Worrying does not empty tomorrow of its troubles. It empties today of its strength.

Corrie Ten Boom

 
 
 
 
 
Tác giả: CheeryChip
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 153 - chưa đầy đủ
Phí download: 11 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 440 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 05:00:03 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
uất hiện trước gương bây giờ là một cô gái hoàn toàn khác Có lẽ, đến chính tôi cũng không nhận ra nổi chính mình nữa
Trắng muốt và mịn màng như một cô búp bê quý tộc.
Sau khi trang điểm xong, tôi lại được họ đưa tới một căn phòng khác, có vẻ ấm cúng và nhẹ nhàng hợp cho một bữa ăn ngon.
Chà!!! Vừa nhắc tới ăn một cái thì bụng đã réo lên rồi Và quả không nhầm trước mắt tôi bây giờ là một bàn ăn vô cùng thịnh soạn. Con chờ gì nữa nhào vô >__
" Kengggg!!! " – Một chiếc dĩa bất ngờ từ đâu bay tới, cắm phụp vào thành ghế ngay khi tôi vừa chạm miệng vào món đầu tiên Ai mà chơi ác dữ vậy!
Xoa xoa tôi khẽ xoa lồng ngực của mình để giúp chúng khỏi nhảy loạn cả lên đau tim chết mất! Ngước mắt lên nhìn xung quanh, ngay lập tức tôi đã tia được kẻ định " ám sát " mình Chính hắn – tên chồng mới cưới của tôi ( mà thực ra đã được cưới xin đàng hoàng gì đâu cơ chứ! ).
- Anh làm cái trò quái gì thế hả!!!
" Cốp!!! " – Lại một cú gõ đau điếng bằng thìa nữa từ đâu dội thẳng xuống đầu tôi, nhưng không phải hắn, vì hắn ngồi đằng kia thế là ai?!
- Ở trong cái nhà này thì cấm có được ăn nói cái kiểu xấc xược như thế!
" Hử!!! " – Tôi khẽ nheo đôi mắt đằng đằng sát khí của mình lên nhìn kẻ đang mở miệng ra giảng đạo Ồ! Một bà già đã ngoài năm mươi.
- Bà là ai?!
Khẽ hắng giọng, bà ta cất tiếng trả lời.
- Ta là tổng quản gia ở cái nhà này, ngoài cậu chủ ra thì tất cả mọi người đều thuộc quyền quản lý của ta ngay cả cô cũng vậy.
- Hơ nhưng
Tôi vẫn ngơ ngác, giương đôi mắt long lanh đầy sự ngạc nhiên của mình qua nhìn hắn thì hắn lại gật đầu tỏ vẻ " đúng thế ". Hờ buồn cười thật! Ở nhà còn chẳng ai quản nổi ta, vậy mà đến đây lại phải chịu quyền quản lý của một mụ già lạ hoắc như vậy sao
- Không ăn nữa! Tôi không muốn ăn nữa!
Nói rồi, tôi lập tức đứng phắt dậy tỏ thái độ không nghe lời, định bỏ đi nhưng bất ngờ, bà ta lại kéo ngược tôi trở lại Kỳ lạ lắm! Đôi tay bà ta dường như có sức mạnh thần kỳ. Già rồi mà khỏe kinh! Cho dù tôi có muốn quẫy ra cũng không nổi Đành ngồi xuống vậy, nhà này toàn người kỳ cục.
- Bỏ đi giữa bữa ăn là vô phép tắc!
- Hừm! Ăn cũng không yên mà bỏ đi cũng không được! Vậy bây giờ tôi phải làm sao!!!
- Hãy ngồi xuống, và ăn như ta chỉ bảo
Vừa dứt lời, bà ta liền cầm một chiếc dĩa và một con dao lên, từ từ xắt thức ăn một cách nhẹ nhàng rồi chầm chậm đưa lên miệng, nhai không tiếng động Ôi! Khác hẳn cách húp mì sùm sụp ở nhà khi những sợi mì được hút nhanh vào miệng, chúng tạo nên những tiếng động nghe thật vui tai! Nhưng ở đây thì khác, tôi phải " tuân thủ " thôi, nếu muốn " sống " Nhẹ nhàng thật nhẹ nhàng
Có lẽ đó là một bữa ăn " nhẹ nhàng " nhất có thể trong cuộc đời tôi!
.
Cô Dâu Quỷ Cô Dâu Quỷ - CheeryChip