Tài năng thường bộc lộ trong những hoàn cảnh khó khăn và ngủ yên trong hoàn cảnh thuận lợi.

Horace

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 326 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 102: Bọn Em Tâm Đàu Ý Hợp
dit: Iris
Beta: Sa&Phong Vũ
Vũ: Liệu kế hoạch của Kiều Kiệt có thành công?
Đặt Tả Phán Tình lên giường, anh ta nhẹ nhàng chạm vào bờ môi của cô một cái. Vẻ mặt vô cùng dịu dàng.
“Xin lỗi. Anh cũng không muốn như vậy, về sau anh sẽ đối xử tốt với em gấp bội”
Tuy rằng trong lòng vẫn còn đang do dự, nhưng động tác của Kiều Kiệt cũng không dừng lại. Hai tay gần như run rẩy vuốt ve cơ thể Tả Phán Tình, bắt đầu cởi bỏ quần áo của cô.
Từng chiếc cúc lần lượt bị cởi ra, để lộ thân thể trắng ngần trong không khí
Nhìn thấy thân hình xinh đẹp mềm, làn da trắng như tuyết, còn có cái đó… Kiều Kiệt liền bị kích độnng, người anh ta nóng ran, gào thét muốn có được cô gái này, không chút do dự anh ta leo lên giường, trèo lên người Tả Phán Tình, cúi đầu hôn xuống gương mặt cô.
Thơm quá. Kiều Kiệt cảm thấy máu trong người mình như đang sôi lên. Không phải anh ta chưa từng chạm vào phụ nữ, mà là chưa từng có cô gái nào hấp dẫn anh ta như Tả Phán Tình.
Cánh môi lướt xuống phía dưới, nụ hôn dừng ở cổ của cô, anh ta lại càng tham lam gặm cắn làn da trắng ngần của cô. Cơn kích thích khiến cho anh ta không kịp cởi đồ, lúc này mới băt đầu tháo thắt lưng.
Cửa phòng đột nhiên bị người khác mở ra. Một thân hình cao lớn xuất hiện ở trước cửa phòng.
Vẻ mặt Cố Học Văn vô cùng mệt mỏi, nửa tháng làm nhiệm vụ, hoàn toàn ngăn cách với thế giới bên ngoài. Khiến anh vừa xong nhiệm vụ liền lập tức vắt chân lên cổ chạy về nhà.
Vậy mà lúc này phải chứng kiến cảnh tượng trước mắt, khiến cho Cố Học Văn bất ngờ sững sờ bất động ở cửa.
Kiều Kiệt không chú ý tới việc có người tiến vào, toàn bộ sự chú ý của anh ta đều tập trung trên cơ thể xinh đẹp này, cởi bỏ dây lưng, anh ta hôn xuống phía dưới, định hôn lên hai đóa mai hồng của Tả Phán Tình. Cơ thể đột nhiên bị người ta dùng sức kéo lên. Giây tiếp theo, một cú đấm nặng nề giáng thẳng lên mặt hắn.
Kiều Kiệt bị đánh bay ra ngoài, cả người đập vào tường, đau đớn kêu thành tiếng. Ngơ ngác nhìn Cố Học Văn đột nhiên xuất hiện, bao nhiêu dũng khí trong người đều co giò chạy mất. Bởi vì đau nên người bắt đầu run lẩy bẩy.
“Học, anh Học Văn ——”
Cố Học Văn không thèm nhìn anh ta, ánh mắt nhanh chóng nhìn về phía Tả Phàn Tình đang nằm trên giường. Quần áo của cô đã bị cởi hết chỉ còn lại mỗi nội y.
Mà Kiều Kiệt một bàn tay còn đang nắm lấy thắt lưng.
Nheo mắt lại quan sát, anh xoay người nhanh chóng bước đến dùng sức nắm lấy cổ áo Kiều Kiệt: “Mày đã làm gì cô ấy?”
“Em, em –“ Kiều Kiệt bị dọa tới nói không nên lời.
Cậu ta so với Cố Học Văn nhỏ con hơn rất nhiều, từ nhỏ đã được cả nhà nuông chiều, anh ta chưa từng phải trải qua tình huống như thế này. Bị người ta nắm cổ áo mà thụi mấy cú, đau đớn cùng với khiếp đảm khiến cho anh ta nhất thời lắp bắp.
“Nói. Mày đã làm gì cô ấy?” Cố Học Văn xiết chặt nắm đấm, trừng mắt khiến Kiều Kiệt hoảng sợ, giọng nói của anh không kiềm nén được tức giận: “Nói.”
“Em. Em không có. Em không có làm gì cả.” Kiều Kiệt nhìn khuôn mặt Cố Học Văn đang giận dữ, lại nghĩ đến chuyện đã từng được nghe nói, một mình Cố Học Văn có thể địch được mười người mà càng thêm sợ hãi.
Anh ta không thể nói mình lợi dụng lúc khó khăn, lại càng không thể nói chuyện Kiều Tâm Uyển đã đánh thuốc với Tả Phán Tình.
“Là cô ấy, cô ấy, Cô ấy thích em. Cô ấy nói phải ở bên em. Em không nhịn được. Anh Học Văn. Tha cho em. Em cũng thích cô ấy, Bọn em tâm đầu ý hợp. Bọn em-”
“Bốp” khuôn mặt Kiều Kiệt lại trúng một đấm. Cú đấm quá mạnh khiến cho hắn cảm giác như răng của mình cũng bị Cố Học Văn đập nát.
“A.” Đau quá. Kiều Kiệt đau đến mức không chịu được, nhìn thấy Cố Học Văn giơ tay lên, giọng nói càng thêm run rẩy: “Anh Học Văn, thật sự không phải em, em. Em không cố ý, em. Chẳng qua là em thích cô ấy. Em ——”
“Bốp” trên mặt Kiều Kiệt lại trúng thêm một đấm nữa. Hai mắt Cố Học Văn đỏ rực, trợn lên nhìn Kiều Kiệt, thụi thêm một cú vào ngực anh ta.
“A-” Trời ơi, xương sườn như bị gãy rời, đau đến nỗi Kiều Kiệt nói không nên lời, giơ hai tay lên: “Anh Học Văn, đừng đánh nữa. Em thật sự thích cô ấy, xin anh tác thành cho bọn em-”
Đã trót nói dối rồi, bây giờ anh ta không thể lật lọng chỉ có thể chọn cách tiếp tục.
Tác thành? Cố Học Văn lại bồi thêm một cú đấm mạnh mẽ vào bụng anh ta. Kiều Kiệt đau đến nỗi gập người lại.
Đau quá, khắp cơ thể đều đau đớn, anh ta ngẩng đầu nhìn Cố Học Văn: “Anh Học Văn, đừng đánh nữa. Xem như anh nể mặt ba em mà tha cho em đi.”
Nắm đấm của Cố Học Văn đã đụng tới chóp mũi của Kiều Kiệt, nhìn thấy mặt anh ta sưng vù, vẫn còn mặt mũi dám cầu xin, không để ý tới lời cầu xin của anh ta lại vung nắm đấm.
“Bốp” Cả người Kiều Kiệt một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, đập thật mạnh vào tường sau đó trượt xuống đất.
Cơn đau quá lớn khiến anh ta cảm thấy xương cốt toàn thân như bị ai đập nát, nhìn thấy Cố Học Văn bước đến cạnh mình, anh ta giơ tay lên che đầu.
“Anh Học Văn, Em thích cô ấy, mà cô ấy lại không thích anh. Anh –”
“Cút.” Cố Học Văn nắm tay thật chặt, nhìn anh ta, cố gắng áp chế sự kích động cứ như vậy muốn đập chết Kiều Kiệt. Anh chỉ ra ngoài cửa, vẻ mặt phẫn nộ đến dữ tợn: “Cút ra ngoài cho tao.”
Kiều Kiệt không dám nói gì thêm, nhanh chóng đứng dậy, chạy nhanh ra ngoài, động tác đó chẳng khác gì chạy trốn.
Cố Học Văn đứng bất động ở đó, lắng nghe tiếng cửa bên ngoài đóng lại, trống ngực đập liên hồi.
Hai tay nắm chặt thành quyền, đấm thật mạnh vào vách tường, mu bàn tay nháy mắt xuất hiện mấy vệt máu. Anh cũng không buồn quan tâm, dường như không cảm giác được sự đau đớn.
Ánh mắt lại quét về phía Tả Phán Tình đang ngủ rất say. Vừa rồi tiếng động lớn như vậy cũng không thể đánh thức được cô, dấu hôn đậm màu trên cổ cô thoạt nhìn vô cùng chói mắt.
Tả Phán Tình. Được, được lắm. Em giỏi thật đấy. Tôi không ở nhà, em ngược lại cũng không hề cô đơn.
“Tôi còn mong anh không ở nhà. Như vậy tôi có thể tự do tự tại.”
Lời Tả Phán Tình nói hôm anh đi cứ như một đoạn băng ghi âm không ngừng vang bên tai Cố Học Văn. Anh rốt cuộc không nhịn được tiến lên, nắm chặt vai Tả Phán Tình lay thật mạnh.
“Tả Phán Tình, em tỉnh lại cho anh, em có nghe thấy không?”
Trên giường Tả Phán Tình vẫn không có phản ứng gì, đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Cố Học Văn cúi đầu, dùng sức cắn vào môi cô một cái, cô chỉ hơi nhíu mày, mi mắt cũng không thèm chớp.
“Tả Phán Tình ——”
Chẳng nhẽ cô mệt đến mức này sao? Mệt đến mức anh đối với cô như vậy cũng không tỉnh sao?
Cố Học Văn dùng sức xiết chặt bả vai cô, nhìn thấy Tả Phán Tình gục đầu xuống, không nói một câu. Bàn tay lại dùng sức, thả cô xuống giường, cơ thể áp lên người cô, anh gần như thô bạo gặm cắn đôi môi cô.
Đôi môi của Tả Phán Tình bị anh cắn đến sưng đỏ, môi anh cũng không hơn gì, cúi đầu, ở chỗ dấu hôn lúc nãy đã có dấu hôn của anh đè lên.
Động tác rất thô bạo.
Chỗ bị cắn đỏ rực lên, hoàn toàn xóa đi dấu vết của Kiều Kiệt để lại, thay vào đó là dấu hôn của anh.
Cổ, xương quai xanh trước ngực, bàn tay to lớn lướt khắp nơi trên người cô. Để lại những vết xanh xanh tím tím
Ngón tay thon dài đưa xuống phía dưới, lướt qua chiếc bụng cô, tham lam dò xét nơi riêng tư, không chút nhẹ nhàng liền xé rách nội y. Người dưới thân lúc này bỗng xoay người.
“Tả Phán Tình ——” giả vờ ngủ còn chưa đủ hay sao? Trầm giọng gọi tên cô, nhưng người ở trên giường vẫn không có chút động tĩnh gì. Dường như chỉ là tiếng nỉ non khi ngủ.
“Tả Phán Tình?” Tay Cố Học Văn xoa lên ngực cô, cúi đầu, cắn một cái thật mạnh. Nếu Tả Phán Tình thực sự giả vờ ngủ, lúc này nhất định là sẽ nhảy dựng lên.
Lui người lại, trừng mắt nhìn người trên giường đang ngủ không biết trời trăng mấy gió. Ánh mắt đảo quả nửa người trên của cô, những dấu vết trên người, chỉ có thể dùng từ «Thương tích đầy mình» để hình dung.
Môi sưng đỏ.Cả người đầy dấu hôn. Trên gương mặt còn lưu lại vết cắn vừa rồi của anh.
Trong đầu liền hiện lên một suy nghĩ: nếu hôm nay anh không về, vậy người lưu lại những vết tích trên người cô có chẳng phải là Kiều Kiệt sao?
“Bọn em tâm đầu ý hợp, mong anh tác thành?”
Tác thành? Kiều Kiệt, cậu có tư cách gì mà muốn tôi tác thành?
Mu bàn tay nổi đầy gân xanh, tâm tư rối loạn cộng thêm cơ thể vô cùng mệt mỏi, Cố Học Văn nhắm hai mắt lại, hít sâu, cố gắp kiềm chế cơn giận trong lòng.
Cuối cùng, Cố Học Văn lại lạnh lùng trừng mắt nhìn Tả Phán Tình, cắn răng, xoay người bước vào phòng tắm
https://sakuraky.wordpress
Nước lạnh chảy mạnh xuống, gột rửa thân thể Cố Học Văn. Tuy vậy vẫn không cách nào làm cho tâm tình của anh ổn định lại.
Anh không thể không nghĩ đến hình ảnh Kiều Kiệt ở trên người Tả Phán Tình
Tắt nước đi, buồn bực trong lòng Cố Học Văn càng lúc càng tăng thêm, bước ra khỏi phòng tắm, cũng không nhìn Tả Phán Tình đang nằm trên giường, bước thẳng ra khỏi phòng.
Đi đến phòng bếp, anh lấy một lon bia từ trong tủ lạnh ra giật mạnh nắp lon.
Lon bia nhanh chóng cạn tới đáy, Cố Học Văn lại mở tiếp một lon khác. Ra khỏi phòng bếp ngồi ở trên ghế sofa, ánh mắt liếc thấy gói đồ trên bàn trà.
Vừa rồi khi Cố Học Văn bước vào nhà, anh liền đi thẳng vào phòng, cũng không đề ý trên bàn có đặt những thứ này. Để lon bia xuống, anh với tay mở gói đồ ra.
Bên trong là một ít đặc sản của Bắc Đô, Còn có một cái hộp bên trong là chiếc vòng cổ thoạt nhìn có giá trị rất lớn.
Cố Học Văn không muốn suy đoán nhiều, với tính cách của Tả Phán Tình, không thể nhận lễ vật của Kiều Kiệt, vậy hộp quà sao lại ở chỗ này?
Ánh mắt nhìn về phía hai cái ly trên bàn. Trong đó một ly nước trái cây chỉ còn lại có một nửa, một ly khác đã uống cạn. Ly nước kia?
Cầm ly nước lên nhìn sơ qua, dưới ánh đèn, dưới đáy ly còn đọng lại một ít bột màu trắng, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhận ra.
Cố Học Văn lập tức nhíu mày, trong đầu có một suy nghĩ, Kiều Kiệt mang theo đồ đến tìm Tả Phán Tình, muốn cô ấy phải đi theo anh ta, nhưng Tả Phán Tình không chịu, Kiều Kiệt liền đánh thuốc cô ấy –
Hai tay phút chốc nắm chặt thành đấm, Cố Học Văn đứng dậy. Nếu như vậy thì còn có thể lí giải được.
Tại sao Tả Phán Tình ở trên giường hôn mê bất tỉnh, cho dù anh có lay thế nào cũng không tỉnh lại. Là như thế phải không?
Cố Học Văn nhìu nhíu mày, khuôn mặt không dấu được sự mệt mỏi. Tuy rằng anh tin Tả Phán Tình vô tội, nhưng trong lòng vẫn rất tức giận.
Tả Phán Tình, em cứ như vậy mà tin tưởng Kiều Kiệt sao?
Vì sao nửa đêm lại ở một mình với nó? Mà lại hoàn toàn không có đề phòng gì cả?
“Tôi ở bên ai ở cũng được, chỉ không muốn ở chung với anh.”
Lúc mới kết hôn. Tả Phán Tình không chỉ một lần nói ra những lời như vậy. Nháy mắt sắc mặt Cố Học Văn trầm xuống. Cầm lấy chiếc ly, ném mạnh ra ngoài, chiếc ly đập vào vách tường. Sau đó rơi mạnh xuống đất.
Vũ: Đã ai sụp đỗ thần tượng với anh chàng Kiều Kiệt này chưa? Hú vía nhé!
Hết chương 102
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Thiền Tâm Nguyệt