Love is hard to get into, but even harder to get out of.

Unknown

 
 
 
 
 
Tác giả: Tân Kỳ
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 591 / 3
Cập nhật: 2017-09-24 22:44:47 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 5
ai mắt Lăng Vũ Dương đỏ rực, dục vọng đặt lên thân thể nhỏ nhắn bị hắn kìm nén lại, mồ hôi nóng nhỏ giọt, rơi trên thân thể run rẩy của nàng.
Nàng rất nhỏ!
Không thể chứa được dục vọng to lớn của hắn mà nhanh chóng ngăn cản, co rút lại liều mình chống cự sự xâm nhập của hắn, cũng làm cho hắn cảm nhận được khoái cảm mất hồn chưa từng có trước nay.
Hắn muốn dừng lại một lúc, để nàng có thể từ từ tiếp nhận to lớn của hắn, nhưng trong cơ thể nàng lại không ngừng co rút kháng cự, từng chút một cướp đi tự chủ của hắn.
"Hi Nhi ngoan..... Đừng nhúc nhích....", Lăng Vũ Dương cắn răng gầm nhẹ, khổ sở chống đỡ xúc động muốn tiến lên, mà nàng còn vừa kêu đau vừa dùng sức vặn vẹo, thử sức kiềm chế của hắn.
"Ta từ bỏ.... Nhị thiếu gia......", thân thể mềm mại của Mộc Hi Nhi run lên liên tục, trong miệng thổ gấp, "Đau quá.... Người buông ta ra....". Vừa khó thở lại đau đớn như dao cắt ở phía dưới làm nàng có cảm giác sắp không chịu nổi.
Chẳng lẽ thiếu gia thật sự muốn giết nàng chết? Nàng có nên vì mạng sống của mình mà cố gắng hết sức không?
"A --", Lăng Vũ Dương mất kiềm chế gầm nhẹ một tiếng, chậm rãi đem nam tính không nhịn được đành rút ra ngoài, rời khỏi mới một nửa lại lập tức đẩy vào thật mạnh --
Chợt, hắn không hề đè nén, thắt lưng bắt đầu chuyển động dùng sức ma sát nàng, ra vào bên trong, làm cho nam tính của hắn trở nên càng thêm cứng rắn nóng rực
"Đừng... Dừng lại... Đau quá.....", khuôn mặt nhỏ nhắn Mộc Hi Nhi nhăn nhó, nước mắt rơi liên tục, nghẹn ngào xin tha thứ, phía dưới bụng vì bị hắn liên tục ra vào mà cảm thấy từng đợt đau nhức như bị thiêu cháy.
''Hi Nhi ngoan, nàng quá nhỏ...", Lăng Vũ Dương đặt tay sát bên cạnh cánh tay yếu ớt rồi duỗi hai chân ra vòng đi lên phía trước, đồng thời thắt lưng dùng sức, liên tục không ngừng đâm vào rút ra. "Nàng cố chịu một chút nữa, sẽ không đau....", hắn cúi người liếm nước mắt trên mặt nàng, lại hôn khắp nơi trên khuôn mặt mềm mại nàng, cuối cùng hắn liếm láp lần nữa nụ hoa đứng thẳng ở trước ngực nàng, đầu lưỡi cắn mút trêu chọc, dễ dàng dời đi sự chú ý của nàng.
"Á..... Ưm....", tâm trí dần dần rơi vào mơ hồ, cảm giác đau nhức từ từ chuyển thành đau đớn say đắm, đồng thời, một loạt cảm giác tê dại nóng cháy chầm chậm rót vào trong đầu Mộc Hi Nhi.
Lăng Vũ Dương nhìn chân mày nàng dần dần giãn ra, biết đau đớn của nàng đã không còn như trước, thế là tiếp tục không kiêng dè, dùng sức tiến lên đẩy nhanh vào bên trong mềm mại của nàng....
Trên giường, tiếng khóc cầu xin tha thứ cùng tiếng thở hổn hển hòa lẫn nhau, tiếng cơ thể ái ân phát ra không ngừng bên tai......
Rồi, sau một tiếng thét lớn, Lăng Vũ Dương nhanh chóng đem nam tính, không chút do dự bắn ra chất lỏng nóng rực vào sâu bên trong Mộc Hi Nhi --
Sau khi hắn rút ra khỏi nàng, cũng đem đôi tay nhỏ bé bị trói ở đầu giường cởi xuống, ngồi ở giữa bên thân thể mềm nhũn bất tỉnh của nàng, trên cổ tay mềm mại yếu ớt của nàng vì giãy dụa mà có vết bầm, cho thấy rằng thân thể mềm mại hoàn toàn vừa mới bị hắn yêu thương.
Mồ hôi chảy nhễ nhại chảy ra che lấp vết bầm nhạt đọng lại, thân thể nhuốm màu hồng mềm nhũn vẫn nằm ở trên giường, mà giữa hai chân trắng trẻo yếu mềm khép lại lây dính máu xử nữ chính là làm thỏa mãn ý muốn độc chiếm của hắn. Song đóa hoa đỏ bừng sưng phồng kia lại rất nhanh làm đốt lên dục hỏa mãnh liệt trong hắn, dưới bụng cũng lập tức truyền đến luồng khí nóng cùng xôn xao.
Với hắn mà nói đó là một loại cảm xúc thật mới mẻ. Ở dĩ vãng hắn chỉ cần sau khi buông thả xong dục vọng, sẽ lập tức đứng dậy, rời đi cũng không quay đầu lại, càng đừng nói đến là ngồi bên cạnh một nữ tử đoan trang tinh tế (nghiêm trang sắc sảo), thậm chí còn dễ dàng khơi gợi lên dục vọng.
Lúc này, thật là có chút kỳ quái!
Trong đầu tuy là hiện lên sự khó hiểu, dục vọng bừng bừng mạnh mẽ cũng không cho phép hắn tỉnh táo suy nghĩ, thân thể vội vã giục hắn lại áp người lên trên cơ thể mềm mại một lần nữa....
Mộc Hi Nhi do mệt mỏi mà lâm vào trạng thái mê man, trong lúc nửa tỉnh nửa mê đột nhiên cảm thấy một sức nặng đè lên nàng, làm nàng miễn cưỡng mệt mỏi mở mắt ra --
"A.......", kinh ngạc nhìn đáy mắt Lăng Vũ Dương như có ngọn lửa, nàng kêu một tiếng sợ hãi, trơ mắt nhìn hắn lại một lần nữa áp thân thể cứng rắn đè lên trên người nàng.
"Không....", nàng kích động muốn né tránh, nhưng vì thân thể đau nhức mềm nhũn làm cho nàng chỉ hơi nhích một chút, liền bị đôi tay thân thiết giữ chặt tấm lưng nhỏ gầy đang run rẩy. "Nhị thiếu gia, không cần...... Ta không được......"
"Nàng có thể...., Tiểu Hi Nhi của ta......", Lăng Vũ Dương tay ôm chặt eo nhỏ của Mộc Hi Nhi đem thân thể xinh xắn của nàng sát vào người mình, nâng mông của nàng lên, lại đem dục vọng của chính mình đưa vào trong cơ thể nàng --
"A....", đau đớn như lửa cháy làm cho nàng vì đau mà thét chói tai, thân thể theo bản nàng mà bắt đầu nổi lên chống cự.
"Người buông tha ta đi, nhị thiếu gia....", Mộc Hi Nhi một lần nữa nghẹn ngào cầu xin tha thứ, bị hắn đâm vào rút ra khiến thân thể bị đau đớn, mười ngón tay đã khôi phục tự do gắt gao níu lấy chăn đệm phía dưới.
"Không được", Lăng Vũ Dương chìm đắm trong nơi nhõ hẹp chặt chẽ của nàng, nam tính cứng rắng của hắn hưởng thụ sự bao bọc ấm áp, khoái cảm nhanh chóng ập đến.
"A...." mãnh liệt tiến lên làm cho Mộc Hi Nhi thở gấp gáp, tiếng rên rỉ nhỏ từ trong miệng nàng dật ra.
Lăng Vũ Dương dùng sức chiếm lấy nàng, ghé lại gần nàng, ngậm chặt núm vú đứng thẳng, hết cắn, rồi lại mút.
"A..... Ưm.... Nhị thiếu gia.....". Cảm giác nóng cháy như trước, nhưng đau đớn được từng đợt khoái cảm ập vào mà giảm bớt, nàng sung sướng dật ra âm thanh rên rỉ.
"Thích ta làm như vậy sao?", hắn dán sát vào đầu -vú nhạy cảm của nàng, thân thể hắn phóng túng ra vào ma sát qua lại bên trong nàng.
"A.... A.....", mười ngón tay níu chặt lấy đệm chăn mà đâm ra trắng bệch, nàng cảm thấy dưới bụng truyền đến cảm giác co rút nhanh....
Đột nhiên, thân thể nàng ưỡn cong lên, toàn thân run rẩy liên tục....
Bên trong co rút lại làm cho hắn ra vào trong cơ thể nàng càng nhanh hơn.
Rồi, hắn đâm vào nàng lần cuối cùng, một lần nữa bắn thật sâu vào trong cơ thể nàng.
*************
Gần đến trưa, Mộc Hi Nhi cuối cùng tỉnh lại sau cơn mệt mỏi ngủ say. Mi mắt nàng giật giật, sau đó mở mắt ra, khi mở mắt rồi, người nàng thở dài khẽ cựa quậy một chút, phát hiện toàn thân tứ chi truyền đến từng cơn đau nhức, khó chịu bên trong, trí nhớ đêm qua phút chốc dần dần hiện lên trong đầu óc tỉnh táo của nàng, đang lúc nhớ lại, nàng phát hiện thân thể mình trần trụi không mặc gì.
Tiếp theo nàng dáo dác nhìn xung quanh, biết rõ chỉ có một mình mình nằm trên giường ngủ của Nhị thiếu gia ở Minh Nguyệt lâu.
Sau khi xác định trong phòng chỉ còn lại một mình nàng, Mộc Hi Nhi lập tức từ trên giường nhổm dậy, muốn xuống giường tìm kiếm quần áo, mặc thật quần áo thật nhanh rồi rời đi khỏi đây, cũng không biết rằng vừa đặt chân xuống giường, một trận đau nhức truyền đến dưới thân, làm cho chân nàng yếu ớt mà ngã xuống.
Nàng nằm lăn ra, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ trở nên đỏ bừng. Mà càng làm nàng xấu hổ hơn là, nàng sau một lúc lâu gắng gượng, vẫn không thể đứng lên nổi, toàn thân đau nhức lại liên tiếp giáng vào nàng.
Trời ạ! May mắn là không có ai nhìn thấy lúc này nàng đang gặp rắc rối, nếu không thì mất mặt chết!
"Hi Nhi!", đột nhiên, từ cửa truyền đến một tiếng gọi khẽ, giọng nói dịu dàng nam tính mang theo một chút lo lắng kín đáo.
Mộc Hi Nhi cứng đờ tại chỗ, toàn thân vì khó chịu mà càng thêm đỏ bừng. Lúc này nàng chỉ hy vọng dưới đất có một cái hang để nàng chui xuống ngay lập tức, không cần phải chạm mặt ngay lúc rơi vào tình trạng xấu hổ khó xử này.
Hai cánh tay nhanh nhẹn dễ dàng đem Mộc Hi Nhi từ dưới đất ôm lấy. "Hi Nhi, nàng sao lại nằm trên đất? Chẳng lẽ ngã từ trên cao xuống?", cặp mắt Lăng Vũ Dương xem xét thật kỹ trên dưới thân thể bé bỏng ở trong lòng hắn.
Mộc Hi Nhi mắt nhìn xuống, vẻ mặt xấu hổ ửng đỏ, nửa câu cũng không nói được, trong lòng vô cùng ngượng ngùng lại khó xử.
"Sao không nói gì? Hi Nhi, đau lắm không?", thấy nàng cúi đầu không nói lời nào, Lăng Vũ Dương đem nàng ôm về giường, đưa tay ra kiểm tra xem nàng có ngã bị thương hay không.
"Đừng..... Không.... Ta không sao", Mộc Hi Nhi vội vàng lên tiếng nói rõ, muốn ngăn cản bàn tay to kia đang chạm vào trên người nàng. Hành động kia làm nàng càng thêm rõ ràng mình thân thể trần trụi lúng túng như thế.
Sao.... Sao lại biến thành như vậy chứ?
Nhìn mắt nàng cúi xuống cùng với vẻ mặt xấu hổ lúng túng ửng đỏ, khóe miệng Lăng Vũ Dương hiểu rõ nở nụ cười.
Hắn đem Mộc Hi Nhi từ trên giường ôm lấy, hướng phòng ngủ đi tới một cánh cửa khác, xốc rèm cửa lên mà đi vào.
Bên trong cửa là cái bể không lớn cũng không nhỏ, lúc này vì nước ấm mà tỏa ra làn hơi ấm áp mờ ảo.
Lăng Vũ Dương khom lưng đem thiên hạ trong lòng thả vào trong nước, tiếp theo nhanh chóng đem quần áo tự mình cởi xuống hết, lập tức bước vào trong ao đem chính mình ôm lấy Mộc Hi Nhi, rồi mới dùng đến bàn tay dài mạnh mẽ bắt đầu nhẹ nhàng giúp nàng tắm rửa.
"Không....", Mộc Hi Nhi phát ra tiếng kháng nghị nhỏ xíu, cảm giác rất xấu hổ cùng lúng túng, không cách nào có thể coi nhẹ đôi bàn tay to kia đang di chuyển trên người mình được, trong lòng lại lần nữa nổi lên vô số nghi hoặc.
Hai người bọn họ sao.... Sao lại biến thành tình huống này? Mà hắn thậm chí còn không ngần ngại tỉ mỉ tắm rửa cho nàng...
Ở bên trong hơi nước nóng, nơi kín đáo của Mộc Hi Nhi vốn đang đau đớn từng trận đã dần dần trở nên dễ chịu, ngoài hơi nóng bao phủ toàn thân còn có mùi thơm của thảo dược bay vào mũi, đem cảm xúc bó buộc của nàng từng giọt từng giọt tan chảy....
Nàng khoan khoái thở nhẹ một tiếng, cảm giác thư giãn làm cho nàng giống như trôi trên mây, trong đầu trở nên mơ màng.
Cẩn thận lau rửa khắp thân thể mềm mại của Mộc Hi Nhi, bàn tay Lăng Vũ Dương vuốt ve từng chỗ hắn dùng miệng để lại vết đỏ, đến khi nước ấm làm cơ thể mệt mỏi của nàng thư giãn, hắn mới ôm chầm lấy nàng thân thể ấm áp xinh đẹp bất động ngâm ở trong làn nước ấm.
Mộc Hi Nhi lại thoải mái hít vào một hơi, rúc vào trong lòng Lăng Vũ Dương, một chút cũng không ý thức được nguy hiểm mà thả lỏng tinh thần và thể xác, một lúc lâu sau, nàng thậm chí còn bắt đầu thấy buồn ngủ.
Lăng Vũ Dương cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người đang ở trong lòng mình, đáy mắt lóe lên sự ngọn lửa thèm khát cháy bỏng.
Nàng thật đúng là vừa mơ hồ vừa đơn giản a! Toàn thân không có động tĩnh gì ngồi trên đùi nam nhân toàn thân cũng trần trụi, nàng thế nhưng có thể không có cảm giác gì mà rơi vào cơn buồn ngủ, chẳng lẽ nàng không hề nhận thấy đỉnh dục vọng nam tính đang cố nén nhịn ở giữa bụng nàng sao? Hay là nàng nghĩ cái kia chỉ là một cái rễ cây lùm xùm?
Xem ra hắn nên làm cho nàng biết rõ nàng đang rơi vào tình cảnh "chết người" mới đúng!
Suy nghĩ xong, Lăng Vũ Dương không e dè đưa tay nâng đầu Mộc Hi Nhi đang chôn ở giữa ngực mình, áp môi mình lên hôn nàng thật mạnh.
"Ưm.....", nàng rên một tiếng, không phản kháng mà hé ra môi đỏ mọng, nhận lấy đầu lưỡi của hắn, chìm đắm vào bên trong nụ hộn nồng nhiệt của hắn.
Trong giây lát, nàng cảm giác một bàn tay khác của hắn đang vuốt ve lên xuống trêu chọc tấm lưng trắng mịn của mình, mà mỗi lần trượt đều tiến tới cái mông xinh xắn, như muốn gợi lên cảm giác của nàng.
"A....", nàng rên lên trong miệng hắn, từng đợt tê dại như gió xuân thổi làm cho phía dưới bụng nàng run lên.
Lăng Vũ Dương dời tay về phía chân mềm mại của nàng, từ chỗ đầu gối đi thẳng lên đùi, không có ý tốt mà trêu chọc nàng.....
"A.....", Mộc Hi Nhi đột nhiên kinh ngạc bật lên một tiếng, thình lình bị tay hắn mạnh bạo chen vào bên trong đóa hoa dưới bụng nàng.
"Không.... Không muốn...", nàng hơi vặn vẹo, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên, nửa như chống cự lại nửa như muốn tiếp nhận mà rên rỉ.
"Sao lại không muốn?", Lăng Vũ Dương tỉ mỉ hôn cái cổ mảnh khảnh của nàng, hơi thở còn nóng hơn làn nước ấm xung quanh hai người.
"A...", Mộc Hi Nhi thở hổn hển, đầu ngửa ra sau, hai chân nhỏ ở bên đùi Lăng Vũ Dương không tự giác mà bắt đầu cọ xát hắn.......
Bàn tay to nhe nhàng vuốt ve đóa hoa giữa hai chân của Mộc Hi Nhi, phút chốc ngón tay giữa thấm ướt chất lỏng tiết ra từ trong cơ thể nàng tiếp tục đâm sâu vào bên trong nơi kín đáo, kéo ra đưa vào, ma sát lên....
"A..... A.....", phía dưới bụng nàng nổi lên từng trận tê dại cùng hơi nóng làm người ta khó nhịn, "Nóng..... Nóng quá....".
Lăng Vũ Dương hạ môi xuống, nóng bỏng in lên đầu- vú của nàng, đầu lưỡi đảo quanh nụ hoa đứng thẳng ở trên bầu vú kia, mà ngón tay ra vào ở trong cơ thể nàng rồi còn thêm một ngón nữa, liên tục va chạm vào nàng, mặt khác, ngón tay cái của hắn xoa nắn lên chỗ mềm mại ẩm ướt sưng phồng....
"Không...... Nhị thiếu gia........ Ta nóng quá nha.... A......", thân thể mềm mại của nàng co rút lại, môi rên rỉ ra tiếng.
Cảm giác được thân thể của nàng dần dần co rút lại, đầu lưỡi hắn càng thêm dùng sức mà mút nụ hoa đỏ bừng trên vú của nàng, mà ngón tay ở bên trong nàng cũng tăng nhanh tốc độ ra vào, qua lại trêu chọc kích thích nàng....
"A...." dưới thân nổi lên một trận co rút nhanh, co rút, từng trận cao trào nóng bỏng vọt ra từ trong cơ thể Mộc Hi Nhi, làm toàn thân nàng run rẩy, rung động không ngừng, trong miệng gào thét lộ ra khoái cảm
Lăng Vũ Dương ôm chặt thân mình mềm nhũn run run của Mộc Hi Nhi, cũng đem chất lỏng dính ướt đầu ngón tay rút ra khỏi nàng, rồi lại đem bàn tay đang ôm lấy cái mông xinh xắn của nàng hướng xuống nam tính cứng rắn dưới bụng mình mà nâng nhẹ lên.
"Á....", Mộc Hi Nhi mở đôi mắt mờ nhạt ra, ngượng ngùng nhìn vào trong ánh mắt nóng bỏng đầy ham muốn của hắn, bối rối nói nhỏ, "Nhị..... Nhị thiếu gia......". Cái..... Cái vật cứng ở giữa bụng kia, chính là đêm qua.....
Lăng Vũ Dương nắm bàn tay nhỏ khẽ run của nàng đặt lên ngực mình, giọng khàn khàn chỉ thị nói: "Sờ ta"
Tay nhỏ bé của Mộc Hi Nhi không dám lộn xộn, mắt mơ màng nhìn hắn, hiện ra biểu tình mờ mịt không biết làm sao.
"Giống như ta sờ nàng, nàng đến sờ ta, hôn ta. Mau....", hắn nắm một cái tay nhỏ của nàng nhẹ nhàng đặt lên trước ngực của mình.
Cuối cùng Mộc Hi Nhi đành ngượng ngùng nhắm mắt lại, nhưng đôi tay nhỏ bé có ý thức di chuyển lên. Mà khi bàn tay to của Lăng Vũ Dương đem đầu nàng áp lên ngực hắn, nàng cũng không tự chủ mà vươn cái lưỡi nhỏ ra, nhẹ nhàng mà lướt lên da thịt trước ngực hắn....
"A.....", hắn lập tức hít sâu một hơi, khoái cảm tê dại làm hắn thúc giục nói: "Tiếp tục, đừng ngừng....."
Mộc Hi Nhi ngạc nhiên nhìn hắn phút chốc bật người lên., không thể tin nổi hắn chỉ vì đụng chạm rất nhẹ của mình mà sinh ra phản ứng lớn như thế.
Phản ứng của hắn mê hoặc nàng, cũng khích lệ nàng.
Mộc Hi Nhi vươn cái lưỡi nhỏ ra, nghe lời khẽ liếm phần da thịt săn chắc trước ngực hắn, trong đầu hiện lên hình ảnh hắn lúc nãy cũng làm như thế với nàng, thế là nàng mạnh dạn ngậm chặt núm vú nhỏ màu rám nắng của hắn.
Lăng Vũ Dương vì động tác chơi đùa ngây ngô của nàng, nén xuống âm thanh rên rỉ phát ra từ trong cổ họng, trước ngực vì đột nhiên khó thở mà cố hít lấy không khí, rồi mới tiếp tục chậm rãi thở ra.
Mộc Hi Nhi nhớ lại động tác lúc trước hắn làm với nàng, cái miệng nhỏ nhắn bắt đầu chậm rãi mút liếm đầu – vú màu nâu của hắn, còn tay thì ôm lấy người hắn, động tác chưa thuần thục vuốt ve chơi đùa hắn.
“Ô! Hi Nhi…..”, từ trong miệng phát ra tiếng thở gấp, động tác khêu gợi của nàng làm hắn phản ứng mãnh liệt.
Rồi khi tay nàng vuốt ve chơi đùa ở bụng hắn, trong lúc vô tình đụng tới dục vọng đứng thẳng dĩ nhiên là ngẩng cao kia của hắn, nàng dừng tay lại ngay ….
Trời! Rất nóng …….
Mộc Hi Nhi không thể ngăn được sự tò mò trong lòng, cái miệng nhỏ nhắn tạm thời rời đi ngực hắn, cụp mắt lại, cẩn thận nhìn xuống làn nước trong suốt –
Trong nháy mắt, nàng ngây ra như phỗng (tượng bằng đất) mắt mở lớn tròn xoe, ngay cả cái miệng nhỏ cũng vì kinh ngạc mà hơi hé ra.
Này …. Đây là cái “hung khí” khiến nàng thống khổ đêm qua sao?
Cũng khó trách, bởi vì nó thật sự lớn …. Rất lớn …..
“Đừng sợ, Hi Nhi”, Lăng Vũ Dương bị phản ứng của nàng làm cho tức cười, bàn tay to bắt lấy tay nhỏ bé của nàng giữ chặt ở bụng hắn, rất nhanh làm nàng cầm lấy cái phần sưng phồng đang dâng trào kia của chính mình, hướng dẫn cho tay nàng trượt lên xuống…..
Mộc Hi Nhi nhịn không được tò mò nghe theo hắn mà vuốt ve cái “của quý” kia, mặt khác không không hiểu sao trong đầu vẫn hiện lên đủ loại thắc mắc mà không có đáp án.
Cuối cùng, mắt nàng lộ ra vẻ hoang mang, nhìn nam nhân trước mặt đang nhắm mắt “hưởng thụ” mà khẽ rên lên.
“Nhị thiếu gia, người sao lại muốn lấy tay ta chà xát cái phần này của người ….. A, cái phần này ….”, cái phần này là cái gì vậy?
Lăng Vũ Dương đang bị từng cơn khoái cảm tê dại tấn công, nghe vậy bất giác mắt mở hờ nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Hi Nhi vừa mê hoặc lại vừa ngượng ngịu.
“Bởi vì thế này thực thoải mái a!”, hắn thẳng thắn đáp. “Đừng dừng lại”. Hắn nhắc nhở như muốn nàng nhanh tay lên.
Cái gì? Là sao?
Tay nhỏ bé của nàng theo phản xạ nghe mệnh lệnh của hắn lại trượt lên, đôi mắt to tròn vẫn nhìn chòng chọc lửa nóng cố nén trong nước, trong lòng có rất nhiều thắc mắc, lại không biết nên mở miệng hỏi như thế nào.
“Ô! Hi Nhi, nàng khiến ta thật thoải mái”, Lăng Vũ Dương thở hổn hển khen. Không ngờ tới cái tay nhỏ bé không kinh nghiệm như vậy, thế nhưng có thể khiến hắn có được khoái cảm mất hồn như thế. Như vậy nếu để nàng ….
Lăng Vũ Dương kéo tay nàng rút khỏi thân thể của mình, lùi người lại, ngồi ở bên cạnh ao, một tay còn lại thuận thế đem Mộc Hi Nhi đưa vào giữa hai chân hắn, làm cho nam tính cố nén lộ trên mặt nước hiện ra ở trước mắt của nàng.
“Đến đây, Hi Nhi, ngậm lấy nó”, bàn tay to của hắn để ở sau đầu của nàng, hướng đến nam tính của chính mình mà áp lên.
Khi phần dục vọng nam tính vừa nóng vừa lớn kia để ở bên miệng nàng, Mộc Hi Nhi mới từ chỗ ngây ngốc mà kinh ngạc kêu lên.
“A ……. A …..”, không ngờ khi nàng mới hé môi, ngược lại là cơ hội tốt cho hắn.
Lăng Vũ Dương thừa dịp nàng ngạc nhiên há mồm kêu lên, thuận thế đem phần thân thể của mình chui vào trong miệng của nàng.
” Hi Nhi ngoan, ngậm chặt, nhưng đừng có cắn nó ….”, hắn ép đằng sau đầu của nàng lại, hướng dẫn môi nàng ngậm vào nhả ra dục vọng nóng bỏng của hắn.
“A….”, chỉ một thoáng, một cơn khoái cảm mất hồn tuyệt đỉnh len vào toàn thân trên dưới của Lăng Vũ Dương, làm hắn sung sướng gầm nhẹ.
Mộc Hi Nhi bị kinh hãi bởi cái kia của hắn vừa nóng lại vừa phồng lên thật lớn, “Ô ….”, nàng bị hắn kiềm chế không thể tránh né, bên trong môi phun ra nuốt vào thật khó khăn khổ sở. Mà hắn cũng liên tiếp phát ra tiếng rên rỉ hài lòng.
Lửa nóng của hắn làm càn mà ra vào ở trong miệng nàng, cái loại khoái cảm ấm áp nóng bỏng này làm cho hắn cơ hồ không thể dừng lại được, nhưng là tiếng nức nở liên tục của Hi Nhi, khiến trong lòng hắn không nỡ.
Không nghĩ tới ngoài nơi mềm mại của nàng đặc biệt nhỏ ra, ngay cả cái miệng cũng nhỏ như vậy!
“Đến đây, Hi Nhi”, cuối cùng Lăng Vũ Dương cũng rút ra khỏi miệng nàng, đưa tay ra, đem thân thể mềm mại của nàng ngâm từ trong nước ôm lấy, đặt nàng trên tảng đá bằng phẳng ở bên cạnh ao, hắn cũng cúi người xuống theo.
Hắn cúi đầu bắt lấy bầu vú trắng muốt ửng đỏ của nàng, đầu lưỡi trêu chọc đầu- vú đứng thẳng cứng rắn này, lúc thì mút, lúc lại nhấm nháp ….
“A ….”, Mộc Hi Nhi bị hắn giữ chặt mà làm một mạch, cảm giác đầu lưỡi của hắn tựa như ngọn lửa thiêu cháy nàng, làm cho nàng không thể kháng nghị mà toàn thân mềm nhũn lại nóng lên.
Hắn mút đầu- vú đỏ bừng lại cứng rắn của nàng, có cảm giác của nàng ngọt ngào, hương thơm bay vào bên trong mũi làm miệng hắn yêu thích không thôi. Hắn men theo đường cong mềm mịn của thân thể nàng mà liếm mút, cho đến khi đầu lưỡi của hắn không e dè đi vào bụng nàng….
“Không ….”, nàng đột nhiên phát hiện có gì đó không đúng thốt lên tiếng rên kháng nghị.
Lăng Vũ Dương làm như mắt điếc tai lơ, bàn tay to dùng sức đẩy bung hai chân Mộc Hi Nhi ra, miệng nóng bỏng lập tức ngậm lấy mềm mại ngọt như mật hoa của nàng, cùng sử dụng hai đầu ngón tay vén đóa hoa của nàng ra, ánh mắt sáng rực nhìn kỹ nhụy hoa dần dần đỏ ửng.
“A …… A……”, kinh hãi hét lên cùng với thân thể đột nhiên trở nên buộc chặt, nhưng lập tức thay thế bằng tiếng rên rỉ mất hồn cùng thân thể run rẩy.
Lăng Vũ Dương liếm lấy nhụy hoa của nàng, nhìn từ bên trong tiết ra chất lỏng dính ướt, nhịn không được vươn ngón trỏ thuận theo dịch trơn, thử đâm vào qua lại bên trong nàng, đùa nghịch quấy động.
“A….”, mạnh mẽ đánh sâu vào làm cho Mộc Hi Nhi không kìm được rên rỉ liên tục, cảm giác xa lạ trống rỗng xâm nhập vào nàng, mà nàng cũng không biết vì sao lại có cảm giác như vậy.
“Nhị……. Nhị thiếu gia……”, nàng yếu ớt rên rỉ, tiếng nói hấp dẫn mê hoặc lại không biết phải tự cầu xin.
Lăng Vũ Dương rốt cuộc kìm nén không được, hắn nắm chặt tay cái nhu cầu sắp bùng nổ này. Lần tới đi! Lần tới mới từ từ dạy dỗ nàng đi, giờ việc làm quan trọng nhất chính là mau tiến vào trong cơ thể nàng.
Hắn trở mình đứng dậy, nâng hai chân Mộc Hi Nhi lên gập lại hướng trước ngực nàng ép xuống, cũng lập tức đưa vật đè nén thô to của hắn đâm mạnh vào bên trong nàng –
“A…..”, to lớn mạnh mẽ đánh sâu vào làm cho Mộc Nhi sợ hãi kêu một tiếng, cho dù không còn là xử nữ nữa, nhưng hắn rất lớn vẫn làm cho nàng cảm thấy đau đớn, nhưng đau đớn kia so với tối hôm qua đã ít hơn không đáng kể.
Lăng Vũ Dương bắt đầu rút ra đâm vào qua lại bên trong nàng, loại khoái cảm bị mềm mại chặt chẽ này bao bọc lấy, làm phần thân thể của hắn ma sát bên trong nàng cũng không thể ngăn nổi chính mình cất tiếng rên rỉ, mồ hôi rơi xuống ở trên thân thể của nàng.
“A …… A …..”, thân thể được yêu thương quá nhiều làm cho nàng vui sướng, khiến nàng cơ hồ quên mất đau đớn trước đó. “Đừng ….Đừng như vậy …… Nhanh như vậy …..”, mặt khác nàng cũng cảm giác được tảng đá dưới lưng vì động tác tiến lên va chạm nàng của hắn, làm cho nàng khó nhịn ra tiếng kháng nghị.
“Chịu không nổi?”, vẻ mặt Lăng Vũ Dương sung sướng, khẽ hỏi, cũng không cảm thấy mình làm quá nhanh.
“Không … Cái lưng …. Cái lưng của ta….”,Mộc Hi Nhi bị hắn ép tới mức không thở nổi, hơn nữa cứng rắn dưới lưng, thế là nàng cố gắng thở khó nhọc biểu đạt ý muốn của bản thân, lại rõ ràng là câu nói không đưa hết ý.
May mà Lăng Vũ Dương nghe được câu chữ xuôi tai đã hiểu ý tứ của nàng, hắn lập tức tự trách mình gấp gáp, nhưng lại quên bên cạnh ao là tảng đá cứng rắn thực dễ dàng làm cho da nàng bị thương.
Hắn nhanh chóng quyết định dừng lại, cũng từ trong cơ thể nàng rút ra, cẩn thận ôm lấy thân thể nàng, lại di chyển trong ao, rồi hắn mới tựa vào vách tường, đôi bàn tay to thoải mái giữ eo nhỏ của nàng cũng đem nàng nâng lên, làm hai chân nàng vòng lấy thắt lưng của hắn, mà hắn vẫn là dùng sức chờ đem vật tráng kiện cứng rắn to lớn hướng bên trong nơi nữ tính của nàng mà xuyên vào.
“A……”, tư thế lạ lẫm, làm mười ngón tay Mộc Hi Nhi vì kinh sợ mà gắt gao bám lấy vai hắn.
Da thịt mềm mại của nàng bao bọc to lớn của hắn, phần da thịt vì bị mở ra mà vài lần phản kháng co rút lại, mà tư thế ái ân của hai người lúc này khiến cứng rắn to lớn của hắn càng ấn sâu thêm trong cơ thể nàng.
Lăng Vũ Dương bắt đầu hướng lên trên mà va chạm …….
“A……”, Mộc Hi Nhi kêu rên, động tác thân mật lại sâu sắc mạnh mẽ dâng trào khống chế tâm trí của nàng.
Đi theo động tác giao hoan của hai người, một đôi bầu vú trước ngực nàng vì hắn mãnh liệt mà nhảy lên hạ xuống, cảnh đẹp mê hồn này làm cho hắn không không chút do dự há miệng cắn nụ hoa đang nhảy lên kia, tận tình mút hương vị ngọt ngào của riêng nàng, đồng thời hông hắn vẫn không ngừng ra vào.
“A…..”, Lăng Vũ Dương nhiệt tình ra sức làm càn, làm cho Mộc Hi Nhi mới lần đầu trải nghiệm chỉ có thể bất lực rên rỉ ở trong lòng hắn, không phản kháng mặc hắn trêu chọc cùng rung động ra vào.
Mồ hôi túa ra rơi vào trong nước ao, xen vào bên trong là tiếng thở dốc vang lên mạnh mẽ.
Bàn tay to của Lăng Vũ Dương nắm giữ vòng eo mảnh khảnh của nàng, không ngừng dùng sức khống chế thân thể của nàng cẩn thận hướng phía dưới bụng mình đưa vào bên trong…..
Rất nhanh, Mộc Hi Nhi làm như quá sức không chịu nổi bắt nhanh lấy Lăng Vũ Dương, toàn thân run rẩy rên la, ở cơn co rút cuối cùng, lập tức mềm oặt ở trong hắn
Nhưng bàn tay to đặt ở trên vòng eo nàng do chưa phát động hết nên cẩn thận nắm giữ thân thể của nàng, cũng làm cho nàng tiếp tục đi theo nhịp điệu ra vào của hắn, lần lượt phun ra nuốt vào dục vọng nam tính nóng bỏng của hắn.
“A …..”, Mộc Hi Nhi chỉ có thể thở nhẹ dựa vào Lăng Vũ Dương, tùy hắn va chạm do chưa dập tắt được dục hỏa.
Dục hỏa càng cháy càng mạnh bạo, Lăng Vũ Dương chưa bao giờ được trải qua cùng với một nữ nhân mà lại có dục vọng bùng cháy vừa nồng đậm lại kích động như vậy.
Hắn không muốn rút khỏi nàng, thầm nghĩ tiến lên giữ lấy nàng càng sâu càng mãnh liệt……
“A …..”, Mộc Hi Nhi vừa nóng vừa mệt tiếp nhận hắn mãnh liệt chiếm đoạt cùng giữ lấy, có cảm giác trước mắt mọi vật như mờ đi mắt hoa lên….
“Không …… Ta không được…… Nhị thiếu gia……”, thân thể nhỏ nhắn của nàng tùy cho hắn dùng sức va chạm lay động, lại một lần nữa bị hắn khơi nguồn khoái cảm, mà cái cảm giác này làm nàng không thể không cầu xin tha.
Lăng Vũ Dương dùng môi hôn khuôn mặt nhỏ nhắn khiếp sợ, dịu dàng an ủi, “Đừng sợ, Hi Nhi, cảm giác nó ….. Nhận nó …..”. Trong khi nói, hắn càng thêm dùng sức va chạm nàng nhanh hơn, đem nàng đến với khoái cảm càng cao càng sâu…..
Cuối cùng, nàng tan ra, đạt tới cao trào là lúc, hắn đưa chất lỏng nóng bỏng dâng trào từ nam tính, toàn bộ trút vào chỗ sâu trong cơ thể ấm áp của nàng.
Sau đó, Lăng Vũ Dương lại giúp Mộc Hi Nhi tẩy rửa thân thể, rồi mới giúp nàng lau sạch người, rồi hắn ôm nàng ra khỏi phòng tắm, đem nàng đang mê man, cẩn thận đặt ở trên giường hắn cùng đắp cái chăn lên trên ……
Hắn vẫn chưa nhận ra, hành động thật cẩn thận của chính mình, ẩn chứa thương tiếc cùng trìu mến.
Hơn nữa hắn cũng đã quên, hắn chưa từng chủ động hầu hạ qua một nữ nhân nào.
Hắn chỉ nghĩ hắn “tiện thể” giúp nàng một chút mà thôi.
Hắn cho rằng nàng vẫn là thị nữ bên người hắn, cho dù hai người đã quan hệ thân mật thì cũng không có gì thay đổi, nàng chẳng qua là ngoài việc hầu hạ hắn ra, hơn nữa là một công cụ “ấm giường” thôi…..
Chuyên Sủng Nô Tâm Chuyên Sủng Nô Tâm - Tân Kỳ