Every breath we take, every step we make, can be filled with peace, joy and serenity.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 240: Yến Hội
25 đắc ý cười ha hả, dùng cái ngón tay ngắn cũn cỡn của nó mà làm ra động tác chiến thắng V “Chính làô thạch, ô thạch đấy cưng ạ! Chúng ta phát tài rồi, ha ha ha! Tôi thật sự rất hưng phấn, để tôi tính tính… nhiều ô thạch như vậy, có thể làm ít nhất là một ngàn vạn hộp năng lượng, đủ cho tôi sử dụng trong một khoảng thời gian rất dài, nhưng dùng để làm cái khác cũng có tác dụng rất lớn, rốt cuộc nên để làm cái gìđây…”
La Tiểu Lâu sau khi khiếp sợ qua đi cũng đã lấy lại tinh thần, sau đó hít một hơi thật sâu, lấy ngón tay điểm một cái vào cái đầu to xanh của 125 (cái chỗ này ko logic lắm 125 đã biến thành cơ giáp, La Tiểu Lâuđang ở trong cơ giáp mà, sao mà lại điểm đầu 125 được? hay là dù có biến thành cơ giáp, 125 vẫn biến ra một thân hình nữa hiện ra cạnh La Tiểu Lâu?)làm cho nó tỉnh táo lại “Nghe tao nói này, nếu tao nhớ không lầm, quyền khai thác miếng đất này là do tao mua, nói các khác, quyền sở hữu cùng quyền sử dụng chỗ ô thạch đó là do tao quyết định đấy”.
Hoàn hồn lại sau những lựa chọn khó khăn về cách sử dụng ô thạch, 125 há to mồm nhìn La Tiểu Lâu một lát, sau đó hai tay lao tới trước người La Tiểu Lâu, mặt nhăn nhó nài nỉ “Cưng à, cậu là ba nuôi của tôi mà, chúng ta chia nhau đi, của cậu thì cũng chính là của tôi thôi … huống hồ, tôiđang giúp cậu khai thác không công chỗ này mà, còn đem nó cất vào một nơi tuyệt đối an toàn”.
La Tiểu Lâu cầm tảng đá trong tay quan sát lần nữa, tưởng tượng nó sau khi được xử lý, màu đen của nó sẽ làm người ta mê muội, miệng thì nói “Cám ơn nhé, nhưng mà tao nhớ rõ, lâu rồi, màyđã nói với tao, tiểu kho chứa của màyđã sắp đầy, không thể cất chứa được nhiều nữa”.
“Hả, tôi có nói thế sao? Khụ, đương nhiên là, dù kho chứa của tôi cóđầy, tôi cũng nguyện ý mà ưu tiên phục vụ cậu… chẳng sợ phải bỏ bớt những vật phẩm cất chứa khác của tôi” 125 trung thành và tận tâm nói thổ lộ với La Tiểu Lâu.
“Kể cả những cái quần lót cùng đồ chơi tình thú của mày sao…”La Tiểu Lâu xoa xoa tảng đá trong tay, dị thường trân trọng mà thả lại ngăn chứa, sau đó quay đầu nhìn về phía 125 đang ân cần màđứng.
125 ngẩn ngơ, cái đuôi ở phía sau run lên một chút, làm bộ bề bộn mà đánh trống lảng “Độ sâu khai thác lại tăng rồi, tôi cần phải chuyên tâm làm việc, cục cưng, cậu yên tâm, tôi sẽ không bỏ sót dù chỉ một khối ô thạch đâu!”
La Tiểu Lâu chọn hạ lông mày. Về điểm đó thìcậu phi thường yên tâm. Cậu quan sát thêm vài phút, những âm thanh báo ‘tiến hành khai thác’ báo lên đều đều. La Tiểu Lâu lấy những bản thiết kế mà Nghiêm đại sư cấp cho lấy ra xem. Nếu đã có Siêu cấp kim dịch rồi thì vấn đề bây giờ là cách thức chế tạo.
Cậu muốn làm một cơ giáp cấp 10 để trao đổi với tòa thành Lewis, một bộ nữa làđể tặng cho Nguyên Tích. Có thể thành công hay không cũng không xác định được. Để không lãng phí những tài liệu cấp mười sang quý cùng siêu cấp kim dịch, cậu quyết định bắt đầu nghiên cứu bản thiết kế ngay từ bây giờ.
Mãi đến khi 125 nhắc nhở cậu, toàn bộ đã thu thập thành công, La Tiểu Lâu mới lấy lại tinh thần, lại kinh ngạc phát hiện, bên ngoài đã là chạng vạng tối rồi.
125 dừng lại tại một trong ba tòa núi nhỏ, La Tiểu Lâu vội vàng mở hòm thông tin liên lạc, quả nhiên phát hiện Nguyên Tích có nhắn tin lại đây, bảo là buổi trưa không về ăn cơm, tối mới về.
“Cái tên tiểu tử đi theo sau kia cũng mấy lần gọi cậu, tôi bảo làcậuđang bận” 125 vừa vui sướng mà kiểm kê thu hoạch vừa nói.
La Tiểu Lâu tắt chế độ yên lặng, liên hệvới Hạ Tá ở đằng sau.
Hạ Tá cả ngày hôm nay đều phải lẩm bẩm bất mãn nói thầm, vương tử phi của tôi, ngài định đem từng tấc đất ở đây phải xới hết lên mới vừa lòng sao? Ông trời, ở trong này, nói vương tử phi là lái cơ giáp đi chẳng bằng nói là lê từng bước màđi…
“Ngài muốn nghỉ ngơi một lát sao? Nếu không vội, tôiđề nghị ngài ngày mai hãy đến khảo sát mấy tòa núi kia” Hạ Tá uyển chuyển mà khuyên, lấy tốc độ cùng sự cẩn thận của La Tiểu Lâu mà tính, sợ làđến tối mịt cũng chưa xong. Hắn đã thu được tin tức, báo là vương tử điện hạ đã trở về rồi.
“Ân, chờ tôi nhìn xem”La Tiểu Lâu quay đầu trao đổi với 125 “Mày nói làđã khai thác xong toàn bộ ô thạch rồi?”
125 vẫn đang bận rộn kiểm kê, bớt chút thời giờ mà trả lời lại cậu“Đương nhiên, không thì sao tôi có thể dừng lại?”“Vậy ngọn núi này coi như xong rồi đi”
“Uhm, ngọn núi này tuy không có thứ tốt như ô thạch, nhưng có hai mạch khoáng cũng không tệ lắm,uhm… hơn nữa ở dưới đất cũng có một cái mạch ngọc …được rồi, về rồi nói tiếp” 125 do dự một chút, nói.
La Tiểu Lâu gật gật đầu, mở ra cửa khoang điều khiển, từ bên trong nhảy ra. Cậu nhặt hai khối đá dưới đất, quay người lại, một thân đồng phục đen – Hạ Tá–đã đứng ở phía sau cậu.
La Tiểu Lâu hướng Hạ Tá gật gật đầu, sau đó ở mỗi một chỗ khác nhau lại nhặt về một tảng đá, đại khái góp nhặt ở mấy chục chỗ, còn đi lên tận đỉnh núi mà thu thập tài liệu về làm tiêu bản. Sau đóLa Tiểu Lâu xoay người nói với Hạ Tá ở phía đối diện “Giờ chúng ta về thôi” Bước cuối cùng này chẳn qua làđể làm dáng thôi, từ khi 125 nói nó thu thập ô thạch một cách bí mật, không ai có thể phát hiện ra, La Tiểu Lâu bắt đầu quan sát xung quanh, suy nghĩ nhất định phải giả làm một phen, cậu không tin Khải Hoàn nếu nghi ngờ thì không có biện pháp tra ra được cậuđã làm cái gì.
Lúc trở về, nhân viên của Khải Hoàn đến đón bọn hắn cười tủm tỉm, đại khái là cười nhạo tiến độ công tác của bọn họ. Nhưng mà, La Tiểu Lâu cũng chẳng phải người của nơi này, điều tra thật cẩn thận cũng không thể nói là không đúng.
Về tới Khải Hoàn, La Tiểu Lâu tìm đến vị chủ quản trung niên kia, nói muốn đem hai nghìn năm trăm vạn còn lại đều dùng mua tài liệu cấp mười.
Vị chủ quản kia hiểu rõ mà gật đầu, tài liệu cấp mười ở văn minh cấp một khó tìm được, chỉ cần La Tiểu Lâu không yêu cầu cái sản phẩm công nghệ cao cấp gì, những tài liệu như thế này ông ta hoàn toàn có thể làm chủ mà tìm mua hộ cậu.
Ký kết hợp đồng, ước định tốt thời gian giao hàng, xong xuôi La Tiểu Lâu mới trở về chỗ ở hiện tại
Nguyên Tích quả nhiên đã về, đang ở trong phòng khách công đạo một vài chuyện với vài người nữa. Nguyên Tích nhìn thấy La Tiểu Lâu còn về muộn hơn cả y, thật muốn ôm người kia lại gần mà thân thiết một chút, còn muốn biểu đạt một chút bất mãn của bản thân …y từ chối cả lời mời thịnh tình của Lai Y gia, giống người chồng mẫu mực mà vội vã trở về, nhưng hiển nhiên nửa kia của y lại chẳng cảm nhận được sự chăm chỉ của y.
Tâm tình hiện tại của La Tiểu Lâu vô cùng tốt, chỉ muốn cùng Nguyên Tích chia sẻ niềm vui sướng này. Nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Nguyên Tích khi nhìn mình, La Tiểu Lâu lại bắt đầu do dư, bây giờ có lẽ không phải thời cơ tốt.
“Mọi người cứ tiếp tục đi, tôiđi sửa soạn lại mấy thứ …”La Tiểu Lâu lập tức thức thời mà nói.
“Không cần, đi ăn tối đi” Nguyên Tích đứng dậy, phất tay đối với mấy người xung quanh, một loạt động tác thu dọn của y còn nhanh hơn cả La Tiểu Lâu.
——
Trong bữa tối, La Tiểu Lâu không nhịn được mà chia sẻ với Nguyên Tích thu hoạch lớn ngày hôm nay. Ngoài cậu, Nguyên Tích là người duy nhất biết về chuyện ô thạch. Mà theo quan sát của cậu, văn minh cấp 2 này cũng chẳng biết sự tồn tại của ô thạch, bằng không, miếng đất kia không có khả năng bị đem ra bán đấu giá quyền khai thác.
“Ô thạch? Là cái loại đá kì lạ đó sao? Cho anh một nửa” Nguyên Tích nghĩ nghĩ, mở miệng nói.
“Đương nhiên rồi, honey, lát em sẽ bảo 125 kiểm kê chia ra”La Tiểu Lâu không thèm để ýđến tiếng kêu gào thảm thiết của 125, không chút do dự màđáp –cậu buồn bực phát hiện, chỉ cần Nguyên Tích mở miệng, cho dù Nguyên Tích muốn tất cả mọi thứ của cậu, cậu có lẽ vẫn sẽ đáp ứng.
“Ông trời, đó làô thạch!!! Một nửa chỗ thu hoạch được sao??? Cậu làđồ … hôn quân!!! Cậu không thể chảy nước miếng với khuôn mặt kia …. Trời ơi, tương lai của dị thú…tôi thực có lỗi khi giao phó nó cho cậu!!!” 125 như kẻ tâm thần màthảm khóc, vì tiểu kim khố của bản thân mất đi một nửa màđau lòng không thôi.
Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu không tự chủ được mà say đắm mình, mỉm cười, bộ dáng của tiểu nô lệ mê muội vìy, người khác làm thế thìy thấy thật chán ghét, còn La Tiểu Lâu làm thế thìy cảm thấy vạn phần đáng yêu, đương nhiên rồi, y tuyệt không để ý việc La Tiểu Lâu thèm yđến nhỏ dãi
Nguyên Tích lấy một cái hòm tinh xảo từ trong áo ra, đưa cho La Tiểu Lâu
La Tiểu Lâu nghi hoặc mà nhận lấy, sờ soạng một chút, kinh ngạc phát hiện,đó rõ ràng là hòm không gian.
“Đây là của mẹđưa cho anh trước đây, bên trong đều là vài thứ của anh, nhưng bây giờ, có thể em cần nó hơn anh. Nó có thể thu thập vài thứ linh tinh, so với cái con gia dụng người máy của ngươi còn tốt hơn, ít nhất sẽ không đột ngột chết máy.
Người máy gia dụng 125 đầu tiên là ngẩn ngơ, sau đó trực tiếp xù lông, nó cảm thấy địa vị của bản thân bị uy hiếp, La Tiểu Lâu rất có thể sẽ vì thứ mới mà vứt bỏ nó, chưa kể đến việc thứ kia còn là của Nguyên Tích đưa cho.
“Cậu, cậu, cậuđây là‘bội tình bạc nghĩa’, cậu sao có thể đối xử với tôi như thế, tôiđi theo cậu bao năm rồi, nhìn cậu từ nhỏ đến lớn … tôi dễ dàng sao…” 125 thương tâm mà khóc kêu, con mắt giấu sau cái chân trước không nháy mắt mà nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu. Nó biết cậu mềm lòng.
Khóe miệng La Tiểu Lâu hơi chút co rút, an ủi nó“Cưng à, từ từ, mày nghĩ sai rồi, tao có nói là sẽ vứt bỏmày sao? Đây chẳng qua là cái kho chứa mà thôi, mày so với nó làm gì, thật ra tao cảm thấy chỉ cần cómày làđủ rồi” Nguyên nhân mà trước giờ La Tiểu Lâu chưa từng yêu cầu có cái loại hộp trữ vật sang quý như thế này là bởi, tuy mỗi lần 125 đều nói không cho cậu dùng, nhưng thời điểm thực sự cần thiết, 125 vẫn chưa lần nào cự tuyệt cả.
“Nhưng mà, thứ này là của Nguyên Tích cho, chẳng lẽ cậu không muốn nhìn bảo tàng tư nhân của y một chút sao…đúng thế, không gian trong cái hộp này cũng sẽ cho cậu vào …”
“Thật chứ?!”La Tiểu Lâu còn chưa nói xong hết, âm thanh kinh hỉ của 125 đã truyền đến.
“Mặc dù là thật, nhưng mày chỉ có thể đung đến đồ của tao thôi, thứ của Nguyên Tích tốt nhất làmàyđừng có xê dịch gì, mày biết hậu quả đấy”La Tiểu Lâu không thể không dặn dò.
“Biết, biết, cục cưng!” 125 kêu một tiếng, đã gấp gáp chui vào trong cái hộp.
“Trời, chi phiếu, tiền mặt, cơ giáp, linh kiện, hộp năng lượng, dụng cụ huấn luyện … cách làm một trăm loại bánh gato ngon nhất…” 125 ngơ ngác màđứng trước chồng sách nấu ăn ở bên trong không gian của cái hộp, đây là những thứ mà Nguyên Tích trân quý?
Nguyên Tích cũng chẳng thèm để ý cảm tưởng của 125, ôm La Tiểu Lâu quay về phòng ngủ.
Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu không ra ngoài. Cậu bắt đầu động thủ xử lý tài liệu cấp 10. Khải Hoàn đãđưa tới cho cậu những tài liệu cấp 10 màcậu yêu cầu lúc sáng, La Tiểu Lâu tính, chỗ tài liệu đó có thể làm được ít nhất hai cái cơ giáp. Như vậy thì sẽ bảo hiểm hơn, vạn nhất xuất hiện sai sót gì, còn cóđường mà quay đầu.
Đến trưa, Nguyên Tích vào phòng làm việc của La Tiểu Lâu, ngồi trên ghế salon bên cạnh mà nhìn La Tiểu Lâu công tác. Chờ đến khi đã sử lý xong một phần tài liệu, La Tiểu Lâu ngừng tay, kinh ngạc mà nhìn về phía Nguyên Tích đang nhắm mắt nghỉ ngơi, đi lại gần.
La Tiểu Lâu ngồi xuống bên cạnh Nguyên Tích, hỏi “Có chuyện gì sao?”
Tóc mái của Nguyên Tích rũ xuống, che bớt đi một phần khuôn mặt anh tuấn, đấy là kiểu tóc mà trước khi đi La Tiểu Lâuép buộc y làm, sợ Nguyên Tích bị người nào đó coi trọng. Mà thời điểm yđang nhắm hai mắt, hai hàng lông mi khép lại thành một, La Tiểu Lâu nhìn nhìn, lại cúi sát hơn chút.
Hai khuôn mặt sắp sáp lại cùng nhau, La Tiểu Lâu mới phát hiện khóe miệng Nguyên Tích hơi kiều lên, “Có tật giật mình” mà cố rụt trở về đã không kịp mất rồi, Nguyên Tích ôm chầm lấy cậu, hai tay gắt gao kiềm chế, sau đó hôn trụ La Tiểu Lâu, đến tận khi tay chân La Tiểu Lâuđều bắt đầu nhũn ra mới buông tha.
“Ngày mai là đại hội của văn minh các cấp, anh phải gặp mặt vài người bên ấy để đàm điều kiện, em sẽ phải đi đến dự đại hội một mình, anhđể lại Hạ Táđi theo bảo vệ em. Vạn nhất có tình huống xảy ra, trước tiên phải đi tìm anh” Nguyên Tích sờ sờ La Tiểu Lâu, nhẹ giọng nói.
La Tiểu Lâu dựa vào ***g ngực Nguyên Tích, lắng nghe nhịp đập đều đặn của trái tim người kia, điều chỉnh cho nhịp thở của mình hòa cùng vào đó, qua vài giây mới đáp lại “Anh yên tâm, anh biết làem không thích gây chuyện mà, chờ anh bàn xong chuyện rồi, chúng ta cùng nhau trở về. Em biết anh sốt ruột chuyện ở nhà. Chỉ tiếc là cái mảnh đất chúng ta mua quyền khai thác kia, còn hai lần nữa mà không kịp đi rồi”.
Hai tay đang ôm cậu của Nguyên Tích bỗng nhiên khẩn trương mà siết lại một chút, trước khi La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên nhìn, Nguyên Tích nói “Hai ngày nữa chúng ta trở về”.
La Tiểu Lâu cũng không nghĩ gì nhiều, nghĩ tới lại có thể đi đến mảnh đất được quyền khai thác kia của mình, bỗng nhiên vui hẳn lên.
Ngày hôm sau, sáng sớm, La Tiểu Lâu giúp Nguyên Tích cài những cái cúc áo màu vàng trên bộ lễ phục, sau đó nhìn nhìn, Nguyên Tích mặc bộ lễ phục màu lam cũng không bắt mắt lắm, nhưng những động tác của y, đều vôý mà lộ ra một loại phong thái tao nhã mà cao quý, khi không cười, sự kiêu ngạo cùng báđạo từ trong cốt tủy đều hiển lộ rõ ở đuôi lông mày.
Nguyên Tích giữ chặt lấy tay La Tiểu Lâu“Được rồi”Y cau mày, bất mãn mà nhìn Roadđưa lễ phục tới cho La Tiểu Lâu. Cái thắt lưng thu nhỏ lại như vậy để làm gì? Còn ngại La Tiểu Lâukhông đủ câu nhân sao?Nhưng mà, bây giờ đòi đổi, hiển nhiên là không kịp. Nguyên Tích hạ quyết tâm sẽ về sớm, trừng trị tiểu nô lệ của y vì dám mặc một thân quần áo đầy câu nhân như vậy.
Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu lại một lần nữa tiến đến hoàng cung to lớn của đế quốc này. Khác với lần trước, lần này đến, bên trong đã có không ít người ăn mặc đầy hoa mỹ. Những người ở những nền văn minh khác nhau cho nhau làm quen, thử thăm dò, hàn huyên … phục vụ hoàng gia nâng những khay rượu đỏ đi xuyên khắp nơi, thậm chí còn có thể nhìn đến không ít bóng dáng của những phu nhân danh giá.
Hiển nhiên mọi người đều rất coi trọng lần đại hội này, dù sao cũng cần cẩn thận quan sát, những người ở đây đều có thể trở thành đồng minh hoặc làđối thủ.
Không lâu sau khi hai người họ tới, Nguyên Tích đã bị vị công tước Graham của Lai Y gia tộc kia mang đi, La Tiểu Lâu vốn muốn đi theo cùng, nhưng bị một vị trẻ tuổi ngáng đường. Đến khi người đó bị một vị tiểu thư quý tộc lôi đi, cậuđã không còn thấy được thân ảnh của Nguyên Tích nữa.
Nhìn Hạ Tá vẫn đang gắt gao theo sát sau lưng, La Tiểu Lâu thở dài, đối với những nền văn minh cấp một khác, nơi này có thể có không ít kỳ ngộ, nhưng đối với bọn cậu – một nền văn minh bậc một vừa mới được biết tới đãđược đưa lời mời mọc– thì chưa chắc đã phải là chuyện gì tốt.
Nếu dị thú tinh cầu bị đặt vào tình cảnh này, theo tính tình của bọn họ, đại khái cũng tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp …
La Tiểu Lâu nghĩđến đây, trước mặt đã xuất hiện một vị nam trung niên “Ngài là vương tử phi của An đế quốc đúng không? Hân hạnh, ta là Lạc Tư bá tước của Luis gia, bên kia có một cuộc trò chuyện nhỏ của toàn các nền văn minh cấp một, mọi người đều muốn mời ngài tham gia”.
La Tiểu Lâu nhìn hắn ta một cái, không để ý tới bàn tay chìa ra để kéo tay hắn kia, vừa đi phía trước vừa nói “Thật là vinh hạnh” Trong tài liệu mà Hạ Tá chuẩn bị cho cậu, vị bá tước này chính là một trong những người ngưỡng mộcô nàng Nhã Phỉ Nhĩ, mà cô ta còn có chút tình ý với Nguyên Tích, lại quan hệ thân mật với đám người Nguyệt Thượng Tô Lan, chỉ sợ tên này cũng chẳng có ấn tượng gì tốt đẹp với cậuđâu.
Lạc Tư bá tước ngẩn người vì cái tay mình bị bỏ qua, lập tức cười đi trước dẫn đường. Hai người đi tới phòng ăn, bên trong quả thực đã ngồi không ít người, xét về thân phận, chắc chắn so với đám người bên ngoài kia cao hơn không ít. Ít nhất, La Tiểu Lâu vừa ngẩng đầu là nhận được người ngồi ở vị trí cao nhất – Thanh vương.
Bá tước Lạc Tư đưa La Tiểu Lâuđến nơi, vì mợi người mà giới thiệu một chút, an bài La Tiểu Lâu vào một chỗ tít dưới, sau đó mỉm cười mà hướng đại phương náo nhiệt nhất của đại sảnh đi tới, chỗ kia đúng là nơi tụ tập của khách khứa của gia tộc Just.
La Tiểu Lâu an vị mà ngồi, Hạ Tá cũng ngồi bên cạnh hắn, bọn họ gần như được xếp vào chỗ sau cùng. La Tiểu Lâu rất nhanh phát hiện, vị trí này tựa hồ là dựa theo thế lực của các nên văn minh mà an bài. Nền văn minh cấp hai đều ngồi ở tít trên, kế đến là những cái nền văn minh bậc một, người đại diện của mỗi nền văn minh đều có chút khác nhau, cũng không khóđể phân biệt.
La Tiểu Lâu nhìn về phía gia tộc Just ở đối diện, vị trí ấy là của văn minh cấp 2. Vì khoảng cách khá xa nên nhìn không được rõ lắm. Cậu thấy hai người bị vây ở giữa đều có một đầu tóc hồng chói mắt.
Không ít nền văn minh cấp một đều hướng nền văn minh cấp hai bày tỏ hảo ý, hy vọng cóđược về càng nhiều ích lợi. Nếu có thể làm cho nển văn minh của chính mình phát triển, có thể giảm bớt sự chênh lệch của mình với văn minh cấp 2, vậy là tốt nhất.
Thu hồi tầm mắt, La Tiểu Lâu duỗi tay lấy một ly rượu đỏ, lại bị một cánh tay lạ đè lại “Điện hạ, vương tử nói để ngài uống ít rượu thôi”Âm thanh không chút dao động nào của Hạ Tá truyền vào tai cậu.
La Tiểu Lâu buồn bực mà thu tay, Nguyên Tích lo lắng là đúng, đây không phải là nơi có thể uống say được, nhưng mà, tửu lượng của cậu cũng không kém đến nỗi thế chứ?Vừa nghĩ, La Tiểu Lâu vừa tiếp tục đánh giá những người trong phòng. Rất nhanh, cửa chính lại mở ra, một người bước vào.
La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn người đó– Tô Lan, nhưng cái làm cậu sửng sốt là cách ăn mặc của cô ta.
Nguyên bản cũng chẳng có mấy ai chúý tới Tô Lan, nhưng, người bị chúý tới nhất của gia tộc Just – Nhã Phỉ Nhĩ tiểu thư – bỗng nhiên đứng lên, quần áo trắng tung bay, phiêu dật mà tự mình chạy tới tận cửa nghênh đón Tô Lan.
Sự đãi ngộ này hiển nhiên một trời một vực so với khi La Tiểu Lâu tới, không ít quý tộc của văn minh bậc một đều tiến lại gần Tô Lan mà chào hỏi.
Hạ Tá tuy rằng không để cho La Tiểu Lâu uống rượu nhưng chính mình lại uống khá nhiều, nhìn đến đám người liên bang được long trọng hoan nghênh kia, vô ý thức mà nhìn về phía La Tiểu Lâu, vừa định nói chuyện, chợt phát hiện La Tiểu Lâu có gìđó không đúng.
Ánh mắt La Tiểu Lâuđầy phẫn nộ mà nhìn chằm chằm Nhã Phỉ Nhĩ bên người Tô Lan, trên bộ váy đơn giản mà hoa mỹ kia, ở vị trí thắt lưng, có dắt một phen đoản đao.
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên