Reading is to the mind what exercise is to the body.

Richard Steele, Tatler, 1710

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộc Yêu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 98 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 497 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:25:45 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 90
ôi chỉ đồng ý cùng anh mang tiểu Kha Nhi đi gặp ông bà, anh đừng hiểu lầm.” Tần Phong cười nói. Nhìn vẻ mặt khẩn trương của Lâm Vũ Mặc, cô vô cùng vui vẻ. Cho hắn gấp gáp, ai bảo năm năm trước hắn thiết kế cô! Mặc dù hắn không có đụng vào nữ nhân kia, nhưng vẫn là hắn không đúng trước, làm tổn thương trái tim cô. Cho nên, cô sao có thể bỏ qua ho hắn dễ dàng như vậy?
“Chỉ cần em chịu cùng anh về nhà là tốt rồi.” Lâm Vũ Mặc thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nở nụ cười. Hắn tin, chỉ cần tiểu Phong Nhi cùng hắn trở về, hắn liền dùng tất cả vốn liếng, mê hoặc cô, khiến cô không nhớ nổi hai người đàn ông này nữa.
Tần Phong có chút xin lỗi hướng Đường Chá nói: “Đường Chá, thật xin lỗi. Em đã đồng ý mang Tiểu Khả Nhi đi gặp ông bà nội của nó, thì không thể đổi ý. Chúng em phải lên đường.”
Đường Chá vỗ vỗ tay cô đáp: “Phong Nhi, không sao, em không cần phải nói xin lỗi. Chờ em cùng Tiểu Khả Nhi trở lại, anh lại tới tìm hai người.”
“Vâng. Cám ơn anh, Đường Chá.” Tần Phong gật đầu.
Đường Chá đứng lên, bắt tay với Lâm Vũ Mặc, lạnh lùng nói: “Anh đừng cho rằng anh chính là người thắng cuộc, ai chết trong tay ai cong chưa biết trước được đâu.”
“Tôi hiểu. Nhưng tôi sẽ cố gắng để trở thành người chiến thắng cuối cùng.” Lâm Vũ Mặc cuồng ngạo cười nói.
Hai người đàn ông xuất sắc ngầm đấu chí.
Khi Lâm Vũ Mặc mang theo Tần Phong cùng Tiểu Khả Nhi về đến nhà, Lý Hải Vi xúc động phát khóc.
Bà ôm Tần Phong vào ngực, kích động nói: “Con dâu ngoan của ta, con trở về rồi. Con biết không, vì con, năm năm nay Tiểu Mặc cơm cũng không muốn ăn. Vì muốn tìm được con, hắn sắp đem toàn bộ địa cầu lật ngược.”
“Bác gái.” Tần Phong cũng ôm chặt Lý Hải Vi. Sâu trong nội tâm cô, cô đã sớm coi Lý Hải Vi như mẹ ruột của mình. Năm năm qua, cô cũng rất nhớ bà.
“Sao vẫn còn gọi bác gái? Không phải nên đổi gọi là mẹ sao? Nhanh lên một chút, gọi mẹ cho ta nghe thử.” Lý Hải Vi bất mãn nói.
Lâm Vũ Mặc thấy cô khổ sở, không đành lòng mở miệng nói: “Mẹ, Tiểu Phong Nhi vừa mới trở lại, còn chưa quen. Vài ngày nữa có lẽ mới gọi được.”
“Được! Được! Con dâu ngoan, mẹ không giục con.” Lý Hải Vi cười nói.
"Xin hỏi, bà chính là bà nội của con sao?" Thân thể phấn nộn của Lâm Khả Nhi đột nhiên chen vào giữa ba người. Bé nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ngước nhìn Lý Hải Vi, ngọt ngào hỏi.
Lúc này Lý Hải Vi mới chú ý tới tiểu nhân nhi, bà kích động bế tiểu Khả Nhi lên, cực kì hưng phấn mà lớn tiếng: "Con dâu, đây chính là cháu nội của mẹ sao?"
"Dạ, mẹ, đây là cháu nội hàng thật giá thật của mẹ, là con của con và tiểu Phong Nhi." Lâm Vũ Mặc kiêu ngạo nói với mẹ. Hắn hiện tại cảm thấy có một chuyện bản thân mình làm thành công nhất, đó là cùng tiểu Phong Nhi sinh ra một cô con gái đáng yêu như tinh linh trên trời.
"Bà nội, con tên là Lâm Khả Nhi. Bà có thể gọi con là tiểu Khả Nhi." Lâm Khả Nhi tựa như tiểu đại nhân, đưa tay phải ra, chờ Lý Hải Vi tới bắt.
"Ha ha ha! Đứa nhỏ này, sao lại đáng yêu như vậy a?" Lý Hải Vi vừa nắm tay nhỏ bé hồng hào trước mặt, vừa hưng phấn nói.
"Đương nhiên rồi, mẹ cũng không nhìn xem đây là con của ai nha?" Lâm Vũ Mặc hả hê cười, tầm mắt của hắn và ánh mắt ngượng ngùng của Tần Phong không hẹn mà cũng gặp gỡ trên không trung, làm hắn cười càng sâu hơn.
Tiểu Phong Nhi, em ngoan ngoãn chờ gả cho anh đi.
Anh muốn triển khai thế tiến công liên hoàn đối với em, nhất định sẽ khiến em bị mê hoặc!
Trong lòng Lâm Vũ Mặc hả hê nghĩ.
"Da mặt thật dày!" Tần Phong quở nhẹ nói. Cô vươn tay tiếp nhận tiểu Khả Nhi, hướng Lý Hải Vi nói: "Bác gái, bác mệt không, để con ôm Khả Nhi cho."
"Con dâu, về sau ở lại đây đi. Đừng đi nữa." Lý Hải Vi lưu luyến kéo tay tiểu Khả Nhi, tình cảm đối với đứa cháu gái mới gặp này không lời nào có thể miêu tả hết được.
"Bác gái, cháu chỉ mang Khả Nhi đến thăm bác mà thôi. Sẽ không quấy rầy gia đình, lát nữa chúng cháu phải trở về." Tần Phong mỉm cười cự tuyệt đề nghị của Lý Hải Vi.
Cô cùng Khả Nhi chỉ đến làm khách, sao có thể vì vậy mà nương nhờ nơi này không chịu đi?
"Cái gì? Các con phải trở về! Không được! Con dâu, mẹ còn chưa xem kĩ con cùng tiểu Khả Nhi, các con nhất định phải lưu lại." Lý Hải Vi không vui nói.
Bà vừa mới thấy được cháu nội khả ái mà thôi, sao có thể để con dâu cũng cháu gái cứ như vậy mà đi? Nếu hai người họ không quay lại nữa, bà chẳng phải là không gặp được tiểu Khả Nhi nữa sao?
Tần Phong nghe Lý Hải Vi nói vậy, không khỏi khẽ cười, cô vội an ủi bà: "Bác gái, cháu sẽ thường xuyên mang tiểu Khả Nhi đến thăm bác. Bác không cần lo lắng."
Lý Hải Vi lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà hướng Lâm Vũ Mặc nói: "Tiểu Mặc, con còn không mau gọi điện thoại cho ba con, bảo ông ấy về gặp cháu nội bảo bối của ông ấy."
"Dạ! Mẹ!" Lâm Vũ Mặc chào Lý Hải Vi theo kiểu quân đội, vui mừng nói.
"Đứa nhỏ này! Trưởng thành rồi, mà vẫn còn trêu mẹ!" Lý Hải Vi đưa tay gõ một cái trên đầu Lâm Vũ Mặc.
"Ai bảo mẹ là một Đại Mỹ Nữ a!" Lâm Vũ Mặc cười trêu chọc nói.
"Còn không mau đi gọi điện thoại!" Lý Hải Vi chống nạnh quát, Lâm Vũ Mặc thấy mẹ nổi giận, mới móc điện thoại ra gọi điện cho cha hắn.
Lý Hải Vi nắm tay Tần Phong, từ đuôi mày đến khóe mắt đều là nụ cười. Thật là quá tốt rồi, tên ngốc này cuối cùng cũng đem mang con dâu cùng cháu gái của bà trở về rồi. Sau này, đứa con trai phóng đãng của bà sẽ không còn lý do cùng hai mẹ con Tần Phong lưu lạc bên ngoài nữa? Hắn nên trở về tiếp nhận tập đoàn Lâm thị đi? Kể từ khi tiểu Phong Nhi rời đi, đứa con trai ngốc nghếch liền đem công ty ném cho lão công bà, hại nàng cả ngày lẫn đêm cũng không nhìn thấy bóng dáng lão công. Từ nay, lão công sẽ được được giải phóng! Hi hi hi!
Khi Lâm Ngạo về đến nhà, liền nâng Lâm Khả Nhi lên đỉnh đầu, hưng phấn chạy quanh phòng cười lớn. Hắn quả thật sắp cưng chiều tiểu Khả Nhi đến tận trời rồi.
Mà Lâm Khả Nhi được cưỡi trên vai ông nội, vui vẻ cười duyên, người một nhà cũng bị bộ dạng bướng bỉnh của hai ông cháu chọc cười.
Khi người giúp việc tới thông báo bữa tối đã chuẩn bị xong, Lý Hải Vi quay sang hỏi Lâm Ngạo: "Ngạo, anh xem có nên mời chị cùng Hàm nhi tới ăn bữa cơm đoàn viên không?"
Lâm Ngao lạnh lùng nói: "Gọi họ làm gì, chẳng lẽ em muốn nhìn họ mặt nặng mày nhẹ?"
"Không phải. Em sợ anh mất hứng a! Dù sao bây giờ cả nhà cũng đã đoàn tụ." Lý Hải Vi làm nũng nói.
Lâm Ngạo, ngay trước mặt mọi người, một chút cũng không ngượng ngùng hôn Lý Hải Vi, dịu dàng nói: "Anh và em mới là người một nhà, không cần để ý đến bọn họ."
Lý Hải Vi xấu hổ đánh Lâm Ngạo một cái, bất mãn nói: "Ghét! Anh không thấy tất cả mọi người đang ở đây sao? Vậy mà còn…"
Lâm Ngạo nhìn khuôn mặt hả hê của con trai cùng bộ dạng lúng túng của Tần Phong, không khỏi cười ha hả: "Sợ cái gì? Chúng ta đều là vợ chồng, cho con trai con dâu thấy cũng không hề gì."
"Ông nội, ôngyêu bà nội sao?" Ngồi ở trên đùi Lâm Ngạo, Lâm Khả Nhi đột nhiên mở miệng hỏi.
"Yêu! Ông nội dĩ nhiên yêu bà nội! Tiểu Khả Nhi tại sao lại hỏi thế?" Lâm Ngạo tò mò hỏi nói.
"Mẹ nói, chỉ có thể hôn người mình yêu. Tiểu Khả Nhi thích chú Chá, nhưng bọn họ không cho tiểu Khả Nhi hôn. Bọn họ thật là xấu!" Lâm Khả Nhi hướng ông nội tố cáo.
"Hả? Ha ha ha! Tiểu Khả Nhi còn nhỏ, đợi khi nào con trưởng thành mới được hôn người trong lòng." die»ndٿanl«equ»yd«onLâm Ngạo cười lớn nói.
"Có thật không ạ? Chờ tiểu Khả Nhi trưởng thành, là có thể hôn chú Chá rồi sao?" Lâm Khả Nhi hưng phấn hỏi.
"Dĩ nhiên!" Lâm Ngạo tươi cười gật đầu.
Nghe được lời của ông nội, Lâm Khả Nhi hưng phấn vỗ tay: "Oa! Thật tốt quá! Vậy tiểu Khả Nhi phải lớn nhanh một chút mới được!"
Lâm Ngạo kiêu ngạo mà vuốt tóc cháu gái, trong mắt tràn đầy sủng nịnh.
Hắn đối với tiểu Khả Nhi hài lòng không thôi, bé thật là đáng yêu, nhìn đôi mắt to tràn đầy linh khí, lại nhìn cái miệng nhỏ nhắn hồng hồng, giống như một búp bê nhỏ.
Không!
So với búp bê còn đáng yêu hơn!
Lâm Ngao hắn cuối cùng cũng có cháu gái, hơn nữa còn là một cháu gái đáng yêu như vậy, hôm nào tụ hội cùng mấy lão bằng hữu, hắn nhất định phải mang theo tiểu Khả Nhi đi khoe khoang một phen.
Người một nhà vừa nói vừa cười, không khí đầm ấm, cũng nhau ăn bữa cơm đoàn viên.
Sau khi ăn cơm xong, nhìn Tiểu Khả Nhi đã ngủ trong lòng mẹ, Tần Phong suy nghĩ thật lâu. Cô đứng lên nói: "Bác trai bác gái, cháu cùng tiểu Khả Nhi không quấy rầy hai bác nữa. Hai bác đi nghỉ sớm đi ạ."
Lý Hải Vi vội vàng kéo tay cô hỏi: "Con dâu! Con sao vậy? Muộn thế này còn muốn đi đâu?"
"Bác gái, con đã đặt phòng ở một khách sạn gần đây, con mang Khả Nhi đến đó ở. Sáng sớm ngày mai, con lại mang Khả Nhi trở lại thăm hai người."
Cô vừa định ôm con gái rời đi, liền bị Lâm Ngạo không vui ngăn cản: "Đã về nhà, còn ở khách sạn làm gì? Chẳng lẽ Lâm gia ta ngay cả một gian phòng trống cũng không có cho con ở. Con cùng tiểu Khả Nhi đều lưu lại cho ta, Tiểu Mặc, đưa hai đứa lên lầu đi, đừng đứng ở chỗ này chướng mắt!"
"Vâng! Cha, con sẽ mang tiểu Phong Nhi về phòng." Lâm Vũ Mặc hài lòng hướng ba chớp mắt vài cái, thầm nói lời cảm tạ.
Lâm Ngao hưng phấn nhếch môi nở ra một nụ cười.
Tần Phong bất đắc dĩ bị Lâm Vũ Mặc kéo lên lầu.
Lâm Vũ Mặc lôi kéo cô và căn phòng được trang trí vô cùng sang trọng và chứa rất nhiều thiết bị tối tân, trên đầu giường còn có một khung ảnh khổng lồ, đó là ảnh cưới của cô và Lâm Vũ Mặc
Lâm Vũ Mặc ôm hông của cô, cười nói: "Thích không? Đây là phòng tân hôn anh đặt biệt trang trí riêng cho chúng ta đó, đã bỏ trống năm năm rồi, hôm nay chủ nhân của nó đã xuất hiện. Phong Nhi, anh rất hạnh phúc."
"Tôi chỉ ở nhờ một ngày, không được xem như nữ chủ nhân." Tần Phong hất bàn tay Lâm Vũ Mặc ra, ôm con gái đi lại giường.
"Phong Nhi, sát vách mới là phòng của Tiểu Băng. Em đưa nó đến nhầm phòng rồi." Nói xong, Lâm Vũ Mặc ôm lấy con gái, bế bé qua phòng ngủ bên cạnh. Chỉ thấy trong gian nhà kia bày đầy đồ chơi, búp bê bé gái thích, lại có tăng, xe hơi của các bé trai, nó nhiều đến nổi khiến cho người ta hoa mắt
Lâm Vũ Mặc đem Khả Nhi thả vào giường ấm, bé đưa đôi mắt nhìn khắp căn phòng, sau đó ngẩng đầu lên, vẻ mặt mập mờ mà nhìn Tần Phong.
Ánh mắt của anh nóng bỏng như vậy, làm cho Tần Phong có chút ngưỡng ngùng. Cô nói với Lâm Vũ Mặc: "Anh đi ra ngoài, tôi muốn nghỉ ngơi."
"no! no! no! Phong Nhi, căn phòng này là chỉ có mình Khả Nhi sở hữu mà thôi, không phải phòng cho em nghỉ ngơi." Lâm Vũ Mặc đi đến bên cạnh Tần Phong, mặt đầy mị hoặc nói với cô: "Căn phòng của chúng ta ở sát vách, chúng ta phải ngủ ở phòng tân hôn. Bà xã à, tối nay chính là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta, em đừng cử tuyệt anh được chứ?!"
Nói xong, Lâm Vũ Mặc liền đưa tay ra bế Tần Phong lên, đi thẳng về phòng tân hôn của bọn họ.
"Anh thả tôi xuống! Em mới không cần ngủ chung với anh!" Tần Phong không thuận theo nói. Trong lòng của cô rất sợ, căn bản là chưa chuẩn bị tư tưởng. Đã năm năm rồi, cô luôn giữ gìn thân thể của mình, chưa bao giờ chạm qua người đàn ông nào khác.
"Đừng! anh sẽ ngủ chung với em! đã năm năm rồi anh chưa đụng vào em, hôm nay em không thể trốn thoát được đâu." Lâm Vũ Mặc tà mị cười xô ngã thân thể Tần Phong, nhanh chóng che kín cơ thể
Bàn tay của anh cố gắng kéo quần áo trên người Tần Phong xuống, tràn đầy khí phách hôn lên môi của cô.
"Lâm Vũ Mặc, tôi không yêu anh! Anh mau buông tôi ra!" Tần Phong vừa tránh né, vừa nói.
"Đến lúc nào rồi, em còn mạnh miệng như thế sao!" Lâm Vũ Mặc bất mãn nói. Môi của anh ở trên người Tần Phong giúp cô nâng lên một chuỗi lửa nóng, khích bác cho cô càng không ngừng thở gấp.
"Không yêu! Tôi đã sớm chẳng còn chút tình cảm nào với anh nữa rồi! Nha" cái miệng nhỏ nhắn của Tần Phong càng không ngừng nói ra những lời khiến Lâm Vũ Mặc bất mãn, nhưng anh cũng không dừng lại mà càng dùng sức để hôn.
"Không yêu anh hả? Phong Nhi của anh thật không ngoan, anh phải trừng phạt em một trận mới được, em không thừa nhận không được đâu!" Lâm Vũ Mặc tà mị tựa vào bên tai Tần Phong nói.
Môi của anh đột nhiên ngậm lấy vành tai của Tần Phong, càng không ngừng hôn, kịch liệt như thế khiến Tần Phong không nhịn được mà ôm lấy đầu của Lâm Vũ mặc, trong miệng phát ra tiếng ngâm thỏa mãn: "A"
"Ha ha ha!" Lâm Vũ Mặc cười lên. Mặc dù Phong Nhi của anh ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng thân thể của cô nhưng rất thành thực. Anh chỉ làm vài động tác nhẹ nhàng, mà đã khiến cô không chịu nổi rồi. Trong tim của anh dâng lên một cảm giác thỏa mãn.
Phong Nhi,
Vợ của anh,
Rốt cuộc lại trở về bên cạnh anh rồi.
Anh cúi đầu xuống, hung hăng giày xéo cái miệng nhỏ nhắn của cô, bất mãn nói: "Cái cô gái nhỏ này, còn không mau thừa nhận em yêu anh?”
"Em không thương anh!" Tần Phong không chịu thừa nhận, mặc dù thân thể của cô đã sớm buông vũ khí đầu hàng rồi, nhưng cái miệng nhỏ nhắn của cô vẫn kiên trì không thừa nhận. Ai bảo anh độc ác, khiến cô chịu tổn thương mà chi! Cô sẽ không để anh được như ý!
"Không yêu anh sao? Vậy tại sao em phải rên rỉ?" Lâm Vũ Mặc không hài lòng lắm đe dọa Tần Phong, bàn tay to của anh vẫn không có ngừng trêu chọc cô, đưa tới cho Tần Phong từng trận khẽ run cùng thở gấp.
"Nana là sống để ý! Đúng! Chính là phản ứng sinh lý!" Tần Phong càng ngày càng thể lên tiếng, bởi vì Lâm Vũ Mặc xâm lược quá mức mãnh liệt, bên dưới của cô chưa kịp chuẩn bị, đã thành công anh tiến công.
"A"
"A"
Hai người đồng thời phát ra tiếng la đầy thỏa mãn.
Năm năm rồi, chia lìa năm năm, rốt cuộc đã trở lại bên cạnh nhau rồi
Vui sướng tập kích cõi lòng của hai người, để cho bọn họ không hẹn mà cùng rung động.
Đây là một ca dao tình yêu,
Đây là một vũ điệu của cơ thể
Hai người rong chơi trong đoạn tình ái mãnh liệt.
Cả đêm không ngừng!
Cho đến khi sắc trời sáng tỏ, Lâm Vũ Mặc mới ngưng lại. Anh ôm chặt lấy Tần Phong, làm nũng hỏi: "Phong Nhi, Em còn chưa yêu anh sao?"
"Không yêu anh! Không yêu anh! Em rất ghét anh!" Tần Phong quyết nâng đôi môi bị hôn đến sưng mỏng lên mà nói
"Phong Nhi, bộ cơ thể em chưa được thõa? Chỉ cần nói một câu là tốt rồi." Lâm Vũ Mặc đáng thương năn nỉ.
Tần Phong che cái miệng nhỏ nhắn của cô lại, híp mắt cười nói: "Em yêu em Kiệt, em yêu Đường Chá, nhưng rất ghét anh!"
"Em! Được! Tiểu tử, xem anh thu thập em thế nào nè!" Lâm Vũ Mặc trừng đôi mắt anh tuấn, xấu xa nói.
Nói xong, anh lập tức hành động, nhanh chóng trêu chọc cơ thể của Tần Phong, khai khẩn.
"Nói em yêu anh!" Lâm Vũ Mặc nổi lên một trận rung động, lớn tiếng sai bảo.
"Không yêu!" Mà Tần Phong trả lời một câu duy nhất
"Nói em yêu anh!"
"Không yêu!"
Từng tiếng Sony Ericsson cùng tiếng rên rỉ vang lên, kèm theo giai điệu tình yêu, cùng nhau hòa âm.
Sáng sớm, Tần Phong bị Lâm Vũ Mặc ôm vào trong ngực, hai người nhiệt tình cả đêm, còn chưa ngủ được bao lâu, liền bị một tiếng trẻ con đánh thức: "Cha, mẹ, hai người còn chưa thức sao?"
Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi - Mộc Yêu