Thành công là đi từ thất bại này sang thất bại khác mà không đánh mất lòng nhiệt tình của mình.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 219
–“Nhưng mà mắt tuyển người yêu của ngươi cũng thật không được tốt lắm đâu”.
Thiếu niên nói ra một câu ấy, ánh mắt 125 đều phải trợn tròn, trong mắt mang theo khiếp sợ cùng phẫn nộ, lại cất giấu một tia sùng bái – hắn rõ ràng dám trước mặt Nguyên Tích chỉ trích tên bạo quân này!!!
Nguyên Tích túm lông gáy La Tiểu Lâu đem hắn ôm vào trong ngực, dùng áo khoác bao từ đầu đến chân, nếu không phải lo lắng hắn còn cần thở, có khi đến đầu cũng sẽ bị ấn đi vào.
La Tiểu Lâu gian nan phát hiện, mình vì lo lắng cảm xúc của Nguyên Tích mà chạy về bên hắn, thế nhưng theo như lực nắm của Nguyên Tích đối với hai cái chân trước của mình, rõ ràng, Nguyên Tích một chút cũng không có ý định để cho mình biến thân!!!
Đến khi La Tiểu Lâu chỉ lộ được mỗi hai con mắt ra sau, Nguyên Tích mới lạnh lùng mà nhìn về phía thiếu niên đối diện:“Cái này có thể xem như ngươi đang khiêu chiến??” Nguyên Tích đứng ở nơi đó, nắm trong tay năng lượng kiếm chỉ vào kẻ kia, khí thế không thua gì lúc hắn lái cơ giáp, một bộ ta tùy thời phụng bồi ngươi.
Thiếu niên hai tay vòng qua ngực, sắc mặt thay đổi đến mấy lần, ở bên La Tiểu Lâu cố gắng ló kêu vài tiếng sau, căm giận mà nói: “Ta sau này nhất định sẽ đánh bại ngươi!! Ta, ta … chỉ là do ta còn nhỏ thôi. Một ngày nào đó, ngươi sẽ thua chết trên tay của ta”
Ánh mắt lạnh buốt của Nguyên Tích xuất hiện hưng phấn nóng bỏng, hắn hừ một tiếng: “Ta chờ ngươi, nếu ngươi vẫn muốn xác minh ánh mắt em ấy lựa chọn người yêu chính xác đến mức nào!”
La Tiểu Lâu thế mới biết, cuộc chiến ban nãy thoạt nhìn rất nguy hiểm, nhưng người thắng lại là Nguyên Tích. Tuy rằng Nguyên Tích ôm hắn có chút mạnh tay, nhưng điều này tuyệt đối không gây cản trở đến việc hắn vui sướng mà hô hào ăn mừng chiến thắng, mà một chút ý thức phản kháng chống lại bạo quân của 125 lại nhanh chóng bị dập tắt.
Ánh mắt của tên ‘choai choai’ kia lập tức biến thành màu vàng, tựa hồ tức giận mà lại sắp bắt đầu nổi khùng, thế nhưng hắn cũng cố kiềm chế được chính mình, lập tức nhìn về phía La Tiểu Lâu đang nằm trong lòng ngực Nguyên Tích, hô:“Uy, này, ta lúc đầu là bị cái mà ngươi lấy đi ban nãy giam trong hồ này, thế nên ngươi là ân nhân cứu mạng của ta, ngươi có muốn cái gì không?”
Hắn nhìn bộ mặt ngạc nhiên vừa ló ra của tiểu động vật lông trắng, kiêu ngạo mà nghếch mặt lên: “Nếu ngươi bây giờ còn chưa nghĩ ra được, có thể đi cùng ta, ta cam đoan ngươi sẽ không hối hận đâu”.
La Tiểu Lâu cảm nhận được hàn khí bốc lên từ người bên cạnh, lập tức lắc đầu như trống bỏi, cam đoan trước mặt Nguyên Tích cùng kẻ kia bày tỏ thái độ của mình. Sau đó còn kêu vài tiếng.
Tên kia ngắt lời ‘kêu’ của hắn, gãi gãi cái đầu tóc vàng: “Ngươi không muốn đi thật sao? Tin ta, dù ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi …. AAA! Ngươi làm gì thế?”– Hắn nhìn kiếm khí từ trên đầu bay xẹt qua, phẫn nộ mà trừng mắt với Nguyên Tích.
“Chúng ta đã kết hôn!!!! Hắn là vợ của ta!!!” Nguyên Tích quơ quơ nhẫn trên ngón áp út của hắn, sau đóâm trầm mà nói:“Ngươi cho rằng ta sẽ dễ dàng tha thứ kẻ ở trước mặt ta dụ dỗ vợ ta??”
‘Cậu bé tội nghiệp’ ngẩn ngơ, đang định nói cái gì, bỗng hắn ngẩng đầu nhìn phía không trung, tóc bắt đầu dựng đứng lên.
Cùng lúc đó, Nguyên Tích cũng nhận được tin báo của Road:“Điện hạ, ngài ở đó thế nào?? La Phù tinh xuất hiện năng lượng dị biến. Trong vòng tối đa năm phút đồng hồ sẽ có xuất hiện cơn lốc năng lượng. Xin ngài cùng vương phi điện hạ nhanh chóng quay lại”
Thực tế, ban nãy, màn hình của Road mất đi bóng dáng của Nguyên Tích và La Tiểu Lâu. Một đám điểm đỏ vây quanh cái vị trí hai người biến mất một lúc, dừng lại không lâu, rồi thì nhanh chóng tản đi, giống như ở nơi đó có thiên địch của bọn chúng vậy. Nếu không phải hai cái báo nguy thiết bị trên người hai vị điện hạ không có việc gì, hắn chắc chắn đã lao ra cứu người.
Nguyên Tích lập tức nhảy vào cơ giáp màu đen, 125 do dự một chút, chạy về bên hồ thu gom những cái bình bơm nước – lãng phí là từ sẽ không bao giờ xuất hiện trong từ điển của nó– sau đó cũng nhảy vào nút không gian trước ngực La Tiểu Lâu.
Tên tóc vàng kia cũng xuất ra một cái phi hành khí loại nhỏ, trong nháy mắt khi Nguyên Tích tiến vào cơ giáp, la lớn với La Tiểu Lâu:“Này, đừng quên nha, tôi tên là Gerald (ôi cái tên lau trán) Tôi nhất định sẽ báo đáp cậu!!”
Nguyên Tích mặt lạnh băng đem La Tiểu Lâu ném vào vị trí phó lái, giúp cậu mở ra đai an toàn, sau đó nhanh chóng thao tác điều khiển cơ giáp rời khỏi bờ hồ.
La Tiểu Lâu khẩn trương mà nhìn chằm chằm bên ngoài, La Phù tinh ngoài việc có nhiều mãnh thú, điểm đặc sắc của nó là lúc nào cũng có thể xuất hiện cơn lốc năng lượng. Cũng chính bởi vậy, mãnh thú nơi này đều so với ở các tinh cầu khác tàn bạo hơn nhiều lắm.
“Chúng ta lập tức quay lại. Road, chuẩn bị xuất phát!!” Nguyên Tích ra lệnh.
“Đã toàn khởi động toàn bộ,chỉ còn chờ ngài cùng vương tử phi điện hạ thôi”. Road nhanh chóng hồi đáp.
Ngay sau đó, Road phát hiện một chuyện rất khó tin. Trên màn hình, hai điểm màu xanh lục lại xuất hiện. Mà theo sau nó, còn có một cái điểm màu đỏ gắt gao theo đuôi”.
“Điện hạ, phía sau ngài…”Road lập tức trung thành mà nhắc nhở.
“Không có việc gì. Đừng quan tâm đến cái tên vướng víu kia” Nguyên Tích liếc mắt cái tên lại biến thành quái vật màu vàng theo đuôi đằng sau, nháy mắt độ ấm trong giọng nói giảm mấy độ.
ooooo
Cho dù Nguyên Tích đã tăng tốc hết mức, cơn lốc năng lượng vẫn xuất hiện đúng lúc bọn họ tiếp cận phi thuyền.
Trong cơn bão lớn, phi thuyền đã có chút không thể khống chế được.
Cơ giáp sinh vật có cường đại đến mấy cũng đã bắt đầu lắc lư không vững, lúc này, một cái đuôi màu vàng thật lớn vòng qua cơ giáp, đem bọn họ đẩy vào gần phi thuyền.
Road kinh hồn táng đảm mà nhìn cơ giáp của Nguyên Tích tiến vào, hoàn toàn không chúý tới quái vật khổng lồ đang nhìn chằm chằm chăm chú vào phi thuyền. Nhìn đến hai vị điện hạ vô sự, Road nhanh chóng truyền đạt mệnh lệnh rời đi.
Phi thuyền không lãng phí thêm một giây nào nữa, ly khai khỏi La Phù tinh.
Quái vật màu vàng nhìn phương hướng bọn họ rời đi một lát, rồi thu người lại ngồi vào phi hành khí bên cạnh, hướng phương hướng khác bay đi.
Một ngày sau, bọn họ đã hoàn toàn thoát ly nguy hiểm, phi thuyền vững vàng mà quay về đế đô.
Thế nhưng La Tiểu Lâu thì một chút cũng không có cảm giác vui sướng vì sống sót sau tai nạn, cậu nhìn người tuy đang im lặng không nói tiếng nào nhưng lại đem lại một cảm giác áp bức rất lớn cho cậu– Nguyên Tích – liếm liếm môi, cẩn thận nói:“Anh cũng thấy đấy, em căn bản không quen biết hắn, em, em chỉ là tình cờ cứu thôi, em cam đoan em đối với hắn không có ý tưởng gì…”
“Nga???” Nguyên Tích nhướng nhướng mày, lạnh lùng mà tựa vào đầu giường, nhìn La Tiều Lâu lui lui ở chân giường:“Thế em đối với ai có ý tưởng…?”
Ông trời ơi, ai đó mau tới dạy cậu đối phó với ông chồng hay ghen này đi:“Em không dám có tính toán gì cả … Không, ý của em là, em làm gì có cái tính toán gì…” La Tiểu Lâu hận không thể đem đầu lưỡi của mình cắn đi, thật là, lại đem suy nghĩ của mình nói ra ngoài …
Nguyên Tích sắc mặt càng ngày càng khó nhìn, y đổi tư thế chút, táo bạo mà nhìn La Tiểu Lâu càng ngày càng rụt cổ lại:“Vậy ưm giải thích đi, không có biết hắn, sao lúc nói gì đó với hắn, em kêu to nhiệt tình như vậy làm gì??” (lúc e í nói bằng tiếng thú ấy, chỉ kêu vài tiếng, anh Tích ko hiểu, suy nghĩ bậy bạ ra đủ thứ chuyện)
“A???” La Tiểu Lâu mờ mịt mà nhìn Nguyên Tích, cậu kêu to nhiệt tình khi nào?
“Cũng không nói gì cả, chỉ là lúc đó các anh trông giống sắp đánh nhau, em nói, ân, đừng đánh, có chuyện gì hảo hảo nói, đều là người một nhà cả mà…. AAAA!!!!!”
Nguyên Tích một tay kéo La Tiểu Lâu, đem cậu khóa ngồi trên đùi mình,kìm giữ mặt cậu, sau đó đen mặt mà quát La Tiểu Lâu:“Ai cùng với hắn là người một nhà?!”
La Tiểu Lâu toàn thân run rẩy, 125 ở phía sau cánh cửa nghe lén, dùng ý thức nguyên lực nói nhỏ với La Tiểu Lâu“Ngươi xong đời thật rồi, xong thật rồi… Tự cầu nhiều phúc đi!! Bảo trọng…”. Sau đó đem cánh cửa hoàn toàn đóng lại.
La Tiểu Lâu không có tâm tư chỉ trích 125 không có nghĩa khí, hoảng sợ mà nhìn Nguyên Tích:“Này, này, này, ai, ai cũng không phải người một nhà… em, em nói sai rồi …em chỉ là—–a —–”
Lửa giận của Nguyên Tích hoàn toàn không vì lời giải thích của La Tiểu Lâu mà giảm bớt, y phẫn nộ mà trừng mắt La Tiểu Lâu, cuối cùng hung tợn mà cắn lên trên đôi môi đang không ngừng giải thích kia.
Qua một hồi lâu sau, Nguyên Tích ngồi ở trên giường, nhìn xuống La Tiểu Lâu– vừa bị y đè ra hôn đang thở phì phò–ánh mắt chậm rãi trầm xuống, y ngạo mạn mà nói, “Nếu em muốn anh tha thứ cho em, thì phải nghe lời anh, lấy lòng anh đi”.
La Tiểu Lâu khóe miệng run rẩy, nhưng là vì đã lỡ giẵm vào cái đuôi của một tên hoàn toàn không nói lý lẽ, chỉ phải nói, “…Được rồi, cục cưng..”.
Nhưng là, không bao lâu sau, La Tiểu Lâu đã thấy hối hận, cậu đỏ mặt thấp giọng hô, “Không, em làm không được, anh ít nhất đổi động tác —— trời ơi, a..”.
Sau đó, La Tiểu Lâu xương sống đau thắt lưng mỏi chân nhũn ra mà nằm úp sấp ở trên giường, nghĩ đến cái tên quái vật màu vàng mà nghiến răng nghiến lợi, tên đó trả ơn kiểu gì thế? Về phần Nguyên Tích, hiện tại đã được miêu tả là so với cầm thú còn cầm thú hơn.
Nguyên Tích sau khi được đến thỏa mãn, lửa giận toàn bộ tiêu tan, cùng La Tiểu Lâu nằm một lát, bố thí cho cậu một cái hôn chào buổi trưa rồi đi ra bên ngoài xử lý sự tình, La Tiểu Lâu ghé vào cái giường mới đổi ga, cảm thấy nếu đến tối cậu có thể động đậy được chính là kì tích.
125 ngồi ở trước mặt La Tiểu Lâu, hưng trí bừng bừng dùng mạng thông tin của phi thuyền mà đọc tin tức.
Một lát sau mà, bỗng nhiên “ồ” một tiếng.
La Tiểu Lâu vừa liếc 125 một cái, nó đã nói, “Có chuyện xảy ra rồi”. Đồng thời đem màn hình điện tử đến, làm cho La Tiểu Lâu xem tình huống bên ngoài.
Trên màn ảnh là một con phi thuyền dân dụng, xem bề ngoài cực kỳ xa hoa, ít nhất trước kia khi La Tiểu Lâu không có tiền là không biết có tồn tại loại hình giao thông này. Mà bay xung quanh bên ngoài phi thuyền, có hai cái màu xanh biếc cơ giáp hình thú, đối với cái phi thuyền xa hoa kia tiến hành công kích.
Mặc dù cái phi thuyền xa hoa kia là phi thuyền dân dụng, nhưng hiển nhiên là cũng được trang bị hiện đại đắt tiền, hỏa lực hai cánh thực sự mạnh. Dù vậy, hai cái phi thuyền hình thú kia bị bắn trúng nhưng cũng không chịu chút ảnh hưởng, không nhừng công kích lại cái kia phi thuyền. Nói chung, hai cái cơ giáp hình thú kia chiếm thượng phong.
“Còn có kẻ cướp trắng trợn như vậy? Từ từ, 125, ngươi có thể tìm hiểu được hai cái người điều khiển cơ giáp kia là ai không?”La Tiểu Lâu bỗng nhiên nghiêm túc mà nói.
Ánh mắt 125lam quang chợt lóe, không tốn chút công sức, trước mặt La Tiểu Lâu đã là bức ảnh phóng đại về hai cái màu xanh biếc cơ giáp.
Lại một lát sau, 125 bỗng nhiên nói, “Chỉ sợ thực đã xảy ra chuyện, là bạch tuộc nhân”.
La Tiểu Lâu sửng sốt, bạch tuộc nhân là đối thủ của thú vật, bây giờ bắt đầu công kích phi thuyền của nhân loại, chúng nó đây là chính thức hướng nhân loại tuyên chiến?
“Bọn Road không cầm cự được …”. 125 nhìn cuộc chiến đang có thêm người, nói.
Quả nhiên, không bao lâu, những cơ giáp bị phái ra đi cứu viện bắt đầu không chống trả được, một trận cơ giáp còn trực tiếp rơi xuống, như là con rối đột nhiên mất đi khống chế.
Phi thuyền bên này lập tức phái cơ giáp đi cứu viện cái cơ giáp bị rơi kia, sau đó, phi thuyền cũng không dám phái thêm cơ giáp đi giúp đỡ chiếc phi thuyền dân dụng nữa. Không quá hai phút trôi qua, một trận cơ giáp màu đen xuất hiện ở trong mắt La Tiểu Lâu.
“ Nguyên Tích xuất trận rồi”. La Tiểu Lâu nhíu nhíu mày, hắn biết, dưới loại tình huống này, ngoài Nguyên Tích ra, người khác đi cũng vô dụng.
Tuy vậy, nghĩ đến độ cường hãn của bạch tuộc nhân biến dị, La Tiểu Lâu không khỏi có chút lo lắng.
Sự thật chứng minh, lo lắng của hắn đúng là dư thừa, tình huống rất nhanh xuất hiện biến hóa, hai cái cơ giáp màu xanh biếc hoàn toàn không phải đối thủ của Nguyên Tích. Một trận Liên hoàn pháo kích bắn ra, một cái cơ giáp không kịp né tránh bị nổ tung, cái còn lại bị Nguyên Tích dùng năng lượng kiếm chém bay hệ thống cung cấp năng lượng, chết máy tại chỗ. Về phần tên bạch tuộc trong đó, đang định chạy trốn, trực tiếp bị Nguyên Tích bắt sống.
“Thật tốt. Đế quốc có thể nghiên cứu địch nhân tương lai một chút rồi”. La Tiểu Lâu ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Nguyên Tích trên màn ảnh nói, à, cả hắn cũng muốn nghiên cứu trước cơ giáp của địch nhân một chút nữa.
“Chỉ sợ không được” 125 ỏ bên cạnh nói.“Giá trị nghiên cứu của bọn bạch tuộc nhân này chắc chắn không cao – nó chết mất rồi – tự sát”
La Tiểu Lâu trừng mắt. Hừ, xem ra đám xúc tua đó còn biết nghĩ. Lập tức thở dài, bất kể như thế nào, hôm nay coi như cũng là có thu hoạch. Nhưng mà, nếu như không có Nguyên Tích, chỉ sợ cứu chẳng được người mà cái phi thuyền của mình cũng bị cướp mất.
Cái phi thuyền xa hoa kia đại khái vừa trải qua một hồi kiếp nạn sinh tử, như chim sợ cành cong, thỉnh cầu Nguyên Tích cho phi thuyền của bọn họ cùng nhau đi khỏi. Road suy nghĩ cân nhắc một lúc, hướng Nguyên Tích xin chỉ thị, rồi đồng ý thỉnh cầu của bọn họ.
Tiếp đó, thuyền trưởng của phi thuyền xa hoa kia xin gặp mặt, không lâu sau, hai chiếc phi thuyền nối vào nhau, những người bên phi thuyền kia trải qua quá trình kiểm tra nghiêm mật sau cũng được tiến nhập phi thuyền của quân bộ bên này.
La Tiểu Lâu còn đang mải chú ý đến cái cơ giáp màu xanh biếc mới thu về được, còn 125 lại hướng lực chú ý về phía những người mới gia nhập.
Đi đầu đoàn là vị thuyền trưởng, bộ dáng trung niên. Đằng sau hắn, ngoài phó thuyền trưởng còn đi theo ba người, trong đó có hai người trẻ tuổi, đi đằng cuối cùng là một vị hơn ba mươi tuổi nam nhân. Nhìn khí thế sắc bén kia, chắc chắn là chiến sĩ cơ giáp.
Những người này sau khi tiến vào phi thuyền, mới phát hiện đây là phi thuyền của quân bộ. Mà nhìn thấy người đầu tiên đi tới, lại kinh ngạc mà há to miệng.
Thuyền trưởng cùng thuyền phó lập tức cúi người hành lễ, kích động đến mức thanh âm đều có chút run rẩy:“Tham kiến vương tử điện hạ”.
So với thuyền trưởng kia, hai người trẻ tuổi đi phía sau thực ra có vẻ tương đối bình tĩnh, trong đó có một người có dung mạo khá thanh tú sau khi xoay người hành lễ, nhẹ nhàng nói:“Thật sự là vinh hạnh cho thần khi được diện kiến điện hạ, Kim Tú Trình tạ ơn ân cứu mạng của điện hạ”.
Người trẻ tuổi còn lại, khi nhìn thấy Nguyên Tích thì cười khẽ, nói:“Điện hạ, đã lâu không thấy, ngài thật sự là càng ngày càng lợi hại”
aaaaaaaaa, đến rồi, đến rồi, kế hoạch dụ dỗ Nguyên ca của anh em nhà họ Kim. Thật chờ mong chap sau quá:X
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên