If love is a game, it has to be the hardest game in the world. After all, how can anyone win a game where there are no rules?

CODY MEYERS

 
 
 
 
 
Tác giả: tk0
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 85 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 418 / 0
Cập nhật: 2017-09-25 04:10:54 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 45
áng hôm sau…
Lết cái thân mệt mỏi vào lớp, Nhi quăng cái cặp từ đầu bàn vào tuốt trong góc.
-Có cần tôi dẹp đường không? – Phong ngước lên nhìn Nhi, tình hình là tên này và tên Tài đang chắn mất lối đi vào chỗ ngồi của nó.
-Khỏi cần, tôi đi ngủ đây!
Nhi quay người toan đi chợt ngoái đầu lại nhìn Tài, mở miệng định nói cái gì đấy thì bị hắn chặn họng:
-Nói với thầy là cậu bị đau bụng nên xuống phòng y tế chứ gì?
-Không, tôi đang định nói là nói giùm với ông thầy là tôi bị bệnh, nhưng mà thôi, nói bị đau bụng cũng được. Bye bye. – nó vẫy tay rồi lê từng bước nặng nhọc đi xuống phòng y tế.
-Cái cảnh này quen quá mà!
-cậu ta hay như thế lắm à? – Phong tò mò.
-Ừm.
Trên đường đi tìm kiếm giấc mộng ngàn thu của mình, Nhi gặp Hoa.
-Hôm qua hông ngủ được hay sao mà mắt như gấu trúc thế? – Hoa đang ôm mớ tài liệu trên tay đi về lớp.
-Ừm…-Nhi uể oải trả lời.
-Lo lắng cái gì à? – Hoa hỏi tiếp.
Nhi thở dài não nề.
Hoa vỗ vai Nhi, cười:
-Đừng như thế, anh Hải nói anh ấy không sao nên mày đừng có cái cảm giác tội lỗi ấy nữa.
-Ơ…mày…-Nhi ngạc nhiên tới nỗi tỉnh ngủ luôn.
-Định hỏi sao tao biết à?
Nhi gật đầu.
-Tình cờ thôi – Hoa đi được mấy bước rồi dừng lại – anh ấy…sẽ ổn thôi nên mày đừng như thế nữa, chả giống mày chút nào cả.
Nằm trên chiếc giường trắng cảu phòng y tế, Nhi không ngủ được.
Trằn trọc 1 hồi, nó lôi điện thoại ra gọi cho Hải nhưng anh không bắt máy, gọi nhiều lần, vẫn như thế.
-Gọi cho anh Hải à? – giọng nói phát ra từ cái giường cạnh bên.
Nó giật mình quay phắt người qua.
Chủ nhân đang nằm trên chiếc giường đấy lật tấm mên ra khỏi đầu.
-Minh?
-Anh Hải đang học nên không nghe máy đâu, lúc khác gọi đi! – Hắn vẫn lạnh lùng.
-Cậu làm gì ở đâu?
-Ngủ.
-Vậy thì ngủ đi, tôi không làm phiền đâu! -nó trở mình, quay cái lưng về phía hắn.
-Hình như cậu với anh hải có chuyện gì hả? – hắn không tha.
-Liên quan gì đến cậu! – nó hơi gắt.
-quan tâm thôi mà làm gì ghê thế?
-Không cần!
-Đồ con nhỏ cộc cằn, mong 2 người chia tay sớm.
Khi Minh vừa dứt câu đấy cũng là lúc cái tay đang bấm vào trò chơi của Nhi khựng lại:
-Nếu thế chắc cậu vui lắm chứ gì?
-Đúng đấy! Tôi vui lắm đấy! – hắn trả lời bằng 1 cái giọng nửa tức giận nửa mỉa mai, hắn chưa biết chuyện gì đã xảy ra mà.
-Vậy thì cậu vui được rồi đó. – nó hơi bực.
-Nói vậy là sao? – hắn quay sang nhìn nó.
-Không biết. – nó trùm mền kín mít từ đầu tới chân.
-Này! Không lẽ cậu với anh Hải chia tay thật. – hắn vẫn không từ bỏ.
-Không biết không biết, đừng có hỏi nữa! – từ trong mền, tiếng gắt của nó phát ra đầy bực bội.
Nhưng hắn đâu có để nó yên, hắn rời bỏ cái giường của mình, qua bên nó thô lỗ giật phắt tấm mền của nó ra:
-Trả lời đi chứ!
Chuyện này đối với hắn rất quan trọng nên hắn nhất định phải hỏi cho tới cùng.
-Không biết, đã nói là không biết mà! – nó giật lại cái mền rồi quấn lấy mình nằm xuống.
-Chuyện của cậu mà sao cậu không biết được chứ? – hắn ngồi xuống giường nó, lại lôi tấm mền ra.
-Đã nói là không bi…….
Nó định nói cái câu hoàn chỉnh là: đã nói là không biết mà.
Nhưng cái gì chặn họng nó thế nhỉ.
Tình hình là như thế này, nó và hắn đang môi chạm môi.
Chả là lúc mà nó đang nói câu đó thì đồng thời nó ngồi phắt dậy để lấy sức hét cho lớn, nhưng vì Minh cũng ngồi đó nên khi nó bật dậy vô tình đụng trúng môi hắn.
Im lặng bao trùm.
4 con mắt căng to nhìn nhau.
Tim đập loạn xạ.
Mãi 10s sau, nó mới lấy lại được tinh thần đẩy hắn ra.
Mặt nó đỏ như gấc nằm lại xuống giường, lấy mền trùm cái đầu lại:
-Cậu…không lên lớp à? Trống đánh vào tiết rồi mà?
-À….
Hắn bối rối đứng dậy, đi ra khỏi phòng y tế.
Bên trong lồng ngực đánh trống không thôi, hắn bất giác đặt tay lên môi mình, khẽ nở 1 nụ cười nhẹ.
Ra chơi…..
Tất nhiên là trong giờ học thì Nhi có mặt ít chứ trong giờ ăn thì hầu như đều có mặt nó.
8 đứa đang ngồi ở 1 bàn như thường lệ.
Đến giờ này Nhi và Minh vẫn không hề nhìn thẳng vào mặt nhau.
-Hôm nay phát phiếu báo điểm tháng thứ 2 nè. – Tài đưa tờ phiếu báo điểm của Nhi ra cho nó, hồi nãy bà chủ nhiệm ghé qua kêu lớp trưởng phát cho lớp nhưng vì Nhi đang ở dưới phòng y tế nên Tài lấy giùm.
-39/40? – Nhi khẽ đọc lên thành tích mà mình cố gắng trong tháng qua.
-Gì cơ? – Minh, Quân và Khanh hét lên, mấy người kia không thấy ngạc nhiên vì họ biết rõ Nhi nhà ta quá mà.
-Làm gì mà ngạc nhiên thế?
-Không ngờ cậu lại tệ đến như thế đấy!- Minh giật phăng tờ giấy trên tay Nhi.
-Tệ cái gì mà tệ, tháng này tôi lên 1 hạng đấy. – Nhi gằn lại.
-Có nghĩa là tháng trước cậu đội sổ? – Phong quắc mắt nhìn nó.
-Không chỉ có tháng trước đâu, tháng này cũng thế mà. – Tài khoanh tay.
-Ai nói chứ,tháng này tôi hơn được 1 đứa mà. – Nhi gân cổ lên cãi.
-Không phải, tại tháng này có 1 đứa đội sổ chung với cậu nên mới là hạng 39. – Tài giải thích làm trái tim Nhi tan nát.
-Hả, vậy vẫn đội sổ hả? – Nhi ngây thơ hỏi lại.
-Chứ còn gì nữa.
-Đừng nói cậu hạng nhất nhá! – Nhi liếc Tài.
-tất nhiên!
-Ta hận mi.
-Còn mày cũng hạng nhất hả Hoa? – Nhi và Linh cùng quay sang Hoa, đồng thanh hỏi.
Hoa nâng gọng kính lên, nói nhưng có 1 chút tức giận:
-Không! Hạng 2.
-Gì? – Nhi và Linh rớt cằm xuống đất, chúng nó không thể tin vào tai mình được, từ trước tới giờ Hoa chưa bao giờ để tụt hạng nhất mà.
-Chứ ai dám giành hạng nhất cảu mày thế, chắc bà cô chấm điểm lộn rồi.
-Muốn biết ai giành của tao không? – Hoa gằn từng chữ.
-…-gật gật.
-Hắn đó! – Hoa hất đầu về phái Minh, giọng căm phẫn.
Cô Ấy…là Của Tôi! Cô Ấy…là Của Tôi! - tk0