I find television to be very educating. Every time somebody turns on the set, I go in the other room and read a book.

Groucho Marx

 
 
 
 
 
Tác giả: Cổ Tây Tước
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 23
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 948 / 12
Cập nhật: 2017-09-25 01:41:28 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 21- 25
Sự thực là đêm nay Nguyễn Tĩnh cũng mất ngủ. Lý do đương nhiên không phải là vì sự lãng mạn của Triệu Khải Ngôn. Trong lòng cô có chút hoảng hốt. Sau khi thẳng thắn đưa ra “Thỏa thuận” vào buổi tối, mối quan hệ giữa cô và Triệu Khải Ngôn coi như đã được xác định. Nói là thử một chút nhưng Nguyễn Tĩnh cơ hồ không dám xác định sau này cô còn có lý do nào để rút lui nữa hay không? Bởi vì người đó là Triệu Khải Ngôn cho nên cô không có cách nào đoán trước được.
Nguyễn Tĩnh không khỏi bật cười. Triệu Khải Ngôn Triệu Khải Ngôn, cái tên này quả thực như một loại bùa chú, muốn đoán trước cũng không được, muốn phá giải cũng không xong.
Ngày hôm sau đi làm với đôi mắt thâm quầng, Lâm muội muội, cô trợ lý mà Trần Phàm đã tuyển cho cô từ trước đó không lâu, vừa thấy cô liền bật cười thành tiếng, “Chị Tĩnh, tối hôm qua chị làm gì thế? Nhìn mắt chị y như mắt gấu mèo rồi đấy!” Vì Nguyễn Tĩnh rất nho nhã lịch sự và đối xử với cấp dưới vô cùng gần gũi nên trong thời gian đầu Lâm Muội Muội có hơi căng thẳng khi đối diện với cấp trên nhưng sau hai tuần thực tập thì đã có chút bừa bãi đối với Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh cười nói, “Chị bị nguyền rủa đấy!” Vừa nói cô vừa đẩy cửa đi vào phòng làm việc. Nguyễn Tĩnh còn chưa ngồi vững thì phát hiện trên mặt bàn có một gói cheesecake với quả việt quất và một ly mocha còn đang nóng hổi.
Bữa sáng tình yêu sao? Thật đúng là khó lường!
“Lúc tám giờ có một anh vô cùng đẹp trai đã mang tới đấy ạ.” Lâm muội muội đang sửa sang lại giá vẽ bên cạnh cuối cùng không kìm nén được nỗi tò mò có từ buổi sáng sớm hôm nay, “Chị Tĩnh, anh ấy là bạn trai của chị phải không? Rất chín chắn đẹp trai đấy!”
A Tĩnh cầm lấy ly mocha chậm rãi uống một ngụm, “Anh ấy đi khi nào thế?”
“Ờ, anh ấy để mấy thứ này lại rồi ngồi một lúc mới đi chị ạ. Em có nói với anh ấy là chắc chị sắp tới đây rồi nhưng anh ấy bảo là cũng không có việc gì.” Lâm muội muội lấy bức tranh ôm vào ngực, “Em cứ tưởng là một mẫu người lạnh lùng chứ, ai ngờ lúc cười lên lại rất ôn nhu.”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu, “ Lâm Huyên, em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì giúp chị giải quyết một phần đi, nhiều quá chị ăn không hết đâu.”
Lâm muội muội thở dài đầy ý vị sâu xa, “Nếu có một anh chàng như thế mang bữa sáng tới cho em thì dù vỡ bụng mà chết em cũng nhất định sẽ ăn toàn bộ.”
Nguyễn Tĩnh bất đắc dĩ cười nói, “Rốt cuộc có muốn ăn hay không đây?”
“Muốn, muốn chứ!”
Mười hai giờ trưa, Nguyễn Tĩnh gọi điện thoại cho Triệu Khải Ngôn. Lần đầu tiên gọi điện với thân phận người yêu, Nguyễn Tĩnh thực sự có chút không quen.
Đầu dây bên kia vang lên hai tiếng, “Nguyễn Tĩnh?” Giọng nói của Triệu Khải Ngôn rất trầm thấp dễ nghe.
“À, em muốn hỏi buổi trưa anh có thời gian không? Mình cùng ăn cơm nhé?” Cô chủ động mời thế này không biết có hơi đường đột không nhỉ?
Đối phương im lặng một lát mới cười nói, “Em hẹn anh thì anh lúc nào cũng có thời gian.”
Nguyễn Tĩnh bị câu trả lời thẳng thắn của Triệu Khải Ngôn làm cho mất tự nhiên, “Vậy… chút nữa gặp lại nhé, chào anh!”
“A Tĩnh…” Khải Ngôn gọi cô lại.
“Vâng?”
“Đợi lát nữa anh qua đón em nhé.”
Nguyễn Tĩnh gật gật đầu xong mới phát hiện mình đang nói qua điện thoại nên đối phương căn bản sẽ không nhìn thấy, cô đành muộn màng vâng lên một tiếng. Sau khi cúp máy, Nguyễn Tĩnh ngồi bất động một hồi rồi cuối cùng mới day day ấn đường và tiếp tục hoàn thành nốt công việc.
Mười hai rưỡi, Lâm Huyên chạy vào phòng làm việc của Nguyễn Tĩnh, “Thật không thể tin được! Chẳng qua chỉ cởi bỏ áo khoác và mặc mỗi cái sơmi màu trắng mà sao lại có cảm giác quá mức gợi cảm thế nhỉ?”
“Cái gì?”
“Bạn trai chị ý!”
Nghe xong câu này, Nguyễn Tĩnh hơi nhướng mày lên, cô nhanh chóng sắp xếp đống tài liệu trong tay lại.
“Anh ấy vừa vào đến nơi đã bị ông chủ kéo lại rồi. Ông chủ Trần hóa ra cũng có lúc đối xử “không kiêu ngạo” với người khác như thế, hôm nay xem như em đã được mở rộng tầm mắt rồi.” Lâm Huyên vừa cười vừa lùi lại phía sau, “Chị Tĩnh, em giúp chị đi quan sát tình tình và nếu có chuyện gì sẽ báo cáo lại chị nhé!” Cô vừa định xoay người ra khỏi cửa thì đã gặp Triệu Khải Ngôn đang cùng lúc tiến vào.
Khải Ngôn lịch sự gật đầu chào Lâm Huyên, “Xin chào!”
“Chào anh…” Lâm Huyên một khắc trước còn giương nanh múa vuốt trong nháy mắt đã chuyển sang thái độ ngại ngùng.
Nguyễn Tĩnh không khỏi bật cười thành tiếng. Thì ra Triệu Khải Ngôn có năng lực sát thương như vậy đấy! Khi thấy Triệu Khải Ngôn đang nhìn mình, cô ho nhẹ một tiếng rồi thu lại nụ cười.
Hôm đó Triệu Khải Ngôn đưa cô tới một nhà hàng bán đồ ăn Trung Quốc. Trên đường đi hai người không ai nói với nhau câu nào. Bình thường mọi khi anh cũng hay im lặng lái xe, không biết là do thói quen hay vì ngồi bên cô nên anh mới đặc biệt không muốn nói nhiều.
Tới tận bãi đỗ xe của nhà hàng mà hai người vẫn còn im lặng. Mãi tới khi Nguyễn Tĩnh định nghiêng người mở cửa xe thì Khải Ngôn lại giữ tay cô lại. Anh dịch chuyển đầu gối cho tới khi đôi chân thẳng dài chạm vào đầu gối của Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh nghiêng người tựa lưng vào ghế, phần tóc mái một thời gian không cắt tỉa đã che khuất vầng trán làm cho cô thoạt nhìn có chút trẻ con.
Khải Ngôn nhịn không được vươn tay phải chạm vào khuôn mặt anh ngày đêm mong nhớ. Khi đầu ngón tay cảm nhận được hơi ấm của cô, Khải Ngôn thở dài một hơi. Ngón tay lại dịu dàng vuốt ve bờ môi nhàn nhạt, “Nguyễn Tĩnh, anh không thể…” Lời còn chưa dứt, anh đã đặt một nụ hôn dịu dàng xuống đôi môi anh đã khát khao từ lâu lắm rồi.
Nguyễn Tĩnh không kháng cự, trong mắt cô chợt lóe lên tia sáng.
Đối phương không phản đối làm cho Khải Ngôn mạnh bạo quấn quít si mê hơn, đầu lưỡi đã bắt đầu xâm nhập vào thành trì, anh thích nụ hôn sâu thân mật đến rung động cả tâm hồn này.
Bàn tay cực nóng di chuyển từ lưng xuống dưới eo, Nguyễn Tĩnh cảm nhận được cơn run khe khẽ từ đầu ngón tay của đối phương truyền đến, cả người cô như có một luồng điện chạy qua,”Khải Ngôn…”
Tiếng thì thầm mơ mơ hồ hồ giống như một lời thúc giục khiến đầu dây thần kinh của Triệu Khải Ngôn trong chớp mắt như bị đứt đoạn, nụ hôn trở nên thô bạo hơn một chút. Nguyễn Tĩnh cảm nhận được từ đầu lưỡi truyền đến cơn tê dại, tâm trí của cô thoáng trở lại trong chốc lát nhưng lại bị sự quấn quít của Triệu Khải Ngôn làm cho lập tức rơi vào trạng thái hỗn độn.
Nụ hôn cuồng nhiệt dần dần chuyển hóa thành những mơn trớn nhẹ nhàng tinh tế. Triệu Khải Ngôn lưu luyến bồi hồi bên bờ môi một lát mới lùi lại để chừa ra một khoảng cách nhỏ. Anh tựa trán vào trán cô. Bên trong xe im ắng chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề. Tuy trong lòng rất ngứa ngáy khó chịu, tuy mỗi lần đều không thỏa mãn được ham muốn chiếm giữ trọn vẹn khiến Triệu Khải Ngôn muốn làm điều xằng bậy nhưng anh không muốn phá hỏng khởi đầu khó khăn lắm mới có được này.
“Sorry!” Những lời xin lỗi tựa hồ đã được luyện thành thói quen ở trước mặt Nguyễn Tĩnh rồi. Anh luôn e sợ sẽ làm ra những chuyện khiến đối phương không vui. Tình thế này so với mối tình đầu thực sự còn non nớt và vụng dại gấp trăm lần.
Nhưng khi tưởng tượng Nguyễn Tĩnh đang ở trong lòng mình, khi cảm nhận được hơi ấm này là chân thực, trong lòng anh nhịn không được lại dâng lên nỗi kích động. Nụ hôn thân mật dường như là cách thức trấn an hữu hiệu nhất, môi anh lại lần nữa bao phủ lên đôi môi hồng nhuận ấy.
Món ăn của nhà hàng Trung Quốc này có hương vị khá thuần khiết nhưng Nguyễn Tĩnh mãi vẫn không thể tập trung ăn uống, những tiếp xúc thân mật một khắc trước đã khiến cho cảm xúc của cô vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Triệu Khải Ngôn thì lại chuyên tâm thưởng thức đồ ăn trước mặt, khóe miệng anh luôn hiện ra nụ cười nhẹ nhàng thản nhiên. Thi thoảng anh lại ngẩng đầu đưa mắt nhìn người đối diện một cái, mà mỗi lần ánh mắt giao nhau, trong lòng anh luôn luôn nảy sinh kích động. Khải Ngôn cảm thấy bản thân thực sự đã hoàn toàn sập bẫy rồi.
Hai người ăn cơm mất một tiếng đồng hồ. Qua buổi trưa, nhà hàng chỉ còn lại vài vị khách ít ỏi. Nguyễn Tĩnh đang muốn gọi phục vụ tới tính tiền thì lại bị Khải Ngôn kéo tay xuống, tiếp đó, anh rất thuận tiện cầm luôn tay cô mà không chịu buông ra, “Ngồi thêm với anh một chút đi!”
Nữ phục vụ vừa mới đi tới nhất thời không biết nên tiến lên thông báo chi phí hay là xoay người tránh đi.
Triệu Khải Ngôn một bên tao nhã lấy khăn ăn lau lau khóe miệng, một bên nhìn Nguyễn Tĩnh mỉm cười. Nguyễn Tĩnh bỗng cảm thấy không thể tiếp tục giả bộ như không có việc gì được nữa, cô quay đầu đi, gương mặt đã có chút nóng bừng.
Thời gian đầu chính thức nếm trải tình yêu của hai người cũng không có kiểu trói buộc ngọt ngào như ngày ngày ở chung một chỗ dính chặt như keo như sơn. Với Nguyễn Tĩnh thì do tính tình của cô là như thế, bản thân cô là người luôn luôn bình thản nên trước kia không chỉ một lần bị người ta nói là bạc tình bạc nghĩa, những việc làm đối với Triệu Khải Ngôn mà nói cũng coi như có chút tình chút nghĩa hơn rất nhiều rồi. Còn Khải Ngôn thì luôn “Giữ đúng bổn phận” hoàn toàn là bởi vì không muốn làm cho Nguyễn Tĩnh cảm thấy anh là người hay đeo bám người khác, mặc dù việc này có chút khó khăn nhưng anh không hề muốn tạo ra sai lầm trước mặt Nguyễn Tĩnh làm cho đối phương có lý do để kết thúc mối quan hệ yêu đương này. Vì vậy mà phần lớn thời gian Khải Ngôn cũng chỉ chờ đối phương hẹn gặp chứ không dám chủ động quá mức.
Vào một buổi tối thứ sáu, quán cà phê đóng cửa sớm hơn 20 phút. Nhân viên phục vụ đã tiếp đón một vị khách khiến Khải Ngôn đang trên đường về nhà cũng phải lập tức quay xe trở lại.
Quán cà phê đã đóng cửa. Khải Ngôn đẩy cửa bước vào. Bên trong chỉ được chiếu sáng bởi một chiếc đèn treo tường tỏa ánh vàng ấm áp. Lúc này Nguyễn Tĩnh đang một mình im lặng nghiêng người tựa trên chiếc ghế sofa màu đỏ thẫm, trông cô hình như đang ngủ.
Khải Ngôn từ từ đi tới… Hôm nay Nguyễn Tĩnh mặc một chiếc áo màu vàng nhạt hơi rộng thùng thình nhưng cơ thể xinh đẹp vẫn lồ lộ không bỏ sót chút nào, cô co hai chân kê lên ghế sofa, bên cạnh bày ra một quyển tạp chí, tay trái nhẹ nhàng buông thõng xuống, dáng vẻ mệt mỏi tùy ý dưới ánh đèn dìu dịu khiến lồng ngực của Khải Ngôn nảy lên một cái.
Anh không nhịn được liền quỳ một gối xuống ghế sofa rồi dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên gò má của Nguyễn Tĩnh. Các dây thần kinh của Khải Ngôn ngay lập tức như bị điện giật và thiếu chút nữa đã bị đứt đoạn.
Trong đầu hiện lên một ý nghĩ to gan khiến Triệu Khải Ngôn kinh hồn bạt vía. Khó khăn lắm anh mới thu tay lại được. Đúng lúc đó thì Nguyễn Tĩnh tỉnh dậy.
“Anh tới rồi à…” Ngữ khí dịu dàng mang theo âm thanh khàn khàn của người mới vừa tỉnh ngủ, “Sorry, em hình như đã ngủ thiếp đi rồi.”
“Em mệt lắm à?” Khải Ngôn khẽ vuốt mái tóc đen của Nguyễn Tĩnh, ý nghĩ xấu xa trong khoảnh khắc đã biến mất không còn tăm hơi.
“Không phải đâu, không biết tại sao hôm nay em buồn ngủ quá.” Nguyễn Tĩnh cúi đầu ngáp một cái, “Xin lỗi anh, lại bắt anh phải đi một chuyến rồi.” Lúc tan làm, cô vừa lái xe ra khỏi bãi đậu thì không hiểu sao xe không nhúc nhích được nữa. Cô đành đi bộ tới quán của Triệu Khải Ngôn, vốn nghĩ nếu anh ở đây thì sẽ nhờ đưa về, còn nếu anh không có ở quán thì cô sẽ về bằng xe bus, kết quả là người phục vụ vừa trông thấy cô đã nhấn điện thoại gọi ngay cho Triệu Khải Ngôn.
Khải Ngôn cười cười kéo cô ngồi thẳng người lên, “Anh rất vui lòng được làm tài xế cho em mà.”
“Em có nên nói đấy là vinh hạnh của em không nhỉ?” Nguyễn Tĩnh cầm nửa ly cà phê còn đặt trên bàn rồi uống một hớp, “Vẫn là cà phê anh pha hợp khẩu vị của em nhất.”
“Thật không đấy?” Khải Ngôn như thể lơ đãng ghé sát môi mình vào ly cà phê trên tay đối phương, “Cũng không tệ lắm!”
Nguyễn Tĩnh bật cười, “Gu thưởng thức của anh đã bị giảm xuống rồi đấy!”
Khải Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt càng thêm đen thẳm. Nguyễn Tĩnh giật mình, cô bỗng có chút lúng túng, “À, mình đi được chưa ạ?” Phản ứng bị chậm nửa nhịp so với thâm ý trong câu nói “Cũng không tệ lắm.”
“Đi thôi!” Trong giọng nói ấm áp có pha lẫn một chút nuông chiều. Anh rất thích thú mỗi khi đang nói chuyện với Nguyễn Tĩnh lại thấy cô lộ ra một chút xúc động, cảm giác này thật không gì sánh bằng.
Trên đường về, Nguyễn Tĩnh đói bụng nên mua thêm một suất bánh kem.
Người đang lái xe bên cạnh mở miệng hỏi, “Ngày mai Chủ nhật em có rảnh không?”
“Có việc gì ạ?” Nguyễn Tĩnh đã mở gói bánh ra và bắt đầu thưởng thức.
“Anh định hẹn em đi chơi bóng.”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu, “Em từ chối. Em không muốn làm đối thủ của anh nữa đâu.”
Khải Ngôn không khỏi buồn cười, “Thế hợp tác thì sao? Đối phương là cặp đôi vàng đấy, chúng ta thử phối hợp đấu lại với họ một chút được không?”
Nguyễn Tĩnh suy nghĩ một lát rồi trả lời, “Nếu tranh thủ được chút thời gian thì em sẽ gọi điện thoại báo trước cho anh nhé, được không?”
Khải Ngôn nghe xong liền nở nụ cười ảm đạm, được chứ, chỉ cần được một chút thời gian dự khuyết là đủ rồi.
Tới đèn đỏ chỗ ngã tư, Khải Ngôn dừng xe lại.
Anh nghiêng đầu sang bên cạnh rồi dùng đầu ngón tay thon dài lau lau khóe miệng còn dính chút kem của Nguyễn Tĩnh. Khi thu tay lại, anh đưa đầu ngón tay còn dính bánh ngọt lên môi và dùng lưỡi liếm liếm.
Khải Ngôn đột nhiên nhướng mắt nhìn thẳng vào Nguyễn Tĩnh lúc này đang có chút cứng đờ.
Nguyễn Tĩnh cảm thấy hơi sợ hãi và sau đó là rối loạn bất an, bởi vì ánh mắt đen thẳm đang nhìn thẳng vào mắt cô đã rõ ràng lộ ra sự ham muốn không chút che dấu mà trước đây chưa từng hiển lộ, ít nhất cũng chưa từng biểu lộ mãnh liệt như vậy. Hai người không ai nói gì, thậm chí ánh mắt cũng không hề dời đi. Mãi đến khi phía sau vang lên tiếng còi xe inh ỏi thì Nguyễn Tĩnh mới bừng tỉnh. Cô ho nhẹ một tiếng rồi quay đầu sang hướng khác… Mà Khải Ngôn thì lại tiếp tục lái xe như không có chuyện gì xảy ra.
Sau ngày đó, Nguyễn Tĩnh đang xem tivi thì giật mình khi thấy một con báo tuyết đang liếm láp vết máu, động tác của nó giống y hệt như vậy.
Thứ bảy, người nhà họ Nguyễn phát hiện ra Nguyễn Tĩnh đã tháo chạy khỏi bữa tiệc liên hoan lúc 11 giờ sáng. Người giúp việc báo cáo lại có loáng thoáng nghe thấy Nguyễn Tĩnh gọi điện thoại hẹn bạn trai đi chơi bóng ở trong vườn hoa.
Chủ tọa Nguyễn Chính đập gậy xuống đất, “Không ra thể thống gì cả!”
Những người tham gia bữa tiệc ngày hôm đó đều là những người rất thân thiết với gia đình họ Nguyễn, bao gồm cả cha con nhà Khương Uy, và có mặt cả Tưởng Nghiêm nữa.
Triệu Khải Ngôn đi cùng hai người bạn tới sân tennis ngoài trời vào lúc 10 giờ và chờ gặp Nguyễn Tĩnh ở đó. Không tới một lát nữ chính đã xuất hiện ở bên ngoài. Cô xuống xe và đeo túi rồi thong dong đi về phía Triệu Khải Ngôn.
Khải Ngôn đã trông thấy Nguyễn Tĩnh từ xa. Cô mặc một bộ trang phục rất đơn giản nhẹ nhàng và thoải mái nhưng vẫn vô cùng nổi bật như lần đầu mới gặp. Người bạn bên cạnh tỏ vẻ tán thưởng, “Thật là một cô gái xinh đẹp!”
Triệu Khải Ngôn thu hồi tầm mắt và cúi đầu đeo bao cổ tay, “Cậu đừng chú ý tới cô ấy đấy!”
“Ha, Triệu à, chẳng phải cậu đã bảo không phải là bạn gái rồi sao?”
Đúng thế, anh không nói Nguyễn Tĩnh là bạn gái bởi vì cô không nói nên anh không dám nói lung tung.
Khải Ngôn tỏ vẻ kiên quyết, “Dù thế cũng không được!”
Người bạn nghi ngờ trong chốc lát rồi bật cười thành tiếng, “OK, hiểu rồi!”
Trận bóng diễn ra chưa bao giờ nhuần nhuyễn như thế. Quá trình hợp tác cùng Nguyễn Tĩnh khiến cả người Triệu Khải Ngôn cứ phấn chấn không dứt. Trận đấu kết thúc với tỷ số hòa trong khi Khải Ngôn vẫn còn có chút chưa thỏa mãn. Anh phát hiện chỉ cần ở bên Nguyễn Tĩnh là anh rất dễ dàng thành nghiện.
Nguyễn Tĩnh cầm chiếc khăn bông trên ghế rồi lau lau mồ hôi trên mặt. Cô mở bình nước uống hai hớp rồi rất tự nhiên đưa cho Triệu Khải Ngôn đang ở bên cạnh, “Trà hoa cúc thanh nhiệt giải nóng đấy!”
Biết Nguyễn Tĩnh không có ý gì mờ ám nhưng Triệu Khải Ngôn lại vô cùng hưởng thụ niềm vui thầm kín kiểu này.
“Mình ăn cơm trưa với nhau nhé?”
Nguyễn Tĩnh gật đầu mà không cần suy nghĩ, “Được ạ! Có điều đừng ăn món Hàn Quốc nhé!”
Khải Ngôn cười nói, “Về mặt này chúng ta luôn luôn không có bất đồng nhỉ.”
Trận đấu kết thúc, bốn người chào hỏi nhau rồi Nguyễn Tĩnh và Triệu Khải Ngôn kẻ trước người sau lái xe rời đi.
Khi xe đi được một quãng xa, một người trong cặp đôi vàng mới mở miệng hỏi, “Hai người đó có quan hệ thế nào vậy?”
“À, quan hệ giữa bọn họ là tình yêu bí mật đấy!”
Hôm đó, Nguyễn Tĩnh vừa về nhà liền bị vời thẳng vào thư phòng nói chuyện.
“Tiệc gặp mặt thì không chịu xã giao, ngày nào cũng ra ngoài lêu lổng, trong mắt con còn có người ông này không hả?”
“Có ạ.” “Trong mắt con còn có người ông này không hả?” lần thứ ba mươi mốt rồi đấy!
“Bạn trai à? Hả? Khương Uy hôm nay đang ở nhà chúng ta mà, con còn bạn trai nào nữa?”
“Bạn trai mới ạ.”
Nguyễn Chính thấy cô còn thừa nhận thì lửa giận càng dâng cao, “Con bây giờ còn ra bộ dáng gì nữa hả, còn học người ta bắt cá hay tay sao?”
“Ông à, con không bắt cá hay tay. Con rất đúng mực mà.”
Khẩu khí của Nguyễn Tĩnh không giống như đang nói dối. Nguyễn Chính có vẻ hơi nguôi giận. Một lát sau, giọng nói của ông đã trở nên hòa hoãn ít nhiều, “Có một số việc chỉ trong lòng mình mới hiểu được.”
Kỳ thực Nguyễn Chính luôn hiểu rõ đại nghĩa và thấu tình đạt lý đối với chuyện tình cảm hôn nhân của con cháu mình, chẳng qua là tình trạng hiện tại của Nguyễn Tĩnh có hơi vượt quá giới hạn, ông có muốn mặc kệ cũng không được. Hơn nữa, ông quả thực tương đối thiên vị đứa cháu gái nhỏ nhất này, nếu sau này nó cứ tùy tiện kết hôn với ai đó thì thực sự rất đáng tiếc.
“Nếu con không có ý tứ gì với con trai của bác Khương thì nói rõ ràng với người ta đi. Không có duyên phận nhưng cũng đừng gây mất hòa khí.”
“Dạ.”
“Nếu con thực sự có quen với ai đấy thì tìm cơ hội đưa về nhà ăn bữa cơm để người lớn chúng ta nhìn một chút xem thế nào. Chuyện tình cảm này cuối cùng vẫn là chuyện của con, chỉ cần đối tượng không quá kém là được, chúng ta sẽ không phản đối gì đâu.”
“Con biết rồi ạ.”
“Mà tên nó là gì?”
“Khải Ngôn, Triệu Khải Ngôn ạ.”
Nguyễn Chính gật đầu, “Cái tên này cũng không tệ.”
Lúc này, một người đàn ông vẫn đứng bất động ngoài thư phòng liền xoay người rời đi.
Nguyễn Tĩnh không rõ vì sao mình lại thẳng thắn khai ra Triệu Khải Ngôn như thế, nhưng trên thực tế, cô biết mình đang nói thật. Cô kéo cửa thư phòng đi ra ngoài. Khi đi đến chỗ ngoặt trên hành lang, một bàn tay bất ngờ vươn ra kéo lấy cánh tay của Nguyễn Tĩnh, “Tôi muốn hỏi cô một chuyện!”
Nguyễn Tĩnh khẽ nghiêng người. Mặc dù có chút kinh ngạc nhưng cô cũng không lùi lại mà chỉ thoải mái nhìn đối phương, “Anh nói đi!”
“Ở trong lòng cô tôi có địa vị thế nào?”
Nguyễn Tĩnh nhíu mày lại, ánh mắt trong suốt hiện lên tia mỏi mệt, “Anh căn bản không cần để ý đến suy nghĩ của tôi.” Cứ đối mặt với Tưởng Nghiêm là cô luôn cảm thấy như mất hết sức lực.
“Cô sai rồi, tôi có để ý.”
Nguyễn Tĩnh không thể đoán được động cơ của anh ta, cô thử giằng tay ra nhưng không được, “Tưởng Nghiêm, trước đây tôi đã nói rất rõ ràng rồi mà, chúng ta… là họ hàng.”
Tưởng Nghiêm nở nụ cười có chút lạnh lẽo, “Nguyễn Tĩnh quả nhiên rất thoải mái, năng lực thay đổi thất thường của cô thực sự khiến người khác cảm thấy không bì được.”
“Anh có thể đừng nói chuyện với tôi theo kiểu này được không?” Nguyễn Tĩnh hít sâu một hơi, cô cố gắng không cho cảm xúc khó chịu ào ra.
“Tôi dường như đã yêu cô rồi.”
Nguyễn Tĩnh trầm mặc một lúc lâu rồi cuối cùng mới mệt mỏi mở miệng, “Tưởng Nghiêm, rốt cuộc anh muốn có được thứ gì từ tôi?”
“Cô không tin ư?” Tưởng Nghiêm lộ ra vẻ mặt như cười như không rồi có chút tự giễu, “À, tôi cũng không thể tin được. Tôi cứ nghĩ mãi xem trên người cô có điểm nào đáng giá nhất để cho tôi có thể có chút kính trọng nhỉ?”
Nguyễn Tĩnh cảm thấy trình độ “Giết người không đền mạng” của người này quả thực đã đạt đến mức độ thâm sâu tinh túy rồi. Có điều, không nể mặt ai luôn là tác phong của anh ta, mặc dù không muốn thừa nhận nhưng cô đã quá quen với việc này, cũng đã từng tê tái vì nó. Nguyễn Tĩnh nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang bị giữ lại ra, giọng nói không ấm áp cũng chẳng bực bội, “Tôi không tin là vì tôi cho rằng tôi hiểu anh. Tưởng Nghiêm, thứ anh cần để lấp vào tâm hồn tự ti và cằn cỗi của anh mãi mãi chỉ là công thành danh toại chứ chưa bao giờ là tình cảm cả. Nếu sự thật này có thể thay đổi thì anh cũng sẽ không còn là Tưởng Nghiêm nữa rồi.”
Nguyễn Tĩnh nói xong liền lùi lại phía sau mấy bước và thong dong xoay người đi về phía cửa phòng mình. Khi đặt tay lên cửa, cô lại thản nhiên nói một câu, “Sau này anh đừng làm như vậy nữa.”
Hành lang không một bóng người. Tưởng Nghiêm khẽ cười, lưng dựa vào tường, trong mắt anh lúc này tràn đầy sự chua xót mờ mịt,”Nguyễn Tĩnh, em hiểu tôi được bao nhiêu?”
Người vừa mới đóng cửa phòng đã đi tới bên cửa sổ và kéo rèm ra. Cô lẳng lặng đứng hồi lâu rồi mới đi vào phòng tắm tẩy rửa đi nỗi mệt mỏi trên người.
Mấy ngày sau, Nguyễn Tĩnh phụng lệnh của Trần Phàm đi tới Viện Bảo tàng Mỹ thuật công cộng tỉnh Giang Tô một tuần. Trên đường đi, cô gửi một tin nhắn cho Triệu Khải Ngôn. Khải Ngôn nhắn lại một câu, “Thuận buồm xuôi gió.” Đi máy bay người ta kỵ nhất là nói “Thuận buồm xuôi gió”. Nguyễn Tĩnh mỉm cười trượt màn hình điện thoại xuống rồi vùi đầu vào ngủ bù.
Công việc thuận lợi một cách bất ngờ. Nguyễn Tĩnh trở về thành phố N sớm hơn dự định và được nghỉ ngơi thêm hai ngày. Buổi sáng hôm sau, cô ngủ thẳng đến 10 giờ mới đứng dậy xuống lầu, hoàn toàn không ngờ được nhìn thấy Triệu Khải Ngôn đang ở ngay trong nhà mình. Lúc này anh đang ngồi trên sofa trong phòng khách. Tựa như trên người có giác quan thứ sáu, Triệu Khải Ngôn quay đầu lại. Ánh mắt của hai người giao nhau giữa không trung đều có đôi chút bất ngờ.
“Chào!” Triệu Khải Ngôn đứng lên cười cười.
“Anh…” Nguyễn Tĩnh vừa định mở miệng hỏi thì phát hiện trên sofa còn một người nữa, Triệu Lâm, “A… Chào anh chị!”
Đúng lúc đó thì Nguyễn Nhàn từ trong phòng bếp đi ra. Vừa thấy em gái, cô lập tức giễu cợt, “Ô, cuối cùng cũng dậy rồi đấy à?”
Nguyễn Tĩnh bị câu nói này làm cho ngượng ngùng đôi chút, ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường quả thực chẳng có gì vẻ vang. Cô xoa xoa chóp mũi rồi đi vào bếp rót một ly sữa và chậm rãi uống.
“A Tĩnh, không phải em đang giảm béo đấy chứ? Sao chị thấy em có vẻ gầy hơn một chút so với lần gặp mặt lần trước nhỉ?” Triệu Lâm nhìn từ trên xuống dưới Nguyễn Tĩnh đang bưng một lát bánh mỳ và nửa ly sữa tới ngồi trước bàn ăn.
“Không phải đâu ạ!” Nguyễn Tĩnh cúi đầu nhìn nhìn chính mình, trong khoảng thời gian gần đây cô rất thích mặc những bộ quần áo rộng rãi, có lẽ vì vậy mà trông gầy đi chăng?
“Nó bẩm sinh có ăn cũng chẳng béo lên được đâu.” Nguyễn Nhàn buông một câu làm thối chí kẻ cuồng giảm béo là Triệu Lâm rồi cầm lấy chiếc tạp dề đang vắt trên ghế và đi vào bếp, “Hôm nay may mà có Khải Ngôn giúp đỡ, nếu không thì đống tư liệu trong máy tính của tớ thật đúng là không có cách nào lôi ra được, bản cô nương đây sẽ đích thân làm một bữa trưa mời ân nhân.”
Triệu Lâm cười to, “Tam Tam, cậu đã phán Khải Ngôn bị loại rồi mà, còn ân cần như vậy làm gì nữa?”
Nguyễn Nhàn giơ ngón tay ra lắc lư hai cái, “No no, cái này không gọi là ân cần mà gọi là thành tâm.” Cô nói xong liền đi vào bếp.
Triệu Lâm quay đầu nhìn Triệu Khải Ngôn, vẻ mặt có chút cảm khái, “Cháu thực sự không nói đùa đấy chứ?”
Khải Ngôn mỉm cười than nhẹ một câu, “Cháu nghĩ vậy.”
“A, lần trước cháu còn nói đã có đối tượng kết hôn rồi, không phải nói đùa sao? Ông nội thực sự đã tin rồi, còn cô thì một chút cũng không tin đâu.” Triệu Lâm cho rằng trong từ điển của Triệu Khải Ngôn không hề có từ kết hôn, thậm chí ngay cả người yêu cũng hiếm khi xuất hiện, đa số chỉ là bạn gái.
“Cháu và cô ấy… vừa mới bắt đầu qua lại.” Triệu Khải Ngôn nói xong, ánh mắt rốt cuộc không nhịn được hơi đảo về phía Nguyễn Tĩnh, đối phương vẫn bình thản ăn bánh mỳ. Khải Ngôn có chút lo lắng, dù sao cũng là “Tiền trảm hậu tấu”.
Nhưng mà, cho dù nội tâm có đang dao động thì trên mặt Triệu Khải Ngôn vẫn thong dong thẳng thắn như thường. Triệu Lâm đương nhiên không nhìn ra bất kỳ điểm gì khác thường.
Lúc này, Nguyễn Nhàn từ trong bếp ló đầu ra, “A Tĩnh, em giúp chị tới siêu thị mua một ít sốt cà chua và mỳ sống được không? À, còn có thịt bò, vừng, xà lách, khoai tây…”
Nguyễn Tĩnh toát hồ hôi, “Chị viết vào giấy cho em đi!”
“OK, đợi một lát!”
Triệu Lâm theo vào trong bếp, “Làm gì mà viết nhiều thế?”
Triệu Khải Ngôn đi đến bên cạnh Nguyễn Tĩnh. Anh đang định mở miệng thì nửa lát bánh mỳ nướng đã kề tới bên môi.
“Còn nốt chỗ này, em ăn không vào nữa rồi.”
Nụ cười chúm chím trước mặt dễ dàng làm nhộn nhạo cõi lòng đang yên ả như nước hồ thu. Khải Ngôn hoàn toàn vô thức ăn miếng bánh trước mặt. Khi môi chạm đến ngón tay mang theo hương vị ngọt ngào, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, Khải Ngôn ngẩng mặt lên, hai người đối mặt đều cảm thấy có chút chấn động. Nguyễn Tĩnh ho khan một tiếng rồi thu tay về. Cô xoay người đi tới cửa phòng bếp, “Tam Tam, chị viết xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi đây!” Nguyễn Nhàn viết xong đến bột cà ri rồi đưa tờ giấy cho Nguyễn Tĩnh, “Vấn đề đại kế dân sinh* đấy, mau đi mau về nhé!”
(*Đại kế dân sinh: Vấn đề quan trọng liên quan đến toàn dân.)
Nguyễn Tĩnh vừa quay đầu đi thì Triệu Khải Ngôn lúc này vẫn đứng thẳng bên cạnh bàn ăn liền mở miệng nói, “Để tôi đưa cô ấy đi!”
Nguyễn Nhàn do dự vì không muốn gây phiền phức cho khách mời, “Cũng được, mấy thứ đó quả thực hơi nhiều, vậy phiền anh giúp A Tĩnh một chuyến nhé!” Còn Nguyễn Tĩnh thì khẽ nhướng mày nhưng không nói cái gì.
Khi ra khỏi cổng chính, Triệu Khải Ngôn bỗng ôm cổ Nguyễn Tĩnh rồi nghiêng người cô lại và nhanh chóng hôn một cái lên khóe môi. Nguyễn Tĩnh còn đang sửng sốt thì người bên cạnh đã buông cô ra, “Anh lái xe tới đây.” Nói xong, anh xoay người đi luôn.
Nguyễn Tĩnh nhìn theo bóng lưng cao ngất đang đi về phía ga-ra thì không khỏi đưa tay lên sờ sờ khóe miệng,”Thật đúng là… kiểu người nhường một bước liền tiến tới mười bước!”
Triệu Khải Ngôn không hề nghi ngờ mình đã rơi vào lưới tình đến điên đảo thần hồn. Mỗi ngày anh đều chờ mong điện thoại của Nguyễn Tĩnh, vài lời của cô không thể làm cho anh thoả mãn, anh luôn hy vọng cô rảnh để hai người có thời gian hẹn hò. Cho dù không có những tiếp xúc quá thân mật mà chỉ cần lẳng lặng tựa lưng vào nhau cũng đủ làm cho Khải Ngôn tim đập thình thịch, tâm tình nhộn nhạo.
Thế nhưng đàn ông dù sao cũng có một chút nhu cầu đặc thù. Thỉnh thoảng khi một mình cô đơn nằm trên giường, nhớ tới ánh mắt của Nguyễn Tĩnh, nhớ tới nụ cười mủm mỉm của cô, nhớ tới thân hình yểu điệu ấy, Triệu Khải Ngôn sẽ vô thức lâm vào trạng thái khô nóng, sau đó là tay trái không tự chủ được mà luồn vào trong quần. Tưởng tượng ra những ngón tay thơm mát của Nguyễn Tĩnh chạm vào nơi ấy, sóng nhiệt trong anh lại ào ào kéo tới. Khải Ngôn rốt cuộc ức chế không được mà rên rỉ, run rẩy… tinh dịch trào ra. Đến khi lòng bàn tay dính đầy dịch thể, Khải Ngôn mới mờ mịt nhìn lên trần nhà. Anh biết mình rốt cuộc không thể giữ giới thêm được nữa.
Thế nhưng nếu làm chuyện đó với Nguyễn Tĩnh thì quan hệ giữa hai người cuối cùng sẽ phát triển đến mức độ nào? Công đức viên mãn hay là tan xương nát thịt? Khải Ngôn không dám nghĩ đến điều đó, ngay cả kết cục tốt đẹp nhất anh cũng không dám nghĩ đến, anh sợ giấc mơ và sự thật sẽ trái ngược với nhau.
Sau đó hai ngày, Từ Vi kết thúc xong vụ kiện liền nhân lúc rảnh rỗi lái xe tới quán của Triệu Khải Ngôn.
“Đúng là dáng vẻ “Có mỹ nhân sẽ có được thiên hạ” đấy nhỉ?”
Khải Ngôn buông ly cà phê và lắc đầu cười cười, “Hôm nay sao lại rảnh rỗi mà tới đây thế này?”
“Em muốn đến xem có phải anh đang bị cô gái kia đùa cợt xoay vòng không.”
Khải Ngôn nhíu mày, “Vi Vi, đấy là việc riêng của anh. Còn nữa, xin em không bôi nhọ Nguyễn Tĩnh, cho dù em có là bạn của anh đi nữa.”
Từ Vi nghẹn khuất không thôi, “Anh bảo vệ cô ấy quá nhỉ! Cô ấy thì cái gì cũng thuận lợi rồi, anh đừng quên Khương Uy hiện vẫn còn là bạn trai của cô ấy đấy nhé.”
“Anh tin cô ấy, cô ấy và Khương Uy chắc chắn không có gì với nhau. Hơn nữa, đó cũng là chuyện trước kia rồi.”
Từ Vi căm hận nói thẳng toẹt ra, “Trưa qua em và mấy đồng nghiệp tới quán Starbucks còn thấy cô ấy và Khương Uy khoác tay nhau đi vào đấy. Đừng nói trông bọn họ đằm thắm thế nào, trên tay Khương Uy còn cầm một bó hồng đỏ thẫm nữa cơ.”
Ngày hôm qua ư?
Ngày hôm qua cô ấy nói không có thời gian rảnh, thì ra là ở cùng với Khương Uy. Khải Ngôn không phản bác lại, anh úp tay lên trán thật lâu nhưng không có bất kỳ phản ứng gì.
Từ Vi chua xót mỉm cười, “Triệu Khải Ngôn anh muốn tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục sao?”
“Anh không phải là tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Vi Vi, anh chưa bao giờ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích toàn cục cả.” Sự thực là vì Nguyễn Tĩnh chấp nhận anh, anh liền liều chết mà bám lấy cô.
Khải Ngôn nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong ly cà phê, trong đôi mắt màu đen che giấu vẻ sầu thảm và ngấm ngầm chịu đựng. Thì ra anh thực sự không thể chịu đựng được một chút trắc trở nào.
Tối Chủ Nhật, Triệu Khải Ngôn cùng uống rượu với mấy người bạn ở tỉnh khác mới tới. Về mặt rượu chè anh luôn biết cách tiết chế nhưng không hiểu vì sao mà hôm đó lại có chút phóng túng. Bạn bè cứ kính rượu là anh lại cụng ly uống cạn mà không hề từ chối.
Đến giữa trận thì có người gọi mấy cô gái vào. Một cô trang điểm lòe loẹt ngồi xuống bên cạnh Triệu Khải Ngôn, đầu ngón tay nhuộm màu đỏ tươi của cô ta cứ xoa xoa lên cánh tay mạnh mẽ rắn rỏi của anh, “Anh say rồi?”
“Tôi không sao, cô đừng chạm vào tôi!” Khải Ngôn nhẹ nhàng đẩy tay cô gái ra.
“Thì ra là một người không màng thanh sắc.”
Khải Ngôn mơ hồ cười, “Tôi chỉ không muốn người con gái khác chạm vào mình thôi.”
Hôm đó, khi từ quán bar đi ra, Triệu Khải Ngôn khéo léo từ chối lời mời của đám bạn rồi gọi taxi trở về nhà. Anh tắm rửa bằng nước ấm rồi nằm trên giường và lấy tay úp lên mặt. Anh cứ nằm mãi như thế được một lúc lâu rồi cuối cùng mới đứng dậy một lần nữa và mặc quần áo vào, sau đó lái xe ra khỏi cửa.
Thời gian làm việc của Nguyễn Tĩnh không được ổn định, thông thường thì cuối tuần là thời điểm cô bận rộn nhất. Vì vậy mà lúc 10 giờ, khi Triệu Khải Ngôn tới phòng triển lãm thì bất ngờ là phòng làm việc của cô vẫn còn sáng đèn.
Cánh cửa khép hờ bị đẩy ra. Người đang vùi đầu vào mấy bức tranh hơi ngẩng đầu lên, khi thấy người vừa tới, cô liền cười hỏi, “Sao anh lại đến đây?”
“Anh đến… xem em thế nào.” Anh trả lời rồi chậm rãi đi tới, “Em bận lắm à?”
Nguyễn Tĩnh dựa vào lưng ghế, cô giơ tay xoa xoa cổ, “Cũng tạm, có thể nói là khá bận ạ.”
Khải Ngôn cười cười, anh ôm cô từ phía sau, bàn tay ấm áp chạm lên cái cổ nhỏ nhắn. Nguyễn Tĩnh hơi kinh ngạc, “Khải Ngôn…”
“Anh chỉ muốn giúp em được thoải mái hơn thôi!” Giọng nói dịu dàng vang lên cùng với lực đạo thong thả nhẹ nhàng từ đầu ngón tay của Khải Ngôn truyền đến. Nguyễn Tĩnh sửng sốt, Triệu Khải Ngôn tự mình matxa cho cô ư?
Đầu ngón tay nhịp nhàng và thông thạo ấn lên huyệt vị làm cho Nguyễn Tĩnh trong giây lát cảm nhận được một cảm giác thoải mái lan tỏa khắp cơ thể. Cô không khỏi nhẹ nhàng rên lên một tiếng.
Ngay khi đôi môi của Triệu Khải Ngôn bao phủ lên bờ môi đỏ tươi đang hé mở của Nguyễn Tĩnh, mí mắt của Nguyễn Tĩnh hơi run rẩy một chút. Bốn mắt giao nhau, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm không thấy đáy của người đàn ông trước mặt, trong thứ ánh sáng khó hiểu từ mắt anh toát ra một vẻ u buồn dày đặc. Khải Ngôn phủ tay che đi ánh mắt trong suốt của đối phương. Bóng tối đột ngột bao trùm cùng với sự ướt át dây dưa trên môi khiến Nguyễn Tĩnh không biết phải làm sao. Cô nghiêng đầu sang một bên, nhưng nhận lại lại là sự tìm kiếm càng thêm bức thiết. Hơi thở mãnh liệt đầy nam tính làm cho ý chí của Nguyễn Tĩnh dần dần trở nên mềm nhũn.
Thật lâu sau đó Khải Ngôn mới lùi lại tạo ra chút khoảng cách. Anh khom người ngồi xuống và ôm lấy sau lưng Nguyễn Tĩnh, tư thế ôn nhu này thực sự làm say lòng người.
“Khải Ngôn?”
“Ừm?”
Giọng nói của đối phương có thể nói là khá lãnh đạm. Nguyễn Tĩnh cười khẽ, “Em lại đắc tội với anh khi nào vậy?”
Triệu Khải Ngôn sững người. Nguyễn Tĩnh cúi người và hé miệng cười, “Ngày mai em về quê của ba em, anh có muốn đi cùng không? Chúng ta sẽ ở đó một tuần.”
Lúc ấy, trong lòng Nguyễn Tĩnh thầm nghĩ nhất định chưa ai từng trông thấy vẻ mặt của Triệu Khải Ngôn khi đó… Vẻ từng trải và ngang ngược luôn luôn thường trực trong mắt anh đã tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại sự nhu hòa và thậm chí còn toát ra vài phần trong trẻo thuần khiết mong manh.
Cứ tháng mười hai hàng năm lại dành ra một tuần để về quê của cha là hành trình cố định của Nguyễn Tĩnh. Ngồi xe lửa đi từ thành phố N đến đó sẽ mất ba tiếng. Sáng sớm ngày thứ Hai, Nguyễn Minh Huy lái xe đưa Nguyễn Tĩnh tới nhà ga. Hai người đang đi trên đường thì Triệu Khải Ngôn gọi điện thoại tới.
“Có cần anh giúp em mang thêm thứ gì không? Anh đang ở siêu thị.”
“Anh mang đồ uống nhé. Cảm ơn!”
“Đừng khách sáo!”
Nguyễn Minh Huy nhìn thoáng qua người bên cạnh, “Cuối cùng cũng biết yêu đương rồi.”
Nguyễn Tĩnh cất di động đi, “Gì ạ?”
“Mặt mày hớn hở, hòa hợp êm ấm.” Nguyễn Minh Huy cười ha hả rồi lập tức thử dò hỏi, “Đối phương có lai lịch thế nào hả?”
“Chỉ là người bình thường thôi, không có lai lịch gì hết.”
“A, so với Tưởng Nghiêm thì thế nào?”
“Kiểu người khác nhau, không thể so sánh được đâu ạ.”
Nguyễn Minh Huy cũng không phải kiểu người muốn truy hỏi đến tận cùng vấn đề*, thấy A Tĩnh không có ý nhiều lời, anh chỉ nhắc nhở một câu, “Em tìm người nào bình bình thường thường là tốt nhất, đừng tìm người có tiền lại có tướng mạo, những người đó không đáng tin đâu, biết chưa?”
(*Nguyên văn: “打破砂锅问到底” – Hán Việt: “Đả phá sa oa vấn đáo để” – Nghĩa đen: “Đập vỡ nồi đất, hỏi đến cùng” – Nghĩa là: “Truy hỏi đến tận cùng”.)
“Em biết rồi!”
Hôm đó, Nguyễn Tĩnh và Triệu Khải Ngôn cùng lên tàu lúc mười giờ, hết sức may mắn là chỗ ngồi của hai người lại được xếp cạnh nhau.
Khải Ngôn mở chai nước rồi vừa cười vừa đưa cho Nguyễn Tĩnh, “Đây là lần đầu tiên anh ngồi xe lửa đấy.”
“Cảm giác thế nào?”
“Anh nghĩ chắc anh sẽ nhớ suốt đời.” Khải Ngôn nở nụ cười nhàn nhạt mà ý vị sâu xa.
Nguyễn Tĩnh ho nhẹ một tiếng rồi theo thói quen chuyển hướng ra ngoài cửa sổ. Người bên ngoài với muôn hình vạn trạng đang lôi kéo túi hành lý to đùng đi đi lại lại trên sân ga. So với mọi người, cô và Triệu Khải Ngôn thực đúng là những người đơn giản, chỉ cần một túi hành lý nhỏ gọn là xong.
Khi tàu bắt đầu chuyển bánh, ngồi đối diện hai người là hai cô gái còn khá trẻ. Dọc trên đường đi, hai người này cứ rì rầm nói chuyện. Nguyễn Tĩnh vốn muốn ngủ một giấc nhưng kết quả là không tài nào ngủ được, cô chỉ có thể vừa ngáp vừa nghịch điện thoại. Cuối cùng cũng không thể chịu nổi, cô liền kéo người bên cạnh rồi nhẹ giọng nói, “Khải Ngôn, anh phát huy một chút mị lực để người ta đừng nói nữa đi!”
Người đang lật tạp chí liền sửng sốt hỏi, “Cái gì?”
Nguyễn Tĩnh sờ sờ lên mặt Triệu Khải Ngôn. Cô nhịn không được thở dài một tiếng, “Không ngờ anh lại có lực hấp dẫn như vậy.” Hai cô gái tán gẫu hăng say một nửa là bởi vì người đàn ông anh tuấn đang ngồi đối diện này.
Khải Ngôn mỉm cười, anh cúi đầu xuống rồi nhẹ giọng nói, “Hôm nay em mới biết à?”
Nguyễn Tĩnh lắc đầu, “Triệu Khải Ngôn, anh càng ngày càng kiêu ngạo đấy!”
“Đâu có, anh chưa từng kiêu ngạo với em.” Từng câu từng chữ được mài dũa hết sức khéo léo.
Nguyễn Tĩnh lại im lặng không nói gì. Cô không tức giận cũng chẳng xấu hổ mà trái lại còn có chút vui vẻ. Khi ở bên Triệu Khải Ngôn, mỗi ánh mắt, mỗi cái mỉm cười của anh tựa hồ đều có ngụ ý sâu xa, Nguyễn Tĩnh dần dần hiểu được nỗi niềm mà đối phương muốn bày tỏ. Cô cũng bắt đầu thử đáp lại anh. Thành thực mà nói, cảm giác này cũng không hề tệ chút nào.
Xe lửa đến nhà ga vào lúc xế chiều. Hai người vừa bước xuống thì đã có người chờ ở cửa ra vào. “Chị họ!” Một cô gái khoảng mười bảy mười tám tuổi bỗng vẫy vẫy tay với Nguyễn Tĩnh.
Nguyễn Tĩnh nhìn Khải Ngôn và mỉm cười, “Quên không nói trước với đại thiếu gia anh, nơi này tương đối thuần phác nên không có xe riêng đưa đón đâu.”
Mạc Tuệ Tuệ chạy tới ôm chầm lấy Nguyễn Tĩnh, “Chị hai, em nhớ chị muốn chết đây này!”
“Chị cũng nhớ em.” Nguyễn Tĩnh yêu chiều trả lời.
Cô gái nhỏ cười tủm tỉm nhìn người đàn ông đứng bên cạnh chị họ, “Anh ấy là ai vậy?” Vừa mới vào sân ga cô đã nhìn thấy chị họ và anh ta cùng đứng một chỗ, hai người này đứng cạnh nhau quả thực giống như một bức tranh do tạo hóa tạo ra vậy.
“Anh này à…” Nguyễn Tĩnh đang cân nhắc xem nên giải thích thế nào với cô em họ cho hợp lý thì Khải Ngôn đã kề tai cô mà nhẹ giọng hỏi, “Em thấy khó trả lời lắm à?”
Nguyễn Tĩnh cười khổ. Tuệ Tuệ đứng đối diện đã đỏ ửng cả mặt, hiển nhiên cô không cần nghe câu trả lời nữa.
Tối đó, Nguyễn Tĩnh giới thiệu Triệu Khải Ngôn với ông nội và bà nội. Cha của Nguyễn Tĩnh đi ở rể nên Nguyễn Tĩnh gọi ông bà ở hai nhà đều giống nhau là ông nội và bà nội. Sau bữa tối, Khải Ngôn chơi cờ với ông Mạc, Nguyễn Tĩnh cùng bà nội đi vào phòng riêng nói chuyện. Đến chín giờ, khi cô trở về phòng thì trông thấy Triệu Khải Ngôn đang ngồi trên sofa xem TV. Nguyễn Tĩnh không khỏi sửng sốt, “Khải Ngôn?”
“Ngại quá… Anh ngủ thế nào nhỉ?” Khải Ngôn vừa cười vừa đứng dậy.
Hiểu ra vấn đề, Nguyễn Tĩnh liền thầm mắng mình không lo lắng chu toàn cho anh, cô quên mất ở vùng nông thôn này không có phòng trọ, “Sorry, haiz, nếu anh không ngại thì ngủ chung với em nhé?”
Khải Ngôn chớp mắt một cái, cuối cùng mới cười nói, “Được!”
Triệu Khải Ngôn thừa nhận mình có chút tự ngược bản thân, phải nói là khá tự ngược mới đúng. Người bên cạnh đã hít thở đều đều mà anh vẫn mãi thao thức không ngủ được.
Cũng không biết đã qua bao lâu, khi cánh tay bên trái bị một cơ thể ấm áp ép vào, Triệu Khải Ngôn chậm rãi mở mắt ra.
Khuôn mặt khi ngủ của Nguyễn Tĩnh trông rất trong sáng và điềm tĩnh. Mái tóc đen tản trên bờ vai tại gian phòng đơn sơ này có một vẻ dụ hoặc mê người… Dục vọng nguyên thủy vốn luôn ẩn núp trong một nơi sâu kín lại chậm rãi lẻn ra, lòng tham lại bị đẩy mạnh vào trạng thái điên cuồng không thể thỏa mãn. Khải Ngôn gắng sức nhắm mắt lại. Anh biết sau phóng túng có lẽ sẽ là lành ít dữ nhiều nên không dám mạo hiểm, bất luận nội tâm lúc này đã khát vọng đến mức nào.
Trọn một đêm, Khải Ngôn không những mất ngủ mà thái dương còn căng lên vô cùng đau đớn. Anh định đứng dậy đi lấy thuốc ngủ nhưng sợ đánh thức Nguyễn Tĩnh nên không dám manh động, chính vì vậy mà từ đầu tới cuối đầu óc lúc nào cũng thanh tỉnh. Mãi tới bốn giờ sáng thì Khải Ngôn mới hơi buồn ngủ, nhưng người bên cạnh vừa cử động một cái là anh lại lập tức bừng tỉnh.
Tình cảnh hiện tại khiến Triệu Khải Ngôn dở khóc dở cười. Người bên cạnh đã trở mình gác chân lên chân anh, chăn mỏng thì trượt xuống mép giường, bộ đồ ngủ có chút bảo thủ giờ đã không thể che giấu được những đường cong gợi cảm trên cơ thể.
Một mùi hương trong vắt phảng phất trong không gian hỗn độn. Tâm trạng của Khải Ngôn lại rung động, anh nhịn không được hôn lên đôi môi hồng nhuận để an ủi một chút cho sự ham muốn quá mức của mình. Mà Triệu Khải Ngôn đã quên bản thân không thể chịu đựng được chỉ một chút ngon ngọt của Nguyễn Tĩnh, sự kiềm chế cả đêm trong nháy mắt đã bị cái đụng chạm bờ môi làm cho ào ào tràn ra như nước vỡ bờ, đây đúng là rút dây động rừng rồi.
Nguyễn Tĩnh chậm chạp mở to hai mắt, trên mặt bỗng dưng đỏ bừng lên. Cô muốn đẩy ra nhưng lại bị Triệu Khải Ngôn cấp bách hôn tới.
Triệu Khải Ngôn cảm thấy chính mình luôn không ngừng tự khiêu chiến lửa dục đến cực hạn, mà hiện tại sự nhẫn nại của anh cũng đã tới cực hạn rồi. Anh rất muốn cô, khát khao này đã đục khoét linh hồn anh từ lâu lắm rồi, anh muốn có cô, muốn đến mức hôn môi đã không còn đủ nữa! Bàn tay của Khải Ngôn run rẩy đặt lên cơ thể mềm mại ấy, lý trí của anh đã tan thành mây khói, thế giới của anh cuối cùng đã bị lật nhào.
Sự nuông chiều vô lực của Nguyễn Tĩnh làm cho Khải Ngôn càng thêm không kiêng nể gì. Vào lúc tờ mờ sáng, trong căn phòng đơn sơ, trên chiếc giường đơn nhỏ hẹp, Khải Ngôn cứ mãi quấn quít dây dưa với người bên dưới. Trong không gian hỗn loạn, Khải Ngôn kéo tay của đối phương xuống dưới quần, anh cần được chạm vào, rất cần.
Nguyễn Tĩnh rùng mình một cái, tuy có chút chống cự và do dự nhưng giữa sự nôn nóng quấn quít của Triệu Khải Ngôn, cô cuối cùng cũng không thể xoay chuyển được tình hình, đành phải tùy ba trục lãng*. Khải Ngôn úp đầu vào gáy của Nguyễn Tĩnh, hơi thở gấp gáp, trúc trắc cọ xát, hai cơ thể dán chặt vào nhau, cánh cửa gỗ thật dày ngăn cách một phương thiên địa…
(*Nguyên văn: “隨波逐浪” – Hán Việt: “Tùy ba trục lãng” – Nghĩa đen: “Theo sóng lướt sóng” – Có thể hiểu là mặc kệ muốn đến đâu thì đến.)
Tuy đó không phải là làm tình thực sự nhưng so với làm tình thì cũng chẳng khác gì. Nguyễn Tĩnh than nhẹ một tiếng, cô vùi đầu vào lòng bàn tay và để mặc cho nước ấm chảy khắp cơ thể. Vì sao cô lại đối xử đặc biệt với Triệu Khải Ngôn như thế? Vì sao lại chỉ có mình anh…
Nguyễn Tĩnh nhớ tới khoảnh khắc lúc đó bản thân mình thiếu chút nữa thì hồn vía lên mây mà mãi một thời gian dài sau này vẫn không tỉnh táo lại được, trên thực tế là cho đến bây giờ cả mặt mũi lẫn đầu óc của cô đều vẫn nóng bừng, ngoài ra còn có chút bất lực chẳng biết phải làm sao. Nhưng mà, cô có tư cách gì mà trách cứ Triệu Khải Ngôn? Rõ ràng là do lập trường của chính mình không đủ kiên định trước lực “hấp dẫn” của anh, vì anh mà dao động, vì anh mà ngoại lệ… Vả lại, tình hình đã tiến triển đến mức này, Nguyễn Tĩnh biết chính mình không thể lại vin vào cớ vì yêu thích Triệu Khải Ngôn nên mới dung túng để mặc anh làm bậy được nữa. Cho dù có thừa nhận hay không thì việc cô không thể cự tuyệt được sự nhiệt tình lộ liễu của anh đã cho thấy xu hướng tình cảm của chính mình. Có điều cô vẫn cần một ít thời gian để thích ứng với cảm giác sôi trào khác thường này, dù sao thì cảm xúc quá rung động mãnh liệt đó vẫn khiến trong lòng cô cảm thấy sợ sệt.
Điều khiến Nguyễn Tĩnh cảm thấy khó khăn hơn cả chính là việc Triệu Khải Ngôn là một người quá mẫn cảm và cũng rất nguy hiểm. Tuy đa số thời gian anh đều tỏ ra rất phục tùng nhưng cái tính không kiêng nể điều gì ở sâu bên trong con người anh vẫn không thể che giấu trót lọt được, dù sao đó cũng là bản tính rồi… Nguyễn Tĩnh không khỏi day day trán, kết giao với một người như vậy quả thực cần phải có một chút dũng khí.
Tắm rửa và thay quần áo xong, Nguyễn Tĩnh đi tới phòng ăn ở tầng hai. Mới vừa bước vào, cô đã trông thấy một bóng dáng tuấn nhã đang ngồi trước bàn ăn sát bên song cửa sổ và nhã nhặn ăn điểm tâm. Nắng sớm chiếu lên khuôn mặt nhu hòa của Triệu Khải Ngôn lúc này không biết đang suy nghĩ cái gì mà có chút thất thần, khóe miệng của anh hơi cong cong lên. Nhận thấy có người tiến vào, anh khẽ quay đầu lại. Khi ánh mắt của hai người giao nhau, không biết vì sao cả hai đều mở to hai mắt.
Triệu Khải Ngôn mở miệng trước, giọng nói rất nhẹ, “Em xuống rồi à!”
“Dạ.” Nguyễn Tĩnh cúi đầu đi tới rồi ngồi xuống phía đối diện. Nhất thời không biết phải bắt chuyện thế nào, cô đành múc một bát cháo rồi chậm rãi húp. Mãi tới khi Khải Ngôn đưa tay lên lau lau khóe miệng cho Nguyễn Tĩnh thì cô mới giật thót mình và ngẩng đầu lên.
“Có dính hạt cơm này.”
“…Cảm ơn anh!”
Anh nở nụ cười nhàn nhạt, “Không có gì. Hôm nay có kế hoạch gì không?”
Nguyễn Tĩnh thấy vẻ thản nhiên như không của đối phương thì cảm thấy bản thân vốn đang căng thẳng quả thực vẫn còn kém xa, cô liền trấn an tinh thần rồi bình tĩnh nói, “Không có kế hoạch gì đặc biệt cả. Ở vùng nông thôn này, ngoại trừ công việc đồng áng và nấu cơm ra thì chỉ có phơi nắng và nói chuyện phiếm thôi, về cơ bản là chẳng có việc gì.” Nói tới đây, cô lại cười cười, “Có chút nhàm chán phải không ạ?”
“Không đâu.” Khải Ngôn nói xong liền nhẹ nhàng phủ lên bàn tay trái của Nguyễn Tĩnh và vươn tới hôn lên môi cô.
Bầu không khí lúc này quả thực hết sức tế nhị, ánh mắt chứa đựng ý tứ hàm xúc sâu xa, cử chỉ vô cùng thân mật, Triệu Khải Ngôn tuy không biết những lời ngon tiếng ngọt nhưng những cử chỉ ôn nhu thì đã nắm chắc đến mức dày công tôi luyện rồi.
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân. Nguyễn Tĩnh hoàn hồn muốn rút tay lại nhưng Triệu Khải Ngôn lại không hề có dấu hiệu muốn buông ra mà trái lại còn thân mật đan mười ngón tay vào nhau. Trên mặt Nguyễn Tĩnh nóng rần, “Khải Ngôn…”
Bà Mạc đã vui tươi hớn hở bước vào, “Tĩnh nha đầu dậy rồi à?”
“Dạ, chào buổi sớm, bà nội!”
“Sớm gì nữa, ông nội con đã ra chợ ăn xong bữa sáng và về rồi đấy.”
Nguyễn Tĩnh có chút xấu hổ. Khải Ngôn ở bên này đã đứng dậy đỡ bà nội ngồi xuống. Bà Mạc càng nhìn càng thấy thích Triệu Khải Ngôn, trên người anh tràn đầy sức sống của người trẻ tuổi, lại có giáo dục và rất lễ phép, ánh mắt thì linh lợi hoạt bát. Kể ra, bà thấy đứa cháu gái vừa biếng nhác vừa nói chuyện không đâu vào đâu của mình thực ra có chút không xứng với người ta.
Nguyễn Tĩnh nói vài chuyện phiếm với bà nội về chuyện ở quê, nào là con gái nhà ai tháng trước mới kết hôn, nào là cháu gái nhà ai vừa mới làm sáu bàn tiệc rượu mừng đầy tháng. Nguyễn Tĩnh thầm than trong lòng, bởi vì cô gái mới kết hôn đó và người mẹ của đứa bé gái đầy tháng đều là bạn trước đây của cô, hơn nữa, một người trong đó còn kém cô ba tuổi, bây giờ bọn họ đều đã thành gia lập nghiệp hết rồi, thật là… năm tháng không buông tha cho ai nhỉ? Nguyễn Tĩnh không khỏi giơ tay nhéo nhéo lên mặt mình. Triệu Khải Ngôn lúc này đã ngồi bên cạnh Nguyễn Tĩnh liền cười cười kéo tay cô xuống, sau đó lại nắm tay không chịu buông ra.
Nguyễn Tĩnh trừng mắt nhìn Triệu Khải Ngôn, bà nội vẫn còn ở đây đó!
Bên ngoài có tiếng gọi của ông Mạc. Bà nội cười ha hả rồi đứng dậy đi ra ngoài. Trong phòng lại yên tĩnh trở lại. Khải Ngôn bỗng nghiêng người ôm lấy Nguyễn Tĩnh rồi hôn lên môi cô. Một tia run rẩy xẹt qua đầu Nguyễn Tĩnh, cô hơi đẩy anh ra nhưng không hề hiệu quả, đối phương có phần cấp bách.
Thực ra, Triệu Khải Ngôn quả thực đã khó kìm lòng nổi rồi, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng sáng nay ở trên giường cùng với Nguyễn Tĩnh và hơi thở hòa làm một, da thịt dán vào nhau là lồng ngực đã nóng hầm hập và tinh thần nhộn nhạo không thôi. Khải Ngôn thừa nhận bản thân đã chìm vào mê đắm đến thất điên bát đảo mất rồi. Đương nhiên anh cũng hiểu phải một vừa hai phải, anh hiểu rõ tính tình của Nguyễn Tĩnh, nếu anh tiếp tục vượt quá chừng mực và không biết kiềm chế lần nữa thì kết quả nhất định sẽ không hề lạc quan. Có điều, ý chí vững vàng của anh luôn có vẻ non nớt khi ở trước mặt Nguyễn Tĩnh, cứ hở một chút là lại bị kích động ngay lập tức.
Khải Ngôn cười nhẹ một tiếng rồi cách ra một khoảng, “Sorry… Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu!”
Nguyễn Tĩnh ngây người, hơi thở có chút bất ổn. Cô nhìn người trước mặt, trong mắt có chút nghi ngờ và tìm tòi. Triệu Khải Ngôn bị nhìn chăm chú đến nỗi lòng bàn tay rịn ra chút mồ hôi. Cuối cùng Nguyễn Tĩnh mới cười cười, “Khải Ngôn, anh nói chuyện càng ngày càng không có thành ý đấy.”
Buổi chiều, Nguyễn Tĩnh mang chiếc ghế dựa dài ra hàng hiên nằm phơi nắng. Mấy ngày này, nhiệt độ không khí giảm xuống rất nhanh, rất có cảm giác của mùa đông. Từ trước tới nay Nguyễn Tĩnh luôn sợ lạnh nhưng cũng rất sợ nóng, cứ đến mùa đông là bao giờ cô cũng quanh quẩn dưới ánh nắng mặt trời. Khải Ngôn chơi cờ với ông Mạc xong liền đi ra ngoài. Lúc này, người nằm trên ghế đang mơ mơ màng màng ngáp một cái, ánh nắng tỏa xuống hàng mi khẽ run run trông như cánh chim khẽ động. Khải Ngôn đi tới rồi ngồi xuống bên cạnh ghế, anh giơ tay phải lên che đi ánh sáng chói mắt chiếu lên bờ mi run run kia.
Những ngày này thực ra cũng không phải chỉ ăn không ngồi rồi như trong tưởng tượng. Chập tối thì Mạc Tuệ Tuệ tan học về nhà, việc đầu tiên cô bé làm là chạy đi tìm chị họ. Tuệ Tuệ còn mang theo mấy đứa bé trai bé gái lớn bé khác nhau, đây đều là những đứa trẻ ở trong thôn. Khi thấy Nguyễn Tĩnh, cả bọn đều ngại ngùng gọi chị Tĩnh. Nhớ tới bọn chúng khi nhìn thấy Nguyễn Nhàn đều như chuột trông thấy mèo, Nguyễn Tĩnh cảm nhận một cách sâu sắc được sự thành công trong cách đối nhân xử thế của mình. Cô vào phòng lấy hai hộp chocolate ra rồi vừa gọi tên vừa chia cho từng đứa.
Nhà họ Mạc hiếm khi náo nhiệt như thế. Kỳ thực mỗi lần Nguyễn Tĩnh trở về thì đều như vậy. Cô đi tới bên cạnh ghế dựa và ngồi xuống rồi bóc một phong chocolate còn dư lại trên tay ra và đưa đến bên miệng của Triệu Khải Ngôn, “Anh cắn một miếng đi!”
“Sao em biết anh thích vị này?”
Nguyễn Tĩnh ngừng lại một chút rồi lập tức nở nụ cười, “Em không biết, nhưng giờ thì biết rồi.” Nói xong, cô đút nửa miếng chocolate còn lại vào miệng mình, “Em cũng thích loại chocolate trắng này.”
Một lát sau, Triệu Khải Ngôn lại thốt ra một câu, “Đêm nay anh ngủ ở đâu?”
Nguyễn Tĩnh suýt chút nữa bị sặc nước miếng, “Anh hỏi thế là có ý gì?”
“Chẳng có ý gì cả. Anh hỏi thế để chuẩn bị sẵn tinh thần thôi.”
Nguyễn Tĩnh che mặt giả vờ không biết, “Anh thích ngủ ở đâu thì ngủ.”
Triệu Khải Ngôn bật cười thành tiếng.
Đến giờ cơm chiều, từ đầu thôn đến cuối thôn vang lên tiếng gọi của mấy vị phụ huynh. Bọn trẻ chào tạm biệt rồi tự tản đi. Khải Ngôn kéo kéo người nằm trên ghế, “Anh nghĩ anh thích giường của em hơn.”
Trong lòng Nguyễn Tĩnh giờ phút này đã bình tĩnh trở lại, cô còn có tâm trạng nói đùa, “Anh nhớ phải giữ gìn phong thái quý ông đấy!”
Triệu Khải Ngôn ngồi bên cạnh gật đầu, “Anh sẽ cố hết sức!”
Thì thầm những lời riêng tư với nhau, nhìn nhau, nắm tay, ôm hôn, tình cảnh ở bên nhau của hai người càng ngày càng giống như một cặp tình nhân lâu năm. Triệu Khải Ngôn vô thức sa vào sự thỏa mãn trước nay chưa từng có.
Đêm nay hai người vẫn ngủ chung trên cùng một giường, mà Triệu Khải Ngôn thì ngoại trừ nụ hôn chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ ra thì không làm thêm bất cứ chuyện gì khác. Đối với Triệu Khải Ngôn mà nói thì việc này quả thực không dễ chịu chút nào, nhưng trên cả ham muốn cá nhân, Triệu Khải Ngôn ngàn vạn lần càng quý trọng người con gái đang nằm trong lòng mình hơn và không muốn làm cô bị tổn thương chút nào. Ngẫm lại những suy nghĩ trong đầu mình, Triệu Khải Ngôn không khỏi cảm thấy kích động. Một Triệu Khải Ngôn thành thục phóng khoáng khi rơi vào lưới tình không ngờ lại ấu trĩ như vậy, có thể thấy anh đã chìm sâu dưới hố đến mức nào. Sau này nếu Nguyễn Tĩnh có nói lời chia tay thì có lẽ anh sẽ thực sự không thể chịu nổi mất.
Buổi sáng ngày thứ ba thì có điện thoại của Nguyễn Minh Huy gọi tới. Nguyễn Chính bị bệnh cũ tái phát phải vào bệnh viện. Sau mấy lần xác nhận đi xác nhận lại rằng không có nguy hiểm gì đến tính mạng, trong lòng Nguyễn Tĩnh mới tạm thời buông lỏng một chút, nhưng mà cuộc hẹn ấm áp này đến đây đành phải kết thúc. Hai người thu dọn hành lý trở về thành phố N.
Quá trưa một chút thì hai người về đến thành phố N. Khải Ngôn kiên quyết đi cùng cô tới đó. Nguyễn Tĩnh nghĩ ngợi một chút. Lúc hai người tới bệnh viện thì thấy mấy vị trưởng bối và Nguyễn Minh Huy, Nguyễn Nhàn, Tưởng Nghiêm đều cũng đang có mặt ở đó.
Nguyễn Chính vừa mới ngủ. Nguyễn Nhàn vừa thấy cô em liền kéo vào góc phòng và thấp giọng tra khảo, “Sao Triệu Khải Ngôn cũng tới đây?”
Nguyễn Tĩnh lau mồ hôi, “Ông nội sao rồi chị?”
“Không đáng ngại. Hai người thực sự đi cùng nhau hả?” Tuy đã từ bỏ nhưng khi thấy Khải Ngôn thì trong lòng Nguyễn Nhàn vẫn cảm thấy có chút kích động.
Nguyễn Tĩnh không nói là phải mà cũng không bảo là không phải, cô chỉ hỏi, “Lần này ông nội phải nằm viện bao lâu?”
Nguyễn Nhàn cười mắng, “Mày cứ việc giả vờ đi, chị qua hỏi Khải Ngôn.” Nguyễn Nhàn nói xong thì chạy tới chỗ của Triệu Khải Ngôn thật. Trong khoảnh khắc, Triệu Khải Ngôn nghiêng đầu nhìn lướt qua Nguyễn Tĩnh, trong đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, tiếp đó, anh lại lập tức quay đầu lại lễ độ nói chuyện với Nguyễn Nhàn. Nguyễn Tĩnh vừa quay đầu đi thì bất ngờ chạm phải ánh mắt của Tưởng Nghiêm đang đứng cạnh cửa. Cô theo bản năng gật đầu một cái, đối phương lại tỏ vẻ chán ghét mím chặt môi lại. Nguyễn Tĩnh tự thấy mình thật xúi quẩy.
Hôm đó, khi tiễn Triệu Khải Ngôn ra đến cửa bệnh viện, Nguyễn Tĩnh đột nhiên nói, “Chị của em thật ra vẫn thích anh đấy.”
Triệu Khải Ngôn khẽ than thở, “Anh thật có lỗi vì không thể đón nhận tình cảm của chị em. Có lẽ cô ấy cũng không phải thực sự thích anh đâu, theo anh thấy thì ít nhất đó cũng không phải là tình yêu.”
Nguyễn Tĩnh a lên một tiếng, “Triệu Khải Ngôn, trong mắt anh có phải vốn không hề có thứ gì gọi là tình yêu phải không?”
Khải Ngôn không khỏi dừng bước, “Anh yêu em, em quên rồi sao?”
Cớ Sao Nói Không Yêu Cớ Sao Nói Không Yêu - Cổ Tây Tước