Thất bại ư? Tôi chưa bao giờ gặp phải. Với tôi, chúng chỉ là những bước lùi tạm thời.

Dottie Walters

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 72 - chưa đầy đủ
Phí download: 8 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 608 / 0
Cập nhật: 2017-09-24 18:10:10 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43: Xà Văn Đồ Đằng (14)
hu công tử cùng Hoa cô nương đến dọa dẫm Dương gia, tuy rằng khi đó mới có được chút tiền, nhưng Chu công tử đã không kiềm chế được, buổi tối cầm bạc lén lút đi thanh lâu ở phụ cận, sắp đến hừng đông mới rời khỏi, trên đường lặng lẽ trở về, liền thấy xe ngựa của Dương gia đại tiểu thư.
Một nữ tắc nhân gia đêm khuya ngồi xe ngựa ra ngoài, cũng không đi cùng gia đinh, thoạt nhìn thật sự là rất quỷ dị, Chu công tử biết Dương gia đại tiểu thư ra khỏi thành, nhưng cũng không biết đi nơi nào.
Nghê Diệp Tâm vừa nghe, cũng cảm thấy có điều kỳ lạ, nói: “Trì Long, ngươi đừng quên đi tra hỏi về đống ngân phiếu kia. Triệu Duẫn, ngươi dẫn hắn
(Chu công tử)
đi, tìm người vẽ lại dung mạo của nam nhân vào phòng Hoa cô nương ở khách điếm.”
Trì Long cùng Triệu Duẫn lập tức trả lời: “Đã biết.”
Chu công tử biết được nhiều điều như vậy, tiếp tục bị dẫn đi vẽ chân dung, Mộ Dung Trường Tình nói: “Chúng ta đi Dương gia?”
Nghê Diệp Tâm gật đầu, nói: “Quả thực cần phải đi Dương gia hỏi một câu.”
Nghê Diệp Tâm mang theo đồ trang sức Hoa cô nương đeo trên người, sau đó đi cùng Mộ Dung Trường Tình tới Dương gia.
Vào sáng sớm, bọn họ đến trước cửa lớn Dương gia, vừa vặn sắc trời đã tờ mờ sáng, liền nghe thấy tiếng gà trống gáy bên trong. Nghê Diệp Tâm không nhịn được ngáp một cái, nói: “Gần đây ta đều thức dậy sớm hơn gà ngủ muộn hơn chó a.”
Mộ Dung Trường Tình vừa nghe, nhíu mày, nói: “So sánh như thế này, rất tốt.”
Nghê Diệp Tâm nở nụ cười, nói: “Mộ Dung đại hiệp, tại sao ngươi có thể mắng người mà không có một chữ thô tục như vậy.”
“Là tự ngươi nói.”Mộ Dung Trường Tình nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Ta đây cũng là vì ngươi a, ta gắng sức tra án như vậy, không phải vì giúp ngươi tra ra Xà Văn đồ đằng kia sao?”
Mộ Dung Trường Tình cười lạnh một tiếng, nói: “Nói nhảm nữa ta liền xé miệng của ngươi ra.”
Hai người đang nói, cửa lớn Dương gia đã được mở ra, một gia đinh từ bên trong đi ra, cầm chổi theo, vừa nhìn là biết đi ra quét lá, gia đinh kia nhìn thấy hai người liền sững sờ, nói: “Hai vị đại nhân, sao sớm như vậy đã tới rồi?”
Nghê Diệp Tâm hữu hảo nói: “Chúng ta đi tra án.”
Gia đinh tất nhiên là biết bọn họ tới làm gì, dù sao mấy ngày nay bọn họ đều chạy qua bên này, chưa từng ngừng nghỉ.
Gia đinh mang hai người vào trong, nói: “Hai vị đại nhân chỉ sợ phải chờ một lát, tối hôm qua lão gia nhà ta đột nhiên bị bệnh, đại tiểu thư chăm sóc rất lâu, gần như là một đêm không ngủ, chắc lúc này mới vừa ngủ được một lúc.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Không quan trọng không quan trọng, chúng ta chờ một lát, ngươi đi làm việc tiếp đi.”
Gia đinh gật gật đầu, cầm chổi tiếp tục quét.
Nghê Diệp Tâm liền tiến vào sân nơi có Xà Văn đồ đằng, dạo qua một vòng  trong phòng, ở trên bàn dài có vài cuốn sách, mở ra nhìn, thì ra là sổ sách.
Nghê Diệp Tâm mở ra sổ sách, hắn đã xem qua mấy quyển sổ này trước đó rồi, nhưng cũng không nhìn ra đầu mối gì, lúc này đem sổ sách mở ra, lấy từ trong lòng ra một phong thư, cũng mở ra đặt lên trên bàn.
Lá thư đó là khi Chu công tử ở trong nhà Ngô công tử, hồi âm lại cho Dương gia lá thư đó, tối hôm qua Nghê Diệp Tâm mang lá thư đi, vẫn luôn cất trên người.
Nghê Diệp Tâm so sánh một chút, nói: “Sổ sách này hình như là Chu công tử viết, nét chữ cũng giống nhau.”
Mộ Dung Trường Tình đi sang nhìn thoáng qua sổ sách, lại nhìn thoáng qua Nghê Diệp Tâm, bỗng nhiên nở nụ cười.
Nghê Diệp Tâm không rõ vì sao, kỳ quái ngẩng đầu nhìn y, nói: “Làm sao vậy?”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Tại sao ngươi lại nghĩ sổ sách và thư là do cùng một người viết?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói: “Ngươi xem mỗi một chữ, đều không khác mấy a. Gần như hai bên đều giống nhau như đúc.”
Mộ Dung Trường Tình lại cười một tiếng, hiển nhiên là đang cười nhạo Nghê Diệp Tâm, y đưa lại bức thư cho Nghê Diệp Tâm nhìn, rồi cho hắn xem mặt trái sổ sách.
Mộ Dung Trường Tình nói: “Phong thư này cùng với sổ sách, tuyệt đối không phải do một người viết. Nếu như sổ sách là Chu công tử tự tay viết, như vậy phong thư này là có người giả mạo nét chữ của Chu công tử mà viết. Tuy rằng vẽ chữ rất giống, nhưng độ mạnh yếu khi dùng ngòi bút so với Chu công tử mạnh mẽ hơn nhiều.”
“Phong thư này không phải Chu công tử viết?” Nghê Diệp Tâm kinh ngạc nói: “Vậy là ai viết?”
Tuy Nghê Diệp Tâm hỏi vậy, nhưng trong lòng hắn đã có ý nghĩ, chẳng lẽ là Ngô công tử giả mạo Chu công tử, viết một phong thư như thế cho Dương gia đại tiểu thư? Thế nhưng phong thư này không mang lại cho Ngô công tử bất kỳ lợi ích nào, vậy nguyên nhân là gì?
Lúc Nghê Diệp Tâm đang nghi ngờ nhìn sổ sách, đã có người đi vào trong phòng, là Dương đại tiểu thư cùng nha hoàn của nàng.
Dương đại tiểu thư hiển nhiên rất tiều tụy, đoán chừng là mới ngủ liền bị bọn họ đến đánh thức, nhưng nàng vừa thấy chính là tiểu thư khuê các có giáo dưỡng, lễ nghi đều rất chu đáo.
Dương đại tiểu thư nói: “Hai vị đại nhân cực khổ rồi, sớm như vậy đã đến, chắc là có chuyện quan trọng?”
Nghê Diệp Tâm hiện đem bức thư cùng sổ sách cho Dương đại tiểu thư xem, hỏi: “Phu nhân, phong thư này thật sự là  phu quân ngươi viết sao? Ngươi không biết lá thư là do người khác viết sao?”
Dương đại tiểu thư ra vẻ giật mình, nói: “Ý của Nghê đại nhân là…? Phong thư này không phải do phu quân ta viết?”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu.
Dương đại tiểu thư nói: “Chuyện này… Ta đây thật không nhìn ra, một nữ tắc nhân gia như ta, không biết nhiều lắm về những thứ này. Gia đinh mang đến phong thư này, ta cho là do phu quân hồi âm, cũng dựa theo ý trong thư mà an bài mọi việc.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Phu nhân đừng hoảng hốt.”
Dương đại tiểu thư nói: “Thực sự quá kỳ quái, là ai bắt chước chữ viết phu quân ta? Tại sao hắn lại làm vậy? Ta thực sự không hiểu.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Cái này ta cũng không hiểu, chúng ta còn có chuyện muốn hỏi phu nhân.”
Nghê Diệp Tâm nói rồi lấy từ trên người ra một cái vòng ngọc, sau đó là một đôi vòng tai, còn có cái thoa ngân vòng tay, một đống đồ trang sức lớn, từng loại bày lên bàn.
Dương đại tiểu thư vừa nhìn đống đồ trang sức, trên mặt liền ra vẻ kinh ngạc, sửng sốt một giây sau nói: “Này, những thứ này là…”
Nha hoàn bên cạnh Dương đại tiểu thư vừa nhìn thấy đống đồ trang sức này, lập tức chấn kinh kêu to lên, nói: “Đại nhân, làm sao các ngươi có được đống đồ trang sức này? Đây đều là những thứ đại tiểu thư nhà ta bị mất, trong phủ gặp cướp, trộm rất nhiều đồ trang sức của đại tiểu thư nhà ta, tên cướp kia đã bắt được rồi sao?”
“Là của phu nhân thật sao?” Nghê Diệp Tâm hỏi.
Dương đại tiểu thư gật đầu, nói: “Vâng, đều là của ta.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Phu nhân, người có thể nói cho chúng ta biết tại sao đống đồ trang sức này lại bị trộm đi?”
Nhắc tới chuyện này, tiểu nha hoàn dường như đang hồi tưởng lại, nói với bọn hắn chuyện đã xảy ra.
Tiểu nha hoàn nói, vào ngày đại cô gia bị bắt cóc, đại tiểu thư vội muốn chết, bôn ba chung quanh gom góp ngân phiếu để chuẩn bị chuộc đại cô gia về.
Ngày đó người trong phủ đều hoảng hốt, dù sao cũng là lần đầu tiên gặp phải chuyện bắt cóc như vậy, mọi chuyện trong  phủ đều rối loạn.
Vào buổi tối ngày hôm đó, nha hoàn phát hiện trang sức của tiểu thư nhà mình thiếu rất nhiều, rất nhiều đồ trang sức mà Dương đại tiểu thư yêu thích đều không thấy.
Nha hoàn thấy vậy, lập tức nghĩ rằng, sợ là có người thừa dịp quý phủ náo loạn, nên đến cướp đồ.
Nha hoàn nói: “Ta hỏi tiểu thư cùng gia đinh, bọn họ cũng không thấy ai lấy đồ của đại tiểu thư. Ta cảm thấy đây không phải là một tên trộm chuyên nghiệp, mà là một hạ nhân nào đó không trung thực của quý phủ thừa dịp náo loạn trộm đồ.”
Nha hoàn tìm rất lâu, vẫn không tìm lại được. Lúc đó Dương đại tiểu thư đau lòng việc chuộc người, mất một chút đồ trang sức cũng không để ý nhiều, nói với nha hoàn, để sau hẵng tính.
Nha hoàn nói: “Không nghĩ tới, đồ trang sức này ngày hôm nay lại tìm được!”
Nghê Diệp Tâm nhìn một chút mấy đồ trang sức kia, nói: “Đây là chúng ta tìm thấy trên người Hoa cô nương.”
“Cái gì? Chính là cô ta?” Nha hoàn đối với Hoa cô nương tựa hồ thành kiến đã sâu, vừa nghe cái này liền nói: “Là nàng trộm đồ của đại tiểu thư nhà ta? Quả nhiên không phải là người tốt lành gì.”
Dương đại tiểu thư nói: “Đừng nói nữa, nàng cũng đã… Chết rồi, sau này không cần tiếp tục truy cứu.”
Nha hoàn đành phải ngậm miệng không lên tiếng.
Nghê Diệp Tâm nói: “Còn có một sự việc, chúng ta muốn hỏi thăm phu nhân.”
“Đại nhân mời nói.” Dương đại tiểu thư nói.
Nghê Diệp Tâm nói: “Chính là vị huynh trưởng của Hoa cô nương kia, hắn nói cho chúng ta, vào ngày thứ ba khi phu quân người rời đi làm ăn, trời còn chưa sáng, ngài an vị trên xe ngựa ra khỏi thành? Thật sự có chuyện như vậy sao? Phu nhân rời thành đi nơi nào?”
“Ngươi người này, làm sao có thể nói hưu nói vượn như vậy.” Nha hoàn lập tức phản bác, nữ tắc nhân gia trời chưa sáng đã ra khỏi thành, xác thực khiến người khác dễ nghĩ ngợi lung tung.
Dương đại tiểu thư chặn lời nha hoàn, nói: “Thật là có việc này.”
“Tiểu thư!” Nha hoàn kéo ống tay áo của Dương đại tiểu thư, dường như không muốn để nàng nói ra.
Dương đại tiểu thư khoát tay áo một cái, nói: “Nghê đại nhân đang tra án, nếu như không nói rõ sự tình, e rằng người khác sẽ hoài nghi chúng ta.”
Nha hoàn không phản đối, ngược lại giúp Dương đại tiểu thư kể lại sự việc từ đầu đến cuối.
Chu công tử cùng Dương đại tiểu thư thành thân cũng không lâu, thế nhưng vẫn chưa có con, chuyện này làm quý phủ đều lo lắng. Dương gia tiểu công tử đã chết, Dương gia liền dựa vào Chu công tử cùng con của đại tiểu thư. Nhưng mà bụng của đại tiểu thư vẫn luôn không có động tĩnh…
Chu công tử là ở rể, cũng không thể cưới tiểu thiếp, nhiều năm như vậy không có động tĩnh. Cổ đại tuyệt đối sẽ không nói chuyện sinh con không được là do nhà trai, tất cả mọi người đều nghĩ, có lẽ là đại tiểu thư không thể sinh con.
Nha hoàn nói: “Bên ngoài có người bàn tán, bọn họ không dám nói trước mặt, nhưng sau lưng ta lại nghe được rất nhiều. Ngay cả một lãng đề tử* không biết từ đâu đến đây, cũng nói đại tiểu thư nhà ta…”
* Lãng: Phóng túng; Đề tử: Đồ đi~
Nha hoàn nói tới chỗ này, tức giận đến đỏ mắt, nói tiếp: “Đại cô gia ra cửa làm ăn, đại tiểu thư cùng lão gia muốn đến ngôi miếu phụ cận để cầu tử. Lão gia đồng ý, nhưng đại tiểu thư lại không muốn để người khác biết chuyện này. Cho nên thừa dịp cô gia còn chưa có trở lại, đại tiểu thư liền mang theo ta đi đến trong miếu cầu tử, vì tránh tai mắt của người khác, khi trời chưa sáng chúng ta liền khởi hành, không nghĩ tới vẫn bị người nhiều chuyện nhìn thấy.”
Nghê Diệp Tâm nói: “Có thể nói cho ta, là đi đến ngôi miếu nào? Ở đâu?”
Nha hoàn kia trừng hai mắt, nói: “Ngươi hoài nghi ta? Nghĩ ta nói dối?”
Dương đại tiểu thư nhanh chóng nói: “Ra khỏi cửa thành, đi về hướng bắc, ngồi xe ngựa không đến nửa ngày là có thể đến, nếu như cưỡi ngựa sẽ nhanh hơn, chỗ kia trước đây là ta và phu quân cùng đi. Các ngươi ra ngoài hỏi thăm, rất nhiều người biết.”
Nghê Diệp Tâm gật gật đầu, nói: “Đa tạ phu nhân.”
Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình ra cửa lớn Dương gia, Nghê Diệp Tâm lập tức nói: “Chúng ta đi đến ngôi miếu kia.”
Mộ Dung Trường Tình nói: “Ngôi miếu kia có gì không ổn?”
Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong Chuyện Thường Ngày Ở Cư Xá Phủ Khai Phong - Trường Sinh Thiên Diệp