I speak in hugs & kisses because true love never misses I will lead or follow to be with you tomorrow.

Unknown

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1126 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 43 -
rên cõi đời này hiếm có người đàn ông nào tử tế, rộng rãi với tình yêu và không bao giờ biết hẹp hòi. Trên cõi đời này những người đàn ông biết thông cảm cho lầm lỗi của phụ nữ rất ít, thường thì họ độc tài, thường thì họ quyết đoán...Những người đàn ông tôi quen trong tình cảm họ điều ích kỷ như nhau. Không riêng gì Văn Thắng, Thế Hạo còn hơn thế nữa. Thậm chí nếu giữ chân tình yêu được bằng cách cưỡng đoạt, họ cũng bất chấp.
Không có nỗi nhục nào bằng nỗi nhục ngày hôm ấy. Cứ tưởng cuộc đời mình sắp tiêu tùng tới nơi, trái đất sắp tới hồi tận thế, chỉ cần một chút lương tri... Vâng, rất may con người vẫn còn chút lương tri, nên bao điều đáng tiếc, đáng đau lòng, rất may không có gì ân hận.
Hôm đó rơi ngay vào cuối tuần. Ngày hôm đó tâm trạng Thế Hạo rất cởi mở, khi nghe tôi chủ động hẹn hò, chàng rất vui, suốt tám tiếng làm việc ở công ty, chàng luôn miệng huýt sáo, và bàn tính xem nên hẹn ở đâu là lý tưởng, chàng muốn có một không gian biệt lập, chàng muốn ở một mình nói chuyện với tôi, chàng muốn chúng tôi tìm một chút kỷ niệm. Dự tính ban đầu sẽ là một chầu hát karaoke, nhưng tôi phản bác, tôi không thích, chàng đành nhượng bộ đưa tôi ra ngoại ô hóng mát.
Tâm trạng hỗn tạp, tôi không còn lòng dạ nào để mắt tới cảnh sắc về chiều. Thế Hạo kéo tôi sát vào người chàng, đặt đầu tôi kê lên vai chàng, chàng dìu tôi đi trên đám cỏ khô, thoang thoảng mùi hương đồng, mùi rơm rạ, chàng chọn một nơi hoang vu, hẻo lánh, thưa thớt ngừơi, cảm giác bất an, tôi không dự đoán được chuyện gì sẽ xảy đến, chỉ nhận ra đó là một công trình đang bị tháo dỡ. Cây cối lèo tèo, nhưng dây leo và cỏ dại thì khá rậm rạp. Chọn một phiến đá, chàng ấn tôi ngồi xuống, bộ mặt chàng vui vẻ, tươi tỉnh, chàng dừơng như vô tư, chàng đâu biết rằng cuộc hẹn hò hôm nay là cuộc hẹn hò cuối cùng, chấm dứt trong cuộc đời cả hai. Chia tay ít nhiều gì cũng buồn và tổn thương, nhưng nói thật lòng mình thà đau một lần còn hơn về sau oán hận.
-Bảo Bình! Thế Hạo gọi - anh rất vui!
-Anh vui, mà vui về chuyện gì? Tôi máy móc hỏi.
-Vui vì em chưa hẳn là khối băng lạnh! vui vì em lần đầu bắn cho anh cái hẹn!
-À...Tôi thở dài, chưa kịp sắp xếp những lời dứt khoác, thì Thế Hạo đã nêu ra đề nghị bất ngờ.
-Anh muốn tới chào ba mẹ em, anh muốn biết gia cảnh em, anh muốn đi sâu vào thế giới của em, và...ý định thật sự nếu em cho phép...anh xin đựơc cưới em!
-Cưới em? Như không tin, tôi hỏi lại, chàng gật đầu xác nhận, ánh mắt Hạo nồng nàn khiến tôi vội lãng tránh.
Thế Hạo khẽ nhún vai:
-Ý em thế nào?
Thế Hạo hồi hộp đợi, Thế Hạo vuốt ve mu bàn tay tôi, tôi rút vội tay về, phản ứng vô thức khiến Hạo không hài lòng:
-Em sao thế Bình? anh không đựơc quyền nắm tay người mình yêu à?
Tôi mau chóng lắc đầu, gắng tìm lấy một sự bình tĩnh, khổ nổi giọng tôi run run, như chính sự sợ hãi ở lòng mình:
-Thế Hạo! tôi...tôi...có chuyện cần thú thật...với anh.
-Tôi! em xưng hô "tôi" với anh rồi đấy hử? Hạo điểm một ngón tay thẳng vô ngực mình,chàng nhăn mặt gắt - Bình, em đừng khách sáo với anh vậy chứ!
Thái độ chàng làm tôi thêm co rúm, tôi thật sự cảm thấy ở mình sự yếu đuối thấp hèn, nhưng mọi thứ phải kết thúc, tôi không thể cứ mãi day dưa, tôi đành nói thẳng:
-Chúng mình, nên dừng tại đây thôi!
-Là sao? Thế Hạo cau mày.
-Là chúng ta không còn giữ mối quan hệ mật thiết nữa. Tôi chặn tay lên ngực, tôi hấp tấp nói, nỗi lo vẫn không hề giảm bớt - xin lỗi anh, tôi và anh không hợp nhau, chúng ta không thể nào vẽ vời chuyện tương lai, khi cả hai đứa không cùng chúng một cách nhìn, cũng như suy nghĩ. Tôi đã gây ra những lỗi lầm tệ hại, tôi đã thật sự thích một người đến sống chết, tôi không thể tiếp tục lừa dối mình, nên tôi mong rằng anh có thể bỏ qua mọi chuyện, chúng mình nên dừng mọi chuyện tại đây thôi!
Mắt Hạo tung toé lửa, tia nhìn chàng rơi khắp châu thân tôi, như những mũi dao muốn xé toạc cả con người. Chàng áp mặt mình dí sát mặt tôi, làm thần kinh tôi căng thẳng, chưa biết phản ứng ra sao, Hạo đã thô bạo cướp lấy cổ tay tôi kéo ngã tôi vào lòng chàng, giọng chàng rít theo tiếng gió:
-Cô nói vậy là thế nào? cô cho rằng tôi đang gàng buộc cô à? lý do để chia tay chỉ đơn giản mình không hợp nhau hay sao? không chính đáng! Hạo giận dữ quát - Nguyên do đó không chính đáng! hoàn toàn không chính đáng!
Thế Hạo làm tôi sợ, tôi xanh cả mặt mày, giọng Hạo lúc cao, lúc thấp, lúc mềm, lúc cứng, sục sôi trong lòng là ngọn lửa ai bi, Hạo rơi vào tổn thương nghiêm trọng, Hạo nói đủ thứ chuyện, tôi hoảng vía chẳng để tâm vào những gì chàng nói, chàng nghĩ, chỉ khi chàng thở dốc, tôi mới nghe rõ lời cay cú trong chàng:
-Hôm nay, cô hẹn tôi ra đây chỉ muốn kết liễu trái tim tôi bằng sự tàn nhẫn của cô thôi hử?
Cổ tay tôi sắp tím bầm trong tay chàng xiết chặt, tôi đau dữ dội, tinh thần lẫn thể xác đều tê buốt, tôi sắp phát khóc, nhưng phải cố kiềm hãm. Tôi đành cắn nhẹ vành môi cam chịu, mặc chàng ác ý dày vò tôi gai góc.
-Cô hẹn tôi chỉ để cho tôi biết là vở kịch đã hạ màn đúng không? tôi không còn đất để diễn nữa, cả một vai dự bị em cũng không dành cho tôi, vì sao? vì sao vậy? tôi không hề diễn dở, diễn tồi, chỉ có em...chỉ có em là chưa yêu hết mình với tình yêu của tôi.
Ánh mắt Thế Hạo bắt đầu vô hồn, lạnh lùng, và mất hết tình cảm, Hạo nâng cằm tôi, Hạo buộc tôi phải đối diện ánh mắt ấy, rồi khi tôi thật sự biết run sợ trước mọi việc, thì Hạo tuyên bố hùng hồn, lời tuyên bố chàng thốt ra làm chết nửa hồn tôi.
-Bảo Bình, cô có một diện mạo xinh đẹp, nhưng toàn thân cô mọc đầy gươm giáo, cô định làm cho tất cả đàn ông trên khắp thế gian này phải vì cô mà chịu đau khổ, phải vì cô mà tổn thương hết sao?
Tôi đã quá sức chịu đựng, Thế Hạo làm tôi phải buột miệng:
-Anh nói rất hay, tôi không còn có gì để biện minh cho mình. Tôi van anh hãy buông tôi ra, tôi muốn đi.
-Muốn đi?
Thế Hạo phát điên khi nghe tôi muốn bỏ đi, chàng không thèm nắm cổ tay, mà bây giờ chàng dùng hết toàn lực, chàng nhấc bổng người tôi lên, và ôm tôi thật chặt, chàng như muốn bóp nát con người tôi ra trăm mảng vụn
-Cô đã hạ gục sự kiêu ngạo ở tôi...Nếu được yêu em mà thành kẻ có tội...thì anh, anh nguyện tù chung thân với tình yêu suốt đời.
Vừa dứt câu, là Thế Hạo đã suồng sã với tôi, chàng buông tôi rơi xuống cỏ, chàng xử sự như một kẻ vô học, chàng trấn áp tôi bằng đôi môi đang cháy bỏng khát khao, tôi hơi choáng voáng, khi ý thức kịp trở về, tôi đã kháng cự lại, dĩ nhiên tôi luôn nằm trong cái yếu thế, Hạo như con hổ đói mồi hết vồ bên này, lại vồ bên kia, quần áo tôi bị chàng làm cho nhàu nát, nhăn nhúm, tôi muốn la kêu cứu, thì bị môi chàng khống chế, chúng tôi lăn lộn trên cỏ, bóng đêm nặng nề đổ ập xuống, tôi không còn phân định được đâu là đâu. Không...Không được, tay Thế Hạo đã lần mò bên dưới, cảm giác nhơ nhuốt, tôi vùng vẫy kiệt quệ, tay Thế hạo lại lần trên từng cúc áo...Không, không được...anh không được xâm phạm vào vùng trinh nguyên, vào nơi cấm địa, nhưng...tôi đã không còn có thể làm bất kỳ điều gì hơn, tôi không thể dập tắt đi ý định chiếm hữu của chàng, tôi chỉ còn biết trân mình chịu trói, tôi nghĩ là mọi thứ đã hết, tôi nghĩ mình sẽ mất đi cái quý giá nhất, nếu quả thật vậy thì tôi đã trả một cái giá rất đắt cho trò chơi tình ái, tôi nhắm chặt mắt, tôi không dám nhìn thẳng vào nhục nhã, tôi tủi hổ, tôi khóc, nước mắt tôi chảy xuôi xuống má, thắm vào môi chàng, thắm vào trái tim...Đất trời, thời gian, khoảnh khắc trong giây phút ấy đều dừng lại, Thế Hạo cũng dừng lại, và cuộc hoang lạc xâm chiếm cũng phải dừng lại.
-Nước mắt! Lại nước mắt!
Vâng, nước mắt của tôi đã cảm hóa được thói phóng đãng nơi Hạo, Thế Hạo lắc mạnh đầu, chàng đỡ người tôi dậy, chàng cài lại cúc áo cho tôi. Xung quanh không có lấy một bóng người, chỉ có côn trùng gọi bạn, chỉ có khúc nhạc về đêm vàng võ. Trời tối hẳn, nhạt nhòa ánh điện xa xa, gió đêm lạnh, con người tôi bải hoải, run rẫy như cây khô, tôi đứng thẳng người dậy, quần áo lấm lét, bê bết đất và cỏ, tôi nhìn Hạo độc lập, tôi nhìn Hạo cay đắng, nước mắt chảy thật nhiều...Hạo xấu hổ quay đi, tự chửa thẹn:
-Khóc, khóc lóc gì? phụ nữ mấy cô chỉ biết lợi dụng thứ vũ khí này làm khổ đàn ông tụi tui. Đừng nhìn tôi bằng đôi mắt ấy, tôi biết...Hạo gãi gãi đầu - tôi biết cái cô nhìn chỉ là một con quái vật, hay chính loài sâu bọ, chứ nào phải Trần Thế Hạo.
Rồi Hạo cười nhạo tôi, tràng cười to, chuổi cười đầy ngạo mạn, thói châm chích lại làm Hạo cong cớn:
-Rất mừng là cô em vẫn bình an, tôi chỉ định dọa cô thôi, tôi muốn cô nhớ mãi kỷ niệm đau thương này trong đời, cô hiểu chứ?
Tôi giận run người, tôi ném một tát tai vào thẳng má Hạo:
-Thật khốn nạn!
Rồi xoay lưng, tôi bỏ chạy, tôi chạy như điên, tôi chạy thục mạng, tim đập loạn cả lên, tôi thở hào hển khi tìm ra được đường cái, mắt tôi nhìn dao dát, lại bắt gặp Thế Hạo đuổi theo ở phía sau, giọng chàng tử tế ra phết.
-Lên xe đi, tôi đưa em về
Tôi khinh bĩ đến độ quay ngoắc người đi.
-Không!
Tôi gạt phắt lời mời, trò dùa nào cũng có cái giá phải trả, anh đã nhục mạ tôi đủ rồi, tôi ghét anh, tôi thù anh. Vừa lúc đó một chiếc xe khách ở đâu chờ tới, tôi đâm xầm ra ngoài...trời! tiếng xe thắng gấp, bác tài xế thò đầu ra, điên tiết mắng:
-Bộ mù rồi à?
-Xin lỗi, xin lỗi...Cháu muốn quá giang về thành phố
Bác tài giờ mới chú ý tới người ngợm tôi, tôi không dám mong bác nghĩ tới điều gì tốt đẹp nhất, nhưng rất may bác đã gật nhẹ đầu cho tôi đi nhờ. Ngồi trong xe, tôi chỉ biết khóc và khóc. Về tới thành phố đã là 8 giờ tối, tôi không dám về nhà, tôi không muốn mọi việc càng thêm rối, bước chân lang thang qua các vĩa hè, vừa đói, vừa mệt. Bộ dạng thật khó coi, nên thiên hạ cứ săm soi đủ kiểu, khắp người tôi buốt nhức, không lẽ cứ phải đi hoài với sự nhơ bẩn này, đang bí cách, tôi chợt nhớ ra mình có mang theo điện thoại, trong số bạn bè nữ, chỉ có Hàn My là tôi cảm thấy an tâm. Nên tôi đã gọi cho My. My bí mật đem tôi về nhà, trùng hợp ngày hôm đó cả nhà My đi vắng.
Tôi gạt nước mắt, và My ôm tôi thông cảm. My đưa tôi đi tắm, My cho tôi mượn áo thay, My dọn chỗ cho tôi nằm. My kỹ tính đến độ nhắc tôi gọi điện thoại về nhà. Đêm đó chỉ có hai chị em, chúng tôi không hề tâm sự gì nhiều, nhưng chúng tôi đã ôm nhau ngủ rất thân thiết. Đêm đó, nửa khuya trời mưa không ngớt, mưa dội mái ton sầm sập...cho tới tờ mờ sáng, tôi hình như chưa hề chợp mắt được. Hình ảnh chập chờn, cảm giác tội lỗi, tôi thấy giận mình vô cùng, tôi thù luôn cả Thế Hạo, Thế Hạo đã làm tôi nhơ nhuốt, mỗi khi giận Thế Hạo, hình ảnh Văn Thắng càng thêm to lớn, tôi cảm thấy không còn đủ tư cách để tiếp tục nói chuyện yêu đương với Thắng, hay cùng nhau dệt mộng. Hạo đã tách rời tôi ra khỏi những dự tính.
Mưa ngoài trời bắt đầu hơi nhỏ hạt, rồi chuyển sang lâm râm.
-Chị sao thế?
Hàn My dụi mắt, giọng nàng trong trẻo hỏi. Tôi đáp buồn:
-Nhớ nhà!
Hàn My phì cười:
-Chỉ đi hoang một đêm mà nhớ nhà rồi sao? Hàn My tỉnh ngủ hẳn, nàng lọ mọ xếp gọn chăn màn - À, giờ thì chị tính sao? ngày hôm qua chị đã gặp mấy chuyện khủng khiếp gì? mà nè nói thiệt chị lớn rồi đấy nhé, chị có thể đừng bắt những người thân yêu của mỉnh phải lo lắng nữa được không?
Giọng Hàn My giống hệt mẹ, nàng càng nói càng huyên thuyên, huyên thuyên hỏi, nàng hỏi đủ chuyện,nàng hỏi và nàng cũng chẳng mong nhận được câu trả lời. Và tôi chẳng buồn nói lẳng lặng đi rửa mặt, rửa mặt xong, tôi vờ như chưa xảy ra chuyện gì, tôi bình thản bảo:
-Thôi, Bình về!
-Vẫn còn mưa...
-Mặc! tôi thích lang thang trong mưa.
-Bướng bĩnh!
My tiễn tôi ra ngõ, mà không quên dúi ô dù vào tay, nàng hành động linh hoạt, nàng chạy trở vô nhà bằng cách dùng hai tay che đầu, giọng vẫn oang oang:
-Chị gắng giữ gìn sức khoẻ, rãnh em sẽ sang nhà thăm chị.
Tôi lại đi lảo đảo, cánh chim bay vẫn chưa có ý định quay về tổ. Năm nay, mùa mưa có vẻ kéo dài hơn mọi năm. Buồn, buồn quá! cô đơn, cô đơn quá! đi...đi mãi...đi...đi hoài...đi tìm một điểm dừng sao khó thế? Khi đã nhìn ra điểm dừng tôi vô cùng ngạc nhiên...Bình ơi, mi điên rồi, sao mi lại có thể tới đây...Bình ơi, mi mất trí rồi, đây đâu phải nhà mi....nơi đây...phải rồi, chính tại ngôi nhà sang trọng này, mình đã từng có giây phút hạnh phúc, nhưng cũng chính tại nơi này, hạnh phúc cũng rời bỏ mình. Chiếc dù bị tôi buông bỏ hờ hững, tôi lại bưng mặt khóc...Một chiếc ô dù khác bất ngờ giơ cao lên...ai? ai thế? vái trời đừng là con người ấy? vái trời...đừng cho người ấy thấy được sự vẫn đục của con? con sợ...
-Sao dầm mưa ở đây?
Nhận ra tiếng Diễm Chi, tôi thở phào, định quay đi, nhưng Diễm Chi tiếp:
-Cô không sợ cảm lạnh à? - Rồi nàng đưa tay chỉ về hướng cửa sổ nhà mình - tôi đã dậy rất sớm, tôi đang ở trên đó tâm sự cùng mưa, đột nhiên tôi phát hiện có người còn thức sớm hơn cả tôi - Diễm Chi nói thêm - sự hiện diện của cô lúc nào cũng dễ gây chú ý, cô biết sao không?
Tôi lắc đầu, Diễm Chi thì tỏ vẻ thân thiện, rất tự nhiên cười:
-Nhìn cô y như kẻ thất tình, diện mạo và sắc phục của cô khó coi lắm.
Lời Diễm Chi làm tôi tức, tôi chẳng biết phải nói gì cho đỡ quê, thì Diễm Chi vội bồi thêm lửa:
-Cô tới thăm người yêu à? dạo gần đây tôi ít gặp cô. Cô có thể vào với anh ấy, có cả LiSa nữa....mấy bạn thật hạnh phúc...tình yêu, tình bạn, tình xưa nghĩa cũ...
-Thôi đi! tôi hét - hai người họ chỉ là bạn bè xa, cô đừng nói cho phức tạp thêm vấn đề.
-Mong họ đựơc như cô nói - khuôn mặt Diễm Chi bí xị, không biết nàng tốt bụng thật hay giả vờ tốt bụng, giọng nàng đầy quan tâm - cô mau vào trong đi, mưa lại to thêm rồi đấy! - Một tay ôm lấy vai, một tay Chi cầm dù, Chi vẫn chưa hề muốn buông tha tôi, Chi chợt trở thành kẻ nhiễu sự - giờ này mà ở trong nhà cuộn chăn là dễ chịu nhất - Diễm Chi xuýt xoa - Cô nghĩ sao?
-Tôi...tôi...
Diễm Chi cừơi, nàng cúi ngừơi nhặt lấy dù cho tôi, nhưng tôi đã gạt phăng, chiếc dù vô tội lại thêm lần rớt xuống, Chi có hơi bất mãn, nhưng nàng vẫn cố giữ vẻ ôn hòa
-Tùy cô vậy!
Chi quày quả bỏ đi, còn một mình tôi chẳng biết liệu sao, nỗi nhớ chàng day dẳng như cơn mưa lúc này. Tóc tai rũ rựơi, áo quần sũng nứơc, mưa gió rít từng đợt bên thềm, tê buốt tâm can, và khô heó tim gầy. Tôi đứng cô độc như tượng đá, mưa và nước mắt nhập nhòa xáo trộn, tiếng nức yếu ớt của tôi không đủ làm tâm hồn ấm lại, tôi run rẫy như cây khô giữa đồng, trơ trọi, lẽ loi, buồn chán...mắt đăm chiêu cứ hứơng vào trong sân.
-Thôi vào đi!
Giọng Diễm Chi thúc giục, làm tôi hơi giật mình, tôi ngạc nhiên quay lại
-Sao cô còn ở đây?
Diễm Chi bễu môi:
-Tôi không muốn thấy cô tự đày đoạ mình, hắn không được tốt đẹp như những gì cô nghĩ đâu.
-Sao Chi lại nói thế? Lần đầu tiên tôi gọi thẳng tên Diễm Chi mà thôi dè dặt
-Cô dầm mưa ở đây sẽ cảm lạnh mất - Chi tiếp, nàng đưa tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước trán tôi, Chi mỉm cười, nụ cừơi không còn ác ý - Tình yêu luôn làm ngừơi ta mất khôn, tình yêu luôn chi phối tâm trạng ta, con người ta dễ dàng bị mệt mỏi vì những chuyện vớ vẩn, cãi vã, giận hờn, và ghen tuông không đâu. Có những sự việc mình sẽ không ngờ tới "đàn ông yêu bằng mắt, còn phụ nữ yêu bằng tai"...cô có thể không tin những điều tôi nói, tốt hơn hết cô hãy mạnh dạn vào trong kiểm chứng. Anh Thắng không tốt đẹp như suy nghĩ trong mỗi chúng ta đâu...Tôi và cô, đơn thuần chỉ là hai người con gái khờ dại...Nào, cô hãy đi, đi theo tôi...
Chi vừa nói, vừa lôi kéo, cử chỉ nàng mạnh bạo, khiến tôi nhớ tới mấy hành động thô lỗ ở Hạo, tôi rùng mình, tôi khiếp sợ, tôi kháng cự yếu ớt:
-Cô muốn làm gì? cô...cô đừng đụng vào tôi.
-Chẳng có làm gì cả? Chi gắt - đồng thân phận con gái, nhẽ nào tôi lại bỏ mặc cô.
-Nhưng cô cũng đã từng yêu Thắng!
-Phải! yêu phát điên, giờ cũng hận thấu xương. Tôi đã nhìn rõ ra bộ mặt thật của gã, tôi đã chứng kiến cảnh gã rượu chè, tôi muốn cô phải đối diện sự thật. Trong cái ngôi nhà này, gã có một lối sống thác loạn, kiểu ăn chơi trưởng giả, chưa kể tới việc đĩ thỏa, thử hỏi gã như vậy thì còn ra giống ôn gì chứ.
Chi la, Chi hét, Chi gào to, một thanh âm mạnh mẽ tiềm ẩn trong con ngừơi Chi. Chi xô bật cánh cửa, hóa ra cánh cửa chỉ khép hờ, Chi giữ chặt cườm tay tôi, lôi thẳng vào bên trong, tôi chới với. Cánh cửa cái bật mở, cánh cửa phòng khách lung lay, Chi kéo tôi lên thẳng lầu, tôi chỉ còn biết thụ động, tôi ngu ngơ mặc tình Chi áp đặt. Mọi ngóc ngách trong căn nhà, dường như với Chi không hề xa lạ, Chi đã đẩy mạnh tôi tới ngay trước phòng ngủ của Thắng...Chi xoay chốt tay cầm...khổ nổi cánh cửa đã được khóa trái...
Tôi rơi vào tình huống dở khóc, dở cười, tôi bắt đầu khó chịu với sự xâm nhập quá đường đột của Chi, tôi không muốn mình lại làm trò cười cho Thắng, tôi không muốn chàng nghĩ quấy tôi, tôi sợ sự hiểu nhầm lắm rồi.
-Về, về thôi! Tôi lách mình qua khỏi người Chi - tôi đã sai, chúng mình đang làm một việc thật rồ dại.
-Cô điên à? Chi quắc mắt - Cô không muốn gặp mặt người yêu cô sao? rồi Chi đập mạnh tay lên cửa.
-Không! tôi không muốn! gặp nhau mà để lại ấn tượng xấu cho nhau, sẽ càng ray rứt nhau - Tôi gấp rút nói, nói như người đang trong cơn sảng - tôi đã đi ngược lại lòng mình, tôi đã trả thù anh ấy, tôi đã làm sai ý chỉ của thần linh, không tuân thủ mệnh lệnh con tim...tôi bây giờ mới biết mình thật sự yếu đuối...những việc tôi làm đều gây khổ cho người khác...tôi đã giết mất lòng kiêu hãnh, tôi mất cả tự ái, và khi tôi tới đây...tôi thấy hối hận vì sao mình lại tới đây...tôi sợ...
-Cô nói khùng gì thế? - Chi lắc đầu, nàng không thể chấp nhận được, nàng nhìn tôi điên tiết - Cô hối hận khi tới đây rồi à? thế cô chịu dầm mưa vì ai? cô quả thật muốn hạ mình đến thế sao? cô hà tất phải tự hành hạ mình? cá tính của cô chỉ là sự rụt rè, thỏ đế hử? cô...cô...làm tôi tức chết!
Lời lẽ Diễm Chi ngập tràn thất vọng, nhưng... Diễm Chi vẫn không chịu dừng lại, nàng vẫn tiếp tục đập mạnh cửa, mặc khác nàng ngăn cản việc tôi đào tẩu, cuộc chơi càng lúc càng gay go...tôi dù có kháng cự, thì cũng lực bất tòng tâm.
Khi cánh cửa phòng xịt mở. Tôi nghe được có một vài tiếng Pháp ngữ văng vẳng bên trong. Rồi một người phụ nữ đẹp xuất hiện, nàng nhìn đôi chúng tôi thích thú. Người phụ nữ vận bộ đồ ngủ màu trắng, chiếc áo mỏng manh, lộ rõ những đường cong tuyệt mỹ trên cơ thể. LiSa! người phụ nữ đó không ai khác hơn ngoài LiSa. Tôi hơi choáng, LiSa quỷ quyệt cố tình đứng nép sang một bên, cho tôi nhìn thấy rõ hết những cảnh tượng bên trong. Bên trong còn một gã đàn ông nằm trên giường, tư thế thật thoải mái, gã đàn ông mình trần, tấm chăn đắp hờ ngang bụng, phủ dài xuống chân, xung quanh vứt đầy võ bia lon, dưới thảm rãi rác các mẫu vụn thuốc lá. Cảnh tượng làm hai mắt tôi như nổ đom đóm, mọi thứ đều tối sầm. Văn Thắng, vậy là đã hết thật rồi sao? Văn Thắng anh có thể là người như thế sao?
Trời ơi, sao mấy ngừơi ác quá? mấy ngừơi dựng chi ra vỡ kịch tồi bại này? tôi không tin...tôi không tin...Tôi quay đi mà lệ ngập bờ mi, nỗi nhục ngày hôm qua, và nỗi đau của ngày hôm nay...đã làm tôi đánh mất niềm tin...Giá mà tôi có thể...vâng, giá mà có thể xin cho tôi đựơc giết chết mấy người trong ký ức thời gian.
Bên ngoài cơn mưa còn day dẳng, mưa rơi tầm tã.
Chuyện Đời Tôi Chuyện Đời Tôi - Trường Phi Bảo