Hầu hết những thành quả quan trọng trên đời đều được tạo ra bởi những người dù chẳng còn chút hy vọng nào nhưng vẫn kiên trì theo đuổi điều mình mong ước.

Dale Carnegie

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 310
Phí download: 15 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 422 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 00:42:44 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 66
́
“Tại sao lại tủi thân chứ, Nguyên Tích đại nhân quá khách khí rồi, cử hành hôn lễ trước mặt thầy tế và tộc trưởng, với công chúa bậc nhất của ——” Một cô gái hoạt bát nói.
Chỉ có điều lời nói của cô chưa xong, Lai Á đằng sau vẫn luôn mỉm cười nhìn Nguyên Tích bỗng nhiên biến sắc, lớn tiếng cắt đứt lời cô: “Tiểu Ảnh, im ngay.”
Cô gái giật mình, lập tức cúi đầu lùi về phía sau. Lai Á ngày hôm nay mặc một bộ y phục màu trắng tinh xảo, mái tóc màu lam nhạt được quấn lên, trang điểm nền nhã, so với lần đầu gặp mặt thì lại càng thêm phần xinh đẹp thanh thuần. Thế nhưng, khuôn mặt mỹ lệ kia của nàng lại đang trắng bệch. Nàng nhìn Nguyên Tích, qua một lúc lâu mới nói: “Anh đã tỉnh lại, đúng không?”
Lời vừa dứt, mọi người chung quanh sững sờ, nghi ngờ nhìn Nguyên Tích và La Tiểu Lâu.
Nguyên Tích lạnh nhạt nói: “Khi các người khống chế ta, nên nghĩ đến giờ phút này rồi chứ.”
Lai Á cắn môi, giọng khàn khàn: “Ta, ta chỉ thật không ngờ lại nhanh như vậy.”
Nguyên Tích lạnh lùng nhìn nàng, hắn vươn tay nhẹ nhàng đẩy đầu La Tiểu Lâu vẫn đang nhìn Lai Á ra phía sau, tay phải giơ lên chạm tới chiếc ấn không gian lộ ra trên cổ.
Đúng lúc này, một đám người xa xa đuổi tới, người đi đầu tiên chính là vị tộc trưởng đang được người đỡ.
Mái đầu của tộc trưởng đã bạc trắng, xem ra hiện tại tinh thần của ông đã suy sụp hơn rất nhiều. Ông run rẩy tiến lên phía trước vài bước, khom lưng cực thấp với Nguyên Tích.
Vành mắt Lai Á đỏ lên, lập tức chạy qua, gọi: “Ông!”
Mọi người chung quanh cũng hoảng hốt, tộc trưởng tối cao được người người tôn kính của bọn họ lại thực hiện đại lễ này với Nguyên Tích, mà lại còn là xin lỗi.
Tộc trưởng không để ý đến những người khác, chỉ trầm thấp mệt mỏi cất tiếng, “Nguyên Tích đại nhân, chuyện này đều là do ta quyết định, ta xin lỗi ngài, tất cả hậu quả ta đều nguyện ý gánh chịu, những người khác trong bộ tộc đều vô tội, bọn họ thậm chí còn không biết thân phận của ngài, xin ngài nghìn vạn lần hãy tha thứ cho bọn họ, dù ta có phải ra đi thì cũng sẽ vẫn vô cùng cảm kích.”
“Không! Ông nội!” Rốt cục Lai Á cũng không kiềm chế được, bật khóc. Nàng đẩy tay tộc trưởng, tiến lên phía trước vài bước, quỳ gối trước mặt Nguyên Tích, đôi mắt nàng rưng rưng vậy mà lại càng thêm phần tinh tế quyến rũ. Nàng nghẹn ngào: “Nguyên Tích đại nhân, là ta sai, nếu có thể làm dịu cơn lửa giận của ngài, thì ngài hãy giết ta đi.”
La Tiểu Lâu nhíu mày, chuyện gì vậy? Bọn họ lại sợ Nguyên Tích như thế, cho dù hắn đã tỉnh lại nhưng bọn họ cũng không phải là không có cơ hội sống sót, Nguyên Tích có lẽ sẽ không định tiêu diệt cả bộ tộc đấy chứ…
“Lai Á! Cháu lui xuống cho ta!” Tộc trưởng vội vã nghiêm khắc nói.
Nguyên Tích không màng đến Lai Á đang quỳ trên mặt đất, chỉ nhíu mày nhìn tộc trưởng, mở miệng hỏi: “Ý của ông là người khác không biết thân phận của ta, nhưng ông thì lại biết?”
Một người mặc đồ đen vẫn luôn im lặng bên cạnh tộc trưởng bỗng nhiên bước lên phía trước một bước, mở miệng cất tiếng: “Sự thật là, chúng tôi cũng không biết thân phận của ngài ở Liên bang, chỉ biết ngài có thân phận phù hợp với lời tiên đoán của tộc Nhân Ảnh chúng tôi.” Giọng nói của người này hết sức đặc biệt, sắc bén mà có chút vặn vẹo, khiến người nghe cực kỳ khó chịu.
Nguyên Tích biến sắc, người kia lập tức nói tiếp: “Xin ngài hãy nghìn vạn lần nghe tôi nói xong rồi sau đó mới quyết định xử trí chúng tôi như thế nào, dù sao ở đây cũng không có ai là đối thủ của ngài.”
Nguyên Tích hừ một tiếng, lạnh lùng nói: “Hy vọng sau khi các người giải thích, có thể cho ta đủ lý do để tha thứ tộc Nhân Ảnh các người. Ta vốn không định giết người, nhưng tộc Nhân Ảnh vẫn luôn là tội phạm quan trọng bị Liên bang phát lệnh truy nã.”
Khi nghe người mặc đồ đen nói, sắc mặt của tộc trưởng bắt đầu trở nên sầu thảm, mọi người xung quanh cũng từ từ cúi đầu, vẻ mặt bi thương.
Người mặc đồ đen tiến lên phía trước một bước, nhưng vẫn không vén tấm vải trên đầu mình xuống, thân hình gầy còm đứng thẳng tắp, dùng giọng điệu quái dị mà nói: “Vấn đề ngài nói kia, cũng chính là nguyên nhân chúng tôi thỉnh cầu tới ngài. Tộc Nhân Ảnh là bộ tộc bị nguyền rủa, Liên bang chưa bao giờ chịu thừa nhận chúng tôi.”
“Nếu bị bắt được thì sẽ không bị giết, mà là bị đưa tới Viện Dị Dạng —— Toàn bộ những chuyện tàn nhẫn của Liên bang mỗi ngày đều phát sinh từ nơi đó.” Người mặc đồ đen chậm rãi nói.
La Tiểu Lâu thầm hoảng sợ. Viện Dị Dạng, nếu nhớ không lầm, lúc quân đội tìm bắt dị thú đã nói, nếu tóm được thì sẽ đưa đến Viện Dị Dạng, nơi đó —— Không được, cậu vĩnh viễn không muốn đến cái nơi đó. Nghĩ tới đây, cánh tay đang bám chặt Nguyên Tích của La Tiểu Lâu bỗng nhiên buông lỏng, sáng nay cậu hãy còn nghiêm túc suy xét cuộc sống về sau của mình và Nguyên Tích.
Huyết thống của cậu như vậy, lấy cái gì để nghĩ đến chuyện về sau của bọn họ chứ?
Đang nghe người của tộc Nhân Ảnh giải thích, Nguyên Tích dường như cũng cảm nhận được tâm tình của La Tiểu Lâu, bèn quay đầu lại thắc mắc nhìn cậu một cái, trong mắt mang theo vẻ quan tâm không cho phép bỏ qua, sau đó, một lần nữa nắm tay cậu rồi mới nhìn người đối diện trước mặt.
“Đó là bởi vì các người đã làm những chuyện rất tàn nhẫn, không có nhân đạo, nên liên bang toàn bộ tinh cầu mới không thừa nhận sự tồn tại của các người.” Nguyên Tích chợt nói.
Người kia cười thảm một tiếng, “Tôi rất vinh hạnh rằng ngài đã không nói thẳng chúng tôi không phải là con người, đó chính là định nghĩa của Liên bang dành cho chúng tôi. Thế nhưng vì sao lại nói người tộc Nhân Ảnh chúng tôi tàn nhẫn vô nhận đạo? Ngài nhất định sẽ trả lời, trong ghi chép của Liên bang, chúng tôi hung ác đến nỗi thiên lí khó dung.”
“Nhưng sự thật là chúng tôi chưa hề làm gì, chúng tôi không sử dụng Ảnh Tử để khống chế tư tưởng con người, khiến họ tự giết hại lẫn nhau, cũng chẳng bắt cóc bất kì một người Liên bang nào.” Người mặc đồ đen nói tiếp, “Hơn nữa, tộc Nhân Ảnh chúng tôi ban đầu có tên là tộc Nhân Ưng, bởi bộ tộc chúng tôi không phát triển, không có cơ giáp, chỉ dựa vào chim ưng làm phương tiện đi lại. Đồng thời, bộ tộc chúng tôi xây dựng võ cổ đại, tinh thần lực mạnh mẽ hơn rất nhiều so với con người chốn ấy. Khi chiến đấu thì dựa vào tinh thần lực, chim ưng cũng là đồng bọn chiến đấu quan trọng nhất của chúng tôi.”
tên gọi thuật khống chế của họ.
“Người Liên bang đầu tiên bộ tộc chúng tôi gặp là một đội ngũ khoa học khảo sát, trong số họ có người bị thương, vì vậy người của bộ tộc chúng tôi phải cứu giúp. Cuối cùng, nó lại trở thành chuyện hối hận nhất của chúng tôi, không lúc nào là chúng tôi không ân hận, tại sao lúc ấy lại cứu người Liên bang. Nhóm người khoa học đó phát hiện chúng tôi có thể sử dụng tinh thần lực khống chế trùng thú, kiểm tra tinh thần lực của bộ tộc chúng tôi, nhận thấy trình độ cao hơn hẳn với tiêu chuẩn theo quy định của Liên bang các ngài. Bọn họ muốn mang vài người đi trợ giúp thực nghiệm, chúng tôi không đồng ý, đều là người trong bộ tộc của mình, chẳng ai lại bằng lòng đi làm vật thí nghiệm cả.” Nói đến đây, giọng nói của người mặc đồ đen đã tràn ngập sự căm hận.
“Nhưng một tháng sau, nhóm người khoa học này lại mang theo quân đội Liên bang tới, nói chúng tôi không phải là con người, muốn bắt trở về. Chúng tôi hăm hở phản kháng, Liên bang liền nhân cơ hội gán cho chúng tôi đầy tội danh, bắt được người tộc Nhân Ảnh phải mang về, kiểm nghiệm tinh thần lực, thậm chí còn mở não bộ để kiểm tra, căn bản không đối xử như con người với chúng tôi. Bọn họ còn thêu dệt tội danh cho chúng tôi, giả tạo chứng cứ. Tất cả những điều đó chẳng qua là vì căn nguyên, người Liên bang quá sợ hãi ngoại tộc, bọn họ không thể chấp nhận bất kỳ một ai có thể sỡ hữu tinh thần mạnh mẽ như thế.”
Nguyên Tích dần nhíu mày lại, La Tiểu Lâu cũng bắt đầu cảm thấy không nuốt trôi nổi, trời ơi, sau này kết quả của cậu sẽ không phải như vậy chứ —— Cậu thực sự chính là thú…
“Khi chúng tôi gặp phải cảnh bị quân đội Liên bang truy bắt thì sẽ tự nhiên phản kháng lại, vì vậy mà tội danh lại càng lúc càng lớn hơn, thế nên, tộc Nhân Ảnh chúng tôi hoàn toàn không còn chốn mưu sinh. Nhiều năm trước, chúng tôi đã trốn lên được tiểu hành tinh này, bởi đây là hành tinh quanh năm bị bão hạt nhân đánh quét, con người không có cách nào để sinh tồn, cho dù có bị quân đội phát hiện thì cũng sẽ nhanh chóng được buông tha. Ở khắp nơi trên tiểu hành tinh này, chúng tôi bố trí những trang thiết bị lợi hại của tất cả tinh cầu có thể giám thị, nếu có người xuất hiện, chúng tôi sẽ ra sức thúc đẩy trùng thú đuổi người đi khỏi đây.”
Sắc mặt của Nguyên Tích khó coi thêm vài phần: “Ý của ông là, trùng thú mấy ngày nay vẫn luôn đuổi theo thăm hỏi chúng ta là kiệt tác của các ông?”
Người mặc đồ đen run rẩy, lập tức nói: “Không, không phải vậy, trùng thú biến dị ban đầu sẽ tập kích con người, sau một tuần sẽ không còn nữa. Chỉ có một lần, một đồng môn trong số các ngài nói ra nơi này có chỗ an toàn, chúng tôi lo sợ bị bại lộ nên mới ra tay, thế nhưng tuyệt nhiên không có chuyện gì.”
“Là Mộ Thần?” La Tiểu Lâu khẽ nhắc tới, quả nhiên thông minh quá cũng bị người khác chú ý.
“Cốc Phong Tức này là vách núi đường cùng duy nhất bão hạt nhân không kéo tới, tôi nghĩ phía trước có nhiều vách núi địa hình cát lún như vậy làm ngụy trang, quân đội sẽ không thể phát hiện ra chúng tôi.”
Nguyên Tích nheo mắt nhìn y, “Các ông đã không muốn bị phát hiện, vậy tại sao còn muốn khống chế ta?” Chỉ cần vừa nghĩ đến chuyện mình bị kẻ khác khống chế tinh thần, lửa giận của Nguyên Tích lại bắt đầu bốc lên, đây là điều hắn khó chấp nhận nhất.
Nếu thật sự kết hôn với Lai Á, Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu đang vừa đau khổ vừa căm hận cùng cực, nô lệ nhỏ bé của hắn sẽ bị tổn thương biết bao, cho dù như vậy, cũng không giống ghen tuông, a, trên người hắn còn đang lưu lại dấu vết bị cắn kìa…
Nghĩ tới đây, lông mày Nguyên Tích khẽ dãn ra, cơn thịnh nộ cũng phai nhạt chút ít.
“Chuyện này thực sự là chúng tôi đã sai. Tuy ở đây an toàn, nhưng cũng không phải là nơi cư trú lâu dài. Bão hạt nhân càng ngày càng tàn sát bừa bãi, tối đa 20 năm nữa, tiểu hành tinh này sẽ không còn cốc Phong Tức nữa, chúng tôi phải tìm kiếm lối thoát —— Đó chính là tiên đoán.”
“Vì tinh thần lực của bộ tộc chúng tôi rất mạnh, nên người nào phải cực mạnh thì mới được chọn làm thầy tế. Thầy tế lần này chính là tôi, thầy tế có thể thông qua tinh thần lực chiêm nghiệm ra tiên đoán tương lai.” Thầy tế mặc đồ đen nói tiếp, “Lần này tôi tiên đoán ra rằng, ngài sẽ trở thành cứu tinh cho bộ tộc của chúng tôi, giúp chúng tôi thoát khỏi số phận bị truy sát không được thừa nhận.”
Lúc này tộc trưởng nói chen vào: “Lời tiên đoán của thầy tế chưa bao giờ sai lầm, chúng ta không biết nên làm thế nào để thay đổi và liên kết tương lai với ngài, cuối cùng mới nghĩ ra cách gả Thánh nữ của bộ tộc chúng ta cho ngài, như vậy sau này ngài sẽ không thể từ bỏ tộc Nhân Ảnh chúng ta. Cho dù thân phận của ngài tôn quý, về sau có thể sẽ cưới thêm vợ lẽ, Lai Á của chúng ta vẫn sẽ chấp nhận. Chỉ cần giữ lại con nối dõi của ngài, ngài có lẽ sẽ không thể mặc kệ chúng tôi được nữa.”
“Chỉ là thật không ngờ, quả nhiên ngài không giống người bình thường, nhanh như vậy mà đã giải trừ khống chế tinh thần. Vì quyết định sai lầm của mình, những trưởng lão tài giỏi nhất của bộ tộc ta hiện tại đã không còn lại mấy người. Ta là tội nhân của bộ tộc mình, ta nguyện ý mặc ngài xử trí, chỉ mong ngài có thể tha thứ cho những người đáng thương vô tội trong tộc.” Nói xong lời cuối cùng, tộc trưởng cúi thấp lưng xuống.
Nguyên Tích nhíu mày nhìn người chung quanh, những người đó đang nơm nớp lo sợ nhìn hắn, dường như đang chờ đợi kết luận sinh tử của bọn họ từ hắn.
Qua thật lâu, Nguyên Tích mới nói: “Ta căm ghét nhất là những kẻ khống chế và lừa dối ta.”
La Tiểu Lâu và những người tộc Nhân Ảnh chung quanh đều trở nên run rẩy.
Nguyên Tích nói tiếp: “Nhưng lần này ta sẽ không truy cứu nữa. Có điều, nếu ta trở lại Liên bang tra ra được bất kì chỗ nào là giả, ta nhất định sẽ biến lời tiên đoán của các người trở thành sự thật, là kẻ quyết định số phận cuối cùng của các người. Nhưng, là số phận ngược lại.”
Sau một hồi im lặng rất lâu, bỗng nhiên trong đám người vang lên một trận hoan hô, Nguyên Tích không giết bọn họ, cũng sẽ không giết tộc trưởng kính yêu của bọn họ!
Tộc trưởng và thầy tế liếc nhìn nhau, bỗng nhiên cùng nhau quỳ sụp xuống trước mặt Nguyên Tích.
“Tộc Nhân Ảnh chúng tôi nguyện ý đi theo Nguyên Tích đại nhân, sau này ngài có bất kì lời kêu gọi nào, bấp chấp gian nguy chúng tôi cũng sẽ không chối từ.”
Thuận theo đại lễ của tộc trưởng và thầy tế, toàn bộ mọi người xung quanh cũng quỳ xuống.
La Tiểu Lâu đứng đằng sau Nguyên Tích ngay lập tức cảm nhận được một áp lực cực lớn, một con thú nuôi nhỏ cậu còn chưa có, ấy vậy mà Nguyên Tích đã có cả một đoàn tiểu lâu la.
Kinh khủng quá à, sau này Nguyên Tích thực sự phát hiện ra thân phận của cậu, có lẽ cậu sẽ chẳng tìm được chốn ẩn thân nào mất…
Lời tác giả: Cám ơn bình loạn của mọi người, hôm nay Judas (tên tác giả đó, Hán Việt là Do Đại) đã đọc hết bình luận cả buổi, sung sướng quá… nên chương này mới ngắn thế này. (câu này tớ giản lược và chém rất nhiều)
Chương tiếp theo sẽ nhanh chóng ra lò thôi, rời khỏi tiểu hành tinh, trở lại cuộc sống tương thân tương ái \()
Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi Cơ Giáp Khế Ước Nô Đãi - Do Đại Đích Yên