In books lies the soul of the whole Past Time: the articulate audible voice of the Past, when the body and material substance of it has altogether vanished like a dream.

Thomas Carlyle

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 326 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 207: Đừng Đến Cứu Em
dit: Wynnie
Beta: Iris & Phong Vũ
“Mày biết gì không? Tao đã bảo chồng mày mang tiền đến chuộc mày. Mà ở đây, đã được tao đặt bẫy hết rồi. Chỉ cần nó tới đây, sẽ mất mạng ngay. Còn mày,ở đây cùng với nó làm một đôi “uyên ương đồng mệnh” đi. Sao? Tao đối với mày vẫn còn rất chiếu cố rồi đấy chứ?”
“Bà là đồ vô sỉ.” Tả Phán Tình nóng nảy: “Bà muốn tiền phải không? Tôi cho bà, bà không được làm tổn thương Cố Học Văn, bà có nghe hay không? Bà có nghe hay không?”
“Tiền?” Ôn Tuyết Kiều buồn cười: “Dựa vào mày sao? Mày có bao nhiêu tiền? Cố Học Văn sẽ lấy mười triệu đô đến chuộc mày. Có số tiền kia, thì tao có thể cao chạy xa ba. Từ nay về sau không quay về thành phố C nữa. Anh Thành hay Đông bang gì đó, đều đi đời nhà ma hết đi.”
Tả Phán Tình nóng nảy. Nhìn chằm chằm Ôn Tuyết Kiều: “Bà đừng mơ, anh ấy sẽ không đến cứu tôi đâu. Kế hoạch của bà sẽ thất bại thôi.”
“Sao lại không đến chứ? Nó nhất định sẽ đến cứu mày.” Ôn Tuyết Kiều vô cùng tự tin: “Mày chính là vợ của nó mà.”
“Anh ấy không phải là tự nguyện cưới tôi.” Tả Phán Tình sốt ruột đến không chịu nỗi, chống chọi với sự nham hiểm trong mắt Ôn Tuyết Kiều, bắt bản thân mình phải bình tĩnh: “Cố Học Văn đã có người yêu, là tại vì kết hôn với tôi, cho nên mới phải chia tay với cô gái kia, anh ta hận tôi còn không kịp, sao lại có thể đến cứu tôi chứ. Bà đừng nằm mơ nữa.”
“Vậy sao? Vậy chúng ta thử một chút đi.” Ôn Tuyết Kiều lấy điện thoại ra, ấn ấn mấy con số.
Điện thoại kết nối được, bà ta mở loa ngoài.
“Đội trưởng Cố, thứ tôi muốn đã chuẩn bị xong chưa?
“Chuẩn bị xong rồi, giao dịch ở đâu?” Là giọng của Cố Học Văn. Lúc này Tả Phán Tình nghe thấy giọng nói của Cố Học Văn, gần như muốn rơi nước mắt, trong ngực ấm áp, cô đột nhiên hét to với điện thoại.
“Học Văn, đừng tới cứu em. Người phụ nữ này gạt anh đấy. Bà ta muốn lấy mạng của anh, bà ta muốn anh chết, anh đừng tới–”
“Chát.” Trên mặt Tả Phán Tình nhận một cái tát nữa. Mặt có thêm mấy vết máu, Ôn Tuyết Kiều cười ha hả vào điện thoại: “Cố Học Văn, mày nghe chưa? Vợ mày đang đợi mày. Nhanh đến đây đi.”
Ngắt điện thoại, thời gian vừa đúng 59 giây. Bà ta đương nhiên không muốn cho Cố Học Văn có cơ hội tìm được mình.
“Cố Học Văn cũng rất lo ày ha.” Ôn Tuyết Kiều cười rất đắc ý: “Nó nhất định sẽ đến cứu mày.”
Vành mắt của Tả Phán Tình hơi ẩm ướt, cô không muốn Cố Học Văn đến cứu cô, lại càng không muốn Cố Học Văn vì cứu cô mà xảy ra chuyện, nhìn chằm chằm Ôn Tuyết Kiều, cô gần như kích động muốn đánh bà ta, nhưng cô buộc mình phải bình tĩnh lại.
“Bà làm việc này, bà không thấy hối hận sao? Bà không sợ sao? Bà cho rằng bà sẽ thoát được à?”
“Tao trốn không thoát, tao cũng sẽ kéo một người theo chịu tội thay.” Ôn Tuyết Kiều nhìn Tả Phán Tình, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Cho dù tao có chết, tao cũng muốn mày chôn cùng tao.”
“Bà không phải là con người.” Cơn tức giận của Tả Phán Tình khống chế không được mà bạo phát: “Tôi là con gái của bà đó.”
“Con gái?” Ôn Tuyết Kiều hừ lạnh: “Mày cho rằng tao tình nguyện sinh mày ra sao? Chẳng qua là vì muốn tranh đoạt với người đàn bà hèn hạ kia thôi.”
Cái gì? Tả Phán Tình chấn kinh, Ôn Tuyết Kiều lại nở nụ cười: “Ôn Tuyết Phượng hả, là loại đàn bà đáng ghê tởm nhất, từ nhỏ đến lớn, đều thích giả vờ ngoan ngoãn. Giả dạng thánh mẫu. Bên ngoài thì ba mẹ yêu thương tao, thực ra cũng không phải là thấy ả ta tốt hơn sao? Tao ghét nhìn bộ dáng kia của ả ta, chỉ cần là đồ của ả, tao đều phải đoạt lấy.”
“Bà là đồ biến thái.” Tả Phán Tình nổi giận: “Đó là chị của bà mà.”
“Tao không có người chị như vậy.” Ôn Tuyết Kiều hét to: “Lúc đi học, tao thích một người bạn học, đó là mối tình đầu của tao, tao rất thích anh ta. Nhưng mà anh ta lại nói cái gì chứ? Anh ta nói anh ta tuyệt đối không thích tao, anh ta thích Ôn Tuyết Phượng.”
“Ả ta có gì tốt chứ?” Ôn Tuyết Kiều vô cùng vặn vẹo mở miệng: “Không phải chỉ giỏi giả vờ sao? Mỗi người đàn ông tao thích đều thích ả, vậy thì tao nhường cho ả vậy. Mày xem hiện tại không phải tốt lắm sao? Ả ta nuôi con của người khác, dùng đàn ông tao vứt bỏ. Dương dương tự đắc cả đời.”
“Bà là đồ biến thái.” Tả Phán Tình vô cùng phẫn nộ, không ngừng giãy giụa thân thể: “Bà sẽ không có kết quả tốt, Học Văn nhất định sẽ bắt bà, bà sẽ bị tử hình. Bà mới chính là nhân vật bất hạnh nhất.”
“Bốp” Tả Phán Tình lại nhận thêm một cái tát lên mặt, khuôn mặt của cô bị lệch qua, muốn nói gì đó. Thân thể bị Ôn Tuyết Kiều chặn lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt của cô, vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều trào phúng.
“Mày nên vui mừng mới phải, mày là do tao sinh ra, tao thương xót mày, bằng không tao gọi mười tám thằng tới, từng thằng từng thằng leo lên người mày, chụp lại những tấm ảnh phấn khích. Gửi cho chồng mày, gửi cho công ty của mày. Đến lúc đó xem nó làm sao làm người, mày làm sao làm người nữa.”
“Bà thật vô sỉ.” Khóe miệng Tả Phán Tình chảy máu. Trừng mắt nhìn Ôn Tuyết Kiều, đầu cô đột nhiên dùng sức hướng lên, đập thật mạnh vào đầu bà ta.
Lần này Ôn Tuyết Kiều không đề phòng cô, thân thể bị đập vào, lui về sau hai bước. Chân lảo đảo, thiếu chút nữa thì ngã xuống.
Đứng thẳng người lên, bà ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Tả Phán Tình, vẻ mặt lập tức trở nên dữ tợn.
“Tả Phán Tình, mày nghĩ rằng tao không dám làm vậy với mày sao?”
“Không có việc gì mà bà không dám làm cả.” Tả Phán Tình rất sợ, nhưng cô bắt mình không được khuất phục: “Bà cũng nói, Cố Học Văn sẽ đến cứu tôi. Nếu đã như thế, vậy bà cứ cho anh ấy nhìn thấy một cái xác chết, xem anh ấy còn đưa tiền cho bà nữa không.”
“Được, được.” Ôn Tuyết Kiều gật đầu. Giận quá mà hóa cười: “Không hổ danh là do tao sinh ra, có hai phần dũng khí. Bây giờ tao thật muốn nhìn thử xem, dũng khí của mày có thể duy trì được bao lâu. Hai mươi bốn tiếng, nếu Cố Học Văn không đến cứu mày. Vậy mày xui xẻo rồi. Lời tao nói vừa rồi, sẽ trở thành sự thật.”
Không nhìn ánh mắt kinh ngạc của Tả Phán Tình, Ôn Tuyết Kiều cười gian xoay người rời đi. Tả Phán Tình hận vô cùng. Hai tay gắt gao nắm thành quyền.
Mặt đau quá, loại đau này làm cho cô co người. Nơi bụng dưới lại truyền đến một trận đau đớn.
“Đau quá.”
Đau đớn kịch liệt từ bụng truyền đến ngực, đây không phải là đau đớn của kỳ kinh nguyệt, mà là –
Đôi mắt nước của Tả Phán Tình nháy mắt đã trừng thật to, khó tin há to miệng. Đột nhiên cô nghĩ đến một việc.
Kinh nguyệt của cô, hình như đã trễ một thời gian rồi. Rốt cục là trễ bao lâu? Một tuần hay hai tuần cô thật sự không biết.
Cô, không phải là cô có thai chứ?
Như là cảm nhận được đau đớn của cô, bụng lại truyền đến một trận đau ân ẩn nữa.
Con, cô gần như đã cảm nhận được rồi, cô mang thai rồi. Thật sự mang thai rồi–
Con, con của cô và Cố Học Văn. Trời ạ, nếu là bình thường, cô sẽ rất vui mừng.
Nhưng hiện tại, Tả Phán Tình không vui nổi, toàn bộ suy nghĩ đều biến thành khẩn trương. Trong khoảng thời gian này, cô ngủ không ngon, lúc lười biếng không muốn nấu ăn thì lại ăn mì ăn liền. Có bị ảnh hưởng đến đứa bé không nhỉ?
Quan trọng nhất là, hiện tại cô đang bị bắt giữ, nếu Ôn Tuyết Kiều phát điên, sẽ thực hiện lời bà ta nói–
Bụng vẫn đang đau đớn, nhưng Tả Phán Tình đã không dám suy nghĩ nữa, nhìn đèn chân không trên đầu, cô dùng sức nắm chặt nắm đấm, ánh mắt đảo một vòng quanh căn phòng. Cô muốn nghĩ cách thoát ra, nhất định phải nghĩ được cách thoát ra.
Cố Học Văn nhận được điện thoại của Ôn Tuyết Kiều, nghe được giọng của Tả Phán Tình, anh vô cùng căm phẫn, nhiều hơn chính là lo lắng, sốt ruột. Người đàn bà biến thái Ôn Tuyết Kiều kia, rốt cuộc đã làm gì Tả Phán Tình rồi?
“Sếp?” Cường Tử nhìn sắc mặt khó chịu của Cố Học Văn, cẩn thận nói: “Thời gian quá ngắn, không lần ra được tín hiệu.”
“Tôi biết.” Cố Học Văn gật đầu, trên khuôn mặt một đêm chưa chợp mặt có tia mệt mỏi, cằm mọc râu lúng phúng, thế nhưng anh chẳng để ý: “Tiếp tục nghe lén. Chờ bà ta gọi điện thoại lần nữa.”
“Vâng.” Cường Tử ngồi xuống, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Nhiệm vụ lúc này không phải là nguy hiểm nhất, nhưng lại làm ọi người khó chịu nhất.
Ba tiếng sau, Cố Học Văn lại nhận được điện thoại của Ôn Tuyết Kiều.
“Đội trưởng Cố, thế nào? Tiền chuẩn bị xong chưa?:
“Xong rồi, bà muốn giao dịch ở đâu?”
“Mang theo tiền. Đến bệnh viện Thị Nhất. Chờ cậu tới nới, tôi sẽ liên lạc lại lần nữa.”
Cũng không cho Cố Học Văn có cơ hội, Ôn Tuyết Kiều đã cúp máy.
Cố Học Văn liếc nhìn các đồng đội trong phòng nghe lén: “Mọi người chuẩn bị. Ôn Tuyết Kiều nhất định có gài bẫy, vậy nên chúng ta không thể lơ là. Cường Tử, chuẩn bị mọi thứ.”
“Rõ.” Đoàn người được huấn luyện thu dọn đồ đạc lên xe, Cố Học Văn cầm theo tiền, dẫn đầu chạy tới bệnh viện Thị Nhất.
Khi sắp đến nơi, anh đột nhiên nhớ đến, đêm qua anh đưa Lâm Thiên Y đến bệnh viện, vẫn chưa xem cô ta thế nào rồi.
Trong đầu đột nhiên hiện lên một ý niệm. Là ai đã bỏ thuốc Lâm Thiên Y? Là Ôn Tuyết Kiều sao?
Từ hôm qua đến giờ anh vẫn chưa từng nghĩ đến hướng kia, nếu là Ôn Tuyết Kiều bỏ thuốc Lâm Thiên Y, sau đó lừa anh đến chỗ của Lâm Thiên Y, lại mang Tả Phán Tình đi–
“**” Vậy mà anh lại mắc mưu sao?
Chết tiệt. Cố Học Văn hận không thể đấm mình hai cú, lúc này lại lo lắng đến một vấn đề. Nếu Ôn Tuyết Kiều đã biết được sự tồn tại của Lâm Thiên Y, vậy thì bà ta không chỉ dùng Tả Phán Tình uy hiếp anh, còn có thể dùng Lâm Thiên Y uy hiếp anh nữa sao?
Cũng không quan tâm hiện tại có đang làm nhiệm vụ hay không, anh lấy điện thoại ra bấm mấy con số: “Là tôi, đúng, bây giờ anh lập tức tới bệnh viện Thị Nhất, phòng trong cùng ở lầu bốn, Lâm Thiên Y đang nằm viện, anh phái vài người đến đấy bảo vệ cô ấy. Đúng.”
Ngắt điện thoại, Cố Học Văn vẫn luôn có cảm giác tâm trạng không yên.
Lo lắng nhiều nhất chính là Tả Phán Tình. Tả Phán Tình, em không được xảy ra chuyện, em chờ anh đến cứu em.
Xe dừng lại ở bệnh viện Thị Nhất, điện thoại của Ôn Tuyết Kiều lại tới: “Bỏ đồng đội của cậu lại, một mình lái xe đến quảng trường trung tâm. Cố Học Văn, tốt nhất cậu đừng giở trò. Tôi có gọi hai anh em ở đây với Tả Phán Tình, nên biết rằng những người này đã bị bỏ đói rất lâu rồi đó.”
“Bà không được làm bậy, bà đòi tiền, tôi mang đến cho bà là được.” Cố Học Văn mạnh mẽ tự trấn định, nhưng chỉ có mình anh hiểu được, nội tâm của anh hoàn toàn không thể bình tĩnh như bên ngoài. Anh rất lo lắng, lo rằng Tả Phán Tình sẽ gặp chuyện.
“Được, rất sảng khoái.” Ôn Tuyết Kiều cười: “Tôi chờ cậu.”
Cố Học Văn dùng sức đấm một cái lên vô lăng. Xe quay đầu chạy về hướng quảng trường trung tâm.
Tới quảng trường trung tâm. Lại có điện thoại của Ôn Tuyết Kiều.
“Xe chạy tới trước ba mươi mét, là chợ Chính Hưng, cậu đi vào trong, bên tay phải có một ngõ nhỏ.Cậu bỏ xe lại đó.”
Cố Học Văn làm theo. Xe dừng lại, trong ngõ nhỏ không có một bóng người
Điện thoại lúc này lại vang lên.
“Cậu xuống xe, đi đến cuối ngõ, có một đống rác,đặt tiền lên đống rác đó.”
Cố Học Văn cầm va li tiền không nhúc nhích: “Ôn Tuyết Kiều, Phán Tình đâu?”
“Tôi nói rồi, tôi có mời người chăm sóc cho nó rồi, hiện tại nó đang rất khỏe. Cậu bỏ tiền xuống, có nghe không?”
“Tôi muốn gặp Phán Tình.” Cố Học Văn đứng bất động: “Nếu Phán Tình có chuyện gì, một phân tiền bà cũng đừng hòng lấy được.”
“Vậy sao?” Ôn Tuyết Kiều cười: “Vậy đổi một điều kiện trao đổi khác đi. Cậu để tiền lên đống rác, bên phải có một ống giấy, bên trong có thứ cậu luôn muốn có.”
Có ý gì? Không cho anh có thời gian phản ứng, điện thoại lại mất kết nối. Ôn Tuyết Kiều cực kỳ giảo hoạt, mỗi lần nói chuyện thời gian đều không quá 59 giây, hoàn toàn không cho bọn họ có cơ hội truy ra vị trí của bà ta.
Cố Học Văn bước nhanh vào ngõ nhỏ, bên trong quả nhiên có một đống rác, vừa mới được người ta dọn dẹp qua, coi như sạch sẽ.
Cẩn thận đá văng ống giấy, bên trong có một gói hàng.
Điện thoại lại vang lên, truyền đến tiếng cười của Ôn Tuyết Kiều: “Đội trưởng Cố, cậu để tiền xuống, lấy đồ đi. Một ngày. Tôi chỉ cho cậu thời gian là một ngày, tôi muốn nghe được tin tức Chu Thất Thành bị bắt. Khi nào bắt được Chu Thất Thành. Khi đó tôi sẽ thả Tả Phán Tình.”
“Bà nói cái gì?” Cố Học Văn kinh hãi: “Bà, bà cố ý?”
“Đúng vậy. Tôi cố tình đấy. Tiền, tôi có nhiều lắm, chỉ cần Chu Thất Thành chết, tài khoản ở của hắn Thụy Sĩ chỉ có tôi biết mật mã. Cho nên, cậu hẳn là biết nên làm gì rồi chứ?”
Ôn Tuyết Kiều ngắt điện thoại, Cố Học Văn ngây ngẩn cả người. Ôn Tuyết Kiều chết tiệt, mục đích ngay từ đầu đã không phải là tiền. Mục đích của bà ta là Chu Thất Thành, bà ta muốn mượn tay mình diệt trừ Chu Thất Thành–
“**” Dùng sức đấm một đấm lên vách tường. Cố Học Văn cũng không chịu nỗi nữa, cầm lấy gói đồ nhanh chóng rời đi.
Trở lại trong cục cảnh sát. Đỗ Hưng Hoa cũng đã đến, xem qua chứng cứ Cố Học Văn mang về, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Những cái này đều có thể làm bằng chứng. Lần này Chu Thất Thành trốn không thoát rồi. Hiện tại các cậu bắt đầu, bắt Chu Thất Thành về đây.”
Cố Học Văn bất động, nhìn Đỗ Hưng Hoa, trên mặt không giảm bớt lo lắng: “Đỗ tổng, cháu muốn cứu Phán Tình trước.”
Tả Phán Tình càng ở gần Ôn Tuyết Kiều lâu bao nhiêu, thì sẽ gặp nguy hiểm nhiều bấy nhiêu. Anh thật sự rất lo lắng.
“Học Văn. Chú hiểu tâm trạng của cháu. Cháu muốn cứu Tả Phán Tình, chú cũng không phản đối. Nhưng, chú hi vọng cháu hiểu rằng, Ôn Tuyết Kiều cũng có nói, chỉ cần cháu bắt được Chu Thất Thành, bà ta tự nhiên sẽ thả Tả Phán Tình, cháu không biết nhiệm vụ hàng đầu của cháu là phải đi bắt Chu Thất Thành hay sao?” (Wyn: O.0′ what the –? ông nội này không biết làm cảnh sát bao lâu rồi, mà ngây thơ dữ vậy trời! pó tay!)
“Nhưng cháu lo rằng Ôn Tuyết Kiều sẽ lật lọng.” Đến lúc đó, Phán Tình sẽ gặp nguy hiểm.
“Chúng ta chỉ có thể đánh cược.” Vẻ mặt Đỗ Hưng Hoa nghiêm túc: “Chú hi vọng cháu hiểu. Nếu lúc cháu bắt Ôn Tuyết Kiều lại làm Chu Thất Thành chạy mất, vậy hậu quả sẽ là gì? Cháu còn muốn lãng phí mấy cái ba năm cho hắn ta nữa?”
Cố Học Văn trầm mặc, lần đầu tiên trong đời, cảm thấy vô cũng khó lựa chọn. Vẻ mặt Đỗ Hưng Hoa lạnh lùng: “Toàn lực bắt Chu Thất Thành quy án, đây là mệnh lệnh.”
“Rõ.” Cố Học Văn nghiêm thẳng người. Xoay qua nhìn các đồng đội: “Các đồng chí, xuất phát.”
Phán Tình, em chờ anh, anh nhất định sẽ đến cứu em. Cố Học Văn dẫn nhóm đồng đội xuất phát. Chỉ cần bắt được Chu Thất Thành về quy án.
Giẫm chân ga tối đa, tâm tình anh vô cùng khẩn trương. Phán Tình, ngàn vạn lần em đừng xảy ra chuyện gì, em phải chờ anh. Chờ anh đến cứu em.
Tả Phán Tình dùng hết bản lĩnh, cuối cùng cũng có thể dịch chuyển thân thể từ đầu giường xuống đất, chỉ là động tác đơn giản như vậy, lại làm cho trán cô toát đầy mồ hôi hột.
Thân thể ngồi trên đất, dựa lưng vào tường, cô lại quan sát căn phòng lần nữa.
Dây thừng trói trên tay chân còn to hơn ngón tay cái. Muốn cởi ra gần như là không có khả năng, vừa rồi khi cô di chuyển cơ thể muốn xuống giường, tay chân đã bị cứa ra mấy vết máu.
Hiện tại, cô chỉ có thể nghĩ cách, cắt đứt dây thừng sau đó trốn đi. Nhưng mà ở chỗ này, dùng cái gì cắt đây?
Nhìn chiếc bàn nhỏ bên giường, cô vặn vẹo thân thể muốn di chuyển qua bên đó.
Một chút nữa một chút nữa, bởi vì tay chân bị trói, rõ ràng khoảng cách chưa được một mét, lại cảm thấy xa vô cùng.
Tả Phán Tình nhích vài lần, cũng không đến. Thở phì phò, cô làm ình trầm tĩnh lại.
Đừng lo lắng, đừng lo lắng. Cửa phòng lúc này được mở ra. Tả Phán Tình hoảng sợ, thân thể lập tức ngồi thẳng. Người đi vào, vẫn là Ôn Tuyết kiều.
“A, sao lại xuống giường rồi?”Ôn Tuyết Kiều có tia kinh ngạc, rất nhanh liền hiểu ra, cười lớn: “Muốn chạy trốn sao? Đừng phí sức nữa. Mày không thoát được đâu. Cho dù mày có ra được khỏi cánh cửa này, bên ngoài tầng tầng lớp lớp, đều là người của tao. Mày cảm thấy mày nắm chắc được mấy phần thoát?”
“Tôi muốn đi toilet.” Tả Phán Tình không nhìn vẻ đắc ý trên mặt bà ta, nhìn đến khuôn mặt đó, làm cho cô buôn nôn ghê tởm. Nhất là khi nghĩ đến người này chính là mẹ đẻ của mình, cô liền cảm thấy khó có thể chấp nhận được.
Nếu có thể, cô thà rằng bà ta chưa từng sinh ra cô.
“Vậy thì giải quyết tại chỗ là được rồi.” Ý cười của Ôn Tuyết Kiều không giảm, phất phất cái bánh bao trên tay: “Đừng nói tao bạc đãi mày. Đã đói bụng rồi chứ? Ăn đi.”
Ôn Tuyết Kiều không khách khí ném bánh bao về phía cô: bánh bao lăn một vòng, rơi xuống trước mặt Tả Phán Tình, bên trên đã dính đầy đất cát.
“Sao? Dơ hả, sao mày không dùng miệng bắt lấy vậy?” Ôn Tuyết Kiều dùng ánh mắt nhìn cô như nhìn một đứa ngốc: “Đúng là ngu muốn chết.”
“Ôn Tuyết Kiều.” Tả Phán Tình giận điên rồi, bởi vì tức giận quá độ, lại làm cho bụng dưới của cô âm ỉ đau: “Tôi nói tôi muốn đi toilet.”
“Tao nói rồi, giải quyết tại chỗ luôn đi.” Ôn Tuyết Kiều vỗ vỗ tay, có chút thở dài: “Đúng là nghiệp chướng mà, thằng chồng kia của mày. Không muốn xì tiền ra. Không đến chuộc mày. Nếu mày muốn đi toilet thì giải quyết tại chỗ luôn đi, dù sao cũng không có ai vào đây.”
Đột nhiên Tả Phán Tình nở nụ cười: “Anh ấy không đến là đúng, anh ấy không đến thì kế hoạch của người phụ nữ ác độc như bà mới không thực hiện được. Ôn Tuyết Kiều, nhất định bà sẽ không được chết tử tế.”
Tả Phán Tình chưa bao giờ nguyền rủa ai ác độc như vậy, Ôn Tuyết Kiều là người đầu tiên. Châm chọc nhất là, bà ta lại là mẹ đẻ của cô. Thật buồn cười quá.
“Mắng đi, mắng đi. Mày cũng chỉ còn lại cái miệng có thể hoạt động thôi.” Ôn Tuyết Kiều mới không thèm để ý. Xoay người rời đi, Tả Phán Tình đột nhiên cười lớn.
“Ha ha ha ha ha ha ha.”
“Mày cười cái gì đó?” Ôn Tuyết Kiều dừng bước chân, xoay người bước hai bước đứng trước mặt cô.
“Tôi cười bà thật đáng thương đó.” Tả Phán Tình cố ý cười đến thật khoa trương, cười đến hả hê: “Bà có bản lĩnh gì chứ? Cùng lắm bà sẽ chỉ hành hạ tôi. Tính kế hại tôi. Tôi vẫn là con bà sao? Bà như vậy thì bản lĩnh nỗi gì? Nghe nói bà đi theo loại người bại hoại kia cũng được mười mấy năm rồi. Hắn cũng không chịu cưới bà. Bà nói bà sống thì còn có ý nghĩa gì chứ?”
Sắc mặt Ôn Tuyết Kiều thay đổi, nhìn khuôn mặt Tả Phán Tình, đột nhiên nhấc chân đá cô một cước: “Tiện nhân, mày nói cái gì?”
“Tôi nói, người đàn bà như bà, đi theo một người đàn ông mười mấy năm, người ta cũng không chịu lấy bà, bà tốt hơn là đi chết đi.” Trong lòng Tả Phán Tình tự biết mình sẽ trốn không thoát. Cô cũng không cần sợ, ôm khư khư thái độ mặc kệ.
Sắc mặt Ôn Tuyết Kiều lại lần nữa trở nên dữ tợn, đời này bà ta hận nhất một chuyện, chính là Chu Thất Thành hoa tâm phóng đãng, nếu bà ta không có chút thủ đoạn, Chu Thất Thành cũng sớm không còn cần bà ta nữa rồi.
Thế nhưng mặc kệ bà ta nói như thế nào. Chu Thất Thành nhất định không chịu cưới bà ta, rõ ràng bà ta cũng đã từng mang thai con của hắn, vậy mà hắn ta vẫn có tình nhân khác bên ngoài.
Ôn Tuyết Kiều cũng vì trải qua lần này, mới biết được Chu Thất Thành đã có một đứa con tám tuổi rồi.
Chuyện này làm Ôn Tuyết Kiều cực kỳ chấn kinh, bà ta mới có thể trở nên điên khùng như vậy. Bà ta luôn luôn là như vậy, không chiếm được, thì sẽ hủy hoại.
Không phải Chu Thất Thành muốn cùng người phụ nữ kia kết hôn, ‘song túc song phi’ sao? Vậy bà ta sẽ khiến cho hắn cũng người đàn bà và đứa nghiệt chủng kia nữa, vào trong tù mà ‘song túc song phi’ là được rồi.
Lúc này nghe Tả Phán Tình nói như vậy, lại lần nữa đánh trúng nội tâm đang luống cuống của bà ta, đem Tả Phán Tình trước mặt trở thành người đàn bà đê tiện kia, bà ta giận dữ xông lên, vung tay muốn đánh lên người Tả Phán Tình.
Trên mặt trên tay Tả Phán Tình đã trúng hai phát. Cong người lại muốn né tránh, thế nhưng tay chân cô đang bị trói, sao lại có thể là đối thủ của Ôn Tuyết Kiều chứ?
Cơn đau mơ hồ ở bụng dưới dần dần rõ rệt, cô hoảng sợ, thân thể lại lần nữa cuộn chặt muốn bảo vệ bụng của mình. Ôn Tuyết Kiều đã lâm vào điên cuồng thì sao lại cho cô có cơ hội chứ?
Nhấc chân đá lên người cô, ngoài cửa đột nhiên có vài bóng người vọt vào. Cùng nhau chế trụ tay chân Ôn Tuyết Kiều.
Tả Phán Tình thở phào nhẹ nhõm, thân thể hoàn toàn trầm tĩnh lại, lại cảm thấy lúc này bụng đang đau dữ dội hơn.
“Con. Con của tôi.” Nhìn người mới đến bắt đầu cởi bỏ dây đang trói trên tay và chân cô, cô mở miệng cầu xin: “Cầu xin các người, đưa tôi đi bệnh viện, cứu cứu con của tôi.”
“Con? Mày mang thai sao?” Ôn Tuyết Kiều đã bị người ta bắt lấy, không tin nổi nhìn Tả Phán Tình: “Sao mày lại có thể mang thai? Sao mày lại có thể mang thai chứ?”
Người phụ nữ của Chu Thất Thành cũng mang thai. Tả Phán Tình cũng mang thai. Tại sao, tại sao tiện nhân đều đang mang thai?
A–
Ôn Tuyết Kiều điên cuồng đột nhiên dùng sức vùng vẫy, vọt đến Tả Phán Tình, mấy người đang khống chế bà ta lập tức không đề phòng kịp, lại để cho bà ta thoát ra được.
Ôn Tuyết Kiều xông lên phía trước, đá thật mạnh vào bụng Tả Phán Tình.
Nhưng mới đá một cước, thân thể đã bị người kéo lại thật mạnh. Lại dùng lực hất, bà ta bị đập vào tường rồi ngã ra đất, rất nhanh thì có vài người xông lên trước, cùng nhau khống chế bà ta.
Bụng Tả Phán Tình càng lúc càng đau đớn, dây thừng trên tay chân đã được cởi ra. Lại bởi vì bị trói lâu quá mà tê dại, cô ra sức nâng tay, xoa bụng mình, kéo ống quần người mới tới mở miệng.
“Xin anh, cứu nó, cứu nó–”
Đứa con này, là con của cô và Cố Học Văn mà. Trong mắt thấm ra hai hàng nước mắt nóng hổi. Ý thức của Tả phán Tình bắt đầu tan rã, thậm chí không thấy rõ người đến là ai, là Cố Học Văn sao? Anh ấy đến cứu mình sao?
“Cầu xin anh, cứu nó, cứu cứu con của tôi–”
Đứa con, đó là con của cô và Cố Học Văn–
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Thiền Tâm Nguyệt