We don’t believe in rheumatism and true love until after the first attack.

Marie E. Eschenbach

 
 
 
 
 
Thể loại: Tuổi Học Trò
Upload bìa: thuan nguyen
Số chương: 103
Phí download: 9 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 12055 / 198
Cập nhật: 2015-09-09 10:13:36 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 11: Hẻm Gieo Sự Chết
gày hôm sau, Tam vẫn chưa dứt ra khỏi cảm giác hân hoan bay bổng. Mặt nó như tráng một lớp men hồng. Vừa giáp mặt Nguyên và Kăply ở cửa lớp, nó toét miệng ra cười – điều chưa từng có trước đây. Tụi bạn xúm lại trêu nó về chuyện bài thơ, nó cũng nhe răng cười khì khì, chả buồn lấy cặp sách che mặt nữa. Đến nỗi ngay cả những đứa khoái chọc ghẹo như thằng Lung, thằng Hailibato cũng dần dần đâm chán.
Sự thay đổi của Tam chưa dừng lại ở đó. Trước ánh mắt sửng sốt của cả lớp, nó bất thần làm chuyện động trời khi giành là đứa đầu tiên giơ tay khi thầy Haifai yêu cầu hai học trò lên thực hành cặp thần chú chiến đấu số 9 và số 9 rưỡi, và Tam đã làm tốt đến mức thằng Y Đê đóng chung với nó rụng sạch cả hai hàm răng rồi mọc lại mà không cảm thấy đau đớn chút xíu nào.
- Phải như thế chứ! – Thầy Haifai phấn khích dộng tay vô bảng “rầm, rầm” – Các trò hãy nhìn vô trò Tam! Nhìn như nhìn một tấm gương sáng chói!
Thầy quay cái trán dồ sang Tam, đầu giần giật vì xúc động:
- Tam, trò xứng đáng được 20 điểm nhưng tiếc là thang điểm cao nhất ở trường Đămri chỉ có 10. Để trò không bị thiệt thòi, ta tuyên bố ta cho trò hai điểm 10 về bài tập hoàn hảo vừa rồi.
Có vẻ thằng Amara rất muốn tru tréo lên nhưng nó chỉ cựa quậy người mấy cái rồi ngồi im. Kăply nhìn mái tóc xù đang gục xuống của thằng này, đoán là nó chưa hết ê chề về sự sụt giảm uy tín lẫn số lượng của tờ báo ruột Tin Nhanh N, S & D trong hai ngày nay. Tờ báo của Ama Đliê không ra phụ trương như Lang Biang hằng ngày nhưng tờ báo chính thức phát hành buổi trưa vẫn có mặt và cái tin tên “mông tặc” bị bắt được đưa một cách vắn tắt, thậm chí hờ hững, hoàn toàn trái ngược với những nhận định hùng hồn trước đó.
Rõ ràng tất cả những dự báo trên tờ Tin Nhanh N, S & D về sự thất sủng của hiệu trưởng trường Đămri đều sụp đổ thê thảm. Thầy N’Trang Long không những không sa vào vòng lao lý mà theo lời bình luận trên tờ Lang Biang hằng ngày, thầy được coi như người có công lớn nhất trong việc tìm ra và bắt giữ thủ phạm.
Ngược lại với vẻ ủ dột của Amara, con nhỏ Bolobala tỏ ra rất ư là khoái chí trong buổi sáng hôm đó. Nó đón nhận sự thay đổi lớn lao của Tam lẫn hai điểm 10 chói lọi của thằng này với vẻ mặt tươi hơn hớn như thể nó biết thừa chính nó là nguồn cảm hứng của sự kiện lịch sử này.
Kăply nhìn sang chỗ Bolobala ngồi, bất giác trong lòng nhớ đến Mua. Nó sờ tay lên má, mân mê như cố tìm xem chỗ hôm qua bím tóc của Mua đã quệt phải là chỗ nào.
Kăply ngồi ngẩn ngơ như vậy một hồi lâu, lắng nghe cảm giác dịu dàng xâm chiếm nó từng phút một, cho đến khi thầy Haifai một lần nữa dộng tay “kình, kình” lên bảng:
- Các trò giở tập ra. Bữa nay chúng ta học Thần chú chiến đấu số 10: Thần chú Siết cổ!
Thần chú số 10 không đi kèm với thần chú ƠNĐU như thần chú số 9 nên sau khi từng cặp một được kêu lên bảng thực tập, khắp lớp nổi lên những tiếng ho sù sụ như trong một trại bài lao. Và khi tiếng chuông tan học vang lên, bọn học trò lớp Cao cấp 2 chen nhau ùa ra với những chiếc cổ đỏ rần, ngó thiệt là kinh dị.
Mua đợi Kăply và Nguyên ngay trước cửa lớp, không để ý đến những vết hằn trên cổ hai đứa này, chỉ nói:
- K’Brăk và K’Brêt, ba tôi vừa cho biết người thuê ba tôi quảng cáo những dòng chữ đó là một phụ nữ.
Kăply không rời mắt khỏi hai bím tóc của nhỏ bạn, thờ ơ nói, bụng đang nghĩ cách làm sao rủ Mua đi chơi:
- Ba bạn đâu có nhìn thấy người đó.
- Ba tôi có thể phân biệt được qua giọng nói.
Kăply nhún vai, chỉ mong đề tài này qua phứt cho rồi:
- Nhưng hắn là nam hay nữ thì có gì quan trọng?
- Rất quan trọng, K’Brêt – Nguyên nghiêm giọng – Nếu là nữ, người đó có lẽ là hữu hộ pháp Balikem.
Câu nói của Nguyên khiên Kăply thốt rùng mình. Như người thình lình bị đá rớt trúng đầu, nó dáo dác nhìn quanh:
- Ý mày muốn nói Balikem đang lảng vảng đâu đây?
- Qua lời kể của Eakar thì ả đã đến đây lâu rồi. – Nguyên đáp và dứt một sợi tóc.
Mua lo lắng:
- Theo mình thì hai bạn…
- Mua đừng lo. – Nguyên thả sợi tóc vào trong gió, khụt khịt mũi – Tôi nghĩ Balikem đến đây không phải để gây hấn với tôi và K’Brêt. Nhiệm vụ của Balikem có lẽ là giám sát lâu đài K’Rahlan và dọn đường cho trùm Bastu quay lại.
- Giám sát lâu đài K’Rahlan? – Mua tròn mắt – Thế sao bạn…
Một lần nữa Nguyên ngắt lời nhỏ bạn:
- Cái mà Balikem quan tâm không phải là tôi và K’Brêt mà là báu vật gì đó đang được cất giấu trong lâu đài.
- Báu vật gì vậy há? – Mua chớp mắt, nhớ đến lần đụng độ trùm Bastu và tả hộ pháp Balibia trong khu rừng hôm nọ. Bữa đó, trùm Hắc Ám đã tìm mọi cách dò hỏi Nguyên về chuyện này nhưng rõ ràng chính Nguyên và Kăply cũng không biết đó là báu vật gì.
Păng Ting và K’Tub kéo tới khiến dòng suy nghĩ trong đầu Mua bị đứt ngang và chỉ nối lại khi cả bọn rảo bước trên đại lộ Brabun. Dĩ nhiên Mua luôn tin vào sự suy đoán của Nguyên nhưng ngay cả như vậy, nó vẫn cảm thấy lòng hồi hộp không yên. Nếu Balikem quanh quẩn ở lâu đài K’Rahlan, không ai có thể quả quyết là Nguyên và Kăply không gặp nguy hiểm. Với năng lượng pháp thuật hiện nay, Nguyên và Kăply có thể không ngán hữu hộ pháp của trùm Bastu, nhưng điều đáng lo nằm ở bông hoa đỏ trên mái tóc của Balikem. Nếu lơ đễnh nhìn vào bông hoa đó, Nguyên và Kăply rất có thể sẽ rơi vào tình trạng của thám tử Eakar.
Trong khi Mua đang vất vả cố dìm nỗi lo bằng cách nghĩ đến những hạt táo hộ mạng mà Nguyên và Kăply luôn đem theo người thì ở bên cạnh thằng K’Tub cứ thoải mái bô bô:
- Anh Tam nè. Anh thích chị Bolobala thì hổng có gì kỳ lạ, em chỉ ngạc nhiên là tại sao anh lại gửi đăng bài thơ đó trên tờ Tin Nhanh N, S & D. Anh cũng biết tờ báo của Ama Đliê là tờ lá cải số một ở cái xứ này mà.
- Ờ…
Câu chất vấn của thằng oắt khiến Tam đỏ bừng mặt. Nó chỉ ú ớ được một tiếng rồi im bặt, đến bây giờ nó mới đau khổ nhận ra sai lầm của việc đi quá gần thằng nhóc nhiều chuyện này.
- K’Tub! Tờ Lang Biang hằng ngày không có trang thơ. – Nguyên vọt miệng trả lời thay Tam, hy vọng sẽ giúp bộ mặt của thằng này bớt giống mặt trời mới mọc một chút.
Bolobala bữa nay không còn tìm cách chứng tỏ một mình nó có thể chiếm cả một lề đường như hôm qua nhưng không vì vậy mà nó có thể thản nhiên khi thằng K’Tub xí xọn cứ nhắc hoài đến chuyện bài thơ.
Bolobala bước lại gần K’Tub, tươi cười:
- Chị cũng có làm thơ nữa đó, K’Tub.
- Hay quá, chị Bolobala. – Thằng oắt hớn hở – Cũng thơ tình hả chị?
- Không phải thơ tình.
- Không phải thơ tình cũng được. Chị đọc em nghe đi!
- Đây là thơ bạo lực. Thế này nè:
Vì an toàn của bạn
Bạn câm quách cho rồi
Nếu tôi không véo bạn
Tôi không còn là tôi.
Vừa nói, Bolobala vừa chộp lấy vành tai K’Tub, xoắn một cái thiệt mạnh khiến thằng oắt thét lên be be trong khi những đứa khác, kể cả Tam, ôm bụng cười ngặt nghẽo.
o O o
Cũng như hôm qua, trưa nay ông K’Tul giống như người mới ốm dậy. Ông ngồi lừ lừ ở đầu bàn, tờ báo lòe loẹt của Ama Đliê vẫn chặn dưới cùi tay nhưng hai hôm nay ông không buồn làm cái động tác ưa thích là phóng tờ báo bay vèo vèo ngang mặt bàn nữa. Ông phát ốm vì tờ Tin Nhanh N, S & D một lần nữa thất bại thê thảm trong việc chống lại hiệu trưởng N’Trang Long, phần khác tờ báo của Kan Blao đột nhiên xuất hiện trong nhà khiến ông như bị đánh thuốc độc. Ông không có lý do gì để phản đối bà Êmô đặt mua tờ Lang Biang hằng ngày và điều đó càng khiến ông muốn chết quách cho rồi.
Lạ một điều là bọn Kăply nhận ra tụi nó chẳng sung sướng gì trước vẻ ủ dột của ông K’Tul. Tụi nó chỉ khoái mỗi chuyện là không phải vểnh tai nghe ông quảng cáo không công cho Ama Đliê và luôn miệng chửi tụi nó ngu.
Nhưng ông K’Tul mà không gân cổ lên chửi tụi nó ngu thì không còn là ông K’Tul nữa. Ngay cả thằng K’Tub cũng chẳng muốn trêu chọc ba nó khi mà ông không khiêu khích trước.
Tóm lại, bữa ăn diễn ra trong bầu không khí hòa bình đáng kinh ngạc và vào cuối bữa ăn rõ ràng bà Êmô đã nhìn tụi nhóc bằng ánh mắt biết ơn thầm kín.
Suku đâm bổ vào phòng khi Nguyên và Kăply vừa mới lim dim trên tấm nệm lông chim.
- Anh K’Brăk! Anh K’Brêt!
Thằng nhóc gọi giật khiến Nguyên và Kăply gần như bắn người lên khỏi giường.
Trước khi hai ông anh kịp càu nhàu, Suku đã hớt hải tiếp:
- Tấm thẻ hội viên đâu rồi?
- Có chuyện gì vậy, Suku? – Nguyên trố mắt nhìn thằng oắt.
Suku trả lời bằng một câu hỏi:
- Anh biết hôm nay là thứ mấy không?
- Thứ năm.
- Ngày mai là ngày hoạt động của TIỆM NHỮNG DẤU HỎI. – Suku nói luôn – Vì vậy rất có thể hôm nay tấm thẻ sẽ có chuyển biến.
Nguyên “a” lên một tiếng rồi vù lại đằng bàn, lôi ngăn kéo đánh “rột”, hấp tấp moi chiếc thẻ màu bạc ra đưa lên mắt săm soi. Ở phía sau, Kăply và Suku cũng chạy lại, châu đầu nín thở dòm.
Ở mặt trước tấm thẻ không có gì khác lạ: vẫn là ba dấu hỏi to tướng màu đen và hàng chữ nhỏ “Hãy đổi trí thông minh để lấy những đồng vàng” nằm ngay phía dưới.
Nguyên lật tấm thẻ lại và suýt chút nữa nó đã rú lên. Đúng như Suku phỏng đoán, mặt sau của tấm thẻ trước đây trống trơn, bây giờ đột nhiên hiện ra dòng chữ đỏ như son:
HÒN ĐÁ TẢNG
Kăply thoi vô lưng Suku một cú thật lực:
- Mày giỏi thiệt đó, Suku!
- Nhưng Hòn Đá Tảng nghĩa là gì hở em? – Chờ cho ngực áo bớt phập phồng, Nguyên nheo mắt nhìn Suku, bồn chồn hỏi, bụng thấp thỏm chỉ sợ thằng oắt lắc đầu.
Nhưng điều Nguyên lo ngại đã không xảy ra. Suku vui vẻ đáp, với cái vẻ tự tin của người đã nuốt cả đống sách vô bụng:
- Đây là một địa danh, anh K’Brăk. Em chưa tới đó bao giờ nhưng em biết chỗ này. Hòn Đá Tảng nằm ở cuối hẻm Gieo Sự Chết.
- Hẻm Gieo Sự Chết? – Kăply rên lên.
- Cái tên này không có gì đáng sợ hết, anh K’Brêt… – Suku phì cười, ánh mắt long lanh cho thấy nó đang thích thú một cách trắng trợn trước sự chết nhát của ông anh – Sở dĩ có cái tên này do hồi trước ở đây có lò mổ thịt của lão Daoto. Hẻm này cắt ngang đường Ma Ya, song song với hẻm Râu Ngô.
Trái với Kăply, Nguyên không quan tâm đến cái tên hẻm, dù thiệt sự cái tên này cũng rất đáng quan tâm. Chẳng qua nó thấy có điều cần lo nghĩ hơn. Lúc này Nguyên đang ngần ngừ nhìn Suku, băn khoăn không biết có nên rủ thằng oắt cùng đi đến TIỆM NHỮNG DẤU HỎI hay không. Nếu Suku đến đó, thể nào nó cũng nhìn thấy ông K’Tul, Nguyên thầm nghĩ. Thông minh như Suku, chắc nó chẳng khó khăn gì để đoán ra hành vi mờ ám của ông này.
Trong một lúc, Nguyên cắn môi, không biết là mình cắn môi, dứt tóc, không biết là mình dứt tóc. Xoay chuyển ý nghĩ một hồi, nó thở hắt ra:
- Chiều mai em đi với tụi anh đến đó nha, Suku.
Nguyên quyết định rồi. Trừ gốc gác của tụi nó, nó sẽ không giấu Suku bất cứ chuyện gì, kể cả nhiệm vụ bí mật của ông K’Tul và bà Êmô. Đằng nào thì Suku cũng biết nó và Kăply là hai chiến binh giữ đền, đang gánh trên vai sứ mạng trọng đại liên quan đến sự an nguy của xứ Lang Biang, chắc chắn thằng oắt sẽ không từ chối nếu các chiến binh giữ đền kêu gọi sự giúp đỡ.
- Rủ Mua đi nữa chớ? – Kăply nhắc.
- Đi càng ít người càng tốt, K’Brêt.
Lời từ chối thẳng thừng của Nguyên khiến quai hàm Kăply trễ xuống:
- Nhưng lần trước Mua đã từng đến đó…
Nguyên lạnh lùng:
- Tụi mình đi làm nhiệm vụ chứ không phải đi chơi.
Đôi mắt Suku mở to:
- Anh nói gì thế, anh K’Brăk? Em nghĩ đây chỉ là chuyện thỏa mãn óc tò mò…
- Mọi việc không đơn giản như em nghĩ đâu, Suku. – Nguyên đặt tay lên vai thằng oắt, mặt thốt nhiên se lại – Theo như những gì tụi anh biết, tiệm Những Dấu Hỏi hiện nay là nơi rất nguy hiểm. Nếu chẳng may cậu K’Tul phát hiện tụi mình có mặt ở đó…
- Cậu K’Tul? – Mặt ngẩn ra, Suku bất giác đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa trước trán, như thể đang cố vén một bức màn bí mật – Cậu K’Tul thì dính dáng gì ở đây, anh K’Brăk?
- Suku nè, em phải bình tĩnh nghe anh nói đây. – Nguyên liếm môi khô rang, loay hoay không biết nên mở đầu câu chuyện từ chỗ nào để thằng oắt không bị sốc.
- Anh nói đi, anh K’Brăk. – Suku hồi hộp đáp, cảm thấy những gì Nguyên sắp tiết lộ vô cùng nghiêm trọng.
- Cái hôm đầu tiên tụi mình gặp Tam phù thủy Bạch kỳ lân ở thung lũng phía sau lâu đài K’Rahlan, em có nhớ không? – Nguyên tìm cách nói lòng vòng, mắt chăm chăm dán chặt vô gương mặt sáng sủa của Suku.
- Em nhớ.
- Hôm đó chính là ngày báo tử thứ ba trong thời hạn ba mươi ngày của Baltalon, em có nhớ không?
Nguyên lại hỏi vu vơ. Và Suku lại bâng khuâng đáp:
- Em nhớ.
- Ờ, cái hôm đó, đúng cái hôm đó… anh và anh K’Brêt đã vào nhà kho…
Nguyên quyết định bắt đầu câu chuyện từ buổi chiều nó và Kăply tình cờ nghe được cuộc đối thoại quan trọng giữa ông K’Tul và bà Êmô trong nhà kho của lâu đài K’Rahlan. Cuộc đối thoại đó ám ảnh nó mạnh mẽ đến mức bây giờ thuật lại, nó nhớ không sót một chi tiết nhỏ. Nguyên từ từ kể hết, trơn tru và trôi chảy, chỉ giấu Suku về những chiếc ghế ngựa vằn – lý do thực sự khiến nó và Kăply rủ nhau chui vào nhà kho trong buổi chiều thót tim đó.
Mặt Suku nghệt ra theo từng lời kể của Nguyên. Chốc chốc nó lại bật ra tiếng xuýt xoa:
- Chậc, không ngờ cậu K’Tul là người của giáo phái Madagui.
- Ối dào. Hóa ra cậu K’Tul và dì Êmô đến giúp việc cho lâu đài K’Rahlan là có mục đích riêng.
Khi Nguyên thuật đến những gì Kăply và Mua chứng kiến trong TIỆM NHỮNG DẤU HỎI thì thằng oắt bật ra tiếng la hoảng:
- Không được, anh K’Brăk. Nếu đúng như vậy thì ngày mai chúng ta không nên mò đến chỗ lão Luclac.
- Em nói gì thế, Suku? – Nguyên sửng sốt thấy thằng oắt đột nhiên lộ vẻ lo lắng.
- Bất cứ ai đến đó cũng được, trừ anh và anh K’Brêt. – Suku đong đưa đôi mắt sáng, giọng kích động – Chắc anh cũng đoán ra hai câu thơ tưởng như bâng quơ của cậu K’Tul chính là những chỉ dẫn để đi đến chỗ cất giấu báu vật. Và em nghĩ cậu cũng biết thừa sứ mạng quan trọng nhất của chiến binh giữ đền hiện nay là tìm cho bằng được báu vật đó.
- Cậu K’Tul chưa biết tụi anh là những chiến binh giữ đền. – Nguyên tặc lưỡi.
- Có thể cậu đã biết rồi đó, anh K’Brăi. – Suku chớp mắt – Anh đừng quên chúng ta đã gặp tổng quản giáo phái Madagui trên đường đi đến núi Lưng Chừng. Chưa kể họa sĩ Yan Dran cũng là người của lâu đài Sêrêpôk…
- Nhưng nếu không đến chỗ lão Luclac, làm sao chúng ta biết câu đố đã được giải chưa và đáp án của nó là gì? – Nguyên nhíu mày, giọng phân vân – Em cũng biết rồi mà, Suku. Đó chính là đầu mối duy nhất để truy tìm báu vật…
- Anh và anh K’Brêt cứ ở nhà. – Suku hùng hồn – Chiều mai em và K’Tub sẽ đến đó dò la tình hình.
- Không thể để K’Tub biết chuyện này được, Suku. – Nguyên nghiêm mặt – Cả Êmê nữa, Êmê cũng không nên biết.
- Ờ há. Em quên mất. – Suku lại hất những lọn tóc đang thi nhau rủ xuống trán – Thôi, được rồi. Em sẽ rủ…
Suku gõ những ngón tay lên trán, đã bắt đầu trông giống thầy N’Trang Long lúc suy tư.
- Rủ Păng Ting đi. – Nguyên gợi ý.
- Rủ Mua nữa. – Kăply không bỏ lỡ cơ hội lặp lại đề nghị khi nãy, vừa nói nó vừa liếc thằng bạn đại ca của mình bằng ánh mắt đến đá cũng phải mềm.
Nguyên không buồn nhìn Kăply nhưng lời nó dặn dò Suku khiến Kăply cảm thấy như vừa nốc một ngụm bia Sayđimi:
- Nếu em đi cùng Mua và Păng Ting, em phải nói cho hai bạn đó biết những gì anh vừa tiết lộ và nhớ dặn các bạn phải giữ kín mọi chuyện nha Suku.
- Em biết mà.
Suku kêu lên, mặt nhăn nhó như thể Nguyên vừa xúc phạm nó ghê gớm.
o O o
Hẻm Gieo Sự Chết chỉ là một con hẻm nhỏ, nhỏ hơn hẻm Râu Ngô nhiều. Hẻm nhỏ quá, chẳng ai thèm cất nhà quanh đó nên khung cảnh trông vắng vẻ, hoang tàn. Hai bên hẻm mọc dày một thứ cây cao vút, thân trơn láng, lá hình tam giác, to như chiếc ô. Hẻm nhỏ mà lá to dày nên ba đứa Suku, Păng Ting và Mua có cảm tưởng như đang đi luồn trong rừng, không khí lạnh buốt mặc dù trời vừa qua khỏi giấc trưa. Có lẽ nhờ đặc điểm này mà lão Luclac quyết định cho TIỆM NHỮNG DẤU HỎI xuất hiện ở đây nhằm tránh tai mắt của Cục an ninh.
Hẻm sâu, hoặc tụi Suku nghĩ là sâu, vì ba đứa đi cả buổi vẫn chưa tới Hòn Đá Tảng. Mua không phải là đứa yếu bóng vía nhưng khung cảnh tịch mịch, ám tối khiến tâm trạng nó bỗng nhiên bị cột chặt vào nỗi lo lắng. Mua không rõ là mình lo lắng chuyện gì nhưng càng đi thần kinh nó càng căng như sợi tơ và bất cứ tiếng sột soạt nào cũng làm nó rên lên.
Ngay cả Suku cũng bị sự sợ hãi xát vào người. Nó cố làm cho tiếng nói bật ra khỏi đôi môi, như cái cách người ta cho nổ một phát súng để đánh tan sự nghi ngại đang đóng thành cục trong tâm trí:
- Nè!
Nó hắng giọng, cố tỏ ra thản nhiên:
- Hồi trước lò mổ của lão Daoto tọa lạc ở đây, sao bây giờ hổng thấy dấu vết gì hết á?
Mua trả lời bằng cách rên thêm một tiếng nữa, lúc này hai chữ “lò mổ” đối với nó chẳng phải là từ êm ái lắm.
Păng Ting cựa quậy mái tóc kiểu cọ, khìn khịt mũi:
- Đúng là hổng thấy lò mổ của lão Daoto đâu nhưng tiệm Những Dấu Hỏi đã ở kia rồi.
Câu nói của Păng Ting lập tức xoay cái nhìn của Suku và Mua ra phía trước.
Quả nhiên, cách đó không xa, một hòn đá to như một tòa nhà đang nằm chình ình ngay giữa lối đi. Cây cối hai bên hẻm chấm dứt ngay tại chỗ này nên hòn đá sáng bừng lên như được một chiếc đèn pin khổng lồ từ trên cao chiếu xuống.
Cạnh hòn đá là một ngôi nhà trông cũ kỹ, tường vách lở lói lam nham và phủ đầy rêu, giống như một ngôi nhà hoang. Suku căng mắt cố tìm xem tấm biển TIỆM NHỮNG DẤU HỎI treo ở đâu nhưng nó chẳng nhìn thấy tấm biển mà hôm nọ Kăply và Mua từng nhìn thấy.
- Không có tấm biển… – Đúng lúc đó, nó nghe Mua thì thào.
- Nhưng chắc chắn đây là tiệm Những Dấu Hỏi, chị Mua. – Suku thì thào đáp trả – Có lẽ gần đây cửa tiệm phi pháp này bị đám phù thủy của Cục an ninh truy lùng dữ quá, lão Luclac đã dẹp tấm biển đi rồi. Theo em nghĩ…
Nhưng Mua và Păng Ting không có cơ hội để biết Suku nghĩ gì. Đang nói nửa chừng, thằng oắt thình lình chui tọt vào bụi rậm, như thể thấy ma.
Mua và Păng Ting hoàn toàn bất ngờ trước hành động kỳ quặc của Suku. Mua ngoác miệng tính kêu lên nhưng quai hàm của nó lập tức cứng đơ: ngay trước mặt nó và Păng Ting, xế cửa TIỆM NHỮNG DẤU HỎI, không biết tự lúc nào có một bóng người đang lù lù đứng đó, bất động và câm nín.
Nhìn vóc người nhỏ thó như một đứa trẻ của hắn, nhất là đôi mắt đỏ khè như mắt thú đang rọi về phía mình, Mua điếng hồn nhận ra người đang đứng đó là Buriăk, sứ giả thứ năm của trùm Hắc Ám.
- Hắn… hắn…
Mua nhìn Păng Ting, lắp bắp, không thể nào nói hết câu, có vẻ như tiếng nói của nó bất thần bị sự khiếp đảm lột khỏi đôi môi.
- Bình tĩnh đi, chị Mua.
Păng Ting khẽ lên tiếng, mắt vẫn nhìn trừng trừng về phía trước.
Nó cố tỏ ra không sợ hãi, nhưng rõ ràng cơ thể nó đang chống lại nó bằng những cơn run. Đôi chân Păng Ting lúc này bị chôn chặt xuống đất, và cùng với Mua cả hai chết đứng tại chỗ như trúng phải bùa Bất di bất dịch.
- Suku bỏ chạy rồi hả, Păng Ting?
Păng Ting nghe tiếng Mua rên rỉ bên tai nhưng không trả lời.
Mua lại thều thào:
- Ôi, hẻm Gieo Sự Chết…
- Mày nói đúng đó, nhóc! – Buriak cười rờn rợn, vừa nói hắn vừa lừ đừ tiến về phía hai cô bé – Tụi bay chuẩn bị trăn trối đi là vừa.
Păng Ting kêu lên:
- Buriăk! Ngươi định làm gì thế?
- Ta đang tự hỏi tụi bay định dò la gì ở chốn khỉ ho cò gáy này. – Giọng Buriăk khô khốc, ánh mắt hắn rọi chằm chằm lên mặt Păng Ting và Mua khiến hai đứa cảm thấy gò má bỏng rát như bị hai chiếc dùi nung đỏ xuyên vào.
Păng Ting hừ mũi:
- Bọn ta đi dạo.
- Bộ tụi bay hết chỗ để đi dạo rồi hả? – Buriăk nhếch mép, hai cục than trong mắt hắn đưa qua đưa lại, vẻ dò xét. Đột nhiên hắn hỏi thẳng – Tụi bay định mò đến chỗ lão Luclac phải không?
- Bọn ta không biết Luclac là ai hết. – Păng Ting nói dối, cố nặn ra một vẻ mặt ngơ ngác – Lão là ai vậy?
- Ta nghĩ tụi bay không những biết lão Luclac là ai mà còn biết rõ chuyện gì đang xảy ra trong cửa tiệm của lão. – Buriăk lạnh lẽo đáp. Hắn từ từ giơ tay lên, lần này Mua và Păng Ting nghe rõ hắn rít qua kẽ răng – Tụi bay dại dột chõ mũi vào chuyện này tức là tụi bay hết muốn sống rồi đó.
Păng Ting hét giật:
- Ngươi không được làm càn à nha. Ngươi đừng quên ta là…
Nhưng Păng Ting chưa kịp đem bà ra hù dọa, chiếc bóng máu màu đỏ đã xuất hiện lơ lửng trên đầu Buriăk, chờn vờn như muốn chụp xuống.
- Đánh đi, Mua!
Păng Ting quính quíu hô, và từ bàn tay nó chiếc đinh ma thuật lập tức vút ra, bắn thẳng vào Buriăk. Ở bên cạnh, Mua cũng tung đại ra câu thần chú Té xuống và dĩ nhiên không hề tin đối thủ sẽ té xuống.
Buriăk cười khanh khách và hạ bàn tay xuống hứng trọn đòn đánh của hai cô bé. Và y như bản sao của cuộc đụng độ tại lâu đài K’Rahlan hôm truớc, Mua ngã lăn ra đất bởi chính câu thần chú của mình còn chiếc đinh ma thuật của Păng Ting sau khi chạm vào bàn tay máu liền quay đầu lại lao thẳng vào cô bé với một tốc độ kinh người, nhanh gấp bội so với khi nó được phóng đi. Chỉ khác là lần này, Păng Ting không bị bó tay bó chân bởi thần chú Trói gô nên cuối cùng nó đã có thể tóm được chiếc đinh phản chủ, mặc dù có thể thấy rõ nó phải vất vả như thế nào: nó cầm chiếc đinh trên tay mà mồ hôi tuôn như mưa trên đầu trên cổ.
- Tụi bay giỏi lắm. Giờ đến phiên ta!
Buriăk gầm gừ trong cổ họng, mắt lóe lên và cùng với câu nói bàn tay máu lại từ từ bay lên, trong nháy mắt phình to ra gấp đôi, đã bắt đầu giống một đám mây màu đỏ, trông thiệt là đe dọa.
Mua chìa vẻ mặt xám xanh vào mắt Păng Ting, định nói một câu gì đó (với vẻ mặt tang tóc của nó thì rất có thể đó là câu “vĩnh biệt cuộc đời”) nhưng một tiếng “bịch” thình lình dộng vô tai khiến nó hấp tấp quay lại dòm.
Y như người chết đuối vớ được cọc, mặt Mua lập tức tươi lên khi nhìn thấy con cóc khổng lồ đỏ như hổ phách đang ngồi chồm chỗm ngay trước mặt, đầu ngóc về phía bàn tay máu của Buriăk, tư thế sẵn sàng chống chọi.
- Tứ bất tử!
Buriăk ré lên, cáu kỉnh và lo lắng.
Như để đáp lại Buriăk, hàng loạt những tiếng lộp bộp liên tiếp vang lên. Bên cạnh con cóc đỏ, bây giờ có thêm con nhện xanh, con bọ ngựa vàng, con dế trắng, con nào con nấy to cồ cộ. Đặc biệt lần này có thêm con chuột đỏ hồng, to như một con mèo.
Buriăk nhìn năm con vật, giọng nghi hoặc:
- Ngươi không phải là Tứ bất tử.
- Ta là anh của Tứ bất tử. Ta là Ngũ bất tử. – Từ đâu đó giữa lùm cây rậm bay ra một giọng khàn khàn.
- Ta chưa bao giờ nghe nói Tứ bất tử có anh.
- Kiến thức hạn hẹp như ngươi thì biết cái con khỉ gì.
Giọng nói bí mật thình lình quát lên, giận dữ:
- Ngươi chưa chịu cút đi mà còn đứng đó lằng nhằng hả?
Bàn tay máu trên không rung rung cho thấy Buriăk vô cùng lưỡng lự. Hắn vẫn nghi người đứng trong bóng tối là Tứ bất tử. Từ ngày được Balibia dạy cách tu luyện bàn tay máu, Buriăk đã không còn ngán tổng quản lâu đài Sêrêpôk. Nhưng nếu lão luyện thêm một con vật nữa thì có thể ta không chơi lại lão! Ờ, nếu không tự tin có thể thắng được ta thì lão không dại gì nhúng mũi vào chuyện bữa nay. Buriăk đắn đo nghĩ, mắt vẫn dán chặt vào năm con vật đang oai vệ dàn hàng ngang trước mặt.
Trong khi Buriăk đang phân vân chưa biết tính thế nào thì con chuột bỗng ngã lăn ra. Buriăk giật mình bước tới một bước, mắt căng ra, dò xét. Bây giờ thì hắn, và cả Mua lẫn Păng Ting, đều ngạc nhiên nhận ra con chuột này đã trụi hết lông, da dẻ đỏ hồng như vừa văng ra từ thùng nước sôi và căn cứ vào thế nằm chổng cẳng lên trời thì con chuột này rõ ràng đã chết từ lâu.
- Khặc… khặc… khặc… – Buriăk sặc ra cười – Ngươi chưa trở thành Ngũ bất tử được đâu. Tưởng sao, không ngờ người đem chuột chết ra hù ta. Khặc… khặc… khặc…
Buriăk sầm mặt, bàn tay máu trên không ung dung hạ xuống. Trong một thoáng, Mua và Păng Ting cảm thấy không khí chung quanh như đặc lại, ngực tức như bị đá đè, chỉ mong bốn con vật của Tứ bất tử kịp thời phun sương để giảm bớt sức ép nhưng bốn con vật không những không chịu phun sương mà còn bất ngờ té lăn ra trước tiên.
- Há… há… há… – Buriăk lại buông một tràng cười lạnh – Bước ra đây đi! Ngươi không phải là Tứ bất tử!
Một tiếng “soạt” vang lên, Suku từ bụi rậm phóng ra, hai tay vung cuống quít, giọng hớt ha hớt hải:
- Không xong rồi! Tất cả cùng hợp sức đánh ra một đòn đi!
Nhưng dĩ nhiên là ngay cả Suku cũng không thể làm theo lời kêu gọi của mình. Vừa lọt vào vùng ảnh hưởng của bàn tay máu, cả người nó tức khắc bị kẹp chặt giữa một gọng kềm vô hình, tay chân, cả quai hàm nữa, cũng không sao nhúc nhích được.
Buriăk nhếch mép, lạnh lùng hạ bàn tay máu xuống thấp hơn. Đầu váng mắt hoa, bọn trẻ đã bắt đầu nghe thái dương kêu lục bục như sắp sửa nổ tung. Tiếng của Buriăk vọng vào tai tụi nó như từ một nơi rất xa:
- Đây là hậu quả của những ai tò mò đến báu vật ở lâu đài K’Rahlan. Ta hy vọng kiếp sau tụi bay phải biết khôn hơn một chút.
Đúng vào lúc tưởng như cái tên Gieo Sự Chết đã vô tình ứng nghiệm với số phận bi đát của tụi Suku thì từ hai bên con hẻm hai luồng gió bất thần bay ra đánh thốc vào bàn tay máu.
Một tiếng nổ đì đoàng vang lên như sấm và kéo dài trong vài phút. Trong vài phút đó, cây cối hai bên ngã rạp như có bão, cành cây răng rắc, lá rụng tơi bời. Suku, Păng ting và Mua lăn lông lốc trên đường. Buriăk lăn còn xa hơn, như một trái cầu bằng rơm, bàn tay máu tắt phụt. Và khi những tiếng âm ỉ chấm dứt, không ai còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa.
Suku, Mua và Păng Ting lóp ngóp bò dậy, đang tự hỏi ai vừa ra tay đánh đuổi Buriăk đã nghe tiếng của Nguyên vọng ra từ sau hàng cây dày:
- Xin lỗi nhé. Tôi và K’Brêt tới trễ một bước.
Nguyên vừa nói vừa vẹt cành lá bước ra. Từ mé bên kia, Kăply cũng nôn nao đâm bổ về phía Mua:
- Bạn có sao không, Mua?
- Không. – Mua nhìn Kăply trìu mến, tim vẫn còn đập thình thịch trong ngực – Nếu hai bạn không tới kịp thì…
Mua bỏ lửng câu nói, sự khiếp hãi vẫn còn chẹn ngang miệng nó.
Suku lúc lắc món tóc trước trán, giọng xúc động:
- Em đã dặn hai anh đừng đi kia mà.
- Ờ, – Nguyên gật đầu – nhưng không hiểu sao anh cứ thấy lo lo. Thế là anh và anh K’Brêt quyết định bí mật bám theo.
Păng Ting nhìn Nguyên, mái tóc kiểu cọ của nó lúc này trông xơ xác như mớ cỏ khô:
- Hai anh tới đây từ lúc nào vậy?
Nguyên mỉm cười:
- Từ lúc con chuột của Ngũ bất tử ngã lăn ra.
Păng Ting nhìn Suku qua khóe mắt, môi bĩu ra:
- Em hay thiệt đó, Suku. Hừ, Ngũ bất tử!
Suku nhăn nhó:
- Buriăk đâu có ngán Tứ bất tử. Em định thêm con chuột vào để dọa hắn, nhưng không hiểu sao lần nào em cũng chỉ biến ra được chuột chết…
Kăply cười khì khì:
- Khỏi quảng cáo! Tao nhớ suốt đời cơn mưa chuột chết của mày mà, Suku.
Chuyện Xứ Lang Biang Chuyện Xứ Lang Biang - Nguyễn Nhật Ánh Chuyện Xứ Lang Biang