No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1126 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 20 -
ôi cuối cùng rồi cũng đi tới cảnh giới của tình yêu. Tôi đã biết mơ, biết mộng, biết nhớ nhung, những thứ tôi biết ấy ngày trước và bây giờ cũng rất tầm thường. Có khác chăng giờ giở chứng sinh ra bệnh Tương Tư. Làm sao lại có thể như thế được, uống bao nhiêu thuốc điều nôn ra hết, vậy mà tập trung nghiền ngẫm một bài thơ lại dễ chịu hơn nhiều. Thơ tôi viết cũng có hồn hơn trước, cũng tâm trạng hơn trước, nhưng giống như mọi nghịch lý bất thường, thơ tôi giờ không tài nào rứt ra khỏi chiếc bóng Ninh Tuấn. Dường như sự đi tới yêu đương chân thật đều do Tuấn tạo nên.
Thế là tôi ốm, tôi đau, sự sống dường như bị tắt nghẽn, những lúc nằm trên giường bệnh, thần thái tôi cô đơn lắm, trống trãi lắm, những lúc đó cái tên đầu tiên tôi mơ màng nhắc tới không ai khác ngoài Ninh Tuấn. Tôi hận mình sao không thể quên được chàng, quên cái thế giới ảo vô tri, vô giác, mà cỡi mở lòng mình trước bao tấm chân tình thực tại. Mẹ tôi phải nghĩ đi phụ bán vài hôm mà chăm sóc, thuốc than tôi. Nhưng sao chiếc bóng Ninh Tuấn vẫn cứ đè nặng quả tim đang bốc cháy tình yêu trong tôi. Đôi lần tôi hoài nghi với chính mình. Không biết tôi yêu chàng thực tình, hay chẳng qua chàng chỉ là cơn lốc khiến tôi xay sẫm, hoặc giả là một thứ cảm xúc mới mẻ để thơ tôi trưởng thành
Hằng ngày cố chóng chọi với bệnh tật tôi đã mệt mỏi, giờ chống chọi thêm nỗi nhớ tôi gần như kiệt sức. Ninh Tuấn ơi, anh hiện giờ ở phương nào? anh đang làm gì? em muốn gặp anh? Em không bỏ trốn anh nữa? em không muốn nhượng anh cho người khác? em cần anh? em cần anh...?
Tôi cứ lãm nhãm, mê man, cứ thét, cứ gào trong vô thức, mà Ninh Tuấn thì xa mịt mù. Người cần gặp không được gặp, kẻ chẳng trông mong sao cứ xuất hiện hoài. Hàn My như ngọn gió mùa thu, như cánh bướm mùa xuân, như giọt mưa mùa hạ lỡn vỡn tới thăm tôi. Mọi tin tức trên diễn đàn, mọi tâm tư tình cảm của Ninh Tuấn đều do Hàn My mang lại. Hàn My hễ gặp tôi thì y như rằng một tiếng cũng Ninh Tuấn, hai tiếng cũng Ninh Tuấn, tôi nghe thật choáng tai, cái cung cách vô tư, cái nụ cười hồn hậu, vậy mà tôi có cảm giác đó là những nhát dao chí tử. Tôi quá hoảng loạn giờ càng thêm hoang mang,kỳ thi tốt nghiệp đã cận kề, đầu óc thì lơ tơ mơ, các bài giảng dạy của thầy cô bị sự thẫn thờ nơi tôi quên lãng
Hàn My lại tới thăm, tôi lại phải gượng gạo tiếp chuyện, lạ lùng là lần này nàng nghiêm túc hơn những lần thong dong trước
-Đã đến lúc chị không được u mê nữa - giọng nàng mạnh mẽ, quyết đoán- chị không nên tự làm khổ mình, chị còn tương lai phía trước- nàng mở chiếc cặp da đi học, lôi ra mọi thứ, tôi nhìn thấy, vài quyển bài tập toán, một xấp bài văn mẫu, một số đề cương sinh, sử, địa, tất cả các môn đều đầy đủ, duy môn hoá không có nằm trong thi cử nên nàng không mang theo
Tôi kinh hoảng thét lên:
-Cô định giết tôi à? tôi ôm đầu bứt tóc- cô biết rằng tôi không thể nhồi nhét hết ngần ấy thứ, tinh thần tôi không cho phép tôi làm một việc mà mình thật không thoải mái
Hàn My cười tin tưởng:
-Chị sẽ làm được tất cả, mà còn làm tốt nữa kìa. Ý chí của chị đâu? đã tới lúc chị cần đặt cược vào ý chí. Bài nào khó quá em sẽ giảng, chị không hiểu chỗ nào em sẽ chỉ, muốn mở được cánh cửa tương lai, chỉ có học hỏi là chìa khóa tốt nhất.
Tôi bối rối, Hàn My càng cứng cõi:
-Chị có thời gian cho nhiều phút thi hứng, cho tình yêu lầm lạc, cho nông nổi, ngông cuồng...sao chị chẳng dành thời gian giải bài toán đố, nhẩm một phép tính cơ bản- khùng điên thế nào, nàng chợt nhiên xìu xuống, như quả bóng xì hơi, nàng òa khóc- em giờ đây hết giống cô lớp phó ngây thơ ngày nào nữa rồi, em đã bị Bảo làm cho lỡ duyên rồi chị ơi!
-Sao? sao? tôi hơi chột dạ, đây là lần đầu tiên nghe Hàn My đề cập về Bảo, kể từ sau sự xuất hiện của Ninh Tuấn
Hàn My gục đầu lên vai tôi nức nở:
-Tình yêu Bảo dành cho em đã chấm dứt, Bảo bỏ rơi em rồi, Bảo cho rằng em thích Ninh Tuấn, và Bảo không còn đếm xỉa tới em. Mà em thì không thể lý giải được, ở gần Ninh Tuấn em cảm thấy lòng mình rạo rực, thế mà khi đứng cạnh Bảo như đứng cạnh hồ nước trong xanh phẳng lặng
Tôi ngớ người, dù cơ thể bệnh hoạn yếu đuối, tôi vẫn cố xài chút ít lý trí để phân tích tâm trạng của nàng. Kết quả cho thấy nàng cũng giống bao người. Cuộc sống bình lặng quá dễ khiến người ta không chịu đựng được, nên họ mới lao tâm tìm một cuộc sống ồn ào, sôi nổi, gió to bão lớn, cuộc đời mới thật ý nghĩa. Nghĩ tới đây mà tôi rùng mình, tôi cũng na ná giống nàng, mẫu người không chịu an phận. Nếu quả thật thế thì tội nghiệp cho anh chàng Quốc Bảo đáng thương, bởi sự an phận không có trong từ điển của Hàn My. Tôi lại nghe Hàn My thở vắn than dài:
-"Tình đã tận
Duyên đã hết
Thì tôi ở lại
Mình người người đi"
Đang bệnh, nhưng nghe mấy câu thê thảm, tôi cố nhịn, nhưng không hiểu sao rồi bật cười
-Trẻ con quá- tôi khích bác- Bình nghĩ My hợp với Tuấn, kết thúc với Bảo xem ra thật sáng suốt
Hàn My trố mắt:
-Em mà hợp với Ninh Tuấn sao? Thấy tôi gật đầu, nàng bóng gió bâng quơ- chứ không phải tại chị đẩy em vào lòng Ninh Tuấn à?
Tôi giật mình, Hàn My bặm môi, khoát tay:
-Đùa chút thôi, giờ em chỉ biết có thi cử, tình yêu nhăng nhít đâu có lấy được bằng tú tài chị hén!
Tôi cảm thấy ớn lạnh, một luồng khí chạy dọc sóng lưng tê buốt, tôi nhíu mày khó chịu, Hàn My kêu to:
-Chị mệt ư?- không đợi tôi ừ hử, nàng đỡ tôi nằm xuống ngay ngắn, cẩn thận đắp chăn, dặn dò vài câu rồi kiếu từ về
Hàn My ra về, tôi nằm yên suy tư, tôi thấy mình cần mau chóng lành bệnh, cần nên khoẻ mạnh, và cần nhất phải vui vẽ, mọi chuyện tạm thời gác lại, chuyên chú học hành, tương lai ắt chưa hẳn tàn lụi, còn có thể cứu vãn nếu mình chịu khó học
Mẹ tôi mang tới bát cháo thịt, tôi đã ăn ngay một hơi, chịu khó uống thuốc, cố gắng không cho mình nôn tháo, chịu khó chợp mắt không nghĩ tới mấy chuyện tầm phào, chỉ có ăn ngủ uống thuốc đều đặn mới làm cơ thể hồi phục sức khoẻ. Liên tục mấy ngày như vậy, tâm hồn tôi đã bình tâm, giai đoạn kiệt quệ qua mau, giờ trước mặt chỉ có nguyên đống bài vở nằm vun vãi quanh mình. Vâng! tôi đang ra sức học, hai tuần lễ trôi qua môn nào tôi cũng đều nhồi vô não chút ít.
Đang ở trong niềm háo hức, tự tin, kỳ vọng. Đang cực lực củng cố thêm mặt kiến thức phổ thông, tôi tỏ ra chăm chỉ, nhiệt tình, mọi vấn đề văn chương thi phú tôi bỏ vào một góc khuất tâm hồn, kể cả chiếc bóng Ninh Tuấn tôi cũng dẹp đi. Bạn bè thân ai nấy lo, ít hỏi han và tôi thì chẳng vô tình với ai. Lớp học xảy ra nhiều biến đổi, nổi lo âu lẫn căng thẳng trước áp lực thi cử làm nhiều người bỏ cuộc, trong số những người bỏ dỡ việc học, có cả anh Thanh và Bích Lâm. Bích Lâm tôi chẳng có lời nào để nói, còn riêng anh Thanh tôi cảm thấy tiếc, anh Thanh học khá, thế mà không hiểu sao lại bỏ ngang. Tôi thường xuyên liên lạc với anh Thanh, thường xuyên động viên, khuyên giải. Ban đầu anh chịu nghe tôi nói, mấy ngày sau anh có trở lại lớp, rồi cũng mấy ngày sau lại bỏ đi. Lần cuối cùng tôi còn nhìn thấy khuôn mặt anh ấy cũng là lần cuối được nghe anh xin lỗi, Anh Thanh nhìn tôi chán chường, xiết chặt tay tôi anh gượng cười nói:
-Xin lỗi em, áp lực công việc lẫn áp lực gia đình khiến anh điên đầu, giờ thêm thi cử anh sợ mình không chịu nổi. Kỳ thi này anh không thể sát cánh bên em được
-Anh hãy kiên cường lên, khó khăn sẽ không là gì cả
-Bất tất phải thế, em cố gắng cả phần của anh nữa, anh rất quý em Bình ơi, nên anh thầm mong mọi diều tốt đẹp nhất đến với em. Em gái ngoan ạ!
Tôi ôm chầm lấy anh, vùi sâu đầu vào lồng ngực rộng, ấm áp, tôi nói qua làn nước mắt:
-Anh trai, anh thật tốt với em, em sẽ không thể quên anh
-Anh cũng thế, anh sẽ nhớ mãi em
Câu nói cuối cùng ấy đưa anh Thanh rời khỏi cuộc đời tôi. Và kỳ thi đến, rồi kỳ thi nặng nề trôi qua, tôi mang tâm trạng nặng nề u uẩn. Bạn bè chia tay, mỗi đứa là một con đường tự quyết. Trong nữa tháng chờ đợi kết quả thi, là nữa tháng trời tôi sống tiêu cực. Cuộc sống cô đơn và buồn bã. Tôi tìm tới bọn bạn online như tìm thấy nguồn an ủi, tôi tham gia trở lại diễn đàn, lần này không tham gia dưới tên Ngọc Thố, lần này tôi sử dụng chung nick với Bảo (Tuxedo) Tôi đọc thấy những mẫu tin nhắn mới của Tuấn, Tuấn gởi cho Hàn My, có một số tin hỏi han cả sức khoẻ tôi. Giận quá tôi xóa hết, điên khùng quá tôi lao vào các cuộc phiêu lưu ái tình, và nghiễm nhiên tôi trở thành nô lệ của tình yêu, của văn chương, của hàng tá vỡ kịch, tôi cơ hồ khoác trăm ngàn bộ mặt, tôi diễn đạt mình qua nhiều thân phận. Nữa tháng rong chơi vô bổ lướt qua chậm chạp, kỳ thi có nhiều kết quả bất ngờ khó lường, các học viên yếu, các phần tử lêu lỏng ham chơi đều đậu cả, còn những cá nhân ngoan hiền, chịu khó học thì rớt ráo trội. Tôi, cô Mai, Trinh, Ngọc Hà chung đồng cảnh ngộ. Học tài thi phận, trách thì trách mình không có số đổ đạt, không có duyên với ngưỡng cửa học hành, tương lai lại mù mịt, tôi thi rớt tương lai càng bấp bênh, ba mẹ tôi chua chát và xấu hổ với mọi người, khiến tôi mang mặc cảm nằm nhà thiểu não. Hàn My đậu cao nàng không vênh váo, hết tới nhà người này, lại sang thăm hỏi nhà người nọ, cổ vũ, khích lệ, thi hỏng thì chờ kỳ thi sau, thất bại là mẹ của thành công, nàng vẫn luôn dùng phương châm ấy làm bước tiến vào đời
Rồi tinh thần tôi sa sút, tôi cố cầm bút viết tiếp văn, viết để giải tỏa mọi muộn phiền, viết để thấy mình tồn tại. Nhưng chữ tình tôi dành cho Tuấn vẫn còn day dứt mãi. Chúng tôi gắng tìm cơ hội trò chuyện, chát với nhau vào mỗi buổi trưa, trong các giờ giải lao của chàng. Tôi vui vẽ, và cũng buồn tẻ, vì tôi biết chúng tôi giờ chỉ còn tình bạn, nhưng khi chát, tôi vẫn khơi gợi nơi lòng chàng nhiều sự yêu đương mâu thuẩn, có hôm chàng hỏi:
-Em thật sự có cảm tình với anh à?
Tôi gật nhẹ đầu, nhưng còn khuya chàng mới thấy được cái gật đầu đồng tình nơi tôi. Sốt ruột chàng giục:
-Sao không nói gì?
-Ừ- tôi đánh một tiếng "ừ"- lúc trước em quả thật có nhiều luyến ái, quả thật có nghĩ về anh, còn bây giờ... không được làm thế phải không anh?
-Tại sao?
-Sự hiện diện của Hàn My
-Chỉ vì Hàn My mà em từ bỏ anh ư? chàng đột ngột bật webcam. Một khuôn mặt gầy, một đôi mắt sâu, một cặp chân mày sậm, sóng mũi cao điểm trên nụ cười tinh quái, chàng đẹp một cách lãng tử, khuôn mặt phảng phất vẻ ngạo mạn hanh hách
-(Để trả lời một câu hỏi...)- tôi lại tái diễn màng văn chương trữ tình, đáp lời chàng là những tựa nhạc mà tôi thích- có cần thiết lắm không anh?
-Cần thiết chứ, anh muốn nghe câu trả lời của em, đại loại (không bao giờ quên anh!)
-Em nào có quên anh, chỉ trách (anh không hiểu lòng em)
-Nhưng anh xin quả quyết (chắc là em đã yêu anh)
-Tự tin giống (người đàn ông chân thật)
Chàng cười to, nụ cười mới thu hút làm sao:
-và cũng hao hao tựa (chàng khờ thủy chung)
Tôi dán chặt mắt vào hình WebCam của chàng, chuyên chú có phần bị mê hoặc:
-Anh nghĩ gì về Hàn My?
-Hồn nhiên hơn (Hoa cỏ mùa xuân)
Tôi lại vờ hỏi:
-Còn em ?
-Em ư? em hơn hẳn bao (Người đàn bà yếu đuối). chàng lại nhe hàm răng trắng cười nham nhở, chàng bông đùa- nếu có thể anh muốn mình bảo bọc cả hai em
-Trơ trẽn- tôi mắng, bất thần tôi chơi tình buồn- muôn màng rồi anh ơi!
-Không được à?
-Không phải! tôi bất ngờ cao hứng, tôi phá bĩnh chàng bằng câu nói rất kịch tính- em sắp lấy chồng
Khuôn mặt trên Webcam chợt nhăn nhó, khiến tôi phì cười, Ninh Tuấn đánh lại dòng chữ:
-Em sắp lấy chồng? thiệt hông?
-Thiệt chứ sao hông. Em vừa mới thi rớt tốt nghiệp, ba mẹ thất vọng, buồn bã, nên họ buộc em lấy chồng
Khuôn mặt trong web giờ cau có hơn, chàng bặm môi:
-Ngu xuẩn, nếu lời em nói là sự thật thì cha mẹ em quả không sáng suốt, quyết định hôn nhân cho con cái như vậy là bó buộc hết tương lai.
-Phụ nữ đâu cần thiết phải học nhiều? tôi đánh một câu nói ngây thơ
-Sai lầm, học là học cho bản thân, học để hiểu biết, phụ nữ thời nay đều thích tìm chỗ đứng trong xã hội, không ai thích chui vào xó bếp cả!
Tôi lặng yên suy nghĩ, thấy đường lối ứng xử của chàng bao giờ cũng đúng, chàng thực tế nhiều, còn tôi...tôi chỉ là cô gái sống lãng mạn, chuộng bay bỗng, với tôi cuộc đời luôn bằng phẳng, dù không ít lần gập ghềnh, nhưng tôi vẫn tin cuộc sống trước mắt là thiên đàng.
Tôi máy móc đánh vu vơ:
-Biết làm sao được, khi cha me em đã quyết
-Thế người em lấy là ai? Chàng hỏi cắc cớ
-Con một người bạn của ba em, anh ấy hiện sống ở Mỹ, định đầu tháng sau về Việt Nam xem mắt
-Vậy em có tương lai xuất ngoại
-Rất có thể
Chàng cười, nụ cười của chàng ẩn chứa sự khinh miệt, chàng cho rằng tôi thuộc tuyp tham sang, từ trước tới giờ sự yêu đương của tôi hoàn toàn kệch cỡm, chàng thật thà tới độ nóng nảy. Chiếc Webcam tắt đi, tôi đọc được những câu hờn giận:
-Tôi hiểu rồi, tôi chỉ là trò đùa của cô. Tôi gặp Hàn My chẳng lẻ cũng do cô sắp đặt, cô có thể cư xử như thế với người bạn tốt của cô sao, cô lôi cô ấy vào cuộc, để rồi bây giờ cô không hề có trách nhiệm gì với tôi, cô cuối cùng cũng chẳng muốn gặp tôi, cô sợ tôi xấu, bởi tôi giống ma quỷ mà, cô ...tôi giận sao không có cơ hội chính tay nghiền nát cô, tôi...tôi chắc lên Sài Gòn, tôi sẽ tìm cô, tôi muốn làm rõ mọi việc...rồi mặc tình ai muốn đi thì đi
-Đừng anh!
Tôi có chút e dè, lẫn lo sợ, tôi sợ mình không thống chế được lòng mình, tại sao chàng lại có thể thốt ra ngần ấy lời khúc chiết, trách nhiệm mà tôi cần làm phải nhanh chóng quên chàng, mà chàng cũng rất cảm tình với Hàn My mà, thế lý gì chàng lại muốn nghiền nát tôi, chẳng lẽ việc tôi lấy chồng với chàng là sự bỡn cợt, vâng! tôi đang rắp tâm cho một trò đùa, nhưng tôi đâu cố tình mong gương vỡ bình tan, thật sự thì trong cuộc tình này đều do định mệnh rong ruổi, bày xích mà chúng tôi tự tìm tới với nhau. Định mệnh đã cho Hàn My gặp gỡ chàng, thì đó chính là phúc phận của họ, chàng ấn tượng tốt về Hàn My buổi ban đầu cũng do định mệnh xuôi khiến, tôi không dám đối diện chàng là do tôi không đủ tự tin và can đảm. Lấy chồng chỉ là một hình thức để chàng quên lãng tôi, dù tôi rồi sẽ nhớ nhiều về chàng. tôi càng cố diễn trò chàng càng cố tìm hiểu, nhưng chàng đâu biết rằng trong tận sâu thẳm hồn tôi, vai người tình tôi đóng mang tình yêu rất thật, giá chàng có thể không gặp Hàn My, chàng không khen Hàn My nhí nhảnh hồn nhiên, thì tôi dám chắc mình sẽ không thể rời xa chàng. Tuấn ơi, chính sự nhìn nhận thấu đáo của anh về Hàn My, chính vẽ chân thật của anh, em vô duyên mới khoác bộ mặt dối trá. Thuở trước em cho tình yêu giữa Bảo với Hàn My là nhanh chóng, giờ ngẫm lại mình, em thấy tình yêu nẩy nở, sinh sôi trong con người em chớp nhoáng, em sợ mình gần nhau rồi lại khổ cho nhau. Hãy tha lỗi cho em! tôi chua chát, ý nghĩ pha trộn ý thức, tôi thấy thương chàng, tôi day dứt, tôi rối trí, định thần xem xét kỹ mọi chuyện tôi biết mình hoàn toàn bị chàng chiếm lĩnh, tình yêu tôi dành cho chàng hoàn toàn có thật
-Ha ha. Chàng cười. Ma đã quyết định gì Ma phải thực hiện cho bằng được
-Vậy anh muốn sao? tôi vò nát trái tim mình đau đớn
-Gặp em!
Dù gì cũng nên đối mặt một lần, dù gì cũng nên cho chàng chất vấn, tôi thu hết mọi dũng khí, tình yêu và những lầm lẫn mê muội, nói dễ dãi trong tình huống
-Tùy anh thôi. Tôi nghẹn ngào- em bằng lòng!
Chàng dùng biểu tượng cười nghiêng nghiêng, ngã ngã. Lập lại:
-Em bằng lòng! thế bao giờ thì bằng mặt!
Chàng đang mĩa mai tôi, tôi biết cái việc tôi lấy chồng khiến chàng xem tôi chẳng ra gì. Hóa ra chàng cũng có mặt tự kiêu, đã diễn kịch thì phải diễn cho trót, tôi khiêu khích:
-Tùy tất cả nơi anh, bằng lòng hay bằng mặt anh thích sao thì tùy, em...em..
-Ha ha! một thoáng yên lặng, một khoảnh khắc dài sâu xa, chàng không nói, và tôi không đánh máy, cứ chờ đợi, rồi đợi chờ, cuối cùng tôi nhận được một dòng tin, chữ màu hồng, dòng tin sau chót tôi nhận được từ Tuấn
-Vĩnh Biệt! Chúc Em Hạnh Phúc!
Ninh Tuấn không tìm tới tôi nữa, sau bao ngày sắp tới, chàng đã vĩnh biệt tôi, chàng không tha thứ cho tôi, tôi như chết đuối, tôi không ngờ sự xuất hiện của chàng lại ảnh hưởng sâu sắc đến đời tôi, thiếu chàng tôi thấy như mình đang tự tay hủy diệt mình, mà không cả thế giới đều chưa hề tồn tại.
Từ ngày quen biết chàng, chàng đã dạy tôi các bài học vô giá. Bài học về tình yêu, bài học cho tính chân thật, bài học tránh lầm lẫn, có cả bài học tự tin mà chiến đấu, và tôi thì ngược lại đi sai hết tất cả mọi bài học của chàng.Có lẽ chàng sẽ tìm tới Hàn My, có lẽ tôi rồi tàn phai trong mắt chàng, tôi chưa từng tặng chàng hình ảnh tôi, chắc chàng sẽ không còn gì nhung nhớ, tôi chưa từng để chàng đón lấy tôi, chắc gì chàng lại đi tìm kiếm. Thôi thì đành chịu, chàng có cái cao ngạo của chàng, tôi có tánh tự phụ của riêng tôi, Hàn My có cái thánh thiện của cô ấy.
Ngọn gió mùa thu đang thổi lạnh buốt tâm tình tôi
Chuyện Đời Tôi Chuyện Đời Tôi - Trường Phi Bảo