When you look at the sun during your walking meditation, the mindfulness of the body helps you to see that the sun is in you; without the sun there is no life at all and suddenly you get in touch with the sun in a different way.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 92 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 744 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 01:00:59 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 92
rong phòng VIP dành cho tổ chức tiệc cưới, Vương Như Huệ mặc một chiếc váy được thiết kế từ một nhà thiết kế có danh tiếng, trên váy có đính hạt trân châu trải dài xuống: "Bộ lễ phục này không tệ, tỉ mỉ tới từng chi tiết."
Mặc dù là cô dâu, nhưng trên mặt cô cũng không có dáng vẻ gì thể hiện sự vui mừng của cô dâu, gương mặt vốn đã xinh đẹp giờ được trang điểm tỉ mỉ càng làm cho cô trở nên xinh đẹp hơn, chỉ là trong đôi mắt kia ẩn giấu quá nhiều thủ đoạn, làm cho người khác cảm thấy khó gần gũi và yêu thích.
Cha của cô – Vương Độc Dã ở phía sau cười đi tới, vỗ tay, hôn lên trán của con gái mình, sau đó vịn hai vai của cô lại, trong mắt tràn đầy sự vui mừng: “Con gái của cha là xinh đẹp nhất."
Trong mắt Vương Như Huệ hiện lên sự vui vẻ, lại nghe thấy giọng điệu đầy đáng tiếc của Vương Độc Dã: "Lại muốn gả cho một tên đàn ông như vậy."
Người được ông tin tưởng ở phía sau buồn bực, không phải chỉ đính hôn thôi sao? Tên đó gọi là Chu Thế Thanh, trừ dáng vẻ đẹp trai một tí, còn lại đều không bằng đám người đã đi theo Vương Độc Dã nhiều năm.
Vương Như Huệ cười nói: "Chẳng phải cha muốn quay về con đường chính đạo sao? Con thấy anh ấy là ứng cử viên tốt nhất, con đã khảo sát anh ấy cả tháng rồi, năng lực không tệ, bản thân cũng cố gắng. Con tin tưởng không tới mấy tháng nữa anh ấy sẽ có thể nhận chức vụ tổng giám đốc."
Trong mắt Vương Độc Dã lúc này mới xuất hiện một chút hài lòng, "Đây cũng là điểm cha cảm thấy hài lòng nhất, tên ranh kia vừa liều mạng lại vừa nhiệt tình."
Ông phất tay ra dấu cho tất cả mọi người trong phòng đi ra ngoài, chờ lúc toàn bộ đi ra ông mới hỏi: "Tại sao con chỉ tuyên bố đính hôn thôi?”
Vương Như Huệ lạnh nhạt nói: "Con cho giăng một cái bẫy cho tên kia, người phụ nữa kia biết tin con và anh ấy đính hôn thì nhất định sẽ tới tìm Chu Thế Thanh. Mà Mạc Duy Uyên, vì muốn có được tim của cô ta nhất định sẽ dẫn cô ấy tới."
Cô nhếch môi tạo thành một nụ cười châm chọc: "Nhưng thật ra thì anh ta thật sự không muốn dẫn cô ta tới đâu."
Vương Độc Dã cười ha ha, vỗ vỗ vào vai của con gái mình: "Đúng là con gái của cha."
Sau khi Vương Độc Dã đi rồi, Vương Như Huệ mới gọi thuộc hạ của mình tới, "Theo dõi chặt chẽ từng cử động của Mạc Duy Uyên."
Cô híp híp mắt, Mạc Duy Uyên......
Ngày Mạc Duy Uyên dẫn Mộc Tuyết Nhu đi, trời có chút âm u, khi tới Maldives là vào ban ngày. Lần này tới Maldives anh dẫn theo rất nhiều người, so với lần trước đi hưởng tuần trăng mật thì khác nhau rất xa, lần này còn bao cả cái máy bay.
Cả đoàn người đều rất nghiêm túc, nhưng Mộc Tuyết Nhu lại không hiểu, tại sao bọn họ lại giống như chuẩn bị đi đánh giặc, cô cũng không suy nghĩ nhiều thậm chí cũng không đi hỏi Mạc Duy Uyên về việc Chu Thế Thanh sẽ đính hôn với ai, cô chỉ là muốn thấy Chu Thế Thanh một lần, hỏi cho rõ một số vấn đề. Thậm chí trước khi đi cô không biết đã nghĩ bao nhiêu lời nói muốn hỏi Chu Thế Thanh.
Cả đường đi tới Maldives cô đều không hề tập trung tinh thần, bay tới một đất nước khác, nơi này phong tục và con người ở đây không giống với Trung Quốc, điều này làm cho người khác tò mò, nhưng Mộc Tuyết Nhu lại không hề có tâm trạng muốn muốn khám phá.
Đợi ở khách sạn, Mộc Tuyết Nhu mới có chút tỉnh táo lại, đây cũng một nơi tốt, người đính hôn với anh chọn Maldives thì nhất định phải là người rất có tiền.
Tại sao anh lại làm như vậy? Cô không muốn đi tí nào, cũng không muốn nói cho anh biết chuyện hai năm sau Mạc Duy Uyên sẽ cho cô đi. Nhưng mà, giờ phút này cô lại quyết định sẽ coi kỹ thái độ của anh đối với vợ chưa cưới của mình rồi mới tính tiếp, cô tuyệt đối không thể liều lĩnh.
Mạc Duy Uyên đến Maldives cũng không rảnh rỗi gì, cả ngày đi sớm về trễ, chỉ là anh không cho cô đi quá xa nơi ở, bảo chỉ đi dạo xung quanh là được rồi.
Mộc Tuyết Nhu không biết Mạc Duy Uyên đang bận cái gì, cô cũng không muốn để ý tới, cô cứ nghĩ đi nghĩ lại chuyện của Chu Thế Thanh.
Đang suy nghĩ hôm đó cô phải dùng cách gì mới có thể tiếp cận anh an toàn.
Rốt cuộc có một ngày anh nói cho cô biết: "Ngày mai sẽ đi, chuẩn bị xong chưa?"
Mộc Tuyết Nhu gật đầu một cái, trái tim không khỏi co rút lại.
Chân mày Mạc Duy Uyên nhíu lại, không có không nói thêm gì, chỉ là ngồi xuống tiếp tục làm việc chuyện của mình.
"Tôi sẽ dẫn em vào, nhưng sau đó thì em tự nghĩ cách. Sau khi đi vào thì mọi chuyện điều phải cẩn thận."
Mộc Tuyết Nhu gật đầu một cái, nghĩ tới cảnh xem phim hôm đó, trong lòng của cô không khỏi giật mình, không nghĩ tới anh cũng sẽ có một mặt trẻ con như vậy.
Hôm sau trời vừa sáng anh đã đánh thức cô dậy, tìm người đi trang điểm cho cô, lại giúp cô chọn váy dự tiệc đồng thời cũng vì cô mà tỉ mỉ chọn một bộ trang sức phù hợp.
Loại cảm giác đó, giống như là người cha đang sắp xếp một cuộc xem mắt cho con gái của mình.
Dáng vẻ nghiêm túc của anh làm cho cô có chút mất hồn, trong lòng không hiểu sao lại có chút chua xót.
Trên đường đi cả hai người đều không mở miệng nói chuyện.
Chiếc xe của hai người đi trước không bao lâu thì có mấy chiếc xe theo sát phía sau, lúc đầu Mộc Tuyết Nhu cũng không phát hiện ra cái gì khác lạ, chỉ nghĩ là mấy chiếc xe đó đi chung đường với họ.
"Hắn ta đối với em mà nói, quan trọng tới vậy sao?" Mạc Duy Uyên chợt mở miệng hỏi, mặc dù giọng nói của anh rất bình tĩnh, nhưng vẫn nghe được anh đang kiềm chế cảm xúc của mình.
Mộc Tuyết Nhu không quay lại nhìn anh, cô có chút không vui khi anh nhắc tới Chu Thế Thanh, hoặc là có thể nói là, không thích anh nhắc tới ba chữ Chu Thế Thanh này, anh không xứng để nói.
Đến lúc này, cô suy nghĩ đến tình cảnh của mình và Chu Thế Thanh, cô không có lý do gì để hận anh.
Mấy ngày nay trong đầu của cô vẫn nghĩ tới ngày mà anh ép hôn cô, cô một mực nghĩ anh cưới Mộc Niên Kiều không được sao? Mấy người nhà giàu không phải đều thích kết thông gia với nhau sao? Tại sao đám người nhà họ Mạc kia không chịu mà họ lại không phản đối?
Chẳng lẻ đối với chuyện anh chiếm đoạt cô, bọn họ không hay biết gì sao?
Anh còn bắt cha mẹ Chu Thế Thanh tới uy hiếp Chu Thế Thanh, liên tiếp làm ra nhiều chuyện, dồn bọn họ đến tình cảnh như hôm nay.
Trước đó cô và anh căn bản là không hề quen biết nhau, vậy thì chỉ vì một lý do buồn cười mà cưới cô, cô thật sự không nghĩ rốt cuộc thì anh đang suy nghĩ cái gì.
Cô đè nén hận ý và sự chán ghét ngập trời trong lòng mình, nhắm mắt lại không muốn nói chuyện.
Mạc Duy Uyên lẳng lặng nhìn phía trước, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn phản ứng của cô, trong nháy mắt đó, anh rất tức giận.
Anh đã cố gắng hết sức, nhưng mà cô lúc nào cũng lạnh nhạt với anh. Vừa nhắc tới Chu Thế Thanh thì chẳng thèm quan tâm anh. Anh không tin, anh không có cách nào làm cô không yêu anh.
Trong nháy mắt đó, trong lòng anh xẹt qua một tia đau đớn, nỗi đau này quá nhanh, tới mức anh không nắm được.
Xe nhanh chóng chạy tới nơi tổ chức tiệc đính hôn, tất cả yên lặng tới mức không thể tin nổi, chỉ có âm thanh của động cơ vang lên.
Từ một chỗ cao nào đó, có một tay súng bắn tỉa nhắm ngay xe của Mạc Duy Uyên, người Mạc Duy Uyên mang theo đối với nguy hiểm cực kỳ nhạy cảm, lập tức rống vào bộ đàm: "Mau tăng tốc."
Đồng thời một chiếc xe con ở phía sau cũng chậm lại, hình như là chỉ trong nháy mắt, khoảng cách của hai chiếc xe được kéo dài ra, ngày sau đó là một âm thanh nổ tung, tiếp đến là có một cái hố xuất hiện giữa hai chiếc xe.
Mộc Tuyết Nhu bị dọa đến xanh cả mặt, một lúc lâu cũng không kịp phản ứng lại. Từ nhỏ cô đã sống ở nơi hòa bình, chưa từng gặp qua mấy vụ bắn nhau như thế này, trong lúc nhất thời trong đầu chỉ cảm thấy trống rỗng.
Mạc Duy Uyên dùng một tay nắm thật chặt tay của cô, tay còn lại móc ra một khẩu súng, nghiêm túc nhìn xung quanh.
Cảm nhận được cô đang sợ run rẩy vì sợ hãi, anh đè tay của cô rồi nói: "Đừng sợ."
Xe tăng tốc hết cỡ, một lần nữa tránh được đoàn tấn công tiếp theo.
Chân mày Mạc Duy Uyên nhíu chặt lại, vẻ mặt rất nghiêm túc, anh móc điện thoại ra, "A Lực, bây giờ cậu vượt qua trước, coi tiệc đính hôn có thật sự tổ chức hay không?"
"Vâng"
Mộc Tuyết Nhu khiếp sợ mà nhìn anh, "Anh có ý gì?"
"Thì như em nghĩ đó." Mạc Duy Uyên trả lời một cách mù tịt, kéo cô vào trong lòng mình: "Đừng nên lộn xộn, coi chừng trúng đạn lạc."
Mộc Tuyết Nhu nằm ở trên đùi của anh, chỉ cảm thấy sự sợ hãi dần dần được tan đi, cho dù người đàn ông này ghê tởm tới cỡ nào, nhưng anh sẽ luôn bảo vệ cô, anh sẽ không vứt bỏ cô.
Đối mặt với cảnh tượng như vậy cô ngoại trừ sợ hãi ra thì chẳng làm được gì, nghĩ đến việc có thể lỡ mất cơ hội được gặp mặt Chu Thế Thanh trong phút chốc nước mắt của cô lại trào ra.
Mấy chiếc xe rất nhanh lái vào khu vực an toàn, lúc này không có ai tiếp tục tập kích nữa, Mạc Duy Uyên đã sớm báo cho chính quyền địa phương đi kiểm tra, chỉ là không biết có bắt được người đó hay không mà thôi.
Xe tạm thời dừng ở ven đường, không lâu sau thì nhận được điện thoại của A Lực, "Tiệc đính hôn là thật, bên trong đang khui rượu."
Mạc Duy Uyên ‘ừ’ một tiếng, gõ nhẹ vào thành ghế, không biết là đang chăm chú nghĩ cái gì.
Một lúc lâu sau, Mộc Tuyết Nhu ngồi ở phía sau không nhẫn nại được mà mở miệng hỏi: “Anh không muốn đi sao?”
Mộc Tuyết Nhu nhắm lại mắt, lần thứ hai mở mắt thì vô cùng kiên quyết mà nói: "Tôi muốn đi."
Mạc Duy Uyên khoát tay bảo tài xế lái xe đi, vừa rồi chiến đấu kịch liệt mới tức thì đó giống như chỉ là ảo giác của bọn họ.
Cả một đoạn đường này, Mộc Tuyết Nhu chỉ bị phát súng kia hù dọa, còn với tốc độ của xe thì cô kịp thích ứng, tất cả đều là nhờ việc đua xe lần trước.
Xe chạy không được bao lâu thì từ từ dừng lại, lúc muốn xuống xe, Mộc Tuyết Nhu bổng nhiên dừng lại hỏi: "Anh như vậy có gặp nguy hiểm gì không?"
Mạc Duy Uyên dẫn đầu xuống xe, rất nhanh các vệ sĩ xung quanh đã tạo thành một vòng bảo vệ, "Tạm thời sẽ không có."
Anh dắt tay của cô, vẻ mặt ung dung đi về phía trước, Mộc Tuyết Nhu bị anh dắt có chút do dự, cho dù cô không thích người này, cô cũng không có tàn nhẫn đến mức muốn anh bị giết hoặc là hy vọng anh chết đi.
Cô không hiểu rõ nguyên nhân tại sao anh lại lấy cô, câu nói muôn cô không yêu tôi, đến bây giờ cô cũng không hiểu nó có ý nghĩa gì, cô thật sự không hiểu, chẳng lẽ chỉ cần cô yêu anh, thì anh sẽ không cần cô sao?
Trong lúc cô suy nghĩ lung tung thì hai người đã thuận lợi đi vào hội trường, anh nhìn lướt qua tìm một góc yên tĩnh, "Còn chưa bắt đầu tuyên bố việc đính hôn, hắn ta đang ở bên kia, nghĩ cách tiếp cận hắn đi. Ở đây có nhiều người như vậy, chuyện này không khó tí nào đâu."
Mộc Tuyết Nhu vừa nghe anh nói như vậy, trong lòng đang lo lắng và sợ hãi dần dần bình tĩnh lại, cô gật đầu một cái, hít một hơi sâu đi về phía trước.
Lại thấy Mạc Duy Uyên kéo cô lại, vẻ mặt ngấm ngầm chịu đựng nói: "Em đối với tôi, một chút cảm giác cũng không có sao?"
Cô sửng sốt, ngạc nhiên xoay người lại nhìn anh.
Đôi mắt sâu đầy tính toán kia, giống như đã chất chứa quá nhiều, giờ phút này lại không chịu nổi nữa mà mãnh liệt phun trào vẻ bi thương không hề che giấu.
Cô vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nhìn anh.
Anh sửng sốt một chút, bỗng nhiên buông tay cô ra, nhắm mắt lại, vẻ bi thương nồng đậm kia trong nháy mắt đã không thấy đâu: "Đi đi, tôi ở chỗ này chờ em, mọi thứ tôi đã sắp xếp xong rồi."
Bữa tiệc đính hôn rất náo nhiệt, vài trăm bàn, rượu vài trăm loại, tràn đầy xa xỉ.
Mộc Tuyết Nhu từng bước từng bước đi tới gần Chu Thế Thanh đang đưa lưng về phía cô, cả đường đi này cô đều chen chút mà đi, giống như đường tình của bọn họ, tràn đầy gập ghềnh.
Lâu ngày không gặp, giờ chỉ cần nhìn phía sau của anh thì cô đã đau lòng không chịu nổi, cô che miệng lại, đè nén nghẹn ngào và trái tim đang run rẩy.
Thế Thanh, Thế Thanh......
Tiệc đính hôn tránh lệ như vậy, nhưng lại đính hôn với người khác, Thế Thanh......
Chúng ta cứ như vậy bỏ qua sao? Rõ ràng là chúng ta yêu nhau, tại sao ông trời lại trêu người tới vậy?
Cô đứng ở cách đó không xa, một câu cũng nói không nên lời, một sự đau khổ và uất ức ở ngực làm cho cô không nói nên lời.
"Thế Thanh......" Nhân lúc không có ai, cô run rẩy mở miệng, suy nghĩ rất muốn ôm lấy anh, nói cho anh biết mình nhớ anh bao nhiêu, nhưng một khi mở miệng, cái gì cũng không nói được.
Bóng dáng kia run rẩy, bàn tay khẽ run lên, nhưng không có xoay người.
"Thế Thanh......" Cô run rẩy vươn tay, nắm lấy tay áo của anh, lòng đau tới mức không thở nổi: "Em là Tuyết Nhu......"
Người nọ chậm rãi xoay người, trên mặt hiện lên một nụ cười kỳ lạ, "Mộc tiểu thư, tôi đã đợi cô lâu rồi......"
Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình Cô Vợ Bỏ Trốn Của Tổng Giám Đốc Bạc Tình - Rùa Đen Không Có Xác