"True self is non-self, the awareness that the self is made only of non-self elements. There's no separation between self and other, and everything is interconnected. Once you are aware of that you are no longer caught in the idea that you are a separate entity.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1126 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 37 -
hặng đường phía trước còn lắm những nỗi buồn. Tôi tới giờ vẫn chưa hết ngây thơ, bao nhiêu hy vọng rồi một ngày tan biến, niềm tin rạn nứt, và chuyện tình có nguy cơ tan vỡ.
Nhưng sự việc trước mắt hiện giờ vẫn là Thế Hạo, sự đeo đuổi chẳng cân đồng, sự đố kỵ với tình địch, sự phiền hà làm tôi chán ghét, chàng đã buông tha mọi thứ. Thế Hạo giờ án binh bất động, mặc tôi phản ứng với chàng bằng lối cư xử gay gắt, chàng vẫn lặng yên, chắc chắn tâm hồn Hạo rất buốt nhức, thây kệ, tôi phớt lờ, xem Hạo gần như tàng hình, dù số lần chạm mặt có thể tính hơn số lần ở bên thắng gấp bội.
Tình yêu thường có chất xúc tác không hay, cộng thêm bao phản ứng không tốt,với một người thứ ba tình yêu trở thành sự xúc phạm tàn nhẫn. Bấy giờ đã là giữa tháng tám, bao dự tính đều được chàng xoáy quanh vào việc sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi. Nói ra các bạn đừng cười, sống gần hết độ tuổi hăm mốt, mới biết tới mùi vị sinh nhật.
Sinh nhật này sẽ không có mời bạn bè, sinh nhật này chẳng có một ai khác, ngoại trừ đôi chúng tôi. Trước ngày sinh nhật hơn cả tuần, chàng đã rất sốt sắng lo nghĩ,nên tổ chức sinh nhật thế nào cho đơn giản, không rườm rà, mà lại có thể trở thành kỷ niệm khó quên. Chàng muốn khi tôi hăm mươi hai tuổi có một ngày sinh nhật đầy đủ, trọn vẹn và ý nghĩa.
Tôi đã trông đợi thật nhiều tới ngày ấy, tôi đã dệt biết bao nhiêu là giấc mộng cho ngày ấy, tôi linh cảm rằng chuyện tình này sẽ như nước xuôi dòng, tấm lòng của Văn Thắng tôi tin mình có thể đủ sức đón nhận. Nhưng linh cảm tôi hoàn toàn sai bét, không có cuộc tình nào mà không mang sóng gió, để có thể vượt quá sóng gió niềm tin con người phải là hữu hạn
Hôm ấy, mưa thật to, mưa như trút nước, mưa xối xả, gió mạnh, mây đen vần vũ, cảnh vật ảm đạm, con người ngược xuôi mắc cửi, vội vã, hối hả, mưa lớn thiệt lớn, cứ ngỡ toàn bộ nước biển ngoài khơi đều được ông trời đánh cắp về để tạo ra mưa.
Tôi co ro nép người dưới một mái hiên bên đường. Nhớ lại khuôn mặt lo âu, và điệu bộ hoảng sợ của mẹ khi trông thấy tôi rời nhà, người đã quýnh quáng cả lên, người dùng lời kiên quyết ngăn không cho tôi đi, nhưng tôi vẫn cãi lời để đi, tôi không thể bỏ lỡ ngày hôm nay chỉ vì một cơn mưa, dù cho mẹ đã giận dữ, dù cho mẹ hỏi rõ ngọn ngành nguyên do, tôi vẫn cứ nhất định phải đến, tôi nói dối mẹ, tôi bảo rằng tôi cần phải đến nhà bạn vui sinh nhật, cô bạn thân nhất từ xửa từ xưa, mẹ tôi cứ nghĩ là Hàn My.Ừ, rõ đúng là Hàn My, tôi chạy nhanh xuống lầu, tôi bỏ mặc mẹ đứng trên cao ngó xuống, đôi mắt buồn dõi theo cánh chim nhạn lao nhanh vào mưa gió, cây dù cứ bị gió làm nghiêng tứ phía, kết quả là mưa rớt trên tóc, mưa thấm ướt áo, và tôi...một con bé rũ rượi co ro nép bên hiên.
Lúc Thắng tới, nhìn thấy dáng bé nhỏ, lạnh run của tôi, chàng xúc động.Giục tôi mau ngồi sau lưng chàng. Khi tôi đã ngồi sau lưng chàng, chàng bắt tôi vòng tay ôm ngang người, lưng chàng thật rộng, thật ấm áp. Thời gian trong khoảnh khắc ấy là không tồn tại, nên tôi cảm giác thời gian về đến nhà chàng lâu thật lâu.
Cổng nhà chàng chỉ khép hờ, chàng dùng tay đẩy nhẹ cửa và cho xe lao thẳng vào sân vườn. Mưa to càng thêm to, chàng phải xuống xe, bế xốc tôi dậy, chân bước lên bậc tam cấp, tôi như nàng công chúa ngủ say, được dịp rút người trong lòng chàng, cảm giác dễ chịu quá, sự bình yên quanh quẩn đâu đây, tôi cười tủm tỉm, cánh tay chàng cứng cáp, khá mạnh mẽ, trong phút giây ấy chàng đúng thật là hoàng tử mà tôi hằng mong đợi.
Lại một lớp cửa mở tung, giọng nói con gái, nụ cười trên môi tắt, tôi rời khỏi vòng tay chàng ngơ ngác:
-Tình cảm đã đúng vụ mùa thu hoạch rồi hở anh Thắng?
Ồ, người phụ nữ đã từng đặt ấn tượng vào lòng tôi đây mà, người phụ nữ đã có lần tôi chạm trán ngoài ngõ, người phụ nữ tôi không thể quên, vẫn khuôn mặt lấm tấm tàn nhan, vẫn nụ cười nửa miệng, ngạo đời và mai mỉa, người phụ nữ ngay lần đầu đã dành cho tôi những ánh nhìn sắc lạnh.
Tôi bất động, chỉ toàn thân tôi bất động, nhưng đuôi mắt thì không ngừng di chuyển, hết quét qua chàng, lại quét sang cô gái, Thắng hơi bối rối, lời chàng thật ngụy biện:
-Đừng lo nghĩ gì cả Bình, Diễm Chi đến chỉ để chúc mừng sinh nhật em thôi.
Diễm Chi, là tên cô gái hàng xóm, người hàng xóm tốt bụng thường đỡ đần việc nhà giúp chàng. Vô thức tay tôi ôm lồng ngực mình. Đau, đau quá! người phụ nữ vẫn giữ nguyên nụ cười, cô ta thật tự nhiên đứng sát bên tôi, mối quan hệ giữa họ vẫn chưa hề chấm dứt, cô ấy vẫn còn có thể ra vô nhà chàng thong thả, chứng tỏ mối quan hệ của họ chưa hề bị cắt đứt, tôi cảm thấy lạnh cả sống lưng, khi nghĩ tới những điều tồi tệ. Nhưng Thắng giữ chặt vai tôi, chàng nâng lấy cằm tôi, và...hôn tôi. Vô thức kịp đưa ý thức trở về, người con gái trước mặt ngơ ngẩn, còn tôi dùng hết sức thoát ra khỏi nụ hôn ma quỷ của chàng.
Vẻ bối rối lúc nãy được thế thay bằng hành động quá đánvo. Anh định dùng nụ hôn của anh làm tôi mụ mị à? Anh định dùng nụ hôn của anh để che lấp sự hiểu nhầm trong tôi ư? Hay anh muốn dùng nụ hôn kia biến tôi thành một trò tiêu khiển cho cô bạn đây xem. Thắng! anh không thể nào cư xử vậy với tôi. Không, đừng hòng, anh còn nợ tôi một lời giải thích.
-Bình, anh không hề biết Diễm Chi tới, anh không hề biết sự hiện diện này lại làm em có phản ứng mạnh vậy. Chàng cố gắng giải thích - em hãy tin anh! chàng quay sang Diễm Chi giục - Cô...cô sao không mau nói gì đi? tôi muốn biết sao cô lại có mặt ở đây? cô lại muốn bày trò gì nữa chứ?
-Thái độ anh không hay cho lắm đó anh Thắng - Diễm Chi lạnh lùng bảo - anh vừa mới hôn cô ấy, anh không những đã làm tôi tổn thương sâu sắc, mà còn muốn hạ nhục cả người yêu anh.
-Sao cô lại cho là tôi hạ nhục, tôi rất yêu Bình, tôi làm vậy chỉ muốn cô bỏ đi ảo tưởng về tôi thôi.
Diễm Chi cười:
-Anh thật sự chỉ nghĩ đơn giản thế thôi à?
Thắng gật đầu phủ nhận, Chi tiếp:
-Vậy thì anh chưa hiểu nhiều về đàn bà. Tôi e thứ tình yêu mà anh dành cho Bình cần nên kiểm chứng lại.
-Cô rõ là muốn phá bĩnh chúng tôi.
-Không! Giọng Chi cay cú - Tôi đã từ bỏ anh rồi Thắng à!
Dường như Chi sắp khóc, nhưng Chi vẫn cố gượng cười, tôi đứng chuyên chú nhìn họ, mà chẳng hiểu nãy giờ họ đang diễn màn kịch gì, chịu không nỗi, tôi phải chen vào:
-Đủ rồi, em không muốn nghẹt thở vì những chuyện không đâu. Anh Thắng, chị ấy nói đúng đó.
-Đúng là đúng thế nào? Thắng chụp lấy vai tôi. - Bình, có cần thiết phải kiểm chứng lòng mình không?
-Cái này....điều này....Tôi phân vân.
-Thôi, tôi về! Diễm Chi chợt lên giọng - Bảo Bình, chúc sinh nhật vui vẻ.
-Chị không ở lại với chúng tôi sao?
Tôi hỏi, trong khi Thắng vò nát đầu chàng. Vò mái tóc tới rối nhùi, xấu xí, Chi nhìn Thắng không nhịn được phì cười:
-Không, tôi mà còn ở đây phút nào dám anh ta dễ nổi điên lắm. Bình, sự việc này anh Thắng không có lỗi, là tự ý tôi mò đến thôi.
Thắng trách:
-Cô quả biết chọn ngày để tới
-Tôi tới vì tò mò - Chi nói.
-Tò mò! Thắng lập lại
-Phải, tôi tò mò vì trong ngôi nhà anh hôm nay sao lại xuất hiện một cô gái đầm
-Cô nói gì? Mắt Thắng chợt cụp xuống, như cố tình lãng tránh ánh mắt Chi, anh chàng kèm theo chút bối rối.
-Anh không tin thì vào mà xem, cô ấy đã ngủ ở phòng anh, mà con ngủ rất say, tôi vào mà cô ấy cũng chẳng hay.
-Cô...
-Anh định bịt mồm tôi à?
-Cô...
Câu chuyện càng lúc càng rối tung rối mù, lời Diễm Chi càng làm tôi cay đắng. Tôi bắt đầu hơi hối hận khi đặt chân vào đây. Nhưng mọi việc dĩ lỡ...
Diễm Chi là một cô gái thẳng tính, nàng biết điều, nàng hiểu chuyện. Trước không khí ngột ngạt và khó thở này, việc nàng có ở lại, cục diện cũng không thay đổi. Tốt nhất nên rút lui, Chi dùng hai tay che đầu, rồi xông thẳng ra cửa. Bên ngoài, trời vẫn mưa rã rít, tôi nghe tiếng Chi vang vọng trong màn mưa:
-Bình, xin hãy thứ lỗi cho tôi, một vị khách vô duyên, không ai mời cũng tới...
Chi đi rồi, chỉ còn tôi và Thắng, tôi nhìn chàng trân trân, phần chàng chỉ biết cúi đầu, buổi sinh nhật cuối cùng lại hóa thành chuyện bi thương.
-Anh Thắng, yên lặng mãi không phải là phương pháp tốt!
-Anh hiểu!
-Thế sao anh còn yên lặng, chẳng lẽ anh không còn lời nào để nói với em.
-Anh nói, nói thế nào cho em hiểu, nói ra liệu em có cho anh giả dối không?
-Cái đó thì còn tùy...
Lời tôi nói, vô tình xây nên một khoảng cách khá xa. Không khí giờ chợt thêm căng thẳng, mưa mỗi lúc mỗi to, sóng gió bên trong cũng ầm ì từng đợt, tâm hồn tôi, đầu óc tôi lúc này sao hoàn toàn trống rỗng. Mím chặt môi, bất giác tôi nói lẫy:
-Tình cũ không rủ cũng về
Thắng chau mày:
-Sao em lại bảo vậy?
-Không đúng à? Tôi hét: Em đâu phải là con ngốc!
Dường như tôi đã mất trắng bình tĩnh, dường như Thắng cũng mất trắng nhận thức, bây giờ giữa chúng tôi chỉ có sự đối chọi. Thắng chụp lấy vai tôi lay mạnh, vừa lay chàng vừa quát:
-Anh cũng đâu thuộc người thích trững giỡn, tình cảm anh dành cho em là nghiêm túc.
-Nghiêm túc? tôi chua chát - Anh Thắng, vậy trong căn hộ độc thân này, ngoài em ra còn ai nữa không anh?
Thắng chới với, và tôi đã thật sự quên mất tế nhị, yêu một người thật là khổ sở, tôi quả thật hành động toàn do vô thức chi phối. Vô thức nói, vô thức cười, vô thức để cho lệ rơi, bước chân di chuyển cũng do sự vô thức. Tôi xông thẳng vào nhà, Thắng chạy theo! Tôi bay thẳng lên lầu, Thắng rượt theo! Tay tôi xoay nấm cửa từng phòng, Thắng không hề có ý ngăn cản, chàng chỉ bảo tôi xúc động quá mạnh, chàng không trách, dầu sao thì thế giới của chàng đã không còn yên tĩnh nữa, Thắng nói rất nhiều, tiếng được, tiếng mất, nhưng đại ý cuối cùng chàng mong tôi hãy làm chủ thế giới của chàng đi, nhưng xin đừng hủy hoại thế giới chàng.
-Trời, em nào có ý phá hủy thế giới của anh đâu? tôi gào lên thống khổ
-Hành động của em đã làm em mất điểm.
-Lúc này mà anh còn thời giờ đánh giá tôi nữa sao? Tôi tự ái dồn dập, quay lại nhìn chàng, lệ không ngừng chảy, bất lực tôi tựa người lên tường.
-Anh xin lỗi!
-Anh Thắng, tốt nhất anh nên kiểm chứng lại lòng anh.
-Anh đã chứng minh anh yêu em quá nhiều!
-Em hiểu, và...em chỉ muốn một hành động cụ thể!
-Anh...chẳng... biết... phải làm sao?
Thắng ấp úng, nếu như mọi lần chàng sẽ lập tức cúi xuống hôn tôi, nếu như mọi lần chàng sẽ nhẫn nại làm đủ mọi trò để tôi cười, nếu như mọi lần chàng sẽ bất chấp tất cả thể hiện ưu điểm mình trong mắt tôi. Nhưng bây giờ chàng như người trốn chạy, chàng không muốn tôi tìm hiểu thêm sự việc, chàng đã quắc mắt, giọng chàng thật quá quắt:
-Chẳng nhẽ tất cả đàn bà trên thế gian đều là sự phiền toái, rề rà.
-Anh bắt đầu hối hận khi quen biết "đàn bà" rồi phải không? tôi máy móc, đưa tay quẹt những giọt lệ dư thừa - Vậy, thì "xin lỗi"...
Tôi bặm môi, quay người bỏ chạy xuống lầu, Thắng đuổi theo.
-Anh sai, anh sai thật rồi...hãy quay lại đi Bình, hãy cho anh thêm cơ hội đi Bình...anh yêu em...anh rất yêu em...
Chân tôi vẫn không chịu ngừng, cứ chạy, chạy xuống các bậc thang, chạy ra phòng khách, tông hai lớp cửa ngoài, chạy, chạy, lời chàng cứ rót đều tai tôi
-Anh, em và cả người thứ ba kia sẽ ngồi lại nói chuyện, có được không Bình...? có được không Bình...? anh sẽ làm sáng tỏ vấn đề, mình đã đi qua gần cuối chặng đường tình, đừng ngu ngốc mà rẽ sang hướng khác Bình ơi!
Khi chân tôi vừa đặt chân ra hiên nhà, mưa vẫn còn rơi, cơn mưa quái quỷ vô duyên lạ, cơn mưa sao chẳng chịu ngừng khiến bước chân phải lúng túng, tay chàng đã níu được tay tôi. Nhìn cơn mưa mà lòng tôi hụt hẩng, ngước mắt buồn bã nói với chàng:
-Đây chỉ mới là thử thách đầu.
-Anh xin lỗi...!
Lại là câu "Xin lỗi!" tôi chán ngấy hai từ "Xin lỗi!", và tôi không muốn chàng lập lại hai từ ấy trong tương lai, nên bảo:
-Em muốn đối diện cùng cô ấy?
-Tốt thôi! Thắng gật gù
Chúng tôi trở lại phòng khách, chàng hỏi:
-Em có muốn dùng gì không?
Tôi lắc đầu, thiệt chẳng còn tâm trí, Thắng cười:
-Anh muốn em cắt bánh kem sinh nhật, và thổi nến.
Tôi lại lắc đầu, niềm vui bay ráo trọi, Thắng thở dài:
-Mọi sự chuẩn bị coi như hoài công
Tôi nhún vai, mắt lườm chàng, ngầm nói "Tất cả đều do anh". Thắng hiểu, chàng tự nhiên đốt thuốc, tự nhiên nhã khói, tôi nóng ruột:
-Anh không mời cô ấy xuống à?
-Không cần mời đâu! cô ấy đang cười trên nỗi thảm hại của anh
Chàng khẽ nhíu mày:
-Cô sao còn chưa ra, rình mò nghe lén chuyện người khác không phải là tánh tốt.
Trực giác làm tôi ngó lên, người con gái tóc nâu, đứng trên thành cầu thang ngó xuống. Cô gái trong bộ áo ngủ trắng toát, nhìn tôi bằng đôi mắt thật buồn, rồi cô nhoẻn miệng cười, môi cô chúm chím như hai cánh hồng e ấp. Nàng đẹp, đẹp vô cùng, nét đẹp tây phương nhẹ nhàng, thanh thoát. Nỗi buồn chợt tươi tắn, trước mắt tôi nàng giờ là thiên sứ!
-Lisa! cô đã tin rồi chứ? Thắng điềm đạm hỏi
Tôi nhận ra sự ngượng ngùng lẫn bối rối trong từng bước đi của Lisa, nàng gật đầu thất vọng, trả lời chàng bằng Pháp ngữ:
-...
Tôi không hiểu Lisa nói câu gì, chỉ nghe Thắng khổ sở giải thích:
-Cô ấy chỉ nói tiếng Việt khi nào cô ấy thích, ngoài ra suốt cả ngày đều dùng Pháp ngữ.
Lisa lại nói, thứ ngôn ngữ không thuộc về tôi, thứ ngôn ngữ hoàn toàn biệt lập, tôi chỉ có thể nhìn cử chỉ mà dò xét, nàng có vẻ thân thiện. Thắng cười:
-Cô ấy khen em dễ thương, cô ấy trách mình quá ngu xuẩn.
Thắng hiển nhiên trở thành thông dịch viên bất đắc dĩ. Tôi mạnh dạng bắt lấy tay Lisa, Lisa bỗng ôm tôi thân thiết, nàng xổ một tràng dài Pháp ngữ. Thắng thở phào:
-Cô ấy bảo sẽ không còn cố chấp, đáng lẽ phải nhận ra từ sớm, tình yêu đúng nghĩa thì không miễn cưỡng, xin lỗi vì sự hiện diện hôm nay.
Lisa nói lời nào cũng đều chân tình, sự chân tình biểu lộ qua từng câu Thắng dịch. Tôi đã hết bực mình, nhưng không có nghĩa nguôi đi giận hờn.
Tôi cũng xã giao vài câu với Lisa, sự bất đồng ngôn ngữ khiến tôi không tiện nói nhiều. Chúng tôi ngồi trên thảm nhung, chúng tôi cùng thưởng thức Champage. Lisa muốn cùng mừng sinh nhật tôi, nàng yêu cầu tôi khấn nguyện, nàng mong tôi có thể xem nàng như bạn, hầu như suốt buổi tối nàng đều làm chủ tình hình.
Lisa cắt bánh kem giúp tôi, nàng rất tiếc không kịp chuẩn bị quà nào cho tôi, tôi không mấy quan tâm chuyện quà cáp, nhưng Lisa vẫn nằng nặc phải có thứ gì đáp lễ. Sợi dây chuyền ngọc trai nàng đeo trên cổ được tháo xuống, sợi dây chuyền lóng lánh, sợi dây chuyền nàng bảo nàng rất quý, sợi dây chuyền ngày xưa ngừơi yêu nàng tặng cho, tôi để ý thấy Thắng dịch thật miễn cữơng đoạn đối thoại này, dường như chàng còn muốn né tránh. Khi Lisa có ý định đeo sợi dây chuyền vào cổ tôi, Thắng có vẻ kém vui, bất giác tôi giả thuyết không chừng sợi dây chuyền ngọc trai kia là do Thắng tặng Lisa, cảm giác ghen tị làm tôi hơi khó chịu, tôi vội cỡi ngay sợi dây chuyền ra, tôi thẳng thừng từ chối:
-Lisa cảm ơn chị, tôi không thể nhận kỷ niệm của chị, tôi không thể...!
Lisa chợt thay đổi sắc mặt, nàng máy móc nhận lại sợi dây chuyền, nàng lắc đầu liên tiếp, nàng thở dài liên tục, nàng bưng mặt, giọng nói vỡ òa ra thành từng tiếng nức, nàng nghẹn ngào, nàng có nói một vài câu, nhưng Thắng không buồn giải nghĩa, tôi cũng chả buồn hỏi, nàng mang tới nhiều thương cảm, sợi dây chuyền vô can bị nàng ném đi xa, nàng thay đổi tánh tình mau chóng, chỉ ít phút sau nàng lại có thể cười vui, thiên sứ đầy giả tạo.
Tôi bất giác rùng mình, trông khi Lisa ngồi bó gối, dấu khuôn mặt mình trên làn áo ngủ, chiếc áo trắng mỏng mảnh, để lộ nhiều đường cong trên thân thể, nếu nhận xét kỷ càng, Lisa vẫn đầy lực hấp dẫn. Không gian giờ trùng xuống, chỉ có hơi thở là vẫn nặng nề.
Thắng đem đàn ra khảy, trước tiên là so dây, sau nắn phím, chàng bắt đầu dạo nhạc, tiếng đàn trong vắt, giọt đàn rơi từng nốt trầm, nốt bỗng. Tôi nhận ra đây không phải bài "Niệm Khúc Cuối", bài chàng khảy là bài "Thà Như Giọt Mưa". Tiếng đàn đầy huyễn hoặc, tiếng đàn như có sức mạnh truyền tải tâm tư, tiếng đàn làm Lisa ngơ ngẩn.
Nàng đột nhiên ngẩng cao đầu, ánh mắt say đắm đến độ nồng nàn, Lisa vụt đứng dậy, nhẹ nhàng hơn cơn gió nàng đã ở cạnh Thắng. Tiếng đàn buồn héo hắt, mưa ngoài trời ráo hoảnh, mưa trong lòng nặng hạt, giấc ngủ cô miên làm chạnh lòng ngừơi lữ khứ, tiếng đàn vẫn rơi đều, như khơi, như gợi, như hoài niệm một sự mất mát, đổ vỡ, tiếng đàn hòa lẫn tiếng ca, giọng Lisa thật hiền, giọng Lisa tha thiết, u hoài, đầy bi thương, tôi bất ngờ khi Lisa chịu khó hát bằng tiếng Việt, giọng lơ lớ, phát âm cũng chuẩn.
"Thà như giọt mưa vỡ trên tựơng đá
Thà như giọt mưa khô trên tựơng đá
Thà như mưa gió đến ôm tựơng đá
Có còn hơn không? có còn hơn không?
...
Thà như giọt mưa vỡ trên mặt Duyên
Thà như giọt mưa khô trên mặt Duyên
Để ta nghe thoáng tiếng mưa vội đến
Những giọt run run ướt ngọn lông măng
Khiến người trăm năm đau khổ ăn năn
Khiến người tên Duyên đau khổ muôn niên"
Bài hát đựơc lập đi lập lại nhiều lần, âm hửơng khiến ngừơi nghe phải bùi ngùi, trước mắt tôi khung cảnh sao mà trữ tình quá "anh đánh đàn, em làm ca sĩ nghe cũng buồn lâm ly" tôi liên tửơng họ mới đúng thật cặp tình nhân, và mình đúng thật con nhỏ khờ, thừa thãi, thiếu duyên, tôi khóc vì tủi thân, tôi khóc vì không thể cầm đựơc nước mắt. Tiếng đàn vẫn xoáy vào óc, giọng ca vẫn làm buốt tim. "Păng" dây đàn đột ngột đứt, tôi nhìn Thắng hốt hoảng
-Điềm gỡ! Tôi khẽ kêu
Thắng buông đàn, chàng tới trước trực diện tôi:
-Cây đàn đã đến lúc cần thay dây, em đừng mê tín quá!
-Không! Tôi cãi - rõ ràng đây điềm gỡ
-Đừng vậy chớ Bình, có lẽ em mệt mỏi rồi
Chàng vòng tay ôm lấy cổ tôi:
-Anh đưa em về nhé!
Vâng, tôi giờ như chim rã cánh, tới lúc tôi cần phải bay về tổ ấm. Buổi sinh nhật không mấy hài lòng, buổi sinh nhật đầy sóng gió, tôi giờ thật mệt mỏi, khẽ liếc Lisa nàng trìu mến nhìn tôi, rồi lại nói một câu pháp ngữ:
-Chị ấy nói gì thế anh?
-Cô ấy bảo muốn đi ngắm Sài Gòn về đêm
Chuyện Đời Tôi Chuyện Đời Tôi - Trường Phi Bảo