòng tui giờ này HẢ?
Ôi vẫn cái giọng ấy... nhẹ nhàng đến phát CHẾT.... 3 hồn 7 vía của Thái Phong đồng loạt bỏ chạy.... giờ chỉ còn mỗi cái xác nhìn nó cười trong đau khổ....
- Anh biết là lên đến đây vào giờ này thì sẽ thế nào rồi đấy?
Nhìn vợ cười mà mồ hôi Thái Phong tuông rơi....
- Anh... anh biết!
- À!... thì ra biết.... mà còn có gan xong lên đây nữa... thì chắc cũng đã chuẩn bị sẵn cả rồi phải không
Miệng Thái Phong ú ớ... không nói được lời nào khi nhìn thấy nó gỡ cây rôi ở gốc giường ra nhìn mình chầm chầm....
- 1 là tự ra đứng đó.... 2 là tui sẽ.....
- Anh.... Anh ra.... anh ra mà
Tự động nhỏm dạy chạy ra đứng ở gốc tường, úp mặt vào trong... thậm chí là... khoanh tay lại
- Tốt! rất nhanh gọn.... vậy tui cũng không muốn kéo dài thời gian nữa....
Nó đứng dậy, bước xuống giường cùng với cây roi mây tiếng đến chỗ Thái Phong.... Cậu ta thì.... úp mặt, nhắm tịt mắt quay vào từng không dám hó hé
- Nè! CHUNG THÁI PHONG
-....... Hả?
- Tui nói ANH BAO NHIÊU LẦN RỒI HẢ?
-... Nhiều... nhiều lắm...!!
- VẬY SAO BIẾT PHÁP CÒN PHẠM PHÁP....
- Anh!!!
CHÁT!...... nó cầm cây rôi quất rất mạnh vào người Thái Phong.....
- ÁÁÁÁ
~~ - Thái Phong la lên vì cái roi ấy quất rất mạnh vào lưng cậu ta... đôi mày nhíu lại vì cơn đau...
- Tui luôn cảnh cáo anh là tuyệt đối không được lên đây, TẠI SAO VẪN LÊN HẢ?
- Anh!!!!
Chưa kịp biện minh lí do của mình thì Từ Kỳ đã giơ tay quất tiếp roi thứ 2 – CHÁT
- Á ÁÁAAA
~
LẦn roi này thật sự rất đau.... vì nó chòng lên vết thương do roi đầu trên người cậu ta vừa nãy... đôi tay đang khoanh cũng phải buông xuống mà đỡ cho tấm lưng.
Nó... cũng... thấy mình rất quá đáng... nhưng vẫn tiếp tục...
- Tui hoàn toàn không thể tin tưỡng anh được nữa, ANH ĐÚNG LÀ ĐỒ ĐÀN ÔNG XẤU XA MÀ
~
CHÁT....- lại 1 lằn roi được in lên người Thái Phong.....
- ÁÁAAAAAAAA
~
- Anh còn dám CHỐI NỮA!! CÒN DÁM LÊN ĐÂY NỮA KHÔNG HẢ?
Tiếp sau đó... không chỉ là 1 roi 1.... mà là nhiều roi liên tiếp đánh vào người Thái Phong
- ``ÁAAA
~ ÁAAAAAAA
~ ĐỪNG ĐÁNH NỮA....ÁÁ
~~
Cuối cùng vì quá đau và chịu không nỗi... Thái Phong quỵ chân ngồi xuống sàn...... mặt mày nhợt nhạt lại toát nhiều mồ hôi.... Nó...có chút lo lắng... ngồi xuống hỏi:
-.... Tui... tui chỉ mới đánh có thế mà anh không chịu được... lần... lần sau... đừng có mà mò lên nữa.....
Nó vẫn nói theo kiểu là nó không có lỗi....
Thái Phong quả thật rất đau.... lưng không thể nhút nhít được vì những trận roi ấy.... Đàn ông... vốn sức chịu đựng rất giỏi... nhưng 1 khi họ đã nói đau... thì thực sự... là rất đau đấy!!!...
Nó... nó lùi lại... rồi đứng lên.... giả vờ như không có gì, miệng xề xà:
- Đủ rồi.... Anh xuống dưới đi.... coi như... lần này tui tha cho anh... tui... tui không muốn thấy lần sau đâu!
Thái Phong trong cơn đau nhìn nó.... muốn trách nhưng trách không được...
Tử Kỳ là người vợ mà mình chọn.... vì thế... dù cho cô ấy có làm gì đi nữa.... thì... vốn bản thân mình không thể trách cô ấy.... là mình sai....
Thái Phong... nhỏm người... nhưng vì vết thương nằm ngay lưng nên việc co dãn để có thể đứng lên... là rất khó
- Á!!
~
nÓ quay lại... nhìn thấy Thái Phong như thế.... lòng có chút tội lỗi... nó đi đến cạnh Thái Phong.... tính đỡ dậy thì..... nó thấy vết lằn roi in máu trên áo thun trắng của chồng mình, nó bàn hoàn nói
- Lưng... lưng anh chảy máu!!
Thái Phong cười, gắng nói – Thì sao chứ!!... em còn đánh anh mạnh hơn thế này nhiều mà....
Câu nói ấy làm nó thấy xấu hổ... nó thấy mình quá nhẫn tâm khi đối xữ với chồng mình như vậy... Đôi mắt nó long lanh ứ lệ như sắp khóc...
- Em... em đánh anh mà em lại khóc sao..... khờ quá!!!
Thái Phong gượng đưa tay lau nước mắt ở khoé mi nó...
- Tui...
Nó quay đi vì thấy rất có lỗi.... mình đánh cậu ta như thế mà cậu ta vẫn đối xữ tốt với mình.....
ỌC ỌC ỌC....ỌC
Nó quay nhìn Thái Phong khi nghe thấy những âm thanh đó....
Thái Phong không nói gì... xoay mặt đi... rồi ôm bụng...
- Anh... Anh đói lắm hả?
- Không... không đâu... anh... anh no đấy! – Thái Phong vẫn cười với nó
ỌC ỌC ỌC.... ỌC lại tiếng ấy phát ra từ bụng chồng nó. Thực sự thì nước mắt vì xấu hổ... vì đau lòng... vì trách móc bản thân nó đã tự trào ra.... THái Phong dù đang đau nhưng vẫn lo cho nó...
- Sao...sao lại khóc nữa!!... Anh... anh làm gì sai hả...??
- Đồ ngốc!! đồ đần độn.... đồ xấu xa!!!
Nó vừa khóc vừa mắng Thái Phong... đây không phải là lời mắng cay nghiệt... mà chính là mắng vì THƯƠNG đấy.
- Đừng khóc nữa!....em muốn mắng anh thế nào cũng được...đừng có khóc... anh đã nói là không bao giờ để vợ anh khóc nữa mà....
Thái PHong dùng 2 tay của mình lau nước mắt cho nó.... khuôn mặt dù không được khoẻ vẫn cứ mĩm cười với nó....
Nó cầm lấy tay Thái Phong.... nhẹ đỡ Thái Phong đứng dạy..
- ÁÁ
~
- Tui....tui xin lỗi!
Khuôn mặt nó khá là lo lắng... rất cẩn thận.... rất dễ mến... Quàng vai Thái Phong qua cổ mình và đỡ lấy vai cậu ấy....từ từ...dìu tới giường mình....
- Sao.. Sao lại đỡ anh đến giường?... phòng anh ở dưới... anh có thể tự xuống đó
- Anh ngồi ở đây đi... tui..tui đi lấy thuốc sức vết thương!
Thái Phong từ trước đến giờ chưa bao giờ thấy vợ mình lo lắng ình đến thế.... Tại sao những lần trước lại không quan tâm mình như vậy?.... tại sao bây giờ lại đối xử tốt với mình quá.... hay là... cô ấy....
Vừa nghĩ tới đó thôi là đã vui mừng đến mức cảm động.... miệng tũm tĩm cười trong hạnh phúc của cơn đau
Nó mang hộp y tế từ phòng khách lên đây cùng với 1 cái áo 3 lỗ của Thái Phong..
- Em!!
- Tui phải sát trùng và băng bó vết thương.... anh... anh cởi áo ra đi!!....
Câu nói này... quả là làm cho cả 2 đều ngượng đến chín mặt.... đặc biệt là nó... Dù giờ nó là người phụ nữ 27 tuổi và đã có chồng được 3 năm nhưng.... ngượng thật đấy!!
Thái Phong sau 1 hồi... sững sốt vì nó... thì cũng tháo nút cổ áo....
Chưa gì thì nó đã quay mặt đi chỗ khác... không ngừng nuốt nước bọn để trấn an
Nhưng.... đây là áo thun.... nên hơi dính sát lưng... Thái Phong không thể cử động nhiều vì sẽ làm đau vết thương...
- Vợ!
- Hả? - nó giật mình... không dám quay lại...
- Em.... giúp anh được không... anh đau lưng lắm!!!
Lời đề nghị đó làm nó.... lo lại càng thêm lo... Tử Kỳ mạnh mẽ và dữ dằn ngày nào giờ đã thành con cừu non bị đặt trên tắm thớt không dám nhút nhít.... đắng đo rất lấu
- Anh.... thực sự là không cởi ra được!!
-...Được... được rồi... tui...tui sẽ giúp anh!!
Nó từ từ...xoay người lại.... mắt nhấm tịt
- Em.... nhắm mắt thế... sao anh dám cho em giúp....
-...Hã?..... ực!... được rồi....
Giờ thì má nó như 2 quả cà chua chín mọng.... đỏ lừ!! khuôn mặt cứ như muốn bóc khói vì nóng....
- Em chỉ cần nhất áo anh ra khỏi lưng là được!!.. nhớ nhẹ tay đó
-... được..được rồi
Nó thật sự là không biết nhắm hay nên mở mắt nữa.... Tay đã bắt đầu cầm lấy áo của Thái Phong.... Đâu phải là chưa từng nhìn thấy lưng của Đàn ông.... ơ!... mà đúng là như thế đó!... chưa 1 lần nhìn thấy cảnh này cả!
- Em cẩn thận đấy!!
- BIẾT RỒI!!
Nó giật mạnh 1 phát tấm áo lên trên mà không hề nhích khỏi lưng Thái Phong....
- ÁÁ
~ ÔI TRỜI ƠI CÁI LƯNG – như muốn rơi nước mắt
- Xin..xin xin xin.... lỗi!!!!
- Ha....há há.... ( nụ cười sắp phát khóc ).... lỡ rồi lấy ra luôn đi....
- Híc!.... đợi..đợi tí
Nó luồn chiếc áo ấy qua cổ và tay Thái Phong để lấy ra ngoài... để lộ cái tấm lưng và cơ bắp 6 múi hoàn hảo đến phát nóng của Thái Phong mà không kịp phản ứng
Giờ thì lại nghe tiếng... hức!...... hức!!.... hức!!!
- Em... em sao thế?
- Tui...tui... hức!!
Ánh mắt nó vừa chạm nhìn vào cái cơ thể rắn chắc của Thái PHong thì... nất cục đến không ngừng được
Khi thấy nó... nhìn vào người mình thí Thái Phong tỏ ý e dè.... che tay trước ngực. Nó lúng túng....
- Tui...tui đem nó đi đây!!...
Nó nhìn chiếc áo thun.... nhuộm những lằn roi rướm máu... mà áy náy...
- Tui... tui sẽ băng bó cho anh.
Giờ thì Thái Phong đang ngồi im bất động trên giường... nó ngồi cạnh bên ở phía sau.... từng chút từng chút chăm chú dùng thuốc đỏ bôi lên....
- Á~~
- Đau lắm hả?... tui..tui sẽ nhẹ tay
- Không sao!!
Thái Phong cứ mĩm cười như thế....
“ máy roi này... chịu đựng quả không uổng!”
Nó dùng toàn tâm của mình để thực lòng băng bó vết thương cho Thái Phong... nhẹ nhàng và từ tốn. Sau khi đấp thuốc đỏ lên, nó dùng vải y tế quấn chặt vết thương để không nhiễm trung....
Nó xoay người đối diện ngồi với Thái Phong để dễ dàng băng bó. Tay nó phải quàng qua cổ kéo xuống vai... luồng xuống dưới hong eo...và kéo lên lại.... cứ như thế.... nó càng phải tiến xát người chồng mình hơn để có thể thắt chặt vải...
Ánh mắt Thái Phong... luôn nhìn nó.... trìu mến và thân thiện.... gióng như... ồ! đây là người vợ của tôi! cô ấy rất chu đáo và tốt bụng....
- Sao Anh cứ nhìn tui cười thế?
- Em... đang lo lắng cho anh à?
- Tui... làm gì có!! – nó xiết chặt vải
- ÁÁ
- Xong rồi!....
Sau đó thì dùng chiếc áo 3 lỗ kia mặt cho Thái Phong.... hết sức nhẹ nhàng và cẩn trọng
“ - híc! tóc cô ấy thơm quá! “
Thái Phong nhìn nó cười ngọt
- Cám ơn vợ!!!
Nó giả vờ như không nghe, cuối bông băng thuốc vào hộp và mang cất.
Bụng Thái Phong lại kêu réo...ỌC...ỌC...ỌC...
Thực sự là rất đói... đói đến bũn rũn tay chân.... chỉ muốn có 1 tô mì nhỏ để ăn thôi cũng được....
- Sao cô ấy cất đồ lâu vậy?
Thái Phong lo lắng vì nãy giờ không thấy nó quay lại. Bỗng nhiên có 1 hương thơm lạ xong thẳng vào phòng...
- Khịt...Khịt..Khịt... thơm.... mùi trứng... à không... có mì nữa.... khịt...khịt.... nhiều mùi quá...!!! Hay là mình đói quá lại sinh ảo giác.... không được! phải tỉnh lại thôi.... brừ brừ... Nhưng... thơm thật đấy
Vừa mới nói xong thì....
Nó bưng 1 khây thức ăn quá trời món bước vào phòng, tiến đến cạnh Thái Phong
- Em!!!....
- Đói rồi phải không!!... ăn đi! tui mới nấu đó...
- Nhưng... hết đồ ăn rồi mà
- Nhà bếp bao giờ cũng có thức ăn! chỉ là có tìm được hay không thôi!
Nó lườm Thái Phong và đặc chiếc bàn nhỏ lên giường cạnh chồng, rồi cẩn thận đặc chiếc khây thức ăn lên trên
Giờ thì Thái Phong cảm động muốn rơi lệ.... đây.... đây là bữa cơm đầu tiên Thái Phong được ăn do chính tay vợ mình nấu.... 3 năm....đã 3 năm rồi
- Còn nhìn gì nữa! Ăn đi!
- Nhưng.... tay... lưng... anh đau...anh sợ sẽ làm đổ
Nó xoay mặt đi.... muốn tức mà tức không được.... bặm môi xoay mặt lại, cầm chén cháo lên, múc 1 muỗng nhỏ rồi...... thổi
Thái Phong cười tũm tĩm nhìn nó
- Đây là cháo rau củ, sẽ giúp anh lấy lại sức.... anh ăn đi.
Thái Phong 1 mực không rời mắt khỏi nó.... ôi đôi mắt hạnh phúc ánh lên sự hạnh phúc rõ thấy.
- Há miệng ra!
-.... A!
Nó đút vào miệng Thái Phong trong tâm trạng ngại ngùng... nhưng tự nhiên thấy Thái Phong ăn ngon... nó cũng vui vui lây trong lòng
- Ăn trứng nữa!!!
- Vừa phải thôi!! ăn từ từ....
- Không!!! có mì nữa kìa!!
- Azzz!! anh có phải con nít đâu mà.....
- Không biết!! Anh muốn ăn hết.... ngon quá!! Vợ anh nấu số 1
- Đừng có nịnh tui!... ăn đi
Nó múc 1 muỗng lớn đồ ăn kèm theo mì.... nuốt nỗi là phi thường
- KHông!!... anh không ăn
- Chẳng phải anh muốn ăn hết sao?
- Không!!... ứ ừ
Ngậm miệng bo bo
Thế là nó cứ đút cho người chồng của mình ăn.... Cơn đau như không còn hành hạ thân xác Thái Phong nữa bởi vì tình thương của nó dành cho Thái Phong quá ẤM ÁP rồi....
- Ôi đúng thật là...!!! anh là heo đấy à... sao ăn được hết vậy....
Nhìn lại chiếc khây.... toàn là chén và dĩa đã sạch bóng thức ăn
- Vợ anh nấu mà! phải ăn chứ! là heo mà ngày nào cũng được ăn thì anh cũng chịu..
- Ôi!! gớm quá đi!
Nó dọn dẹp mọi thứ xong xuôi thì quay lại phòng
- Tối nay... anh ngủ ở phòng này!... tui sẽ xuống phòng khách ngủ
- Sao thế được...!! anh sẽ xuống đó
- Không cần!!... anh đang bị thương... ngủ soffa sẽ rất khó chịu... hôm nay... là lỗi của tui.... anh cứ nằm đó nghĩ ngơi đi... có gì thì gọi tui...
- Vợ à!!!
-..... Đừng có gọi tui như thế!!!
- VỢ À!
- KHông nghe tui nói à!
- VỢ YÊU À
- Điên rồi!!....
Nó phớt lờ và quay đi
- CÁM ƠN EM!!!
- Tui đánh anh mà còn cám ơn
Cô Vợ Của Tôi Cô Vợ Của Tôi - Cá Xù