Những ai dám làm, sẽ thắng.

Winston Churchill

 
 
 
 
 
Tác giả: Mộng Cầm U
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 63
Phí download: 7 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 571 / 1
Cập nhật: 2017-09-25 02:39:11 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 38: Mờ Ám
nh sáng đầu hè cực ấm áp, không quá nóng..., độ ấm cũng vừa phải. Nữ tử tụa vào cạnh cửa, híp mắt, thoải mái như chú mèo nhỏ.
Tất nhiên, nếu như có thể bỏ qua một hài tử sắp mọc nấm trong phòng... Được rồi, là nam nhân.
Nam nhân trong phòng kêu rên hừ một tiếng, khiến nàng nhíu mày, trong lòng hơi nhói một cái.
Hắn đau lắm sao?
Hắn đã bôi thuốc chưa vậy?
Lê Phong kìm nén thở gấp hai cái, cuối cùng cũng bình tĩnh lại, lại chợt nhận ra, mới vừa rồi, cảm giác khi nàng nghe nam nhân kêu rên, có phải, đúng hay không, cảm giác giống năm ấy, khi nàng nhìn nhị ca rơi từ trên cây xuống hay không?
Nếu nói là giống nhau, cũng không phải hoàn toàn giống nhau, nàng thà rằng hiện tại người ở trong phòng đau đến không nhịn được là nhị ca nhà mình...
Ạch... Nếu nhị ca nhà họ Lê ở đây... Sợ là muốn gõ mạnh một chút đầu nha đầu chết tiệt, sau đó chỉ biết thở dài một câu "Nữ đại bất trung lưu*" thôi!
*Nữ đại bất trung lưu: Con gái lớn không thể giữ trong nhà
Bản thân mình, đau lòng chứ! Rất đau lòng...
Lê Phong mím môi, kết luận cuối cùng.
Aizz... Thật đáng chết... Rõ ràng chỉ mới gặp mặt người ta, tại sao lại có suy nghĩ người ta còn quan trọng hơn nhị ca, thật là...
Lê Phong xoa mạnh huyệt thái dương.
Nàng là người thấy sắc nổi lòng tham sao...
Nhắm mắt, ngăn lại ý tưởng càng ngày càng không không chế được của bản thân, Lê Phong đem lực chú ý chuyển lên bầu trời xanh thẳm kia.
Bình tĩnh một chút, bị thương bôi thuốc thì chắc chắn sẽ đau, bản thân mình ở chỗ này lại đi quan tâm vớ vẩn cái gì chứ!
"Hừ!" Nam nhân trong phòng lại hừ một tiếng, sau đó là những tiếng rên rỉ không nhịn được.
.......................
Bình tĩnh! Đó là cái gì vậy? Lê Phong cảm giác tấm lòng đáng thương cẩn thận của mình lại bị treo lên.
Chết tiệt! Hắn có thể bôi thuốc hay không, làm mình đau như vậy...
Nghĩ đến việc lòng đại phu như phụ mẫu, lại nghiêm túc học theo cách làm của bạn học Liễu Hạ Huệ, Lê Phong cẩn thận gõ cửa một cái.
"Nếu không ngại, thuốc, ta có thể bôi giúp ngươi..."
Lời nói vừa ra khỏi miệng, Lê Phong liền có chút hối hận, câu này sao cứ nghe như là muốn cướp đoạt việc để làm, rõ ràng là muốn cướp đoạt mà...
"Cái đó! Ta thực sự không có ý gì khác... Trời ơi... Xin lỗi nếu làm phiên ngươi cứ coi như ta chưa nói gì đi..."
Nữ tử ngượng ngùng cúi đầu, nàng lại phạm phải lỗi lầm ngu ngốc gì vậy chứ! Nam tôn thì không sao, lại đi hỏi một người nam nhân ở đất nước nữ tôn là mình có thể bôi thuốc cho hắn không...
Lê Phong thở dài, vốn đã chuẩn bị ứng phó với việc đối phương thẹn quá thành giận, bỏ đi hoặc là đề phòng cảnh giác vân vân, ai biết... Là ảo giác của nàng hay sao? Sao nàng lại có thể cảm thấy người trong phòng hình như đang vui vẻ, "Không sao, ta biết mà. Thật sự có thể chứ? Ừm... vậy... Cảm ơn..."
Giọng nói ôn nhu ấm áp.
Bỗng nhiên Lê Phong cũng để trái tim đang lơ lửng xuống, xoay người đẩy cửa vào.
Trên người nam nhân đắp một tấm thảm mỏng, mắt sáng long lanh khi nhìn về phía nàng bước từ ngoài cửa vào, khiến Lê Phong chợt nhớ đến đông vật nào đó rất thích vẫy đuôi... Đột nhiên nàng cảm thấy, người nam nhân này, hình như rất muốn được nhìn thấy nàng.
... Rất kỳ lạ, bị nam nhân xa lạ nhìn như vậy, nàng lại không cảm thấy xấu hổ chút nào... Ngược lại, giống như... Là chuyện dĩ nhiên vậy....
... Kỳ lạ... Lê Phong cảm thấy mình rất không bình thường, vội vàng khiến cho mình trở về quỹ đạo bình thường, vuốt vuốt mũi, nói,
"Ừm, chỗ nào bị thương?"
Đối phương thấy nàng vuốt mũi, bỗng nhiên xuất hiện sự dịu dàng, hoặc có thể nói là cừng chiều, mở miệng định trả lời, lại... Đột nhiên đỏ mặt, "... Ừm... Ở... Ở... Là ở.... ở... Chân, còn có mông..."
Vừa nới vừa cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lê Phong, "Xin lỗi, nếu thấy ngại... Ta tự làm thì được rồi..."
Khóe miệng Lê Phong khẽ nhếch, ngại thì thật ra không có, chỉ là... Lời hỏi ngại hay không không phải nên để nàng hỏi hay sao? Nam nhân này thật sự là sinh ra ở nữ tôn sao? Có phải hình như... Hơi cởi mở rồi không?
Thở dài nói không có, Lê Phong bước về phía trước, vén tấm thảm mỏng trên người nam nhân...
... Lê Phong thề, trong nháy mắt lúc bản thân vén lên đó, thật sự bị kích thích có mong muốn trực tiếp tát một cái đập chết nam nhân này.
Trông bên ngoài thì khỏe mạnh như thường, nhưng lúc đánh xong vết thương chắc chắn rất nặng, nhưng nam nhân này... Hắn không chịu dưỡng thương mà đã chạy đến đây rồi! Hắn làm thế nào vậy?
Lê Phong thề, nếu hắn để một thời gian hãy đến đây thì vết thương tuyệt đối sẽ không biến thành như vậy! Hắn làm gì, chẳng lẽ cưỡi ngựa đến đây sao?
Lê Phong liếc nhìn y phục dưới thân bị đối phương cỡi ra đã bị máu loãng làm ướt sũng, lại cẩn thận nhìn xuỗng chỗ đau đã gần như máu thịt lẫn lộn, đến nỗi không có cảm xúc đi khen đối phương có thể dũng cảm nhẫn nhịn đến cảnh giới vượt xa người thường...
Hắn, hắn có biết nàng chỉ muốn khóc hay không?
"Ngươi!" Nữ tử cắn môi, tay vỗ mạnh mấy cái lên đầu nam nhân, đánh nhiều cũng chưa hết giận, lại véo vài cái lên lưng đối phương, thấy nam nhân co người lại, bỗng nhiên hoồi phục tinh thần.
.... Nàng, nàng là cái gì vậy....
.... Này... Hắn... Không có tức giận chứ... Nữ tử cảm thấy toàn bộ cơ mặt cũng đang co giật, nàng bị làm sao vậy? Nàng không quen biết hắn... Được rồi.... Là mới quen...
Chuẩn bị tinh thần chiu nam nhân tức giận hoặc dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình, lại không ngờ đối phương chỉ nằm ở đó thưa dạ áy náy nói,
"Xin lỗi."
"Xin lỗi, ta, không phải cố ý muốn chọc giận ngươi, người muốn đánh ta tiếp sao? Ta, ta chịu được."
Lê Phong cúi đầu, hình như mình già rồi sao... Tại sao lại không theo kịp suy nghĩ của hắn...
" Quên đi... Ta bôi thuốc cho ngươi."
Bưng nước nóng đến, Lê Phong nhìn về phía vết thương, chỉ cảm thấy trước đây bản thân chưa bao giờ cẩn thận như vậy.
Mà cho dù như vậy, hô hấp của nam nhân không nhịn được dồn dập lên, nhưng cũng không phát ra một tiếng nào.
Lê Phong luôn cảm thấy đo là do sợ bản thân đau lòng. Nhíu mi, vì sao mình lại nghĩ như vậy?
Khó khăn lắm mới xử lí xong vết thương, Lê Phong cảm thấy vô cùng mệt mỏi chỉ biết ngồi bên giường thở mạnh vài hơi.
So với sự đau lòng và áy náy của nam nhân đang nằm úp sấp kia cũng không biết là ai hơn nữa.
"Ta lấy lược chải đầu cho ngươi được không?" Nam nhân nhìn mái tóc rối tung của nữ tử, nhẹ nhàng nói.
"Nằm đàng hoàng, còn định làm cái gì?" Nữ tử đang bực bội với nam nhân đây, tức giận nói.
Nam nhân thở dài lại nằm đàng hoàng lại, ngoan ngoãn hơn bao giờ hết.
Nói đến tóc... Nữ tử nhìn một chút tóc của mình, nhẹ thở dài, Cũng không biết vì sao, chính mình không thể làm gì với kiểu tóc của thế giới này, chỉa một kiểu tóc nhìn tạm được cũng phải kì kèo mất hơn một giờ, chỉ cần hơi hoạt động mạnh một chút là lại rời ra không thể nghi ngờ...
Thật ra Ôn Đường cũng muốn giúp nàng buộc tóc, nhưng mà... Không biết vì sao, rõ ràng biết đây là việc tướng công phải làm mà -- dù sao cũng là nữ tôn, loại chuyện này sẽ không thể không chấp nhận được chứ -- nhưng hắn chỉ vừa vào phòng của mình một chút, cả người mình cũng đã không thoải mái, chứ đừng nói đến động tác thân mật như vậy...
"Chuyện đó... Không mất nhiều thời gian, chỉ cần quỳ đứng lên một chút là được... Ta có thể chải đầu..."
Giống như thấy được nàng có chút lay động nho nhỏ, nam nhân cẩn thận mở miệng, liếc mắt nhìn hắn, nhìn hắn bộ dáng nếu ngươi tức giận ta sẽ nhận sai lập tức.
Dù Lê Phong thật không muốn, nhưng bật cười cũng không phải do nàng sai...
"Được rồi..."
Nhìn đối phương một chút, quỳ một lúc ở trên giường chắc cũng không sao, nàng cẩn thận nâng nam nhân trên giường dậy.
Tay nam nhân nhẹ nhàng lướt qua mái tóc đen mượt của nàng, cực thuần thục, như là, đã chải tóc cho nử tử trăm ngàn lần vậy. Cho dù thật sự không từng chải nhiều lần như vậy, cũng đã chải trăm ngàn lần trong đầu... Chải vuốt từng sợi...
Nữ tử rất muốn khen ngợi một câu, nữ tôn chính là nữ tôn hay sao... Tay nghề thật tốt mà....
Lắc lắc đầu giống như tiểu hài tử, tóc bó lại không có cảm giác theo thói quen dần dần bị rơi xuống, Lê Phong cười vô cùng vui vẻ.
Nam nhân cúi đầu, nhạ nhàng áp sát vào tóc trên trán nữ tử.
"Này, Lê Thư."
Nữ tử ngầng đầu, ánh sáng trong mắt hơi tối, khiến nam nhân sợ hãi vội rụt người lại.
"Thực sự ngươi, chỉ là bằng hữu bình thường của ta sao?"
...
"Thật sự. Rất bình thường."
Sau khi dùng bồ câu đưa tin cho người trong phủ, Lê Thư hỏi ý kiến xem bản thân mình có được ở đây qua đêm không.
Tất nhiên Lê Phong sẽ không từ chối, người ta là người bệnh mà.
Vì vậy... Nhìn nam nhân yên ổn an bình nằm ngủ trên giường, nữ tử vỗ trán thở dài.
Ý thức đề phòng của nam nhân này, có phải hơi yếu không...
Đây là nữ tôn mà...
Thân thể bị thương tất nhiên không thể đuổi hắn đi, Lê Phong thấy sắc trời gần tối. Cúi đầu, sửa sang lại giường chiếu, cũng may Ôn Đường đối xử với nàng cũng không tồi, cái giường này cũng thuộc loại King Zize đó...
Cái gì? Ngươi nghĩ đến cho nàng nằm ngủ dưới đất? Tự ngược mình sao?
Cùng lắm thì tỉnh sớm hơn một chút, để cho hắn không biết đêm qua bọn họ ngủ cùng giường... Người ngủ trên mặt đất rồi sẽ biết... Quá cứng không phải nơi để người ngủ
~--- ------ ------ ------
Có người bước vào!
Cuộc sống chăm chỉ khổ cực ba năm trong quân đội khiến Lê Thư cực kỳ cảnh giác, lập tức tỉnh lại, biến thành tư thế che chở nữ tử bên cạnh.
Người cũng dần dần di chuyển ra bên ngoài giường, sau khi thích ứng với bóng tối Lê Thư nhận ra ngay đó là Ôn Đường...
Trong lòng vô cùng đau xót, phản ứng đầu tiên của nam nhân là lặng lẽ lăn xuống gầm giường.
Bọn họ...
Bọn họ, trong buổi tối...
Hắn không nên làm phiền...
Nam nhân nằm dưới gầm giường cắn chặt môi.
Ngươi xem, quả nhiên không nên có lòng tham. Riõ ràng chỉ đến nhìn nàng một cái, liếc nhìn nàng một cái nên lập tức rời đi mới đúng. Thế nhưng hết lần này đến lần khác, là do lòng tham mà ở lại.
Vì vậy báo ứng đến rồi đây...
Đau nhức trên người là cái gì...
Hai tay Lê Thư theo bản năng nắm chặt, sờ thấy những cái kén xấu xí.
Chẳng mấy chốc Ôn Đường đã đi đến bên giường Lê Phong, tay khẽ cởi y phục của bản thân.
Lê Thư chỉ cảm thấy toàn bộ cơ thể đã lạnh như băng.
"Bọn họ bên nhau là tốt," Lê Thư nắm chặt tay, tự nói với bản thân như vậy, "Ngươi không thấy bon họ rất xứng đôi... Rất xứng..."
Trên giường có tiếng động nhẹ, Lê Thư biết, là Ôn Đường lên giường.
Nam nhân từ từ nhắm chặt hai mắt, hai tay nắm với nhau thật chặt.
Mà thôi mà thôi, nghe thấy, là có thể chặt đứt đặt những suy nghĩ của bản thân. Sau khi nàng mất trí nhớ, người nàng thích là người tuấn mỹ rung động lòng người, hắn thì cho là cái gì chứ... Nàng có thể hạnh phúc, hắn nên vui vẻ mới đúng...
Trên người, mỗi lúc càng thêm lạnh lẽo, hắn lại bị bệnh sao...
Nữ tử ưm một tiếng, có xu hướng thức dậy, trên người bị đè ép đến khó chịu, trên mặt cũng bị đối phương hôn rất ngứa, tay nữ tử khó chịu muốn đẩy ra...
.... Cảm xúc này.... Trơn bóng là cái gì vậy!
Nữ tử giật mình tỉnh táo,
"A!"
"Cái gì vậy!" Sợ hãi, tay đẩy ra, đối phương kêu khẽ một tiếng, cuối cùng Lê Phong cũng nghe rõ là ai,"Ôn Đường?"
"Thê chủ đại nhân..." Giọng nói nam tử nhỏ nhẹ, thân thể mê hoặc không một mảnh vải đi đến, "Vì sao, không cho ta..."
"Ngươi là cái gì đó?" Nữ tử đẩy mạnh nam tử đang cố gắng đến gần nhảy mạnh xuống giường, "Ai cho ngươi vào?"
Nam nhân dưới giường mở mạnh hai mắt, bỗng nhiên cảm giác bản thân như được sống lại. Thì ra trước đó bọn họ cũng không có ước hẹn vào buổi tối... Nàng đẩy hắn ra, đúng hay không?
"Thê chủ đại nhân..." Nam tử thân không một mảnh vải chưa từ bỏ ý định, ngồi dậy còn muốn đi qua, lại bị Lê Phong tát một cái ép trở về.
Khuôn mặt, rất đau.
"Đã tỉnh táo lại chưa?" Giọng nữ tử lạnh lùng, cũng không cho đối phương có thời gian tạm nghỉ, "Ta nói rồi, ta không nhớ điều gì, bao gồm quãng thời gian ngươi từng là tướng công của ta."
"Cho nên, nếu đã từng là tướng công của ta, cũng mới đừng bò lên giường của ta!"
"... Chờ ta khôi phục trí nhớ là được..." Giọng nữ bén nhọn cuối cùng cũng dịu xuống.
"Mặc quần áo vào đi..."
"Ngươi... Không chạm vào ta sao..." Giọng nam tử trà đầy đau buồn, Lê Phong cảm thấy có chút không nỡ,
"Ta không phải nói rồi sao? Chờ ta phục hồi trí nhớ..."
"Phục hồi... Thì càng từ bỏ..."
"Hả? Có ý gì?"
"..." Nam nhân im lặng một lát, "Không có... Không có ý gì..."
Cho dù chỉ là giả dối, cũng muốn gọi ngươi thê chủ...
Cho dù chỉ là giả dối, cũng không muốn ngươi đi tìm hắn....
"... Ta đã biết." Nam nhân từ từ mặc quần áo, "Ta đã biết..."
Nữ tử nhìn bóng lưng của nam tử, bỗng nhiên cảm thấy thật mệt mỏi. Ngã lên giường, mới phát hiện giường quá lớn, lúc này nàng mới nhớ ra... Trên giường này, có phải còn có một người nữa đúng không?
"Lê Thư?" Người ở đâu...
"Ừm, ở đây."
A... Lê Phong nhìn nam nhân chui ra từ dưới gầm giường, "Taị sao lại ở trong đó..."
"Không muốn làm phiền các ngươi..." Giọng nói của đối phương buồn buồn.
"Cái gì mà phiền mới chả không phiền! Không biết hắn chui ở đâu ra, còn khiên ta giật mình đây này!"
Nữ tử tức giận, liếc đôi mắt nam nhân trở nên sáng rỡ, "Nằm tiếp xuống! Ngại bản thân bị thương còn nhẹ sao?" Nam nhân ngoan ngõa rụt người về.
"Ừm... Ngươi đã tỉnh lại thì không có cách khác.... Ta nằm ngủ dưới đất là được rồi...." Lê Phong đành chịu, "Chúng ta chưa làm cái gì, ta cách ngươi rất xa."
"Ừ." Nam nhân gật đầu, "Không cần đem chăn đệm để nằm dưới đất..." Giọng nói có chút khó chịu, "Nhưng mà, nếu ngươi chê... Ta xuống nằm là được..."
"... Tất nhiên không... Ngủ đi..."
"Ừ...."
Lê Phong nhíu mi, vì sao nàng cảm thấy nam nhân đang tức giận? Thế nhưng, rõ ràng tính tình tốt đến nỗi đánh hắn một cái hắn còn cười với ngươi...
Quả nhiên, ở nữ tôn, "Tâm nam nhân như kim đáy biển" mà...
Lê Phong vỗ trán, không muốn nghĩ nhiều, ngủ.
Người nó trên giường tức giận loay hoay móng tay.
Hắn không phải tướng công của ngươi, hắn lừa gạt ngươi.
Ta mới là mà!
Chuyên Sủng Chuyên Sủng - Mộng Cầm U