Hãy tiến lên và cứ phạm sai lầm. Phạm thật nhiều sai lầm. Bởi vì đó là nơi bạn sẽ tìm thấy thành công ở phía sau những sai lầm này.

Thomas J. Watson, Sr.

 
 
 
 
 
Tác giả: Tinh Nhị S
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 123 - chưa đầy đủ
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 614 / 3
Cập nhật: 2017-09-25 06:08:37 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 116: Nguyên Nhân Cái Chết Của Đoàn Hề Viện
ết thúc cuộc trò chuyện cùng hai vị trưởng bối, lúc Kiều Âu trở về phòng, sắc trời ngoài cửa sổ đã hửng sáng, bình minh bắt đầu phá vỡ bóng đêm, bầu trời trong xanh sáng ngời.
Giờ phút này Lam Thiên Tình vẫn còn đang ngủ, tóc đã dài rất nhanh, sắp chạm vào áo choàng rồi, Kiều Âu rón rén đi tới, vén chăn lên chậm rãi nằm xuống, vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc trên trán lên để lộ ra toàn bộ gương mặt thanh lệ tuyệt luân.
Hình như Lam Thiên Tình đang mơ một giấc mơ đẹp, khóe miệng vẫn luôn nở nụ cười.
Kiều Âu vừa nghĩ tới lúc trước nhìn thấy nhật ký của Đoàn Hề Viện ở trong phòng làm việc của Đoàn Hề Trạch, tim lại như bị đao cắt, anh không dám tưởng tượng nếu như Tình Tình nhìn thấy, sẽ khóc thành cái dạng gì.
Nhẹ nhàng ôm Lam Thiên Tình vào trong ngực, một bàn tay to vừa muốn xoa bụng của cô, bất chợt lại thấy Lam Thiên Tình cau hai hàng lông mày, nói mơ: "Ông xã! Ông xã ~"
Sau đó cả người đều dán chặt trong ngực Kiều u.
Nhìn Lam Thiên Tình ngủ mơ cũng nũng nịu, trong lòng Kiều Âu không nói ra được tư vị. Nhắm mắt lại, anh cũng thật mệt mỏi.
Kiều Âu tự nói với mình, chẳng cần biết chính mình là ai, mặc kệ ba Tình Tình là ai, tóm lại, hiện tại anh và Tình Tình ở chung một chỗ, bọn họ đã có đứa bé, bọn họ sẽ là ba người dính líu khẩn mật nhất trên cõi đời này, bọn họ sẽ là thân nhân chân chính, tương thân tương ái, vĩnh viễn không chia cách.
**********************
Sáng sớm bắt đầu với mùi hương cà phê nồng bốn phía.
Mộ Tử Tiêu mặc áo ngủ, vuốt vuốt cặp mắt lười biếng, lê dép đi tới phòng ăn lầu hai. Mộ Nam Phong đã ngồi đấy lâu rồi, trong tay là tờ báo tình hình chính trị đương thời và tin tức quan trọng đã xem xong, TV trên tường cũng đang phát bản tin quốc tế, ly cà phê trước mặt chỉ còn lại một phần ba, sandwich cùng salad trái cây vẫn chưa được động tới, hình như không có gì khẩu vị.
Mộ Tử Tiêu ngoắc ngoắc tay về phía một người làm nữ, người làm nữ hiểu ý tiến lên, cậu chỉ chỉ vào ly cà phê của Mộ Nam Phong và nói: "Đổi một ly nóng."
Người làm nữ tao nhã lễ phép bưng cái ly lui xuống, Mộ Tử Tiêu liền tự nhiên ngồi đối diện Mộ Nam Phong.
Đem tờ báo nhẹ nhàng khép lại, đặt ở bàn ăn bên kia, Mộ Nam Phong nhìn cũng không nhìn con trai một cái, trực tiếp hỏi: "Lúc nào thì trở về trường học đây? Lần này cúp cua cũng quá đã lâu, giáo viên của con đã gọi điện thoại cho thư ký của ba, nói sắp đến thi giữa kỳ để cho con nhanh quay lại học tập."
Mộ Tử Tiêu gật đầu một cái: "Chuẩn bị hai ba ngày nữa con sẽ đi là được rồi."
Bưng ly cà phê của mình lên uống một hớp, liền bắt đầu dùng dao cắt miếng thịt nướng trước mặt, động tác rõ ràng chậm chạp, một bên vừa cắt lấy, vừa cẩn thận từng li từng tí nâng mí mắt nhìn cha mình.
"Ba, ngày hôm qua tiểu thư Mộng Viện tìm con nói có chuyện muốn nhờ vả"
"Ừ." Mộ Nam Phong nhàn nhạt đáp một tiếng, sau đó cầm sandwich lên, cuối cùng bắt đầu có cảm giác muốn ăn chỉ hai ba miếng liền giải quyết xong.
Mộ Tử Tiêu nuốt xuống một miếng thịt nướng, lạnh nhạt nói: "Cô ấy nói, chiếc vòng tay ba tặng cô ấy lúc sinh nhật cùng với chiếc để trong hộp trang sức của mẹ cô ấy là một đôi. Cảm thấy rất kỳ quái, cho nên muốn con hỏi ba một chút"
Giữa cha con không cần thiết phải nhiều lời cho nên Mộ Tử Tiêu dứt khoát lựa chọn lời nói thật nói thẳng, dễ dàng mau lẹ cũng tiết kiệm thời gian và khỏi đau đầu.
Khóe miệng Mộ Nam Phong khẽ nâng lên, sau đó nhìn đứa con trai mình, tựa hồ đang suy tư cái gì, sau đó tổng kết một câu: "Cái vòng tay kia vốn là di vật của mẹ tiểu thư Mộng Viện, những năm này ba một mực giữ giúp bà ấy. Ba biết lúc Mộng Viện nhìn thấy một cái khác thì nhất định sẽ tới hỏi ba đấy, nhưng vật này vốn cũng không phải là của ba, ba nghĩ vật quý phải về với nguyên chủ."
Bỏ dao trong tay xuống, Mộ Tử Tiêu hăng hái: "Ba, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Nghe nói trước kia ba và mẹ tiểu thư Mộng Viện là bạn học?"
Mộ Nam Phong cười: "Chúng ta đã từng là người thương. Vòng tay đó là của ba đưa cho cô ấy, bởi vì cô ấy thích nhất là lan Hồ Điệp, cho nên ba đã đem một khối linh Phỉ Ngọc Điệp gia truyền của Mộ gia chúng ta đi tìm một thợ chế tác tốt nhất làm thành một đôi. Lúc ấy đưa cho Đoàn Hề Viện, cô ấy rất ưa thích, mỗi ngày đều mang. Sau đó dần dần cô ấy lại yêu người khác, vì một người đàn ông khác mà từ bỏ ba. Ba khổ sở đau lòng mới cưới mẹ của con, cũng vì vậy ba rất cảm kích mẹ con đem đến cho ba ấm áp và khích lệ trong lúc ba đang u tối nhất trong cuộc đời, nếu không có mẹ con có thể ba chưa gượng dậy nổi rồi. Có một ngày có một hiệu cầm đồ mang chiếc vòng tay Phỉ Thúy bán cho nhà Châu Bảo Hành, bởi vì ông chủ của Châu Bảo Hành chính là thợ điêu khắc phó của đôi vòng cho nên ông ấy tìm được ba, hỏi ba nguyên nhân, ba lại dùng tiền của mình mua lại nó. Khi đó, ba mới biết, người người đàn ông được Đoàn Hề Viện lựa chọn kia cũng vứt bỏ cô ấy mà cô ấy cũng không có cách nào kiếm sống nên phải lựa chọn bán mất chiếc vòng tay này."
Sau khi nói đến đây, âm thanh Mộ Nam Phong càng ngày càng nhỏ.
Mộ Tử Tiêu chưa từng gặp qua bộ dáng này của cha mình, khàn khàn âm điệu, giọng mũi, nồng đậm cùng với ánh mắt sâu thẳm, đều tiết lộ trong lòng ông vẫn còn nhớ nhung Đoàn Hề Viện, vẫn còn thương nhớ với phần kia tình yêu khắc cốt minh tâm.
"Khi đó, khi ba biết cô ấy sắp sống không nổi bỗng nhiên ba không còn hận cô ấy nữa, mọi thù hận cũng bị quên mất."
Nhàn nhạt nói xong câu này, Mộ Nam Phong bưng cái ly trước mặt lên uống một hơi cạn sạch hết cà phê nóng trong ly.
Mộ Tử Tiêu cau mày, bình tĩnh nhìn cha mình, không nghĩ ra nếu như năm đó Đoàn Hề Viện và ba mình yêu nhau, làm sao bà ấy còn có thể bởi vì ai mà buông tha một nhân vật ưu nhã trác tuyệt như cha mình.
"Ba, tiểu thư Mộng Viện rất muốn tìm hiểu mẹ mình là người thế nào, nguyên nhân cái chết, đến tột cùng cha cô ấy là người nào. Ba, nếu như ba biết chân tướng thì có thể nói cho cô ấy biết được không? Cô ấy từ nhỏ ở cô nhi viện lớn lên, hiện tại đã tìm thấy nhà của mình, nên hoài niệm cảm giác về mẹ sẽ rất mãnh liệt."
Mộ Nam Phong thở dài: "Ta không biết ba của cô ấy là ai. Nhưng mà ta lại biết mẹ của cô ấy chết như thế nào"
"Ba không biết người đàn ông kia là ai?"
Mộ Tử Tiêu có chút không dám tin, lúc trước Đoàn Hề Viện vì người người đàn ông kia mà di tình biệt luyến, sao lại có thể ngay cả mình tình địch mà ba cũng không biết?
"Đại khái lúc ấy Đoàn Hề Viện là sợ ta tìm người đàn ông kia trả thù đi, ta thật sự không biết. Ta đã hỏi cô ấy không chỉ một lần, mỗi lần cô ấy đều khóc, chính là chết sống không chịu nói một tiếng. Ta là một đấng mày râu, ép một cô gái bé bỏng mà ta yêu mến nhất, cuối cùng không có nhẫn tâm."
Mộ Nam Phong nói rất thản nhiên, trong ánh mắt lộ ra chân thành, ngay cả giọng cũng là gió nhẹ nước chảy.
Mộ Tử Tiêu nghe không nhận ra vấn đề. Nhưng nhận ủy thác của người nên cậu hết lòng làm việc cho người, nếu Tình Tình nhờ cậu đi đến hỏi rõ ràng, cậu tất yếu sẽ cho nha đầu kia một câu trả lời hợp lý.
Nuốt một ngụm nước bọt, âm điệu Mộ Tử Tiêu lại bắt đầu cẩn thận: "Ba, ba mới vừa nói, ba biết nguyên nhân cái chết của mẹ tiểu thư Mộng Viện?"
Mộ Nam Phong gật đầu. "Đó là một sáng đầu thu, lúc ấy Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàm cùng đi họp một hội nghị quân sự quốc tế ở nước ngoài. Lúc ấy ta và Bùi Đồng Tuyên cũng đi, nhưng ta và Bùi Đồng Tuyên chỉ đi tham quan náo nhiệt, mà Đoàn Hề Trạch phụ trách hội đàm tất cả hoạt động thương nghiệp, Kiều Nhất Phàm phụ trách an ninh cuộc hội nghị."
Nói tới chỗ này, Mộ Nam Phong dừng một chút.
"Mấy ngày đó, nghe nói ở kinh đô thị đang liên tiếp mưa to mấy ngày, Đoàn Hề Viện mới vừa ở quê hương tìm được đường sống trong chỗ chết sanh ra con gái của mình, bởi vì người người đàn ông kia vẫn không để ý đến cô ấy, cho nên cô ấy cũng không để ý thân thể của mình, ôm con gái mới vừa ra đời mới mấy ngày tới tìm hắn, giống như cô ấy không dám tùy tiện đi, cho nên đến ngay Kiều uyển. Mười bảy năm trước, cổng nhà họ Kiều rất lớn, buổi đêm mưa to gió lớn, Đoàn Hề Viện vẫn quỳ gối cửa, bởi vì ông cụ nhà họ Đoàn không để cho cô ấy về nhà, tất cả mọi người đều đi hội họp ở vùng khác, Kiều Nhất Phàm đã đồng ý hứa hẹn về sau sẽ làm anh trai của cô ấy, có khó khăn gì có thể tìm ông ấy giúp một tay, cho nên cô ấy trực tiếp đi đến nhà họ Kiều. Nhưng lúc ấy chỉ có Cung Bách Hợp ở nhà, Cung Bách Hợp nhìn cô ấy ôm đứa trẻ mới vừa ra đời đến tìm thì tức sùi bọt mép, ở cửa nhà họ Kiều tức miệng mắng to, nói đứa trẻ đó là của Kiều Nhất Phàm"
Mộ Tử Tiêu nghe có chút khẩn trương, ngay sau đó thẳng băng thân thể, Cung Bách Hợp là mẹ Kiều u, chẳng lẽ mẹ Tình Tình chết có liên quan đên Cung Bách Hợp?
"Ba, chẳng lẽ Cung Bách Hợp vẫn để mẹ con cô ấy quỳ gối ở cửa mà không để ý đến họ?"
Sau khi nói đến đây, Mộ Tử Tiêu hận không thể khiến thời gian quay ngược lại 17 năm, sau đó cậu sẽ đến đón mẹ con cô ấy về nhà! Quá đáng thương!
Mộ Nam Phong nghe vậy thở dài: "Đúng vậy a. Cung Bách Hợp thờ ơ lạnh nhạt, chết sống không cho người đi vào, Đoàn Hề Viện vẫn quỳ, lúc ấy có người đi ngang qua nhìn đều cảm thấy rất tàn nhẫn, y phục trên người cô ấy ướt đẫm, vừa mới sinh đứa bé mới hai ba ngày, một cái ô cũ nát đều che cho con, cô ấy che chở đứa bé vào trong ngực, không để cho nó bị mưa lạnh mà mình lại không để ý. Sau đó Cung Bách Hợp lại sợ quậy lớn chuyện, trong lòng vẫn tức Đoàn Hề Viện nên ra điều kiện nếu như Đoàn Hề Viện có thể ở trong mưa to kiên trì cả đêm thì ngày hôm sau sẽ để cho vào cửa chính Nhà họ Kiều."
"Lúc ấy mưa quá lớn, sợ là Cung Bách Hợp cũng không ngờ, Đoàn Hề Viện đã đi quăng xa đến, không có tiền, không ai, đứa bé trong ngực đói bụng khóc suốt, cô ấy chỉ có thể kiên trì, cắn răng, hơn nửa đêm vẫn cứ như vậy quỳ gối trong mưa to, xuất huyết chết rồi. ông cụ Đoàn lúc ấy vì chuyện Đoàn Hề Viện trốn đi mà hoàn toàn sinh bệnh, tất cả sự tình ở trong nhà đều giao cho Đoàn Hề Trạch phụ trách, cho nên ông ấy buồn bực ở nhà không biết chuyện này. Chuyện này xảy ra cũng đột ngột, hơn nửa đêm, trên đất đều là dấu vết máu do Đoàn Mộng Viện xuất huyết, rất đáng sợ. Quản gia Nhà họ Kiều đem chuyện nào báo cho ông cụ Kiều. Ông cụ và Cung Bách Hợp suy nghĩ sợ gây ra chuyện gì nên tìm người đem thi thể đưa cho người bên ngoại của mình, thừa dịp Đoàn Hề Trạch và Kiều Nhất Phàm không có nhà, người hai nhà Cung Kiều liên thủ đem chuyện này ép xuống, Đoàn Hề Viện cứ như vậy chết rồi, đứa bé chẳng biết đi đâu, cửa nhà họ Kiều xảy ra thảm án, không có một nhà báo hay tạp chí nào dám viết bài, đợi đến khi hội nghị kết thúc chúng ta trở về, thì mẹ con nói cho ta biết chuyện."
Mộ Nam Phong nói xong, Mộ Tử Tiêu ngẩn người không hiểu nổi. Một đời giai nhân tài nữ lại cứ như vậy bị Cung Bách Hợp giết chết rồi hả?
Mộ Nam Phong bày tỏ, lúc đó ông cũng rất tức giận, một người cái gì cũng không làm được, ông chạy đến phòng trọ của Đoàn Hề Viện ở năm đó, lại phát hiện bên trong đã bị người đốt sạch sẽ, lòng thương cảm khiến ông khổ sở và hối hận, nếu như mình kiên trì không buông tay Đoàn Hề Viện, có thể sẽ tránh được bi kịch hay không?
Ông biết, Kiều Nhất Phàm cũng có tâm trạng như mình, lúc ấy hai nhà Đoàn Kiều có hôn ước, Mộ Nam Phong còn nói yêu thương Đoàn Hề Viện, trong lòng vẫn cảm thấy rất áy náy đối với Kiều Nhất Phàm, nhưng là cuối cùng người đàn ông lấy được Đoàn Hề Viện cũng không phải bất kỳ ai trong bọn họ.
Mà người đàn ông mà bọn họ hâm mộ ghen tỵ đến chết nhưng không quan tâm chăm sóc Đoàn Hề Viện cho thật tốt.
Mộ Nam Phong lúc ấy còn không phải là Tổng Thống, tất cả dân chúng kinh đô, dưới uy phong của ông cụ nhà họ Kiều hạ khẩu lệnh, Mộ Nam Phong biết, có thể đến bây giờ Kiều Nhất Phàm vẫn không biết nguyên nhân cái chết của Đoàn Hề Viện, có thể đến bây giờ vẫn nghĩ tất cả không thể vượt qua Đoàn Hề Viện chết là do khó sanh.
Nhưng trên thực tế, Đoàn Hề Viện chết sau khi sinh con ba ngày.
"Bác gái Cung cũng quá đáng ghét rồi! Bác ấy cũng là phụ nữ, cũng đã sanh Kiều Âu a, sao lại không biết việc kiêng cữ của phụ nữ vừa mới sinh rất quan trọng sao? Để cho người ta a đi vào tránh mưa một chút có gì khó khăn sao? Sao nhẫn tâm để người ta ôm đứa trẻ con quỳ cả đêm lúc mưa to gió lớn?"
Mộ Tử Tiêu tức giận khiến toàn thân phát run. Cậu đang nghĩ, có lẽ Tình Tình chính là được người tốt bụng đi ngang qua cứu được từ thi thể Đoàn Hề Viện ôm đi đưa đến cô nhi viện?
Mộ Nam Phong thở dài: "Tử Tiêu, vĩnh viễn đừng hoài nghi lòng ghen tỵ của phụ nữ, một khi nảy sinh ác độc, vậy là cái gì cũng làm được. Cung Bách Hợp đã cho rằng Đoàn Hề Viện chính là Tiểu Tam, đã cho rằng đứa bé kia chính là con gái riêng Nhà họ Kiều, thì làm sao để cho họ vào cửa chính nhà họ Kiều?"
Vợ Mộ Nam Phong lúc ấy ở lại kinh đô chăm sóc Mộ Tử Tiêu, cho nên biết chuyện này lúc ấy xôn xao rất lâu, cuối cùng bị hai nhà Cung và Kiều liên thủ ép xuống. Sau khi Mộ Nam Phong trở về, vợ ông cũng khóc rất nhiều, suy đi nghĩ lại cuối cùng đem toàn bộ câu chuyện nói cho Mộ Nam Phong biết.
Nhưng lúc ấy Mộ Nam Phong cũng không làm được gì, ông không có thân phận, không có quyền lợi, cũng không có lập trường đi làm cái gì.
Cắn răng một cái nhiều năm như vậy đã qua, Mộ Nam Phong dần dần xâm nhập trung tâm chính trị, không thiếu được sự dốc sức giúp đỡ của Kiều Nhất Phàm. Vì vậy, chuyện này luôn khiến ông đau lòng, vừa nghĩ đến sẽ khó thở.
Chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười nhạt nhòa: "Ta biết rõ gần đây mọi chuyện của Kiều Âu không thuận, kể từ sau khi Lam Thiên Tình xuất hiện, Nhà họ Kiều và Cung gia vẫn không thuận. Ta nghĩ, chuyện này do trước đây không lâu ta không cẩn thận tiết lộ cho một người khác biết, sợ là có người không kịp chờ đợi muốn nhìn hai nhà Cung Kiều gặp họa."
Mộ Tử Tiêu khổ cực suy nghĩ, trước đó vài ngày cậu và Mộ Nam Phong đều nhìn thấy trên web Đại Hoa có bài viết bất lợi cho Kiều u, nhưng là Mộ Nam Phong nhìn cũng như không có phản ứng gì, chẳng lẽ chuyện này đúng là do cha mình sớm phát hiện, nhưng cố ý dung túng cho người ta đi làm?
"Dạ, cha của tiểu thư Mộng Viện đã biết rõ chân tướng rồi, cho nên phải báo thù cho mẹ của Mộng Viện sao?"
Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp Cô Nàng Lính Đặc Chủng Xinh Đẹp - Tinh Nhị S