"We humans have lost the wisdom of genuinely resting and relaxing. We worry too much. We don't allow our bodies to heal, and we don't allow our minds and hearts to heal.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Số chương: 48
Phí download: 6 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 1126 / 11
Cập nhật: 0001-01-01 07:06:40 +0706
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 19 -
ôi bắt đầu không còn tin vào tình yêu nữa, tôi bắt đầu lơ đễnh việc học, dù tôi biết chỉ hơn độ một tháng nữa là chính thức thi tốt nghiệp, biết thế mà vẫn cứ lơ đễnh, một tháng dài đối với tôi là một tháng vô vị, tẻ nhạt, tôi đã một dạo đốt thời gian cho tuổi trẻ, và bây giờ tôi lại đốt tiếp thời gian của tương lai. Con đường văn chương sao mà gập ghềnh thế, đầu óc tôi bây giờ chỉ có Ninh Tuấn, nhất cử nhất động toàn hình ảnh Ninh Tuấn, nhất cử nhất động toàn nhớ như in những gì Ninh Tuấn nói, những mẫu tin nhắn, những cuộc trò chuyện qua yahoo, cả sự trông đợi ở hai đầu nỗi nhớ....nhất cử nhất động đều làm tôi thất điên bát đảo.
Tôi giờ ít ghé lên diễn đàn hơn, ghé để làm gì, khi nơi ấy không còn chổ để cho tôi nữa, tôi lang thang qua truy cập các trang web khác, tôi chát trong yahoo với khá nhiều người, đi tới bất cứ nơi đâu tôi đều post duy nhất một chủ đề "Người con gái đến đời anh sau em" Vâng! Người con gái đến anh sau em! khá đúng đấy chứ, bài thơ ấy tôi viết cho cái tình yêu mất mát của mình, thế mà không hiểu sau, dường như bài thơ ấy là cái phép lạ đã xuôi khiến Ninh Tuấn tìm tới nick tôi một lần nữa, lần này không phải ở trên diễn đàn, mà chính tại yahoo
Buổi trưa, cuối tháng 5 .Tôi đang chát voice cùng một anh bạn mới quen được vài hôm, giờ hẹn lên chát tiếp. Tình yêu là một đề tài muôn thuở, dù không mấy tin tưởng, nhưng tôi và hắn cứ hết bàn luận lại tranh cãi, mà hai chử tình yêu vẫn nổi bật trong mảng đề tài của chúng tôi. Hắn hỏi:
-Vì sao mối tình đầu người ta khó quên? dù người ta biết rằng dang dở đó mà người ta vẫn nhớ?
Tôi cười, tôi thấy được cái bộ mặt giả khờ của hắn qua cái webcam thu nhỏ. Phụ nữ còn có thể chung tình, còn đàn ông đếm trên đầu ngón tay thì có mấy ai. Mối tình đầu với họ chẳng qua chỉ là đùa vui
-Thật ra thì nếu không có mối tình đầu, sẽ chẳng bao giờ có mối tình sau.
Tôi nói theo bản năng. Một chiếc mặt nạ mới hình thành trong vô thức. Từ lâu rồi, kể từ lúc chuyện tình thơ của tôi đỗ vỡ, Ninh Tuấn không thuộc về thế giới tôi, thì yahoo chính là sân khấu cuộc đời. Tôi đã khoác biết bao khuôn mặt lên sân khấu ấy, tôi từng bịa ra nhiều hoàn cảnh, có lúc tôi còn hóa thân thành vũ nữ, có khi tôi áp đặt mình vào vai kẻ bị tình phụ, khi là tiểu thư nhà giàu..., tôi chát toàn với những người sành đời, cao tuổi, người thật thà thì ít, mà kẻ trăng hoa khá nhiều, nên chẳng việc gì phải bứt rứt, bởi đâu có ai thành thật với ai, tôi càng dựng nên nhiều câu chuyện huyễn hoặc, ly kỳ, nhiều cách nói văn chương, họ cũng hòa theo vai diễn của tôi mà mũi lòng, chua xót. Vai tôi diễn cũng khá thành công. Tôi bày ra nhiều chuyện như thế, cốt ý sẽ quên được Ninh Tuấn, cả Hàn My tôi cũng không muốn gặp, bởi tôi quá tủi hổ khi đứng trước nàng, sẽ cay đắng khi tiếp nhận tin nhắn của chàng. Người muốn quên mà tình lại tới, lòng muốn yên mà ý lại khơi. Tâm trạng tôi cơ hồ như thế. Tôi vẫn dùng voice chát cùng anh bạn, bất ngờ nick name ThiênMa (nick của Ninh Tuấn) nhảy vào bắt chuyện:
-Chào em!
Vừa nhìn thấy nick name chàng lòng tôi đã rộn rã, tôi hồi hộp nhưng cũng miễn cưỡng đánh:
-Chào anh!
-Em khoẻ không?
Hừ, chắc ba tiếng này chàng dành cho Hàn My đây, tôi click vào biểu tượng khè lưỡi lêu lêu chọc quê chàng, lại miễn cưỡng đánh:
-Khoẻ!
-Bé có nhớ anh không?
Cũng lại là dành cho Hàn My, tôi cảm thấy uể oải trong người, vội tắt voice và nói lời tạm biệt với anh bạn, tôi muốn mình có đủ tinh thần để xông trận. Tôi muốn mình thử khoác lên bộ mặt Hàn My xem chàng có nhận ra khuôn mặt thật không, tôi bắt đầu cho một vai diễn hoàn toàn mới
-Nhớ, bé nhớ anh nhiều lắm!
-Thế ư?
-Dạ, anh ít chát yahoo lắm mà, sao hôm nay lại tìm em thế?
Ninh Tuấn chèn biểu tượng cười ngộ nghĩnh
-Tại giờ nghĩ trưa, anh lên mạng chút vậy mà?
-Những giò rãnh rỗi anh thường làm gì?-tôi tìm đề tài ngôn luận
-Mơ về cô bé yêu(bài hát)- chàng dùng biểu tượng cười nhe răng
-Về đâu anh hỡi (bài hát)- tôi cũng không vừa
-Cuối chân trời sao và biển hôn nhau (thơ Đinh Thu Hiền)
-Đêm cô đơn (bài hát)
-I LOVE YOU! OK! (bài hát)
Tôi cười nghiêng ngã, rồi không hiểu sao bất thình lình đổ quạu, tôi nói trỏng:
-Dóc! mơ em hay mơ tới cô nào khác nữa
Câu nói tôi đầy khí nóng, khiến câu chữ của chàng cũng nóng ran:
-Đừng hoài nghi anh tội nghiệp, mơ bé, nhớ bé....Ma chỉ nhớ mình Thỏ, nhớ riêng Thỏ mà thôi
-Thế sao anh không nhận ra thỏ...
Tôi lỡ lời nên tự cắt ngang câu từ, chàng hỏi:
-Thỏ có gì giấu Ma à?
-Không!
-Thế thì làm sao anh có thể nhận ra, đã bảo với Thỏ rồi, sống trên đời cần nhất phải chân thật, anh ghét giả dối, bé có hiểu lòng anh không?
Tôi cắn nhẹ vành môi, một tí xúc động nhen nhúm, tôi bất thần khai khác tâm tư chàng:
-Anh có tìm thấy ở bé sự giả dối nào chưa?
-Chưa! à...mà có!
Tôi mở to mắt, giọng run run, câu từ cũng loạn cả lên:
-Có...có mà lúc nào?
-Lúc bé năm lần bảy lượt từ chối gặp anh đó, anh thấy ở bé có gì đó không thật
Chàng muốn nói tới những tháng ngày trước, ngày chúng tôi còn thơ từ qua lại, còn nhớ nhớ, mong mong, còn ao ước đủ thứ...Buồn bã mà bới móc tìm quãng thời gian ấy làm gì nữa chứ, sự thử thách của tôi đơn thuần không còn là thử thách, mà giờ là dối trá, lừa gạt và trốn chạy, tôi đanh cả nét mặt, lạnh lùng hỏi chàng:
-Sao lại không thật hả anh?
-Anh có lúc nghĩ rằng em xem anh như trò vui tình ái, như món quà cảm xúc để tạo nên trong em sự thi vị khi viết bài
Tôi chưng hửng, những chữ ấy đập mạnh vào mắt tôi. Tự ái dồn dập, tôi thấy giận chàng thật sự, chàng vẫn tiếp tục nói, tiếp tục đánh máy:
-Nhưng giờ khác trước rồi, khi gặp bé, anh thấy bé thật hiền, nụ cười bé trong trẽo. Anh nghĩ bé phải là viên ngọc quý, mình gặp nhau phải chăng là định mệnh hở bé?
-Viên ngọc quý- tôi đánh lại ba từ ấy- vậy mà có lúc bé lại là con người giả dối trong mắt anh sao?
Chiếc mặt mạ Hàn My đã vỡ, hiện giờ chỉ còn có Trần Phạm Bảo Bình, con người thực của tôi đang nổi điên vì chàng- em cứ nghĩ sự không muốn gặp của mình là thử thách dành cho anh, nhưng anh đã xem thử thách của tôi là giả dối, là không chân thật, trò vui tình ái, nghe sao mà tổn thương quá, vâng tôi từng có những cuộc tình đó, nhưng tôi chỉ ngộ nhận chứ chưa bao giờ bỡn cợt, tình cảm là món quà thiêng liêng nhất mà thượng đế dành tặng riêng cho con người, dù em có chết đi thì tình cảm em vẫn không thể đem đi rao bán, Maquy ơi, anh đã không hiểu rõ tâm ý của ngọc thố rồi, ngọc thố đành về quãng hàn cung, còn anh cứ ở bên ngọc thố mà anh biết, vui tươi,nhí nhảnh, tính cách đó không thích hợp với em
Tôi đánh tốc ký một lô một lốc các ngôn từ cay cú, ai oán, và chàng nãy giờ chỉ lặng im, khi tôi đánh xong những gì cần nói, câu đầu tiên chàng hỏi khiến tôi chạnh lòng:
-Thật ra em là ai?
Chao ôi, cái câu hỏi này tôi muốn được nghe từ môi chàng lâu lắm rồi, ngay lúc chàng vừa gặp Hàn My cơ. Đầu óc tôi choáng voáng, tôi sa sẫm mặt mày, gắng lấy chút tỉnh táo cuối cùng, tôi đánh gởi trả lời cho chàng một loạt dấu (!), sau đó là:
-BBBBBBBBBBBBBBBBBBB
-AAAAAAAAAAAAAAAAA
-OOOOOOOOOOOOOOO
-BBBBBBBBBBBBBBBBBBB
-IIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII
-NNNNNNNNNNNNNNNNN
-HHHHHHHHHHHHHHHHH
Tôi đánh ra những mẫu tự trong tên của mình từng chuổi một, vừa dài dòng, vứa khó khăn. Không đợi chàng phản ứng, không đợi chàng đáp trả, hờn dỗi đã thắm ướt bờ mi tôi, tôi tắt vội yahoo. Tôi lão đão đứng dậy, tôi mặc kệ những người xung quanh nhìn tôi hiếu kỳ.Gọi tính tiền, đợi thồi tiền. Tôi vồ lấy chiếc xe đạp, nhảy lên yên, lạng một vòng trên phố.
Về tới nhà, tôi đờ đững đi kiếm chỗ nằm, căn bệnh thiếu máu đang hành tôi dữ dội, chỉ có giấc ngủ mới đem lại bình yên cho tôi. Nhưng không, tôi đã nhầm, cả trong giấc ngủ, tôi cũng mơ thấy Ninh Tuấn. Có điều không thấy được khuôn mặt của chàng (bởi có gặp chàng bao giờ đâu mà thấy) chỉ lờ mờ thấy được vóc dáng cao gầy, đi bên chàng còn có người con gái khác. Định thần nhìn kỹ thì ra là Hàn My. Họ đi đâu đây. Ôi chao, họ đang dắt tay nhau vào thánh đường. Chiếc áo sơ mi xanh, quần tay đen của Tuấn chợt nhiên hóa thành bộ comles màu xám tro lịch thiệp. Chiếc jupe hồng, chiếc áo thun màu trắng, Hàn My mặc bỗng rực rỡ biến ra bộ sorie trắng, có viền ren, có kim tuyến, mái tóc dài của nàng được búi cao, gắn hoa hồng, cài khăn voan
Họ đang cử hành hôn lễ, đang trao đổi nhẩn, đang dự tính hôn nhau thì vang lên một tiếng thét thất thanh, làm cuộc vui bất động:
-Hãy dừng ngay buổi lễ, Hàn My là của tôi!
Tiếng thét xuất phát từ môi Bảo. Bảo như mãnh hổ xông thẳng vào giáo đường, dằn lấy tay cô dâu ra khỏi chú rễ, rồi dắt cô dâu bỏ chạy. Trước tình thế áp đảo bất ngờ, không ai lường trước, cả đám người xô xát, hai họ xô đẩy, khách khứa thì tán lạn rượt đuổi. Tôi không biết từ đâu xông tới trước mặt chàng, kêu gào bi thiết
-Đừng đuổi theo bọn họ, đừng đuổi theo bọn họ, đừng mà anh...đừng mà anh...
Nhưng chàng đã lách qua tôi, chàng không nghe thấy sự kêu gào, chàng chạy theo Hàn My, và tôi từ từ đổ người xuống, như bức tường thành bị suy sụp. Tôi giật mình tỉnh giấc, nước mắt ràn rụa trên mi, loay hoay định tìm một cái gì để chậm hết những giọt lệ đau khổ, thì có một vật trơ xương, gầy guộc vuốt nhẹ trên má tôi, cánh tay của Bảo đang thấm hết những giọt tâm hồn đang rĩ rã trong tôi
Quốc Bảo! Quốc Bảo đã ngồi bên tôi tự bao giờ, đôi mắt buồn nhìn tôi khổ ải, gương mặt xanh như tàu lá, bơ phờ mệt mỏi. Tôi kinh ngạc bật dậy như chiếc lò xo:
-Cậu ngồi đây từ lúc nào?
-Lúc Bình lảm nhảm gọi tên ai đó
-Ninh Tuấn!
Tôi bật thốt tên chàng một cách vô vọng. Bảo cảm thông:
-Tình cảm của mấy người tiến triển tới đâu rồi
Tôi cười buồn:
-Chẳng đâu vào đâu cả. Thế còn bạn, có giữ nổi trái tim của ai kia không?
Bảo chợt trầm ngâm, đôi mắt xa vời nhìn vào khoảng không phía trước. Cuộc đời sao nhiều rối rắm và phức tạp. Mỗi một con người sinh ra đều sắm riêng cho mình một vai diễn. Tình yêu của tôi cũng trở thành kịch diễn lúc nào chả hay. Tôi và Bảo là hai diễn viên bị cuộc đời chi phối, chỉ cần diễn dở, diễn tồi tệ là cuộc sống thất bại.
Lâu thật lâu, Bảo mới lên tiếng:
-Có lẽ tôi nên dừng lại đây Bình à? hãy để Hàn My tự do chọn lựa những điều mình muốn, tôi sợ mình gây ra cho cô ấy những chuyện bất hạnh. Có lẽ bày tỏ tình yêu với Hàn My ngay buổi đầu, tôi đã thật hoang đường, nhưng nếu không bày tỏ với cô ấy tôi quả thật đáng chết, tôi không muốn trước khi mình chết, tình yêu vẫn chưa thổ lộ cùng ai
-Ngớ ngẩn quá, đừng bảo với tôi suốt đời cậu chỉ yêu một cô thôi đó
-Uh, tôi chỉ cần yêu một người đã đủ, đủ sống, đủ vui, đủ buồn, và đủ để có cảm xúc viết lách. Tôi kỳ thực rất tôn trọng Hàn My, tôi không muốn nàng phải chịu khổ khi quen một thằng tay trắng, chi bằng kết thúc, Hàn My cần phải quen một người xứng đáng hơn tôi, một người có thể bảo đảm tốt đời sống cũng như tình yêu
Tôi hơi mũi lòng, không biết nghĩ sao tôi e dè hỏi:
-Thế bạn có biết chuyện dạo này của cô ấy không?
-Biết chứ! Bảo cười vô tư- cô ấy và cả Bình đang có sự rầy rà trên diễn đàn, mà nguyên nhân là bắt nguồn từ Maquy- Bảo lắc đầu- mấy người ai cũng lớn hết rồi, làm gì thì cũng nên động não. Không cần tôi phải nhắc, mấy người ai cũng biết cái thế giới trên mạng không bao giờ đơn giản, hai cô dù có phải lòng thật hay phải lòng giả, cẩn thận vẫn hơn. Tình yêu không thể dựng lên bằng ảo giác, mà hãy thể nghiệm trên thực tế
Bảo liếc nhìn đồng hồ:
-Tôi có hẹn rồi, thôi chào Bình nhé- đứng dậy phủi mông, Bảo dặn dò thêm- Bình hơi tiều tụy đó, nghĩ dưỡng sức đi.
Tôi thừ người. Bảo đi rồi, tôi lại ngồi đơn điệu một mình, tôi mở hộc tủ lấy ra quyển sổ nháp, thi hứng lâng lâng, tôi nhẹ thả hồn thơ theo ngòi viết, tôi bắt đầu cho một bài thơ mới
Chuyện Đời Tôi Chuyện Đời Tôi - Trường Phi Bảo