We have to continue to learn. We have to be open. And we have to be ready to release our knowledge in order to come to a higher understanding of reality.

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Tác giả: Sưu Tầm
Thể loại: Truyện Ngắn
Số chương: 1
Phí download: 1 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 500 / 0
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
hông biết có phải tại tính tôi “kỳ cục” hay là do tôi vẫn còn nhớ dai chuyện ngày xưa tôi học… dở? Bởi vì cho tới bây giờ tôi vẫn còn cảm thấy “ấm ức” vì không được điểm 10 cho bài toán đố ngày xưa. Thật ra bài toán đó đâu có gì khó lắm đâu! Chỉ tại do tôi ẩu tả không chịu kiểm tra lại cho đàng hoàng trước khi nộp bài cho thầy, nên tôi chỉ được điểm 9 mà thôi. Và cũng vì 9 điểm nên tôi không nhận được “phần thưởng” của thầy tôi. Thầy chỉ phát cho đứa nào đạt được 10 điểm. Phần thưởng là một tấm hình của cả lớp mà thầy đã chụp cách đó không lâu.
Tôi nhớ lại buổi sáng hôm ấy sau khi vào lớp thì thầy cho chúng tôi làm một bài toán đố. Thầy nói:
- Em nào được 10 điểm thì thầy sẽ phát cho tấm hình của cả lớp chụp chung.
Nghe vậy nên tụi tôi đứa nào cũng khoái chí trong lòng và mong là mình sẽ làm toán trúng!
Sau khi chấm bài xong thầy kêu 5 đứa có điểm 10 lên nhận hình. Ai dè trong số đó lại không có tên tôi, làm tôi tức quá! Tôi nhớ là tôi làm đúng đáp số mà! Tôi đoán… hay là tại vì tôi viết chữ “ẩu tả” nên bị trừ điểm, hay do tôi làm sai chỗ nào mà tôi không biết? Tôi hậm hực trong lòng nên ngồi yên và chờ đợi. Tới chừng thầy phát bài ra thì tôi mới biết điểm của tôi là 9. Lý do là vì khi viết đáp số, tôi quên không ghi ra đơn vị dấu “$” (đồng) nên thầy tôi mới trừ đi của tôi một điểm. Chính vì thế mà tôi chẳng được tấm hình. Tôi nhớ là sau khi thằng Ðạt nhận được phần thưởng và chìa tấm hình cho tôi xem, làm cho tôi càng thêm bực tức. Vì trong tấm hình đó tôi ngồi ngay bàn đầu cùng với tụi thằng Mạng, thằng Lũy, thằng Trí, thằng Ba, thằng Nguyên và thằng Huy. Khi chụp hình, thầy tôi kêu hai dãy bàn dồn qua một phía để chụp chung. Riêng thằng Ðạt thì ngồi tuốt ở đằng sau. Nhưng nhờ có điểm 10, nên Ðạt có quyền “sở hữu” tấm hình “quý giá” kia. Tấm hình này đối với bọn ngồi bàn đầu như tôi thì thật là một danh dự lớn. Mà lạ thật, cả bảy thằng ngồi hàng đầu đều lọt sổ. Hình như chỉ có mình tôi là gần như… trúng thưởng. Tưởng sao cuối cùng thì thằng Ðạt lại “tự nhiên” quyết định tặng cho tôi tấm hình đó để giữ làm kỷ niệm. Chắc là nó “rộng lượng” hơn… thầy tôi chăng, hay nó “thương tình” muốn làm cho tôi vui và không còn ấm ức nữa!? Dĩ nhiên là tôi nhận ngay, và cám ơn nó thật nhiều, nhưng trong lòng thì cảm thấy hơi…“quê”. Vì “công lao” này đâu phải do tôi, mà thật ra là do “công trình” của thằng Ðạt. Trong năm thằng được điểm 10, ngoài thằng Ðạt và hai thằng nữa tôi quên tên, thì còn có Phước và Mển là hai thằng học giỏi nhất nhì trong lớp của tôi. Hai thằng này lúc nào cũng dẫn đầu lớp. Tôi cố gắng hoài mà chưa một lần nào qua mặt được chúng nó. Tôi chơi thân với hai tụi nó. Ngoài giờ học chúng tôi hay đi chơi chung và tụi nó cũng thường hay đến nhà tôi chơi mỗi khi có dịp.
Năm đó chúng tôi đang học lớp bốn trường làng, và nhân dịp sắp sửa nghỉ hè, nên hai thằng Mển và Phước muốn đến nhà tôi chơi. Thật ra tôi biết là tụi nó muốn đến nhà tôi để ăn ổi. Vì nhà tôi trồng ổi rất nhiều. Tôi thường hái mang theo để đem vào lớp.
Hôm đó sau giờ tan học là chúng tôi hẹn hò và cùng “trực chỉ” nhà tôi. Phải mất đến 20 phút đi bộ từ ngôi trường ở gần ngả ba trên xã, về đến nhà tôi là khu cuối ấp. Trên đường đi, ba thằng tôi tỏ ra hăng hái lắm. Thằng Mển nói với tôi:
- Mỗi lần về quê, tao hay đi ngang nhà mầy. Nhà mầy bự mà sao giống… chùa quá hà?
- Hình như nhà mầy có hàng rào chung quanh nữa phải không? Thằng Phước cũng vừa đi và vừa hỏi tôi.
- Ừ đúng đó, nhà tao bự nên mỗi lần vào nhà phải dùng cổng sau. Vì cửa sắt cổng trước bị sét nên mở rất khó khăn.
- Bộ lúc này nhà mầy ổi nhiều lắm hả? Thằng Mển chợt hỏi tôi, nên vừa đi tôi vừa quay qua trả lời cho nó:
- Nhiều! Trái non bắt đầu ra bộn, và một số khác già hơn thì vừa mới chín. Một chút tao sẽ dẫn tụi bây vòng lên phía cổng trước. Nơi đó có cây “ổi sẻ” trái nhỏ nhưng ruột đỏ và ngọt lắm, bảo đảm tụi bây ăn hoài cũng vẫn còn thấy ngon đó!
Vừa đi chúng tôi vừa nói chuyện huyên thuyên. Hai thằng bạn của tôi tỏ vẻ nôn nao lắm. Chắc là tụi nó đang… chảy nước miếng vì hình ảnh mấy trái “ổi sẻ” ở nhà tôi đang chờ đợi chúng.
Chuyện Tấm Hình Ngày Cũ Của Lớp Tôi Chuyện Tấm Hình Ngày Cũ Của Lớp Tôi - Sưu Tầm