He who lends a book is an idiot. He who returns the book is more of an idiot.

Arabic Proverb

 
 
 
 
 
Tác giả: Min Nhók
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 28 - chưa đầy đủ
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 482 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 01:36:32 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20
au khi ngồi lại vườn hoa một chút thì hắn như tỉnh táo hẳn. Hắn phải mạnh mẽ lên, phải chiến đấu vì tình yêu của mình chứ nhỉ? Nó cũng yêu hắn mà, không phải sao.
Thấy bầu trời đột nhiên đen hơn, hắn phóng ngay về lớp, vội vàng tìm Anh Quân, hỏi:
- Mày có biết Băng ở đâu không? Mày bảo Băng bỏ đi mà.
- Nó lại ra ngoài từ lúc sớm rồi, chả boết lại lang thang ở đâu nữa, hôm qua tao mãi mới tìm thấy nó đấy_ Anh Quân lo lắng bảo_ Để tao tìm vị trí của nó rồi nói cho mày nha.
- Ừ nhanh lên, tao thấy trời có vẻ không tỗt chút nào.
- Mong là bé Băng ổn, nó đau quá rồi mà_ Anh thở dài.
- Biết ở đâu chưa?_ Hắn hỏi.
- Rồi, ở..._ Anh chưa kịp nói xong thì hắn đã phóng đi ngay, bởi hắn nhìn thấy địa điểm trên điện thoại của anh nên không cần nói. Hắn phóng đi tìm nó ngay lập tức. Cái con nhỏ này thật kiến hắn thay đổi quá nhiều đi, lúc nào cũng cảm thấy lo lắng cho nó.
Phải nhanh đi tìm con nhỏ ngốc này thôi, không nó mà ốm thì khổ.
***Tại chỗ nó***
Tâm trạng nó rối tung lên, tựa như muốn nổ tung ra. Người ta bảo cuộc sống này là một chuỗi bất hạnh sau những vui vẻ quả không sai.
Nó, đến cuối cùng vẫn là một con bé chẳng có lấy một chút hạnh phúc giống như bao người. Mẹ nó mất đi trong từ khi nó còn bé, ba nó thì cũng chẳng quan tâm mấy. Giàu có để làm gì chứ? Nó thật hâm mộ những con người đang có ba mẹ yêu thương họ kia. Họ thật hạnh phúc biết bao!
Nó cứ bước đi mà chẳng biết mình nên đi về đâu.
Bỗng trời đổ mưa khi những đám mây đen đã kéo đến từ bao giờ. Vài người trên con đường chạy nhanh về nhà hoặc chỗ trú mưa. Còn nó...nó vẫn cứ bước đi trong pàn mưa lạnh. Nó không khóc. Bởi nó chẳng còn thấy bất kì cảm giác gì cả.
Mưa lạnh ngắt.
Nhưng lòng cũng chẳng ấm chút nào.
Nó cứ đi, đi và đi. Trong làn mưa lạnh dội xuống vô tình.
Thế mà ở gốc cây cách đó không xa, một người con trai cầm chiếc ô đen khá to đứng đó. Hắn đứng đó nhìn người con gái ấy đang đi trong làn mưa.
Nó bước đi mà không để ý gì cả, bỗng nhiên đâm vào một người. Ngước lên nhìn. Là hắn. Tên Phong đơ của nó đây mà.
Một vòng tay ấm áp ôm lấy nó. Thật chặt.
Nó cũng vòng tay ôm lấy, người nó run lên, tưởng như đang nức nở.
- Mi sao lại ở đây?_ Nó vẫn cứ ôm mà hỏi hắn, giọng lạc hẳn đi.
- Nếu ta không ở đây thì mi sẽ dầm mưa đến chết_ Hắn nói, đôi tay khẽ vuốt mái tóc đẫm nước của nó_ Anh mi rất lo lắng đấy. Sao thế, sao tự dưng lại dầm mưa thế?
- Ta..._ Nó ấp úng.
- Vì hôn phu của ngươi không phải ta chứ gì?_ Hắn tách nó ra, giảo hoạt hỏi.
- Ừ đấy, thì sao chứ?_ Nó tỏ ra cứng rắn, trả lời lưu loát thấy sợ.
- Oh, thích ta sao?_ Hắn cười hỏi.
- Đúng đấy!!_ Nó hét lên_ TA THÍCH MI ĐẤY.Ta không thích lấy người khác đấy. Nhưng mi có thích ta đâu chứ?
- Sao ngươi biết là ta không thích mi nhỉ?_ Hắn mờ ám cúi xuống nói nhỏ vào tai nó.
- Thì...ta đoán thế.
- Mi đoán sai rồi!_ Hắn nói nhẹ_ Lên đi ta cõng mi về, mưa dữ quá, ở đây thêm chút là mi xỉu đấy.
Rồi hắn khẽ khuỵu người xuống, nó cũng vội vàng leo lên lưng hắn, lại hỏi:
- Mi nói thế là có ý gì?_ Nó ngu ngơ hỏi
- Mi ngu quá!_ Hắn lắc đầu.
- Có mà mi í_ Nó cãi
-....
Và trên con đường ấy,tâm hồn của nó với hắn như thoải mái hơn. Hôm nay...chưa chắc đã là một ngày tồi tệ.
Cô Tiểu Thư Máu Lạnh Cô Tiểu Thư Máu Lạnh - Min Nhók