Love is like a glass door… sometimes you don’t see it, and it smacks you right in your face.

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1126 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 25 -
iệc khiêu vũ được tổ chức ở nhà họ Dương. Ngôi nhà ba tầng nằm ở quận Phú Nhuận, vẻ ngoài ngôi nhà khang trang, dài như hình hộp chữ nhật, mỗi một tầng đều có bồn hoa nhỏ, trong bồn trồng hoa nhiều loại, nhiều sắc, sặc sở và rạng rỡ. Ngôi nhà từ cửa cái, cửa sổ tới lang cang...đều làm bằng inox
Anh Trương (người yêu của chị Trang) chở cả chị lẫn tôi, dọc đường cứ hễ chổ nào thấy bóng dáng bồ câu (công an) là mỗi lần cực khổ thân tôi phải cuốc bộ một khoảng đường ngắn, chị Dung thì được em trai đưa đến. Chúng tôi tới sớm hơn dự định nữa giờ, bởi chị Trang bảo cần phải dành thời gian dậm lại tí phấn, thoa thêm tí son. Mọi lần tôi đơn giản lắm, vậy mà sau khi qua tay chị Trang tôi trở nên loè loẹt, hơi già dặn mất hết phong cách.
Tôi vận chiếc Robe màu hồng phấn, mái tóc giả uốn quăn thả dai từng lọn, lông mi được đánh cong như búp bê...xịt tí nước hoa và đeo thêm vòng cổ làm bằng ngọc trai giả, tôi chẳng khác nào cô gái xí xọn, đỏng đảnh ưa điệu đàng. Mặc cho tôi phản đối, khó chịu, chị Trang vẫn ương bướng quyết biến đổi tôi thành mẫu người lộng lẫy trong dạ tiệc. Tôi nhăn mặt, cười nụ cười đau khổ:
-Con nhỏ trong gương sao mà diêm dúa thế
-Chị không thấy, chỉ thấy trong gương một nàng công chúa rất xinh
Chị Trang mặt tươi rói ngắm nghía tôi như ngắm phải tác phẩm nghệ thuật do bàn tay mình tạo ra. Khắp con người tôi từ tóc tai, quần áo, phục sức hầu như đều vay mượn. Hết nhìn mình lại quay sang nhìn chị, tôi thắc mắc vô cùng, một công nhân quèn thì làm sao có thể sắm mấy thứ xa xỉ đắt đỏ này được chớ. Đoán được suy nghĩ tôi, chị Trang thểu não lắc đầu:
-Tất cả những cái chị có, từ vật dụng tới tiền bạc đều là của anh Trương cho chị đấy!
-Vậy lương tháng chị dùng vào việc gì?
-Gởi hết cho ba mẹ ở quê
-Woa - tôi buộc miệng- chị chắc hẳn hạnh phúc nhỉ!
-"Hạnh phúc" mắt chị Trang chợt tối sầm- không đâu em, chị chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc!
Nói rồi chị quay mặt vào gương, kẻ lông mi, chân mày, chị tảng lờ mọi câu hỏi của tôi. Anh Trương tới, chúng tôi khởi hành và hiện giờ cả ba đang yên vị trước đôi cánh cổng to màu xanh lục, đứng tần ngần ít phút thì chị Dung chờ tới, chị hồ hởi bảo thằng em canh giờ tới đón chị, tôi thoáng cười vu vơ.
Đón chúng tôi là một người phụ nữ xinh đẹp, chị ta trong bộ đầm nhung đen hở rộng cả cổ, lộ đôi vai, làn da trắng nỏn thật nổi bật trên màu áo. Sau vài câu xã giao chị dẫn cả bọn vào bên trong. Bên trong rộng rãi, sạch thoáng, có cây kiểng, có hồ cá...tai tôi nghe được loáng thoáng vài tiếng cười, tiếng nói, cả tiếng nhạc sập sình ở dưới chân. Ồ trước mắt tôi hiện ra một cầu thang bằng xi măng dẫn xuống tầng hầm, hai bên tường treo đèn chớp tắt, chân tôi chắc không quen mang phải giày cao gót, nên vụng về bước trong căng thẳng, tôi sợ chỉ cần một va chạm xíu xiu cũng sẽ làm tôi khốn đốn
Khi đặt chân tới nấc thang cuối cùng, không khí, cảnh sắc, cách bày trí khiến tôi hơi choáng, cộng thêm bao ánh nhìn hiếu kỳ như mũi giáo nhọn chỉa vào tôi làm tôi bị khớp
-Các chàng đã bị em hớp hồn rồi
Chị Trang rũ rĩ bên tai tôi làm tôi đỏ cả mặt, chị Dung thân mật hơn nhập vào đám đông một cách đáng nể, cặp kính cận chị đã tháo bỏ thay vào là kính sát tròng, nụ cười chẳng chút giả tạo, nhưng ánh mắt thì luôn cảnh giác, trong tổ chuẩn bị chị được xem là người kỷ tính nhất. Mãi chú ý chị Dung mà chị Trang, anh Trương biến đằng nào tôi cũng chả hay, tôi nhìn quanh quất tìm kiếm, chỉ bắt gặp toàn người xa lạ, chừng khoảng hơn hai chục người là cao, con trai nhiều hơn con gái, mấy cô thì đủ mọi sắc áo, đủ mùi nước hoa, mấy anh mỗi người một kiểu, có kẻ thắt cravate trịnh trọng, có chàng chỉ quần jear, áo chemise, hoặc áo pull quần tây, cơ hồ đều lớn tuổi, lớn hơn tôi là cái chắc, có điều ai nấy cũng trẻ trung
Tôi đảo mắt tìm kiếm khắp lượt, khung cảnh xung quanh thật lạ lẫm. Đêm nay chốn này dành riêng cho tuổi trẻ, đêm nay không phải là đêm của nỗi buồn. Tôi bâng khuâng đứng giữa sự khuấy động của âm nhạc, mãi hồi lâu chị Trang đột nhiên xuất hiện cùng chị Dung, không đợi tôi phản ứng, hai chỉ đã kéo giựt tay tôi lại đằng chiếc bàn dài, máy móc ngồi xuống ghế salon, tôi thấy trên bàn có vài anh chàng bảnh choẹ ngồi rãi rác giáp vòng, chị Trang giới thiệu từng người với tôi, bọn họ nhìn tôi không quá trìu mến, cái nhìn bọn họ đầy tâm trạng khó hiểu, ngay cả lúc bọn họ nói gì tôi nghe cũng chẳng rỏ, có lẽ do nhạc quá ồn. Tôi đành gật đầu lấy lệ, đành cười lấy lệ, đành "vâng, dạ" cho có lệ
Rồi bọn họ rũ tôi ra sàn nhảy, tôi lắc đầu từ chối, tôi thu mình ngồi một góc xem bọn họ nhảy, những vũ điệu cuồng nhiệt, những bước nhảy loạn xà ngầu, tiếng gào tiếng thét tạo thêm sự kích thích cho bản thân.
-Xin lỗi, tôi có thể ngồi đây được chăng? - Giọng một người đàn ông kêu to
-Anh cứ tự nhiên- tôi ơ thờ đáp
Anh ta chọn chỗ ngồi đối diện tôi, tôi thì mãi phóng tầm mắt ra xa, tầm mắt lại chỉ thu về những hình ảnh mập mờ hư ảo, nhập nhoạng không rõ nét. Tôi bị cận khá nặng. Đáng lý tôi vẫn mang gọng kính như mọi ngày, chỉ tại chị Trang bảo nó không hợp cho bộ cánh lẫn cách trang điểm, đeo kính giống y bà cụ non.Tôi đành phải bỏ ở nhà. Báo hại giờ không nhìn rõ phương hướng, không nhìn rõ ai là ai, trước mắt chỉ có sự quay cuồng thác loạn
Đèn đốm "phụt" một cái tắt hết, nhạc chợt ngừng, trên sân khấu chỉ duy nhất chiếc đèn pha còn soi tỏa, lục tục mọi người kéo về chổ ngồi, chiếc bàn dài tuyệt nhiên hết chổ trống. Cocktail, rượu vang đỏ, bia Heineken... được chị có nick "Vẽ đẹp bí ẩn" mang ra (ở đây mọi người xưng hô bằng nick name thay vì tên thiệt). Trên sân khấu MC "Bô lô ba la" tuyên bố lý do cuộc gặp gỡ, anh chàng có chất giọng hài hước, cách giới thiệu ưa pha trò dễ làm vỡ tiếng cười, nụ cười lại là chứng bệnh dễ truyền nhiễm, thoáng cái cả khu tầng hầm đầy ắp mùa xuân
-... Cuối cùng "Bô lô bô la" tôi xin trịnh trọng mời vị mạnh thường quân, nhà tài trợ chính của chương trình giao lưu, chị đã cho chúng ta mượn một nơi chốn lý tưởng để bắt nhịp câu thân mật, với mong muốn những người độc thân sớm nên giai ngẫu, người có tình sẽ gặp người có tình, người hữu duyên ắt sẽ năng tương ngộ. Tôi xin mời á hậu Dương Minh Nghi người phụ nữ quyến rũ nhất đêm nay có đôi lời thân ái
Tiếng vỗ tay nổ lốp bốp, giòn giã. Người đàn bà tóc búi cáo, trong bộ đầm nhung đen, bước từng bước kiêu sa, quý phái lên sân khấu, giọng chị hơi xúc động
-Dương Nghi mến chào hết thảy anh chị em "hội độc thân online" sự hiện diện của các bạn đêm nay là niềm vui to lớn nhất, sau ba trăm sáu mươi lăm ngày xa cách. Ba năm trời, ba lần hội họp, kẻ thành gia thất, người bước phong trần giờ gặp lại nhau tay bắt mặt mừng, vẫn thân thiết một nhà quả là vạn phúc. Đêm nay không say không về, đêm nay tình yêu sẽ là ngọn lửa bập bùng sưởi ấm những tâm hồn đơn điệu, đêm nay các bạn nên phong cho mình cái quyền được vui và chỉ vui, sự đời ta gác lại...đồng ý với Nghi không nào?
Tiếng vỗ tay rần rần, á hậu Dương Minh Nghi rời sân khấu, chị đến nâng cốc cùng mọi người, mọi người lại nhiệt thành với bầu không khí tuổi trẻ, chỉ riêng tôi mơ màng, tĩnh lặng, hai tay giữ chặt chiếc cốc thủy tinh, những câu chuyện linh tinh, vụn vặt, chắp vá được mọi người hồ hởi bàn tán, nhạc khiêu vũ vang lên nhẹ nhàng. Tiết mục văn nghệ, song tấu, đơn tấu, hợp tấu diễn ra với nhiều khuôn mặt nghiệp dư trong ngành ca hát. Bài hát "Donna" được trình bày bởi anh chàng "Masumi" thật trữ tình êm dịu, tràn trề tình cảm khiến mọi người háo hức dìu nhau ra sàn nhảy, chị Trang cặp với anh Trương, chỉ khổ cho chị Dung bị anh chàng "Mì ăn liền" mời mọc, anh chàng với thân hình sồ sệ, bậm trợn trong phát khiếp. Mọi người đi hết rồi, giờ chỉ mình tôi ngồi đây, một con bé tội nghiệp bị bỏ rơi. Tôi thoáng cười, nhưng nụ cười chợt tắt nhanh bởi ngoài tôi ra vẫn còn có kẻ tội nghiệp bị bỏ rơi hững hờ, không ai khác hơn ngoài anh chàng đối diện, anh ta ngồi trầm tư, môi khẽ hát theo tiếng nhạc, tiếng nhạc không ồn ào như lúc ban đầu, mà trong trẽo, diu mát như gió thoảng mặt hồ.
"Em theo mây bay quên cuộc đời
Đời đầy nghĩa thương đau
Mây đưa em bay đi tím trời
Và nơi đó em không nhớ tôi
Em ơi em ơi em người yêu dấu
Sao em yêu vội sớm ra đi
Em ơi em ơi em người yêu dấu
Đau lòng thay phút giây rã rời"
Tôi bất giác ngẩng đầu lên, hai tia nhìn chợt quét qua nhau, người đàn ông trước mặt thật gần, thật thân quen, dường như chúng tôi đã từng gặp gỡ, như đọc được suy nghĩ trong đầu tôi, anh cười thật tự nhiên, động tác tay chân mô tả cho lời nói cũng thật tự nhiên trong khi tôi mất hết tự nhiên và trở nên rụt rè
-Từ buổi xe tôi vô tình quẹt phải cô, lòng tôi cứ bứt rứt mãi, tôi cứ mong lại thêm lần gặp cô, tôi không hiểu sao mình lại có ý nghĩ kỳ cục ấy, thôi thì đành tùy duyên, mà quả thật đúng là có duyên, tôi..tôi rất tin vào duyên phận, không biết chừng sẽ mở ra giai thoại mới, tôi...tôi có thể hân hạnh được làm bạn nhảy của cô đêm nay không?
Giờ thì tôi hoàn toàn nhớ ra mọi chuyện, anh chàng mang kính đen đây mà! anh chàng tốt bụng không nở mắng tôi khi tôi đi sai luật giao thông, anh chàng đã đỡ tôi dậy và lo lắng khi thấy người tôi trầy xước rướm máu. Tôi hớp một ngụm pepsi, không biết nên nói lời nào cho phải phép, anh chàng đã tiếp bằng loạt câu hỏi ngắn:
-Cô là thành viên mới của hội à? Cô tham gia diễn đàn lâu chưa? Nick name cô trong ấy là gì? Tôi cập nhật diễn đàn hằng ngày thấy có nhiều người mới, nhưng không biết nick nào là của cô?Cô tên chi...???
Tôi thừ người, đôi mày chau lại rồi giãn ra:
-Anh hỏi gì lắm thế Tony?
Tony - Tên trong nick name của chàng, chàng không đồng ý cách xưng hô thế này nên vội phản bát:
-Tôi Tên Thắng, tên đầy đủ Nguyễn Văn Thắng, tôi sẽ rất...rất vui nếu được nghe từ đôi môi cô gọi đúng tên tôi
Tới tận giờ tôi mới rõ tên anh, tôi gật gù, chuyên chú nhìn khuôn mặt đang ngẩng ra, tôi thấy đôi mắt chàng có những tia nhìn hiền hòa, tôi đọc được sự ngây ngô chờ đợi. Vâng, chàng đang chờ đợi câu trả lời ở tôi, có lẻ tôi là người vô tâm nên không cảm nhận được trong đầu chàng thế kỷ từng giây từng phút trôi qua thật nặng nề.
-Cô có thể cho tôi biết về cô, tôi chỉ cần biết một điều thôi, tôi có thể hân hạnh được biết tên cô không?
Thái độ chàng thành khẩn, thái độ tôi ơ hờ, ơ hờ vì mình bị lạc lõng, ơ hờ vì không gian xa lạ, tuyệt đối với chàng tôi cảm thấy vui vui, ơ hờ chỉ là hình thức ngụy trang, đúng hơn tôi đang tự khắt khe với mình, đúng hơn là tôi dè dặt, thoáng chốc tôi lại nhớ về Ninh Tuấn, phải chi Ninh Tuấn đang ngồi trước mặt? phải chi Ninh Tuấn lần đầu quen biết? nhưng Ninh Tuấn tôi chỉ có được trong thế giới ảo, thật buồn!
-Tôi tên Bảo Bình! - tôi chậm rãi nói - Tôi chẳng thành viên trong hội, tôi đơn thuần chỉ là một người khách không mời.
Mắt chàng chợt loé sáng, miệng không ngừng lẫm bẩm:
-Bảo Bình, Bảo Bình, cuối cùng tôi đã biết tên cô. Bảo Bình, Bảo Bình tên hay thật. Tại sao tới giờ phút này Bảo Bình cô mới tới trong cuộc đời tôi?
Tôi nhìn Thắng lạ lùng:
-Một danh xưng trần tục cũng làm anh lưu tâm đến thế sao?
Văn Thắng thành thật thú nhận:
-Tôi đã nghe biết bao nhiêu danh xưng trần tục, nhưng kỳ thật chưa có một danh xưng nào làm tôi mãi mai xúc động
Rồi Thắng bật dậy như lò xo, bước hai bước tới bên tôi, Một tay dang thằng, một tay xếp lại đặt sau lưng, rất trịnh trọng, chàng mời:
-Bình, để đánh dấu cuộc hội ngộ, tôi mời cô khiêu vũ
Chàng có vẽ phấn khởi, trong khi tôi ái ngại:
-Không, xin lỗi tôi chưa từng biết gì về khiêu vũ
-Bình yên tâm, tôi sẽ dìu Bình đi theo tiếng nhạc. Bình, khiêu vũ giống như cách tự thả lõng cơ thể, thả lỏng lòng mình, mọi áp lực cuộc sống sẽ tan biến, trong tâm hồn chỉ còn khúc nhạc bình yên
-Anh nói cứ như một vũ sư ấy- tôi cười khô khan, chân vô thức bước theo chàng.
Nhạc nền thay đổi, điệu Tango nhường cho điệu Valse. Valse nhịp điệu thật nhẹ nhàng, tình tứ. Tôi một tay đặt trên vai chàng, một tay chàng giữ chặt eo tôi, chàng đứng thật sát người tôi, hơi thở chàng phả nóng khắp mặt tôi, chàng đếm nhịp cho đôi chân nhận thức, lúc nào tiến và lúc nào cần phải lùi, chàng thì rất bài bản, chỉ tội chân tôi luống cuống không nắm bắt được cách thức cơ bản của từng bước nhảy, thành thử từng bước nhảy cứ thi nhau nhảy trên mũi giày chàng, chàng đau nhưng vẫn cười thật tươi
-Bình, cô vẫn còn đi học chứ?
-Rất tiếc, tôi không còn diễm phúc được tới trường nữa, tôi học rất dốt!
-Vậy không học cô hiện làm gì?
-Công Nhân!
-Công Nhân! chàng không tin, hỏi lại - Bình, cô nói thật hay nói đùa
-Đùa cũng có giới hạn, tôi không phải với ai cũng đều nói đùa, với tôi đùa còn tùy vào trường hợp để đùa
-Bình nói chuyện hoa mỹ quá!
Tôi tảng lờ chàng, còn chàng chẳng bao giờ để khoảng trống có dịp cho sự im lặng chen vào, nên vẫn cười, vẫn nói, vẫn hỏi:
-Bình, có thường xuyên đi chơi cùng bạn bè không, dã ngoại, picnic...? hoặc hẹn hò cùng một ai đó? tôi nghĩ cô hẳn có rất nhiều anh chàng muốn làm đuôi
-Tôi bạn bè không nhiều, tôi vô duyên nên chẳng có cái đuôi nào đeo bám, hẹn hò chưa từng hẹn hò, dã ngoại thỉnh thoảng có, nhưng hiếm hoi lắm mới được dịp
-Bình, thế cô đã từng yêu và đặt niềm tin vào một ai chưa?
-Điều này...!
Tôi trừng mắt với chàng, hơi có chút khó chịu. Con người sống nhất định phải cần tình yêu hay sao? Bình ơi sao mi vẫn cứ phải đối diện với đề tài này! Tình yêu trong mi đã chết rồi, tình yêu vốn không có diểm dừng, tình yêu đầy mâu thuẩn, ngộ nhận, nhầm lẫn, lừa dối, phản bội, rốt cuộc tình yêu chỉ là sự thương đau.
-Tôi van anh đừng nhắc về tình yêu với tui. Tình yêu tôi chưa hề biết tới, tôi không có phần phước được biết tới, và tôi không bao giờ còn tha thiết chạm tới
Nhạc luân chuyển liên tục, lần này sôi động hơn. Vũ điệu Mambo náo nhiệt, Cha cha cha vui nhộn...mọi người bắt đầu giựt hết cỡ, la hét hết sức, Thắng nói gì tôi không còn nghe rõ nữa, đầu nhức như búa bổ, tôi rời khỏi tay chàng, loạng choạng tìm về chổ ngồi, Thắng vẫn bám theo sau. Vẫn ngồi xuống cạnh, tôi lơ đễnh nhìn đồng hồ đeo tay qua ánh sáng chớp tắt của hỏa châu trên trần, cả trên sân khấu và ở ghế ngồi. 10 giờ hơn, thời gian trôi nhanh, thời gian chẳng hề biết đợi chờ ai, tôi cảm thấy hơi mệt, dĩ nhiên tôi rất muốn ra về. Chị Trang, Dung chắc giờ vẫn còn hăng say với cuộc vui, chắc họ đã quên mất tôi. Tôi đứng dậy, Thắng cũng đứng dậy theo, tôi lườm chàng
-Anh đâu phải là chiếc bóng, đừng nên bắt chước tôi thái quá
Văn Thắng đưa tay sờ ót, mặt buồn rười rượi, tôi tiếp
-Tôi phải đón xe về, chút nữa nếu có hai chị nào tới hỏi tui, anh chuyển lời giúp nha
-Sao cô về sớm thế?
-Giờ này mà anh cho là sớm, anh có biết một đứa con gai đàng hoàng thì không nên đi chơi quá khuya
-Nhưng...có thể vì tôi cô nán lại chút xíu không?
-Để làm gì?
-Tôi thừa nhận tình yêu không phải giấc mộng đẹp, nhưng tình yêu biết lắng nghe, biết hy vọng, yêu một người đâu nhất thiết phải bên nhau trọn đời, bên nhau mãi mãi, mà yêu là hy sinh, là mong mõi, là thầm cầu chúc hạnh phúc tới thật nhiều cho người mình yêu. Bình, cô hiện mất đi tự tin trong tình yêu, tôi muốn cho cô âm thanh của tình yêu, một tình yêu đã chết nhưng vẫn không ngừng hy vọng
Lời chàng càng lúc càng khó hiểu, nhưng lời chàng hoàn toàn thuyết phục được tôi, tôi ngẩn ra, rồi lại dợm bước, định đi Thắng lại giữ chặt tay níu tôi lại, tôi nổi nóng:
-Anh làm trò gì vậy, buông tay tôi ra mau
-Tôi không thể?
-Tại sao? - Giọng tôi sắc lạnh
-Tại vì tôi mến cô!
"Mến" tôi cười, nụ cười mai mĩa. Vừa lúc nhạc chợt ngừng, mọi người mồ hôi nhễ nhại, mệt ứ hự đổ về chỗ ngồi, chỉ có Thắng như sợ tôi bỏ trốn, nắm thật chắc cườm tay, chàng kéo tôi lên thẳng sân khấu trước bao con mắt ngạc nhiên pha lẫn tò mò, tôi xấu hổ quay mặt sang hướng khác, cố vùng thoát khỏi tay chàng, cánh tay chàng đầy lực, gắn chặt như gọng kềm xiết chặt tôi, chàng bắt tôi ngồi giữa sân khấu, ở một góc sân khấu cây gui ta được chàng tìm thấy, nhanh nhẹn chàng bắt lấy. Vài tiếng xì xào bên dưới làm tôi ngượng ngịu, nhưng Thắng bỏ mặc tất cả, chàng bắt đầu dạo đàn, so dây, chàng giờ như một nghệ sĩ mà cung bậc tình cảm lại thăng trầm theo nốt nhạc. Gương mặt trầm ngâm, đôi mắt đăm chiêu, giọng chàng mưa rơi, u buồn mà tha thiết. Bản "Niệm khúc cuối" truyền cảm đến từng hơi thở, tâm hồn tôi bỗng dưng mà nhẹ nhỏm, thanh thoát.
"Dù cho mưa tôi xin đưa em đến cuối cuộc đời
Dù cho mây hay cho bảo tố có kéo qua đây
Dù có gió, có gió lạnh đầy
Có tuyết bùn lầy, có lá buồn đầy
Dù sao, dù sao đi nữa tôi cũng yêu em
Giây phút chàng hát, thời gian ngưng đọng, tôi hoàn toàn xúc động. Giây phúc chàng hát triệu tế bào yên nghe, tôi hoàn toàn mê mẩn, mọi đau khổ, bi lụy tiêu tan theo cảm xúc
"Rồi mai cho em thêm ấm áp cuộc đời
Tìm nhau, cho nhau giá nát, giá nát tim đau
Vòng đôi tay ôm muôn tù đày
Tóc rối bạc màu, vết dấu tình sầu
Nhìn em, nhìn em giây phút muốn nói yêu em..."
Quả thật chàng đang nhìn tôi, trái tim run lên bần bật, khi ánh nhìn chàng rơi khắp người tôi, dán chặt vào tôi. Âm thanh tình yêu chàng nói chính là âm thanh này à, tôi cảm giác môi mình tê dại, tôi nghĩ mình phải tìm cách gì đó chống trả lại thứ âm thanh huyễn hoặc này, vô thức tui dùng tay bịt chặt hai tai, vô thức tôi cởi cả đôi giày cao gót mà chạy xuống sân khấu, vô thức thoát ra ngoài tầng hầm. Thế mà tôi nào đâu đã được yên, tiếng hát vẫn đuổi theo, bao ánh nhìn lạ hoắc vẫn dõi theo, bước chân tôi vấp phải viên đá cuội, suýt té.
"Xin cho anh, anh như cơn ngủ
Ru em, ru em vào mộng
Đưa em vào đời
Một thời yêu đương
Cho anh xin, xin em gối mộng
Cho anh ôm em, ôm em vào lòng
Xin cho một lần,
Cho đêm mặn nồng,
Ta yêu nhau vợ chồng"
Chuyện Đời Tôi Chuyện Đời Tôi - Trường Phi Bảo