A good book should leave you... slightly exhausted at the end. You live several lives while reading it.

William Styron, interview, Writers at Work, 1958

 
 
 
 
 
Tác giả: Trúc Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 439 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 - 26 - 27 (Kết)
_Tại sao em thích hoa oải hương đến vậy- hắn nhìn nó đang cười với mấy bông hoa mà phát ghen, gì chứ, xem hoa hơn người sao
_Mẹ Lam... tên là Oải Hương- nó hít hít- phiền Tú kiếm cho Lam cái bình để cắm vào nhé, chứ để như vầy hoài thì hoa héo hết mất
_Biết rồi- hắn chạy đi ngay, haha... đùa, đem so sánh hắn với mẹ của nó ư, đương nhiên là mẹ nó thắng rồi, thôi thì rút kinh nghiệm...sau này cứ tặng nó hoa oải hương là được rồi.
_Con khỏe hơn chưa- baba vừa nghe điện thoại báo tin của hắn thì đã lập tức vào thăm nó ngay- sát thủ kiểu này có ngày chết sớm đấy con gái
_Baba này, chính baba đã kêu là cấm con làm sát thủ còn gì, con cái tên đệ tử thứ 6 của baba làm như mất cái sợi dây xích yêu quý của con rồi- nó lườm baba
_Haha, dù sao đó cũng là đồ chơi của con thôi mà- ông khẽ vuốt mái tóc nó- con thật sự giống mẹ con quá đấy, chỉ có cái tính là không giống thôi
_Mami- nó nhìn thấy mami nó bước vào, bà mang cho nó một nồi cháo
_Chà,cái cảm giác này quen quen nhỉ, y như lúc con luyện tập rồi bị thương, mâm cũng nấu một nồi cháo cho con- bà múc chào ra một cái chén rồi đút cho nó- há miệng ra nào con gái
_Ầm...- nó vui vẻ ăn món cháo ngon lành mà mami đã nấu cho nó, xem ra bị thương vậy cũng sướng, đỡ phải chạy lung tung mà còn được mọi người quan tâm nữa. Đến đêm khuya nó thấy hắn vẫn ở với nó- Tú, sao không về đi, Lam ở đây một mình được mà
_Anh muốn chăm sóc em mà- hắn búng vào mũi nó, haiz....hôm nay mọi người đến thăm nó mãi làm hắn chả nói gì với nó được- em có muốn ăn gì không
_Thôi, khuya rồi, Lam cũng không đói- nó lắc đầu, thật tình ở một chỗ với hắn thế này làm nó hơi lo lắng... nó chẳng biết đối xử với hắn như thế nào, ai dà... thật là khó nghĩ, trời ạ, giá như nó lanh như My có phải hay không, khéo léo chuyển ứng xử, còn nó và hắn hiện giờ thì đang rơi vào thế bí, im lặng hoàn toàn chả ai nói với ai câu nào cả.
_Em có buồn ngủ không- hắn nhìn nó
_Chưa- nó lắc đầu mắt hướng ra cửa sổ ngắm mặt trăng
_Vậy chúng ta nói chuyện một chút được không- hắn khẽ ngồi xuống và nắm tay nó, thấy nó không trả lời, hắn nhìn sang thì thấy nó đã ngủ mất rồi, trời ạ... thế mà kêu không buôn ngủ- chúc em ngủ ngon- hắn hôn lên trán nó và gục mặt ngủ luôn nhưng tay vẫn nắm chặt lấy tay nó.
_Haiz....- chờ đến 15 phút sau thì nó mở mắt ra và thở dài, định rút tay lại và nó nhận ra là hắn cũng chưa ngủ khi còn nắm chặt hơn khi nó có ý định rút tay ra
_Anh biết là em chưa ngủ- hắn nói vọng lên- khi nào em đồng ý nghe anh giải thích thì nãy nói với anh nhé, anh biết em vẫn chưa tha thứ cho anh, nên anh sẽ chờ, còn bây giờ thì em ngủ đi, cũng khuya quá rồi
_...- nó không nói gì, giờ nó bối rối biết mấy.... nó tự hỏi lòng sẽ cho hắn một cơ hội chứ, nhưng hắn quá nổi trội... nếu tha thứ cho hắn rồi hắn lại một lần nữa làm nó đau thì nó biết sao đây, nó ghét và sợ cái cảm giác ấy kinh khủng. Suy nghĩ làm nó mệt mỏi và ngủ luôn, sáng hôm sau nó thức giấc...cũng thật khó chịu khi phần bụng không cử động được, nhưng nó quyết định phải tập chân tay một tý chứ nhỉ, đang định co một chân lên thì tay hắn chặn ngay lại... oài... hắn tỉnh ngủ lúc nào thế chứ
_Chịu khó đi em, chứ cử động phần dưới sẽ làm cho xương lâu lành đấy- hắn dỗ dành nó, haiz... thì đành phải chịu chứ sao bây giờ, nhưng đột nhiên hắn lại đấm bóp chân cho nó (sướng chưa)- như vậy sẽ đỡ hơn chứ
_Hơ... không cần đâu- nó lắc đầu và nhúc nhích hai cái chân
_Yên nào- hắn giữ hai chân nó lại- em khoái đánh nhau đến thế mà giờ phải nắm một chỗ như vầy chắc khó chịu lắm nhỉ, phải chi lúc đó anh không đá thì hay
_Haiz..., cũng có một lần Lam cũng phải nắm mấy tháng như thế này- nó nhớ lại
_?? là lúc nào- hắn thấy nó bắt đầu chịu nói chuyện với hắn, một dấu hiệu đáng mừng đây (không nói với ông thì biết nói với ai bây giờ)
_Lúc ở Mỹ luyện tập, baba bắt trèo bằng tay không lên một mõm đá ở gần bang Alaska, mà bang đó chỉ toàn là tuyết với băng, lạnh cóng- nó kể- nhưng mà đang leo gần tới đỉnh rồi thì ngay trên đỉnh xuất hiện một con gấu bắc cực, baba và 2 anh phản ứng không kịp, còn nó thì cào tay Lam khiến Lam rơi tõm xuống biển
_Rồi... rồi sao- hắn thấy nó bình tĩnh kể lại mà toát mồ hôi
_Rớt rất đẹp, bị kẹt phần trên ở trên tuyết, còn phần dưới ngâm dưới nước lạnh, đến lúc mọi người tới cứu thì nữa dưới bị liệt vì đóng băng quá lâu, đến mấy tháng trời mới bình phục mà, cứ tưởng đi xe lăn rồi- nó chỉ tay lên miệng rồi gật gù khiến hắn thấy thất đáng yêu
_Kể về lúc em ở Mỹ đi- hắn chống tay nhìn nó đợi chờ
_Làm gì?- nó hỏi lại
_Thì cảm thấy thú vị thôi mà- hắn mỉm cười-không kể được sao
_Không- nó quay phắt đi- đó là bí mật luyện tập, không nói được, baba sẽ la- nó thành thật
_Hơ, anh cũng là đệ tử của baba em chứ bộ- hắn nói tiếp- cái hôm ở trong hẻm anh tránh được hết đòn của em là do baba em đã chỉ vẽ cho anh đấy. Và cái lúc em ở Mỹ, mami em có thâu lại buổi ăn cơm ấy đấy, nên anh biết tỏng em suy nghĩ gì mà.
_Ngoài cách đó ra thì không còn cách nào à- nó hỏi hằn, thế mà nó cứ tưởng hắn lại tự nhiên mà đi guốc trong bụng của nó dễ dang như thế
_Nhưng như thế cũng chả được gì, cứ tưởng nắm được em trong lồng bàn tay rồi thì em lại thoát ra ngay- hắn nhớ lại cái màn biểu diễn kinh hoàng của nó dành cho cái bàn hắn ngồi
_Hai người nói chuyện xong chưa- Death bước vào với khuôn mặt đầy khó chịu- anh nấu cháo cho em nè- Death múc cháo cho nó
_Ha... cảm ơn anh- nó quay lại nhìn Death, cái ánh mắt khác hẳn khi nó nhìn hắn, Death có thể nhận ra ngay, sao nó lại dễ hiểu đến vậy chứ, tình cảm như thế nào thì ánh mắt hiện rõ thế ấy
_Cậu ra ngaoì chút đi, tôi có chuyện riêng muốn nói với Lam- Death ngồi xuống cạnh nó, còn hắn đành bước ra ngoài nhưng vẫn he hé cửa để nghe lén (cắt tai hắn đê)- anh có chuyện muốn nói
_Anh cứ nói đi - nó gật đầu và mỉm cười
_Ngày mai anh sẽ đi du học, thật sự ba mẹ đã bắt anh đi lâu lắm rồi, nhưng vì có chuyện nên anh mới ở lại đây và đó chính là lý do duy nhất- Death thổ lộ- đó chính là vì em, nếu anh biết em sang Mỹ thì anh đã đi theo em rồi, anh cứ ở đây để chờ em trở về.
_Hả...- nó đang suy nghĩ lời của Death
_Ngốc- Death cốc đầu nó- em luôn thông minh trong mọi việc trừ tình cảm Lam à, anh yêu em.
_....- nó thật sự choáng, cái thì đây, Death... người mà nó luôn coi là anh trai bây giờ lại quay sang yêu nó, không phải là mới đây mà là lâu lắm rồi, không lẽ nó ngốc đến nỗi mà không nhận ra hay sao- nhưng...
_Anh biết, em chỉ xem anh như anh trai, anh biết rõ điều đó- Death rầu rĩ- khi nghe em nói em bị Vô Tình phản bội, tim anh đau biết mấy, sao hắn lại may mắn đến thế chứ, tại sao Dark không phải là anh mà lại là hắn.
_Em...- nó nhìn Death như thế lòng nó tự cảm thấy mình có lỗi vì đã quá vô tâm và vô tư tiếp xúc với Death khiến Death phải như thế này
_Em không cần nói gì đâu, không phải lỗi ở em, anh thích em từ khi em đánh bại anh, rồi anh hoàn toàn ngã gục trước thái độ của em...tuy em là DarkMoon nhưng em vẫn ngây thơ lắm Lam à- Death thở dài- em chỉ có kĩ năng và đầu óc thôi, còn về ứng xử và cảm nhận tình cảm thì em vẫn là con số không- Death đọc được suy nghĩ của nó và sợ nó sẽ cắn rứt lương tâm vì cậu- anh đến đây để nói hết lòng mình thôi, anh biết lòng em sẽ không thay đổi, mãi mãi là như thế, bởi đó mới là Lam anh quen biết.
_Ngày mai anh sẽ đi à- nó cố lấy bình tĩnh để hỏi Death
_ừ, nên hôm nay anh đến tạm biệt em đây- Death hôn lên trán nó- Tạm Biệt!!!- Death quay ra khỏi cửa- tạm biệt cô nhóc, mãi mãi anh sẽ không bào giờ quên em, Lam à... em biết không, anh cũng rất giống em đấy- Death nghĩ thầm là lặng lẽ bước đi.
_Hai người nói chuyện gì thế- dù hắn đã nghe được tất cả nhưng cứ thấy nó thẫn thờ mãi nên hắn đành đánh thức nó vậy
_Death nói không sai, giá như anh ấy là Dark thì hay biết mấy- mắt nó rưng rưng- nếu anh ấy là Dark thì mọi chuyện sẽ khác... mình cũng không cần phải khổ sở như thế này
_Em nói gì thế hả- hắn giữ chặt hai cái vai của nó- anh rất mừng vì mình là Dark, em có hiểu không hả, đừng vì lời nói của tên đó mà lay động chứ
_Không đúng sao- mọi bực tức ức chế bao nhiêu lâu nay của nó như một quả bom bổ chậm đang cháy âm ỷ, chính Death tạt thêm xăng cho tất cả nổ tung- nếu là Death thì anh ấy không có bạn gái khác mà vẫn chờ Lam suốt 2 năm trời dù biết Lam chỉ coi anh ấy là anh trai, Death cũng sẽ biết tốt xấu chứ không yêu mù quáng, nếu là Death thì cũng không hạ nhục cái tên DarkMoon như thế, nếu là Death thì anh ấy sẽ không làm Lam bị tổn thương đến như thế này
_Anh...- hắn không nói nên lời, nó không nói sai một chút nào cả- nhưng Death đã đi và cậu ấy cũng không phải Dark, anh mới chính là Dark mà em chờ mong- hắn khẳng định với nó một lần nữa
_Phải... Tú là Dark, nhưng Tú đã quên mất lời hứa khi xưa của Dark và Moon và tuy đã ngỏ lời với Lam nhưng Tú vẫn còn tình cảm với Băng, thậm chí Tú vẫn có thể bôi bác cái tên DarkMoon một cách dễ dàng và nhất là nhờ Tú mà Lam phải nằm đây suốt 3 tháng nữa- nó gạt hai tay của hắn ra- thà rằng Lam không biết Dark là ai, một thời gian nữa Lam cũng sẽ quên Dark và tiến đến cùng Death, không phải mọi chuyện tốt hơn hay sao.
_Không tốt- hắn nắm bàn tay của nó- như thế thì anh sẽ phải làm sao, nhưng chắc chắn em sẽ biết Dark vì ông nội cũng sẽ nói với em thôi.
_Đã biết, nên bây giờ mới thê thảm như vầy- nó thở dài
_Nghe đây-hắn nhìn thẳng vào mắt nó- đã có lúc anh đã bối rối khi phải chọn em và Băng, nhưng ngay khi thấy em biến thành một DarkMoon lạnh lùng và không thèm để tâm đến anh nữa thì tim anh đau biết mấy.
_Thì sao chứ- nó cũng nhìn hắn
_Lúc đó anh đã suy sụp, nếu không đọc được những dòng nhật kí của em, làm sao anh biết tâm tư của em hả, nhờ những dòng nhật kí ấy nó giúp anh có thêm hy vọng để được em tha thứ- hắn nói tiếp- ngay khi xác định được tình cảm của mình, Băng chết anh cũng chằng coi ra gì nhưng Death lại quay trở về một DarkMoon anh biết sao lại dễ dàng cho Death hôn đến thế kia chứ
_...- nó lặng im nghe hắn nói
_Em có biết lúc đó anh hận không thể dùng danh nghĩa bạn trai để đấm Death một phát- hắn mỉm cười- và anh cũng phát hiện ra tình cảm của cậu ta dành cho em cũng không thua kém gì anh cả- hắn móc ra một tờ giấy chứng nhận ở đài thiên văn- biết cậu ta đặt tên em ột ngôi sao, anh cũng làm một cái cho anh, ở cạnh ngôi sao của em đấy
_...- nó cầm tờ giấy và nhìn thấy rõ hai đốm trắng rất sát nhau
_Này... do một ngôi sao đã có tên em rồi nên anh không thể xin một ngôi sao cho em được- hắn khều nó- nhưng anh vẫn hơn tên kia, tên đó không biết gần ngôi sao còn một ngôi sao nữa chưa được đặt tên. Trên trời anh và em đã không xa nhau được thì bây giờ ở đây cũng thế, em không rời xa anh được, anh đã giữ chặt lấy em rồi đấy, ngoan ngoãn mà ở cạnh anh đi. Anh...Yêu...Em...- hắn bất ngờ hôn nó
_Hơ...- nụ hôn ấm áp, sao không đắng như trước đây nữa, nó nhắm mắt và tận hưởng nụ hôn nhưng ầm... cái cửa phòng bệnh mở ra rất mạnh và đập vào tường, nó và hắn cùng giật mình nhìn về một hướng.E hèm, một đám người bị đổ nhào ở ngay trước cửa gồm: Nam, My, Thông, Lan, Hạnh, Đạt, Kenvin, cộng thêm nữa là có ông nội, baba, mami, ba hắn và mẹ hắn thì đứng mé ngoài nhìn nhau cười tủm tỉm.
_Haha, cứ tiếp tục, xin cứ tự nhiên- cả đám đồng thanh rồi vội vàng chạy bắn dép vì nhìn thấy hắn đang tức giận
_Aiss... cái tụi này- hắn gãi đầu, đang lúc cao trào thế mà lại bị phá hỏng, thật là tức điên lên được.Hắn đành ra ngoài và đóng cửa lại, lần này là khóa bên trong luôn.
_Phì...- nó bật cười nhưng khuôn mặt thì càng lúc càng đỏ hơn, hắn nói yêu nó đấy... thôi thì cứ thử đặt niềm tin vào hắn một lần nữa xem sao
_Cười gì hở-hắn lại tấn công đôi môi nó thật lâu- nghe này... không được rời xa anh - đương nhiên là lần này hắn không bị phá nữa (khóa cửa rồi, phá bằng niềm tin). Còn nó thì bối rồi gật đầu.
Sinh nhật Hạnh quyết định hoán lại vì muốn nó lành vết thương rồi mới tổ chức, 3 tháng nó được hắn chắm sóc đến từng chút một đến nỗi ai cũng nghĩ nó là con gái hắn chứ không phải bạn gái, lâu lâu nó còn được hắn đưa ra ngoài trên xe lăn (cũng biết cảm giác ngồi trên xe lăn rồi sao). Đến khi nó xuất viện và trở về nhà thì nó vui không thể tả, hắn đã dọn sang ở chung với nó luôn:
_Ngày mai là sinh nhật Hạnh tổ chức, chiều anh đi mua quà với em nhé- nó đang làm bữa sáng cho hai đứa
_Anh biết rồi, em làm món gì thế- hắn ôm nó từ phía sau cằm để lên trên vai nó- anh đói, sau này em nấu cho anh ăn thôi đừng nấu cho tụi lâu nhâu kia (ích kỉ)
_Sắp xong rồi- nó cười- em không nấu thì bọn họ có tha cho anh không hở- nó mở nắp nồi bưng ra hai cái thố cơm, một cái nhỏ cho nó và một cái to cho hắn ngoài ra còn có một dĩa xà lách trộn thật to
_Món gì đây em- hắn mở nắp, khói bốc lên nghi ngút
_Cơm, một lớp cơm phái dưới, 1 lớp trứng cà hồi, một lớp thịt bằm xào trên cùng là trứng đà điểu, sau đó đem hấp lên- nó giải thích
_Nhiều thứ vậy cơ á- hắn trố mặt rồi múc một muỗng ăn thử- ngon thật nha, à có cái này hay lắm nè- hắn nhìn nó
_Chuyện gì vậy anh- nó cũng bắt đầu ăn
_Gần đây... có một đám mới nổi lên gây sự với Devil hoài thôi- hắn nhìn nó đầy ngụ ý
_Thật hả- mắt nó sáng không thể tả, ối trời ơi 3 tháng nắm viện nó còn chưa được động tay động chân với ai đây này- thắt bím cái đã
_Thôi đừng- hắn cản- em lấy đồ chơi của em thôi, tụi nó không đến mức em phải dùng tóc đâu, cứ xõa ra cho đẹp- hắn rất thích mài tóc dài của nó, óng mượt và bây giờ hiếm ai có được, hắn thích nhất là lúc My đem tóc nó ra búi lên rồi cài trâm giống như cổ trang ý nhìn không khác gì tiên nữ làm mắt hắn nhìn mãi không rời được
_Ưhm, cũng được- nó gật đầu, ăn sáng xong 2 đứa cùng nhau đến trường, đây là ngày đầu tiên nó đi học trở lại. Vừa nhìn thấy nó, cả đám đàn em cúi chào nó và rất vui vẻ. Bước vào lớp thì nó đã thấy cả bọn đang bàn chuyện tổ chức sinh nhật của Hạnh, nó cũng thích thú tham gia, một buổi học thật là vui. Đến chiều thì nó đã có mặt tại POP- cái nhóm mà anh nói đâu
_À... tí sẽ tới bây giờ, vừa mới thách đấu với Devil tại POP mà- hắn chợt nhớ ra điều gì đó- cậu chuẩn bị thật kĩ vòng ngoài nhé- hắn nói với Nam
_Biết rồi- Nam mỉm cười
_Này, ượn chỗ một tí- nó khều tên phục vụ rượu- tôi muốn tự pha- nó cầm đồ nghề lên và bắt đầu lắc rượu trông không khác gì dân chuyên nghiệp
_Em còn biết cả cái này nữa à- hắn hứng thú nhìn nó biểu diễn- cho anh một li đặc biệt
_Đây- nó đổ một loại cooktail màu đỏ tươi như máu và đẩy về phía hắn- thử đi
_Máu à- tuy hỏi thế nhưng hắn vẫn tỉnh bơ nhấm nháp- ô... lạ, anh chưa uống loại này bao giờ
_Tất nhiên, em pha mà- nó tiếp tục làm một ly ình khiến tên nhân viên quầy rượu nhìn theo động tác pha rượu của nó một cách đầy ngưỡng mộ.Khoảng 15 phút sau nó nghe thấy âm thanh động cơ xe, khoảng 20 chiếc moto đang đậu trước cửa POP
_Tới rồi đấy- hắn mỉm cười dắt nó ra ngoài, gần 40 tên đang đứng dàn thành hàng với một tên to con đứng đầu.
_Mày là Vô Tình, sao chấp nhận lời khiêu chiến của tao mà còn dắt bạn gái theo làm gì, định xài mỹ nhân kế à, trông cũng ngon đấy...- tên cầm đầu nhìn nó đầy vẻ thèm thuồng nhưng có một tên khác chạy tới và ghé tai nói với thằng đứng đầu một điều gì đó- à... ra cô gái xinh đẹp này là DarkMoon sao, thật không ngờ đó.
_Hừm... hắn khó chịu với ánh mắt săm xoi của tên cầm đầu nhìn nó, nó là của hắn, không ai được giành với hắn cả- tụi nó là của em đó
_Ưhm- nó gật đầu, trong túi móc ra một sợi dây dài chừng 5 mét, hai đầu có đính hai lưỡi dao một cái đen thui còn một cái thì có màu trắng bạc, nó đã đổi đồ chơi vì món cũ bị hắn làm hư rồi còn đâu
_Chịu khó làm DarkMoon vui vẻ một tí nhé- Nam lên tiếng thì nó mới phát hiện Nam đã bố trí 500 tên đàn em trong Devil bao quanh POP- không cho bất kì tên nào chạy thoát
_Vâng- 500 tên dạ ran theo hiệu lệnh của Nam
_Tụi bay xem bọn tao là đồ chơi hay sao- thằng đứng đầu tức giận
_Không... chỉ có mỗi tao mà thôi- nó quay sợi dây xích tạo thành vòng tròn, âm thanh rít gió khiến hắn cũng phải rùng mình một cái, hắn khẽ thương hại mấy chục con mồi của nó, nó lao vào xử từng tên chứ không xử một lượt như những lầm trước, ấy thế mà chưa đến 10 phút nó đã xử lý xong khiến cả đám suy nghĩ: có phải chị Lam vừa mới từ bệnh viện ra không nhỉ.- chưa đã...- nó bĩu môi
_Được rồi-hắn xoa đầu nó- mới xuất viện, đừng hoạt động quá sức, không nên
_Biết rồi- nó tiu nghỉu rồi dường như nhớ ra điều gì đó- á... phải đi mua quà cho Hạnh... quên mất rồi- nó lôi hắn đi thật nhanh khỏi POP.
Đến sinh nhật của Hạnh... cả đám làm một bữa tiệc thật linh đình và cực kì vui vẻ. Nhưng đến ngày hôm sau khi nó vừa thức dậy thì không thấy hắn đâu mà có một bức thư để ở trên bàn, bức thư vỏn vẹn 6 chữ:" anh vắng mặt trong 1 tuần", Haiz... thật không biết hắn lại làm trò gì đây. Thế nhưng... có vẻ như lời trong tờ giấy đã không được thực hiện, đã hơn 1 năm rồi nó không thấy hắn đâu cả, bama hắn cũng không biết hắn đã đi đâu, nó lo lắng trong lòng không thể tả, hắn đã đi đâu kia chứ, đã bảo là một tuần, nhưng sao đã hơn một năm rồi, không lẽ hắn đã xảy ra chuyện gì rồi sao.
_Phù...- ngồi phịch xuống một cái ghế tại POP, thở dài một cái, nó vừa xử lý thêm một bọn
*********
_Nhóc con- Death bước vào POP, đã hơn một năm cậu đi du học nhưng mọi tin tức của nó cậu đều biết rõ và cậu cũng biết hắn đã mất tích nên cậu quay về đây mong sẽ chiếm lại được trái tim của nó.
_Sao anh lại ở đây - nó ngạc nhiên nhìn Death
_Quay về đây, mong em chó anh một cơ hội, Vô Tình đã mất tích, có thể hắn cũng đã chết rồi, không lẽ em cứ mãi mãi nhớ về hình bóng của cậu ta sao
_Cái gi- nó hét- anh ấy chưa chết, anh nghe rõ chưa- nó tức tối đi vào phòng riêng mà chỉ có thẻ đen mới có thể vào được, suy nghĩ lời Death nói mà nước mắt nó trào ra và thiếp đi trpng mỏi mệt.
_Này... đừng có tán tỉnh bạn gái của tôi- hắn bước vào trước sự sững sờ của mọi người, trông hắn bây giờ đã cao hơn rất nhiều nhưng phong thái cao ngạo vẫn không thay đổi gì là mấy
_Anh Tú- Kenvin ôm chầm lấy hắn- bao lâu nay anh ở đâu thế hả, làm chị Lam vừa buồn vừa lo
_Lam đâu- hắn mỉm cười và hỏi Kenvin
_Đang ở trong phòng VIP ấy, để tránh cái mỏ độc cái này này - Kenvin chỉ vào Death
_Em... tỉnh lại - hắn lay lay người nó
_Hơ...- nó tỉnh dậy, cố dụi mắt thật kĩ, có phải nó nằm mơ hay không nhỉ, nó nhéo hắn một cái
_Ai đau... em làm gì thế- hắn xoa xoa tay
_Không phải mơ- nó thốt lên, tiếp đó nó đấm vào bụng hắn một cái khiến hắn la làng- cái tên chết tiệt kia- nó quát- suốt một năm trời nay anh mất biệt ở đâu thế hả- nó đá hắn thêm mấy cái nữa còn hắn thì nằm yên chịu trận.
_^^, này nhóc con,lại đây- hắn kéo nó lại- anh đã làm cái này cho em- hắn đeo vào ngón áp út của nó một chiếc nhẫn- cái hạt pha lê này ở trong có 1 mảnh đá mặt trăng, anh nhờ người làm thử nhưng bị hỏng và nát vụn hết, nên suốt 1 năm nay anh đã kiếm một mảnh đá mặt trang này cho em đây
_Hơ...- nó nhìn chiếc nhẫn miệng không thốt nên lời.
_Làm vợ anh nhé- hắn hôn lên trán nó
_Em...Đồng Ý- nó hạnh phúc không thể tả, vì nó mà hắn đã phải tốn bao nhiêu thời gian mới làm ra được chiếc nhẫn này cơ chứ- anh có đau lắm không- nó xoa xoa người cho hắn
_Không đau- hắn ôm chặt lấy nó- anh cảm ơn em- hắn dắt nó ra ngoài, mọi người đã có mặt đông đủ khi nghe Kenvin báo tin- bây giờ anh em có thể gọi cô ấy là bang chủ phu nhân được rồi- hắn giơ cao bàn tay đeo nhẫn của nó, POP như vỡ òa, tụi đàn em thì reo hò vang dội, cả đám bạn thân thì vây quanh chúc mừng cho 2 đứa, Death đành mỉm cười chấp nhận dù rất đau lòng.
....... 7 năm sau.........
_Mama... con nuốn giỏi võ như mama- một cô bé ôm chầm lấy nó
_Hả.... sao con lại đòi học võ, con gái thì đi học múa đi- hắn trợn mắt
_Vì anh Khải- cô bé chỉ vào một thằng nhóc đang vui vẻ trong vòng tay của Nam và My- anh Khải trong lớp cứ ăn hiếp con, con phải trừng trị anh ấy
_Đúng đúng- ông nội của nó xoa đầu chắt của mình
_Mama sẽ dạy con- mắt nó sáng rực
_Em... cho anh xin, một Nhật Lam cũng đã đủ chết anh rồi giờ thêm một Nhật Mai nữa chắc anh sớm qua bên kia mất- hắn ôm đầu nhìn hai mẹ con.
_Chết anh chưa...- nó hôn vào má hắn rồi cười tươi, giọng cười của một thiên thần hòa vào trong gió và bay đi rất rất xa.
--------------------------------THE END--------------------------------------
Cô nhóc đã trở về Cô nhóc đã trở về - Trúc Nhã