Books - the best antidote against the marsh-gas of boredom and vacuity.

George Steiner

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 326 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 227: Quan Hệ Này Đã Bao Lâu
dit: Jade
Beta: Phong Vũ
“Các người làm gì vậy?” Kiều Tâm Uyển buộc mình bình tĩnh. Chị ta cũng là người từng trải, kéo cao tấm chăn để che cơ thể của mình, nhìn những người đột nhiên xuất hiện trước mặt này, có trực giác bọn họ đến cũng chẳng có ý gì tốt.
“......” Đám người sửng sốt một chút, một người đàn ông cầm đầu lấy ra một thứ giống như là giấy chứng nhận gì đó, gật đầu với Kiều Tâm Uyển: “Xin chào, xin hỏi cô cùng thị trưởng Cố là quan hệ gì?”
Một người đã mở miệng, những người khác cũng mở miệng theo, đèn flash chớp không ngừng. Máy ghi âm đưa tới trước mặt Kiều Tâm Uyển.
“Cô là người tình được thị trưởng Cố bao dưỡng sao?”
“Quan hệ giữa thị trưởng Cố với cô đã được bao lâu rồi?”
“Thị trưởng Cố thân là một thị trửơng, lại mang phụ nữ tới thuê phòng, là người tình của anh ta đối với việc này cô có ý kiến gì không?”
“Thị trưởng Cố——” còn có người đem microphone đưa tới bên Cố Học Võ, tim Kiều Tâm Uyển nhất thời đập mạnh sau đó liền nhanh chóng phản ứng trở lại, ngồi ngay ngắn, đưa tay ra đối với những người đó.
Trên mặt Kiều Tâm Uyển nhuốm vài phần tức giận, cơn tức giận tích lũy này không những không tổn hao gì đến của sự xinh đẹp của chị ta, mà còn làm cho chị ta thêm diễm lệ.
Chỉ vào phóng viên đang mở miệng, sắc mặt chị ta khó coi đến đến cực điểm: “Anh nói thêm câu nữa.”
“Tiểu thư ——”
“Anh mới là tiểu thư.” Kiều Tâm Uyển trừng mắt với người kia, lúc này một bàn tay cô lộ ra bên ngoài, lườm người kia: “Anh từ tòa soạn báo nào? Anh có tin tôi tố cáo anh tội phỉ báng, cho tòa soạn báo các anh đóng cửa luôn không?”
“Tiểu thư, cô ——”
“Tôi tên là Kiều Tâm Uyển.” Kiều Tâm Uyển thở sâu, ánh mắt đảo qua những người này, gằn từng chữ một mở miệng: “Vợ của Cố Học Võ có cưới hỏi đàng hoàng. Các anh còn có vấn đề gì không?”
“Vợ, vợ sao?”
“Không thể?”
“Cô, cô là cô Cố?”
“......”
Những người đó trợn tròn mắt, sáng sớm nay nghe nói có tin tức, không ngờ là tin lớn như vậy, trong khoảng thời gian ngắn ngơ ngác nhìn nhau không biết phải nói gì.
Kiều Tâm Uyển hừ lạnh một tiếng: “Không tin có thể đi kiểm tra. Tôi cùng Cố Học Võ đã kết hôn hơn ba năm. Là đến cục dân chính đăng ký đường đường chính chính trở thành vợ chồng.”
“Cô Cố.” Tên phóng viên viên cầm đầu kia chưa từ bỏ ý định: “Vì sao cô lại muốn cùng thị trưởng Cố tới nơi này thuê phòng?”
“Anh có ý gì?” Kiều Tâm Uyển nở nụ cười: “Thì ra thị trưởng thì không thể đến đây thuê phòng như người ta sao?”
Lúc tên phóng viên định mở miệng, chị ta hừ nhẹ một tiếng: “Hôm nay là sinh nhật tôi. Thị trưởng Cố nói muốn cho tôi một sự ngạc nhiên. Đưa tôi tới nơi này lãng mạn một chút, xin hỏi các anh còn có vấn đề gì không?”
“Thị trưởng Cố hình như đang ngủ?” Tên phóng viên kia cười đến thập phần tà ác: “Chẳng lẽ đây cũng là cách chúc mừng sao?”
“Học Võ không giỏi uống rượu. Anh ấy vừa rồi rất vui, uống hơn hai ly, cho nên say rồi.” Kiều Tâm Uyển là từ bại đều chuyển sang bình thường, mấy phóng viên vẫn còn xem không vừa mắt: “Các anh xác định các anh còn muốn ở lại đây, sau đó chờ thị trưởng Cố tỉnh lại tìm từng người các anh hỏi chuyện sao?”
“Không cần. Không cần.”
Mấy phóng viên nhìn nhau đưa mắt ra hiệu, xoay người, đều lui ra ngoài. Kiều Tâm Uyển khí thế không thay đổi, nhìn bóng dáng những người đó: “Làm truyền thông đại chúng, tôi nghĩ các anh có rất nhiều việc cần quan tâm đúng không? Tôi hy vọng ngày mai báo chí có thể quan tâm một chút đến chuyện các anh cần quan tâm chứ không phải là chuyện riêng tư thường ngày của thị trưởng.”
“Phải phải phải.” Những người đó lúc này nào dám nói không. Rõ ràng là tính đến lấy tin, người ta lại là vợ chồng làm sinh nhật.
Kiều Tâm Uyển? Tên này có chút quen tai. Hình như là Phó tổng của Công ty Chính Thịnh gần đây đang rất nổi danh của Kiều Thị? Hình như là có nghe qua vợ của Cố Học Võ là họ Kiều thì phải?
Mấy phóng viên ra đến cửa, mới ý thức được mình bị người khác đùa giỡn.
“Tôi đã nói thị trưởng Cố thoạt nhìn tuổi trẻ đầy hứa hẹn như thế, làm sao có thể làm chuyện như vậy?”
“Tôi cũng đã nói, tin tức này không thể tin. Hôm nay xem như một chuyến tay không.”
“Đúng vậy. Trời còn mưa nữa chứ, ai mà thiếu đạo đức gạt chúng ta như vậy?”
“Đi đi đi. Cũng đừng nán lại nữa, đi uống rượu đi.”
“Đi thôi ——”
“......” Giọng nói của đám người ở ngoài cửa biến mất. Kiều Tâm Uyển nhẹ nhàng thở ra. Thân thể mềm nhũn, nhìn Cố Học Võ ngủ trên giường không hề hay biết gì.
Sự việc hôm nay, rõ ràng là nhắm vào anh, với sự thận trọng của anh hẳn là sẽ không thể nào mắc mưu. Nhưng mà ——
Trong đầu lại hiện lên khuôn mặt vừa rồi của người phụ nữ kia, gương mặt nhìn nghiêng ấy cực kỳ giống người phụ nữ đó. Hai tay rất nhanh siết chặt, chăn trước ngực bị chị ta vò biến dạng.
Trong lòng không phải không phẫn nộ. Nhưng ngoài tức giận, chị ta thấy đau lòng nhiều hơn.
Kiều Tâm Uyển lại một lần nữa thấy mình lúc này như đứng trên vách núi, tiến thêm một bước là thịt nát xương tan, nhưng lại chẳng có đường nào để mà lui.
Chị ta đưa tay xoa mặt Cố Học Võ, nét mặt cương nghị, ngũ quan sắc sảo như dao khắc. Áp môi nhẹ nhàng chạm trong đó. Trong đầu lại hiện lên một buổi tối của hơn ba năm trước.
Hốc mắt nóng lên, có cảm giác muốn khóc, chị ta lại khóc không được, chỉ có nụ hôn là càng lúc càng sâu. Trên môi bị quấy rầy khiến Cố Học Võ nhăn mày lại, bàn tay to vô thức vươn ra, kéo Kiều Tâm Uyển vào lòng.
“Bà xã——”
Ôm Kiều Tâm Uyển, khóe miệng của anh cong lên, lộ ra một tia cười yếu ớt. Kiều Tâm Uyển nhìn thấy chỉ cảm thấy đau khổ trong lòng. Nếu anh tỉnh, vẻ mặt vui vẻ cũng không chịu ình một cái, làm sao có thể đối mỉm cười với cô?
Cơn đau càng rõ ràng hơn, chị ta nhắm mắt lại, không nhìn, không nghe, không nghĩ nữa. Dựa vào trong ngực anh, ôm chặt lấy thắt lưng của anh.
Nếu hạnh phúc như vậy chỉ có thể lén có được, vậy cứ để cho cô trộm lấy ngày hạnh phúc này đi.
Cô không cần nhiều, một ngày là đủ rồi.
Đêm đã khuya, thành phố có người thương tâm.
Chiếc Bugatti Veyron dừng lại bên dưới nhà Tả Phán Tình, bên ngoài trời vẫn còn đang mưa. Tả Phán Tình gần như là chỉ chờ xe dừng lại là lập tức xuống xe. Hiên Viên Diêu giữ tay cô lại.
“Chờ một chút.”
Anh ta xuống xe trước, vòng qua để mở cửa xe, cởi cái áo khóac ngoài màu trắng đang mặc trên người ra, dùng hai tay giữ vững đặt ở trên đỉnh đẩu của Tả Phán Tình.
“Được rồi, em có thể xuống xe.”
Tả Phán Tình ngồi bất động, nhìn vào mắt Hiên Viên Diêu, cởi áo khoác ngoài, trên người anh ta chỉ còn mặc một cái áo sơ mi trắng. Mưa lại lớn hơn một chút, áo sơ mi của anh ta nhanh chóng bị ướt.
Mi tâm chau lại, vẻ mặt của cô mang theo vài phần không đồng ý: “Tôi không cần anh làm như vậy.”
Cô không muốn mắc nợ anh ta cái gì. Không cần anh ta cố ý lấy lòng.
“Tôi muốn làm như vậy.” Hiên Viên Diêu nở nụ cười, nụ cười lúc này thoạt nhìn giống như một đứa trẻ: “Tả Phán Tình, tôi thích em.”
“Tôi không thích anh.” Tả Phán Tình không muốn xem thường anh ta, nhưng mà cô nhịn không được: “Tôi đã có chồng. Tôi không thích anh, anh không cần suy nghĩ vô dụng.”
“Em xuống xe mau đi.” Hiên Viên Diêu lúc này không muốn cùng cô cãi cọ vấn đề này, hai tay anh ta vẫn chống áo che cho cô: “Cứ ngồi ì ra đó thì quần áo sẽ ướt hết.”
“Anh ——” Tả Phán Tình bất đắc dĩ, đành phải xuống xe, Hiên Viên Diêu dùng quần áo làm ô, một đường hộ tống cô vào cổng lớn của khu nhà trọ.
Trên người Tả Phán Tình không dính lấy một giọt nước. Còn nửa người trên của Hiên Viên Diêu thì ướt sũng.
Gió thổi đến, có chút lạnh, Tả Phán Tình theo bản năng nhìn về phía Hiên Viên Diêu, quần áo anh ta đã ướt hết, đương nhiên không có khả năng mặc về, lúc này toàn thân áo sơ mi trắng và quần dài đen đơn giản, trên tóc vẫn còn vương nước mưa, anh ta lắc đầu, giọt nước mưa rớt trên khuôn mặt bị anh ta gạt đi.
Anh ta có một khuôn mặt yêu nghiệt, làm động tác bình thường như vậy mà thoạt nhìn đã khí suất mười phần. Nhưng Tả Phán Tình lại không có một chút cảm giác rung động.
Nếu Hiên Viên Diêu này đi làm ngôi sao, chỉ sợ là sẽ mê hoặc cả đám người.
Nhưng trong số người bị anh ta mê hoặc, không có Tả Phán Tình cô.
“Cám ơn anh.” Cô đi về phía thang máy, ấn phím rồi đứng chờ thang máy, phía sau truyền đến một tràng tiếng hắc xì liên tục.
Quay sang, Hiên Viên Diêu lại hắt xì một cái, đôi mi thanh tú của cô không tự giác nheo lên: “Anh mau về đi. Đừng để bị cảm lạnh.”
Anh ta là bởi vì đưa cô về nên dầm mưa, nếu bị cảm, anh ta lại muốn ỷ lại vào cô, nói cô thiếu nợ anh ta.
“Đây là em quan tâm tôi?” Hiên Viên Diêu cong môi cười yếu ớt, trên mặt trong lúc đó có một tia đắc ý. Không nhớ ai nói với anh ta, phụ nữ đều là động vật mềm lòng, chỉ cần ở trước mặt các cô ấy tỏ vẻ đáng thương, phụ nữ sẽ đau lòng, đồng tình với anh.
“Ai quan tâm anh?” Tả Phán Tình xoay người xem thường, thực tình cảm thấy đầu óc Hiên Viên Diêu có vấn đề: “Anh đi được chưa?”
“Tôi là vì em nên mới dầm mưa đó.” Hiên Viên Diêu bĩu môi: “Em chẳng phải nên mời tôi lên nhà em ngồi một chút sao?”
“Không có khả năng.” Thang máy lúc này đã đến, Tả Phán Tình rảo bước tiến vào thang máy, liếc mắt lườm Hiên Viên Diêu một cái: “Yêu không hối tiếc, có dầm mưa ngã bệnh cũng đáng.”
Loại này đàn ông, chính là thiếu dạy dỗ.
Ấn số tầng, Tả Phán Tình nhìn thang máy, cửa đang đóng lại. Ở một giây cuối cùng, một bàn tay chặn ngang qua. Hiên Viên Diêu lách mình tiến vào, nhìn thấy trên mặt Tả Phán Tình rõ ràng không hờn giận, cảm giác vô cùng vui vẻ.
“Tôi quyết định lên nhà em ngồi một chút.”
“Hiên Viên Diêu, anh đừng có náo loạn nữa đi.” Tả Phán Tình ấn giữ thang máy muốn anh ta đi ra ngoài. Hiên Viên Diêu lại không nhúc nhích tí nào nhìn vẻ hoang mang trên mặt cô: “Mời tôi uống tách cà phê, tôi sẽ về.”
“Chồng tôi đang ở nhà.” Bản thân Tả Phán Tình cũng không chắc lắm, nhưng cô phải nói như vậy: “Anh có thể đi lẹ chút không?”
“Chồng em ở nhà thì sao?” Hiên Viên Diêu đây không sợ Cố Học Văn: “Nếu không thì tôi cùng anh ta đánh nhau một trận, nếu tôi thắng anh ta, em phải về với tôi?”
Tả Phán Tình lúc này không muốn phẫn nộ, mà là muốn cho anh ta một gậy: “Hiên Viên Diêu, anh điên thì đi nơi khác mà điên, đừng đến chỗ tôi mà phát bệnh chứ.”
Hôm nay cô điên rồi mới có thể để Hiên Viên Diêu đưa mình về nhà, còn cái người kia nữa, chết tử tế không chết lại, sớm không xuất hiện, muộn không xuất hiện lại vào đúng lúc xuất hiện ở quán bar. Quả thực là không thể tưởng tượng nổi.
“Em tưởng tôi đang nổi điên?” Hiên Viên Diêu giật tay cô khỏi thang máy, cửa đóng lại, một tay chống trên tường thang máy, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình, bởi vì tức giận, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, nhìn thoáng qua rất đẹp.
Anh ta nở nụ cười, đem vây cô ở giữa mình với tường thang máy.
“Tả Phán Tình, tôi phát hiện tôi càng ngày càng thích em đó.”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình không có lời nào mà nói nữa: “Tôi phát hiện tôi càng ngày càng ghét anh. Còn nữa, phiền anh lấy tay ra.”
“Không.” Hiên Viên Diêu lắc đầu, nhìn chằm chằm mặt Tả Phán Tình: “Cố Học Văn thực sự không xứng với em. Em bỏ anh ta đi.”
Tả Phán Tình thở sâu, mùi hương nam tính bay vào mũi khiến cô rất rất không quen, có cảm giác buồn nôn: “Hiên Viên Diêu, nếu anh không buông ra, tôi sẽ không khách khí với anh.”
“Ah.” Hiên Viên Diêu cười nhạt, vẻ mặt không chút để ý: “Em định không khách khí thế nào với anh?”
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình rốt cuộc chịu không nổi, vươn tay dùng sức đẩy anh ta sang bên, vẻ mặt vô cùng phẫn nộ: “Anh còn như vậy, tôi sẽ thực sự nổi giận?”
“Tốt, em tức giận đi.” Chẳng lẽ cô không biết, lúc cô tức giận, hai bên quai hàm phồng lên, hai gò má đều hồng, thoạt nhìn rất đáng yêu sao?
“Hiên Viên Diêu.” Tả Phán Tình không thèm để ý đến lúc này mình đang trong thang máy, cầm lấy túi trên tay, dùng sức đánh Hiên Viên Diêu.
Túi bị Hiên Viên Diêu bắt lấy, cánh tay anh ta dùng sức một chút, đem cô vây ở trong ngực mình, cúi đầu, nhìn vẻ tức giận trong mắt Tả Phán Tình, ánh sáng bên trong làm cho anh ta kinh ngạc. Anh ta thật đúng là không biết phụ nữ nóng giận cũng có thể xinh đẹp như vậy.
Không biết cô ở trên giường có bộ dạng gì? Lúc hôn cô sẽ có dáng vẻ gì nữa?
Ý nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu này khiến Hiên Viên Diêu có chút nhịn không được, từ lần đầu tiên vào năm mười lăm tuổi đến bây giờ đã lâu anh ta không đụng đến phụ nữ.
Cúi đầu, khom người tiến về bờ môi cô. Cái túi trong tay Tả Phán Tình anh ta cầm lấy, cô nhất thời phòng bị không kịp, chỉ có thể liều mạng lùi về phía sau né tránh, lại quên đây là ở thang máy, cô có thể chạy đi đâu?
Cả người tựa vào tường thang máy, hai tay cố nắm chặt lại, muốn đẩy ngực anh ta ra, áo sơmi của anh ta ướt nhẹp khiến cô vừa chạm vào là đụng phải vòm ngực rắn chắc của anh ta.
Động tác này không thích hợp, cô hoảng sợ, thu tay lại.
Không ngờ động tác quá lớn, thân thể bị mất thăng bằng một chút, trên lưng lúc này lại có một bàn tay, Hiên Viên Diêu ôm cô cười đến tà ác, khóe môi giơ lên, mang theo vài phần nghiền ngẫm.
“Yêu thương nhung nhớ, chủ động như vậy sao?”
“Cái đầu anh ấy.” Tả Phán Tình bực bội, đưa tay lướt qua mặt anh ta, lúc này thang máy đã tới nơi, cửa mở ra. Cô nhìn thấy Cố Học Văn đang đứng ngoài cửa, lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì chau mày lại, sắc mặt không tự giác liền lạnh đi vài phần.
Tay ban đầu muốn đánh người đột nhiên dừng lại, kinh ngạc nhìn Cố Học Văn, lúc này mới ý thức được tư thế của mình và Hiên Viên Diêu có bao nhiêu mờ ám.
Không chút nghĩ ngợi cô đẩy anh ta ra, hai tay Hiên Viên Diêu lại đặt trên lưng cô không chịu buông, thoải mái ôm cô xoay người, cùng nhau đối mặt với Cố Học Văn.
“Cố đại đội trưởng, đã lâu không gặp.”
Làm gì mà lâu, mấy ngày hôm trước không phải mới vừa gặp qua sao? Tả Phán Tình muốn lấy tay anh ra. Hiên Viên Diêu lại càng giữ chặt, vẻ mặt khiêu khích nhìn Cố Học Văn.
“Đúng rồi. Vừa rồi Phán Tình nói, bảo tôi với anh đánh nhau một trận, ai thắng, cô sẽ thuộc về người đó? Không biết Cố đại đội trưởng cảm thấy như thế nào?”
“Hiên Viên Diêu. Anh nói bậy bạ gì đó?”
Cô đâu có nói mấy lời này? Tả Phán Tình cũng bất chấp có làm mình bị thương hay không, dùng sức đẩy anh ta ra, đứng ở bên cạnh Cố Học Văn.
“Cố Học Văn, anh đừng để ý đến anh ta, anh ta là đồ điên.”
“Tên điên này vừa mới cùng em đến quán bar, còn đưa em về nhà.” Hiên Viên Diêu nhặt cái túi mà vừa nảy bị hai người lôi kéo nên rớt ở phía sau, đến trước mặt Tả Phán Tình trả lại: “Nếu không có tên điên này, có lẽ em đã bị bọn lưu manh trong quán bar sàm sỡ.”
“Hiên Viên Diêu.” Người này tuyệt đối là cố ý. Tả Phán Tình bực bội, oán hận giật lại, cầm túi mình về, xoay người nhìn Cố Học Văn: “Anh ta là đồ điên, anh sẽ không tin lời anh ta phải không?”
Cố Học Văn đứng ở đó bất động, vẻ mặt đã khôi phục bình tĩnh. Nhìn vẻ lo lắng trên mặt Tả Phán Tình, vẻ khiêu khích đầy trên mặt Hiên Viên Diêu, anh vươn tay nhận lấy túi trên tay Tả Phán Tình, cánh tay dài duỗi ra, kéo cô vào trong lòng: “Đi. Chúng ta về nhà.”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình có chút bất ngờ, anh không tức giận?
“Anh đã chuẩn bị đồ ăn khuya.” Cố Học Văn xoa đỉnh đầu cô: “Đi thôi, nếu không nhanh lên đồ ăn sẽ nguội ăn không ngon đâu.”
“Cố Học Văn.” Tả Phán Tình sửng sốt một chút, nhanh chóng ôm thắt lưng của anh: “Uh, chúng ta đi ăn khuya, em cũng đói bụng lắm rồi.”
“Đói bụng thì ăn nhiều một chút.” Cố Học Văn khóe môi hơi hơi giơ lên, nhìn chằm chằm bụng của cô: “Anh chuẩn bị rất nhiều.”
“Uhm.” Tả Phán Tình vốn dĩ trong lòng thấp thỏm. Cố Học Văn không tức giận, cũng không có tin tên điên kia nói hưu nói vượn. Thật sự là quá tốt.
Trong lòng cảm kích cô vươn tay ôm lấy thắt lưng của anh càng chặt, hai người xem Hiên Viên Diêu không tồn tại, cất bước vào cửa. Tay nắm chặt không buông, ngay lúc cửa sắp đóng lại, Hiên Viên Diêu vẫn trầm mặc nhìn hai người đột nhiên mở miệng.
“Tả Phán Tình, ngày mai em phải đi làm nhé. Tôi đợi em.”
Ấn vào một con số. Thang máy chậm rãi khép lại. Anh ta tựa người vào tường thang máy, mi tâm hiện lên một tia nghiền ngẫm.
Cố Học Văn, có chút thú vị, rõ ràng vừa rồi nhìn thấy sắc mặt anh ta rất khó coi. Hai tay nắm chặt thành quyền, định chuẩn bị phải cùng anh ta đánh một trận.
Lại không ngờ, ngay lúc đó, anh khôi phục bình tĩnh. Vẻ mặt lãnh đạm mang Tả Phán Tình rời đi.
Được lắm. Cố Học Văn, anh chính là đối thủ của tôi. Cùng chơi với anh, nhất định rất thú vị.
............
Tả Phán Tình nghĩ Cố Học Văn chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh thật sự chuẩn bị bữa ăn khuya, nấu rất nhiều cháo kê..
“Wow. Đúng là có ăn khuya?”
“Đương nhiên.” Cố Học Văn cười nhạt, không nói việc mình vừa rồi chuẩn bị bữa ăn khuya xong lại phát hiện cô còn chưa về, đang định gọi điện thoại thì nghe tiếng xe ở dưới lầu.
Anh nhìn thấy Hiên Viên Diêu đưa cô về, cũng nhìn thấy Hiên Viên Diêu dùng áo khoác làm ô, che cho Tả Phán Tình không bị ướt. Khoảng cách quá xa, anh không thấy rõ vẻ mặt của Tả Phán Tình.
Trong lòng dẫu biết cô cùng Hiên Viên Diêu không có gì, nhưng vẫn có chút khó chịu.
Đợi một hồi, không thấy Tả Phán Tình đi lên. Anh có chút nhịn không được, muốn đi xuống xem, không ngờ lại thấy một màn như vậy.
Anh không phải ngốc, nhìn vẻ mặt kháng cự của Tả Phán Tình, Hiên Viên Diêu từng bước ép sát, tuyệt không xem anh tồn tại.
Nói không tức giận là gạt người. Nhưng mà anh tuyệt đối sẽ không động thủ với Hiên Viên Diêu, không phải vì anh sợ đánh không lại.
Mà là Tả Phán Tình vốn chính là vợ anh, anh căn bản không cần tranh với Hiên Viên Diêu.
Nhưng lúc này nhìn thấy Tả Phán Tình bình thản ngồi ăn cháo, mi tâm của anh hơi nâng lên, mang theo vài phần ngưng trọng. Mím môi, nhìn Tả Phán Tình tiêu diệt gọn một chén cháo, anh đưa tay cầm chén của cô múc thêm một chén.
Lúc đưa chén cháo cho cô, anh nhẹ nhàng mở miệng: “Phán Tình, em nghỉ việc đi.”
“Hả?” Tay đang cầm chén cháo của Tả Phán Tình dừng lại một chút, nhìn vào mắt Cố Học Văn, không sai trong mắt của anh có phần phiền muộn, chỉ là: “Em tưởng anh tin em?”
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Thiền Tâm Nguyệt