Fear keeps us focused on the past or worried about the future. If we can acknowledge our fear, we can realize that right now we are okay. Right now, today, we are still alive, and our bodies are working marvelously. Our eyes can still see the beautiful sky. Our ears can still hear the voices of our loved ones.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 182: Đồ Án
a Tiểu Lâu ướt đẫm mồ hôi mà nằm trên giường thở hổn hển. Trải qua cơn nguy hiểm, kết quả đạt được thật sự làm người kinh hỉ. La Tiểu Lâu mừng rỡ nhưng cũng có chút sợ hãi.
Nhưng tại sao lại xảy ra chuyện nhỉ? La Tiểu Lâu đem miếng năng lượng thạch kì quái kia đến gần quan sát. Nó nhỏ hơn các viên đá năng lượng bình thường khác, là viên mà buổi chiều Nguyên Tích chiến đấu với một con thú canh dữ biến dị. Nếu so với viên đá năng lượng mà La Tiểu Lâu dùng lúc đầu tiên thì năng lượng trong viên này cao gấp những năm lần.
Hơn nữa, thuộc tính bên trong nó cũng khác. Năng lượng thạch bình thường có thể tùy ý mà trực tiếp hấp thu, có màu sáng gần như trắng, mà viên năng lượng thạch này chỉ có thể chuyển hóa mới hấp thu được năng lượng màu xám bên trong.
Cho nên, con thú bảo hộ hồi chiều mới lợi hại như vậy? La Tiểu Lâu nghĩ đến thời gian mà Nguyên Tích dùng để giết con thú ấy, gần như cần lượng thời gian mà Nguyên Tích giết bốn con thú bảo hộ buổi sáng.
“Bây giờ ngươi thấy thế nào?” 125 ở một bên quan tâm hỏi.
La Tiểu Lâu nhắm mắt lại, chậm rãi cảm thụ “Ân, tinh thần lực tựa hồ trong nháy mắt lớn gấp ba, ý thức nguyên lực cũng đã trở lại… Ta không sao, cảm giác thực sự thoải mái”.
Trước kia La Tiểu Lâu chỉ quen ứng dụng ý thức nguyên lực, có thể nói, bản năng của hắn quen thuộc với ý thức nguyên lực hơn. Hắn thậm chí cho rằng tinh thần lực của mình tồn tại dưới hình thức ý thức nguyên lực nữa cơ.
(giải thích chút: Vì mọi người – nhân loại – đều dùng tinh thần lực để làm việc, mà La Tiểu Lâu lại dùng ý thức nguyên lực để làm việc, nên La Tiểu Lâu hiểu nhầm rằng ý thức nguyên lực của mình cũng chính là tinh thần lực)
Mà bây giờ, nhân lúc ý thức nguyên lực của hắn suy yếu, hắn mới phát giác, hai loại sức mạnh này hoàn toàn không giống nhau, hơn nữa có thể tồn tại đồng thời.
Nghĩ đến đây, La Tiểu Lâu ngồi xuống, lại lấy tiếp một khối năng lượng thạch, sau khi cẩn thận xác nhận năng lượng bên trong đúng là màu trắng mới bắt đầu đưa ý thức nguyên lực của mình vào. Trong nháy mắt, một cảm giác thoải mái lan tỏa từ đầu đến chân làm cho La Tiểu Lâu thiếu chút nữa rên lên. 125 lại lặng lẽ đem chi trước của mình đến trên tay La Tiểu Lâu. Mặc kệ là dạng năng lượng gì, chỉ cần qua tay La Tiểu Lâu đều biến thành loại năng lượng mà nó có thể hấp thu.
125 thực sự quý trọng loại năng lượng này. Cái này sẽ giúp nó có thể tự lái cơ giáp được lâu hơn.
Rất nhanh, gần như chỉ hai phút, năng lượng bên trong viên đá đã bị ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu hấp thu sạch sẽ. Ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu khôi phục một ít. Hắn nhắm mắt lại, hướng bốn phía xem xét, phạm vi quan sát được lập tức được kéo dài ra không ít. Hắn có thể nhìn đến Tiểu Kiều cùng Lý Kiệt đang ở sân bên cạnh mà khoa tay múa chân.
La Tiểu Lâu giật mình, đưa ý thức nguyên lực của mình đi vào phòng trong, đến cạnh phòng ở của Ly Tác.
Một người đàn ông đang ngồi trên ghế, một người khác thì đứng trong bóng tối thi triển quyền cước.
Lòng La Tiểu Lâu dấy lên một trận kích động, đang muốn nhìn kỹ thì người đang tập luyện kia bỗng nhiên thu động tác, hướng về phía La Tiểu Lâu mà nhìn, ánh mắt nghiêm khắc quen thuộc. Người đó đúng là Nguyên Tích.
Bị loại khí thế cường đại như thế bức bách, La Tiểu Lâu phải nín thở. Giờ hắn mới biết mình ỷ quá vào ý thức nguyên lực mà coi thường những người có thực lực mạnh mẽ. Sự thực là có một số ít cường giả cũng có cảm quan rất nhạy bén. Ít nhất thì Nguyên Tích đã phát hiện ra hắn. Hơn nữa, khi Nguyên Tích tỏa ra uy áp của một cao thủ thực sự, La Tiểu Lâu lập tức cảm thấy hột hoảng.
Nhưng mà, rất nhanh, khi mà Ly Tác thấy Nguyên Tích dừng tập và đang định nghi vấn, Nguyên Tích lại lần nữa bắt đầu luyện tập các động tác, giống như là cái gì cũng chưa phát sinh cả.
La Tiểu Lâu âm thầm chảy mồ hôi, hiểu được là Nguyên Tích đã biết hắn đang rình coi. Tuy rằng điều này cũng không quang vinh gì, nhưng La Tiểu Lâu vẫn có chút không nỡ rời mắt. Nếu là người khác thì La Tiểu Lâu tuyệt đối không thèm nhìn kỹ, cho dù là cần phải trinh sát địch nhưng thế nào thì cũng không tránh khỏi việc xem nhẹ một chút chi tiết nhỏ nhặt.
Nhưng với Nguyên Tích thì khác, La Tiểu Lâu không cầm lòng nổi mà cảm thấy có chút ngứa.
Động tác của Nguyên Tích vẫn như trước, từ chậm đến mau. Dần dần, ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu cũng không quan sát được kịp tốc độ của Nguyên Tích. Trước kia, khi Nguyên Tích luyện tập thể lực, mắt thường của La Tiểu Lâu đã thấy không rõ rồi, nhưng nếu có thêm ý thức nguyên lực thì khác, ít nhất hắn có thể nhìn thấy quý tích của các động tác. Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy có chút gắng gượng.
Thể lực của Nguyên Tích đã được đề cao tới một mức độ khó có thể tin được. Không đúng! La Tiểu Lâu đột nhiên nghĩ tới một việc. Môi trường của Bụi động này vẫn có ảnh hưởng tới Nguyên Tích, cho nên khi mới tới, Nguyên Tích mới yếu như vậy. Nhưng bây giờ, Nguyên Tích rõ ràng còn mạnh hơn cả trước kia. Mấy ngày nay, La Tiểu Lâu mỗi ngày đều đi theo Nguyên Tích, biết những cố gắng cùng gian khổ mà ‘nhà mình’ phải trả giá, cũng chứng kiến việc hắn tiến bộ dần. Thế nhưng, hắn thật không nghĩ rằng, tốc độ phát triển của Nguyên Tích lại lớn như vậy.
Tán thưởng một lát, La Tiểu Lâu lưu luyến mà dời tầm mắt. Kỳ thực có xem tiếp thì hắn cũng chẳng nhìn ra được cái gì nữa. Tựa như là một người không có tí thiên phú võ thuật nào học lỏm võ công của cao thủ, kỳ thực chả thu được cái gì hết.
Thấy không rõ được động tác thì nhớ được cái gì đâu.
La Tiểu Lâu quan sát đến người ở bên cửa sổ. Ly Tác lão nhân mỉm cười mà nhìn Nguyên Tích, trong nụ cười còn có thêm một tia phiền muộn, miệng thì thào lẩm bẩm “ Tuy đã tìm được truyền nhân thích hợp nhất rồi, nhưng nếu người thừa kế chi thứ lại mạnh hơn chi chính thì có hơi …
(trong một gia tộc võ học, người chủ gia tộc truyền thụ võ công cho các con. Sau khi ông ta mất thì giao lại quyền quản lý phái võ cho con trưởng chẳng hạn.
Con cháu môn đệ của người con trưởng đó gọi là chi chính, mà con cháu môn đệ của những người con khác sẽ là chi thứ)
La Tiểu Lâu tuy không biết ý nghĩ của Ly Tack, nhưng tóm lại là nói Nguyên Tích lợi hại, không khỏi kiêu hãnh mà cười.
Hắn hít vào một hơi, lại lấy ra một khối năng lượng thạch bậc một.
Mắt của 125 đều nhanh tỏa sáng. Nó lần đầu tiên được nếm thử mùi ngon. Trước kia tuy nó cũng biết cách để tăng thời gian tự điều khiển cơ giáp nhưng cũng không có ai dung túng nó như vậy. Cho nên, khi La Tiểu Lâu vừa mới đặt tay lên năng lượng thạch, chân trước của nó cũng lập tức dán lên.
La Tiểu Lâu cũng chẳng để ý tới, bắt đầu hết sức chăm chú mà rèn luyện tinh thần lực. 125 cường điệu lại nhiều lần rằng chỉ cần khôi phục ý thức nguyên lực là được, nhưng La Tiểu Lâu thời gian này phải trải qua sự khốn khổ khi không có ý thức nguyên lực, thực sợ sẽ lại có gì đó ngoài ý muốn phát sinh, hắn quyết định rèn luyện cả ý thức nguyên lực và tinh thần lực. Ý thức nguyên lực lợi hại thì lợi hại thật, nhưng chắc là tinh thần lực sẽ không đột ngột biến mất như thế.
Mãi cho đến khuya, La Tiểu Lâu mới luyến tiếc mà thu hồi năm miếng năng lượng thạch bậc một đã dùng xong, nằm lại trên giường. Một là do lời nhắc nhở của 125, một là do chính hắn đã bắt đầu thấy mệt mỏi. Ngày mai bọn họ còn muốn đi ra ngoài sớm, bây giờ ngủ, ít nhất cũng còn được vài tiếng.
Nguyên Tích hai giờ sáng trở về. Mấy ngày nay hắn đều quen vậy. Trước mười hai giờ hắn sang phòng Ly Tack học võ công mới, sau mười hai giờ thì hắn tự rèn luyện thêm hai tiếng.
Ngày hôm sau, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu đi khu giao dịch ở trung tâm khu D. Nguyên Tích nhìn không chớp mắt, trước đưa La Tiểu Lâu đến khu chợ. Đi lại ở đây lúc này phần lớn là bà chủ gia đình và những người không cần phải ra ngoài đánh kiếm năng lượng thạch. Nguyên Tích thấy nơi này đông đúc ồn ào mà nhăn mặt lại, gắt gao đi theo La Tiểu Lâu nhìn hắn mua thức ăn, mua cơm, mua mì.
La Tiểu Lâu cố ý mua đồ dùng làm bếp cùng gạo và mì, và cả … trộm nhìn thoáng qua Nguyên Tích, phát hiện tên kia mặt không đổi sắc nhưng tim rõ ràng đập nhanh hơn chút, lập tức xoay người mua mấy con cá cùng hai hộp điểm tâm thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào. La Tiểu Lâu lại liếc nhìn Nguyên Tích, phát hiện hắn vẫn là bộ mặt ban nãy, nhưng khóe miệng rõ ràng hơi kiều lên, trong mắt là sự hạnh phúc cùng thỏa mãn khó gặp.
La Tiểu Lâu cố nén ý cười, phải nhịn, phải nhịn, nếu mình thực sự cười ra tiếng, Nguyên Tích nhất định sẽ ‘thẹn quá hóa giận’.
Đồ trong khu D dù đắt thật nhưng vẫn còn trong khả năng chấp nhận. Bọn họ mua hết tổng cộng là nửa khối năng lượng thạch bậc một. Nơi này tuy có lưu hành tiền nhưng có thể dùng trực tiếp năng lượng thạch. Nếu cần thối tiền lẻ, thương nhân sẽ trực tiếp tìm tiền lưu thông thối lại cho bọn hắn.
(Tiền thối: Tiền thừa trả lại:> ai ở miền Bắc là không quen với từ này lắm)
Đương nhiên, nếu Nguyên Tích không đi cùng, tiền mua đồ này còn có thể mất nhiều hơn. Ở môi trường sinh tồn vạn phần ác liệt như Bụi động này, câu nói ‘cường giả vi tôn’ thật sự được chứng minh đến mức tối đa.
La Tiểu Lâu quay đầu nhìn Nguyên Tích đang đứng bên cạnh. Hắn gần như đã thích nghi hoàn toàn với môi trường nơi đây, không có vẻ gì là yếu ớt như lúc mới tới nữa, nhất là sau khi được học cổ võ, giống như một thanh bảo kiếm toát khỏi vỏ, sắc bén đến lóa mắt, tựa như giống như hồi còn ở đế đô, tuy không nhận được niềm kính yêu hay kính nể của mọi người, nhưng đồng dạng hấp dẫn tầm mắt của mọi người chung quanh.
La Tiểu Lâu cảm thấy trong lòng trướng đầy sự hạnh phúc cùng kiêu ngạo. Đúng vậy. Một người mạnh như vậy … mấu chốt là hắn còn rất tuấn mỹ – người này là của La Tiểu Lâu hắn!!
125 thật mất mặt thay cho ba nuôi này của mình, lâu như vậy rồi mà hắn vẫn còn chảy nước miếng với Nguyên Tích. Cứ mãi như vậy, dựa theo kết cấu kịch mà đoán, sẽ xuất hiện việc trượng phu tự cao tự đại, làm nên chuyện ‘di tình đừng luyến’, sau đó làm cho thê tử ăn mọi đau khổi, trái tim tan nát như tro, trượng phu mới đột nhiên tỉnh ngộ rằng thê tử mới là người hắn yêu!
Nghĩ đến đây, 125 cảm thấy con chip trong người mình cũng bắt đầu nóng lên.
Mà Nguyên Tích thì đang đi, bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, ho khan một tiếng, quay đầu mà liếc mắt cảnh cáo La Tiểu Lâu một cái “Ngươi nếu dám rình coi một người đàn ông khác … giống như tối qua, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
La Tiểu Lâu ngây người, lập tức lắc đầu, trong lòng thì thầm nghĩ, tức là rình coi trộm Nguyên Tích ngươi thì không làm sao cả đúng không…
Nguyên Tích tựa hồ còn hơi lo “Bây giờ! Thề với ta!”
La Tiểu Lâu thở ra “Được rồi, ta thề rằng trừ ngươi ra, ta sẽ không nhìn lén một người đàn ông nào khác”
Nguyên Tích vừa lòng mà gật gật đầu, cuối cùng, bổ sung một câu “Nếu bị cao thủ phát hiện, ngươi có thể gặp nguy hiểm, nhất là khi không có ta ở bên cạnh”
Ooooo
Giữa trưa, nhìn nơi mà Nguyên Tích đang hướng mắt tới, La Tiểu Lâu nuốt nuốt nước miếng, quyết định trở về nấu cơm. Hắn cũng chán ăn viên thực phẩm chức năng lắm rồi. Lúc còn ở hoàng cung, quản gia tổng quản đã từng ngầm ám chỉ, Nguyên Tích tuy rằng tính tình kiều ngạo, nhưng không phải không thể chịu khổ. Trước đây có lần đi huấn luyện, hắn ba tháng liền đều ăn viên thực phẩm chức năng nhưng từ đầu đến cuối cũng chưa kêu ca gì. Có lẽ đây là một loại phương thức biểu đạt sự quan tâm của Nguyên Tích. Lấy tính cách không được tự nhiên của Nguyên Tích,đây không phải là điều không thể.
Cơm trưa, La Tiểu Lâu bê ra một bàn ăn phong phú, ngay cả Ly Tác đều không nhịn được mà ngồi vào bàn đầu tiên. Mà Nguyên Tích thì chỉ dùng một bước chân mà nhanh chóng nhảy vào phòng bếp, nhìn thấy Ly Tác đã ngồi đấy mới cố nén sự vội vàng mà bình ổn lại.
La Tiểu Lâu thu thập xong xuôi, theo thói quen mà gọi Nguyên Tích vào hỗ trợ. Nguyên Tích trừng mắt với La Tiểu Lâu một cái, vẫn tiến vào. Trong lòng hắn yên lặng mà thầm nghĩ, được rồi, dù sao Road cùng những người khác cũng không ở đây, không ai nhìn thấy hắn mất mặt đi làm việc dọn bếp như thế này…
Nguyên Tích cùng Ly Tác ăn nhiều hơn nói chuyện. La Tiểu Lâu vừa ăn vừa tủm tỉm cười. Thật sự hạnh phúc quá, đây mới là chuẩn mực yên ấm hòa thuận của một gia đình bình thường.
Ly Tác thỏa mãn mà dùng bữa xong, La Tiểu Lâu lại cầm một bao điểm tâm đưa cho ông “Đại thúc, ngài ăn miếng điểm tâm ngọt này đi”
Ly Tack sáng mắt lên “Của Ngũ Sinh gia sao? Được lắm, được lắm, điểm tâm nhà hắn đúng là tốt ăn nhất đấy!” Nói xong vui vẻ mà đón nhận, sau đó liếc mắt nhìn đồ đệ yêu một cái. Haizz, tiểu tử nay! Thiên phú thật hiếm thấy, trăm năm khó gặp được một người không nói, mắt chọn vợ vậy mà cũng tốt như vậy nữa chứ…
Sau khi ăn xong, Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu đi đến khu khai thác năng lượng thạch cấp hai. Khi hai người tới, Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều cũng đã ở đó đợi sẵn rồi. Mà Nguyên Tích bọn họ đến, mấy người khác của cổ võ quán Y gia cũng vừa lúc tiến vào, nhìn thấy bọn họ, nhận ra Nguyên Tích chính là người được chọn mà không thức thời từ chối, không khỏi châm chọc và cười nhạo mấy câu.
Lý Kiệt coi như không thấy chuyện ấy, vẫn nhiệt tình chào hỏi Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu. Nguyên Tích thì coi những kẻ đó không ở trước mắt, thực tế hắn chẳng thèm để ý. Nhưng La Tiểu Lâu thì tức đỏ mặt, La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, may mà Nguyên Tích không đi Y gia, cái nơi ấy thực chẳng có gì tốt đẹp.
Bốn người cũng không rề rà, lập tức cẩn thận mà đi vào sơn động. Ai cũng hiểu, thú bảo vệ cấp một cùng thú bảo vệ cấp hai là khác nhau một trời một vực, không phải chỉ đơn giản là mạnh gấp đôi. Hơn nữa, bởi vì chưa từng tới, mọi người đều vô cùng tò mò.
Bọn họ cũng không dám đi xa, tuyển một con thú bảo vệ gần nhất. Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều đều rút ra vũ khí, hết sức che chở Nguyên Tích mà lao lên trước.
Vũ khí của hao người họ đều là đao. Đao của Lý Kiệt thậm chí còn lớn hơn của Lý Kiệt một chút, nhưng điều ấy cũng không ảnh hưởng gì đến khả năng sử dụng của nàng cả.
Trong nháy mắt khi giao thủ, ba người lập tức cảm giác được sự lợi hại của thú bảo vệ năng lượng thạch cấp hai. Tốc độ nó nhanh đến nỗi chỉ còn lại tàn ảnh, hơn nữa cái đầu rất lớn, vô cùng hung mãnh!
Tiểu Kiều lúc đầu còn phối hợp được với Lý Kiệt, khẩn trương mà ra tay, thế nhưng không được mấy chiêu, sự hợp tác của bọn họ bắt đầu rời rạc, loạn hết cả lên. Nàng rốt cuộc hiểu được bên Y gia tại sao lại gọi nhiều người cùng đi đánh thú bảo hộ cấp hai như vậy.
Tiểu Kiều xuất thần làm tình huống càng không xong! Con thú bảo hộ phát hiện ra Tiểu Kiều là người yếu nhất trong ba người, toàn lực công kích nàng. Tiểu Kiều sợ tới mức đứng người, không biết nên ứng đối như thế nào. Tiến lên thì tuyệt đối sẽ thua, mà lui về thì sẽ càng chết nhanh hơn. Nàng không nhanh bằng con mãnh thú kia. Chưa kịp lui về thì con quái ấy đã đuổi kịp mất rồi.
Ngay tại thời khắc đầy nguy cơ ấy, Lý Kiệt đẩy mạnh Tiểu Kiều ra, chính mình lao về phía con thú dữ. Tiểu Kiều tái xanh mặt. Lý Kiệt lần này khẳng định sẽ bị trọng thương.
Nhưng mà, ở khắc giây cuối cùng, con thú bảo hộ bỗng nhiên xoay người, rít lên đau đớn. Hai người vừa thoát chết ngẩn ra, ngơ ngác mà nhìn mới phát hiện, Nguyên Tích từ đằng sau tấn công con thú, hơn nữa thanh hắc kiếm đã đâm sâu vào lưng con mãnh thú.
Nguyên Tích liếc nhìn con thú, khi nó huy móng vuốt tấn công lại, nhanh chóng tránh khỏi tầm sát thương, kiếm trong tay cũng vững vàng mà rút ra khỏi người con thú dữ, một vệt sáng lóe lên. Trên người con thú lại có thêm một đạo vết thương nữa.
Con thú hét thảm một tiếng, sau lưng đã bị thương nặng, cột sống bị gãy, nó thậm chí không thể đứng thẳng được.
Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều vẫn đang mải trợn mắt há mồm, Nguyên Tích đã đi về phía con vật không thể cử động kia, một kiếm xoẹt qua cổ họng, kết thúc trận mở màn của ngày đi săn này.
La Tiểu Lâu mỉm cười. So với đôi hàng xóm kia, Nguyên Tích đã ở một đẳng cấp khác hắn. Hơn nữa, cổ võ của Nguyên Tích rốt cuộc cũng đã có chút thành tự rồi.
Thu lấy viên năng lượng thạch cấp hai, Nguyên Tích đi hướng hai người kia thúc giục họ hoàn hồn. Lý Kiệt cùng Tiểu Kiều cũng đã tỉnh táo lại, Lý Kiệt hú lên quái dị “Nguyên đại ca, ngươi thật là lợi hại, về ngươi nhất định phải chỉ bảo thêm cho người huynh đệ này”
La Tiểu Lâu đang định đi theo bọn họ, bỗng nhiên từ phía sau có người hỏi hắn “Xin hỏi, ngươi có phải là La Tiểu Lâu?”
La Tiểu Lâu xoay người, phát hiện phía sau mình đang đứng hai người. Một người thanh niên trong đó sắc mặt hòa khí nói “Xin chào, mạo muội tiến tới quấy rầy ngươi, là bằng hữu của chúng ta giới thiệu cho chúng ta tới đây. Nghe nói ngươi … có thể sửa chữa kiếm năng lượng?”
“Đúng là thế, nhưng không dám nói trước là sẽ sửa được hết, còn cần phải xem trước đã” La Tiểu Lâu miệng thì khách khí nói, trong lòng thì vui như hoa nở. Năng lượng thạch của hắn lại đến rồi.
“Làm ơn nhìn giúp xem với” Người thanh niên kia vô cùng khách khí, đem vũ khí của mình đưa tới.
La Tiểu Lâu quay lại nói mấy câu với đám người Nguyên Tích, bắt đầu giúp hai người kia sửa vũ khí.
Người nói chuyện ban nãy muốn gia công thêm một chỗ chứa năng lượng thạch trên thanh kiếm, mà người bên cạnh hắn thì muốn chữa lành lại vết nứt trên thanh kiếm.
Đây cũng không phải yêu cầu gì khó, vì thể hiện sự chuyên nghiệp của mình, La Tiểu Lâu thậm chí còn bảo 125 lấy ra một ít dụng cụ sửa chữa cơ giáp của mình, bắt đầu tiến hành sửa chữa.
Những yêu cầu kia nếu dùng ý thức nguyên lực thì tí là xong, nhưng nhìn hai thanh kiếm ở trước mặt, La Tiểu Lâu bỗng nhiên nổi lên một ý niệm khác người. Hắn muốn thí nghiệm sự khác nhau trong việc ứng dụng ý thức nguyên lực và tinh thần lực vào việc sửa chữa vũ khí.
Vì thế khi gia công cho thanh kiếm của người thanh niên đầy hòa khí kia, hắn sử dụng ý thức nguyên lực, mà người vóc dáng thấp bé kia thì hắn dùng tinh thần lực để sửa cho. Sau khi xong xuôi, hắn thuận tiện giúp hai người thúc giục năng lượng thạch, thức tỉnh lại ngọn lửa trên vũ khí, một cái có màu hồng chanh, một cái có màu đen tím.
NGười thanh niên có vũ khí được ý thức nguyên lực sửa cho vô cùng kinh hỉ, kiếm năng lượng của hắn vốn tưởng đã thức tỉnh được lửa năng lượng đến mức cực hạn rồi, không ngờ giờ đây vẫn còn có thể mạnh hơn nữa. Người vóc dáng nhỏ hơn kia cũng đồng dạng kích động, nhưng ngọn lửa thì không được mạnh bằng người bạn của mình, hơi chút buồn bực. Nhưng mà, hắn vẫn vô cùng thống khoái mà thanh toán phí sửa chữa là hai khối năng lượng thạch cấp hai, mà người bạn kia của hắn thì đưa ba miếng.
La Tiểu Lâu cười tủm tìm đầy khách khí nhận lấy, đang muốn cảm ơn hai người đã chiếu cố đến sinh ý của hắn, bỗng nhiên ngây dại.
Trên cánh tay áo hai người đều có một cái phù hiệu, mặt trên thêu hai cái văn tự khó hiểu.
“Sao vậy? Ngài có chuyện gì à?” Người thanh niên thấp hơn kinh ngạc hỏi.
La Tiểu Lâu giơ tay chỉ vào phù hiệu của họ, cố gắng che dấu sự khác thường trong giọng nói, hỏi “Xin hỏi, đồ án này là có ý nghĩa gì?”
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên