Con người là tập hợp những nỗ lực của chính mình.

S.Young

 
 
 
 
 
Tác giả: Trúc Nhã
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 13 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 439 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:11:15 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 14 - 15
_Anh ở nhà em nhé- hắn nói luôn
_Hả....nhưng...- nó ngoác mồm không nói nên lời
_Dù sao cũng sắp đính hôn, ở chung có sao đâu, với lại nhà em có tới 2 phòng ngủ, làm vợ chồng sớm cũng tốt- hắn nháy mắt với nó- em chịu không- hắn ôm nó vào lòng
_Ừhm- nó gật đầu, thật sự khi đối mặt với hắn nó không biết phải làm thế nào, thường thì nó lảng sang chỗ khác hoặc nói chuyện với người khác, còn mặt đối mặt như bây giờ thì nó chịu thôi.
Sáng hôm sau, nó và hắn cùng đến trường trên cục cưng của hắn (quăng mất cục cưng nó luôn rồi). Cả trường nhìn hai đứa với ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa tiếc nuối. Còn hắn thì ung dung dắt tay nó đi vào lớp.
_Ghê chưa, tình cảm thắm thiết chưa- Hạnh ngồi trong lớp vừa thấy hai đứa bước vào đã giở lời trêu chọc.
_Kệ bọn này, các người cũng đâu có kém- hắn dắt nó vào chỗ Nam- Nam xuống ngồi với My đi
_Đa tạ bạn hiền- Nam nhảy lên chỗ My ngay lập tức, còn Thông và Kenvin đanh đáng carô với nhau.
_Trật tự... lớp ta sẽ có học sinh mới chuyển vào- thầy chủ nhiệm cao giọng..- em vào đây đi
_Xin chào các bạn, mình là Băng Băng, rất mong được mọi người giúp đỡ trong thời gian tới- Băng Băng cúi chào mọi người, một cô nàng trông cứ như búp bê, hai má lún đồng tiền rất chi ưa nhìn. Nếu về xinh đẹp nó hơn chắc nhưng về mức độ dễ thương thì nó phải thua xa cô nàng này (tôn trọng sự thật, tôn trọng sự thật)
_Cô...-hắn, Nam, My, Thông, Hạnh, Kenvin, Đạt đồng loạt đứng dậy chỉ thằng mặt vào Băng Băng, chỉ còn nó ngơ ngác không biết nhân vật mới này là ai.
_Anh Tú- Băng Băng chạy lại ôm chầm lấy hắn- em nhớ anh lắm
_Biết ngay mà- ngoài nó và hắn, cả đám đều đồng thanh
_Bạn...có thể ình ngồi đây được hay không- Băng Băng chỉ vào chỗ nó đang ngồi, còn nó thì ngơ ngẩn xuất thần.
_Ơ...- nó thốt không nên lời
_Không được- My hét to lên- loại người như cô không được xứng đáng ngồi ở chỗ đó
_Tại sao, mình là bạn gái của Tú mà- Băng tròn xoe mắt tỏ vẻ khó hiểu
_Bạn...gái- nó ú ớ
_Đứng dậy đi bạn- Băng đẩy nó ra khỏi ghế- bạn không có quyền ngồi đây- Băng lên giọng bề trên với nó
_Băng, cô ấy có thẻ đen, có thể ngồi được- hắn nói với Băng, bây giờ thật sự hắn đang bối rối, sao Băng lại trở về đây, người đã từng làm cho con tim hắn đua đớn.
_Người có được the đen...không lẽ cô là....DarkMoon- Băng nhìn nó với vẻ tò mò- bởi chỉ có 3 tấm thẻ làm cho ba người, cô chắc chắn là DarkMoon.Lời nói phán ra khiến 4 người choáng váng đầu tiên là Thông, Kenvin,Hạnh,Đạt sau đó là toàn thể thần dân lớp 11D
_Sao cô biết, chuyện Tú làm thẻ sau khi cô đi mà- nó hỏi
_Anh Tú ngày nào chả mail cho tôi, mong tôi quay về cạnh anh ấy- Băng trả lời thong thả
_Thì ra là thế- nó gật đầu- ngày nào cũng mail, đúng là trò đùa
_Không, đó là trước đây thôi- hắn giải thích
_Nếu cô thích, tôi xin tặng cô cái ghế này-nó quay trở về chỗ của My
_Đứng lại- hắn chụp tay nó- chỗ này luôn luôn là vị trí của em
_Không đúng, chỗ này là của em- Băng vùng vằng ngồi ngay xuống ghế
_Tôi không cần-nó khẽ nhìn hắn rồi nhảy ra hướng cửa sổ
_Là em sai, đáng lẽ ra em không nên bỏ anh ở lại- Băng ôm chầm lấy hắn khóc òa, hắn chợt động lòng và khẽ ôm lấy Băng
_Anh cũng rất nhớ em- hắn không ngờ câu nói lại thốt ra từ chính miệng hắn
_Là vậy sao- một âm thanh lạnh lùng theo gió khẽ truyền đến
_Lam....- Nam lắp bắp chỉ ra hướng cây bàng càng làm hắn thêm rối bời, ánh mắt sắc lạnh của nó nhìn hằn và Băng Băng.Nó không di chuyển, chỉ khoanh tay nhìn thẳng vào mắt hắn.Bất chợt nó khẽ nhùn nhẹ và biến mất khỏi tầm mắt của hắn.
_Haiz...chưa được một ngày là đã có chuyện- Thông thở dài- nếu Lam là DarkMoon thì cậu đúng là có phúc mà không biết hưởng đấy Tú à- Thông đấm vào mặt hắn- bắt cá hai tay ư, cậu là loại người như thế sao, nếu vậy hãy nhường Lam cho tôi, vì tôi yêu cô ấy- Thông trừng mắt- đi kiếm lam thôi mọi người- Thông gọi cả đám cùng đi kiếm nó.
Đến giờ ra về, lại là hình ảnh một bóng người đang đứng ở trên nóc sân trường, chính là nó, nó đang nhìn xung quanh một cách xa xăm, cái dáng đứng sao mà ngạo nghễ, đơn độc thế kia.
_Lam...- Nam hét to lên gọi nó
_Chuyện gì- là giọng nói ấy, giọng nói khi xưa mà Nam hay nghe thấy, giọng nói đầy tần nhẫn, lạnh lùng, không chút tình thương, nó quét mắt nhìn đám học sinh bên dưới, ánh mắt vô lực đầy mị hoặc nhưng khiến ai cũng thầm sợ hãi trong lòng.
_Ka đang tìm muội đây- Nam nói tiếp
_Lam không sao chứ- ánh mắt My và Hạnh đầy lo lắng nhìn nó
_Không sao cả-nó nhảy từ nóc trường và đáp xuống nhẹ nhàng
_DarkMoon...thật sự đã trở lại- Thông run run nhìn cái dáng vẻ bước đi, ánh mắt của thần chết đang réo gọi, từng bước đi tạo nên áp lực nặng nề cho những người xung quanh
_Muội không sao- Nam ôm nó
_Buông- nó lạnh lùng- muội ghét ai ôm mình
_Lam...còn My ôm Lam được chứ-My hỏi
_Không thích- nó đáp trả hờ hững và quay mặt đi
_Lam- hắn chạy đến trước mặt nó
_Chuyện gì, bang chủ- nó nhìn thẳng vào mắt hắn, không còn vẻ ngượng nùng đáng yêu như tồi hôm qua, hắn khẻ rùng minh, đôi mắt giá lạnh và vô hồn khiến hắn không đoán biết được nó đang suy nghĩ gì và tâm trạng của nó bây giờ là như thế nào.
_Sao gọi anh là bang chủ-hắn run run đưa tay ra
_Đừng chạm vào tôi- nó quay đi- muội về nhà trước nha ka
_Lam làm sao thế này- My khóc òa lên
_Chỉ tại cô....chỉ tại cô mà làm cho Lam của tụi này trở nên như thế này- Hạnh chỉ thằng vào mặt Băng
_Đồ rẻ tiền, thối tha, cút đi khi tôi giết cô- Nam rít qua kẽ răng, ánh mắt của một ác ma quay trở lại, một ác ma thật sự khi đi chung với nó- không ai ngờ Nam lại có một mặt đáng sợ như thế này.
_Thôi....không phải lỗi của Băng, mà là lỗi của tôi....- hắn cúi đầu đau đớn, thật sự trong lòng hắn bây giờ không biết tình cảm của hắn là dành cho nó hay dành cho Băng, nhưng thật sự, hắn đã có lỗi với nó,chỉ trách sao ông trời cứ thích trêu ngươi, cho Băng Băng trở về gặp hắn ngay lúc này.
_Đi đi- đó là lời của nó khi thấy hắn trở về nhà nó
_Em...- hắn nghẹn ngào
_Tôi không thích có người ở chung- nó không thèm nhìn hắn mà tiếp túc nấu ăn.
_Thôi được- hắn biết lúc này đó đang tức giận nên chỉ còn cách dời đi. Hắn vừa đi khỏi thì My đến, vừa nghe thấy tiếng My, nó tắt bếp ôm chầm lấy My, tiếng khóc của nó vỡ òa...đã 12 năm nay, nó chưa khóc.
_Khóc đi Lam- My cũng khóc theo nó, Nam ở ngoài lắc đầu lòng buồn cho đứa em gái của mình, sao thằng bạn thân nhất của cậu lại làm cho em gái cậu đau lòng thế này, cậu phải làm sao đây. Một trận kóc to đến lụt nhà. Đến khi nó kiệt sức vì mệt mỏi thì My mới gọi Nam vào để bế nó lên phòng.
_Em không cam tâm- My đập mạnh vào bàn
_Anh không ngờ là Tú lại còn tình cảm với Băng Băng sau những gì cô ta đã làm ra- Nam thở dài
Sáng hôm sau, nó thức dậy trong mệt mỏi, lê lết cái xác không hồn xuống nhà:
_My ơi...- nó gọi My
_Ơi...- My chạy đến
_Mắt Lam sưng quá- nó chỉ vào đôi mắt to như hai trái banh golf (hậu quả của việc quá lâu không khóc)
_Aiss... tiêu hết khuôn mặt xinh đẹp rồi- Hạnh từ trong bếp đi ra- ngồi xuống- Hạnh lấy một túi đá chườm lên mắt nó- đừng cố lắm, muốn khóc thì cứ khóc, sao cứ phải chịu đưng đựng như thế chứ.
_Lam...- nó im lặng rồi bật khóc làm Hạnh và My phải dỗ mãi (phần này ướt át quá)
Tại trụ sở chính của Devil:
_Thằng tồi- Nam đấm vào mặt hắn- tao đã theo mày bao lâu nay, sao mày lại như thế này
_Buông ra- hắn xô Nam- còn lấn tới nữa tao không khách sáo đâu
_Vì mày- Nam đá vào người hắn- em gái cưng của tao đã đau khổ đến mức nào, lần đầu tiên trong đời tao thấy con bé khóc, thế mà trước đây tao cứ nghĩ, mày sẽ giúp nó được hạnh phúc, quên đi nỗi đau của quá khứ.
_Khóc...,cô ấy mà khóc sao- hắn bàng hoàng
_Sao lại không, nó cũng như bao đứa con gái khác mà thôi, nhưng giờ tao nhận lại được gì, một DarkMoon ngay từ lần đầu tao gặp gỡ, tao hối hận vì đã giới thiệu nó ày, hãy cứ ở bên cái thứ dơ bẩn kia, tao chợt nhận ra Thông còn xứng đáng với Lam hơn mày- Nam bỏ đi về nhà nó.
_Thôi, tụi mình nghỉ mấy bữa đi- My lau nước mắt cho nó- tụi mình đi đâu đó chơi đi
_Khoan đã...Lam...muốn nói chuyện này- nó nín khóc- gọi mấy tên kia vào đây luôn đi
_Vào đi các ông tướng- Hạnh gọi vọng ra, mở cửa bước vào là Nam, Thông, Đạt và Kenvin (oai...ta ghét liệt kê)
_Đầu tiên Lam muốn mọi người thứ lỗi về quyết định này nhưng....- nó ấp úng- có lẽ sau chuyến đi chơi này,Lam nên trở về làm DarkMoon, như thế là hợp với Lam nhất.
_...muội thật sự muốn như thế sao- Nam nhìn nó như có vẻ đã đoán trước được
_Có nghĩa...đi cạnh Lam sau này cũng chỉ có Nam thôi sao- My nhíu mày
_Không được, làm DarkMoon thì cứ làm, mắc gì chỉ có một mình Nam theo Lam được- Thông phản bác ý kiến của My.
_Không, nếu đã là DarkMoon, Lam có một số nguyên tắc nhất định thôi-Nam thở dài
_Nguyên tắc gì-Hạnh tò mò
_Ai đi cùng DarkMoon để hỗ trợ thì...- Nam ngập ngừng
_Luôn mang theo trong người một cây súng gây mê, không tranh cãi với đối thủ, chỉ đứng chờ DarkMoon hoàn thành nhiệm vụ mà không được xen vào,tuyệt đối giữ im lặng khi DarkMoon đã vào vòng chiến- nó nói luôn
_Tại sao?- Kenvin thấy khá kì lạ
_Lam đánh nhau không nhìn bằng mắt, Lam đánh bằng thính giác...- Nam giải thích- có dùng mắt nhưng để phân biệt tốc độ và sức mạnh thì lam đều dùng tai, còn súng gây mê là để bắn Lam khi Lam không tự chủ được mình, không xen vào vòng chiến vì lúc đó Lam không còn nhận ra ai là bạn ai là thù đâu.
_Không đâu, 2 năm đi du học mắt muội cũng đã khá hơn rồi- nó khẳng định- nhưng muội vẫn dựa vào đôi tai của mình
_Vậy... nếu Lam đi một mình thì sao- Đạt hỏi
_Khi đã là DarkMoon, thì tôi luôn ở cạnh- Nam nói- chỉ trừ 1 trường hợp là lúc san bằng Dragon, DarkMoon đã đi một mình nhưng rất may không xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
_Thế khi thoát khỏi mặt nạ Lam vẫn là Lam của bình thường- My suy nghĩ
_Cũng không hẳn-Nam nhìn nó, thấy nó gật đầu Nam mới nói tiếp- có thể chỉ bớt chút đỉnh, còn DarkMoon hay Lam trước đây anh biết thì tính cách gần như nhau, gần đây Lam đã tthay đổi rất nhiều nhưng có lẽ việc Lam thay đổi như thế là không nên.
_Gần...như...nhau...-Hạnh ngỡ ngàng- không muốn... muốn là Lam như thế này cơ
_Thôi, tớ đã quyết định như vậy- nó không muốn bàn về vấn đề này nữa- Lam muốn đi biển
_Được, vậy sẽ đi biển- Thông gật đầu, cả đám bận rộn đi thay đồ
_Khoan... chỉ đi nhiêu đây người thôi sao, không thích- nó lắc đầu
_Thế muốn sao đây cô nương- Hạnh nhìn nó
_Chờ chút- nó đem cục cưng ra phóng khỏi nhà, nơi nó đến là phòng hiệu trưởng sau 30 phút bàn bạc+ xin xỏ+ đe dọa, nó vui vẻ ra ngoài và đến lớp 11D, đến lớp thì nó không thấy hắn và Băng đâu, vậy cũng tốt- e hèm...- nó gõ cái bảng - đây là lệnh của thầy hiệu trưởng, hôm nay... lớp 11D sẽ được nghỉ...và...những bạn nào muốn nghỉ thì phải đi biển với Lam...phiền mọi người 30 phút nữa có mặt trước cổng trường, mang càng nhiều đồ ăn càng tốt nhá.
_Hoan hô....- cả lớp vui sướng hét to còn bà cô dạy văn cũng đành lắc đầu bó tay.
Giờ G đã điểm, cả lớp tụ tập trước cổng trường, xe cộ cũng đầy đủ, đồ ăn cũng không thiếu, nó là người dẫn đầu...biển đang vẫy gọi nó...
_Aaaaaa......-thích quá đi- cả lớp đứa nào cũng chạy xuống biển đứa thì té nước, đứa thì lượn sóng, đứa thì xây lâu đài cát, đứa thì đi cào hến (có mồi nhậu rồi đây). Còn nó thì ngồi bệt xuống bãi cát và hóng những cơn gió mát mẻ.
_Này- Thông chìa cho nó một lon bia và ngồi xuống sát nó
_Cảm ơn- nó nhận lấy lon bia
_Lam thấy sao nếu Thông cũng làm người hỗ trợ DarkMoon- Thông nhìn nó đầy vẻ dò xét
_Ai cũng được mà- nó cười- chỉ thấy hơi tiếc vì người như Thông lại phải đứng yên xem DarkMoon đánh thì hơi kì
_Haiz.... có ai nghĩ DarkMoon lại là con gái chứ, làm Thông cứ bị ám ảnh mãi thôi, giờ biết Lam là DarkMoon thì bất ngờ thật đó- Thông hớp một ngụm bia
_^^, đâu phải mình Thông, ai cũng vậy cả thôi- nó uống sạch lon bia của mình
_Này, uống bia thay nước đấy à- Thông nhíu mày nhìn nó
_E hehe, Lam đang làm gì đó- Hạnh và My bước tới nhìn nó với ánh mắt kì lạ...- lên dĩa- Hạnh ra lệnh một tiếng, Nam và Đạt từ đâu xuất hiện người thì túm hai tay, người thì túm hai chân nó khiêng ra sát mặt biển và đu đưa theo tiếng đếm của cả lớp- 1....2...3... Ầm...- nó bị quăng xuống biển còn cả đám thì cười đau cả bụng.
_Mấy đứa quỷ này- nó dí cả đám chạy tán loạn, nhưng đang lúc vui thì có một giọng nói cất lên.Giọng nói có sức mạnh vĩ đại, làm nó thôi không đuổi bắt, đám bị dí cũng dừng lại, những đứa đang nghịch cát dừng lại, mấy đứa lướt sóng thì té nhào xuống biển và lập tức bơi vào bờ, Thông thì ngừng uống bia, tất cả ánh mắt đều nhìn về phía giọng nói phát ra không chút thiện cảm.
_Haiz....tưởng gì... ra là đi ra đây tắm biển- Băng đang đi cùng với hắn bước lại gần tụi nó...
_Thì sao, rác rưởi- My hất mặt nhìn Băng
_Các người là người của Devil, sao lại không lo quản lý Devil mà lại đi ăn chơi như thế này- Băng lên giọng chị hai với cả đám
_Thiếu bao nhiêu đây người Devil không có sụp đổ được, chỉ có cái loại ăn hại như cô vào Devil mới mau chóng tan tành- Nam nhìn Băng nói lớn
_Anh...- Băng tức không thốt nên lời, nhưng bất ngờ nó vụt chạy ra biển và bơi ra xa khiến ai cũng tưởng nó tự tử...định kéo nó lại nhưng không kịp (uống Firsty cả lũ)
_Hạnh...đưa khăn đến đây...- nó bơi vào bờ kèm theo một cô bạn tên Lan cũng là học sinh của lớp nó xém bị chết đuối nếu nó không bơi ra cứu kịp.
_Cảm...ơn...Lam...- Lan thở khó nhọc nhìn nó
_Làm ơn tản tản ra cho người ra còn thở, bu lại làm gì các ông các bà- nó xua xua tay cho cả đám không bu lại nữa.
_Đó.... đi biển làm gì, xém hại chết con người ta- Băng cười khoái chí nhìn cả đám
_Lạnh không- Thông đem một cái khăn choàng lên người nó
_Không sao- cảm ơn Thông- Lan nằm nghỉ đi, tý là khỏe ấy mà- nó đắp khăn lên người cô bạn rồi kéo dù che nắng.
_Tao nói không nghe sao....không được tắm biển nữa- Băng hét lớn
_Nghe rõ đây...dù mày là bang chủ bang Devil, cũng không có quyền ra lệnh cho bọn tao, Devil xem nhau như anh em chứ không phải người trên kẻ dưới- nó quay lại nhìn Băng với ánh của DarkMoon khiến Băng giật thót lên một cái vì sợ- không lẽ cống hiến của tao cho Devil chưa đủ để có một ngày rảnh rỗi đi biển à.
_Cống hiến gì chứ...- Băng cãi lại
_Phiền bang chủ nhắc lại những công hiến mà DarkMoon đã làm cho Devil- nó khoanh tay ngạo nghễ nhìn hắn.
_Hai năm trước giúp Devil san bằng mọi đối thủ, gần đây hạ gục Dragon giúp Devil lên đứng đầu và phá hủy âm mưu của Bạch Hổ muốn thôn tính Devil- Kevin dõng dạc nói lớn
_Nếu cô làm được hơn tôi, tôi sẵn sàng dừng tắm biển để tiếp tục về Devil làm việc, còn không thì cút- nó nói dứt khoát từng lời một.
Còn hắn không hề nói một lời, hắn khó chịu với những lời Băng Băng nói thì càng đau lòng hơn khi nghe nó nói, có vẻ như chuyện hôm qua nó đã quên hết, đối với nó giữa hắn và nó chỉ còn một điểm kết nối là Devil hay sao, cái ánh mắt ngạo nghễ kia... chắc chắn là của DarkMoon chứ không phải Lam, sao hắn không thốt nên lời thế này, hắn muốn đến đây là để xin lỗi nó kia mà, sao cổ họng hắn khô đắng không cất tiếng được. Nhìn nó và Thông ở bên cạnh nhau sao lại đẹp đôi đến vậy...tỉnh lại đi Tú, mày vẫn còn yêu băng cơ mà, yêu có nghĩa là sẽ tha thứ được tất cả mà...
_Anh Tú... anh sao thế...- Băng nhìn hắn cứ chăm chú dõi theo nó mà trong lòng khó chịu...phải,cô đã gây ra nhiều lỗi lầm, thì sao chứ, Tú vẫn yêu cô, cô vẫn là người đứng đầu, vẫn quyền uy nhất vẫn xinh đẹp nhất trong lòng của Tú, thế là đủ (tự kỷ quá mụ ơi)
_Về- đôi vai hắn khẽ run lên và quay người bỏ đi.
Cô nhóc đã trở về Cô nhóc đã trở về - Trúc Nhã