Tôi biết giá trị của thành công: cống hiến, làm việc chăm chỉ, và sự hy sinh không cần bù đắp cho những việc bạn muốn nó xảy ra.

Frank Lloyd Wright

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 326 - chưa đầy đủ
Phí download: 16 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 478 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:34 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 83: Bộ Kết Hôn Rồi Là Không Thể Li Hôn Sao?
dit: Wynnie
Beta: Iris & Phong Vũ
Vũ: Giới thiệu với mọi người trợ tá mới của Phong Vũ, bạn Iris. Các nàng nhớ ủng hộ bạn ấy nhiều nhiều nhé, bạn ấy làm càng nhanh chúng ta càng nhanh có truyện đọc đó.
Trong lô ghế không khí lập tức kỳ dị đến cực điểm, Tả Phán Tình cảm giác được cơ thể Cố Học Văn đang cứng lại, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười duyên. Lúc này Hồ Nhất Dân hai tay bưng khay vào.
“Mọi người ăn trước đi, tôi đi toilet cái đã.” Tả Phán Tình buông tay Cố Học Văn, ra khỏi lô ghế, khi đi ngang qua Hồ Nhất Dân thì bỏ lại một ánh mắt đáng đời.
Ánh mắt kia làm Hồ Nhất Dân rụt cổ, buông khay xuống, Cố Học Văn bắt đầu khởi động cổ tay, nhìn chằm chằm Tống Thần Vân: “Tống Thần Vân.”
“Lão Nhị, đây là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Tống Thần Vân sợ chết khiếp: “Em có thể giải thích. Thật đó.”
“Được.” Cố Học Văn gật đầu, trên mặt không có một chút ý cười nào: “Tôi đang nghe đây.”
“Là em quan tâm anh thôi. Nghe nói anh sắp kết hôn, chỉ đến xem thử cô dâu là ai thôi mà.”
“Đều do Cường Tử hết đó. Là nó nói Tả Phán Tình đi khách ở KTV –”
Từ “khách” còn chưa kịp nói xong, bụng dưới đã lĩnh một cú đấm thật mạnh: “A–”
“Học Văn.” Hồ Nhất Dân cùng Trầm Thành tiến lên, đang định cản thì bị Cố Học Văn lạnh lùng lườm một cái, không dám nhúc nhích.
Nắm cổ áo Tống Thần Vân, lại đấm thêm một cú vào mặt anh ta. Tống Thần Vân không chịu nổi: “Lão Nhị, đánh vào chỗ khác được không? Đừng đánh vào mặt em mà.”
Anh ta còn phải dựa vào khuôn mặt này để cưa các em gái chứ.
“Vậy hả?” Tay Cố Học Văn đấm xuống, hai quyền thật mạnh đấm lên mặt Tống Thần Vân, nhìn khuôn mặt sưng vù lên mới buông tay, đứng lên: “Lần sau còn nói lung tung, sẽ không đơn giản như vậy đâu.”
Ánh mắt chuyển qua Hồ Nhất Dân và Trầm Thành, hai người đồng loạt rụt cổ: “Lão Nhị, chuyện này không liên quan đến bọn em.”
“Đáng đời.” Bên ngoài hành lang, Tả Phán Tình nghe tiếng kêu văng vẳng từ bên trong, đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt hẳn lên. Vừa lòng vỗ vỗ tay, đi đến toilet.
Từ toilet đi ra, Tả Phán Tình định quay về chỗ thì đột nhiên dừng lại, xoay người, đi ra cửa KTV.
Ra đến cửa, Tả Phán Tình đứng trên đường bắt taxi, vẫy tay vài lần, không phải xe có người, thì cũng bị người ta giành lên xe trước.
Lúc này một chiếc xe dừng lại trước mặt cô, nhìn chiếc xe trước mặt, Tả Phán Tình cảm thấy rất quen mắt. Khi nhìn thấy người ở trong chiếc xe, ánh mắt cô liền đổi thành xem thường, không nghĩ ngợi liền đi về phía trước.
“Này.” Kiều Kiệt nhanh chóng xuống xe, kéo tay Tả Phán Tình: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần. Cám ơn.” Gạt tay anh ta, cô tiếp tục đi, Kiều Kiệt vẫn chưa bỏ ý định lại kéo tay cô.
“Này. Cô gái, cô đừng làm bộ không quen biết vậy chứ.”
“Ai làm bộ không quen?” Tả Phán Tình đẩy tay anh ta ra, nhìn anh ta như nhìn một con gián: “Tôi quen anh sao? Anh là ai chứ?”
“Cô–” Kiều Kiệt kiềm chế: “Tôi là Kiều Kiệt.”
“À.” Tả Phán Tình gật gật đầu: “Anh Kiều, xin anh buông tay ra được không?”
“Tôi nói rồi, tôi đưa cô đi.” Kiều Kiệt nhất định nắm tay cô không buông. Cô gái này tính tình kém, miệng mồm độc địa, thế nhưng không biết vì sao, anh lại không muốn buông tay.
Tại sao gần đây cứ gặp đàn ông, thì ai cũng thích tự quyết định không thèm tôn trọng ý kiến của cô hết vậy trời?
Đảo mắt một vòng, Tả Phán Tình bỗng nảy ra một ý tưởng: “Lần trước anh nói, anh có thể đưa tôi xuất ngoại?”
Kiều Kiệt sửng sốt một chút, hiển nhiên không bắt kịp suy nghĩ của cô: “Đúng, cô muốn đi đâu?”
“Pháp, Ý, Thụy Sĩ. Chỗ nào cũng được chứ?”
“Không thành vấn đề.” Kiều Kiệt nhìn Tả Phán Tình: “Cô muốn xuất ngoại?”
“Có ý nghĩ này.” Vốn là muốn tìm việc làm, nhưng nếu đã không tìm được, vậy ra nước ngoài học hỏi cũng tốt.
“Không phải cô vừa kết hôn sao?” Nghĩ đến hôm qua cô đã trở thành vợ của người khác, trong lòng Kiều Kiệt có chút cảm giác khác lạ.
“Bộ kết hôn là không thể ly hôn sao?” Ly hôn không được thì không thể chạy sao? Lúc này Tả Phán Tình mới phát hiện ra mình lại tin tưởng mà nói ra suy tính với tên playboy này, nên lập tức bỏ tay anh ta ra muốn đi khỏi. Kiều Kiệt lại che trước mặt, không cho cô đi.
“Cô gái. Cô nói thật hả?” Cô ấy muốn ly hôn với Cố Học Văn?
“Đương nhiên.” Ý nghĩ muốn xuất ngoại không phải ngày một ngày hai. Nếu ba mẹ không ngăn cản, cô đã sớm chạy lấy người rồi.
“Tôi giúp cô.” Kiều Kiệt hết sức chân thành.
“Vì sao anh giúp tôi?” Tả Phán Tình không rõ: “Chẳng lẽ anh không nhìn ra được là tôi đang giỡn anh sao?”
“Tôi.” Kiều Kiệt không được tự nhiên nói: “Tôi đã lớn như vậy, chưa bao giờ bị người ta đánh. Cô là người đầu tiên.”
Phốc. Tả Phán Tình muốn ngất: “Vậy thôi hả?”
“Ừ chỉ vậy.” Kiều Kiệt gật đầu: “Tôi nghĩ tôi thích cô. Cho nên, tôi sẽ giúp cô. Bất kể cô muốn xuất ngoại, hay muốn ly hôn, tôi đều cô giúp cô.”
“Kiều Kiệt–” Một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía sau, hai người theo giọng nói kia mà quay lại. Không biết từ khi nào Cố Học Võ đã đi đến, đứng phía sau cách bọn họ chỉ hai bước, vẻ mặt không hài lòng trừng mắt nhìn hai người.
“Quậy đủ chưa? Cậu cho rằng cậu còn nhỏ lắm sao?”
“Anh rể?” Kiều Kiệt nhìn thấy người vừa tới thì sửng sốt, mà cách xưng hô kia cũng làm cho Tả Phán Tình hóa đá. Anh rể?
Tên nhóc thúi này kêu Cố Học Võ là anh rể, vậy chẳng lẽ anh ta chính là em trai của Kiều Tâm Uyển sao?
Nhìn cái đầu đủ loại màu sắc của Kiều Kiệt, có làm thế nào cũng không thể tưởng tượng được anh ta cùng Kiều Tâm Uyển kiều diễm xinh đẹp ở Bắc Đô kia có quan hệ với nhau.
“Ba cậu cho cậu đến thành phố C, chính là để cậu quậy phá hay sao?”
“Chuyện của em không cần anh lo.” Kiều Kiệt bất mãn trừng mắt: “Anh đừng có mang ba ra mà hù em.”
“Kiều Kiệt.” Sắc mặt Cố Học Võ âm trầm: “Cậu cũng không phải con nít, có thể chín chắn chút được không?”
“Sao em lại không chín chắn?” Kiều Kiệt giận dỗi kéo Tả Phán Tình về bên cạnh mình: “Em thích cô ấy, muốn ở cùng cô ấy, có gì không được?”
“Đương nhiên không được.” Cố Học Võ cực lực áp chế cơn giận: “Cậu đừng nói với tôi, cậu không biết cô ấy là ai.”
“Em biết, thế thì sao?” Vẻ mặt Kiều Kiệt thản nhiên: “Em thích cô ấy.”
Cái gì? Một lần nữa Tả Phán Tình sững sờ, ngơ ngác nhìn khuôn mặt Kiều Kiệt, anh ta đang nói linh tinh gì vậy?
“Cô ấy là vợ Học Văn. Cũng là chị dâu của cậu.”
“Thôi đi.” Kiều Kiệt liếc mắt xem thường: “Em thích cô gái này, cho dù là vợ người khác, em cũng phải đoạt lấy, anh nghĩ rằng em sẽ giống như anh sao? Lấy một người mà mình không yêu rồi sau đó vợ chồng bất hòa ấy à.”
Người không yêu? Tả Phán Tình cảm thấy hôm nay có quá nhiều tin tức khiến cô kinh ngạc. Nếu không yêu, vì sao lại kết hôn?
“Kiều Kiệt.” Sắc mặt Cố Học Võ đen lại, hai nắm tay nắm chặt, ánh mắt chuyển sang Tả Phán Tình: “Tả Phán Tình, cô có liêm sỉ không? Cô đừng quên, cô là vợ của Học Văn.”
Tả Phán Tình bị anh khiển trách mới bất giác hồi phục tinh thần, thấy cơn giận trên mặt Cố Học Võ, định giải thích nhưng lời nói ra lại biến thành: “Anh có tư cách gì mà nói tôi? Bản thân anh không phải cũng có tiểu tam sao?”
“Cái gì?” Lần này đến phiên Kiều Kiệt tức giận, buông tay Tả Phán Tình bước lên trước nắm lấy cổ áo Cố Học Võ: “Anh có tiểu tam? Cố Học Võ, làm sao anh có thể? Thảo nào anh muốn tới thành phố C. Hóa ra ở đây bao nuôi tiểu tam.”
“Cô nói bậy gì đó?” Cố Học Võ trừng mắt nhìn Tả Phán Tình: “Ai có tiểu tam?”
“Đương nhiên là anh.” Rõ ràng cô nghe được anh ta nói chuyện điện thoại như vậy: “Anh chính là người như vậy, không nhân phẩm không đạo đức không nguyên tắc, anh có tư cách gì nói người khác?”
Cô và Kiều Kiệt vốn không có gì, nếu hôm nay người chỉ trích cô là một người khác, cô có thể giải thích cho rõ ràng, nhưng Cố Học Võ là ai? Rõ ràng đã có vợ, mà ở bên ngoài có tiểu tam, loại đàn ông này cô khinh bỉ nhất.
“Tả Phán Tình.” Cố Học Võ lúc này mới chú ý tới, người đi đường đều đang nhìn bọn họ, nghĩ đến ngày mai mình sẽ nhậm chức, anh nhìn Kiều Kiệt, hít thở sâu trấn định lại mình.
“Buông ra.”
“Không buông.” Kiều Kiệt cùng Kiều Tâm Uyển là chị em ruột, tuyệt đối sẽ không để cho người khác ức hiếp chị mình: “Hôm nay anh phải nói rõ ràng mọi chuyện. Bằng không em sẽ không cho anh đi.”
“Tôi không có gì để nói hết.”
“Được lắm. Em cũng nghĩ anh sẽ không thừa nhận. Nếu anh không về Bắc Đô, em sẽ nói cho bác gái, để xem bác ấy sẽ giúp anh hay giúp chị em.”
“Kiều Kiệt, cậu quậy đủ chưa?” Cố Học Văn đẩy tay anh ta ra: “Chuyện của tôi và chị cậu, không đến lượt cậu xen vào.”
“Ô, cách nói này thật mới mẻ làm sao, vừa rồi không biết ai dùng vẻ mặt chính trực chỉ trích em. Bây giờ anh nói chuyện của anh và chị không liên quan đến em, em nói cho anh biết, chỉ cần anh chưa ly dị với chị ấy, chuyện của hai người em phải xen vào.”
“Cậu–” Sắc mặt Cố Học Võ lập tức trầm xuống, chỉnh lại áo: “Được. Sau này chuyện của cậu, tôi cũng không quan tâm nữa.”
Chỉ tay vào Tả Phán Tình: “Nhưng còn cô, đừng quên thân phận của mình.”
Sao lại trút giận lên cô thế này? Tả Phán Tình xem thường xoay người, tuyệt không muốn để ý đến hai người đó, định rời đi. Kiều Kiệt vội vàng, cũng không quan tâm đến Cố Học Võ, bước nhanh theo giữ chặt tay cô: “Cô muốn đi đâu? Tôi đưa cô đi.”
“Không cần.” Quan hệ của những người này thật rắc rối, cô không muốn dây vào: “Phiền anh tránh xa ra một chút, cám ơn.”
“Này.” Kiều Kiệt có chút khó chịu: “Lúc nãy tôi nói thích cô, cô không nghe thấy sao?”
“Nghe.” Tả Phán Tình liếc nhìn anh một cái: “Vậy thì sao?”
“Cô, cô không có cảm giác gì sao?” Trên mặt Kiều Kiệt đã không còn thái độ kiêu căng nữa, mà thay vào đó là vẻ mặt lo lắng bất an.
“Cảm giác?” Ánh mắt Tả Phán Tình đảo qua mái tóc đủ màu sắc của anh: “Thật xin lỗi. Tôi không có hứng thú với chim.”
Chim?
Kiều Kiệt bị đả kích, ngơ ngác nhìn Tả Phán Tình đang bỏ đi, lại lần nữa vươn tay bắt lấy tay cô: “Tả Phán Tình, không phải cô không muốn ở cùng Cố Học Văn sao? Cô chỉ cần theo tôi, tôi có thể giúp cô. Anh ta không thể xuất ngoại, tôi thì có thể. Cho dù cô muốn đi đâu, tôi đều có thể đi cùng cô.”
“Tôi muốn đi đâu anh đều đi cùng tôi đúng không?” Tả Phán Tình gật đầu: “Vậy đi thôi.”
Liền xoay người, định lên xe Kiều Kiệt, thì thấy Cố Học Văn không biết đã tới từ lúc nào, đứng bên cạnh Cố Học Võ, vẻ mặt âm trầm nhìn cô.
Tay Tả Phán Tình run run, bản năng muốn hất tay Kiều Kiệt ra, nhưng anh ta nắm quá chặt, cô không bỏ ra được. Cô lại thầm nghĩ, thôi kệ, cố ý dựa sát vào người Kiều Kiệt, vẻ mặt khiêu khích nhìn Cố Học Văn.
————-
Hết chương 83
Cô Dâu Bất Đắc Dĩ Cô Dâu Bất Đắc Dĩ - Thiền Tâm Nguyệt