Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 948 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 31- 35
Ấn tượng về bữa tối hôm đó còn khắc sâu trong lòng Nguyễn Tĩnh. Thịt bò bít tết, canh hải sản, hai món ăn nguội cộng với một phần salad rau củ và hai phần điểm tâm vị bạch quả, tóm lại là sắc hương vị đều đủ cả. Thành thật mà nói, một người phong nhã như Triệu Khải Ngôn lại khéo tay như thế làm cho Nguyễn Tĩnh cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi.
“Có phải em đang cảm động đến nỗi muốn lấy thân báo đáp phải không?”
“Làm gì có. Chẳng qua em chỉ tự thấy có chút xấu hổ thôi.” Nguyễn Tĩnh uống một ngụm canh hải sản rồi nhịn không được lại hỏi, “Sao anh lại học nấu ăn vậy?”
Khải Ngôn lấy khăn ăn lau lau nước canh còn dính bên khóe miệng của Nguyễn Tĩnh, “Trước đây anh quanh năm ở nước ngoài mà lại khá kén chọn đồ ăn nên không hợp với mấy thứ ở đó, vì vậy chỉ có thể tự học thôi. May mắn là về mặt này thực ra cũng không khó lắm.”
“A, là có thiên phú đấy!”
Khải Ngôn cười, “Em thích là tốt rồi.”
Nguyễn Tĩnh ngây người. Người này hiện tại cứ thỉnh thoảng lại bất ngờ thốt ra một câu đầy tình ý, thế nhưng cô cũng không hề cảm thấy chán ghét, trên thực tế là mỗi lần như vậy thì trong lòng lại mềm hơn một chút. Anh quả thực hiểu rõ cách tiến lùi chừng mực, về việc này thì cô không thể phủ nhận được.
“Anh đã nói những lời này với bao nhiêu cô gái rồi hả?”
“Anh không nhớ, rất nhiều, có…” Khải Ngôn nói xong lại nhìn thoáng qua người đối diện và cười cười, “Em, chỉ có em thôi.”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu than thở, “Em nghĩ có lẽ em nên im lặng thì hơn.”
Anh cười lớn, người tựa vào bàn ăn cơm. Sau một lát Khải Ngôn lại ngẩng đầu lên, trong mắt tỏa ra thứ ánh sáng sáng ngời mà thâm thúy. Triệu Khải Ngôn có đôi khi trở nên vô cùng háo hức, giống như lúc này, hai người mới ăn cơm được một nửa thì anh lại kéo Nguyễn Tĩnh đi. Người phía sau có vẻ buồn cười trước hành động trẻ con của Khải Ngôn, “Anh làm gì vậy?”
“Cho em xem cái này.”
Khải Ngôn đẩy cửa thư phòng ở cách vách ra. Bên trong trắng xóa một mảng làm cho Nguyễn Tĩnh ngẩn ngơ. Khải Ngôn đã đi tới kéo tấm vải trắng xuống, mấy bức tranh liền hiện ra trước mặt.
“Tranh của anh vẽ.” Câu nói của Nguyễn Tĩnh chính xác là một câu trần thuật.
“Cũng không chuyên nghiệp gì đâu.”
‘Chuyên nghiệp mà.” Màu sắc được sử dụng rất phóng khoáng, nét vẽ cứng cỏi, rất đẹp, ít nhất là đối với cô. Càng đi sâu tìm hiểu về Triệu Khải Ngôn này thì người ta càng cảm thấy sâu xa không thể lường được. Trên người anh tột cùng còn có bao nhiêu ẩn số nữa. Nguyễn Tĩnh chỉ cảm thấy bản thân mình so với anh sao mà kém cỏi đến thế. Cô trông thấy một bức tranh lồng kính cao khoảng hai mét đặt nơi góc phòng, trên bức tranh hơi lộ ra một góc… một chiếc váy sẫm màu và chữ cái J thanh tú. Không biết vì sao mà Nguyễn Tĩnh bỗng cảm thấy có chút căng thẳng. Khi Triệu Khải Ngôn kéo tấm vải trắng xuống, chỉ thấy anh cười khẽ và nói một câu, “Đây là bức tranh chân dung đầu tiên của anh.”
Đó là một bức tranh chân dung thực sự tinh xảo, mái tóc đen nhánh, đôi mắt khép hờ, cánh tay phải tỳ lên bệ cửa sổ, cùng với ánh sáng rực rỡ từ bên ngoài cửa sổ hắt vào, mỗi một nét vẽ đều nhìn ra được dụng ý và sự trìu mến của người vẽ tranh.
“Có một khoảng thời gian trong đầu anh luôn nghĩ tới em.” Tầm mắt của Khải Ngôn nhẹ nhàng chậm rãi dịch chuyển từ cô gái trên bức tranh sơn dầu sang người thật đang đứng đó.
Trong lòng Nguyễn Tĩnh bắt đầu nóng lên và có chút hoang mang.
“Em có biết nếu cả khi ngủ mà cũng nhớ về một người thì cho dù cô ấy không ở trước mặt cũng có thể vẽ thành tranh không?”
Lời giải thích đã xua tan nỗi hoài nghi trong cô, cũng làm cho cô càng thêm không biết nên nói gì vào lúc này. Hai người im lặng một lúc lâu, mãi cho tới khi Khải Ngôn dịu dàng mỉm cười, “Em có cho rằng anh đang giở vài thủ đoạn nho nhỏ để tranh thủ càng nhiều tình cảm của em không?”
Lời nói này khiến Nguyễn Tĩnh không biết nên khóc hay nên cười, “Anh là Triệu Khải Ngôn mà.”
Người nào đó âm thầm lắc đầu. Nếu cô biết những mưu tính của anh thì có lẽ sẽ dùng từ đê tiện vô sỉ để hình dung đến ba chữ “Triệu Khải Ngôn” mất. Khải Ngôn nhìn Nguyễn Tĩnh đang đứng cách xa ba bước, thân hình duyên dáng, hơi thở dịu dàng, mỗi một chi tiết đều làm cho người ta chú ý và mê muội.
Khi tầm mắt bị cách trở, khi Nguyễn Tĩnh tránh né cặp mắt đen thẳm phát ra thứ ánh sáng rực rỡ kia, Khải Ngôn kéo cô lại gần. Anh ép trán lên trán cô, tay kia thì nắm chặt ở đằng sau eo, “Em không biết anh nghĩ tới em nhiều thế nào đâu.” Vừa dứt lời, đôi môi đã nhẹ nhàng hôn lên môi Nguyễn Tĩnh, qua hai giây thì tách ra nhưng nhịn không được lại đụng chạm một lần nữa.
Nguyễn Tĩnh có chút xấu hổ, bởi vì ánh mắt của đối phương đã quá lộ liễu rồi. Có điều, Khải Ngôn cuối cùng lại buông tiếng thở dài gần như không thể nghe thấy được và xoa xoa lên hai má cô rồi kéo cô ra phòng khách để tiếp tục bữa tối còn đang dang dở.
Kỳ thực, có thể gặp được một người như vậy, một người không cần cô phải thay đổi bản tính vốn có, không cần cô phải hứa hẹn điều gì, quả thực là may mắn của cô rồi.
“Triệu Khải Ngôn, tối nay em ngủ ở đây được không?”
Vẻ mặt của Khải Ngôn ngay lúc ấy thật vô cùng phức tạp…
Nếu lần làm tình đầu tiên chỉ là kiềm chế lướt qua thì lúc này đây quả thực là hoàn toàn hoàn toàn trầm luân. Sự non nớt của Nguyễn Tĩnh đã điều động toàn bộ thể xác và tinh thần của Triệu Khải Ngôn. Lý trí hoàn toàn bị đánh mất, dục vọng bị vùi lấp dưới hố sâu giờ đã không thể kiềm chế được nữa, Khải Ngôn thậm chí có chút không chịu nổi cảm giác nóng bỏng này, cảm giác có thể hòa tan cả con người anh ra. Thể xác và tinh thần kết hợp thì ra lại tốt đẹp như vậy.
Khải Ngôn mơ hồ tỉnh dậy lúc bốn giờ sáng. Người trong lồng ngực hơi cử động và ôm anh chặt hơn một chút. Từ trước đến nay anh luôn thính ngủ nên lúc đó đã hoàn toàn tỉnh táo trở lại. Mọi chuyện đêm qua lại ùa về trong đầu, toàn thân Khải Ngôn lập tức dâng lên một cảm giác tê dại, dưới bụng cũng bắt đầu trở nên khô nóng. Thành thực mà nói, dục vọng tới nhanh như vậy làm ngay cả Khải Ngôn cũng cảm thấy nóng mặt… Cơ thể này ở trước mặt Nguyễn Tĩnh thật đúng là bị dục vọng thiêu đốt không thể cứu vãn được.
Nhưng mà hiện giờ đối phương đang ngủ. Khải Ngôn nhất thời cũng không dám tùy ý làm càn. Tối hôm qua cô đã bị anh quấn lấy đến sức cùng lực kiệt, lúc này lại làm liều thì chắc chắn sẽ khiến cô khó chịu. Tuy hôm qua là do cô chủ động muốn ngủ lại nhưng truy cứu tận gốc vấn đề thì vẫn là do anh dụ dỗ cô lúc ở trên giường. Thế nhưng, ngoài dự định, trong lúc anh còn đang đấu tranh tư tưởng thì cơ thể của Nguyễn Tĩnh đã vô tức tiến sát lại gần làm cho Triệu Khải Ngôn thiếu chút nữa đã rên rỉ thành tiếng. Anh rủ mắt xuống nhìn người bên cạnh, trong lòng không khỏi thở than. Khải Ngôn chống khủy tay xuống giường để nửa người nhỏm dậy, đầu ngón tay bắt đầu lướt qua mặt cô… Hành động này hoàn toàn là theo bản năng.
Cảm giác trên môi đang bị người nào đó nhẹ nhàng ve vuốt, Nguyễn Tĩnh mở mắt ra. Trong đầu nhớ lại nỗi hoảng sợ một đêm, ý thức của Nguyễn Tĩnh trong nháy mắt đã tỉnh hơn quá nửa. Cô cựa quậy cơ thể muốn ngăn cản nhưng Triệu Khải Ngôn đã ôm chặt lấy người rồi sau đó hoàn toàn đè lên mà hôn mãnh liệt như thể muốn trút hết mọi thứ mà không kịp nhai nuốt.
Nguyễn Tĩnh còn đang lơ mơ cũng mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái. Khải Ngôn đã muốn cái gì thì anh sẽ tự mình làm loạn… Sức chịu đựng dù tốt đến đâu cũng có lúc không thể chịu nổi. Trong lúc Nguyễn Tĩnh còn đang hết sức phân vân thì Khải Ngôn đã tiến vào cơ thể cô.
Cho dù trước đó đã được thỏa mãn, cho dù trong lòng cực kỳ thương tiếc nhưng Triệu Khải Ngôn vẫn không ngờ mình quá mức nôn nóng. Có điều vào lúc này anh căn bản không thể suy xét được nhiều. Anh run run tách hai khủy chân của Nguyễn Tĩnh ra và đổ người về phía trước. Hai cơ thể nóng bỏng dán chặt vào nhau không còn kẽ hở. Khải Ngôn vô cùng lo lắng và kiên nhẫn mà chậm rãi xâm nhập… Cục diện hiện tại đã không cho phép được lựa chọn, quanh mình đều là hơi thở nam tính chỉ Triệu Khải Ngôn mới có, dịu dàng mà bá đạo, Nguyễn Tĩnh nhấc mông lên, hai mắt lộ rõ sự nuông chiều chẳng còn cách nào khác. Khi bị chạm vào chỗ mẫn cảm, cô nhịn không được than nhẹ một tiếng. Điều này làm cho tốc độ thúc đẩy của Triệu Khải Ngôn càng thêm nôn nóng. Trong không khí lan tỏa những tiếng rên rỉ ẩn nhẫn.
Trên chiếc giường hỗn độn, mọi hành vi buông thả được thực hiện vô cùng nhuần nhuyễn. Khi kích tình đã đạt đến độ khó có thể chịu đựng, sóng nhiệt lập tức phá tan phòng tuyến cuối cùng mà phát tiết ra, nhuộm ướt cơ thể, ngấm dần vào tim, lưu lại những dấu vết không thể xóa bỏ… Đó chính là phương thức nguyên thủy nhất trực tiếp nhất.
Khải Ngôn rút ra và giơ tay khẽ vuốt lên vùng trán ẩm ướt của cô rồi tiếp đó vùi đầu vào cổ cô. Nguyễn Tĩnh cảm nhận được rõ ràng hơi thở ẩm ướt đang quét qua cổ và sự dao động của cơ thể ấm áp đó.
“A Tĩnh, em có muốn… dọn đến ở cùng với anh không?” Anh thì thầm và cẩn thận hỏi.
Nguyễn Tĩnh nhắm mắt lại không trả lời.
Khải Ngôn cũng biết mình được voi đòi tiên, “Anh chỉ thuận miệng hỏi thế thôi, nếu em không muốn…”
“… Em cần suy nghĩ một chút.”
Triệu Khải Ngôn chỉ cảm thấy con tim bỗng nảy lên một cái, hình tượng đạm mạc trong mắt tình nhân đã hoàn toàn sụp đổ, anh cũng không biết vì sao lại vậy, hai hốc mắt bỗng dưng hơi đỏ lên.
Nguyễn Tĩnh không dọn đến ở chung với Triệu Khải Ngôn, mà từ ngày đó Triệu Khải Ngôn cũng không còn lo được lo mất như lúc trước nữa. Tuy không tự kỷ đến độ cho rằng sau khi phát sinh chuyện ấy thì kết cục đã định nhưng ít nhất Nguyễn Tĩnh cũng hài lòng với cơ thể của anh, còn anh thì có đủ kiên nhẫn để không làm những hành động khiến đối phương thất vọng về mình. Nói thực thì ngay cả chính Khải Ngôn cũng cảm thấy ý nghĩ này có chút đê tiện.
Mà qua một thời gian ở bên nhau, Nguyễn Tĩnh cũng dần dần phát hiện được một số tính cách Khải Ngôn muốn che giấu, ví dụ như cách đối xử với người ngoài của anh mặc dù khá nhã nhặn nhưng chưa chắc đã phải thật tình. Có mấy lần đi ra ngoài ăn cơm gặp phải người quen của anh, Khải Ngôn đều có vẻ lực bất tòng tâm, thậm chí có chút mất kiên nhẫn. Đương nhiên là bề ngoài thì anh vẫn mỉm cười không chê vào đâu được. Lúc ấy, cô ngồi một bên chỉ cảm thấy thú vị. Dường như anh vô cùng không thích bị người khác quấy rầy lúc hai người đang hẹn hò. Còn nữa, mỗi tuần Khải Ngôn sẽ tới sân vận động ba lần, anh không chủ động gọi cô đi cùng nhưng sẽ gửi tin nhắn nói cho cô biết anh đang ở đâu, hệt như thư mời của bậc quân tử dành cho kẻ tiểu nhân vậy. Còn nữa, lời nói và việc làm của Triệu Khải Ngôn mặc dù khá tùy tiện và anh không thích xã giao nhưng bình thường vẫn tỏ ra khá lễ độ ở những nơi công cộng… Bình luận một cách khách quan về người này thì có thể nói là: Thật giả nông sâu khó phân biệt, nhưng người ta cũng không thể nói anh là bụng dạ thâm sâu tâm tư phức tạp được. Trên thực tế, một người như vậy lại có thể khiêm tốn đến mức ấy thì trái lại càng có sức quyến rũ.
Nguyễn Tĩnh đôi khi nghĩ nếu tiếp tục phát triển mối quan hệ cùng với Khải Ngôn thì có nên kỳ vọng vào tương lai hay không? Kết luận là: Có thể kỳ vọng.
Triệu Khải Ngôn hiện tại dù không có chuyện gì đặc biệt cũng sẽ hẹn bạn gái đi ăn cơm. Tuy biết đối phương vừa mới tiếp nhận công việc và khá bận rộn nhưng một ngày không nhìn thấy cô một lần anh sẽ không thể chịu đựng được.
Hôm nay, Khải Ngôn vừa bàn bạc xong công việc với phó quản lý thì di động khẽ rung lên một chút. Anh mở điện thoại ra thì đọc được tin nhắn: Đến trường học gặp em, cùng ăn cơm trưa nhé.
Chỉ có mệnh lệnh của Nguyễn Tĩnh là không thể kháng cự.
Gần trường đại học N có một quán cay Tứ Xuyên khá nổi tiếng, cứ đến giờ cơm là nơi này luôn chật ních khách, mà ở một chỗ thế này thì bất cứ lúc nào cũng có thể gặp được người quen. Nhưng Nguyễn Tĩnh không để ý tới điều đó. Cô kéo Khải Ngôn đi vào và tìm một bàn trống rồi ngồi xuống, vẻ mặt khá hớn hở.
“Hôm nay đã xảy ra chuyện gì tốt phải không?” Khải Ngôn cười hỏi.
“Có sao?” Nguyễn Tĩnh nhún nhún vai, “Cũng có thể. Em được lãnh đạo khắc nghiệt khen một câu “Năng lực không tồi” đấy.”
“Em luôn xuất sắc mà.”
“Cái này có thể xem như “Trong mắt tình nhân hóa Tây Thi” phải không?” Nguyễn Tĩnh mỉm cười trêu chọc. Cô kéo một nhân viên phục vụ vừa đi qua bên cạnh và gọi đồ ăn, “Đậu hũ đầu cá, thịt xào, canh chua cay…” Không cầm thực đơn mà gọi đồ ăn thông thạo như vậy, Nguyễn Tĩnh rõ ràng là khách quen của quán này.
Triệu Khải Ngôn nghe cô gọi ít nhất bảy tám món thì nhịn không được thắc mắc, “Hai người ăn được nhiều như vậy sao?”
Đối phương cười cười nhìn anh, “Anh kén ăn như vậy, em gọi nhiều một chút để anh lựa chọn.”
Đôi mắt của Khải Ngôn chợt lóe lên và có vẻ hứng thú, “Thì ra em lại hiểu anh như vậy.” Anh vốn nghĩ mọi khuyết điểm của bản thân đã được che giấu cực tốt… Có điều, cảm giác bị người ta phát hiện ra cũng không tồi chút nào.
Đồ ăn lần lượt được bê lên. Nguyễn Tĩnh đã muốn ăn lắm rồi nhưng lại bất giác gắp một miếng thịt kho tàu bỏ vào trong bát của Khải Ngôn, vẻ mặt chờ đợi, “Anh nếm thử đi, xem hương vị thế nào?”
Triệu Khải Ngôn cười cười gắp miếng thịt bỏ vào miệng, sau đó anh nói, “Cũng được!”
“Chỉ cũng được thôi à?”
“… Ngon lắm!”
Nguyễn Tĩnh cười cười, “Triệu Khải Ngôn, anh thật đáng yêu quá!”
Sống đến hơn ba mươi tuổi đầu mà lần đầu tiên bị người ta dùng từ này để khen mình, Khải Ngôn quả thực hơi khó thích ứng, huống chi lời này lại phát ra từ miệng của Nguyễn Tĩnh. Đại thiếu gia hiếm khi đỏ mặt, “Đừng nói lung tung, ăn cơm đi!” Anh tỉ mỉ chọn một miếng thịt bò và bỏ vào cái bát ở trước mặt Nguyễn Tĩnh.
“Thứ Năm này bố mẹ anh từ nước Anh về đây, em có muốn gặp mặt không?”
“Có chứ. Nhưng mà em có phải chuẩn bị gì không, kiểu như lễ vật gặp mặt hay gì gì đó ấy?”
Không ngờ Nguyễn Tĩnh lại đồng ý dứt khoát như vậy, Khải Ngôn âm thầm thở hắt ra một hơi, tâm tình vẫn còn khá phức tạp, khóe miệng không kìm được lại hơi cong lên, “Em không cần chuẩn bị lễ gặp mặt, chỉ cần đến nhận quà là được rồi.”
“A, như vậy chẳng phải lãi sao?”
Khải Ngôn cười nói, “Rõ là vậy rồi.”
Đúng lúc đó thì có một bóng người tiến về phía này. Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu, vừa vặn bắt gặp ánh mắt tràn đầy ý cười của một đồng nghiệp làm cùng văn phòng.
“Cô giáo Nguyễn, thực khéo quá!” Người này nói xong liền nhìn sang người ngồi đối diện với Nguyễn Tĩnh, “Đi ăn cơm trưa với bạn trai à?”
Nguyễn Tĩnh cười cười. Triệu Khải Ngôn gật đầu chào cô giáo kia và mỉm cười nhàn nhạt, “Chào!” Làm cho đối phương thật sự có chút thẹn thùng.
Đằng sau có người cất tiếng gọi, cô giáo liền cười cười vẫy tay chào và rời đi.
Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn chòng chọc vào Triệu Khải Ngôn trong ba giây rồi không khỏi mỉm cười, “Triệu Khải Ngôn, nói thực xem nào, em hình như đang trèo cao phải không?”
Khải Ngôn hiểu được ý của cô và có chút bất đắc dĩ. Anh nửa đùa nửa thật mở miệng, “Thế em có muốn giấu anh trong nhà không hả?”
“Em làm sao nuôi nổi anh.”
Triệu Khải Ngôn than nhẹ một tiếng. Anh cười nói, “Nguyễn Tĩnh, em nhất định chưa từng gặp một người khó đối phó như anh phải không?”
“Thực ra em vẫn đang cố gắng để vui vẻ đây.”
Khải Ngôn sáng mắt lên, anh lập tức cúi người hôn lên môi cô. Nguyễn Tĩnh kinh ngạc không thôi, còn đối phương thì đã khôi phục lại tư thế và như thể chưa có việc gì xảy ra.
“Anh cũng thật là… làm càn!” Nguyễn Tĩnh lấy lại tinh thần xong lại nhìn ra xung quanh, đây là lần đầu họ lớn mật hôn nhau ở nơi đông người thế này, may mà chỗ này khá khuất, hẳn là không có nhiều người chú ý tới một màn vừa rồi.
“Cuối tuần là sinh nhật em rồi, em định thế nào?” Khải Ngôn cười cười hỏi sang chuyện khác.
Nguyễn Tĩnh ồ lên một tiếng, “Sao anh biết ngày sinh của em?”
“Anh nhìn lén chứng minh thư.”
Người nào đó bật cười thành tiếng. Không thể tưởng tượng Triệu Khải Ngôn cũng làm được những loại chuyện thế này.
Cơm nước xong, hai người rời khỏi nhà hàng. Khải Ngôn thực tự nhiên cầm tay Nguyễn Tĩnh. Khi hai người ra tới cửa thì gặp một người đàn ông đang đi vào. Triệu Khải Ngôn không khỏi nhíu mày, còn người đi bên cạnh thì trái lại lại không có biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, như thể chỉ đi lướt qua mà không hề chú ý. Khải Ngôn thừa nhận, vào thời khắc đó, trong lòng anh thực sự có chút vui sướng.
“A Tĩnh?”
“Ừm?”
Triệu Khải Ngôn hơi hồi hộp một chút… Nguyễn Tĩnh không tập trung tư tưởng là vì ai?
Có một số việc Khải Ngôn cũng không muốn nghĩ sâu hơn. Với tình cảm hiện tại, anh tình nguyện tự cho mình đúng một chút.
Vòng một hồi đã tới thứ Năm. Triệu Khải Ngôn đã đặt trước một phòng trong nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc để thết đãi bố mẹ.
Bà Triệu nhấp hai ngụm trà đại mạch, gương mặt xinh đẹp khoan khoái giãn ra, “Khải Ngôn, chẳng phải con bảo sẽ dẫn bạn gái tới đây sao, người đâu?”
Khải Ngôn mỉm cười chống đỡ, “Hôm nay đúng lúc cô ấy có việc, cho nên…”
Triệu Lâm ở bên cạnh cười to, “Người nào mà giỏi thế hả?” Nói xong, cô ngồi xuống bên cạnh bà Triệu rồi dùng âm lượng bình thường mà nhẹ nhàng nói, “Chị dâu, em thấy Khải Ngôn đang lừa chị đấy. Em hay đi chơi với cậu ấy mà có thấy có bạn gái gì đâu.” Triệu Lâm nói xong lại trầm tư một giây, “Nếu có tính thì chỉ có một lần em đã giới thiệu bạn học đại học của em cho cậu ấy thôi. Khi ấy bạn em cũng có hẹn Khải Ngôn ra ngoài, nhưng mà…” Ánh mắt của Triệu Lâm hướng về phía người đàn ông anh tuấn đang thản nhiên uống trà, “Chẳng phải cháu đã từ chối Nguyễn Nhàn rồi sao?”
Khải Ngôn đặt chén trà xuống và lắc đầu thở dài. Anh nhìn thẳng vào đôi mắt đang dò hỏi của mẹ và chỉ nói, “Hiện giờ con và cô ấy đang ở bên nhau, con nghĩ… con thực sự mê đắm cô ấy. Nếu có thể thì cô ấy sẽ là con dâu của mẹ đấy.” Khải Ngôn nói xong lại cười khẽ, “Tên cô ấy là Nguyễn Tĩnh.”
Lúc ấy, trên mặt của Triệu Lâm lộ rõ vẻ hoàn toàn khiếp sợ và không thể tin được. Còn bà Triệu thì có chút an ủi. Bà cứ tưởng đứa con luôn làm theo ý mình này định độc thân cả đời, “Hay là buổi tối đưa tới đây cho mẹ nhìn một cái, để mẹ xem người làm cho đứa con vĩ đại của mẹ mê muội là người thế nào?”
Khải Ngôn gật đầu, “Để con hỏi lại cô ấy đã.” Ngữ khí đơn giản nhẹ nhàng của Khải Ngôn làm người nghe không tài nào phát hiện được anh quan tâm tới Nguyễn Tĩnh đến mức nào.
Giữa không khí trò chuyện bàn tán sôi nổi, trong lòng Triệu Khải Ngôn lại chìm trong nặng nề.
Anh nhớ tới cuộc gọi lúc trước, người nghe điện không phải là cô. Mà anh nhận ra giọng nói ấy hình như là của Tưởng Nghiêm?
Ngày hôm đó, mẹ của Nguyễn Tĩnh bị đột phát viêm ruột thừa cấp tính phải vào bệnh viện. Vội vội vàng vàng xong mới nhớ tới cuộc hẹn với Khải Ngôn, cô nhìn đồng hồ trên tay thì đã sang buổi chiều, mà di động thì trong lúc rối ren không biết đã lạc ở tận góc nào. Trong lòng Nguyễn Tĩnh vô cùng sầu thảm. Anh không tìm được cô nhất định sẽ nghĩ rằng cô lâm trận bỏ chạy.
Nguyễn Tĩnh thong thả đi trên hành lang thì gặp Nguyễn Nhàn đang nói chuyện điện thoại. Người này vừa thấy cô liền tắt máy và đi tới, “Triệu Lâm cố ý gọi điện thoại tới tra hỏi chị tại sao em và Triệu Khải Ngôn lại hẹn hò với nhau? Ha, hai người cũng biết dọa người đấy!”
“Chị, em mượn điện thoại một chút.”
Nguyễn Tĩnh cầm điện thoại và ấn dãy số quen thuộc. Đầu dây bên kia vang lên bảy tám tiếng nhưng không có người bắt máy.
“Sao, tìm Triệu Khải Ngôn à? Đang cùng bố mẹ uống trà thì phải.” Nguyễn Nhàn cười nói, “Được rồi, ở đây cũng không còn việc gì nữa, em có việc thì cứ đi đi!”
“Không cần, em ở đây chờ mẹ tỉnh lại.”
Nguyễn Minh Huy mới cơm nước ở bên ngoài trở về đang đi trên hành lang bệnh viện, “A Tĩnh, điện thoại của em này. Anh vừa ra ngoài thì đụng phải Tưởng Nghiêm, cậu ta đưa cho anh đấy.”
Nguyễn Nhàn vừa nghe xong mấy lời này liền thì thầm phỉ báng vài câu. Nguyễn Tĩnh vừa lắc đầu vừa nhận điện thoại và mở ra xem tin nhắn. Không có tin nhắn của Triệu Khải Ngôn. Trong lòng cô nhất thời có chút chán nản.
“Khải Ngôn, con đang nghĩ gì thế?”
“Không ạ. Trà này ngon không mẹ?”
“Trà con chọn thì đương nhiên hợp khẩu vị của mẹ rồi.” Bà Triệu tươi cười nhìn đứa con trai đang bắt đầu sốt ruột, “Con có việc thì cứ đi trước đi, không cần ngồi cùng bà già này đâu.”
“Con không sao. Mà mẹ cũng đâu có già đâu.”
“Sắp lên chức bà rồi mà còn không già.”
Khải Ngôn than nhẹ, “Mẹ định ám chỉ gì vậy?”
“Con vẫn luôn thông minh mà. Giờ con đã thay đổi thái độ đối với chuyện tình cảm rồi, mẹ thực sự rất vui. Mẹ với ba con muốn bế cháu từ lâu rồi nhưng biết con lãnh đạm đối với chuyện hôn nhân nên không muốn giục. Giờ thì chẳng phải mẹ đã có thể hy vọng sắp được hoàn thành nguyện vọng lên chức bà hay sao?”
Triệu Khải Ngôn bóp bóp trán. Anh không muốn người nhà lo lắng nhưng trước mắt thực sự không thể hứa hẹn điều gì. Anh không thể hứa hẹn được bởi vì ngay cả bản thân còn không nắm chắc được mọi chuyện.
Sau khi tan trường, Tưởng Nghiêm đi tới bệnh viện. Anh nhìn thấy Nguyễn Tĩnh đang ngồi một mình bên cửa sổ, “Dì đâu rồi?”
Người đang ngẩn ngơ không khỏi giật mình, “Ơ, là anh à! Tôi vừa đưa mẹ vào phòng vệ sinh rồi.”
Tưởng Nghiêm đặt túi hoa quả trong tay xuống, “Cô ăn cơm chưa?”
“Tôi định về nhà ăn.”
Tưởng Nghiêm nhìn đồng hồ đeo tay, “Đúng lúc tôi cũng định về nhà một chuyến, đi cùng nhé!”
Nghe Tưởng Nghiêm nói thế, Nguyễn Tĩnh nheo mắt nở một nụ cười.
“Có vấn đề gì à?”
“Không. Chỉ là, rất ít khi anh nói chuyện với tôi như thế… Rất lễ độ!”
Tưởng Nghiêm hơi cứng mặt lại nhưng cũng không phản bác. Thấy sắc mặt của Nguyễn Tĩnh có vẻ kém, không hiểu vì sao anh ta bỗng đưa tay xoa xoa lên má cô.
“Anh làm gì thế?” Nguyễn Tĩnh không khỏi sợ hãi.
Đối phương khẳng khái nở một nụ cười ngàn năm có một, “Tôi đang nghĩ trước đây cô làm gì cũng đều có chút kích động, vậy mà giờ đã thay đổi rất nhiều rồi.”
“A, con người luôn thay đổi mà.”
“Đúng vậy!” Tưởng Nghiêm nói xong liền thoáng nhìn về phía cửa. Nguyễn Tĩnh vô thức nhìn theo hướng ánh mắt của anh ta, “Khải Ngôn?”
Triệu Khải Ngôn đang đứng ở cửa, không biết anh đã đứng ở đó được bao lâu rồi, vẻ mặt vô cùng tĩnh lặng.
“Sao anh lại tới đây?” Nguyễn Tĩnh đã bước tới trước được ba bước thì đột nhiên nhớ tới gì đó mà cẩn thận mở miệng, “Anh đang giận à? Hôm nay em thực sự quên mất, mẹ em đột nhiên sinh bệnh…”
“Không sao, anh biết mà.” Mọi cử chỉ của cô đều biểu lộ rõ ràng trong tâm tư đã bị lấp đầy bởi Triệu Khải Ngôn anh. Ánh mắt của Khải Ngôn dần dần chuyển sang dịu dàng, “Anh nghĩ có lẽ em muốn gặp anh.”
“Đúng vậy, em muốn gặp anh.” Nguyễn Tĩnh hiếm khi thẳng thắn như vậy. Cô lại nói tiếp những lời khá mất mặt, “Ăn cơm tối với em nhé? Vừa rồi em còn đang nghĩ hôm nay thất hẹn có lẽ sẽ khiến anh tức giận và khó chịu, vậy nên em không dám gọi điện thoại cho anh.”
“Sao thế được.” Cảm xúc có không tốt đến đâu thì lúc này cũng đã được vỗ về an ủi.
“Chờ mẹ em ra, em nói với bà một tiếng rồi mình đi nhé. Hôm nay vội quá, em đói bụng lắm rồi.” Nguyễn Tĩnh bỗng nhớ ra trong phòng còn có người. Cô xoay người và có chút ngại ngùng mở miệng, “Đây là Triệu Khải Ngôn, bạn trai tôi.” Nguyễn Tĩnh lại quay sang giới thiệu với Triệu Khải Ngôn, “Đây là Tưởng Nghiêm, huynh trưởng của em.”
“Xin chào!” Thái độ của Khải Ngôn khá nho nhã lễ độ, còn đối phương thì cầm áo khoác rồi không nói một lời cất bước ra ngoài.
“Haiz, lại giận rồi.”
Khải Ngôn tiến lên phía trước và vươn tay nhẹ nhàng cầm tay cô, “Em thích anh ta à?”
“Hả?” Trong mắt của Nguyễn Tĩnh hiện lên tia kinh ngạc. Câu hỏi của Khải Ngôn và sự gần gũi thân mật của anh khiến cô có chút không kịp phản ứng.
“Em thích Tưởng Nghiêm đó à? Lúc trước em cứ một mực nhìn anh ta mà? Ngay cả anh xuất hiện cũng không biết.” Khải Ngôn không rõ vì sao lúc trước đã cố áp chế mối nghi ngờ này xuống mà bây giờ lại hỏi ra như thế. Có lẽ anh cần xác định được trọn vẹn tâm ý của cô. Khát vọng muốn chiếm hữu dường như là một loại bản năng. Thành thực mà nói, bởi vì Nguyễn Tĩnh mà Triệu Khải Ngôn vốn đã có chút bài xích đối với Tưởng Nghiêm. Nếu hai người đó không có bất cứ liên quan gì thì cũng chẳng có gì để nói, anh cũng dễ dàng tỏ vẻ bình thản ngoài mặt. Nhưng những lời nói và cử chỉ của người đàn ông đó thực sự khiến anh không thể chịu được. Không hiểu vì sao mà thậm chí anh còn không chịu nổi khi Tưởng Nghiêm nói ra cái tên Nguyễn Tĩnh qua điện thoại, lại càng không thể chịu được khi chứng kiến hai người bọn họ mặt đối mặt ở chung một chỗ. Nhưng chung quy thì Triệu Khải Ngôn vẫn là người biết cách đối nhân xử thế hơn người, cũng có thể nhẫn nhịn hơn so với những người khác, cho dù trong lòng không thoải mái thì anh cũng sẽ không biểu hiện ra bên ngoài.
Nguyễn Tĩnh trừng mắt nhìn anh,”Triệu Khải Ngôn, anh không thể tin tưởng em hơn một chút được à? Ít nhất cũng không nên nghi ngờ em đứng núi này trông núi nọ chứ. Tưởng Nghiêm đó là sư huynh, là đàn anh của em đấy, còn anh là người yêu của em cơ mà.”
Khải Ngôn ngẩn người rồi phá lên cười, trông dáng vẻ vô cùng lúng túng.
“Xin được thụ giáo!”
“Nói thật ra, có kiểu vặn vẹo này của anh thật đúng là…”
“Em có biết cứ dính đến chuyện của em là anh không còn tiêu chuẩn gì hết không?” Triệu Khải Ngôn thực sự cũng không sợ bị người yêu cười nhạo, tâm trạng của anh lúc này đang rất tốt, “A Tĩnh, ăn cơm tối xong em đi với anh một chút nhé?”
Gặp mặt phụ huynh quả thực là bước đầu tiên của quá trình đại cô nương lên kiệu. Nguyễn Tĩnh ngồi đối diện với bà Triệu mà chẳng biết nói gì. May mắn thay, bà là người biết ăn nói và hình như cũng khá vừa lòng với cô.
Triệu Khải Ngôn mang tới một ly nước trái cây rồi ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Tĩnh, “Mẹ anh được gặp em thì có hơi vui sướng quá mức, em thông cảm chút nhé.”
“Điều này có nghĩa là mẹ anh không ghét bỏ em phải không?” Nguyễn Tĩnh thì thầm hỏi.
Khải Ngôn ghé sát vào và nói nhỏ, “Mẹ anh thích em bởi vì em là người anh thương.”
Bà Triệu ngồi một bên trông thấy ánh mắt của con trai mình khi nhìn cô gái kia thì không biết nên vui hay nên buồn. Trông nó có vẻ chung tình sâu nặng rồi, nếu về sau không có kết quả thì bà cũng không dám tưởng tượng Khải Ngôn sẽ thành ra thế nào? Chỉ hy vọng cô gái này cũng yêu thương Khải Ngôn như tình cảm nó dành cho cô.
Buổi tối, khi Triệu Khải Ngôn đưa Nguyễn Tĩnh về nhà thì cũng đã quá mười giờ. Nguyễn Tĩnh vừa vào cửa thì phát hiện trong phòng khách đèn đóm sáng trưng. Cả nhà đều có mặt, ngay cả anh họ Nguyễn Minh Huy và Tưởng Nghiêm cũng có ở đó, vẻ mặt ai nấy đều trông rất nghiêm trọng.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
Nguyễn Chính bị người ta tố cáo có tham ô, tòa án đã thụ án và bắt đầu điều tra từ hôm nay rồi.
Bị người ta tố cáo tham ô, mặc dù trước mắt chỉ là điều tra nhưng nếu thực sự tra ra chuyện gì thì không chỉ có Nguyễn Chính chịu tiếng xấu tới lúc cuối đời mà tiền đồ của nhà họ Nguyễn cùng với các trường học dựa trên danh nghĩa của nhà họ Nguyễn cũng sẽ bị liên lụy, cơ nghiệp trăm năm gây dựng cũng có thể tan tành. Cho dù cuối cùng oan khiên có được rửa sạch thì loại chuyện này xảy ra cũng nhất định sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng.
Trong tối hôm đó, nhà họ Nguyễn lập tức đưa ra đối sách. Mọi quan hệ có thể sử dụng đều được dùng tới. Phía tòa án đã phái luật sư tới để tỉ mỉ điều tra sự việc. Mấy vị chú bác cũng gấp rút từ nước ngoài trở về, không khí vô cùng nghiêm trọng.
Nguyễn Tĩnh mất ngủ cả đêm, tận đáy lòng cũng biết tình hình nghiêm trọng. Khi thấy ông nội ném gẫy cả gậy, trong lòng cô lại càng thêm khó chịu. Nguyễn Tĩnh muốn gọi điện cho Triệu Khải Ngôn nhưng nghĩ lại thì chuyện này cũng không thể nói lung tung được, vì vậy mà cô đành từ bỏ.
Ngày hôm sau, mẹ của Nguyễn Tĩnh làm thủ tục xuất viện. Chỉ đạo được ban ra, tiểu bối không cần nhúng tay vào việc này, chỉ cần làm tốt phần công việc nội bộ là được rồi.
Trong giờ làm việc buổi sáng, tâm trạng của Nguyễn Tĩnh không được yên ổn vì không được nghỉ ngơi đầy đủ, hơn nữa, cũng bởi vì trong lòng đang ngổn ngang trăm mối nên tinh thần không được thoải mái. Ba giờ chiều, sau khi cùng Tưởng Nghiêm tham gia một cuộc họp của Bộ giáo dục, Nguyễn Tĩnh không trở về trường mà lái xe tới quán của Triệu Khải Ngôn.
Cô vừa đẩy cửa bước vào thì một cậu nhân viên phục vụ lạ mặt đã tiến lên tiếp đón, “Xin chào quý khách, mời quý khách vào!”
“Tôi đến tìm người.” Nguyễn Tĩnh giải thích, ánh mắt hướng về vị trí Triệu Khải Ngôn hay ngồi nhưng không thấy anh ở đó.
“Chị Nguyễn!” Một nữ phục vụ nhận ra cô liền chạy tới. Người này cúi đầu nói với cậu nhân viên bên cạnh mấy câu, chỉ thấy đối phương nhìn cô với vẻ vô cùng ngượng ngùng rồi rút lui.
“Anh ấy không ở đây ạ?”
“À, giữa trưa có một cô gái tới đây, hình như là có việc gì đó muốn tìm ông chủ, anh ấy đi từ chiều rồi ạ.”
Nguyễn Tĩnh cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, “Nếu anh ấy trở về… Thôi quên đi, cũng không có chuyện gì đâu.” Cô xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn quay lại dặn dò một câu, “Không cần báo với anh ấy là tôi đến đây đâu.”
Đi được một đoạn, Nguyễn Tĩnh dừng xe trước một cửa hàng tiện lợi. Cô đi vào mua một lon bia hoa quả rồi mở nắp uống mấy hớp, sau đó mới chậm rãi trở về bên cạnh xe. Nói đến cũng khéo, cô đã gặp Triệu Khải Ngôn ngay ở chỗ đó.
Anh đang bước ra từ cửa hàng bách hóa ở phía đối diện, đi bên cạnh còn có một cô gái có dáng vẻ xuất chúng. Nguyễn Tĩnh cũng biết người này, đó là Tạ Hà.
Vẻ mặt của Nguyễn Tĩnh có chút ngưng trệ. Cô nhất thời đứng im tại chỗ không biết phải làm sao. Sau khi lấy lại tinh thần, cô vừa quyết định sẽ rời khỏi đó như không có việc gì xảy ra thì lại quá muộn. Hai người đứng ở phía bên kia đường rõ ràng đã nhận ra cô.
“A Tĩnh!” Tạ Hà gọi cô một tiếng, còn Triệu Khải Ngôn thì đã chạy về phía cô, trên môi anh không kìm được nụ cười, “Sao em lại ở đây?”
“Em tiện thể dạo bộ chút thôi.”
“Đã lâu không gặp, A Tĩnh!” Tạ Hà cũng đã bước tới.
Nguyễn Tĩnh gật đầu chào cô, “Đã lâu không gặp!”
“Tuần trước chị có tới phòng tranh thì ông chủ Trần bảo là em đã đổi việc rồi.” Tạ Hà thấy lon bia trên tay cô thì không khỏi bật cười thành tiếng, “Sao còn sớm đã uống bia vậy?”
“Em hơi khát.” Di động bỗng rung lên mấy cái. Nguyễn Tĩnh mở ra xem thì thấy tin nhắn của Nguyễn Nhàn bảo cô quay về trường học gặp chị ấy một chút. “Em đi trước đây, hai người thong thả nhé!” Nguyễn Tĩnh nói xong liền quay sang gật đầu chào Khải Ngôn.
“Tạm biệt, A Tĩnh!” Tạ Hà vẫy tay chào. Mãi tới khi Nguyễn Tĩnh lên xe, cô mới quay sang cười nói với người bên cạnh, “Khí chất của Nguyễn Tĩnh rất được. Em muốn vẽ một bức tranh về cô ấy nhưng không biết cô ấy có đồng ý làm người mẫu cho em không nữa?”
Ánh mắt của Triệu Khải Ngôn vẫn đuổi theo bóng dáng của chiếc xe kia. Chờ đến khi nó biến mất ở ngã tư đường thì anh mới thu hồi lại tâm trạng phiền muộn, “Đi thôi!”
“Có việc gì thế? Sao đột nhiên mất hồn mất vía thế?”
“Không việc gì!” Khải Ngôn hơi xấu hổ. Hôm nay bạn bè phải rời đi mà tâm trạng của anh lại không ổn định chút nào, “Em còn muốn mua gì không? Nếu không thì giờ ra sân bay là vừa đấy, đừng bỏ lỡ chuyến bay.”
“Lỡ thì lỡ chứ sao. Cùng lắm là tối mai đi cũng được mà. Em chỉ sợ anh chê em ở đây gây phiền toái cho anh thôi.”
“Sao thế được!” Khải Ngôn vỗ vỗ vai cô, “Em mà tới đây thì anh lúc nào cũng hoan nghênh chào đón mà.”
Người đàn ông trước mặt vẫn anh tuấn như năm nào, sự từng trải qua bao năm tháng làm cho anh càng thêm sâu sắc kín đáo, cũng càng ngày càng khó thân cận. Tạ Hà nhìn anh rồi nhẹ giọng mở miệng, “Khải Ngôn, tuy chúng ta không thể trở thành người yêu nhưng trong mắt em, vị trí của anh đã vượt xa một người bạn và người yêu thông thường rồi. Em luôn hướng về anh, cũng quá ỷ lại vào anh, mà em cũng hiểu anh không hề muốn thế. Cho dù em có xuất sắc cỡ nào thì anh cũng chẳng để tâm hơn một chút. Anh luôn đối xử rất tốt với người khác nhưng mà cũng… rất vô tình. Em cứ nghĩ mãi không hiểu cuối cùng ai sẽ có thể khiến anh phải để mắt tới và dành tình cảm cho đây.”
Triệu Khải Ngôn chỉ mỉm cười, trong nụ cười trong trẻo có một chút oan ức và ẩn giấu sự dịu dàng kín đáo.
Hôm đó, sau khi đưa tiễn Tạ Hà, Khải Ngôn lại lái xe tới trước cửa nhà Nguyễn Tĩnh. Khi ấy, Khải Ngôn không gặp được cô gái mình yêu. Một cú điện thoại gọi tới làm cho anh không thể nán lại lâu hơn được nữa. Anh đành lái xe quay về.
Thì ra Triệu Khải Ngôn không phải là người muốn gặp là có thể gặp được. Nhấn điện thoại lại không có người bắt máy, Nguyễn Tĩnh có chút buồn bực. Cho tới giờ cô đại khái cảm thấy mình quá mức tốt bụng, đã quên mất Triệu Khải Ngôn vốn là một người đàn ông luôn phóng khoáng vô định rồi.
Chuyện của ông nội đã có bậc trưởng bối xử lý, cô có lo lắng cũng không giúp được gì. Trong lòng chất chứa quá nhiều ưu phiền, cô chỉ có thể tìm người giải sầu để xua đi chút ít tâm trạng buồn bực.
Khương Uy và Nguyễn Tĩnh đều là hội viên của câu lạc bộ bowling, cả hai cùng gia nhập một thời điểm. Cô không hứng thú với trò này lắm nhưng thỉnh thoảng cũng đến chơi cùng. Hai người vừa chơi xong một ván thì hoàn toàn bất ngờ khi gặp được người quen. Khương Uy lúc nào cũng thích đông vui náo nhiệt, còn cô thì hiện giờ không muốn tiếp xúc với người này chút nào. Nhớ tới Từ Vi và Triệu Khải Ngôn từng có gút mắc tình cảm, trong lòng cô cũng có chút điểm lưu ý.
Từ Vi và Khương Uy chào hỏi nhau. Thấy Nguyễn Tĩnh ngồi im một bên, Từ Vi bèn đi tới và hỏi cô một câu, “Sao vậy, cuối tuần không phải ở bên bạn trai à?”
Nguyễn Tĩnh cười cười không trả lời mà hô lên một tiếng cổ vũ Khương Uy đang ném cầu.
Từ Vi thấy thái độ lạnh nhạt của cô thì trở nên tức giận, cô ta không giả vờ khách sáo nữa, “Trình độ đùa giỡn với tình cảm của cô quả thực cũng dễ nhận thấy đấy nhỉ, đã đá Khương Uy rồi, giờ còn định đá cả Khải Ngôn nữa sao?”
Nguyễn Tĩnh rốt cuộc mới nhìn về phía cô ta, “Hình như cô rất không thích tôi thì phải?”
“Tôi chỉ không thể quen được với lối sống của cô thôi, ba tâm hai ý, đã trêu đùa Khải Ngôn lại không biết quý trọng!”
Tuy trong lòng có chút không thoải mái nhưng trên mặt Nguyễn Tĩnh vẫn không lộ ra điều gì, “Tôi thế nào không cần người ngoài quan tâm.”
Đối mặt với sự lạnh lùng của đối phương, trong mắt Từ Vi hiện lên một tia sắc bén. Cô ta đang định mở miệng nói tiếp thì điện thoại của Nguyễn Tĩnh đã vang lên.
“A Tĩnh, giờ em tới bệnh viện một chuyến nhé!”
“Sao vậy chị?” Nguyễn Tĩnh có dự cảm không tốt.
“Đừng căng thẳng, bệnh cũ của ông nội lại tái phát thôi.”
“Em tới ngay đây!”
Nguyễn Tĩnh vừa ngắt máy thì di động lại vang lên. Khi thấy số gọi đến là của Triệu Khải Ngôn, cô do dự một chút rồi ấn nút nghe.
“A Tĩnh, chị là Triệu Lâm đây. Hôm trước Khải Ngôn đưa bố mẹ cậu ấy về Anh rồi, phải ở đó vài ngày mới về. Trước khi đi cậu ấy có gọi điện thoại cho em nhưng không ai nghe máy. Cậu ta còn dặn chị lát sau gọi điện nói với em một tiếng, nhưng mà chị lại vội quá nên quên mất. Xin lỗi A Tĩnh nhé, khiến em phải lo lắng rồi!”
“Không sao ạ!”
“Em biết số di động quốc tế của cậu ấy chưa?”
“Em biết rồi ạ.”
“Ừ, vậy nhé. Khi nào rảnh em gọi cho cậu ấy nhé. Hôm đó cậu ta không tìm được em, mặt mũi trông nặng nề lắm. Nếu không phải lúc đó ba cậu ấy bất ngờ gặp phải chuyện ngoài ý muốn dính dáng đến pháp luật thì cậu ta quả thực không tự nguyện lên máy bay đâu. Ha ha, trông thấy Khải Ngôn cau mày thật đúng là ngàn năm có một.”
Nguyễn Tĩnh ở bên này im lặng trong ba giây rồi mới nói, “Em biết rồi.”
Nguyễn Tĩnh lái xe tới bệnh viện. Cô đã quen thuộc với nơi này rồi. Năm nay nhà họ Nguyễn hình như mọi sự đều bất lợi, liên tục gặp chuyện không may. Nguyễn Tĩnh ở đó tới hơn bảy giờ mới về đến nhà. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và nằm trên giường, cô lại nhớ tới Triệu Khải Ngôn, nhớ thực sự. Lúc này, chỉ nghĩ đến chuyện gọi điện cho anh thôi là cô cũng thấy vô cùng căng thẳng.
Nếu hiện giờ Khải Ngôn rời khỏi cuộc sống của Nguyễn Tĩnh, cô có lẽ sẽ không thể thích ứng được, có lẽ sẽ trăm phương ngàn kế để kéo anh trở về. Nguyễn Tĩnh biết chuyện níu kéo tình cảm rất tổn hao tinh thần, nhưng tình hình trước mắt đã không cho phép cô được tự do lựa chọn nữa.
Nguyễn Tĩnh suy nghĩ miên man một lúc thì chìm vào giấc ngủ, quên luôn cả ý định thử gọi vào số điện thoại đường dài quốc tế kia. Trời vừa sáng thì di động đổ chuông.
Là một dãy số xa lạ, “A lô?”
“Anh nghĩ có lẽ em đã dậy rồi.”
Giọng nói trầm thấp của đối phương làm cho Nguyễn Tĩnh sửng sốt, “Khải Ngôn?”
“Anh rất nhớ em!”
Nỗi lòng phiền muộn trong mấy ngày qua vì câu nói này mà bất giác vơi đi không ít, “Bao giờ anh về?”
“Ngày kia, cũng có thể là ngày mai.”
“Ừm, em chờ anh.”
Nguyễn Tĩnh cúp máy rồi nằm lại giường và thở phào một hơi.
Từ sau khi Nguyễn Chính xảy ra chuyện, mẹ của Nguyễn Tĩnh tạm thời rút lui khỏi các hoạt động của trường học, vì vậy mà công việc của Nguyễn Tĩnh cũng bị tăng lên rất nhiều. Áp lực nhất thời giáng xuống làm Nguyễn Tĩnh quả thực có chút ăn không tiêu, may là đôi khi Tưởng Nghiêm cũng ra tay trợ giúp. Tuy khá bất ngờ với sự hào phóng đột xuất của đối phương nhưng Nguyễn Tĩnh cũng không bài bác những chuyển biến này. Trong quan niệm của cô thì thêm bạn bớt thù bao giờ cũng là chuyện tốt.
Chiều hôm nay, còn chưa tới giờ tan tầm thì Nguyễn Nhàn đã gọi điện bảo cô tối nay đi uống rượu. Nguyễn Tĩnh biết mấy ngày nay chị mình luôn trong trạng thái thần kinh căng thẳng và cần phát tiết nên cũng đồng ý. Tối đó, Nguyễn Nhàn còn gọi thêm ba đồng nghiệp khác, hai nam một nữ, tửu lượng ai nấy đều vô cùng tốt. Nguyễn Tĩnh tự biết không thể liều mạng với mấy người này được, cô chỉ uống một chút rượu nhẹ mà thôi. Giữa buổi thì nhân viên phục vụ đưa tới một ly Champagne, “Vị đẹp trai bên kia mời cô!”
Nguyễn Tĩnh đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang nghiêm chỉnh ngồi ở một bàn khác, “Thay tôi cảm ơn anh ấy nhé!”
“Tam Tam, lần sau uống rượu đừng gọi em cô đi cùng nhé, rõ là ảnh hưởng đến thị trường của chúng ta!” Trong giọng nói của cô giáo sáng sủa đó đã có chút men say.
Nguyễn Nhàn an ủi cô ấy, “Điểm này quý vị không cần phải lo, nó hiện tại đã có người quản rồi, thị trường về cơ bản là vẫn rộng mở.”
Nguyễn Tĩnh cười khổ, “Chị nói bừa gì vậy!”
“Sự thật là thế còn gì.” Nguyễn Nhàn nói xong lại điểm điểm vào trán cô em, “Đừng được hời lại ra vẻ nhá!”
Một đồng nghiệp nam mở miệng, “Nói đến chuyện tình cảm, Tam Tam này, phòng tài vụ của cô chẳng phải có một kế toán họ Lăng sao? Tôi nhớ cô ta đang theo đuổi Phó giám đốc Tưởng mà, giờ thế nào rồi?”
“Ai mà biết.”
“Nếu không phải tôi biết rõ tính tình của cô thì còn tưởng cô có ý với Phó giám đốc Tưởng đấy. Chẳng phải luôn có câu “Không phải oan gia không gặp mặt” sao?” Một đồng nghiệp nam khác tiếp tục tra hỏi.
“Cút, các cậu đừng hòng làm tổn hại danh dự của tôi!”
“Lại nói, lần trước khi trường chúng ta tổ chức đi du lịch ấy, về sau có một người tới mà đến giờ tôi vẫn còn ấn tượng sâu sắc. Tôi nhớ anh ta họ Triệu thì phải? Một người đàn ông lịch lãm như thế thật khiến người ta phải nhất kiến chung tình nhỉ.” Đồng nghiệp nữ tiếp tục góp chuyện.
Nguyễn Nhàn tươi cười vỗ lên cánh tay cô ấy, “Loại đàn ông tài giỏi như vậy chỉ cần thưởng thức là được. Hơn nữa, anh ấy là hoa đã có chủ rồi.”
“Đàn ông xuất sắc như vậy luôn rất hút hàng nhỉ. Haiz, sự thật bao giờ cũng không theo ý người.”
Nguyễn Tĩnh nghe bọn họ nói đến đề tài này thì không khỏi lắc đầu. Cô vừa cầm ly rượu lên thì di động lại đổ chuông. Nguyễn Tĩnh cúi đầu xuống xem thì hóa ra là cái người mà bọn họ đang bàn luận.
“Em bận à?”
“Giờ em đang ở bên ngoài, khi nào về đến nhà em gọi lại cho anh nhé?”
“Anh chờ điện thoại của em đấy. Lái xe cẩn thận nhé!”
“Dạ.”
Cô giáo kia nháy mắt mấy cái với cô, “Bạn trai gọi đến kiểm tra hả?”
Nguyễn Tĩnh chỉ cười cười.
Gần rạng sáng ngày hôm đó mới tàn cuộc. Lúc ấy, ai nấy đều say sưa cả rồi, chỉ còn mỗi Nguyễn Tĩnh là bình thường nên không thể không hỏi địa chỉ của từng người và đưa cả bọn về rồi cuối cùng mới quay về nhà. Nguyễn Nhàn đưa tay vuốt vuốt mái tóc của em gái, “A Tĩnh, cảm ơn em nhé!”
“Chị khách sáo với em làm gì. Chị tỉnh chưa?”
“Thực ra chị cũng không say lắm. Chị biết giữ chừng mực mà.”
“Em biết.”
Nguyễn Nhàn hạ cửa kính xuống cho gió lạnh thổi vào, “A, hồi còn bé ông nội thường bảo mỗi ngày phải uống chút rượu thì khi lớn lên đến lúc phải xã giao sẽ không bị quá chén. Mỗi lời nói của ông cụ ấy đều có chút hợp lý đấy.”
A Tĩnh quay đầu liếc mắt nhìn chị một cái, “Chị sao thế? Lo cho ông nội à?”
“Em không lo à?” Nguyễn Nhàn ngả đầu dựa vào lưng ghế rồi và nhắm chặt mắt lại, “A Tĩnh, em có nghĩ rằng, loại chuyện này… Có thể là tin đồn vô căn cứ được không?”
Trong lòng Nguyễn Tĩnh chùng hẳn xuống nhưng vẻ mặt vẫn không thay đổi, “Chị đừng nghĩ vớ vẩn nữa.”
Về đến nhà, Nguyễn Tĩnh tắm rửa xong liền lấy di động ra gọi cho Triệu Khải Ngôn. Đầu dây bên kia vang lên hồi lâu mới có người tiếp máy, “Chờ lâu quá, thiếu chút nữa là anh ngủ rồi.”
Nghe được giọng nói của anh, trong lòng Nguyễn Tĩnh dù đang nặng nề cũng dần trầm tĩnh lại, “Thật có lỗi!”
“Tâm trạng của em không tốt à?” Cảm giác của đối phương thật nhạy bén.
“Không phải. Chỉ là em nhớ anh thôi.”
Đối phương tựa hồ bị lời nói này làm cho kinh ngạc. Thật lâu sau, bên trong điện thoại mới truyền lại tiếng cười, “Lần đầu tiên nghe em nói thế đấy.”
“Anh không thích à?”
“Không, anh rất thích.”
“Ngày mai mấy giờ anh lên máy bay?”
“Bảy giờ sáng. Về đến nhà chắc là tối rồi.”
“Anh muốn em tới đón không?”
“Như vậy có phiền em không? Nhưng mà, phiền em vậy!”
“A.”
Sáng sớm ngày cuối tuần, Nguyễn Tĩnh thức dậy liền đi xuống phòng khách thì trông thấy mấy đứa em họ một trai hai gái đang ngồi xem TV. Gần đây các chú bác đều ở lại nơi này nên đám con cái được nghỉ học cũng về đây cả.
“Chị họ, chị dậy rồi à!” Diệu Diệu mười lăm tuổi nhìn thấy Nguyễn Tĩnh đầu tiên. Cô bé liền chạy tới, “Nguyễn Hiểu Phong này xấu lắm chị ơi, lớn như vậy rồi mà còn xem hoạt hình SpongeBob SquarePants nữa!”
“Chị mà không thế à, còn xem cái gì mà “Cừu vui vẻ và Sói xám” nữa chứ!” Đứa bé trai mười tuổi cáu kỉnh cũng không vừa.
Nguyễn Tĩnh vừa đi về phía phòng ăn vừa đề nghị, “Được rồi. Hiểu Phong tới phòng chị xem, còn bọn em thì xem ở đây, như vậy thì không còn chuyện gì nữa chứ?”
“Sao lần nào em cũng phải nhường thế nhỉ!” Đứa bé trai lầm bầm rồi đi lên tầng. Nguyễn Hiểu Phong này có tiếng là có tác phong của ông vua con, rất khó hầu hạ, nhưng nó lại rất biết nghe lời Nguyễn Tĩnh.
“Chị họ, lần trước chị có nói sẽ dạy chúng em Võ Đang quyền hay Thái Cực quyền gì đấy, chị còn nhớ không?” Hai đứa bé gái không xem TV mà theo Nguyễn Tĩnh vào bếp.
“Chị nhớ. Nhưng mà hôm nay không được. Chị có việc rồi.” Nguyễn Tĩnh vừa mở tủ lạnh thì âm báo tin nhắn vang lên. Cô vừa lấy đồ vừa mở máy ra xem, “Anh mới làm thủ tục, máy bay lùi lại một giờ, bên này mưa bão khiến người ta cực kỳ phẫn nộ.”
Nguyễn Tĩnh nhắn lại, “Bên này thời tiết tốt lắm, trời quang mây tạnh.”
“Anh càng muốn nhanh chóng quay về tổ quốc.”
Nguyễn Tĩnh cười cười buông di động xuống. Khi xoay người lại, cô phát hiện có hai ánh mắt sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn mình.
“Bạn trai của chị phải không ạ? Phải không?” Những cô bé mười lăm mười sáu tuổi rất hứng thú đối với loại chuyện này.
“Đúng rồi.” Nguyễn Tĩnh bất lực đi ra ngoài nhưng hai đứa hiển nhiên chưa thỏa mãn được lòng hiếu kỳ, “Anh ấy có đẹp trai không ạ?”
“Chị họ, anh ấy làm nghề gì? Hai người quen nhau thế nào ạ?”
Nguyễn Tĩnh hơi đau đầu, “Hai vị nữ cảnh sát, cho phép tôi ăn xong bữa sáng được không ạ?”
Lúc này Nguyễn Nhàn cũng đã vào phòng bếp. Nhìn thấy hai đứa em đang quấn lấy Nguyễn Tĩnh, cô vung tay lên, “Đi ra ngoài đi ra ngoài, đừng chen chúc ở đây vướng tay vướng chân nữa!”
Hai đứa vốn sợ chị cả liền lập tức chạy ra ngoài.
Nguyễn Tĩnh lườm Nguyễn Nhàn một cái, “Chị sao thế?”
“Đau đầu muốn nứt ra rồi đây này, chóng mặt nữa. Loại rượu gì mà vừa tác dụng chậm lại vừa lâu thế không biết.”
“Vodka pha thêm bia.”
Nguyễn Nhàn bật cười thành tiếng, “Miệng lưỡi của em thật đúng là ngàn năm như một đấy nhỉ.”
“Chị vui là được rồi.”
“A, hay đấy, học ai cái câu văn vẻ này vậy?”
“Triệu Khải Ngôn.” Nguyễn Tĩnh vừa cười vừa bước ra khỏi phòng bếp.
“Khó mà tưởng tượng được!”
Chập tối, Nguyễn Tĩnh rời khỏi nhà định tới sân bay, kết quả là phát hiện ra ba đứa nhỏ trong nhà đã trốn trên xe từ lúc nào, “Chị họ định ra ngoài à? Ha ha, cho bọn em đi cùng được không? Chị biết đấy, nếu ở một mình với chị cả, bọn em sẽ cảm thấy căng thẳng.”
“Chị ấy cũng chẳng phải là hồng thủy mãnh thú, bọn em sợ cái gì?”
“Dù sao bọn em cũng phải đi cùng chị!”
“Xem ra câu này mới là lời nói thật.” Nguyễn Tĩnh lắc đầu cười nói, “Thắt dây an toàn vào, nếu không thì xuống xe!”
Ba đứa nhóc ngồi phía sau nhảy nhót vui sướng một hồi. Nguyễn Tĩnh vừa khởi động xe vừa nghĩ thầm, đợi lát nữa Triệu Khải Ngôn trông thấy cảnh này thì không biết sẽ phản ứng thế nào nhỉ?
Khi tới sân bay, Nguyễn Tĩnh đợi chưa được bao lâu thì một bóng người anh tuấn gọn gàng đã từ cửa khẩu đi về phía cô. Anh luôn có thể dễ dàng phát hiện ra cô như vậy. Nguyễn Tĩnh mỉm cười chờ anh tới gần.
Đối phương rất lịch sự ôm vai cô và chỉ hôn nhẹ lên hai má, “Em đã biết thế nào là “Một ngày không gặp dài ba thu” chưa?”
“Nhưng dù sao vẫn khỏe phải không?” Nguyễn Tĩnh trêu chọc tiếp một câu.
Triệu Khải Ngôn cười cười ôm sát người ở bên lại một chút. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, “Anh hỏi em một chuyện được không?”
Nguyễn Tĩnh khẽ nhướng mày, “Anh hỏi đi!”
“Tối nay em có rảnh không?”
“Làm gì?”
“Không có em anh không ngủ được.”
Nguyễn Tĩnh bật cười, “Phải để chị em nghe thấy mấy lời này của anh mới được, chị ấy đỡ phải suốt ngày bảo em phá hủy hình tượng của anh.”
“Xem ra trong mắt em hình tượng của anh đã thực sự sụp đổ rồi đấy nhỉ.” Lúc này, ba hành khách ngồi trong xe đã nhô đầu ra vẫy vẫy tay về phía này. Triệu Khải Ngôn nhìn người đi bên cạnh.
“Tới diện kiến tập đoàn người nhà của em đi!”
Từ trước đến nay Khải Ngôn vốn luôn xử sự không hề sợ hãi, “Vinh hạnh!”
Nguyễn Tĩnh lên xe và ngồi vào vị trí ghế lái. Triệu Khải Ngôn mang hành lý để ra đằng sau rồi mới lên xe.
“Anh là bạn trai của chị họ em phải không?”
“Anh tên gì thế?”
“A, anh còn đẹp trai hơn cả thầy dạy toán của em nữa đấy!”
“Anh phải cao một mét tám ấy nhỉ?”
Khải Ngôn quay sang hỏi người bên cạnh, “Anh có cần phải trả lời từng câu hỏi một không?”
“Tùy ý ngài!” Nguyễn Tĩnh vừa cười cười vừa khởi động xe.
Khi tới chỗ ngoặt Nguyễn Tĩnh mới nhớ tới một chuyện, “Bố anh ở bên kia thế nào rồi ạ?”
“Không việc gì. Tranh chấp bản quyền ấy mà, loại chuyện này cũng không phải hiếm gặp.” Khải Ngôn day day thái dương, “Có điều chuyện này làm tâm trạng của ba anh có chút không tốt thôi.”
“Xem ra gần đây thời vận của chúng ta không được tốt lắm nhỉ.”
“A Tĩnh, em có tâm sự phải không?” Khải Ngôn rốt cuộc nhìn sang cô và nói, “Triệu Lâm có nói sơ qua với anh rồi, nhưng nếu em không muốn nói tới chuyện đó thì anh cũng không miễn cưỡng. Anh chỉ muốn em hiểu rằng, em không vui thì anh sẽ càng cảm thấy khổ sở hơn, anh… mong có thể giúp đỡ được em.”
“Khải Ngôn, anh đang căng thẳng đấy à?” Nguyễn Tĩnh nghiêng đầu nhìn anh một cái.
Triệu Khải Ngôn khụ một tiếng, trong giọng nói biểu lộ chút oan ức, “Đúng, anh sợ em nghĩ anh nhiều chuyện. Em có biết là em luôn thích tự mình giải quyết mọi chuyện không?”
“Thật vậy à?” Nguyễn Tĩnh khẽ nở nụ cười, “Nhưng mà hiện giờ tinh thần của em hình như đang ỷ lại vào anh rồi.”
Lời này đã khá rõ ràng. Ánh mắt của Khải Ngôn chợt lóe lên, trên mặt có chút dao động.
“Cũng không ổn lắm nhỉ!” Khải Ngôn ngước mắt lên gương chiếu hậu nhìn ba vị khách quý đang ngồi đằng sau.
“Hửm?” Nguyễn Tĩnh dùng ánh mắt dò hỏi.
Đối phương chỉ mỉm cười. Dù sao cũng không thể nói Triệu Khải Ngôn anh vì một câu nói mà nảy sinh chút xúc động mơ hồ được. Gần đây, mọi hành động của anh luôn được khắc chế rất cẩn thận, vậy mà vẫn có chút lộn xộn khi ở trước mặt Nguyễn Tĩnh. Khải Ngôn nhắc nhở chính mình cần phải xử lý vấn đề một cách nghiêm cẩn và lý trí một chút.
“Ngày mai đi ăn một bữa với anh nhé? Một mình, hai người.”
“Được ạ.” Nguyễn Tĩnh thấy anh lại vươn người và lấy tay day day huyệt thái dương, “Có phải mấy ngày nay anh không nghỉ ngơi cho tốt không?”
“Những lúc phải chạy ngược chạy xuôi thế này anh thỉnh thoảng hay mất ngủ, giờ đã thành thói quen rồi.”
“Thói quen này cũng không tốt chút nào.”
Khải Ngôn tỏ vẻ sửng sốt.Anh lập tức cười nói, “Anh sẽ sửa chữa.”
Nhóm ba người đằng sau vẫn thì thầm từ nãy tới giờ đã phái được một đại diện ra mặt. Diệu Diệu hướng đôi mắt đen láy về phía Triệu Khải Ngôn, “Anh nhất định có biết bơi phải không? Anh dạy bọn em bơi lội được không?”
“Được thôi!” Đối phương tỏ vẻ rất có thiện chí.
“Mọi người trong nhà em đều có chút sợ nước nhưng cũng đều muốn vượt qua nó.” Nguyễn Tĩnh cười cười giải thích.
Khải Ngôn có chút hứng thú liếc mắt nhìn cô một cái, “Vậy sao em không tới tìm anh?”
“Em sợ làm phiền anh.”
“Khách sáo quá!”
Bầu không khí hòa hợp kéo dài suốt con đường tới nhà trọ của Triệu Khải Ngôn. Ba đứa nhỏ còn muốn lên lầu đùa nghịch một trận nhưng Nguyễn Tĩnh đã cảnh giác ngăn lại, “Lần sau còn đến mà! Ngoan nào, anh ấy cần nghỉ ngơi.”
“Chị họ keo kiệt quá!” Mấy cô bé đương nhiên là không vui.
“Bọn em chỉ lên đó nhìn một cái thôi mà!”
“Lên ngồi một chút đã! Trẻ con mà đã hiếu kỳ thì phải thỏa mãn ngay. Với lại, anh cũng muốn ở bên em thêm một chút. Mình đã năm ngày không gặp rồi, đúng không?”
Khải Ngôn nói chuyện luôn ôn nhu và có lý làm người ta rất khó cự tuyệt. Nguyễn Tĩnh vừa xuống xe liền nhắc nhở một chút, “Ở lại tối đa là một giờ thôi nhé, trước bảy giờ em phải đưa mấy đứa trả lại cho ba mẹ chúng rồi.”
Mấy đứa nhỏ đã chạy đi trước. Triệu Khải Ngôn bỗng cúi người nhẹ nhàng hôn cô. Nguyễn Tĩnh nghi ngờ nhìn anh. Người này lại tự nhiên nắm lấy tay cô, “Đi thôi! Một tiếng thực ra cũng không dài lắm đâu.”
Mấy người đi thang máy lên lầu. Cửa vừa được mở, một chuyện bất ngờ đã xảy ra. Một đám người từ phòng bếp xộc ra, trong đó có hai người bưng theo một cái bánh ngọt thật to, “Hoan nghênh trở về, Leicester! Happy birthday!”
Thành thực mà nói, không chỉ Nguyễn Tĩnh mà Triệu Khải Ngôn cũng bị bất ngờ này làm cho trở tay không kịp. Còn đám khách không mời mà tới kia cũng không đoán trước được trừ Khải Ngôn ra còn có một lady* đang bị anh kéo tay lôi vào. Cả bọn nhất thời không biết nên tiếp tục thế nào, bởi vì màn kế tiếp là định để KK tiến lên hôn anh.
(*Lady: Quý cô)
Nguyễn Tĩnh là người lấy lại phản ứng trước tiên. Cô nhướng mày, “Xem ra một giờ cũng không được rồi.”
Khải Ngôn đã quay sang hỏi bọn họ, “Sao mọi người vào đây được?”
“Sorry, Khải Ngôn! Bọn tớ vốn định khiến cậu kinh ngạc và vui vẻ, kết quả là… hình như kinh ngạc còn hơn cả vui vẻ rồi.” Một người đứng ra nhận trách nhiệm giải thích, hy vọng việc làm tự tiện của bọn họ không làm Triệu Khải Ngôn khó chịu, nếu không thì chuyện lớn không ổn rồi.
Nguyễn Tĩnh thấy người bên cạnh nhíu nhíu mày thì mỉm cười và vỗ vỗ lên tay anh, “Đừng phụ tấm lòng của người khác mà! Em về trước vậy.”
“A Tĩnh…” Khải Ngôn giữ chặt tay cô lại, nhưng nghĩ đến chuyện Nguyễn Tĩnh trước nay vẫn nói gì làm nấy, anh đành suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói, “Khi nào về đến nhà thì gọi điện cho anh nhé!”
Nguyễn Tĩnh gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Khải Ngôn vẫn chưa buông tay mà kề sát tai cô nói nhỏ, “Hôm nay chỉ là tiệc xã giao, mai mới là ngày bảy tháng mười âm lịch, em đi với anh nhé!”
Thì ra lúc trước anh hẹn cô đi ăn là có lý do. Nguyễn Tĩnh nhớ lại ngày sinh nhật của mình bị anh biến thành một bữa tối mệt nhọc mà cho đến tận bây giờ vẫn làm cho cô nóng cả mặt, “Em biết rồi!” Nguyễn Tĩnh bảo Diệu Diệu đi trước ấn thang máy rồi quay đầu lại gật gật với anh, “Em đi nhé!”
Lúc này, đám người ở bên trong đã bị làm cho kinh ngạc hoảng sợ cứng cả người. Cái tên Triệu Khải Ngôn vốn mắt cao hơn đỉnh đầu và khó nắm chắc này lại… kéo tay con gái nhà người ta không cho về.
Ba phút sau, Khải Ngôn day day ấn đường đi vào nhà và lễ độ nói một câu, “Mọi người cứ tự nhiên, tôi đi ngủ trước!” Người nói xong liền đi vào phòng, để lại bên ngoài cả một mảng yên tĩnh. Mọi người đồng loạt cảm khái: Hôm nay thật đúng là được mở rộng tầm mắt!
Cớ Sao Nói Không Yêu Cớ Sao Nói Không Yêu - Cổ Tây Tước