Nghịch cảnh là thước đo giá trị của một con người. Tôi trở nên mạnh mẽ hơn sau những khủng hoảng trong cuộc sống.

Lou Holtz

 
 
 
 
 
Tác giả: Cát Lâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 92 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 490 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:47:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 87: Đời Không Trả Cát-Xê Thì Không Phải Diễn
ại bệnh viện Sky…………….
Mấy chàng Pretty Boy cứ đi lại lại trước cửa phòng Jay. Ko hiểu là vì đợi nhỏ tỉnh hay đợi ai khác đây.
- Đi gì mà lâu thế ko biết – Ken lẩm bẩm (vậy là biết lí do gì rồi nhá)
- Thì ng` ta đi xe đạp mà – Ice
Nó hớt hải chạy đến, Rio lẽo đẽo theo sau.
- Jay vẫn chưa tỉnh ak – thở hổn hển
- Chưa. Mà sao 2 ng` đi lâu vậy?
- Thì có phải lúc đó đi ngay đâu, tụi tôi còn ở đó nói chuyện 1 lát.
- Thiết nghĩ đợi thế này cũng ko phải là cách hay. Chúng ta xuống căng tin bệnh viện ăn cái gì đã. OK? – JK
- Ok.
- Mọi ng` đi đi, mình ở đây đợi cô ấy tỉnh – Jun
- Vậy bọn mình sẽ mua đồ về cho cậu nha.
- Cảm ơn.
Bọn nó lôi nhau xuống căng tin bệnh viện ở dưới tầng 1 để lót dạ. Jun vào trong phòng để đợi lúc nào Jay tỉnh thì kêu bác sĩ tới ngay. Nhìn mặt mũi Jay bị trầy xước, nằm bất động trên giường bệnh, cậu ước cứ thà Jay tỉnh dậy nói móc hay đánh cậu cũng đk. Chợt điện thoại của cậu reo lên, là số của Bora.
-
- Uk, a đang ở phòng Jay. E đỡ chưa, mấy hôm nay a bận quá nên ko thăm e đk. A có đưa tiền cho chị y tá để chị ấy mua đồ cho e, thế mấy hôm nay e có ăn đk ko?
-
- Vaayju e muốn ăn gì?
- - Đk, để a kêu chị y tá mua cho e nha.
-
Jun quay sang Jay: “Chắc cô ấy chưa thể tỉnh ngay đk, mình đi 1 lát cũng ko sao, căng tin ở dưới lầu 1 thôi mà”.
- A sẽ mua về cho e, đợi a 1 lát nhé.
-
Jun chạy thật nhanh ra thang máy. Bên phòng bệnh của Bora, nhỏ ta cười gian, ko biết lại nghĩ ra trò gì nữa đây.
Nhỏ ta nhẹ nhàng mở cửa phòng Jay, đến bên giường bệnh và cầm lấy tay Jay.
- Chị ngu quá ak. Tôi chỉ cần dùng vài lời nói đã lừa đk chị 1 cách dễ dàng rồi. Nhưng càng ngày tôi càng thích a Jun đấy. Chắc các ng`, kể cả a ấy đều ko biết rằng a ấy là thần tượng trong lòng tôi. Vì a ấy mà 1 tiểu thư đài các như tôi phải hạ mình đi học mấy cái việc của bọn giúp việc. Nhục ơi là nhục. Bị các chị đối xử ko ra gì, tôi vẫn phải cố nhịn, cố tỏ vẻ đáng thương, hiền lành, mong nhận đk sự thương cảm từ phía a Jun. Tôi ko cướp a Jun mà chính chị đã đẩy a ấy càng lúc càng xa chị. Các ng` dần bị dẫn dụ vào trò chơi của tôi khiến nó càng trở nên thú vị. Từ việc lí lịch giả nè, chị đã như vậy thì tôi cũng chẳng ngại gì mà ko nói. Tôi là Nam Bora chưa ko phải là Ham Bora. Ham Bora là tên ng` giúp việc của gia đình tôi, vì giống tên nên tôi mượn đại giấy tờ của cô ta. Gia đình tôi nói giàu chẳng phải giàu, thì cũng chỉ có vài miếng đất thuộc hàng đẹp nhất của khu Gangnam, vài khu resort, vài khách sạn 5 sao ở Seoul. Nhưng chị có biết tiền của tôi ở đâu ra ko? Xin lỗi nha, cái này ko nói đk. Tiếp theo, vụ chiếc quần của a Jun. Dễ thôi mà, tôi chỉ việc đi mua đại 1 chiếc quần là đk.
Đang thao thao bất tuyệt vs câu chuyện, Bora sốc nặng khi nhìn thấy Jay đang trừng mắt nhìn mình.
- Chị…chị…chẳng nhẽ…chị…nghe thấy hết …rồi sao?
Jay gật nhẹ đầu.
- Ko … ko đk… như vậy…chị sẽ nói cho a Jun biết hết… a ấy… sẽ ko yêu tôi… Nếu đã nghe thấy hết… thì chị… - cuống lên - … phải chết.
Bora lao vào rút dây thở oxi của Jay ra. Ng` nhỏ giật lên liên tục, mạch tim cũng đập loạn lên.
- Sao đi mua đồ mà lại quên ví tiền là sao, lẫn quá đi mất – Jun vừa đi vừa lẩm bẩm.
- Là.. a Jun…sao?
“Cạch”. Jun mở cửa bước vào. Vì ko kịp chạy nên Bora chui lẹ xuống gầm giường. Thấy Jay như vậy, Jun vội chạy đi gọi bác sĩ tới. Nhân cơ hội đó, Bora cũng chạy về phòng mình luôn.
Hiện bọn nó đang ở ngoài đợi bác sĩ cấp cứa cho Jay, ko biết tình trạng nhỏ thế nào rồi.
Khoảng 1h sau, bác sĩ mệt mỏi bước ra.
- Cô bé đã qua cơn nguy hiểm. Cũng may là phát hiện kịp thời.
- Dạ, bọn cháu cảm ơn bác sĩ.
- Ko có gì, tôi có chút việc phải đi trước đây.
- Dạ, chào bác sĩ.
Nhìn qua cửa kính, thấy Jay nằm yên trên giường bệnh mà ai cũng xót xa.
- Lạ thật đấy, sao dây thở lại tuột đk nhỉ? – Ice
- Hay có ng` muốn hại chị ấy. Đừng để e biết là ai làm, nếu ko thì đừng trách – Bin tức giận.
- Nhưng Jun luôn ở bên cạnh Jay mà – Loukey.
- Thực ra thì lúc nãy mình có xuống căng tin để mua đồ ăn cho Bora. Khi quay lại thì………….
- Rất có thể trong lúc Jun ko có ở đây, kẻ đó đã ra tay. Muốn giết e ý, chắc phải là ng` có thù hằn gì sâu sắc lắm – Ren phán.
- Thôi đi ông nội, đừng có ở đấy mà suy diễn nữa – nó.
Jun ngó qua phòng Bora, thấy nhỏ ta vẫn đang yên ngủ. “Ko thể là e, đúng ko?”
----------------------------------------
Hiện bọn nó đang có mặt ở phòng Jay, ai cũng vui vẻ vì Jay đã tỉnh lại.
- Mày làm m.n lo quá ak – nó rơm rớm nước mắt.
- Chẳng phải tao vẫn đang sống sờ sờ đây sao – Jay đùa
- Thôi, khỏe là vui rồi. Tôi xin lỗi, ra viện thì về biệt thự đi – Jun
- Tôi có nghe nhầm ko, a mà cũng biết xin lỗi á?
- Vậy rút cuộc 2 ng` lại sống vs nhau hả? – Bin nói rồi chạy đi.
- Ơ cái thằng nhóc này……….
- Bora xuất viện chưa? – Jay
- Sáng mai.
- Thời gian qua, tự cảm thấy mình có lỗi vs Bora, m.n cùng qua thăm nhỏ ta nha.
Cái gì? Jayyyyyyyyyy muồn thăm Bora á? Có nghe nhầm ko vậy? 2 ng` tưởng như ko đội trời chung lại có thể vậy sao? Hay tai nạn làm con ng` ta thay đổi? Lạ, quá lạ.
Bora giật bắn mình khi nhìn thấy Jay, Jay lại còn cười cười nữa chứ. Ko biết liệu có phải Jay sang để tố cáo những việc làm của nhỏ ta hay ko. Cứ tùy cơ ứng biến vậy.
- Chị Jay, chị khỏe rồi ak? E vui quá.
- Ukm.
Bora ôm chặt lấy Jay. Jay ghé sát tai nhỏ ta thì thầm:
- Đời ko trả cát xê nên ko cần phải diễn.
- Chẳng phải chị cũng đang diễn hay sao?
- Cái này tôi học từ cô mà.
- ……………
- 2 ng`………ko tin đk đây là sự thật - JK
- Chị sẽ lại về biệt thự sống, phiền e rồi.
- Ko sao đâu chị, đó là trách nhiệm của e mà.
Nó thấy có điều gì đó bất bình thường trong lời nói và ánh mắt của Jay. Bora đã từng đối xử vs nhỏ rất tệ thì làm sao tự dưng nhỏ lại có thái độ như có chuyện j` xảy ra vs Bora đk. Trông cái điệu cười của Jay nó đã rợn tóc gáy rồi.
Cô Gái Hai Mặt Cô Gái Hai Mặt - Cát Lâm