The act of love . . . is a confession. Selfishness screams aloud, vanity shows off, or else true generosity reveals itself.

Albert Camus

 
 
 
 
 
Tác giả: CheeryChip
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 153 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 130
ừng lại trước một ngôi đền gỗ được xây nổi trên mặt nước với những hàng lau màu trắng sữa hòa quyện trong làn hương thanh thoát của những cánh bồ công anh được rải rác cùng màu xanh dịu dàng. Nó chợt khựng lại, như sững cả người, khi thấy khi thấy ba người ấy Ba người, mà nó tưởng chừng như sẽ không bao giờ có thể gặp lại, nhưng sao, bây giờ đây mọi hình ảnh lại rõ rệt đến thế!
Có phải là thật không?!
Ba người đang ngồi kia?!
Bên hàng ghế gỗ kia
Đang đứng chờ nó?!
Đang hướng ánh mắt về phía nó?!
Đang mỉm cười với nó?!
Khiến nước mắt nó rơi
Khóc mà không hiểu vì sao!
Khóc để dang rộng vòng tay, để đón nhận hạnh phúc
Của ba, của chị hai và chị cả
Nó nhớ cả nhà lắm rồi!
Nhưng sao họ lại xuất hiện ở đây?!
Chẳng phải là họ đã chết cả rồi sao?!
Chợt ngẩng đầu lên, khẽ lau vội chút nước mắt còn đương vương lại trên hai khóe mi, con bé ngơ ngác hỏi:
- Ơ! Papa, cả hai chị nữa! Sao mọi người lại ở đây?! Con cứ tưởng
- Tưởng?! Tưởng gì cơ?! Tưởng rằng chúng ta đã chết rồi phải không! – Papa nhìn nó mỉm cười hiền lành, khác hẳn với lúc ông kéo nó đi bên dòng sông chảy xiết. Mọi thái độ đều khiến nó phải ngạc nhiên, nhưng cũng không thể làm vơi đi cảm giác tội lỗi đang mang trong mình của con bé được. Nghĩ vậy, nó liền cúi đầu xuống xin lỗi mà chẳng dám nhìn thẳng vào mặt mọi người, cứ nước mắt ngắn dài mà không sao kiềm chế lại được.
- Hức chẳng phải là vậy sao chẳng phải chỉ có người chết mới xuất hiện được trên thiên đường hay sao Xin lỗi tất cả chỉ vì con, chỉ vì con mà papa và hai chị mới bị đem ra lợi dụng Chỉ vì con đã lấy một người chồng không tốt! Con xin lỗi hức hức!!
Nghe con bé nói vậy, vừa nói, lại vừa rưng rức khóc, chị Xư Min cũng phải phì cười mà xua tay giải thích.
- Thôi nào em gái yêu! Đúng là chúng ta đã chết rồi, nhưng chẳng phải là chúng ta vẫn đang được đoàn tụ rất hạnh phúc trên thiên đường đó sao?! Hãy coi đó như là một đặc ân để khỏi phải buồn phiền. À còn nữa chuyện này không liên quan gì đến Yul cả! Xin em đừng đổ lỗi cho cậu ấy mà tội nghiệp! – Xư Min vừa nói vừa mỉm cười một cách nhí nhảnh, như thể là chị ta đang đùa vậy.
- Ơ! Sao lại không liên quan ạ! Chẳng phải anh ấy đã
- Không phải đâu! Cái chết của chúng ta chẳng liên quan gì đến Yul cả. Ta tin là con đã phải thấy một sự thật không đúng với bản chất thực của nó! – Pa pa trả lời nghiêm nghị, ánh mắt ông rung lên kiên quyết khác hẳn với cái vẻ vô trách nhiệm thường ngày.
- Papa papa nói thế là sao?! Con không hiểu! Mà rút cục là chuyện này như thế nào?! Mọi người có thể nói rõ hơn được không?!
Khẽ kéo nó ngồi xuống bên một bậc ghế gỗ được xây thành vòng tròn xung quanh ngôi đền nổi, chị Xư Man lại ôn tồn nói tiếp.
- Có phải em vẫn nghĩ Yul đã giết chết gia đình mình?!
- Ưm vâng ạ! Nhưng chẳng nhẽ lại còn có một sự thật nào khác nữa sao?! – Xư Bi bắt đầu nói chầm chậm lại bằng vẻ ngờ ngợ.
- Phải! Cậu ấy chưa bao giờ làm thế! Tất cả chỉ là một vở kịch mà con bé YuMi đã dựng lên qua quả cầu ma thuật của mình bằng phép Ảo Giác cấp cao khiến cho em không tài nào phân biệt được nên mới gây ra sự hiểu lầm trầm trọng như hiện nay – Chị ấy nói mà thở dài thườn thượt, đánh mắt nhìn qua phía Xư Bi để dõi theo thái độ của con bé.
- Chị chị nói gì cơ?! Tất cả chỉ là một vở kịch á?!
--
Xư Bi gần như chết đứng khi nghe thấy những điều mà chị nó nói.
Đôi tai nó cứ « ù ù » đi theo hơi thở của gió
Và ánh mắt thì dần mờ nhòa bởi màu của nước mắt đang đẫm đầy trong đôi ngươi.
Tất cả, tất cả những gì mà nó nhìn thấy lại không phải là sự thật!
Mọi vật, mọi vật đều đang chìm dần vào bóng tối với những hình ảnh mỗi lúc một tan ra hệt như trái tim của nó vậy!
Và những lời đắng cay mà con bé đã dành trọn cho Yul lúc ấy cũng không thể rút lại được nữa rồi.
Cái tát đó, chắc hẳn là nó đau lắm!!
Con bé khẽ nắm chặt bàn tay run rẩy
Hối hận quá! Nhưng biết làm sao
Mọi sự đã rồi, tại sao Xư Bi luôn ngốc nghếch?!
Nó không biết tin tưởng, luôn ngờ nghệch và dễ nghi ngờ để rồi rơi vào bẫy của cái YuMi.
Đã biết bao lần Xư Bi khiến Yul bị tổn thương.
Có lẽ, như Mom nói trái tim hắn đã vỡ nát.
Liệu cho dù có cố gắng thì cũng có thể hàn gắn lại được những mảnh vỡ ấy không
Không! Chắc hẳn là không rồi! Khó khăn lắm
Nó đã tự đánh mất chính những cơ hội mà mình cố gắng làm nên chỉ trong một khoảnh khắc.
Cô Dâu Quỷ Cô Dâu Quỷ - CheeryChip