Có người biết cách biến những trở ngại trong cuộc đời mình thành những bệ phóng, nhưng cũng không ít người lại biến chúng thành những viên đá chắn lối đi.

R. L Sharpe

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:51:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 93
ừ lúc Cơ Chiêu giết Phùng Uyên, sau đó tự sát hóa thành hồn phách, xà mộ đã hoàn toàn mất liên lạc cùng ngoại giới, từ đó trở thành một thế giới riêng, nếu muốn từ ngoại giới tiến vào trong xà mộ, tất phải là nhân vật cỡ vu tộc yêu tộc thời thượng cổ.
Chúng độc xà hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không xem đây là một vấn đề, dù sao sống ở trong kết giới đã quen rồi, bản thân cũng không đi ra được, kết giới có ra sao cũng chẳng ảnh hướng gì tới chúng nó. Bề ngoài thì Mặc Lão Đại không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng lại hết sức vui vẻ, kết giới này còn tồn tại, mặc dù không ảnh hưởng đến độc xà khác, nhưng nó cố tình lại ảnh hưởng đến Ngân Tiểu Tiểu! Ai biết khi nào Ngân Tiểu Tiểu sẽ chạy ra kết giới đến thế giới nhân loại chơi đùa, Mặc Lão Đại cũng không muốn cả đời này không được an bình! Nhưng Ngân Tiểu Tiểu lại có chút phiền muộn, mặc dù bây giờ mình đã trở thành một con rắn, nhưng ngẫu nhiên cũng thực hoài niệm mỹ thực cùng công nghệ cao của nhân loại. Nhưng phiền muộn này cũng không duy trì thời gian quá lâu, dù sao Ngân Tiểu Tiểu cũng không phải một đứa trẻ hay u sầu.
Cơ Khang và Cơ Chiêu lại càng không để ý, tuy vĩnh viễn bị nhốt ở trong cổ mộ, nhưng không có điều gì thê thảm hơn việc không được gặp mặt người mình yêu mấy ngàn năm, hơn nữa bây giờ vừa mới gặp lại, Cơ Khang và Cơ Chiêu phải gọi là ân ái, dẻo quẹo đến mức Ngân Tiểu Tiểu phải đau răng. Hơn nữa bây giờ Cơ Khang và Cơ Chiêu từ chối tiếp khách, mỗi lần Ngân Tiểu Tiểu đến đều không mở cửa cho Ngân Tiểu Tiểu.
Phải nói buồn bực nhất chính là Chu Phong. Cụ thể mọi chuyện đều nghe ngân xà kêu Ngân Tiểu Tiểu nói, Ngân Tiểu Tiểu vừa nói vừa khóc vừa hô thảm thiết, được rồi, Chu Phong tỏ vẻ mình vẫn thực ngạc nhiên khi rắn có thể khóc, nhưng điều này không phải quan trọng, quan trọng là khi nghe câu chuyện xưa này Chu Phong không bị cảm động cũng như cảm mạo. Chu Phong đã tận mắt thấy cảnh máu me Cơ Chiêu cầm đầu Phùng Uyên xuống thì còn cảm động cái nỗi gì. Cũng bởi vậy Chu Phong càng không có khả năng rãnh rỗi nhàm chán đi tìm Cơ Khang Cơ Chiêu! Đi theo Ngân Tiểu Tiểu lại càng không được, không thấy con rắn kêu Mặc Lão Đại kia luôn nhìn trừng trừng mình mỗi khi mình khẽ dựa gần Ngân Tiểu Tiểu sao! Tuy rằng không ra khỏi xà mộ được, nhưng mình cũng không muốn chết sớm như vậy!
Nhưng đúng là thật đáng mừng, trong xà mộ vẫn có một nhân loại, một nhân loại chân chân chính chính! Không phải quỷ, không phải yêu tinh, là một người sống sờ sờ ra đó! Vì thế cuộc sống hạnh phúc của Chu Phong ở xà mộ rốt cục bắt đầu! Khụ khụ, chuyện này sẽ nhắc lại sau.
Cơ Chiêu và Cơ Khang không tiếp khách, cũng không biết khi nào mới có thể khôi phục bình thường, Mặc Lão Đại ti bỉ hơn Ngân Tiểu Tiểu tưởng tượng, không biết từ khi nào đã cầm lấy một ít Kim Ngân cùng một khối ngọc thạch điêu khắc vô cùng tinh tế trong cổ mộ. Ngọc thạch đương nhiên là bị Ngân Tiểu Tiểu chiếm lấy, thật ra Mặc Lão Đại lấy nó là cho Ngân Tiểu Tiểu! Từ đó tối nào Ngân Tiểu Tiểu cũng ôm ngọc thạch vào trong ngực mà ngủ, sắc mặt Mặc Lão Đại vì thế cũng trở nên rất khó coi.
Kim Ngân còn lại đương nhiên là cho Minh Xà dưới vực. Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu ở nhà cũng không bao lâu, Mặc Lão Đại liền cõng Ngân Tiểu Tiểu tóm lấy Kim Ngân đi xuống vực. Lần đó Mặc Lão Đại chỉ giảng đại khái nguyên do vài sự kiện cho Câu Xà, lần này đi đáy vực cũng không có gì gấp, Mặc Lão Đại kể tỉ mỉ tất cả quá trình nhân loại xâm lấn.
“Nói như vậy, hiện giờ Cơ Chiêu đã ở trong cổ mộ rồi sao?” Minh Xà hỏi, không biết nhớ ra điều gì mà để lộ biểu cảm suy nghĩ sâu xa.
So với Minh Xà, Hùng Hủy càng để ý một sự kiện khác: “Vậy chẳng phải chúng ta sẽ vĩnh viễn không thể rời khỏi đây sao?”
Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu đều không trả lời vấn đề này, bởi vì chúng nó cũng không biết.
“Thật ra.” Ba Xà nhìn nhìn Câu Xà bên cạnh, “Cũng rất tốt. Chẳng phải bây giờ ở bên ngoài đã thay đổi rất nhiều rồi sao? Nếu chúng ta đi ra ngoài, chỉ sợ sẽ rất khó tìm được nơi thích hợp sinh tồn.”
Ngân Tiểu Tiểu nghĩ đến cao lầu cao ốc dân cư dày đặc bên ngoài, rừng rậm nhiệt đới không ngừng bị chặt phá, còn có thủng tần ô zôn trái đất nóng lên, đột nhiên rất đồng ý quan điểm của Ba Xà.
Độc xà phụ trách điều tra nhân loại cũng bị Mặc Lão Đại rút về, chỉ nhắc nhở chúng tộc xà phải cẩn thận một ít, e sợ còn có nhân loại sót lại gây thương tổn cho chúng độc xà. Nhưng thời gian lâu không có một nhân loại nào xuất hiện nữa, cuộc sống của chúng độc xà cũng hoàn toàn khôi phục bình thường. Nếu kết giới đã bị phong tỏa thì không sợ có nhân loại nào tiến vào nữa, lại càng không sợ nhân loại chạy ra khỏi kết giới, Mặc Lão Đại liền để đội xà của Mặc Đại Mặc tan rã, mà Mặc Đại Mặc thì về lại bộ tộc.
Ở dưới vực ngây người mấy ngày, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu không chịu ở nữa. Chúng xà trên núi nhận được báo động đã giải trừ cũng đều về nhà riêng không tụ cùng nhau nữa. Nhưng cha mẹ hoặc ba ba a cha của ấu xà lại chưa rời đi, vẫn canh giữ ở bên cạnh hài tử của mình như trước.
Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu tiến đến nhà Ngân Tiểu Tiểu.
Ngân Tiểu Nhất Hoa Tiểu Nhị Hoa Tiểu Tam Ngân Tiểu Tứ Hoa Tiểu Ngũ đều ở, Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa cũng ở.
Nhìn thấy Mặc Lão Đại, sắc mặt Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa vẫn không đổi như trước.
Vết thương của Ngân Tiểu Tiểu đã tốt rồi, miệng vết thương cũng khép lại vô cùng tốt, vảy bạc cũng đã dài ra, tuy còn có một chút khác biệt rất nhỏ, nhưng không nhìn kỹ thì sẽ không nhận ra. Ở trên đường đi Mặc Lão Đại nói với Ngân Tiểu Tiểu muốn đi nhận lỗi với Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa nhưng lại bị Ngân Tiểu Tiểu kiên quyết từ chối, nói đùa, nếu thật sự nói cho ba ba a cha biết thì ba ba a cha càng không thể đồng ý Ngân Tiểu Tiểu và Mặc Lão Đại ở cùng một chỗ!
“Đợi chúng ta kết thành bầu bạn rồi nói sau cũng không sao, dù sao ta bây giờ còn vẫn tốt.”
Mặc Lão Đại trầm mặc, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của Ngân Tiểu Tiểu.
Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa không tiếp tục kiên quyết phản đối chuyện của Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu, nhưng cũng không biểu hiện ra mình đồng ý, vẫn như lúc trước đã nói, nếu sau khi Ngân Tiểu Tiểu trưởng thành mà Mặc Lão Đại vẫn yêu Ngân Tiểu Tiểu, không thể không có Ngân Tiểu Tiểu như trước thì Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa liền đồng ý hôn sự của hai xà.
Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu đã rất hài lòng với thái độ của Ngân Đại Bạch Hoa Tiểu Hoa lúc này, nhất là Ngân Tiểu Tiểu. Ngân Tiểu Tiểu yêu Mặc Lão Đại, đồng thời cũng yêu ba ba a cha và năm ca của mình ca, tình yêu và tình thân là điều không thể so sánh với nhau, Ngân Tiểu Tiểu cũng không hi vọng lúc có được tình yêu lại mất đi tình thân, Ngân Tiểu Tiểu thực tham lang, nó muốn được cả hai thứ.
Không phải là mười tám năm sao? Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu nhìn Mặc Lão Đại, đừng nói mười tám năm, mà tám mươi năm, một trăm tám mươi năm, tin tưởng hai chúng nó cũng sẽ ở cùng nhau. Người ta nói tình yêu không dễ đoán trước, nhưng Ngân Tiểu Tiểu không tin tưởng tình yêu, nó chỉ tin tưởng mình, càng tin tưởng Mặc Lão Đại.
Ngân Đại Bạch và Hoa Tiểu Hoa không phản đối, năm ca ca cũng trầm mặc. Chúng nó còn nhỏ, nói là ca ca, thật ra chỉ lớn hơn Ngân Tiểu Tiểu một ngày, mà một ngày này còn vây quanh trứng của Ngân Tiểu Tiểu nên thật sự không tính là trưởng thành hơn Ngân Tiểu Tiểu. Chúng nó không sợ Mặc xà như các xà khác đã trưởng thành, tất cả những điều xấu về Mặc xà đều là nghe các xà khác kể lại, nói tin tưởng thì cũng chỉ có vài phần, vì vậy muốn chúng nó nhận bầu bạn của đệ đệ mình thương yêu nhất là một Mặc xà thì cũng không phải chuyện khó khăn lắm. Huống chi con rắn này không làm ra chuyện gì thương tổn gì đến độc xà khác, hơn nữa Mặc xà này còn này là tộc trưởng của chúng nó. Lúc nhân loại xâm lấn, mỗi một mệnh lệnh nó phát ra đều vang vọng bên tai mỗi một xà, bất giác, chúng nó lại bắt đầu sùng bái con rắn này—— bạn xem, con rắn này thật quá lợi hại!
Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu nghỉ ngơi trong nhà Ngân Tiểu Tiểu một đêm, trong lúc đó Mặc Lão Đại và Ngân Đại Bạch từng đi ra ngoài với nhau một lần, sau khi trở về sắc mặt của Ngân Đại Bạch lại rất khó coi, luôn nhìn tới nhìn lui trên người Ngân Tiểu Tiểu, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì. Buổi tối vẫn là Mặc Lão Đại chiếm lấy Ngân Tiểu Tiểu như cũ, năm ấu xà khác chỉ có thể uất ức tự nằm ngủ.
Vừa rạng sáng ngày hôm sau, Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu liền rời đi, vốn Mặc Lão Đại muốn trực tiếp về nhà, nhưng bởi vì đề nghị của Ngân Tiểu Tiểu nên hai xà lại bước lên đường quay về nơi bộ tộc Mặc xà tụ cư.
Dù như thế nào, Ngân Tiểu Tiểu vẫn cảm thấy nên trở về nhìn một chút.
Nơi tụ cư vẫn như lúc Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu rời đi, không có…chút thay đổi nào. Cha Mặc mẹ Mặc vẫn không đồng ý Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu ở cùng một chỗ như trước, Mặc Lão Đại vẫn không nghe theo ý của hai xà như trước. Mặc Lão Nhị cùng Mặc Lão Tam khó có thể lý giải lựa chọn của Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại vẫn không cho hai xà sắc mặt tốt để nhìn, được rồi, có vẻ thật sự không có gì thay đổi.
Không, thật ra còn có một điều thay đổi, Mặc Lão Nhị sắp kết thành bạn lữ cùng một Mặc xà khác.
Độc xà khác này Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu đều biết, là Mặc Đại Mặc.
Cha Mặc mẹ Mặc rất đồng ý để nữ nhi nhà mình kết thành bầu bạn với Mặc Đại Mặc, nghĩ đến nhi tử là tộc trưởng, là xà lợi hại nhất, con gái lại gả cho xà lợi hại thứ nhì thì không thể tốt hơn. Mặc Lão Tam cũng rất vui vẻ, Mặc Lão Nhị cũng rất tự đắc. Đến nỗi rốt cuộc vì sao Mặc Đại Mặc phải kết thành bầu bạn cùng Mặc Lão Nhị, có thể ngay cả Mặc Đại Mặc cũng không quá rõ ràng.
Ngân Tiểu Tiểu không quan tâm, nó không thích Mặc Đại Mặc, đồng dạng, cũng không thích Mặc Lão Nhị luôn luôn phản đối nó và Mặc Lão Đại. Mặc Lão Đại có chút nghi hoặc, Mặc Lão Đại nhớ rõ Mặc Lão Nhị và Mặc Đại Mặc vốn không quen biết, cho dù nói sau này hai xà vừa ý nhau thì cử hành nghi thức ngay lúc này có phải quá vội rồi hay không? Nhưng điều đó không có quan hệ gì với Mặc Lão Đại, mặc dù một xà là muội muội của mình, người kia là cao thủ đệ nhị trong tộc, cũng từng giúp mình vài chuyện, nhưng từng đó lý do còn chưa đủ để Mặc Lão Đại mở miệng hỏi rõ chuyện giữa hai người.
Mặc Lão Đại trở về, muội muội Mặc Đại Nhất – Mặc Đại Nhị liền đi tìm Mặc Lão Đại, đáng tiếc ngay cả nói còn chưa nói được hai câu đã bị Mặc Lão Đại không kiên nhẫn đuổi đi rồi, trừ Ngân Tiểu Tiểu, dường như Mặc Lão Đại không quá kiên nhẫn với toàn bộ xà khác. [Đầm: Xài hết kiên nhẫn cho em nó rồi còn đâu~]
Ngay cả qua đêm Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu cũng không ở lại nơi Mặc xà bộ tộc tụ cư, trong lòng Ngân Tiểu Tiểu lặng lẽ nghĩ mình muốn tới nơi này có phải là sai lầm hay không, nhưng dù sao cũng là cha mẹ, có thể được họ chúc phúc thì không còn gì tốt hơn. Mặc Lão Đại dùng cái đuôi sờ sờ đỉnh đầu Ngân Tiểu Tiểu, nở nụ cười.
Trên đường trở về Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu thuận đường nhìn xem Chu Phong và Vương Nham Chân sống thế nào. Hai người rốt cuộc ở trong sơn động không quen nên liền thương lượng dựng một ngôi nhà gỗ, tài liệu tùy ý, thời gian vô hạn nên hai người cũng coi như kiếm một ít chuyện để làm, cũng không cảm thấy nhàm chán. Ngân Tiểu Tiểu thấy bọn họ đang xây nhà gỗ thì thực hưng phấn, còn đến gần đề nghị vài điều khiến hai mắt Chu Phong và Vương Nham Chân tỏa sáng, đang chuẩn bị giữ Ngân Tiểu Tiểu ở lại lâu lâu làm hậu thuẫn cho bọn họ thì Mặc Lão Đại mặt không chút thay đổi tha Ngân Tiểu Tiểu đi rồi.
Hai xà lập tức trở về nhà, từ nay về sau ở sơn động sống trong thế giới hai người cũng tốt, Mặc Lão Đại mang Ngân Tiểu Tiểu đi xuống vực cũng tốt, hay là hai xà rời núi đi chung quanh cũng thế, trăm năm ngàn năm bình tĩnh tốt đẹp như một ngày.
Đảo mắt, mười bảy năm đã qua.
Cổ Mộ Có Một Ổ Xà Cổ Mộ Có Một Ổ Xà - Cố Trọng Nhiễm