A book that is shut is but a block.

Thomas Fuller

 
 
 
 
 
Tác giả: Hạ Thu
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 25
Phí download: 4 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 4807 / 12
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7 -
ần đầu tiên vào bếp làm cơm, nên Đinh Đang thấy sự việc quan trọng vô cùng. Hơn bốn tiếng đồng hồ loay hoay dọn dẹp, hết khuân qua, dọn lại mấy chục lần rồi mà cô vẫn chưa ưng ý. Dường như cái bếp đặt bên trái thì hợp với phong thủy hơn.
Căn gác xép chỉ vỏn vẹn bốn thuớc bề ngàn, bảy thuớc bề dài. Bằng ga ra nhà cô thôi mà sao cô thấy rộng rãi quá, để cô tính nát cả đầu vẫn không sao làm cho gian nhà lạnh lẽo trở nên ấm cúng.
Nói vậy chứ cũng đỡ lắm rồi, chẳng bù cho hôm qua, lúc mới dọn nhà, cô đẫ tưởng mình không sao sống nổi. Bụi bặm, gián, nhện, mùi tanh tưởi cứ như một đống đồ phế thải. Cũng nhờ dì Ba với bà Bảy ra công dọn dẹp, căn nhà mới tạm coi được vầy đây.
Chẳng tiện nghi, chẳng sang trọng, nhưng Đinh Đang thấy thích lắm. Bây giờ cô mới cảm nhận hết sự thoải mái, niềm hạnh phúc tột cùng cho hai chữ tự do. Ăn giờ nào, ngủ giờ nào, muốn làm gì tùy thích. Ôi! Tuyệt vời thay.
Nồi cơm bắt đầu sôi trên bếp, đưa tay mở nắp, Đinh Đang chống cằm mơ màng nhìn bong bóng nước sôi ùng ục trong nồi mà hình dung đến bữa cơm lát nữa đây của mình. Chắc là ngon lắm, dù thức ăn chỉ là hai cái trứng gà chiên.
Đinh Đang không hiểu sao từ lúc ra đời tự lập, cô hết hẳn chứng biếng ăn. Bữa cơm đối với cô không còn tẻ nhạt, chán chường nữa, mà bỗng trở nên quan trọng lạ. Gần đến bữa cô đã biết đói cồn cào, nghe nước bọt tứa ra đầy lưỡi mỗi khi mùi thức ăn xộc vào mũi. Bây giờ, mỗi bữa cô đã ăn được ba chén đầy lem lẻm. Chà! Ba mà biết được chuyện này, chắc là mừng khỏi nói.
- Đinh Đang, Đinh Đang à! Một người đàn bà chợt hớt hả chạy vào làm cắt ngang luồng suy tưởng của Đinh Đang. Cô ngẩng lên, nhận ra bà là thím Tư, người đã cho mình thuê nhà với giá rẻ, liền nhoẻn miệng cười:
- Thím Tư, đi đâu vậy? Ăn cơm chưa?
- Chưa! - Hào hển thở, tay chận ngực, bà như vừa chạy qua một đoạn đường dài.
- Chưa thì lát nữa ở lại ăn cơm với cháu - Đon đả kéo ghế, Đinh Đang mời bà ngồi. Không hiểu sao linh tính báo cho cô biết rằng bà muốn báo cho cô hay một chuyện gì hơi rắc rối.
Quả nhiên, sau khi ngồi xuống ghế, uống một hớp nước lấy lại tinh thần, bà e dè cất tiếng:
- Đinh Đang à, thật là không may. Chắc là ta phải lấy lại căn nhà.
- Sao vậy? - Như nghe một chuyện động trời, mặt Đinh Đang tái mét - Thím sợ con không trả tiền nhà có phải không? Thím đừng lo, để con trả tiền cho thím liền mà - Nói xong, cô xăng xái đến bên chiếc túi đệm để sát góc nhà, rút đại một xấp tiền. Vừa đếm đủ số hai trăm ngàn, cô vừa mắng mình ngu. Khi không lại đóng kịch nghèo khổ với thím Tư, vờ hẹn lần, hẹn lựa tới tháng rồi mới đóng tiền, báo hại...
- Không phải - Đẩy xấp tiền trả lại cô, thím Tư lắc đầu với vẻ mặt buồn thiu - Không phải vấn đề tiền bạc. Ông chủ muốn lấy lại nhà.
- Chú Tư ư? Thôi được rồi, để cháu đi năn nỉ chú vậy.
- Không phải! Không phải chú Tư mày. Ông ấy không phải là chủ của căn gác xép này.
- Vậy ông chủ là ai?
- Là một người giàu có - Đến nước này, thím không giấu Đinh Đang nữa. Bằng một giọng buồn hiu, tội nghiệp, bà cho cô biết. Căn gác xép này vốn thuộc về quyền sở hữu cúa ông chủ Đạt, một thương gia giàu có đầy lòng nhân hậu. Ông đã mua giùm một người nghèo với giá cao để giúp đỡ ông này, khi ông ta muốn từ bỏ thành phố trở về đoàn tụ với vợ con.
Bao năm qua căn gác xép bỏ hoang, không người ở, thấy vậy, vợ chồng bà không có nơi nương tựa, ông mới cho mượn tạm ở nhờ. Rồi thời gian trôi, nhờ dè xẻn, biết làm ăn, vợ chồng bà dần khá giả, tậu được căn nhà ở mặt tiền. Thấy căn nhà bỏ không cũng uổng, bà kêu người cho mướn.
Ai dè, vừa cho cô mướn xong, cậu chủ kêu có việc cần lấy lại.
- Cậu ấy lấy lại để ở ư? - Nghe thất vọng, Đinh Đang xụ mặt. Giấc mơ về cuộc sống tự lập của cô phút chốc sụp đổ tan tành. Dù muốn dù không cũng phải trả thôi.
- Đừng buồn nữa cháu, để từ từ rồi thím...
- Thím Tư ơi, thím nói với người ta chưa? Cháu lấy lại nhà đây - Lời an ủi bị cắt ngang bởi một giọng nói đàn ông ồm ồm đáng ghét.
- Dạ... Dạ rồi.
Nhìn thím Tư hối hả chạy đi, có vẻ như sợ người đang đứng ngoài cửa lắm. Đinh Đang bỗng cảm thấy ức lòng. Làm cái gì mà dữ vậy? Muốn lấy lại nhà cũng thư thả chứ, từ từ đợi người ta tìm được nhà đã chứ? Bộ giàu là ngon là ngon lắm sao. Đinh Đang đứng bật dậy bước ra cửa, cô muốn mắng cho cậu chủ kia một trận.
- Con biết, nhưng thím cũng thông cảm giùm con, tình cảnh Tuyết Ngân tội nghiệp lắm. Con phải...
Giọng nói nghe quen quá! Cố đoán không ra, Đinh Đang vạch lẹ tấm màn rồi sững người ra như hóa đá. Sao lại là Triệu Vỹ? Vô tình hay cố ý đây?
Phía bên kia, Triệu Vỹ cũng nghe động quay lại. Nhận ra cô, đôi mắt anh tối sầm đi giận dữ. Quỷ ám hay sao ấy chứ?
- Hừ!
- Hừ!
Không hẹn mà cả hai đồng chớp mắt lườm nhau một cái dài thù hận. Cơ hội tốt. Triệu Vỹ nghĩ thầm trong lúc Đinh Đang nhếch môi cười nghĩ đến cảnh làm anh thua thảm hại. Triệu Vỹ à, nhà ngươi không tài nào lấy lại được nhà đâu.
- Cô ta đây hả thím Tư? - Vờ như không quen biết, Triệu Vỹ quay sang thím Tư hỏi tỉnh.
- Dạ phải - Nhẹ gật đầu, thím lo lắng đưa mắt nhìn Triệu Vỹ với Đinh Đang, sao họ lại gờm nhau như kẻ thù từ muôn kiếp vậy? -Tình cảnh của Đinh Đang tội nghiệp lắm.
- Vậy sao? - Khẽ xoa cằm, Triệu Vỹ hỏi giọng mỉa mai - Thật cô Đinh Đang đây hoàn cảnh ngặt nghèo đến thế sao? ba mẹ cô chết cả rồi hả?
- Chết cái đầu anh đó. Đồ mất dạy! Trừng mắt, Đinh Đang như muốn ăn tươi nuốt sống Triệu Vỹ ngay vào bụng của mình. Dám trù ẻo ba người ta hả? ba của ngươi chết thì có. Lầm thầm nguyền rủa anh, Đinh Đang như quên mất chính cô đã dựng chuyện này kể cho bà Bảy, dì Ba và mọi người nghe.
- Kìa, Đinh Đang, sao con dám chửi cậu chủ- Thím Tư hoảng hốt nắm tay cô - Cậu ta chỉ hỏi thăm thôi mà.
- Thím không biết đấy thôi, cô ta nổi nóng vì sợ cháu lật tẩy đó - Vẫn thản nhiên, Triệu Vỹ cười vui vẻ - Thật cô ta không nghèo, cũng chẳng đáng thương một chút nào. Đặt điều thảm não, đoạn trường như vậy, ả chỉ muốn gạy thím và mọi người thôi. Chính mắt con đã thấy, lần ấy tại sân gol. ả đã trắng trợn gạt một lúc hai trăm mấy chục ngàn.
Sự thật hiển nhiên rồi, Đinh Đang cứng họng, chưa kịp tìm ra lời đối lại, cô đã nghe thím Tư chưng hửng
- Vậy sao? Nhưng... có khi nào cậu nhầm Đinh Đang với ai không? Một đứa bé ngoan như nó, đời nào...
- Đúng vậy đó thím Tư, con đời nào làm mấy chuyện tiểu nhân, bỉ ổi, vô liêm sỉ ấy - Thấy thím Tư còn chưa dao động, Đinh Đang chạy đến bên bà tấn công thêm - Chỉ tại người ta sợ con vạch chuyện xấu xa của mình, rồi đặt đièu, kiếm chuyện thôi.
- Nè, ăn nói cho đàng hoàng một chút - Triệu Vỹ vỗ mạnh xuống bàn, quắc mắt - Ai có chuyện gì xấu mà sợ cô vạch trần chứ?
- Thì cái chuyện người ta đồng lõa cùng tên cướp, giật đồ người bị bắt về đồn đó - Nhịp nhịp chân Đinh Đang chun mũi cười đắc thắng.
Nhớ cái bạt tai cô bé tát mình giữa chợ, Triệu Vỹ tức điên lên, anh quát lớn:
- Còn dám nhắc nữa à, ranh con có tin tao sẽ lột da mày không?
- Tin sao không? Đinh Đang chẳng chút sợ hãi - Một khi quê rồi, chuyện gì người tacungx dám làm mà. Ủa? Mà sao ông cảnh sát thả anh ra sớm vậy? Hối lộ ông ta bao nhiêu hả? Có lỗ vốn không?
- Này - Không lẽ lao lên bóp cổ con nhỏ trước mặt thím Tư, Triệu Vỹ đành phải nhịn. Nhịn mà giận tím người, chân tay run bắn lên.
- Đinh Đang, em hiểu lầm rồi, Triệu Vỹ không phải là đồng bọn của kẻ cướp đâu - Một người con gái đẹp bỗng xuất hiện kịp thời cứu nguy cho Triệu Vỹ - Anh ấy là người tốt, em đừng trách oan ảnh mà tội nghiệp.
Ai mà vô duyên vậy?Quay đầu lại định mắng cho giọng nói kia một trận, đôi mắt Đinh Đang chợt tròn to ngớ ngẩn. Có nằm mơ không? Cô tự hỏi mình, sao cô gái giống người bị giật mất đò ghê. Lắp bắp, Đinh Đang hỏi nhỏ:
- Là chị à?
Cô gái nhẹ gật đầu trong lúc Triệu Vỹ hỉnh mặt lên cười tự đắc. Trong trận chiến này, tỷ số đã được quân bình.
- Phải! Và bây giờ thì bé hiểu lý do nào anh lấy nhà rồi chứ? Bé có chịu đi chưa?
Hợp lý rồi, nhưng không hiểu sao Đinh Đang vẫn còn thấy ấm ức trong lòng. Cô không thể chấp nhận thua một cách dễ dàng như vậy được. Tự nhiên cô hét to:
- Tôi không đi!
- A... A...- Một con mắt nheo lại. Triệu Vỹ khôi hài - Định giở trò ngang hả bé?
- Hổng phải ngang. Nhưng ai biểu anh không nói sớm, báo hại tôi dọn đã đời.
- Chuyện không có gì ầm ĩ. Bé đã bỏ công dọn nhà dùm anh, anh sẽ trả tiền. Dễ thôi mà - Vừa nói, Triệu Vỹ vừa móc xấp tiền dằn xuống bàn trước mặt Đinh Đang.
- Tôi không phải là đây tớ của anh - Hất mạnh tay cho xấp tiền rơi xuống đất, Đinh Đang hất mặt lên - Tôi không đi đó, anh làm gì tôi hả?
- Chuyện này... - Không ngờ tình huống lại đẩy đến nông nỗi này, thím Tư nhẹ nhún vai bất lực. Đứng giữa đàng biết binh ai bỏ ai chứ?
- Thôi, thôi đừng cãi nữa - Cuối cùng thì cô gái đành phải đứng ra dàn xếp - Tôi có cách như vầy, anh Vỹ và Đinh Đang nghe thử có được không?
- Chị không được bênh hắn đâu đó - Lừ lừ mắt, Đinh Đang ngồi xuống ghế. Triệu Vỹ cũng trừng mắt với cô một cái dài.
- Thật ra một mình tôi ở cũng dư thừa và buồn chán lắm, cả một căn nhà - Cô gái mỉm cười, cất giọng thanh tao - nếu anh đòng ý thì tôi và Đinh Đang cùng ở. Không thì... tôi sẽ đi ngay, tôi không thể để cô bé ấy ra đi vì mình được.
- Nếu chị đi, em cũng sẽ đi theo chị, trả nhà này lại cho hắn - Nắm tay cô gái, Đinh Đang cho Triệu Vỹ ra rìa - Bộ trên đời này, chỉ mình hắn có nhà cho thuê sao. Bên kia lộ cũng có một căn cho thuê, giả rẻ lắm.
Chẳng ưng bụng cho Đinh Đang ở lại chút nào, nhưng người đẹp đã mở lời, lẽ nào từ chối, Triệu Vỹ đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt mà trong bụng tức anh ách, anh gật đầu đồng ý, lòng tự nhủ lòng, sẽ có dịp dạy cho con bé kia một bài học ra trò.
Bánh bao hôm nay tốt mối mở hàng, nên năm chục bánh lấy hồi chiều giờ chỉ còn vỏn vẹn trong nồi ba cái. Ngóng nhìn ra đường, thấy người xe tấp nập, Đinh Đang biết lúc này còn sớm lắm. Chắc khoảng bảy giờ mấy tám giờ thôi.
Thự thưởng cho mình một cái bánh bao, Đinh đang rút chân lên ghế. Vừa ăn vừa nghĩ mông lung. Hỏng biết giờ này ba thế nào? Có đi kiếm cô không? Chắc ông đã lục tung chợ Tân Bình lên rồi. Không biết cô ở đâu ông hẳn là lo lắm.
Đừng lo nghe ba - Chợt thấy nhớ ba vô hạn. Đinh Đang tự nhủ, ngày mai sẽ gọi điện về cho ông được an lòng. Chắc chắc ba sẽ hỏi hiện nay cô làm nghề gì? Liệu có nên nói cho ông biết mình bán bánh bao không nhỉ? Chắc là không, vì ông sẽ phản đối ngay. Dù cô có cho ông biết bán bánh bao khoẻ lắm. Mỗi ngày năm chục ngàn lời, cô sống khoẻ ru.
Vậy thì... Nhai nhai miếng bánh trong miệng, Đinh Đang nhủ lòng sẽ dối cha, sẽ bảo với ông mình đang sang một sạp mỹ phẩm trong siêu thị. Như vậy, ông vừa ý hơn.
Không nghĩ đến cha, Đinh Đang bỗng nghĩ đến Tuyết Ngân, cô gái từ trên trời rơi xuống, bất ngờ trở thành bạn đồng hành của cô mấy hôm nay. Nhắc mới nhớ, mới thấy lạ. Thiệt trên đời, cô chưa thấy ai dịu dàng, hiền thục như cô ta vậy.
Đẹp người, đẹp nết, lại giỏi giang, siêng năng. Từ lúc bước vào nhà đến giờ, Tuyết Ngân dành hết mọi việc làm, chẳng cho cô mó tay vào. Chắc tại chị thấy cô rề rà, chậm chạp, trái tai chướng mắt quá.
Chị dọn dẹp rất nhanh, nấu nướng lại tài tình. Thức ăn chẳng có gì mà chị nấu ngon như sơn hào hải vị. báo hại cô ngày nào bụng no căng rồi cũng ráng ăn thêm một chén. Chắc mai mốt mập thù lù, ba hêt nhìn ra nổi.
Chị vẫn còn thất nghiệp, dù cô đã tận tình giới thiệu các mối làm ăn của mình với Tuyết ngân. Từ bánh tiêu đường, thậm chí cả lò bánh bao, miếng cơm trong miệng cô cũng sẵn sàng nhả ra giúp. Nhưng Tuyết Ngân không giống cô, giống mọi người ở đây chút nào. Rất hay mắc cỡ, chị không dám rao, cũng không dám ra ngồi đâu đường bán thuốc lá như bà Bảy.
Chị bảo mình biết may, dự định vào đây mua một bàn máy may, may vá sống qua ngày. Nhưng rủi quá, toàn bộ số tiền một triệu đồng của mẹ bán đôi bông cưới đã bị tên cướp giật đi rồi. Biết tính sao?
Đinh Đang thương chị lắm, nếu không phải giả nghèo khổ che mắt thế gian, cô đã lấy tiền cho chị mua máy may rồi. Một triệu đồng, số tiền đó đối với cô không đáng là bao nhiêu. Nhưng... Một ánh đèn pha từ đâu rọi thẳng vào mắt cô. Đinh Đang cắt ngay nguồn suy tư. Ngẩng đầu lên, thay vì mắng một câu, cô lại thụp xuống núp người sau cột đèn, Triệu Vỹ lại chở một cô gái đẹp sau xe.
Căn nhà này, sau khi bỏ ra một ngày trời thám thính, Đinh Đang biết rõ chỉ có mỗi tên Triệu Vỹ ở thôi. Chẳng có cha mẹ, hèn gì hắn không tự tung rự tác.
Chỉ có một điều rất lạ, Đinh Đang đoán mãi không ra, đó là nghề nghiệp của tên Triệu Vỹ. Hắn làm gì mà ban ngày không bao giờ có mặt ở nhà. Đêm mới về, lại ăn diện như diễn viên điện ảnh. Người yêu của hắn cũng vậy, mỗi bữa một cô, cô nào cũng đẹp. Bộ họ hổng biết ghen sao chứ?
Sao hỏng biết ghen, là người chứ có phải cỏ cây đâu? Một lần dì Ba đã nói như vậy với cô rồi. Chắc tại họ hỏng biết thôi.
Chà! Tự nhiên Đinh Đang nghe nóng sôi gan, tội nghiệp cho mấy cô gái quá, bị gạt cũng không hay. Mình phải cứu người mới được. Quên mất lời hứa với dì Ba, Đinh Đang đu người qua bức tường rào, thoăn thoắt leo vào. Không sợ Triệu Vỹ bắt gặp đâu. Cô tìm được một lùm cây kín đáo ẩn thân rồi.
Lại chiêu cũ không sai, gặp con gái người ta ôm ấp như điên, hôn cuồng dại. Máu nóng trào dâng, Đinh Đang móc túi lấy một cọng thun và một viên bi giấy, nhắm ngay lỗ tai Triệu Vỹ, cô ghiến răng bắn mạnh.
Một tiếng bóc vang lên. Không nhìn thấy nhưng Đinh Đang biết mình bắn trúng bởi tiếng kêu đau đớn của anh. Nhoẻn miệng cười, cô hình dung đến vẻ mặt sững sờ, ngơ ngác của cô gái.
Cô Bé Nói Dối Cô Bé Nói Dối - Hạ Thu