Forever is not a word…rather a place where two lovers go when true love takes them there.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: tk0
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 418 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 84
ặng người dưới gốc mận bên bờ sông, một địa điểm khá yên tĩnh, Nhi thẫn thờ tựa đầu lên vai Phong, tìm một nơi vững chắc. Đúng hơn, nó sợ bị bỏ rơi thêm lần nữa, nó rất cần Phong… Cần lắm! Nó cứ sợ, mỗi khi nghiêng đầu qua, mái đầu tìm hoài không thấy được địa điểm dừng lại, lạc lõng giữa khoảng không nhẹ bẫng mà nặng trĩu…
Nhưng, nó đang suy nghĩ một điều gì đấy, nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người trong cuộc.
Mi mắt nó khép hờ, khi trông thấy ai kia đã khuất bước ở góc xa, sau lùm cỏ… “Ai kia” đó, đã khắc tận sâu bóng hình trong tim nó, nhưng vết khắc đau đớn vẫn còn hoen rỉ máu. Phải chăng, “ai kia” cũng thế? Khi mà luôn tự nguyện làm cái bóng phía sau nó, theo chân nó mọi lúc nó khổ sở nhất… Nhưng, như đã nói, chỉ là một cái bóng, không sao chạm tới chủ nhân mà an ủi, không sao dám mở miệng cất lên những lời tận đáy lòng.
Vết cắt sâu còn chưa lành hẳn, nay lại nhận thêm một vết rạch khác, sâu hơn và đau hơn bao giờ hết.
Nó hận người đàn bà đó, nó sẽ khiến cho bà ta phải cảm nhận nỗi đau y chang nó, dù có hy sinh bất cứ ai đi nữa, ngay cả người nó yêu nhất trên đời còn tồn tại!!!
Tâm hồn nó, giờ đây ố nhòe những vết thương rồi… Nó chẳng cần gì nữa hết!
- Phong à… – Nó kéo dài chữ trong mỏi mệt, hàng mi cũng mỏi không muốn hoạt động, chớp mắt trong khó nhọc.
- Ừ. – Hắn vẫn ngồi im, mắt xa xăm chỉ đổi góc nhìn sang nó, một chút.
- Chia tay nhé…
Hắn quay phắt sang nó trong tức khắc, làm mái đầu của nó cũng phải trở về nguyên trạng bình thường.
- Cậu nói gì? – Mắt hắn nhìn hoang mang rõ rệt, như đang sợ một điều gì đó khủng khiếp sẽ ập đến, và chính bản thân mình thì không thể chống đỡ.
- Tôi mệt, và chẳng cần ai cả… Nên với tôi, cậu cũng chỉ là thừa thãi, ở bên cạnh, cậu sẽ chẳng nhận được gì đâu. – Kèm theo nụ cười nhạt thếch đến xót xa, bây giờ, nó sẽ chấm dứt tất cả mớ rối rắm, để bắt đầu một cuộc sống mới, một con đường nếu nói ra… ắt hẳn sẽ bị phản đối đến cùng.
- Tôi có thể chịu được. – Mệt mỏi từ nó đã lây qua hắn tự lúc nào, hay chính xác, khi tâm trạng nó không ổn định… thì hắn cũng sẽ như thế, hắn muốn gánh hết mọi ưu phiền từ nó, hay chí ít cũng là chia sẻ một chút.
Tự biết, nó lợi dụng tình cảm của mình để bóng dáng nhỏ bé ấy không cô đơn, hắn chấp nhận. Đơn giản vì hắn chỉ cần có thế, hắn có thể tự nguyện làm tất cả cho nó…
Bây giờ, lúc mà hắn cứ tưởng nó sẽ nương tựa vào vai hắn mãi đến hết cuộc đời, vì chẳng còn ai cạnh bên. Đơn độc quấn quanh thân thể đã không còn đủ quật cường mà mạnh mẽ nữa, bạn bè còn có cuộc sống riêng, dù vẫn quan tâm lẫn nhau nhưng không nhiều. Điều đó đã phai nhạt theo thời gian ẩm mốc. Vậy mà, nó lại quyết định đẩy hắn ra rìa, một mình một bóng tự sải bước trên con đường dài lắm ngoằn ngoèo.
Nghe trong tim, có nỗi đau nguội lạnh dần thức tỉnh…
- Không, – nó lắc đầu, bờ môi khô, mặt xanh xao, làn tóc vương lại trên gò má khi ngọn gió vừa vô tình quét ngang – tôi không muốn ràng buộc cậu, cậu tự hiểu tôi yêu ai, tôi lợi dụng cậu. Cậu biết rõ nữa là đằng khác! – Bỗng nó cười chua chát, cơn đau âm ỉ lan trong từng mạch máu – Nhưng, tôi cũng chợt nhận ra, bên cạnh cậu tôi vẫn chẳng có cảm giác gì, vẫn cô đơn và trống trải. Cậu như thứ rác rưởi tái chế mà tôi cần, bây giờ không cần nữa, nên tôi sẽ trả cậu về… Cảm nhận của cậu ra sao, tôi không quan tâm đâu. Cạnh cậu có khá nhiều cô đẹp ấy, đừng đâm sầm vào tôi nữa, nếu không muốn lại bị tôi xem là rác…
- Cậu… – Nét mặt Phong tái nhợt, con tim đánh những hồi đau đớn, cảm giác bất lực là đây sao? Cảm giác bị người yêu ruồng bỏ là đây sao? Mà… sao có thể gọi là người yêu được, bao lâu nay, thứ tình cảm ấy chỉ xuất phát từ một phía. Làm gì đây, khi không còn gì để níu kéo. Tình yêu trong hắn nào ruỗng mục theo thời gian, mà ngày càng mãnh liệt hơn. Làm gì… khi hắn lỡ yêu nó còn hơn tất cả mọi thứ trên thế gian. Từng câu chữ của nó, như đâm từ từ những mũi dao sắc bén vào tim hắn. Đau khủng khiếp!!!
- Giờ… cậu có thể biến khỏi mắt tôi được rồi! – Nó nhìn thật sâu vào mắt hắn, không lảng tránh để chứng tỏ mình nói thật.
- Nhi à…
- À… cậu lại định dâng mình cho tôi nữa đấy à. Xin lỗi nhưng tôi chán ngấy nhìn cậu lắm rồi.
Khẽ cụp mi mắt, đôi tay buông thõng, chạm vào mặt cỏ, hắn từ từ đứng dậy. Nén cơn đau sắp bung ra khỏi lồng ngực, bàn chân chập chững từng bước, hắn không hề quay lại nhìn nó dù chỉ một lần. Khuất dần trong tầm mắt nó với tuyệt vọng lên đến đỉnh điểm.
Không cần hắn nữa sao? Được thôi, hắn cũng không cần đâu, thậm chí hắn cũng có thể sống tốt. Nhất định là như thế!!!
Nhưng… sao thế này, có cái gì đó ươn ướt lăn từ khóe mi, xuống gò má… qua bờ môi mím chặt. Tưởng chừng như hắn có thể khuỵu ngã ngay tại lúc này. Đau lắm!!! Chưa bao giờ hắn tưởng tượng nó sẽ dành cho hắn những điều như thế, hắn rất sợ mất nó… nhưng lúc này đây, hắn mất nó thật rồi. Làm được gì, khi ngay từ đầu… người quấn sợi dây ràng buộc quanh nó chính là hắn. Cho dù, thời gian có quay lại, hắn vẫn sẽ làm thế, chỉ cần được bên cạnh nó, một ngày thôi thì điều gì hắn cũng sẽ làm. Còn bây giờ, thật sự không thể làm gì nữa rồi. Hắn muốn tự trấn an mình, rằng nó đang bất ổn khi em gái bất chợt ra đi, sau này sẽ ổn lại mà. Nhưng mà, giọng điệu của nó chứng tỏ rằng không phải như thế. Nhìn nó kiên quyết đến mức hắn chẳng phản kháng được gì…
Thà hắn là người đi trước, còn hơn nhìn nó quay lưng. Như thế, sẽ đau hơn nhiều.
Nó lặng thinh nhìn dáng hắn dần xa, xa khỏi tầm tay với.
Nó không hối hận đâu, dù thật tâm trong tim nó đang dần thừa nhận… rằng nó thích Phong. Nó không muốn như thế này, có thích… rồi cũng sẽ hết. Bây giờ, nó sống chỉ với mục đích duy nhất…
Đã dần trở nên ích kỉ, lòng rắn rỏi được rèn giũa bấy lâu lấy lại được tinh thần.
Nếu, ở cạnh Phong thêm một thời gian nữa, chắc chắc Minh sẽ tự động rút ra khỏi con tim vốn chia làm hai ngăn lớn cho cả hai người con trai xuất hiện bên đời nó.
Nhưng, nó không cho phép, tình yêu với nó bây giờ như thứ xa xỉ, không ham thích chạm tới nữa.
Cứ chạm, rồi gai góc đâm vào tay…
Cô Ấy…là Của Tôi! Cô Ấy…là Của Tôi! - tk0