Không phải tự dưng kim cương có thể sáng lấp lánh.

Mary Case

 
 
 
 
 
Tác giả: Zun
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 532 / 1
Cập nhật: 2017-09-24 22:45:38 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 24
ề phòng, tôi chuẩn bị đi học với tâm trạng không mấy vui vẻ. Tôi chậm rãi cầm từng món đồ bỏ vào tui xách, trong đầu nghĩ ngợi lung tung. Nghe thấy tiếng mở cửa, tôi quay sang nhìn thì thấy anh, tim khẽ nhói đau. Tôi nhanh chóng cầm túi xách lên vì đi ra khỏi phòng, bây giờ tốt nhất tôi và anh đừng gặp nhau, tôi sợ khi đối mặt với anh tôi không cầm được lòng mà khóc òa, tôi không muốn anh nhìn thấy cảnh tôi khóc.
Tôi lạnh lùng đi ngang qua anh. Chợt, anh giữ tay tôi lại.
_Anh…xin lỗi.
Câu nói của anh khiến cho đôi chân của tôi chùn bước. Tôi quay sang nhìn anh, bắt gặp ánh mắt đầy hối lỗi đang nhìn tôi. Tôi không nói gì, vô tâm tôi hất cánh tay của anh ra. Tôi không giận anh, tôi không ghét anh…chỉ qua là tôi không muốn gặp mặt anh ngay lúc này. Tôi sợ…khi đối mặt với anh tôi sẽ phải…khóc. Tốt nhất bây giờ tôi không nên gặp anh.
***
Tôi bước lại chỗ con Ánh Tuyết, nó đang ngồi trên xe, khoanh hai tay lại và mặt thì đỏ bừng lên, chắc nó đang giận. Tôi mĩm cười với nó, nhìn thấy tôi lập tức nó quát lên:
_HOÀNG THIÊN THANH, BÀ QUÁ ĐÁNG LẮM!
Quá đáng? Tôi có làm gì quá đáng sao? Nhưng mà việc gì chứ?
_Bà nói gì vậy? – Tôi nhăn mặt lại nhìn nó.
Nó đứng dậy, lục đục lấy trong túi xách ra một tờ báo, đưa cho tôi. Rồi nó nói tiếp với khí phách đầy giận dữ:
_Bà coi đi, thế này là thế nào? Bà có coi con Ánh Tuyết này là bạn thân nữa không hả?
_Tờ báo, coi cái gì? – Tôi nhìn tờ báo không hiểu nó đang nói về chuyện gì nữa.
_Trời ơi! Bà coi đi, cả mình mà cũng không nhận ra nữa hả? – Nó bực tức, lấy tay chỉ chỉ vào dàn người mẫu chụp đồ cưới rồi nó di chuyển ngón trỏ sang người mẫu ngồi ở giữa.
Lúc này tôi mới ta hỏa nhận ra. Tôi trố mắt nhìn vào tờ báo, những tấm hình hôm qua tôi chụp đều có hết ở đây. Nhanh vậy sao? Tôi còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để trở thành người nổi tiếng nữa mà.
_Chưa hết đâu! Bà lật sang trang 27 đi. – Nó thờ ơ nói.
Gì chứ? Còn chuyện gì nữa sao? Tôi đưa tay lật sang trang 27 như lời nó.Ối mẹ ơi! Tôi xém té ngữa khi đọc dòng chữ tiêu đề, kế bên là hình chụp đồ cưới của tôi.
“GƯƠNG MẶT MỚI CỦA CÔNG TY KAYSION”
Tôi chỉ mới đồng ý hôm qua thôi, sao hôm nay được lên báo rồi? Nhanh thật đấy. Tôi bắt đầu lẩm bẩm đọc bài báo.
“Được biết cô người mẫu mới vào của công ty thời trang Kaysion có tên là Ashley ngoài ra không còn thông tin nào nói về cô người mẫu mới này cả. Tuy mới vào công ty nhưng cô ta đã thực hiện rất tốt với những bức hình được đánh giá cao. Bên cạnh đó, cô người mẫu Ashley “bí ẩn” này còn có những cử chỉ thân mật với tổng giám đốc công ty thời trang Kaysion. Theo lời của một nhân viên công ty, cô người mẫu Ashley này được đích thân tổng giám đốc đưa vào công ty và tham gia buổi chụp hình mà không cần phải thực hiện những bước tuyển chọn cho đúng với luật lệ của công ty. Giữa họ thật ra có mối quan hệ thế nào?”
_Bà rõ rồi chứ? Hứ, có con bạn thân như bà cũng như không. Làm gì cũng không thèm nói một tiếng nữa chứ. – Nó ngồi trên xe trách tôi.
Tôi ngước mặt lên chỉ biết cười cầu hòa, nhưng cái này đâu phải tôi muốn đâu…là do anh ta lôi kéo tôi mà. Mà nếu tôi được nổi tiếng thì thế nào quan hệ của hai chúng tôi cũng sẽ bị bại lộ thôi. Ặc! Chết tôi rồi.
_Tuyết ơi, lần này bà phải cứu tôi đó. – Tôi nắm cánh tay nó lay lay.
_Không! – Nó trả lời cộc lốc.
_Tôi biết bà giận nhưng không lẽ bà nhìn thấy con bạn thân sắp chết mà không cứu hả? – Tôi làm mặt cúu con nhìn nó, trông rất là tội.
_...Thôi được rồi, sợ bà luôn đó. – Haha, tôi biết thế nào nó cũng sẽ chịu thua mà, cách này không bao giờ là cũ đối với nó.
_Bà cho tôi ở nhà bà một thời gian nha. – Tôi đề nghị, thế cũng tốt, vừa giấu được quan hệ của hai đứa tôi, vừa không phải nhìn mặt anh.
_Không được, ông Vương mà biết tôi giấu vợ ổng thì thế nào ổng vũng giết tôi à. – Nó vừa nói vừa đưa tay ngang cổ.
_Bà đừng lo, có gì tôi chịu trách nhiệm cho. Nha, nha, nha, cho tôi ở vài hôm thôi. – Tôi giở trò cũ ra, gương mặt cún con đáng thương.
_Bỏ cái mặt đó đi. Nói trước chỉ vài hôm thôi đó.
_Ừ! Tuyết, bà đúng là người bạn tốt nhất của tôi.
_Thôi đi học. Trễ rồi.
***
Đến trường, tôi bước xuống cho nó gữi xe. Tôi đứng đó đợi, nhìn bên đường thấy có bán trái cây, tôi mừng húm lên chạy qua đường.
Brừm…brừm…brừm…
Tiếng rồ ga của chiếc môtô thu hút ánh nhìn của mọi người và tôi cũng không ngoại lệ. Chiếc môtô phân khối lớn chạy nhanh về phía tôi, tôi đứng giữa đường nhìn chiếc môtô. Chủ nhân lái chiếc xe đó không có vẻ gì muốn né tôi, càng lúc, chiếc môtô càng chạy nhanh hơn nữa. Tôi như chết lặng, đầu óc mơ hồ, không nghĩ được việc gì cả...kể cả việc nhất chân lên tôi cũng không làm được. Tôi cảm thấy cả toàn thân mình như đóng băng vậy.
_THANH! – Tôi nghe thấy tiếng người nói.
Phút chốc tôi cảm thấy cả thân người đều đau ê ẩm, bây giờ tôi mới nhận ra là mình đang nằm ngay vỉa hè., cảm nhận một hơi ấm quen thuộc. Tôi quay sang bên cạnh…là anh! Tôi đang nằm trong vòng tay của anh ta. Nhưng lúc nãy…là anh ta cứu tôi sao? Nhưng sao anh ta không mở mắt chứ. Tôi ngồi dậy lay lay anh. Tôi nhìn anh đầy lo sợ…ánh nhìn của tôi dừng lại ngay bên đầu anh, nơi có một vệt màu đỏ chảy dài. Tôi hoảng hốt, đôi đồng tử mở to nhìn vào gương mặt điển trai của anh.
Bên ngoài, mọi người bu càng ngày càng đông và mọi lời bàn tán xôn xao vang lên. Họ chỉ trích tôi, họ nói tại tôi nên anh mới như thế. Nhưng tôi mặc kệ họ nói gì, bây giờ tôi không còn tâm trí đâu mà quan tâm tới những lời nói của họ. Người tôi yêu đang nằm đó mà tôi không làm gì được cho anh ấy. Tôi chỉ biết ngồi đó nhìn anh, những vệt nước mắt lăn dài trên má.
_Thanh. – Tôi nghe thấy ai gọi, tôi quay lại nhìn…là Vũ Phong.
_Anh Phong, anh Vương…anh ấy… - Tôi nói không thành lời.
_Thằng Vương sao vậy? – Phong hốt hoảng nhìn vào anh.
_Anh ấy…cứu em.
_Mau đưa nó lên phòng y tế đi. – Cậu ta đi lại, cõng anh lên.
_Em không đi, mà còn ngồi đó làm gì?
Nghe Phong nói, tôi vội vã đứng dậy và đi theo anh ấy lên phòng y tế.
***
Hai đứa tôi ngồi ngoài phòng y tế. Tôi tự trách mình, sao vô vụng quá, chỉ có việc tránh chiếc môtô đó thôi mà làm cũng không xong. Cầu mong anh không bị gì. Ông Trời! Ông có nghe con nói không? Con xin ông đấy, đừng hành hạ người con yêu mà…con xin ông đấy.
Tôi cảm thấy tim mình sao đau quá, một vết đau không tên, nước mắt cứ trực trào tuôn rơi trên mặt. Phong ngồi bên cạnh nhìn tôi, anh không nói gì đôi khi chỉ vỗ vai an ủi vài lời thôi. Nhưng tôi không cần những lời an ủi đó, tôi cần anh tỉnh dậy.
Chuông điện thoại của tôi reo lên, tôi nhìn vào màng hình điện thoại, là Ánh Tuyết. Tôi vội lau đi những giọt nước nước trên mặt và bắt máy.
_Alô. – Tôi cố nói bằng giọng hết sức bình thường, nhưng không được
_[ Thanh, bà đang khóc hả? ] - Dù có cố cỡ nào thì người nghe cũng có thể nhận ra là tôi đang khóc.
_Không.
_[ Tôi nghe giọng bà…nhưng thôi, giờ bà đang ở đâu?] – Nó nói lảng sang chuyện khác.
_Phòng y tế. – Tôi trả lời vọn vẻn ba chữ, rồi cúp máy.
Cô Dâu Đáng Yêu Cô Dâu Đáng Yêu - Zun