The art of reading is in great part that of acquiring a better understanding of life from one's encounter with it in a book.

André Maurois

 
 
 
 
 
Tác giả: Cát Lâm
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 92 - chưa đầy đủ
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 490 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 03:47:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 62: Vui Chơi Ở Everlend
uối cùng thì ngày bọn nó mong đợi nhất trong tuần cũng đã tới – chủ nhật. Tuy ko phải đi học nhưng mấy người kia cũng chẳng được ngủ nướng. Đây là cái nội quy do nó đặt ra với 1 lí do rất củ chuối là ngủ nhiều thì lần sau sẽ ko dậy sớm được. Dù biết là vậy nhưng mọi người vẫn phải làm theo thôi, tại nó dọa là ai mà cố tình ngủ nướng thì sẽ cắt cơm 3 ngày, nếu còn tái phạm số ngày sẽ tăng gấp đôi. Vì vậy, ai ngu gì mà ngủ thêm tí nữa. Thế là mới có 7 giờ sáng mà cả bọn đã có mặt đông đủ tại phòng khách rồi.
-Hôm nay là chủ nhật, hay là chúng ta đi chơi ở đâu đi. Đi trượt tuyết chẳng hạn – Jay gợi ý.
-Uk, hay đấy.
-Thế các anh ko sợ đám săn ảnh ak? – nó
-Ờ ha. Hay là đến Everland đi, đó là công viên nhà tôi nên ko sợ đâu – Ken.
-OK.
-Rủ anh Loukey và Bin đi chung cho vui. Ak mà rủ thêm cả chị bạn gái anh Ren nữa – nó hào hứng.
-Ko được đâu – Jay/ Ren
-Sao 2 người………
-Cô ấy bận rồi – Ren
Tính toong……….. tính toong………
Đang bàn tán sôi nổi thì có tiếng chuông cửa. Nó vội vàng chạy ra mở cửa thì bắt gặp 1 nhân viên giao hàng.
-Cho hỏi, ai là cô Han Yong Ri ạ? – anh ta lên tiếng.
-Tôi đây, có việc gì ko ạ?
-Có người gửi cho cô cái này, mời cô kí vào đây – anh ta đưa cho nó 1 bó hoa hồng rất đẹp và 1 tờ giấy kí nhận.
-Anh có thể cho tôi biết ai đã gửi ko ạ? – nó kí vào tờ giấy đó, mặt ngơ ngác.
-Dạ ko được ạ. Chúng tôi được yêu cầu giữ bí mật thông tin của khách hàng. Chào cô.
-Vậy cảm ơn anh, chào anh.
Nó ôm bó hoa to tướng vào nhà, mặt vẫn lơ tơ mơ. “Ko biết hôm nay là ngày gì mà lại có người tặng hoa thế nhỉ?” Nó suy nghĩ 1 lúc rồi quyết định là ko nghĩ ngợi nhiều nữa, quà của ai cũng chẳng sao. Miễn nó cảm thấy vui là được rồi. Mọi người thấy nó lúc ra thì người ko nhưng đến lúc vào lại thêm 1 bó hoa trên tay thì ko khỏi tò mò.
-Của ai vậy? – Ju
-Của tôi.
-Bao nhiêu bông? – Ice
-Nhiều thế kia chắc là 99 bông rồi – Jay
-Còn có tấm thiệp này. “Baby, chúc một ngày tốt lành. I LOVE YOU”. Trời đất, ai mà tình cảm vậy? – Ice xuýt xoa
-Thế có đi chơi nữa ko? – Jun
-Có chứ, chúng ta đi thay đồ thôi – đồng thanh
Ju bước xuống với áo sơ mi xanh pastel, cardigan màu xanh cô ban, quần kaki cam đậm, giày màu nâu đất. Ren thì mặc 1 chiếc áo len màu đen kẻ trắng, quần Jeans, giày màu be. Ken mặc áo sơ mi ca rô, áo khoác đen, quần Jeans tím than, giày trắng. Jun: áo thun xám, áo khoác da nạm đinh, quần Jeans rách, bat boot màu ghi. JK và Ice mặc đồ đôi: áo nỉ có mũ màu nâu, quần Jeans, JK đeo sneaker màu nâu, Ice đeo giày lười màu nâu. Jay diện váy da xếp li đen, áo ren đen, áo khoác denim, boot ngắn cổ nạm đinh. Còn nó thì mặc áo lông trắng, váy vàng đậm, mũ lông màu vàng da, giày cao gót.
Bin và Loukey cũng đã có mặt tại biệt thự của Pretty Boy. Hai chàng này cũng diện ko kém bọn nó ít nào đâu. Loukey mặc áo sơ mi kẻ hồng nude, cardigan vàng caramen, quần Jeans, giầy vải đen. Bin: sơ mi in họa tiết, sweater dệt kim, áo khoác dáng dài, quần baggy sọc, sneaker cổ cao.
Bọn nó ra xe rồi phóng đến công viên Everland.
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên công viên rất đông. Mọi người nhanh chóng bắt sóng được sự có mặt của bọn nó nên hò hét ầm ĩ và lấy điện thoại ra chụp hình tới tấp. Để có 1 ngày đi chơi yên bình, JK thay mặt cả bọn lên tiếng:
-Chào tất cả các bạn.
Mọi người lại hò hét tiếp. Pretty Boy, Loukey, Bin ko chỉ tài năng, đẹp trai mà còn rất thân thiện. Ko những vậy còn có sự xuất hiện của nó, Ice và Jay nữa. Vì vậy mà bọn nó đã chiếm được cảm tình rất tốt của mọi người.
-Cũng như mọi người, hôm nay chúng tôi đến đây để vui chơi. Vì thế mong các bạn thông cảm. Chúc các bạn có 1 ngày nghỉ cuối tuần thật vui vẻ.
Cả đám cười toe toét. Nghe xong lời của JK, đám đông bắt đầu tản dần ra và ko hò hét nữa. Bọn nó thở phào nhẹ nhõm và bắt đầu buổi đi chơi.
Điểm đến đầu tiên là nơi gắp thú bông. Jun là người xông xáo nhất nhưng Jay mới là người gắp giỏi nhất. Biết Jun thích thú bông nên gắp được con nào là Jay cho Jun hết. Thấy Jay cứ cho Jun như vậy nên Bin cầm con thỏ bông màu hồng vừa gắp được ra chỗ Jay.
-Tặng chị này, dễ thương ko?
-Oa, đẹp quá! Cảm ơn nhóc nha.
-Cảm ơn cảm iếc cái gì, nếu thích thì để tôi gắp – Jun giật lấy con thỏ - Em cầm đi, anh sẽ tặng cô ấy con khác.
-Em tặng chị ấy chứ đâu có tặng anh.
-Thì….. anh là chồng của cô ấy, anh bảo ko là ko. Rõ chưa. Sao lúc nào nhóc cũng thích chen vào chuyện của anh chị hết vậy?
-Vì em thích chị ấy.
Bọn nó đơ luôn vì lâu nay cứ tưởng Bin chỉ quý Jay thôi. Thật ko ngờ. Hóa ra là cậu nhóc này thích Jay, thảo nào lại quan tâm Jay đặc biệt như vậy.
-Anh ko cho phép. Vì chúng ta là anh em nên em thôi ngay đi.
-Thôi, có chuyện gì đâu – Jay hét lên rồi quay sang Bin, giọng nhẹ hẳn – Bin ak, chị xin lỗi, chị chỉ coi nhóc như 1 người bạn, 1 người em thôi.
-Em hiểu. Nhưng khi nào chị còn chưa tìm được 1 nửa kia thì xin lỗi, em vẫn yêu chị.
Ko khí đang căng thẳng là thế vậy mà…….. “RẦM” – nó đá 1 phát vào cái máy gắp thú bông. Tiếng chuông báo động kêu lên, mấy người bảo vệ chạy tới.
-Thưa cậu chủ, ở đây có chuyện gì xảy ra vậy?
-Ko có gì đâu, mấy anh đi làm việc đi.
-Dạ.
Đợi đám bảo vệ đi khuất, Ken quay sang hỏi nó thì mới biết lí do nó làm vậy là vì nó gắp mãi mà chẳng được con nào, bực mình quá nên đá cho cái máy 1 phát. Trời ạ, tưởng có việc gì cơ. Nó đúng là đang giận cá chém thớt đây mà. Nếu ai vào đây chơi mà cũng làm như nó thì đã góp phần vào việc tiêu tiền hộ nhà Ken rồi
Ju thấy nó bực mình như vậy thì đưa cho nó 1 em Kitty màu hồng, Ren và Loukey mỗi người cho nó 1 con gấu, Ken thì 1 con rùa. Khỏi phải nói là nó sướng thế nào rồi, miệng cứ ngoác ra từ nãy đến giờ. Nó ko tạo ra được thành quả thì hưởng thụ thành quả do người khác tạo ra cũng được, chẳng sao cả. Ju đành phải ôm hộ nó đống thú bông để nó nhét vào balo. Trong balo của nó còn rất nhiều snack, nó sợ mua trong này sẽ đắt nên mua 1 đống để ăn dần. Cả bọn chỉ biết lắc đầu ngao ngán, đến chịu.
Sau đó, bọn nó kéo nhau ra khu đu quay. Nó ko hề biết rằng mình đã trở thành “model” bất đắc dĩ của Ju, Ken và Ren. Mấy chàng nhìn vào màn hình, hài lòng với tác phẩm của mình. Rời khỏi khu đu quay, hiện tại bọn nó đang đứng trước cổng rạp chiếu phim.
-Xem gì đây ta?
-Wormwood blood curse – Ren chọn
-Vậy thì Wormwood blood curse – cả bọn vào rạp
Ren là ngời vào đầu tiên vì chính cậu chọn phim này mà. Cả bọn ngồi vào ghế. Nó hơi ngạc nhiên vì trong rạp lúc này ngoài bọn nó ra thì chẳng có ai cả.
-Ơ, sao ko có người? Chắc phim ko hay rồi?
-Xem biết liền.
“ Đâu đó trong thế giới này…………. Bí ẩn tồn tại giữa chúng ta…………Có những bí ẩn………….. phải được khám phá…………… bằng cả sinh mạng”
-AAAAAAAAA – mới nghe đến đây thôi mà cả bọn đã hét ầm ĩ lên.
Ren thì thảm đến nỗi phải ôm chặt lấy Ken ngồi bên cạnh. Ko đợi hết phim, từng người 1 thi nhau ra ngoài, mặt mũi ai nấy cắt ko ra máu. Ren nghiễm nhiên nhận được những ánh mắt tóe lửa của mấy người kia.
-Tại anh/ em ý.
-Ơ, sao lại đổ lỗi cho tôi. Tôi chỉ chọn bừa 1 phim thôi mà. Người phải chịu trách nhiệm ở đây là anh Ken – Ren chỉ tay vào Ken.
-Sao lại là anh? – Ken mặt đần ra.
-Vì anh là chủ của công viên này. Suy ra rạp chiếu phim thuộc quyền quản lí của anh – Ren phân tích.
-Uk, thì sao?
-Thì đáng lẽ ra anh phải biết Wormwood blood curse là phim ma chứ.
-Thì anh làm sao mà biết được những việc nhỏ này. Thậm chí cả tháng anh mới đến 1 lần để kiểm tra mà.
-Thôi, đằng nào thì cũng xem rồi – nó đội mũ lên.
-Đói dần đều rồi, đi ăn đi – Jay
-Lần này tôi sẽ dẫn mọi người đi ăn thử cái này, đảm bảo ngon mà giá cả hợp lí nữa – nó
-Ok.
Nó dẫn cả bọn đến 1 quán ăn bình dân. Nhìn quán này thì cũng thấy có vẻ làm ăn buôn bán tốt, khách ra vào cứ nườm nượp. Nhưng mấy người kia chưa bao giờ tới những nơi như thế này ăn bao giờ nên hơi lo lắng. Ko biết chất lượng có đảm bảo như ở mấy nhà hàng sang trọng ko.
-Đây là nơi mà em nói á – Loukey méo mặt.
-Vâng – nó thản nhiên đáp.
-Ờ, hay đấy. Thế mà tao ko nghĩ ra – Jay vỗ trán.
-Cô ơi, cho cháu 10 suất lòng lợn – nó gọi đồ ăn.
-Có ngay.
-Cáiiiiiiiiiiii gìiiiii? LÒNG LỢN Á? – cả bọn há hốc mồm.
-Chúc quý khách ngon miệng – lòng lợn rán nóng hổi được bưng ra bàn.
-Tôi ko ăn đâu – Ren nhìn đĩa lòng, lắc đầu lia lịa.
-Tôi cũng vậy – lần lượt Ju, Ken, JK, Jun, Bin, Loukey đặt phịch đĩa xuống bàn.
-Sao lại ko ăn? – nó, Jay và Ice tròn mắt ngạc nhiên.
-“Ọe, ọe” – Ren chạy ra ngoài và nôn.
Nó chạy theo rồi vỗ vỗ lưng Ren.
-Người ta làm sạch rồi mà.
-“ Ọe ọe” – lại nôn tiếp
Một lát sau, nó đưa Ren trở vào. Mặt mũi anh chàng tái mét trông chẳng khác nào vừa xem phim kinh dị.
-Em ko sao chứ? – cả bọn nhìn Ren lo lắng.
-Em…. ko…….sao – nói khó khăn.
-Ơ, lòng đâu hết rồi? – nó nhìn những chiếc đĩa trống trơn trên bàn.
-Ăn hết rồi – mấy người kia thản nhiên đáp.
-Ăn hết? – nó há hốc mồm.
-Tao bắt họ ăn thử, kết quả là như mày thấy đấy – Jay đánh mắt sang đống đĩa.
-No căng bụng rồi. Công nhận là cái này ngon thật nha.
Sau đó, nó gọi ra 2 suất mì đen, 1 cho nó và 1 cho Ren. Vì từ nãy đến gờ cứ phải đứng vỗ lưng cho Ren nên chưa được miếng nào vào bụng cả. Đợi 2 người ăn xong thì cả bọn kéo nhau ra về, buổi đi chơi cũng kết thúc.
Cô Gái Hai Mặt Cô Gái Hai Mặt - Cát Lâm