If you have never said "Excuse me" to a parking meter or bashed your shins on a fireplug, you are probably wasting too much valuable reading time.

Sherri Chasin Calvo

 
 
 
 
 
Tác giả: Dream
Thể loại: Tuổi Học Trò
Số chương: 32 - chưa đầy đủ
Phí download: 5 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 496 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 00:29:07 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 12: Cậu Ta Trả Thù Nó.
ôm nay nó bắt xe buýt đi học, vừa vào đến trường đã bắt gặp những ánh nhìn ko mấy thiện cảm rồi.
Bước đến chân cầu thang nó còn nghe mấy girl thì thầm loáng thoáng là:
-Cái loại con gái mặt dày giả vờ giả vịt bạn gái người ta giờ còn vác cái mặt mo đến lớp người ta để học- girl 1.
-Đúng đúng, cái loại mặt dày ko biết xấu hổ, bị ảnh đá rồi còn mò đến lớp bám đít ảnh được- girl 2.
-Tao mà như nó á, tao chết quách đi cho rồi- girl 3 (xạo dễ sợ).
-Đã vậy còn quê 1 cục nữa chứ- girl 4.
"Cái gì chứ? sao mấy con nhỏ đó dám nói mk như vậy chứ? rõ ràng là cậu ta năn nỉ nó làm bạn gái trước mà sao giờ lại thành nó bám đít cậu ta rồi! Thật là tức chết đi được mà, nhưng mk phải kiềm chế, kiềm chế, đúng rồi phải kiềm chế. Ở đây mk đâu có quen ai đâu đụng vào mấy nhỏ đó ko chừng phải tim 21 mũi chứ chẳng chơi"- nó nghĩ vậy rồi giả câm giả điếc lướt qua mấy nhỏ đó.
Vào đến lớp mọi người ai cũng nhìn nó như sinh vật lạ, "chắc thấy mk quê mùa nên nhìn đây mà"- nó nhún vai nghĩ thầm.
Nhưng khi bước xuống bàn học thì nó mới biết lí do mọi người nhìn nó nãy giờ. Cái ghế của nó ko còn ở chỗ cũ nữa mà biến đi đâu mất tiêu rồi.
-Chúng mày ơi! ra đây mà xem này- tiếng con nhỏ Mai hay chơi cùng Hà My từ ngoài hành lang vọng vào.
Nghe vậy cả lớp nó đổ ra ngoài (trừ cậu ta), nó cũng tò mò ra xem sao nhưng khi tận mắt chứng kiến rồi thì nó lại muốn lộn cổ từ tầng 3 xuống đất.
Giữa sân trường, có khoảng 3 tên con trai đang thi nhau đập đá 1 cái ghế cho nó tan tành và chắc chắn một điều rằng đó là cái ghế của nó (bàn ghế đều được làm bằng gỗ nén nên có thể đập tan tành được).
"Hả...? bọn hách dịch, mk đâu có đắc tội gì với bọn chúng đâu mà chúng làm vậy với cái ghế của mk?"- trong đầu nó bây giờ chỉ toàn là dấu hỏi.
Đến khi bọn chúng rời đi thì cái ghế của nó chỉ còn lại một đống bột gỗ và khung sắt thôi.
Nó tức đến bốc khói đầu luôn, tay thì siết chặt lấy chân váy (đồng phục trường nó là mặc váy mà) rồi cuối gầm mặt xuống bước đến nhà kho của trường.
Thủ phạm chắc mọi người cũng đoán được rồi nhỉ, cậu ta quan sát những cử chỉ của nó thì tâm trạng cũng vui lên mấy phần.
Vì cái ghế thân yêu của nó (mới ngồi được có một buổi sáng mà đã trở nên thân yêu từ lúc nào) ko còn tồn tại nên nó phải lặn lội từng tầng 3 xuống sân trường rồi lại băng qua cái sân trường bự choảnh để đến phòng bảo vệ xin cái chìa khóa mở cửa nhà kho rồi mới đến nhà kho. Tìm được ghế rồi thì nó lại tiếp tục cái công việc cao cả của mk đó là đến phòng bảo vệ trả chìa khóa rồi băng qua sân trường và leo lên tầng 3 nhưng lần này sẽ khó khăn hơn với nó vì nó còn phải vác theo cái ghế nữa.
Bước đến cầu thang mà nó ngán ngẩm, bình thường vác cái ghế đã khó khăn (thật ra cũng ko nặng lắm chỉ là bột gỗ nén thôi mà nhưng tại đường xa mà trời nóng nên thông cảm cho nó) bây giờ vừa vác vừa leo cầu thang chắc nó chớt quá.
Nó vừa lê được hai bước lên cầu thang thì Phong từ đằng sau đi lên lấy cái ghế từ tay nó.
-Để mình- Phong nói rồi bước đi mà ko để nó kịp á ớ gì.
Khác với nó Phong cao và khỏe hơn nên chỉ cần 1 tay cậu đã nhấc cái ghế đi rất dễ dàng, tuy là một hành động nhỏ của Phong nhưng cũng làm nó rất ấm áp.
Nó nhìn Phong mà cứ ngỡ thiên sứ ý, Phong trong mắt nó lúc nào cũng tỏa sáng hết á.
Nó đi sau Phong mà thấy lòng vui vui, Phong giúp nó, Phong tốt với nó quá hi hi...
Còn cậu ta đang rất hả hê với trò đừa của mk, cậu đang tưởng tượng đến cái cảnh nó vất vả vác ghế từ nhà kho lên tới lớp trong cái thời tiết nắng nóng 36*C.
Nhưng niềm vui của cậu ta chưa được bao lâu thì liền bị cất đứt khi Phong đi trước cầm ghế, nó đi sau cứ cười mỉm hoài.
"Được cậu ta cầm ghế cho cô vui lắm sao???"- cậu ta rủa thầm khi thấy né mặt tươi ko cần tưới của nó, đáng ra mặt nó phải nhăn nhó khi bước vào lớp chứ.
-Cám ơn Phong nha!@- nó nói bằng cái giọng nhí nhảnh.
-Ừ- Phong cười nhẹ, nó cũng cười lại với Phong rồi mặt nó lập tức xụ xuống quay phắt sang chỗ Thiên (Thiên ngồi trên nó mà).
-Thiên- nó hét.
-Gì...gì- Thiên gật thóp người- Trời ơi cái con nhỏ này- Thiên đưa tay vút ngực, yếu tim mà có ngày bị nó hù cho đứng tim mà chết ko chừng.
-Cậu biết ai lấy ghế tui ko???
-Ko...ko, sao tôi biết được.
-Thật ko đó...-nó nghi ngờ, ngân dài chữ 'đó'.
-Ừ...ừ, tôi hỏng biết gì hết á- Thiên chối bay chối biến, thật ra cậu nhìn mấy tên đập ghế đó là biết đàn em của ai rồi nhưng cậu ko thể phản bạn được.
-Cậu biết?- nó nhìn đểu Thiên- Nhìn cái mặt của cậu là tui biết rồi- ờ thì đúng thật giờ mặt cái mặt của Thiên mồ hôi ướt trán, nói thì lắp ba lắp bắp như đang giấu giếm chuyện gì.
-Tôi nói thiệt mà.
-Thế sao cậu lại đổ mồ hôi?
-Ak thì...tại, tại tôi nóng đó- Thiên lấy tay quạt quạt- Sao hôm nay trời nóng thế nhỉ hì hì.
Lớp nó có máy lạnh mà sao tên Thiên lại đưa ra một lí do hết sức vô lí như vậy được, nó nghe cái lí do vớ vẩn đó mà đập tay một cái đến "RẦM" xuống bàn:
-Nói- nó quát làm Thiên gật bắn người (lần 2), bây giờ nó như kiểu thanh tra đang lấy lời khai từ phạm nhân (Thiên) ý.
"Trời ơi cái con bé nhỏ nhỏ vậy mà dữ như bà chằn"- Thiên nghĩ thầm, mà dám nói rà là nó cho đi gặp diêm vương luôn.
-Là tôi- cậu ta lên tiếng, nghe vậy nó hướng đôi mắt 'pleiku' của mk về phía cậu ta- Nhưng tôi chỉ đưa ra ý tưởng- cậu ta nói mà ko nhìn nó cứ lướt đt hoài.
Dù cậu ta có nói toẹt ra là cậu ta làm thì nó cũng chẳng làm gì được cậu, vậy nên cậu cũng nói luôn nếu như nó muốn biết.
-Sao cậu làm vậy?- nó thắc mắc, đúng nó đang rất thắc mắc, nó đâu có đụng gì đến cậu ta đâu.
-Tự hiểu- cậu ta buông ra một câu bất cần, bình thường hai từ 'tự hiểu' đối với nó đã khó đặt trong tình huống này lại càng khó hiểu hơn.
"Là sao ta???"- nó gãi đầu.
Còn tên Thiên đang vui sướng vì được thoát nạn thì chưa đầy 1 phút nó lại quay lên.
-Thiên- giọng nó đã mềm mại đi mấy phần nhưng vẫn làm tên Thiên đau tim.
-Gì nữa bà chằn?
-Sao cậu ý phá ghế tui vậy?
-Thì là cái chuyện bạn gái giả, bạn gái thật của cậu đấy.
-Là sao???- chậm tiêu hơn bao giờ hết.
-Tự hiểu- Thiên nhai lại câu của cậu ta.
-Tự hiểu này, tự hiểu này, có nói ko???- nó vừa nói vừa đưa tay lên cốc đầu Thiên 1 cái, Thiên cũng đâu có vừa đang định đưa tay dúi đầu nó thì Dũng ngồi bên lấy quyển sách (rõ mỏng) đập vào đầu Thiên.
-Đừng có mà bắt nạt con nít- Dũng đùa.
-Này...! tui con nít lúc nào vậy?- miệng thì chối ko phải con nít nhưng cái mặt nó lúc này thì ko khác gì con nít (mặt nó phản chủ cmnr).
-Thôi con nít ngoan, tí nữa anh cho kẹo há há- Thiên nói.
-Có nói ko?- nó giờ tay lên cao chờ đợi câu trả lời của Thiên, nếu Thiên dám nói một câu 'không' thì bàn tay của nó cũng ko ngần ngại gì mà cốc cho Thiên một cái nữa. Nó mà đã cốc thì nó sẽ chọn đúng chỗ lúc nãy vừa cốc cho đau chồng chất lên đau luôn (ác thế).
-Rồi, rồi- Thiên giơ hai tay đầu hàng- Tôi nói con nít nghe nhá!
-Tâu cho trẫm nghe hố hố- nó láo phải biết.
Thiên thì bó tay chịu trói trước nó rồi, sau đó Thiên kể cho nó nghe về những gì cậu ta đã phải trải qua lần đó.
Nó nghe xong mà muốn độn thổ, mặt ko còn chút máu gục đầu xuống bàn đau khổ: "Trời ơi tiêu đời mk rồi, ko phải là cậu ta đang tìm cách trả thù mk đó chứ??? huhu"
( >.
Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy Cô Bé Dễ Thương Và Hai Cậu Hotboy - Dream