Những lần thất bại chính là hạt giống gieo mầm cho thành công sau này. Bạn có thể buồn nhưng đừng tuyệt vọng.

Khuyết danh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1126 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 39 -
hắng đưa tôi ra Đồng Diều. Trước khi ghé Đồng Diều, chàng quay lại nhà mình có chút việc. Chàng buộc tôi đứng bên ngoài cổng đợi, mặc dù tôi không mấy hài lòng, nhưng nhớ tới những việc ngoài ý muốn diễn ra đêm qua, nên gật đầu đồng ý.
Chàng vào nhà hơi lâu, và trở ra thật chậm, chàng bẹo chóp mũi tôi, khi tôi khẽ chau mày. Chàng cho xe lăn bánh, tôi nghe tiếng đổ vỡ trong nhà, hình như là thủy tinh rơi xuống đất. Thắng ngoáy cổ lại, giọng chàng kém vui:
-Cô ta sắp nổi điên!
"Cô ta" tôi hiểu ngay người mà chàng muốn ám chỉ, nên máy móc hỏi:
-LiSa vẫn còn ở nhà anh à?
-Ừ, Thắng phủ nhận - nhưng em yên tâm rồi cô ấy sẽ không còn ở đó nữa.
-Chị ấy sẽ đi đâu?
-Đến từ nơi nào, trở về nơi ấy. Thắng nói chắc chắn, như sợ tôi nghĩ ngợi lung tung, chàng nói thêm - anh nghĩ LiSa không phải là chướng ngại vật làm cản trở chúng ta, điều quan trọng vẫn là niềm tin chúng ta dành cho nhau.
Từ nhà chàng tới Đồng Diều chỉ mất có vài giây. Đồng Diều gió mát, nhà cửa thưa thớt, ta vẫn còn thấy vẻ hoang sơ của cây cỏ. Trong tương lai thì nơi đây đang ngấm ngầm thành khu đô thị mới, bởi thực tại có những ngôi biệt thự, chung cư đang xây cất dở dang. Chàng tay dắt xe, và chúng tôi đi tản bộ, buổi trưa, nắng hanh nồng, trời mát dịu, duy chỉ lòng nhau đeo nặng muôn ngàn suy nghĩ, có điều là ngại hỏi đối phương.
-Đi như thế này sẽ chẳng thấy chổ dừng - Thắng bất chợt vu vơ
-Anh có thể dừng bất cứ nơi nào anh muốn.
Tôi đáp cho có lệ, cảm giác ghen hờn vẫn còn đọng trong tim, giọng hát LiSa, tiếng đàn của chàng, sợi dây chuyền ngọc trai, tưởng tượng ra cái khoảng thời gian hai người quen nhau bên Pháp, trái tim tôi như bị ai xát muối, xót xa và chua chát. Thắng hiểu tâm trạng tôi lúc này rất ngượng ngập, nên ánh mắt chàng gia tăng thêm sự trìu mến.
-Tốt thôi, anh muốn trở lại nơi tình yêu bắt đầu
Tôi mở to mắt, nhìn chàng ngơ ngác:
-Không phải nơi lần đầu em bị xe anh quẹt chứ?
Chàng lắc đầu, tôi tiếp:
-Chắc là nơi anh tập em những bước nhảy đầu tiên!
-Không! không! Chàng lại lắc đầu - đó là một ấn tượng, một khoảnh khắc, nhưng giây phút thật sự mà tình yêu trong lòng anh chớm nở là...
-Anh đang nghiêm túc đó chứ? tôi ngắt ngang, đưa ngón tay trỏ đặt khẽ lên môi chàng.
-Vâng, rất nghiêm túc!
Tôi lãng tránh ánh nhín mê hoặc của Thắng, giọng tôi hồ hởi:
-Vậy thì chỉ còn duy nhất nơi ấy!
Tôi níu áo chàng băng qua đường, chúng tôi lạc vào vùng đất Thánh. Mùa Noel năm ngoái đã đánh dấu những kỷ niệm khó quên. Mùa Noel năm ngoái đã làm sống lại một tình yêu. Mùa Noel ngọt ngào đánh dấu mối duyên kỳ ngộ giữa đứa con gái buồn tình với gã con trai lạ mặt, nhưng gần gũi.
-Giáo xứ Nam Hải chẳng có gì thay đổi - tôi so vai
-Nhưng chúng ta có kết cuộc mới
Thắng tiếp, gạt nhanh chóng xe, bất ngờ chàng ôm lấy tôi, mùi rượu đâu đây phảng phất, mùi rượu nồng mặc xộc vào mũi, tôi khó chịu phải đẩy nhẹ người chàng. Tôi bấy giờ mới nhận ra bộ dạng hôm qua, chàng vẫn mặc bộ quần áo cũ. Trời, sau chỉ một đêm mà đôi gò má chàng có vẻ hốc hóp, chỉ sau một đêm mà chàng quá tàn tạ, chàng cơ hồ như lưỡi gươm bị rĩ sét. Trời, đôi mắt chàng thất thểu, mái tóc chàng hơi rối, vẻ xốc xếch làm chàng thêm xa cách.
-Anh bày đặt uống rượu nữa à?
Bởi nhẽ việc uống rượu không phải là thói quen lai rai mỗi bữa của chàng. Tôi hiểu, nên chỉ hỏi cho có hỏi, nhưng với chàng dường như câu hỏi mang nhiều trách cứ, Thắng đáp một cách lúng túng:
-Tại đêm qua, anh không biết phải làm gì khác hơn!
-Sao?
-Anh rất nhớ em, anh thấy giận anh sao hời hợt quá, anh không thể từ chối tình cảm, dù hết yêu nhưng vẫn còn tình bạn, anh nghĩ việc cho LiSa lưu lại nhà mình chỉ nhằm ở mục đích thân thiện, dù sao cũng ở chổ quen biết từ xưa
Tôi ngớ người, Thắng kể rõ:
-Đáng lẽ ra sinh nhật em, anh sẽ không đãi ở nhà mình đâu? nhưng vì anh muốn ở em tập quen dần với thế giới của anh, anh muốn em có sự chuẩn bị, anh nghĩ mãi về thời gian sau này, anh mong em mãi là vị khách thường xuyên đặt chân đến, nhưng anh thật vụng về, anh lại gây tổn thương cho em.
Tôi trầm tư lắng nghe, Thắng lên cao giọng:
-Trước khi em tới nhà anh, anh đã sắp xếp cho việc LiSa không xuất hiện, nên anh đã nhốt cô ấy lại trong phòng, bên cạnh đó anh cũng giải thích nhiều lần cho cô ấy hiểu, anh đã có người yêu. LiSa rõ là rất bướng bĩnh, cô ấy cứ phớt lờ những gì anh nói, nên anh đã giam cô ấy cả tuần trong nhà.
Tôi chưng hửng trước mấy lời thú tội, trong mấy lời thú tội có cả sự suy sụp. Vâng, Thắng đang suy sụp tinh thần, chỉ riêng tôi niềm tin dần dần bị đốn ngã.
-Điều bất ngờ mà mẹ muốn dành cho anh vỏn vẹn chỉ thế. Thế mà anh đã trông đợi vào nó như điều hứa hẹn tuyệt vời - Thắng chậc lưỡi- LiSa cô ấy chiếm được lòng của mẹ anh - Thắng thở dài - mẹ muốn cô ấy lôi anh về Pháp, người muốn tình xưa nối lại, mẹ không hề biết tới cảm nhận của anh - rồi có khoảng thời gian im lặng, tôi thấy khuôn mặt chàng đượm vẻ đau khổ, bất thần chàng nói trong sự dày vò - Bảo Bình, anh rõ là thằng đàn ông khốn nạn, anh đã nhốt LiSa trong nhà để hẹn hò với em. Anh là một thằng đàn ông tồi tệ, lại để người yêu mình chứng kiến cảnh người yêu xưa ở trong nhà - Thắng đanh nét mặt, chàng bứt rứt, nên tuồng chữ phát âm cũng nặng nề - anh giận mình chưa thể dứt khoát, anh giận tư duy và lập trường chưa vững, mà cũng có thể LiSa đã mê hoăc anh bằng dáng vẻ tội nghiệp - Thắng thật sự bị rối loạn thần kinh, chàng lờ mờ gắng nhớ lại hình ảnh LiSa buổi đầu về Việt Nam - phải, hôm cô ấy về, cô ấy đứng ngoài đợi cửa anh rất lâu, khi đặt chân vào nhà anh, cô ấy đã nức lên từng tiếng, giọng cô ấy nghẹn ngào mà thương " Em đã mỏi mệt rồi, em trở về bên anh đây!" - Thắng không nén nổi xúc động, quá xúc động thành ra có chút phẫn uất - Nhưng cô ấy đã từng lừa dối anh, cô ấy giỏi đóng kịch, cô ấy giỏi ngụy biện...
Chàng vừa nói, vừa đi, bước chân cứ quanh co khắp chổ, bước chân đi thẳng vào thánh đường, tôi như kẻ mộng du cứ lần theo sau gót chàng, giọng chàng vẫn âm vang như sấm, trên tột cùng vô vọng, đâu ai nhìn ra được cái sai quấy của mình.
-Anh xin lỗi em. Bảo Bình em hãy tha thứ cho anh. Đáng tiếc buổi sinh nhật không phải là một kỷ niệm đáng nhớ. Anh đã không lường được sự phá bĩnh của Diễm Chi, anh cũng không nghĩ là liều thuốc an thần dành cho LiSa lại vô hiệu dụng nhanh thế.
-Sao?
Tôi không tin nổi vào tai mình những gì vừa được nghe. Chàng sao lại nói ra những điều này chẳng khác nào phủi bỏ sự điềm đạm và lịch thiệp mọi khi. Chàng sao lại có thể hành xử khiếm nhã vậy, nước mắt tự dưng ứa ra
-Tha lỗi cho anh! Thắng khổ sở nói - anh thật bậy, thật nông nổi, nhưng bất luận thế nào thì anh cũng không thể lừa dối người phụ nữ thánh thiện như em. Anh rất vụng về, anh không chu toàn, hạnh phúc anh cho em thật muộn. Hãy tha lỗi cho anh...Bình ơi!
-Đủ rồi anh Thắng!
Tôi bịt chặt hai tai, tôi vội vã lắc đầu, lệ làm nhoè nhoẹt cảnh quang, khuôn mặt chàng cũng mờ mịt, xa vắng, tôi thấy xung quanh mình tất cả đều hư ảo, chàng hư ảo, tôi hư ảo, tình yêu thật hư ảo, hạnh phúc...hạnh phúc như cánh bướm đủ màu, hạnh phúc...hạnh phúc sắp vụt bay. Trời ơi, sao chàng ác tâm thế, sao chàng có thể làm tôi thất vọng.
-Chưa, vẫn chưa đủ đâu Bình!
-Anh có thôi ngay cho.
-Không, vẫn còn một sự thật.
-Sự thật nào? em không muốn nghe...em không muốn nghe...
Chàng nắm chặt hai tay tôi gỡ nhẹ ra, giọng chàng nồng nàn, giọng chàng chan chứa, nếu lúc ấy giá chàng thành ngọn lửa, tôi sẽ tin mình vừa bị thêu rụi, bởi điều chàng nói sao quá thiết tha
-Anh yêu em, anh thật lòng yêu em!
Tôi chới với, lời chàng làm tôi nao núng tâm can, tôi ngã bệt xuống ghế, mắt vẫn mở thao láo nhìn chàng, tôi bắt đầu suy gẫm, khổ cái đầu óc hoàn toàn rỗng trắng, tôi cố hiểu chàng, nhưng sao mà khó quá. Cuộc nói chuyện trở thành khô khan, hố sâu tình cảm đầy rẫy sự ngờ vực. Thời gian chậm chạp trôi qua, từng khoảnh khắc, từng giây phút, với tôi...sao nặng nề, sao khó thở.
-Yêu? anh yêu em? Tôi nhại lại lời chàng đầy mai mỉa, quá quẩn bách, tôi không thể không cho phép mình có phút độc tôn, tự ái, và niềm kiêu hãnh của một người con gái trổi dậy như những sợi tơ đàn "có căng thẳng như những sợi dây đàn; mới phát ra những âm thanh kỳ diệu". Vâng, tôi quả thật rất căng thẳng khi phải nói lời kết thúc, dù cho lời kết thúc ấy có là lời trái ngược với lòng mình.
-Chúng ta cần có thời gian để suy nghĩ, trong lúc chúng ta dành cho nhau suy nghĩ, tốt hơn hết anh đừng gọi điện cho em, hay tìm em.
Thắng không tin rằng tôi vừa dứt khoác, chàng ngớ người như vừa trúng phải cơn gió độc, Thắng tuyệt vọng hỏi:
-Em có cần tuyệt tình đến vậy không?
-Em chỉ muốn chiêm nghiệm lại những gì đã qua
-Nhỡ nó thành sự rạn nứt
-Em rất ngại đổ vỡ
-Anh sẽ không tha thứ cho mình, nếu những việc anh gây ra có thể làm em đau khổ.
-Được thế, em rất vui!
-Bao giờ em muốn mình liên lạc.
-Bao giờ em thấy thật cần thiết.
Tôi bật nhanh dậy, không đợi chàng có thêm phản ứng nào khác, tôi đã ôm mặt bỏ chạy ra khỏi nhà thờ, lần đó tôi cuốc bộ về nhà, tôi vừa đi, vừa khóc, vừa mếu máo, tôi xem tất cả người ngoài phố dường như tàng hình, tâm trạng u uẩn, tôi muốn chết đi được.
o O o
Tôi về tới nhà, nhác trông thấy bóng mẹ, không dằn được mối thương sầu, tôi đã sà vào lòng người khóc nức nở. Mẹ lo lắng ôm tôi, mẹ nghi ngại vỗ về, mà điều mẹ sợ nhất vẫn là sự nông nổi, mẹ cho rằng tôi quá dại khờ, yêu một người rồi lỡ bước sa chân.
Nhưng tôi đã xua tan hết mọi ngờ vực trong mẹ, tôi khóc rấm rứt, khóc mùi mẫn, tôi cam đoan chẳng có chuyện gì cả, chỉ đơn thuần gặp chút bão qua tim, chút giông gió làm tan nát cõi lòng. Ngoài ra chẳng có gì hết, phẩm hạnh và danh giá chẳng mất gì cả, con đã chia tay, chia tay và chia tay.
Mẹ buồn rầu nhìn tôi, một tay người vỗ nhẹ sống lưng, một tay người khẽ chậm nước mắt, đoạn người đi dọn chỗ cho tôi nằm nghĩ. Tôi đã đánh một giấc thật sâu, thật dài, quên cả buổi ăn chiều, ăn tối. Tôi rõ là có ngủ, nhưng phần hồn thì hết lạc bến mê này lại phiêu diêu bến mê khác. Trong từng cơn mê, mỗi một cơn mê hình bóng Văn Thắng vẫn đuổi mãi theo tôi, mãi miết, bám riết, dai dẳng vô tôi vạ.
Sáng ra, đầu nhức như búa bổ, tôi cơ hồ nhận thức được sự mê muội nơi mình, tôi thấy cần phải làm rõ mọi chuyện, tôi muốn được chàng tiết lộ về quá khứ, dù cho quá khứ ấy là chuyện đau buồn, sự thật thường làm người ta khó chịu, nhưng có mấy ai biết yêu quý sự thật, thành thử cuộc sống trở nên tự lừa dối hồi nào chẳng hay.
Tôi lắc mạnh đầu, cái đầu vẫn nặng trịch, suy nghĩ thừa thãi không vì thế má rớt ra, trái lại càng làm tôi thêm uể oải, tôi cố gắng mang khuôn mặt tươi tỉnh tới sở làm. Phải! chỉ có công việc mới làm ta không còn thời gian nghĩ ngợi vu vơ.
-Hôm qua, Bình không đi làm, ở công ty có kẻ điên hết thuốc chửa! Giọng Quốc Bảo oang oang bên tai, thiệt bực mình, tôi đang cộng sổ, nhưng không cách gì tập trung được, Quốc Bảo vẫn vô tư nói - Biết ai không? Thế Hạo! Thế Hạo hắn gặp ai cũng quát tháo, cũng gây gỗ, ông nội đó còn muốn gây chiến luôn cả tôi.
Kết quả càng cộng càng sai số, Quốc Bảo vẫn vui vẻ như chú sẻ buổi sớm, véo von, véo vít làm tôi giận, mà không thể trút giận, đành để anh chàng huyên thuyên, còn mình thì gật đầu qua loa, chẳng biểu lộ chút cảm xúc, thấy phản ứng tôi vậy, Quốc Bảo dẩy nẩy:
-Bình, hôm nay bạn làm sao vậy?
-Có làm sao đâu!
-Bình phớt lờ hết thảy mọi lời tôi nói
-Tôi cần sự tập trung
-Không đúng, chắc chắn xảy ra chuyện gì rồi. Hôm qua Bình nghĩ việc...thôi, đừng giấu tôi...chắc chắn Bình đã gặp chuyện gì đó.
Để có thể dừng câu chuyện lại ở đây. Tôi ném cho Bảo nụ cười khó chịu:
-Chẳng có chuyện gì cả, cậu bớt quan tâm chuyện của người khác đi.
Dĩ nhiên câu nói đủ chạm tự ái Bảo, chàng sa sầm nét mặt, quê xệ. Ngay lúc ấy loa văn phòng cũng vừa gọi Bảo sang pha cắt. Bảo chậc lưỡi bỏ đi đầy chán chường.
Công việc cứ nặng nề trôi qua, trong những ngày kế tiếp cuộc sống không mấy thoải mái, khó thở, tâm tình chẳng buồn chẳng vui, một cái gì đó vừa trống vắng, vừa nuối tiếc đặc nghẹt tâm hồn. Tôi đã quen với bao sự săn đón, chìu chuộng ở Thắng, sự thăm hỏi trìu mến, sự quan tâm dồn dập, sự trao đổi mật thiết, liên lạc qua thư từ, email...vậy mà, phút chốc chàng như bốc hơi nước, tan loãng, biến mất khỏi tình yêu tôi, chàng sao có thể thế, chàng làm như chính chàng không tồn tại, chàng thật sự chủ tâm coi trọng mấy câu nói trái lòng hoàn toàn là thật dạ ư? chàng làm tôi có chìu hướng bất mãn.
Công việc vẫn bình lặng trôi qua, từng ngày, từng ngày một, tôi đã bỏ ra nhiều đêm thức trắng, nhiều đêm suy nghĩ, tôi đã như con ngốc cứ viết hết lời vu vơ này, tới lời bâng quơ khác, đầy ắp cả quyển "Những năm tháng ngọt ngào", mực tèm lem, nhoè nhoẹt, do bất cẩn để lệ rơi. Nếu trước kia tôi đã từng day dứt vì Phạm Ninh Tuấn, thì bây giờ "người đàn ông tôi tự hào chưa bao giờ làm tôi khóc", ngày nay lại gieo cho tôi lắm nỗi xót xa. Thắng quả thật giữ đúng lời hứa, tôi không tin nổi chàng có thể dửng dưng cắt đứt sự liên lạc, Thắng đã làm đúng nguyện vọng tôi muốn, chàng thật khá nhẫn nại, chàng có thể cam chịu, vậy thực tế tôi trong lòng chàng có còn quan trọng nửa không? chàng dày vò nỗi nhớ tôi đến tội nghiệp, chỉ độ hơn hai tuần mà tôi đã trở nên xanh xao, gầy gò, vẻ bơ phờ tiều tụy của tôi khiến mẹ chua chát thốt
-Mẹ không tài nào có thể yên tâm về con được Bình ạ. Sao con có thể đối xử bất nhẫn với sức khoẻ mình thế. Mà người không biết cách yêu quý bản thân, sẽ rất bất hiếu với công dưỡng dục của cha mẹ.
Mỗi lần nghe mẹ phàn nàn, ca cẩm, tôi cũng chỉ gượng cười an ủi mẹ:
-Con không sao, con vẫn vui khoẻ...
Nhưng sức khoẻ tôi vốn rất yếu ớt, giờ lâm vào suy nhược, nên cơn bệnh bất thình lình ập đến, như cánh đồng sau mùa lũ, không cách gì chóng trả với thiên tai, tôi đột quỵ cả tuần. Ngày lễ 2/9 tôi nằm ở nhà trùm chăn, căn bệnh chuyển biến thất thường, hết nóng, lạnh, cảm sốt, lại hành tôi mê man, nói năng lảm nhảm, thức ăn vừa vào cửa miệng là nôn cả ra, thuốc than chẳng giúp ít gì. Mẹ cả ngày bận rộn, túc trực chăm nom tôi, tôi hối hận sao mình có thể làm cho mẹ khóc nhiều thế.
Chính cái hoàn cảnh tưởng chừng tôi không thể qua nỗi, tưởng chừng mẹ sắp mất tôi, tôi vĩnh viễn không tồn tại, thì Quốc Bảo hơn một lần làm lốc xoáy cuốn đến, Quốc Bảo y như vị thần hộ mệnh bảo trợ tôi, chàng vực được tôi dậy từ nhiệt tình, chàng thuyết phục tôi nên có niềm tin với cuộc sống, chàng khuyên giải tôi hãy cho qua hết mọi chuyện, dù chàng không hề biết tôi đã từng gặp phải những chuyện rắc rối gì, chàng mong tôi vượt qua nỗi đau bệnh tật.
Con người ta sống được do có tình yêu, lòng khoan dung, con người ta cần phải biết trân trọng thời gian, trân quý tình cảm, Bảo lựa lời khuyên nhủ, những gì không vui, không đáng nhớ, thì vứt bỏ hết, hãy nghĩ nhiều đến cha mẹ, đến gia đình, đến ước mơ còn chưa thành hiện thực, hãy nghĩ xung quanh mình còn khối kẻ yêu quý. Bảo tới nhà chơi cả ngày, nói nhiều thiệt nhiều, lời lẽ có lời được, lời mất, lời lọt tay, lời mếch lòng, bằng vẻ chân thành trong tình bạn, tôi sao tránh khỏi việc mình cảm động, tình bạn là nguồn lực làm tôi cảm thấy cuộc đời vẫn còn chút ấm áp.
Thế rồi tôi khoẻ, tôi bình phục, tôi trở lại với công việc, thời gian đầu mẹ nhờ anh hai đưa rước, về sau lành hẳn thì tự mình tôi đạp xe đi. Không còn Thắng cạnh bên, tôi cảm thấy cô đơn như trải đường vào tim, không còn Thắng cạnh bên, mỗi lúc nhàn rỗi tôi lại online. Và lần trở lại thế giới ảo này cũng là lần vĩnh viễn tình cảm hai chúng tôi không cách gì hàn gắn.
Chuyện Đời Tôi Chuyện Đời Tôi - Trường Phi Bảo