Sometimes your joy is the source of your smile, but sometimes your smile can be the source of your joy.

Thich Nhat Hanh

 
 
 
 
 
Tác giả: Chu Khinh
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 15 - chưa đầy đủ
Phí download: 3 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 603 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 17:52:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12
hương 9.1
Sưu tầm
Cô cảm thấy nam nhân kia trông thật kiêu ngạo.
Không thể nói là suất, cũng không thể dùng tuấn mỹ để hình dung, anh ta bộ dạng rất đặc sắc, nhất là lúc xuất hiện ở trên thang lầu, liền khiến mọi người phải chú ý.
Hạ Di Hàng nhìn Lục Phi Dương lẳng lặng suy nghĩ, muốn nhìn ra anh ta cùng với Bách Lăng Phong chỗ nào tương tự, đáng tiếc bề ngoài, hai người là hoàn toàn bất đồng, Bách Lăng Phong giống như một con Báo Châu Mỹ hoang dại, khí chất tao nhã, thần bí khó dò.
Mà Lục Phi Dương lại làm cho cô đột nhiên liên tưởng đến loài thú khát máu, hiếu chiến, là vua của muôn thú, sư tử. Nghe nói anh là huyết thống ngoại lai, khó trách ngũ quan rõ ràng mà thâm thúy.
Đi xuống bậc thang, Lục Phi Dương trực tiếp hướng bọn họ đi tới, mục tiêu rõ ràng chính xác hoàn toàn không để ý tới đám người xung quanh đang chào hỏi.
"Phi Dương, cậu hôm nay là chủ nhân lại đến trễ." Chờ anh vừa đi đến, Nghiêm Quân Nghiêu mở miệng nói.
Lục Phi Dương nhíu chặt mi, nhìn Bách Lăng Phong," bạn gái đêm nay cảu cậu là cô?"
"Cậu có ý kiến?" Anh tà tà tựa vào quầy bar, nhíu mày hỏi lại.
"Hừ!" Xoay người bước đi, Hạ Di Hàng nghẹn họng trân trối nhìn bóng dáng của anh ta, cái kia cao ngạo nam nhân thế nhưng lại đi lên thang lầu rồi biến mất.
Làm ơn, yến hội này rốt cuộc là của ai? Cô vẫn nghĩ Bách Lăng Phong là nam nhân có tính tình tệ nhất, khó nắm lấy nhất trên đời, thì ra không phải, còn có Lục Phi Dương có thể cùng anh ganh đua cao thấp, cái kia nam nhân thoạt nhìn giống như là chỉ muốn ở 1 mình.
"Ai, phong, tôi không phải đã nói sao?" Nghiêm Quân Nghiêu than nhẹ, vẻ mặt lại rất khoái trá, giống như vừa mới nhìn thấy 1 chuyện thú vị.
"Đừng chọc hắn." Nãy giờ không nói gì Nhậm Hạo Đông đột nhiên mở miệng, thanh âm trầm thấp mang theo thản nhiên quan tâm,"Cậu ta gần nhất tâm tình không tốt."
"Phải không?" Bách Lăng Phong lười biếng tựa vào nơi đó,tay nhẹ nhàng chuyển động chén rượu, sau đó, nở nụ cười.
Hạ Di Hàng nhìn thấy anh tươi cười, tim đập trở nên trầm trọng, từ lúc quen biết cho đến nay, cô đây là lần đầu tiên nhìn thấy Bách Lăng Phong tươi cười. Đương nhiên, trước kia hay nhếch khóe miệng, cái biểu tình đó căn bản không được tính là cười.
Trong ánh mắt tràn ngập sung sướng, khóe miệng giơ lên độ cong rất lớn, đây mới là nụ cười chân chính, có phải hay không là vì gặp được bạn bè, cho nên tâm tình của anh tốt lên? Thì ra bộ dáng anh cười rộ lên, thực sự rất tuấn tú thực mê người, này nam nhân, anh vẫn là không nên cười thường, bởi vì thật sự là rất đáng sợ!
Chương 9.2
Sưu tầm
Mãi cho đến khi yến hội qua hơn phân nữa, Hạ Di Hàng cũng không thấy Lục Phi Dương xuất hiện. Hắn giống như đã mất tích, như vậy cô từ Đài Loan bay đến Newyork xa xôi này để làm gì.
Không thể hướng Lục Phi Dương trình bày đề án, ngay mặt anh ta còn chưa kịp nhìn, vậy cô đến đây để làm gì? Chỉ là vì hầu hạ người nào đó cứ thích soi mói khiến người ta phát điên sao?
"Nga không được ăn gan ngỗng." Đại lão gia thản nhiên hạ lệnh.
"Nga." Tiểu nha đầu vội vã để xuống đồ ăn đang cầm trên tay.
"Uy, cái này không ngon." Nhìn mỗ nữ đang cầm dĩa rau đựng 1 đống toàn rau dưa trong tay, nhẫn nại rốt cục đến cực hạn, mở miệng nói.
"Không được." Tiểu giai nhân dịu ngoan (dịu dàng + ngoan ngoãn) nói rằng: "Bữa tối ăn nhiều rau dưa một chút đối với thân thể tốt hơn."
Lần này không có theo người nào đó ý, Hạ Di Hàng kiên trì hướng bàn ăn rất phong phú ở gần đấy, muốn gia nhập, bàn ăn nhiều chủng loại phong phú, màu sắc rau quả tươi đẹp.
Bách Lăng Phong chỉ là hừ lạnh, không có kháng nghị.
Nghiêm Quân Nghiêu thiếu chút nữa ôm bụng cười thành tiếng, nhìn Bách Lăng Phong bộ dáng không giống trước đây, anh thật sự là được mở rộng tầm mắt, trong tay đang cầm dĩa nhỏ, với bọn họ cảnh này còn có hứng thú hơn nhiều so với thức ăn ngon ở trên bàn.
Nhậm Hạo Đông tối đôi mắt đen cũng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Hạ Di Hàng cầm cái đĩa chứa đầy thức ăn đưa cho đại lão bản, sau lại chuẩn bị đồ ăn cho chính mình, cô không biết yến hội bình thường của giới thượng lưu là như thế nào, nhưng cô có thể khẳng định, đãi ngộ của bọn họ không giống với người bình thường.
Yến hội lần này của Lục Phi Dương, vẫn là áp dụng tiệc đứng truyền thống, chiêu đãi bằng các loại rượu tốt nhất, khách nhân có thể tự chọn lấy thức ăn ở trên bàn dài đặt tại đại sảnh.
Bất quá bọn họ cùng mấy người kia đãi ngộ không giống nhau. Là cái sảnh nhỏ tách riêng ra, quản gia đẫy ra 1 cái toa ăn thật lớn, chuyên hầu hạ mấy vị thiên chi kiêu tử dùng cơm.
Loại phô trương này chỉ sợ không phải bình thường đi? Nhìn mấy nam nhân này có lẽ là tập mãi đã thành thói quen, cô hiểu được bọn họ là rất thành thục trong việc này.
Như vậy Bách Lăng Phong cùng Lục Phi Dương quan hệ thực sự không tốt sao? Xiên lấy 1 miếng dưa chuột nhỏ đưa vào miệng, thật là, ngay cả dưa chuột bình thường nhất, mùivị cũng không giống nhau, cuộc sống của kẻ có tiền, dân chúng bình dân thực không dám nghĩ đến.
Ba nam nhân nhàn nhã dùng cơm, nói những chuyện mà chỉ có bọn họ mới hiểu, Hạ Di Hàng lười nghe, cũng không có hứng thú nghe. Cô thoãi mái ngồi ở một bên ở trên sô pha, ăn thức ăn ngon trên dĩa, nhìn đại sảnh náo nhiệt cách đó không xa, quan sát đến đũ thứ loại người.
Hiện tại cô mới đi vào Newyork bây giờ mới có cảm giác chân thực, toàn bộ đại sảnh người nhiều như vậy, nhưng trên cơ bản là không nhìn thấy người Đông Phương, tất cả đều là người Tây Phương, khó trách lúc cô cùng Bách Lăng Phong bước vào lại khiến mọi người chú ý như vậy.
Âm thầm nói thầm, cô tin tưởng, có thể đi vào nơi này mọi người không phải là nhân vật bình thường, nhưng là Lục Phi Dương lại có thể để bọn họ ở tại phía dưới, cũng không thèm nhìn đến, tùy hứng của anh ta cũng đã thấy rõ, nếu không nghĩ để ý tới người bên ngoài, vậy tổ chức yến hội làm chi, tính tình kỳ quái, thực khiến người khó hiểu.
"Bọn anh có việc phải xử lý." Bách Lăng Phong bỗng nhiên đi đến bên cạnh cô, mở miệng nói: "Em ngoan ngoãn đợi, đừng chạy loạn, biết không?"
Cô gật gật đầu, mừng rỡ vì bản thân cuối cùng cũng được thanh thản 1 chút, cầm lấy miếng cà chua phết đầy mayonnaise đưa đến miệng, khoái trá nhấm nuốt.
Bách Lăng Phong xoay người chuẩn bị đi, ánh mắt qua những ánh mắt nam tính trong yến hội đang không ngừng hướng phía bọn họ lia tới, không hờn giận ánh mắt sắc bén híp lại, đột nhiên xoay người, nâng cằm của cô lên, trên môi cô nặng nề ấn xuống 1 nụ hôn.
Đinh một tiếng vang thanh thúy, cái nĩa bạc trơn nhẵn trong lòng bàn tay cô rơi xuống.
"Ngoan một chút, ân?" Vừa hôn xong, anh ở bên môi cô thấp giọng thì thầm, ngón cái lưu luyến âu yếm 1 bên má trắng mịn của cô.
Bị động tác của anh dọa đến, cô chỉ có thể ngây ngốc gật đầu, anh mới có chút không cam lòng hướng thang lầu đi lên.
Hạ Di Hàng nhìn chằm chằm vào bàn ăn, sau một lúc lâu,"Nha!" Quẩn bách xấu hổ rên rỉ thành tiếng.
Cô, cô sắp mắc cở đến chết đây, anh thế nhưng ở trước mặt người khác hôn cô, này thật là muốn cho cô chết, cô lúc ấy miệng còn ngậm cà chua a, trời ạ, nha, nam nhân kia, thế nhưng còn dùng đầu lưỡi.
Ô...... Cô, cô không muốn sống!
Chương 9.3
Sưu tầm
Đọc xong chương này mới rút kinh nghiệm, không nên nhiều chuyện a.
***
Ăn no, uống đã, cô nghe lời, nhàm chán ngồi trên sô pha mềm mại, lật xem tạp chí.
Nghĩ nơi đây cũng thật chu đáo, còn sắp xếp các thứ giải trí trong lúc nhàm chán, không gian cá nhân cảu cô, không bị người quấy rầy, làm cho cô cảm thấy thoải mái lại tự tại.
Mắt nhìn thấy bên ngoài phòng còn có 1 người bồi bàn đứng đấy, thực rõ ràng là ai đó lo lắng nên phái nam nhân kia đến trông chừng cô mà.
Thật bá đạo, cô thầm than, cô cũng sẽ không ngốc đến mức cho rằng Bách Lăng Phong là vì thích cô, yêu cô, nên mới làm như vậy. Anh, nam nhân này đối với những thứ thuộc về mình, đều mãnh liệt giữ lấy, không cho phép bất luận kẻ nào đụng chạm một chút, nhìn xem anh ngày thường không bao giờ rời xa bảo bối laptop thì biết, cô không cẩn thận chạm vào một chút, còn có thể bị trừng.
Tuy rằng đem chính mình ra so sánh với đồ vật của anh thì thực hạ thấp chính mình, nhưng là cô cảm thấy, chính mình cũng bị Bách Lăng Phong cho vào diện đồ vật của anh, có lẽ không thương, nhưng tuyệt không sẽ không cho người khác đụng đến.
Bất quá cô cũng phải cảm tạ loại độc chiếm này của anh, nhìn xem bồi bàn lại vừa đuổi đi người đàn ông nhàm chán đang muốn tiến vào khu vực của cô, nhờ có Bách Lăng Phong, cô mới có thể nhàn nhã hưởng thụ khãng thời gian riêng tư này.
Ngô, cô uống nước hơi nhiều, cần đi toilet, cô đứng dậy, bồi bàn thông minh vội vàng tiến đến, "Tiểu thư, xin hỏi cần cái gì?"
"Ân......" Có điểm ngượng ngùng, nhưng cô vẫn hỏi: "Xin hỏi toilet ở nơi nào?"
"Tiểu thư xin theo tôi đến." Bồi bàn cung kính dẫn cô đi.
"A, không cần, anh chỉ cần nói cho tôi biết đi như thế nào là được." Cô nếu để ột người đàn ông dẫn đi toilet, vậy thật kỳ quái! Không lay chuyển được kiên trì của cô, bồi bàn liền chỉ cho cô hướng đến toilet.
Vòng qua dãy hành lang gấp khúc, đi qua vô số phòng, cô cũng tìm được toilet mà bồi bàn chỉ, thật là, biệt thự lớn như vậy, chỉ sợ có tới mấy trăm cái phòng đi, vậy dọn dẹp chẳng phải rất mệt?
Từ trong toilet xa hoa đi ra, cô đột nhiên không muốn trở về đại sảnh đầy người của yến hội, vừa nghĩ vừa đi ra ngoài. Miễn là cô trở về trước khi anh xuất hiện là được.
Cô nhấc lên làn váy thật dài, đi qua vài cái hành lang, đi ra phòng lớn, đi vào hồ phun nước mà đa số những nhà giàu có đều có, di, hồ phun nước này không giống với cái ở ngoài cửa lớn khi bọn họ vừa vào đã gặp?
Cái kia là xây theo kiểu Venus thực truyền thống, này cũng có tượng 5 thiên sứ nhỏ chơi đùa tại suối phun, tuy rằng nhỏ một chút, nhưng là rất tinh xảo. Hơn nữa nơi này cách đại sảnh rất xa, xa đến nỗi cô không còn nghe thấy âm thanh huyên náo, chỉ có tiếng nước chãy róc rách.
Ân, thật thoải mái, đây mới là hưởng thụ, thực là không hiểu những người của xã hội thượng lưu, cái yến hội buồn chết người, một đống người chen chúc tại đó, chỉ lo xả giao, trên mặt đều là những nụ cười giả tạo, cuộc sống như vậy nhưng lại có nhiều người mơ tới, đúng là có bệnh!
Cô ngồi trên bờ hồ, tay nhỏ nhẹ nhàng vốc nước, a, nước thật lạnh, trời đã vào tháng 2 ở nước Mỹ vẫn là rất lạnh.
Quần áo của cô, rời khỏi đại sảnh có lò sưởi ấm áp, thì thật là phong phanh, mắt đẹp(anchan: bản gốc là mắt nhỏ, nhưng nghe không hay nên ta sửa lại) nhìn xung quanh, muốn tìm nơi nào đó ấm áp hơn, ai ngờ lại thấy một thân ảnh màu tím cách đó không xa.
Cái kia, không phải...... Không phải là Hứa Mạn Tuyết sao?
Nhìn thấy bóng dáng có chút quen thuộc, cô luôn lười không muốn dính vào việc của cô ấy, nhưng là cô lại tò mò đi theo, nhìn thấy thân ảnh nhỏ nhắn sắp biến mất ở khúc rẽ vào cầu thang lầu hai, cô vội vàng ngâng làn váy, nhẹ nhàng theo sau.
Nhưng là vừa lên đến lầu hai, người, cũng đã không thấy, cô do dự đứng ở đầu thang lầu, không biết có nên đi tiếp hay không.
Cùng Hứa Mạn Tuyết công tác nhiều năm, tuy rằng không quen thân, nhưng hai năm tiếp xúc cũng không ít, cô cũng không biết là cô ấy cùng Bách Lăng Phong có quan hệ như thế nào.
Vốn, trải qua hơn hai năm cùng Bách Lăng Phong qua lại "Thân mật" Cô đối với quan hệ của Bách Lăng Phong cùng Hứa Mạn Tuyết cô hoài nghi khả năng 2 người họ có qua lại với nhau là rất cao, bọn họ thoạt nhìn chỉ là quan hệ ông chủ và thư ký bình thường.
Hứa Mạn Tuyết là thư ký của anh ở công ty Đài Bắc, chỉ khi nào anh quay về Đài Bắc thì mới thường xuyên tiếp xúc, hơn nữa Bách Lăng Phong đến Đài Loan, buổi tối đều cùng Hạ Di Hàng cô ở cùng một chỗ, như vậy mới nói Bách Lăng Phong cùng Hứa Mạn Tuyết là tình nhân thần bí.
Cô vốn nghĩ, đó chỉ là mấy chuyện tào lao trong công ty, mấy người rãnh rổi bịa đặt lung tung, nhưng là hôm nay, cô nhìn thấy Hứa Mạn Tuyết thần bí đi vào nơi này, thế nhưng không có từ đại sảnh đi vào, lại trực tiếp đi lên lầu hai ẩn mật, ý vị thật xâu xa.
Cô ấy đến Newyork khi nào? Nếu là vì công việc, lúc trước vì sao không đi cùng bọn họ? Cho dù lúc đó không có thời gian, như vậy hôm nay thì sao? Hôm nay nếu đến, vì sao lại phải bí mất như vậy, thật giống như...... Thật giống như tình nhân lén lút gặp nhau.
Nghĩ đến đây, cô không tự giác cắn môi, Hứa Mạn Tuyết có phải là đến gặp Bách Lăng Phong? Cho nên mới thần bí như vậy, cẩn thận như vậy.
Lòng hiếu kỳ đột nhiên tăng vọt, cô nhẹ tay nhẹ chân đi tới, muốn tìm kiếm hành tung của Hứa Mạn Tuyết. (anchan: tỷ làm cứ như đi bắt gian ý, Lady: đề phòng cho chắc chứ)
Đại khái đi qua trái phải mười mấy cái phòng, cô đột nhiên nghe được âm thanh mơ hồ, cũng không xa xa truyền đến, tim đột nhiên đập nhanh hơn, vừa nặng lại vang.
Cô có nên đi lên nhìn xem, nhưng đây là việc của người ta, cô làm như vầy là nhìn lén, là hình vi không đúng. Lòng của cô kịch liệt giãy dụa, rốt cuộc đi hay không đi đây? Từ nhỏ cô đã tập thành thói quen làm sao để khi đi không phát ra tiếng động.
"A!" Một tiếng đầy tiếng rên rỉ từ bên trong phòng đột nhiên vang ra.
Đó là...... Cô đã không còn là cô gái đơn thuần không biết gì, đối với loại thanh âm này sẽ không xa lạ, đó là thanh âm lúc nữ nhân kích tình.
Hứa Mạn Tuyết! Trực giác nói cho cô biết, cái âm thanh mềm mại tới cực điểm kia chính là Hứa Mạn Tuyết, như vậy nam nhân cùng cô ta hoan ái, là ai? Có phải hay không, có phải hay không là Bách Lăng Phong?
Đau lòng đến không thể hô hấp, cô từng bước một đi đến phía trước, sắc mặt trở nên tái nhợt, cô muốn tận mắt nhìn thấy thì mới tin, cô nhất định phải nhìn!
Phòng cách cô vốn là không xa, chỉ hai ba cái phòng mà thôi, nhưng là lúc này đối với cô mà nói, lại giống như tới mấy vạn dặm xa xôi, mỗi một bước đi thật rất vất vả, tấm thảm dày mềm mại che đi tiếng bước chân nặng trích của cô.
Mồ hôi lạnh theo lưng chãy xuống, khẳng định là do máy sưởi hoạt động quá lớn, nóng quá, nóng quá.
"A...... Nơi đó không cần......" Thanh âm đứt quãng của nữ nhân trong phòng truyền đến, tuy rằng môn không có đóng chặt, nhưng cách âm vẫn phát huy hiệu lực đến tối đa, trừ bỏ một hai thanh âm rên rỉ lọt ra ngoài, cô trên cơ bản không nghe được động tĩnh bên trong.
Như vậy cô có nên đẫy cửa ra? Ngón tay trắng nõn run run đưa lên, cô không có dũng khí, phá hư chuyện hoan ái của người khác, đều không phải chuyện của Hạ Di hàng cô, cho dù, cho dù nam nhân bên trong kia là Bách Lăng Phong, cô làm gì có tư cách quản anh.
Cô, cô chẳng qua chỉ là bạn gái trên danh nghĩa của anh, là bạn gái mà mọi người không biết cũng không thừa nhận mà thôi, người sáng suốt đều nhìn ra, cô căn bản chỉ là tình nhân của anh, là cô kiên trì muốn lừa gạt chính mình.
Như vậy cô đứng ở chỗ này làm cái gì? Thực sự muốn đi xem người ta hoan ái? Loại sự tình này, cô làm không được.
Cắn chặt răng, cô xoay người chuẩn bị chạy lấy người,"Lục Phi Dương, anh làm cái gì?" Thanh âm nữ nhân xấu hổ và giận dữ nũng nịu giữ lại bước chân của cô.
"Không cần, a......" Tiếng rên rỉ liên tiếp làm cho người ta nghe xong liền mặt đỏ tim run kịch liệt, làm cho cô đỏ bừng mặt.
Thiên, cái nam nhân bên trong kia, dĩ nhiên là cái người tính tình quái dị Lục Phi Dương! Lúc này, Hạ Di Hàng hận không thể chạy nhanh biến mất. Đúng, cô phải nhanh rời khỏi nơi này, cúi đầu, cô hướng dưới lầu phóng đi, ai ngờ lại đụng vào bức tường thịt.
"Bách...... Ngô......" Tay lớn duỗi ra che lấy cái miệng nhỏ nhắn vì kinh sợ mà định la lên của cô.
"Dễ nghe sao, nữ nhân?" Anh nhìn cô, đôi mắt mang theo vài tia hài hước, làm ặt cô đỏ lên gần như là bị thiêu cháy, ai, thật sự là nữ nhân dễ đỏ mặt, anh trìu mến lắc đầu.
Cô trừng lớn thủy mâu, cảm thấy sắp đỏ mặt đến chết, trời ạ, nghe lén người ta hoan ái còn chưa tính, thế nhưng còn bị Bách Lăng Phong bắt gặp, anh sẽ nghĩ cô như thế nào? Có thể hay không cảm thấy cô chính là cảm thây bất mãn, trời ạ, để cô chết đi.
Quả nhiên,"Em muốn thì nói với anh là được rồi, cần chi đến góc tường nghe lén." Một phen ôm lấy nữ nhân xấu hổ đến ngay cả mặt cũng không ngẩng lên, đi nhanh vài bước, xoay người mở ra 1 cánh cửa, đi vào.
Dựa vào vết xe đổ của Lục Phi Dương, anh thực sáng suốt đóng cửa, hơn nữa còn cẩn thận khóa lại.
"Anh, anh muốn làm gì?" Lúc anh buông cô ra, cô vôi vàng hỏi.
"Muốn làm cái gì không phải thực rõ ràng sao?" Cười cởi áo khoác.
"Không cần." Cô nếu còn không hiều thì thật là ngu ngốc, nhưng đây là ở trong nhà người ta, bọn họ như vậy không tốt lắm đâu? Cô hoảng hốt vội vàng muốn mởcửa chạy ra ngoài.
Bất quá nàng còn không có tới kịp đụng tới khóa, đã bị nam nhân dùng thân hình to lớn áp lên cửa.
"Ngô......" Cẩn thận xoay mặt lại, Bách Lăng Phong trực tiếp hôn trụ môi cô, đầu lưỡi tham tiến vào trong khoang miệng ấm áp trơn ướt của cô, câu dẫn cái lưỡi mềm mại.
Trận kích tình này, thật sự thật đáng sợ, thật đáng sợ, làm cho cô cảm thấy khí lực toàn thân đều bị rút mất hết.
Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn Cô Nàng Không Muốn Kết Hôn - Chu Khinh