God be thanked for books! they are the voices of the distant and the dead, and make us heirs of the spiritual life of past ages.

W.E. Channing

 
 
 
 
 
Tác giả: Du Huyễn
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 177 - chưa đầy đủ
Phí download: 12 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 581 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 23:47:30 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 153.2. Buông Tay (2).
hương 153.2: Buông tay (2).
Bàn tay cô đang nắm, rốt cuộc là một thứ hạnh phúc? Hay là một con dao?
- - -
Container mà Lăng Hạo nói nằm ngay ngoại ô của thành phố, nơi này có rất nhiều xe hàng, thùng hàng kích thước nhỏ lớn đều có, được xếp cao thành hàng dài.
Lăng Hạo cho chiếc Lamborghini dừng ngay bên cạnh chiếc Ferrari đã đỗ ở đây trước, sau đó cùng Hạ Đồng xuống xe.
Dương Tử đang đứng dựa người ở một container gần đó, tay kẹp điếu thuốc thượng hạng, cả người rơi vào trầm tư, ánh mắt anh vẫn sâu hút khó đoán ra được anh đang suy nghĩ điều gì.
Dương Tử thấy cô liền quăng điếu thuốc xuống sau đó giẫm chân lên đạp, tiến lên vài bước.
Khi nhìn thấy hai mắt cô đỏ hoe, cũng đã sưng húp cả lên, Dương Tử chua xót trong lòng, một tay vươn ra lau giọt nước mắt còn chưa kịp khô trên mắt cô.
-Vì sao em lại khóc? Có ai ức hiếp em sao?
Hạ Đồng cắn môi dưới, kiên cường lắc đầu. Cô không cho phép mình khóc trước mặt anh.
Cô rất muốn đánh anh, đánh anh thật nhiều, còn muốn nói là anh ức hiếp em, là anh làm em khóc, nhưng mà cô chỉ như một cỗ máy, đứng im cắn môi kìm nén không cho nước mắt rơi ra.
-Đi, anh đưa em về nhà.-Dương Tử nói, toan kéo cô bỏ đi
Nhưng mà chưa đi được hai bước, cả người cô đã bị một lực rất mạnh kéo tay cô lại, bị kéo bất ngờ cô tưởng chừn sẽ té ngã về sau, nào ngờ lại rơi vào lòng ngực vững chãi cùng ấm áp của Lăng Hạo.
Dương Tử không nghĩ Lăng Hạo sẽ kéo Hạ Đồng lại nên mất cảnh giác để Hạ Đồng rơi trọn vào lòng Lăng Hạo.
Lăng Hạo kéo cô đứng phía sau tấm lưng rộng lớn của mình, giọng nói hời hợt: "Hạ Đồng sẽ không nghe theo lời cậu nữa."
-Thả cô ấy ra.-Dương Tử dường như bị chọc giận, lời nói vô cùng lãnh băng
-Còn định giấu?-Lăng Hạo đột nhiên cười to, ánh mắt khinh bỉ nhìn Dương Tử
-Không liên quan đến cậu, đó là chuyện của chúng tôi.-Dương Tử lạnh lùng quát
-Chúng tôi? Là với ai? Hạ Đồng? Hay Ân Di?-Lăng Hạo khẽ nhếch mép
Hạ Đồng siết chặt gấu váy, váy cũng bị cô vò nát nhăn nhúm cả lại. Hàm răng trắng đều đang không ngừng cắn vào chiếc môi đang không ngừng run rẩy kia.
Dương Tử im lặng trừng mắt nhìn Lăng Hạo.
-Bản thân không thể đem lại hạnh phúc cho Hạ Đồng thì đừng có hết lần này đến lần khác làm em ấy khóc.-Lăng Hạo đôi mắt sâu thăm thẳm sáng quắc liếc về phía Dương Tử
Dương Tử bị chọc giận liền xông đến túm cổ áo Lăng Hạo, Hạ Đồng còn đang mơ hồ thì nghe một thanh âm chói tay vang lên, ngay lặp tức Lăng Hạo té nhào xuống đất.
Cú đấm đó, Dương Tử dồn rất nhiều lực, nên khóe miệng của Lăng Hạo cũng đã rỉ máu tươi.
-Mày thì biết gì mà nói? Không phải mày cũng từng làm Hạ Đồng đau lòng sao? Đừng tưởng tao không biết gì, chuyện Bạch Mai ở Paris là mày cùng cô ta cố tình dàn xếp.
Dương Tử như mãnh thú lại xông đến túm cổ áo Lăng Hạo, cả người anh cố trụ Lăng Hạo phía trên, ánh mắt toàn băng lạnh.
-Chưa bao giờ tao trốn tránh, nhưng mà Dương Tử mày lại đang trốn tránh không dám đối mặt. Từ lúc Hạ Đồng chọn mày thì tao đã đứng yên buông tay chờ cô ấy quay về. Lăng Hạo tao đã từng nói, chỉ cần mày lơ là làm vụt mất cô ấy, thì tao sẽ không để mày giành lại. Cuối cùng cũng đợi được, cuộc chạy đua này, vẫn chưa biết là ai thắng đâu.
Lăng Hạo lại không tức giận ngược lại còn rất vui vẻ, cười sảng khoái nói.
-Lăng Hạo...
Dương Tử nghiến răng gằn giọng, sau đó lại một cú như trời giáng đấm thẳng xuống mặt Lăng Hạo.
-Dừng tay... mau dừng tay...
Hạ Đồng hốt hoảng chạy đến ngăn Dương Tử, hai tay nhỏ nhắn của cô cầm chặt bàn tay đang siết chặt thành quyền của Dương Tử, cứ đánh thế này, Lăng Hạo dù có giỏi chịu đựng đến đâu thì chắc chắn sẽ vào viện.
-Em tránh ra.
Khi con người ta bị chọc giận đến đỉnh điểm không thể kìm nén được thì mọi kiểm soát suy nghĩ đã phai mờ, lí trí cũng đã mất sạch.
Hạ Đồng không ngờ anh lại hất tay cô ra lực lại rất mạnh làm cô té nhào sang một bên, bản thân cũng vì lực té đó mà làm tay mình bị trầy một mảng.
-Hạ Đồng...
Lăng Hạo thấy cô bị Dương Tử xô té ngã, lặp tức sắc mặt đen lại, liền dùng lực giơ tay đấm trả Dương Tử.
Dương Tử bị tấn công liền mất thế, Lăng Hạo lặp tức xô Dương Tử ra.
-Hạ Đồng... em xem, tay trầy rồi.
Lăng Hạo nâng cánh tay cô lên, một mảng trầy có rỉ ít máu tuy không nặng nhưng mà cũng gây đau rát.
-Hạ Đồng... anh xin lỗi, em sao rồi?
Dương Tử lúc này mới hồi phục lí trí, bàng hoàng nhìn cô bị mình đẩy ngã, định tiến lên xem cô thế nào thì Lăng Hạo đã đứng phất dậy, ngay lặp tức giơ nắm đấm đấm thẳng vào mặt Dương Tử.
Cú đấm này, lực rất mạnh, dường như bị chọc vào đúng điểm yếu khiến người ta phảng kháng mạnh mẽ.
Dương Tử không bao giờ thua thiệt, liền đánh trả.
Hạ Đồng nhăn nhó ôm cánh tay mình đứng lên, lại thấy hai anh đang không ngừng đánh nhau. Đã nói là đến hỏi rõ ràng vì sao lại thành ra thế này chứ?
Chiếc taxi từ xa dừng lại, Ân Di trả tiền cho bác tài rồi xuống xe, nhìn một cảnh trước mặt môi mỏng cũng mím lại.
Hai anh từng vì Ân Di mà đánh nhau, vậy mà giờ lại vì cô gái khác đánh nhau bán sống bán chết. Chẳng lẽ trong lòng hai anh, Huỳnh Ân Di cô chẳng còn là gì cả.
Hạ Đồng nhìn thấy Ân Di, ánh mắt có chút sáng rực, ít nhiều Ân Di chắc khuyên được hai anh.
-Chị Ân Di... chị mau ngăn hai anh ấy lại đi, em ngăn mà không được.-Hạ Đồng là cố tình nói lớn cái tên Ân Di
Hai anh chắc sẽ dừng tay mà.
Nhưng không, hai người họ cứ như lời cô chỉ là cơn gió thoảng rất nhẹ thổi qua.
Ân Di sắc mặt không mấy tốt tiến lên, lúc nãy cô sang phòng Dương Tử lại nghe được anh đang nói chuyện điện thoại, khỏi nói Ân Di cũng hiểu là cuộc gọi của Hạ Đồng. Cô thấy anh vội vã lái xe ra ngoài nên không kìm được mà chạy theo sau.
-Dừng tay lại đi... hai anh dừng tay lại đi...
Hạ Đồng cùng Ân Di nhanh chóng ngăn cản hai anh, Ân Di ngăn Dương Tử còn Hạ Đồng ngăn Lăng Hạo.
-Dương Tử, cậu đính hôn với Ân Di, đừng tưởng Hạ Đồng không biết.-Lăng Hạo phủi phủi tay áo mình
-Đó là chuyện của tôi, không liên quan đến cậu. Hạ Đồng, em qua đây.-Dương Tử tức giận trừng Lăng Hạo
-Em...
Hạ Đồng hoàn toàn không biết mình nên làm gì, nói gì, bây giờ người con gái sẽ đính hôn với anh đang trước mặt cô, cô làm sao dám phá đám họ?
-Hạ Đồng, em nói rõ với cậu ta đi.
Lăng Hạo quay sang giục cô.
-Em...
-Nói cái gì? Em là bạn gái anh, trừ phi anh cho phép, em mới được rời xa anh.
Lời nói như đang tuyên bố, hoàn toàn bá đạo cùng chắc nịch.
Hạ Đồng thoáng sững sờ, lại vô thức cười, nụ cười ngốc ngếch.
Ân Di sắc mặt tái mét, môi cũng mím chặt lại, hai tay siết chặt vạt áo mình, chủ tịch Dương lúc sáng nói muốn cô và anh đính hôn, vậy mà anh lại trước mặt cô nói ra cậu này. Dương Tử... vì sao?
Dương Tử gỡ tay Ân Di đang nắm tay mình, sau đó đi lên vài bước kéo cô về phía mình.
-Không cho em đi, chuyện đính hôn, là do ông sắp đặt, anh sẽ sắp xếp ổn thõa, anh xin lỗi.-Dưng Tử giọng rất nhỏ nhẹ, âm lượng vừa đủ cho cô và anh nghe
Hạ Đồng không biết là anh đang lại gạt cô hay là thật lòng, nhưng mà tim cô giờ phút này đang đập rất mạnh mẽ, mạnh mẽ như sắp nổ tung, có phải cô rất ngu ngốc không? Chỉ nghe anh nói câu này đã khờ dại tin???
Lăng Hạo thật sự sắp điên lên khi thấy cô lại mềm lòng, Hạ Đồng, anh đã dặn em rất nhiều rồi, sao em lại dễ dàng tin lời cậu ta nói?
Lăng Hạo không muốn nhìn cô phải khóc nữa, nhịn không được liền tiến lên đẩy Dương Tử ra, lực mạnh nên cả người Dương Tử đụng mạnh vào một thùng hàng ngay phía sau.
-Dương Tử, tôi phải đánh giá cao cậu, những lời như vậy cũng nói ra trước mặt người sắp đính hôn với mình.-Lăng Hạo xem thường nói
-Vẫn là câu đó, không liên quan đến cậu.-Dương Tử lạnh lùng quét ánh mắt đen hun hút của mình nhìn Lăng Hạo
-Nhưng mà lại liên quan đến Ân Di.-Lăng Hạo nói, ánh mắt khẽ liếc sang Ân Di đang đứng chết trân tại chỗ
Dương Tử phát giác được lời mình vừa nói, nhưng mà không có gì để giải thích, lời đó là anh nói thật, không phải dối lòng. Anh đi đến cạnh Ân Di, nhỏ giọng nói ba tiếng: "Anh xin lỗi."
-Vì sao? Anh, không còn yêu em sao?-Ân Di lời nói nghẹn ngào, mắt cũng ngân ngấn nước mắt
-Ân Di... anh...
Dương Tử không biết nên trả lời ra sao câu hỏi này của Ân Di. Còn yêu Ân Di, làm sao có thể khi anh đã yêu Hạ Đồng rất sâu đậm.
-Sao anh không nói? Anh trả lời đi chứ?
Hạ Đồng nhìn Ân Di rơi nước mắt, lại cảm thấy bản thân mình xấu xa, có phải cô rất kì lạ không, khi Ân Di khóc, cô lại thấy có lỗi.
Một thùng hàng nằm trên cao, vì đặt chệch ra ngoài nên bắt đầu không đứng yên, lung lay đến khi không còn chịu được liền ngã ra ngoài rơi xuống ngay chỗ Hạ Đồng đang đứng.
Hạ Đồng cảm giác có gì đó không ổn, ngửa đầu lên nhìn, sau đó ánh mắt trợn tròn mở to ra nhìn. Cô hoàn toàn bất động, nhìn thùng hàng đang rơi xuống ngay mình.
-Hạ Đồng...
Hạ Đồng nghe được một tiếng gọi tên mình, ngay sau đó lại có người xô cô ra.
Một thanh âm vang lên chấn động màn đêm, Hạ Đồng bị xô nằm một bên, thùng hàng rơi bên cạnh, cô quay mặt qua thì hốt hoảng khi thấy là Ân Di bị thùng hàng đè lên chân.
Vì sao Ân Di lại đỡ giùm cô? Lại cứu cô?
Trong lòng lại càng cảm thấy ray rứt có lỗi hơn.
-A...
Ân Di bị thùng hàng đè lên chân mình, đau đớn la lên một tiếng.
-Ân Di... Ân Di, em sao rồi?
Cả hai anh đều kinh hoảng, thùng hàng rơi quá nhanh quá đột ngột, hai anh định đẩy Hạ Đồng ra thì Ân Di đã làm trước, chính Ân Di lại bị thùng hàng rơi trúng. Hai anh lặp tức đỡ thùng hàng lên kéo Ân Di ra ngoài.
-Chảy máu nhiều quá... mau đưa Ân Di đến bệnh viện đi.
Lăng Hạo nhìn chân Ân Di đang không ngừng chảy máu, gần như là chảy không ngừng, như dòng suối đang chảy nước.
Dương Tử không nói nhiều liền bế Ân Di lên, đi đến chiếc Ferrari đặt Ân Di lên xe, sau đó ngồi vào ghế lái rồi không nói câu gì lái xe theo.
-Hạ Đồng, chúng ta đi cùng thôi.
Lăng Hạo gấp gáp kéo tay cô lên chiếc Lamborghini chạy đi.
Hạ Đồng ngồi trên xe, cả đoạn đường cô đều im lặng.
Buông tay... đó là hai từ cô nghĩ đến lúc này.
--- Bệnh viện tư XX ---
Khi Hạ Đồng cùng Lăng Hạo đến thì Ân Di đã vào phòng bệnh để bác sĩ xem vết thương, Dương Tử cũng ngồi bên ngoài chờ.
Dương Tử ngồi ở hàng ghế chờ, hai tay đan vào nhau, vẻ mặt vô cùng lo lắng.
-Ân Di sao rồi?-Lăng Hạo cũng bồn chồn khẩn trương hỏi
-Vừa mới vào không lâu, bác sĩ bảo đợi.-Dương Tử giọng trầm ổn nói
Nhìn hai anh không ngừng dán mắt vào cánh cửa phòng đang đóng kín kia, trong lòng Hạ Đồng đột nhiên rất lạnh, như có một luồn gió lạnh thổi vào, thật sự rất khó chịu.
Hạ Đồng ôm cánh tay đau rất của mình, cánh tay cô lúc nãy bị Dương Tử đẩy đã bị trầy cộng thêm lúc nãy Ân Di xô cô để giúp cô không bị thùng hàng đè trúng nên vết thương càng nặng thêm. Máu cũng đã chảy ra nhiều.
-Hạ Đồng, tay em... anh đưa em đi tìm bác sĩ.
Dương Tử nhìn cô đang đứng ôm tay mình, lúc này mới phát hiện ra, anh nhíu mày, trong lòng lo lắng bội phần.
Dương Tử nắm tay cô, muốn kéo cô đi, nhưng bị Hạ Đồng rút tay về, cô hơi gượng ép cười: "Không sao, em tự mình đi."
Nói xong, cô quay lưng về phía anh, một mình đi tìm bác sĩ sát trùng vế thương.
Ân Di thật sự rất tốt, Hạ Đồng cô không thể nào rộng lượng như chị ấy, để mình bị thương cứu tình địch của mình.
Dương Tử... giữ chặt chị ấy... chị ấy rất tốt, em, bỏ cuộc đây... em, đã quá mệt mỏi rồi... thật sự rất mệt mỏi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ánh mắt của cô, đã không còn nhìn rõ phía trước, bởi vì nước mắt, đã che mắt tầm nhìn...
Chuyện Tình Hoàng Gia Chuyện Tình Hoàng Gia - Du Huyễn