Bạn nhìn thấy sự việc và hỏi “Tại sao?”, nhưng tôi mơ tưởng đến sự việc và hỏi “Tại sao không?”.

George Bernard Shaw

 
 
 
 
 
Tác giả: Ngạn Thiến
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 208 - chưa đầy đủ
Phí download: 13 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 681 / 2
Cập nhật: 2017-09-25 03:37:12 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 178: Trong Chớp Mắt
ân Phi Tuyết lấy tay sờ bụng mình khóe môi lộ ra một chút tươi cười từ ái, nơi này đã có đứa con của nàng, đứa con mà vô số lần nàng nghĩ tới,không nghĩ tới thật sự có như vậy một ngày, nàng đã trở thành mẹ rồi, cho nên vì đứa nhỏ này nàng nguyện ý trả giá hết thảy.
Đang xem nội công tâm pháp trong tay mình vì bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, vì có thể sớm một ngày đi ra ngoài, nàng nhất định phải tập võ nghiêm chỉnh dù sao nàng đã có mười năm công lực học tập hẳn là rất nhanh.
Vừa muốn ngồi vào cửa đột nhiên đi vào đến một cái nữ tử nhìn giống nha hoàn nói: “Thiếu chủ, môn chủ để cho ta tới thu thập phòng.”
“Nga! vậy ngươi xin cứ tự nhiên đi.” Vân Phi Tuyết đáp, đột nhiên vừa nghi hoặc đến: “Ngươi vì sao gọi ta thiếu chủ?”
“Hồi thiếu chủ, đệ tử môn chủ chúng ta đều kêu thiếu chủ.” Nữ tử tất cung tất kính đáp lại.
Nguyên lai là như vậy Vân Phi tuyết bừng tỉnh đại ngộ chẳng qua này xưng hô còn hơi kì quái.
“Thiếu chủ đây là bộ quần áo sạch sẽ, mời ngươi thay đổi”. Nữ tử lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ cái tủ trong phòng.
“Cám ơn ngươi.” Vân Phi Tuyết vội vàng nhận lấy, thuận miệng nói đến.
“Thiếu chủ đây là công việc ta phải làm, ta giúp ngươi thay đi.” Nữ tử sắc mặt có chút ửng đỏ,vẫn là lần đầu tiên nghe được có người cùng nàng nói lời cảm tạ.
“Không cần! ta chính mình tự làm nha, có thể phiền toái ngươi giúp ta đánh bồn nước ấm sao? Ta nghĩ gột rửa.” Vân Phi Tuyết đến.
“Hảo! ta lập tức đi.” Nữ tử nói xong đi ra ngoài.
Rửa mặt chải đầu xong,Vân Phi Tuyết bắt đầu còn thật sự học tập võ công vì đứa nhỏ cũng vì sớm một ngày nhìn thấy Tiêu Nam Hiên nàng trừ bỏ ăn cơm ngủ chính là tập võ.
Tám tháng sau nàng sinhra một đôi song bào thai xinh đẹp nhìn đứa nhỏ đáng yêu ở trong lòng, nàng càng thêm chăm chỉ luyện võ bởi vì nàng biết đứa nhỏ cần có cha.
Một ngày lại một ngày, cứ thế thoáng chốc đã 5 năm.
Trong sơn cốc chỉ thấy một cái thân ảnh màu trắng lấy tay nhẹ nhàng vung lên, trên cây hoa đào hồng nhạt bên cạnh những đoá hoa đều bay xuống trên mặt đất sắp xếp đều đặn hướng về phía nàng, trong đôi mắt đẹp mang theo kích động tươi cười, nàng rốt cục thành công rồi!
“Hì hì! Tuyệt vời, mẹ ơi! Tuyệt vời!.” Trong rừng đào đột nhiên chạy ra hai tiểu cô nương dị thường đáng yêu mặc chiếc váy nhỏ hồng nhạt xinh đẹp, một bên cười một bên vỗ tay đã chạy tới.!!.
“Điệp nhi, Bình nhi lại nghịch ngợm rồi!” Vân Phi Tuyết ngồi đi ôm lấy các nàng trên mặt, tươi cười sủng ái, đây là hai đứa con gái của nàng, năm năm nay các con đều làm bạn với mình, làm cho nàng càng cố gắng đi tranh thủ rời đi nơi này để cho các nàng một gia đình đầy đủ.
“Mẹ!chúng con mới không có nghịch ngợm đâu, là bà bà mang chúng con đến đây”. Điệp nhi lấy tay ôm cổ nàng nói.
“Mẹ!người vừa rồi thật là lợi hại.” Bình nhi cũng lấy tay ôm nàng.
“Điệp nhi cùng Bình nhi võ công học thế nào? “ Vân Phi Tuyết lấy tay nhẹ nhàng sờ mũi các con
“Đó là đương nhiên! Mẹ lợi hại như vậy,chúng ta đương nhiên cũng không kém rồi.” Điệp nhi thực tự hào nói đến.
Vân Phi Tuyết cười nhìn các nàng liền thấy Vô tình sư thái đã đi tới vội vàng đứng dậy cung kính đến: “Sư phụ.”
Vô tình sư thái gật gật đầu xem tại kia rơi trên mặt đất suốt nhất tề đóa hoa ánh mắt mang theo vui sướng đến: “Tuyết nhi chúc mừng ngươi, ngươi rốt cục học xong.!”
“Cám ơn sư phụ!” Vân Phi Tuyết nhìn nàng muốn nói nhưng không thể mở miệng, năm năm nay sư phụ đối nàng tốt lắm, nàng cũng luôn có cảm tình, nhưng là nàng lại nói đợi ình học thành sau khiến cho nàng rời đi, nàng muốn cho Điệp nhi cùng Bình nhi một người cha cho nên không thể không rời đi, nàng tin tưởng sư phụ cũng sẽ lý giải.
“Tuyết nhi ngươi muốn rời đi.” Vô tình sư thái liếc mắt một cái liền nhìn ra lòng của nàng, năm năm nay,nàng phi thường dụng công tập võ người khác đều nghĩ đến nàng chăm chỉ, chỉ có mình biết nàng là tâm tâm niệm niệm muốn rời đi, bất quá như vậy cũng là tâm ý của mình. Cũng đã đến lúc rồi đây!
Vân Phi Tuyết không có trả lời xem như cam chịu nàng không cần giấu diếm sư phụ, sư phụ người duy nhất hiểu được tâm tư nàng.
“Tuyết nhi ngươi có thể rời đi,bất quá ngươi cũng có thể biết ngươi trước khi rời đi muốn làm cái gì?” Vô tình sư thái nhìn nàng hỏi.
“Sư phụ ta hiểu được!” Vân Phi Tuyết gật gật đầu lại đã: “Năm nay Thiên Sơn luận võ cho ta đi đi.” Nàng biết là sư phụ là muốn nàng thắng trong cuộc luận võ với đệ tử Thiên Sơn..
“Hảo! ta sẽ cho thất sắc tỷ muội cùng đi, ngươi cùng đi nhớ kỹ chỉ cần thắng ngươi là có thể rời đi, đây là điều kiện, bất quá sư phụ đối với ngươi có tin tưởng vậy ngươi là chuẩn bị một chút,vài ngày sau xuất phát.” Vô tình sư thái phân phó nói chính mình nhưng là đem hy vọng đều đặt ở nàng.
“Vâng! sư phụ ta đi rồi….” Vân Phi Tuyết lời còn chưa dứt đã bị nàng đánh gãy.
“Tuyết nhi ngươi cứ việc yên tâm, Điệp nhi cùng Bình nhi sư phụ sẽ thay ngươi chiếu cố hảo. “Vô tình sư thái biết nàng đang lo lắng cái gì. Nói xong liền thân thủ hô: “Điệp nhi Bình nhi lại đây, đến chỗ bà bà nào!”
“Bà bà!.” Điệp nhi cùng Bình nhi thật cao hứng chạy đến bên cạnh nàng.
“Vậy Tuyết nhi liền cám ơn sư phụ. “ Vân Phi Tuyết nhìn sư phụ, đây là dùng các con để hiếp bức chính mình sao? Nhưng là nàng không muốn nghĩ sư phụ như vậy,nàng tình nguyện tin tưởng sư phụ thật lòng chiếu cố các con mình.
“Không cần ngươi có biết ta là thật sự thích các nàng, vậy ngươi chuẩn bị một chút, vài ngày nữa xuất phát.” Vô tình sư thái nhìn nàng nói, kỳ thật mình cũng không muốn dối xử với nàng như vậy, nhưng thiên ý trêu người.
“Ân! ta đã biết sư phụ.” Vân Phi Tuyết đáp sau đó kêu lên:” Điệp nhi Bình nhi đến đây, mẹ mang đi tắm nào!”
Còn có có vài ngày nàng sẽ ly khai, ít nhất phải rời khỏi đây mấy tháng cho nên mấy ngày nay nàng ở cùng các con chỉ hy vọng lúc gặp lại con sẽ là lúc gia đình đoàn viên.
Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương Cô Dâu Thứ Mười Của Quỷ Vương - Ngạn Thiến