Làm việc cật lực mà không có tài thì đáng xấu hổ, nhưng có tài mà không làm việc cật lực thì thật là bi kịch.

Robert Half

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 118
Phí download: 10 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 544 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 22:51:52 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 60
ặc Lão Đại nhíu mày, nghe thanh âm này Mặc Lão Đại liền biết người tới là ai. Ngân Tiểu Tiểu nhìn người tới theo thanh âm truyền đến, thì ra là một Mặc xà. Ngân Tiểu Tiểu sửng sốt, sau đó núp phía sau Mặc Lão Đại rất nhanh, Ngân Tiểu Tiểu còn nhớ rõ lần trước nhìn thấy Mặc xà Mặc Lão Nhị thiếu chút nữa cắn mình một ngụm.
Mặc xà kêu tên Mặc Lão Đại kia bò tới trước mặt Mặc Lão Đại và Ngân Tiểu Tiểu rất nhanh, toàn thân Mặc xà đó đều tản ra cảm xúc thất vọng cùng phẫn nộ.
“Mặc Lão Đại, mẹ gọi ngươi mau chóng trở về nhà một chuyến.”
“Lão Tam.” Mặc Lão Đại đứng thẳng nửa người trên, Mặc Lão Đại vốn lớn hơn Mặc xà cùng tuổi rất nhiều, vừa đứng thẳng thân mình như vậy liền cao hơn Mặc Lão Tam trong miệng Mặc Lão Đại một khoảng lớn, hơi có chút bộ dáng từ trên cao nhìn xuống, “Ngươi dùng thái độ gì ăn nói với đại ca ngươi vậy hả?”
Mặc Lão Tam “Hừ” một tiếng, tránh câu hỏi của Mặc Lão Đại: “Đại ca, ta vốn không tin lời Nhị tỷ nói, không ngờ ngươi thật sự ở chung với một độc xà thấp kém! Ta thực thất vọng.”
Mặc Lão Đại khinh thường nhếch khóe miệng: “Ngươi thất vọng thì liên quan gì tới ta? Mặc Lão Tam, ngươi lo mà làm tốt chuyện của mình là được rồi.”
Ngân Tiểu Tiểu tránh ở phía sau Mặc Lão Đại trộm vươn đầu ra nhìn về phía Mặc xà đối diện Mặc Lão Đại, đây là đệ đệ của Hắc Thán sao? Ừm, thoạt nhìn không đen bằng Hắc Thán nhà mình! Nghĩ thầm, Mặc xà đối diện quả thực không thể so sánh với Hắc Thán!
Mặc Lão Tam phát hiện ánh mắt của Ngân Tiểu Tiểu nhìn về phía mình, hung hăng trừng Ngân Tiểu Tiểu làm Ngân Tiểu Tiểu sợ tới mức khẽ run rẩy, lại lùi về phía sau Mặc Lão Đại, sau đó thanh âm uất ức của Ngân Tiểu Tiểu vang lên: “Hắc Thán, nó bắt nạt ta!”
Mặc Lão Đại cười cười quay đầu lại nhìn thoáng qua Ngân Tiểu Tiểu, lúc tiếp tục đối mặt với Mặc Lão Tam thì ngữ khí lại càng lạnh càng cứng: “Biết rồi, mấy ngày nữa ta sẽ trở về một chuyến.”
Nói xong Mặc Lão Đại nhìn Ngân Tiểu Tiểu một cái rồi đi. Ngân Tiểu Tiểu ngó bóng lưng của Mặc Lão Đại, lại nhìn sắc mặt Mặc Lão Tam trở nên càng khó coi, thè lưỡi, đi theo sau Mặc Lão Đại. Mặc Lão Tam vẫn thực kiêng kị Mặc Lão Đại, thấy Mặc Lão Đại nói sẽ trở về, Mặc Lão Tam cũng không theo đuôi Mặc Lão Đại nữa. Đại ca nổi giận nên để cho phụ mẫu chịu đựng đi.
Ngân Tiểu Tiểu im lặng theo sát sau lưng Mặc Lão Đại, vừa đi vừa nhìn chung quanh một chút, ngẫu nhiên lại trộm nhìn bóng lưng Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại cảm nhận được ánh mắt của Ngân Tiểu Tiểu nhưng không có quay đầu lại. Không khí nhất thời có chút nặng nề, hai xà buồn bực chạy đi.
Giữa trưa, Mặc Lão Đại dẫn đầu dừng bước, trầm giọng nói: “Giữa trưa ở chỗ này nghỉ ngơi một chút đi. Ta đi tìm đồ ăn.”
Ngân Tiểu Tiểu ngoan ngoãn đồng ý, ở tại sông nhỏ chờ Mặc Lão Đại.
Hơn phân nửa thân mình ngâm vào trong nước, Ngân Tiểu Tiểu vô ý thức vẫy động cái đuôi, thật ra Ngân Tiểu Tiểu không phải không biết Hắc Thán khó xử. Nếu Hắc Thán thích mình mình cũng thích Hắc Thán, cho dù gia đình song phương đều không đồng ý thì mình biết Hắc Thán chắc chắn sẽ không để mình chịu uất ức. Tín nhiệm như được khắc vào trong lòng, sẽ không đả thương, sẽ không phản bội, sẽ không để mình chịu uất ức, sẽ không khiến mình khó xử. Đi gặp người giám hộ cũng có thể đúng lý hợp tình nói chúng ta thích nhau, chúng ta muốn ở cùng nhau cả đời. Nhưng mà, nếu chỉ có Hắc Thán thích mình thì sao.
Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên cảm giác mình thực ích kỷ, đơn giản là Hắc Thán thích mình, mình cứ đương nhiên nhận hết toàn bộ sự chăm sóc cùng quan ái của Hắc Thán lại chưa bao giờ chịu đi hỏi lòng mình, đến cùng có thích Hắc Thán hay không. Mình như vậy không phải ích kỷ thì là cái gì?
Thật ra vốn không nên trốn tránh, cho dù mình Trọng sinh làm xà thì thế nào? Có ba ba a cha thương mình, có người yêu mình, vì sao còn phải trốn tránh? Mình thích một con rắn thì sao? Dù con rắn này ích kỷ âm lãnh tàn khốc ngạo mạn, dù con rắn này lương bạc luôn làm theo ý mình thì thế nào? Nó thích mình, vậy là đủ rồi. Nếu bây giờ mình cũng là một con rắn thì sẽ không có khả năng ở cùng nhân loại.
Như vậy, Ngân Tiểu Tiểu nghiêng đầu, rốt cuộc mình thích Mặc Lão Đại hay không?
Ánh mắt Ngân Tiểu Tiểu dừng trên người Mặc Lão Đại đang chui ra bụi cỏ.
Nếu, nếu ở trước mặt mình là Lam Nhất Nhất mà không phải Hắc Thán, mình sẽ nguyện ý sao? Ngân Tiểu Tiểu hỏi bản thân, sau đó có một thanh âm nói với nó —— không muốn.
Đúng vậy, không muốn. Ngân Tiểu Tiểu đột nhiên cảm giác được mình đã biết cái gì, nhưng cũng không có khẳng định. Ngân Tiểu Tiểu nhớ tới tính cách của mình kiếp trước, nguội lạnh chậm nhiệt, người bên cạnh luôn đến rồi đi, thủy chung không có một người nguyện ý dừng lại bước chân chờ bên người mình. Khi đó mình cũng không sinh ra cảm xúc với ai, chỉ cho rằng bản thân là một người thiên tính lương bạc, nhưng bây giờ xem ra không phải vậy. Cuối cùng là vì không ai chịu chân chính ở bên cạnh mình, bây giờ lại khác trước kia, Hắc Thán bá đạo dừng ở bên mình, ình ấm áp, mà ấm áp này mình lại không muốn buông tay, lại nói, cũng sẽ không có xà nào có thể ình ấm áp đồng dạng.
Ngân Tiểu Tiểu nhìn Mặc Lão Đại đang xử lý thức ăn ình, đột nhiên nở nụ cười, nói: “Hắc Thán, chúng ta về nhà trồng cỏ rồi đi gặp cha mẹ của ngươi nha.”
Mặc Lão Đại đang nhóm lửa đột nhiên cứng mình một chút, sau đó thanh âm có chút đông cứng cà lăm vang lên: “Tốt, tốt.”
Nụ cười trên mặt Ngân Tiểu Tiểu càng thêm nồng, ngẩng đầu nhìn không trung, không trung vừa vặn có mấy con chim bay qua —— “Hắc Thán, ta muốn ăn trứng chim.”
Mặc Lão Đại bất đắc dĩ liếc con thỏ ở bên cạnh một cái: “Được, ta đi đào cho ngươi.”
Ngân Tiểu Tiểu cười híp mắt nhìn bóng lưng Mặc Lão Đại biến mất ở trong rừng cây, cuộc sống như vậy không tồi.
Trên đường trở về Ngân Tiểu Tiểu ầm ĩ muốn đi thác nước, Mặc Lão Đại đành phải quanh quẩn một vòng mang Ngân Tiểu Tiểu đi, lúc này Ngân Tiểu Tiểu mới vui vẻ theo sát Mặc Lão Đại trở về. Đến tận đây mới không nói chuyện.
“Thật tốt! Về đến nhà rồi, giữa trưa đã có thể phơi nắng!” Nhìn thấy mảnh đất trống trước sơn động, Ngân Tiểu Tiểu cảm khái nói.
Mặc Lão Đại “Ừ” một tiếng, từ chỗ Ngân Tiểu Tiểu nhận lấy cỏ ẩn xà. Nếu trước đó mình còn cảm thấy lời dị xà không dùng được, hiện giờ gặp phải Mặc Lão Tam Mặc Lão Đại lại cảm thấy cỏ ẩn xà rất hữu dụng. Tính khí Mặc xà như thế nào Mặc Lão Đại rất rõ ràng. Mặc xà há có mấy kẻ lương thiện? Không bài trừ khả năng lúc mình đi săn thì có Mặc xà đánh lén Ngân Tiểu Tiểu. Cho nên hiện giờ cỏ ẩn xà này rất hữu dụng.
Trước đó không phải không có xà chạy xuống đáy vực tìm cỏ ẩn xà muốn mang lên núi trồng, đáng tiếc cỏ ẩn xà rời khỏi mặt đất một phút liền khô héo. Chúng độc xà không có công năng giữ cỏ ẩn xà luôn luôn sống đến khi chúng nó trở lại trên núi như dị xà nên chỉ có thể buông tha. Cũng từng có xà đề nghị đi tìm dị xà hỗ trợ, chỉ tiếc độc xà kiêng kị dị xà, ở đáy vực gặp phải cũng cho rằng mình không thấy, càng đừng nói là đi tìm dị xà hỗ trợ, ngay cả độc xà đưa ra đề nghị cũng không muốn đi tìm dị xà, ngẫm lại cỏ này không phải nhất định phải có nên cũng từ bỏ.
Mặc Lão Đại nhìn chung quanh một chút, cuối cùng quyết định trồng cỏ ẩn xà trong bụi cỏ trước sơn động. Còn cỏ hồi nhan, Mặc Lão Đại ghét bỏ nhìn nó, cuối cùng quyết trồng nó cùng cỏ ẩn xà—— đỡ phải sau này tìm không thấy nó, cỏ này giống hệt cỏ bình thường, ngay cả mùi cũng giống. Ở dưới vực có thể tìm thấy nó bởi vì nó cao hơn cỏ dại, vừa lên núi, hàng này lại biến trở về bộ dạng bình thường, nếu thật sự để lẫn cùng cỏ dại, Mặc Lão Đại rất khó phân biệt ra được.
Quyết định tốt, Mặc Lão Đại cầm cỏ hồi nhan cùng cỏ ẩn xà đi trồng, thật ra chỉ dùng cái đuôi đào cái hố, để cỏ vào trong lấp hố lại là xong việc.
Cái gì? Ngươi nói như vậy rất khó sống? Vậy ngươi còn muốn để một con rắn trồng như thế nào a uy! Mặc Lão Đại khinh thường đập đập đuôi, gieo trồng nông nghiệp cái gì, vẫn đi tìm con người đi, không cần tìm xà.
“Hắc Thán Hắc Thán!” Bên kia, Ngân Tiểu Tiểu vào trong ra ngoài sơn động cảm khái xong rồi lại bò tới bên người Mặc Lão Đại, “Ta muốn ăn mật!”
Mặc Lão Đại: “… Ta đi tìm cho ngươi.”
Ngân Tiểu Tiểu ở trong sơn động đợi một lát, do dự một chút liền đi tìm Cơ Khang nói chuyện phiếm.
“Cơ Khang! Ta đã trở về!”
“Hê hê, ta nói đúng đi, dưới vực có phải có thứ tốt hay không?” thanh âm của Cơ Khang liền vang lên ngay sau khi Ngân Tiểu Tiểu dứt lời.
“Đúng vậy đúng vậy, thật sự có đồ vật này nọ!” Ngân Tiểu Tiểu thực nghiêm túc gật đầu, “Ta nhìn thấy thiệt nhiều dị xà ta chỉ nghe qua tên nhưng chưa từng gặp! Lần này gặp cảm thấy thật thần kỳ! Không ngờ dị xà thật sự tồn tại!” Khụ khụ, Ngân Tiểu Tiểu nói đều là thật, Ngân Tiểu Tiểu thấy dị xà vốn không có cảm giác sợ hãi, tuy Ngân Tiểu Tiểu thích lịch sử chưa đến mức đạt tới cảnh giới vong ngã, nhưng có thể nhìn thấy dị thú lịch sử ghi lại đứng ngay rành rành ở trước mặt mình, sợ hãi cái gì đều là mây bay! Vui sướng mới là bình thường!
Cơ Khang: “…”
“Cơ Khang, ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Ngân Tiểu Tiểu do do dự dự, “Hắc Thán phải về nhà, ta nói sẽ cùng nó trở về.”
“Ừ, rồi sao?” Cơ Khang tỏ vẻ mình đang nghe.
“Ừ, ý của ta là, ngươi nói ta thích Hắc Thán sao?” Ngân Tiểu Tiểu ngẩng đầu nhìn trời, “Nhưng mà, nhưng mà, thật ra thì.”
“Được rồi, ta biết ngươi muốn nói gì.” Cơ Khang ngắt lời Ngân Tiểu Tiểu, “Ngươi không biết mình thích Mặc Lão Đại hay không, đúng không?”
Ngân Tiểu Tiểu điên cuồng gật đầu.
Cơ Khang trầm mặc hồi lâu, mới nói: “Loại chuyện này làm sao ta có thể nói được? Ngươi thích Mặc Lão Đại hay không phải hỏi chính ngươi. Nhưng mà, dù ngươi thích hay không thích, sau này không cần hối hận là tốt rồi.” thanh âm của Cơ Khang càng ngày càng thấp, cuối cùng Cơ Khang thấp giọng than ở nơi Ngân Tiểu Tiểu nghe không được: “Được rồi, chỉ cần không cần hối hận là được… Đáng tiếc, ta đúng là vẫn hối hận.”
Ngân Tiểu Tiểu đứng tại chỗ, có chút thất thần.
“Tiểu Tiểu, không phải ngươi muốn ăn mật sao? Ta đã tìm được rồi, đi theo ta về nào.” Không biết từ khi nào thì Mặc Lão Đại đã đứng ở phía sau Ngân Tiểu Tiểu, giọng nói hơi hơi yếu ớt cùng khẩn cầu khó bị phát hiện.
Ngân Tiểu Tiểu còn ngượng ngùng liền xoay người thẳng tắp nhìn chằm chằm Mặc Lão Đại, Mặc Lão Đại nói xong câu kia thì không nói nữa, chỉ lẳng lặng nhìn Ngân Tiểu Tiểu. Chậm rãi, ánh mắt còn ngượng ngùng của Ngân Tiểu Tiểu trở nên càng ngày càng kiên định, Ngân Tiểu Tiểu mang theo ánh mắt kiên định chậm rãi đi về phía Mặc Lão Đại: “Ừ, ta muốn ăn mật.”
Cổ Mộ Có Một Ổ Xà Cổ Mộ Có Một Ổ Xà - Cố Trọng Nhiễm