Books are a refuge, a sort of cloistral refuge, from the vulgarities of the actual world.

Walter Pater

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2055 / 10
Cập nhật: 2016-04-30 18:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 10
ai người đi trên hành lang sáng rực ánh đèn, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng. Sau câu chuyện của Tùng Chi, họ gần như không nói gì, im lặng cho đến khi xe về tới Sài Gòn. Tùng Chi hỏi Phong có muốn ghé qua nhà không, nhưng anh đòi đến bệnh viện ngay.
Phù Du nằm ở khoa cấp cứu, trong phòng săn sóc đặc biệt. Và lần đầu tiên, Phong nhìn thấy người thân của cô. Ba cô dáng người gầy gò, chừng năm mươi tuổi. Mẹ cô người nhỏ nhắn xinh đẹp. Phong nhận ra ngay đôi mắt của bà vì nó rất giống mắt Phù Du. Vẻ đẹp của bà truyền cả cho con gái, nhưng trong mắt bà là cả một trời khổ đau, bất hạnh.
Tùng Chi giới thiệu Phong với hai ông bà:
- Thưa cô dượng, đây là anh Phong, người bạn của Mai Hiên ở Đà Lạt.
Lập tức Phong nhận được ánh mắt dữ dội từ phía người cha. Giọng ông như rít lên:
- Có phải cậu là người đã dụ dỗ con gái tôi đến nỗi nó... nó...
Ông không nói hết câu, giọng nghẹn đi vì đau đớn. Phong đã được Tùng Chi cảnh báo trước là có thể anh phải chịu một chút uất ức khi gặp cha mẹ Phù Du.
Phong cúi đầu nói:
- Thưa hai bác, cháu thật lòng xin lỗi hai bác.
Người đàn ông gào lên:
- Xin lỗi mà làm gì. Cậu hại chết con gái tôi rồi, giờ cậu nói xin lỗi thì có ý nghĩa gì.
Những người nuôi bệnh xung quanh tò mò đưa mắt nhìn họ. Phong vẫn gục đầu chịu đựng, trong thâm tâm anh tự nhủ cho dù cha mẹ Phù Du có đánh, có mắng anh thế nào anh vẫn cam chịu.
- Cậu cút đi! - Ba Phù Du thét lên - Tôi không muốn nhìn thấy mặt cậu. Hãy tránh xa con gái tôi!
Mẹ Phù Du bỗng nấc lên, bà ôm mặt khóc nức nở. Người đàn ông quay sang an ủi vợ. Phong nhìn cảnh tượng đó mà tan nát cả lòng.
Ba Phù Du lại quát:
- Cậu còn đứng đó làm gì, cút đi cho rãnh mắt tôi!
Mẹ Phù Du níu tay chồng:
- Thôi mình, đừng to tiếng làm gì. Con mình nó vắn số chứ có phải tại người ta đâu.
Rồi ba đưa mắt nhìn Phong. Từng lời nói, cử chỉ của bà đều toát lên vẻ mềm mại, uyển chuyển và đầy duyên dáng. Phù Du chính là bản sao của bà.
- Cậu đừng trách ông nhà tôi, nhé!
Giọng bà thật hiền, Phong nghe mà ứa nước mắt. Anh những muốn ôm bà và gọi bà một tiếng mẹ. Anh yêu Phù Du bao nhiêu thì anh cảm thấy kính trọng người phụ nữ này bấy nhiêu.
Bà quay lại nói với chồng, giọng dịu dàng:
- Mình về đi, nghỉ ngơi một đêm rồi sáng đến thay cho tôi.
Người chồng càu nhàu:
- Sao mình không về mà bảo tôi?
- Thì tôi ở lại không được hay sao? Chi này, cháu đưa dượng về giùm cô nhé.
- Dạ vâng. - Tùng Chi nói - Sáng mai, cháu và dượng vô thay cho cô.
- Ừ, đi đi.
Người chồng có vẻ không hài lòng nhưng không dám làm trái ý vợ. Có điều buồn cười là Phong nhận thấy ông cũng thương và chiều vợ hệt như anh chiều Phù Du vậy. Phải chăng mẹ con họ đều có tài làm mềm lòng đàn ông?
Tùng Chi đưa mắt nhìn Phong, khẽ gật đầu với anh rồi cô dìu ông dượng đi.
Còn lại hai người, bà mẹ khẽ bảo:
- Cậu đến đây ngồi với tôi.
Bà đi trước, dáng khoan thai, mềm mại. Bà ngồi xuống chiếc ghế đá đặt trên sau ban công bệnh viện. Phong không dám ngồi đứng nép một bên, nhỏ nhẹ hỏi:
- Bác ơi! Phù Du thế nào rồi ạ?
- Phù Du?
Bà mẹ có vẻ ngạc nhiên rồi lắc đầu như đã hiểu ra:
- Con bé thật là...
Trong từng lời nói, cử chỉ và ánh mắt của bà chất chứa tràn đầy tình yêu thương con của một bà mẹ. Bà nói:
- Nó không sao. Nhưng người nhà chỉ được vào thăm khi bác sĩ cho phép.
Bà có vẻ như hiểu thấu tâm trạng của Phong:
- Cậu ngồi xuống đi, nóng lòng cũng vô ích thôi.
Phong ngồi nép một bên, bà mẹ lại nói:
- Con bé đã kể cho tôi nghe tất cả. Trong cơn mê sản, nó gọi tên cậu. Nó kể với tôi trước khi nhập viện.
Phong ấp úng:
- Cháu... cháu thành thật xin lỗi hai bác. Cháu không hề biết Phù Du bệnh như thế. Cháu đã... đã vô tình làm hại cô ấy.
Nước mắt Phong chảy ra, những giọt nước mắt không sao kềm chế được.
- Bác không trách cháu. - Giọng bà đã thân thiết hơn - Đúng là vì cháu mà có thể con bác sống ít hơn, nhưng với nó điều đó không có ý nghĩa gì. Nó nói với bác là nó đã có hai tháng vui vẻ và hạnh phúc nhất.
Phong gục đầu vào đôi tay. Lúc đó anh nghĩ giá như anh có thể chia sẻ sinh mạng mình cho Phù Du, dù chỉ được sống với cô thêm vài năm nữa, được yêu thương, chăm sóc cô thêm vài năm nữa rồi cả hai cùng ra đi, đến thế giới mà cô sắp đến, nếu được như thế anh sẵn sàng chấp nhận.
- Bác báo cho cháu một tin.
Phong ngẩn lên nhìn bà chờ đợi. Bà thở dài:
- Đứa bé, con của cháu và Mai Hiên... không còn nữa. Bác sĩ nói nó không còn đủ thời gian sinh con, mà cũng không đủ sức chịu đựng.
- Cháu không quan tâm. - Giọng Phong kích động - Đứa bé ấy đã làm hại mẹ nó. Cả cháu nữa, cháu không xứng đáng được làm cha.
Bà mẹ chăm chú nhìn Phong rồi nói:
- Cháu không biết đâu, có một đứa con là điều hạnh phúc nhất trên đời. Mai Hiên nó cũng mơ ước điều đó, đó thật sự là một ước mơ. Nếu là bác, bác cũng sẽ làm như nó. Sống thêm vài năm thì ý nghĩa gì nếu cố được một đứa con.
- Bác thật là một người mẹ vĩ đại.
- Bác chưa bao giờ thật sự được làm mẹ.
Phong sững sốt nhìn bà:
- Cháu ngạc nhiên phải không? - Bà hỏi, dừng lại một chút rồi thở dài nói luôn - Chồng bác hiếm muộn, chạy chữa hoài mà không được. Cuối cùng hai vợ chồng phải xin con nuôi, ấy là Mai Hiên.
Phong ngạc nhiên đến nỗi trố mắt nhìn bà không nói một lời nào.
- Nhưng nó rất giống bác, phải không? Chắc cháu đang ngạc nhiên về điều đó? Có lẽ đó là điều kỳ dịu của tạo hóa. Bác từng cảm ơn thượng đế đã ban cho bác đứa con nuôi tuyệt vời như vậy, nhưng bây giờ bác hận ông ấy. Vợ chồng bác cả đời không làm điều gì ác, tưởng đâu ông trời tưởng thưởng cho mình.
Nhưng ngờ đâu đó là trò chơi quái ác của ông ấy. Ông trời muốn vợ chồng bác phải sống cô đơn, hiu quạnh trong lúc tuổi già. Và khi đó, chắc chắn rằng mỗi ngày bác đều nhớ đến Mai Hiên, đứa con gái nuôi tội nghiệp của bác. Chắc chắn rằng bác sẽ phải chết trong sự héo mòn và thương nhớ con. Chắc chắn... bởi vì bác sẽ không bao giờ quên được nó.
Bà ôm mặt khóc rấm rứt. Phong nhìn đôi vai run rẩy của bà biết rằng bà đã cố kiềm chế để tiếng khóc chỉ là tiếng rên rỉ đau đớn tột cùng của riêng bà.
Và Phong đã cầm tay bà, nói:
- Mẹ ơi! Từ nay con sẽ là con của mẹ!
Ngày hôm sau, gia đình thu xếp cho Phù Du nằm một phòng đặc biệt chỉ mình cô. Phù Du đã khỏe lại và người nhà được phép vào thăm cô.
Buổi sáng Phong gọi điện về nhà báo tin cho gia đình biết là anh đã về đến Sài Gòn. Nhà anh, ai cũng nóng lòng muốn biết có chuyện gì xảy ra. Phong hứa là anh sẽ kể sau.
Mẹ Phù Du bảo Phong chờ ở ngoài để bà vào báo cho cô biết là có anh đến.
Bà nói:
- Chắc nó không muốn gặp cháu trong tình trạng này đâu. Con bé rất sợ người ta nhìn thấy nó xấu xí, với cháu chắc là nó càng không muốn thế.
Bà quả thật là người rất hiểu con gái. Phù Du trách Tùng Chi đã đưa Phong đến, và tất nhiên là trách chuyện mọi người cho Phong biết bệnh tình của cô.
Nhưng cô muốn gặp Phong. Cô không chịu mặc áo bệnh viện phát, đòi trang điểm trước khi cho Phong vào.
Cuối cùng Phong cũng được vào thăm cô.
Phù Du ngồi trên giường, tựa lưng vào chiếc gối thêu xinh xắn. Tùng Chi đã giúp cô thay quần áo, trang điểm cho cô, quấn đầu cô bằng chiếc khăn lụa màu tím. Dù vậy vẫn không giấu được sự mòn mỏi vì bệnh tật, vẻ xanh xao tiều tụy của cô làm Phong đau đớn từng khúc ruột.
Cô cười rất tươi khi thấy Phong. Cô làm ra vẻ như bệnh tật không hề ảnh hưởng đến cô.
- Anh tài thật! - Cô nói - Anh dụ dỗ thế nào mà chị Tùng Chi kể hết với anh vậy?
Phong chẳng nói chẳng rằng, lập tức kéo cô vào lòng. Anh ôm siết cô, như thể anh và cô đã xa nhau không chỉ mấy ngày mà mấy năm trời. Phong cảm thấy anh yêu cô hơn bao giờ hết. Anh muốn cắn vào môi cô, muốn hòa tan vào máu thịt anh, để anh không bao giờ mất cô.
Anh nghe cô thở hổn hển, tiếng cô thoảng nhẹ rót vào tai anh:
- Anh ơi! Anh nhớ em phải không?
- Phù Du! Anh đâu chỉ nhớ em thôi.
- Anh đau lòng lắm phải không?
- Đau lòng ư? - Phong nghe nước mắt mình chảy ra - Anh không biết. Bây giờ anh không biết gì cả. Anh chỉ muốn được ôm em, như thế này mãi mãi... không bao giờ xa em nữa.
- Anh khóc rồi đấy ư? Em không muốn nhìn thấy anh như vậy đâu. Ừ, thì anh cứ ôm em đi, nhưng em không muốn anh buồn đâu. Em đã cố giấu anh, em muốn làm cho anh thật vui, thật hạnh phúc. Ba mẹ em đã vì em mà đau đớn suốt bao nhiêu năm trời, chỉ vì họ biết họ sẽ mất em. Em không muốn anh cũng sẽ như thế. Em không muốn có thêm bất cứ người nào phải chịu đựng nỗi đau khủng khiếp đó.
- Anh muốn chia sẻ với em, như những người thân của em. Em không được gạt anh khỏi cuộc đời em như thế, bởi vì giờ anh đã là một phần của em.
- Ngay từ lúc gặp anh, em đã biết anh là người tốt. Thật may mắn cho em đã gặp được anh trong những ngày tháng cuối cùng này. Nhưng... em thương anh quá. Thật tội nghiệp cho anh. Lẽ ra em không nên đến với anh, bắt anh phải chịu nỗi đau đớn này.
Phong kêu lên:
- Em không được nói như thế. Nếu người có thể làm lại thì anh vẫn muốn được gặp em. Anh muốn tất cả những gì đã xảy ra.
Phù Du không kềm được đã bật khóc. Cô khóc rấm rứt, đôi vai run rẩy trong vòng tay Phong. Anh ghì chặt cô, muốn gào thét thật to, muốn làm một cái gì đó thật điên cuồng. Anh muốn đập phá, muốn hủy hoại tất cả, cả anh, và cô để tất cả cùng tan biến, để anh dượng phải chịu cảnh cô không còn bên anh trong cõi đời này.
Rồi cô đẩy Phong ra. Cô lau nước mắt cho cả Phong và cô. Và thật lạ, cô cười rất tươi, đúng với phong cách của cô. Chính vì nụ cười đó mà trong suốt thời gian dài ở bên cô, Phong không thể đoán ra cô mang trong người mầm bệnh bất trị. Chỉ có cô mới cũng tươi được như thế, chỉ có cô mới vui vẻ hồn nhiên được như thế dù biết rằng mình chẳng còn được sống bao lâu nữa.
Cô dí tay lên mũi Phong nói:
- Em không muốn anh khóc nữa. Em đã nhìn thấy quá nhiều nước mắt rồi, thật là đáng sợ, nó chỉ làm cho con người thêm đau buồn mà thôi.
Phong gật đầu quả quyết:
- Bất cứ điều gì em muốn, anh cũng sẽ làm cho em.
Cô nở nụ cười có vẻ bí hiểm:
- Anh nhớ đấy nhé. Không được nuốt lời đâu đấy.
- Không đời nào.
- Anh còn nợ em một điều ước, có nhớ không?
- Em nói đi. Em có quyền ước đủ thứ, chuyện gì cũng được, chỉ cần anh có thể làm được cho em, mà không, bất cứ điều gì anh cũng sẽ làm cho em.
- Không, em chỉ cần anh làm cho em một việc thôi.
- Anh sẽ làm ngay lập tức.
Cô lắc đầu:
- Bây giờ thì chưa được. Em sẽ nói sau.
Cô khiến Phong tò mò quá. Cô lúc nào cũng làm nên những điều bất ngờ không lường trước được.
Cô đang vui vẻ bỗng vụt buồn bã, cô rầu rĩ nói:
- Em có một việc muốn xin lỗi anh.
Cô lại làm cho Phong ngạc nhiên:
- Em có lỗi gì với anh cơ chứ. Mà cho dù có gì đi chăng nữa anh cũng không để bụng đâu, em đừng lo.
- Về chuyện con của chúng ta, em đã không thể giữ nó. Anh đừng buồn nhé.
- Anh biết chuyện đó rồi - Phong làm ra vẻ như chẳng có gì - Anh chỉ cần em khỏe mạnh là được.
Cô thở dài, đôi mắt nhìn xa xăm có vẻ mơ màng:
- Có một đứa con là tâm nguyện của em, chỉ tiếc là em không làm được. Vậy là em ra đi mà chẳng có gì để lại. Chị ấy cũng thế. Cuộc đời hai chúng em chỉ khác nhau nhưng số phận cuối cùng lại giống nhau.
Phong ngơ ngác một lúc mới hiểu là cô nói đến nàng sơn nữ trong truyền thuyết. Trong câu chuyện đó, cô gái Mường tội nghiệp đã chết với đứa con trong bụng, và quả thật cô chẳng còn gì để lại nhân gian ngoài một câu chuyện trở thành truyền thuyết.
Giờ Phong mới biết vì sao Phù Du mơ ước một đứa con mãnh liệt như vậy.
Vì sao lúc nào cô cũng ám ảnh bởi câu chuyện hồn ma sơn nữ. Bởi vì số phận cô phần nào cũng giống như câu chuyện ấy.
Ngày hôm sau, Phong đòi xuất viện. Cô nói cô muốn trở lại Đà Lạt, muốn chèo thuyền trên hồ, muốn ngắm cảnh hoàng hôn tím sẫm cao nguyên.
Nhưng mọi người không ai đồng ý. Bác sĩ điều trị cho cô nói nếu lần này cô rời bệnh viện trước khi ông cho phép thì ông sẽ không nhận cô nữa. Phù Du có vẻ buồn nhưng cô không nhất quyết đòi đi bằng được như những lần trước.
Phong hứa với cô:
- Ngay sau khi bác sĩ cho phép, anh sẽ đưa em đi. Dù em có muốn anh suốt ngày chèo thuyền cho em cũng được.
Phù Du lập tức trở lại vui vẻ. Cô nắm tay ba cô, ôm hôn mẹ và nói rằng cô nhất định sẽ mau chóng khỏe lại. Cô nói:
- Đêm nay con muốn anh Phong và chị Chi ở đây với con. Ba mẹ thức suốt mấy đêm chắc cũng mệt rồi. Hai người hãy về nhà ngủ một đêm cho thật khỏe, ngày mai lại vào với con nhé.
Nói rồi, cô kéo chăn đến tận cằm, đôi mắt lim dim:
- Mọi người ra ngoài đi, con muốn ngủ một giấc.
Bốn người đưa mắt nhìn nhau rồi cùng đi ra. Chợt cô cất tiếng gọi:
- Anh Phong!
Phong dừng lại hỏi:
- Chuyện gì thế em?
- Anh có về thăm nhà chưa?
Phong lắc đầu, cô trách:
- Anh thật lú, chẳng buồn nghĩ đến cha mẹ gì cả. Anh về thăm nhà đi, tối lại vào với em nhé Phong hứa với Phù Du. Cô lại nói:
- Chị Tùng Chi tối nay có bận gì không?
Tùng Chi đáp:
- Chị không bận gì cả.
- Vậy tối chị đến nhé. Em có chuyện này muốn nói với anh chị đấy.
Bất giác, Phong và Chi đưa mắt nhìn nhau. Má Chi thoáng ửng hồng, và Phong biết cô nghĩ đến chuyện gì.
Đêm đó Phù Du ăn mặc thật đẹp, cô trang điểm như thể mình sắp đi dự tiệc. Phong mang đến một lẵng hoa hồng, còn Tùng Chi mua một ổ bánh kem thật to.
Phù Du rất vui, cô líu lo như chim, môi lúc nào cũng mỉm cười. Mặc dù cô tô son thật đậm, nhưng cũng không giấu được đôi môi khô và nức nẻ. Phong hình dung vị ngọt trên môi cô, đôi môi trước lúc nào cũng ướt đẫm, bóng người dù không hề có vết son trang điểm.
Tùng Chi cắt bánh làm ba phần, cô chia cho Phù Du phần bánh có bông hoa to nhất. Cô nhắc lại chuyện cũ:
- Còn nhớ hồi nhỏ chị em mình thường làm sinh nhật chung, em lúc nào cũng giành phần bánh có bông hoa to nhất, nhưng em không ăn, cứ để đó mà ngắm. Hồi đó nhà mình không có tủ lạnh, kem để tới sáng là tan sạch. Em lại lấy bông hoa thật cắm vào ổ bánh, cho đến khi bánh tan ra mới thôi.
Phù Du cười, nói:
- Còn chị thì chén sạch phần bánh của mình.
- Thì chị vốn hảo ngọt mà.
- Nhưng lớn lên, chị lại chẳng thích ngọt.
- Tại vì bà dọa chị ăn bánh ngọt nhiều sẽ bị sâu răng.
- Ngày bà mất, chị em mình khóc cả tháng trời. Chị khóc sưng cả mắt, còn em thì đêm nào cũng ôm chiếu gối của bà, không có nó em không ngủ được.
Giọng Phù Du chợt chùng xuống, đôi mắt cô long lanh như có nước:
- Chị Chi này! Nếu giờ bà còn sống thì sao hở chị?
Tùng Chi tròn mắt tỏ vẻ không hiểu, Phù Du nói tiếp:
- Nếu bà còn sống mà biết em bệnh thế này chắc bà đau lòng lắm. Bà đi trước thế mà hay, phải không chị?
Tùng Chi im lăng, có lẽ cô cũng không biết nói gì trong lúc này. Phù Du quay sang hỏi Phong:
- Anh Phong, anh có tin có thế giới của người chết không?
Phong bối rối:
- Anh... anh cũng không biết nữa.
- Em tin là có. Sau này em sẽ đi tìm bà. Chị Chi! Chị nghĩ xem bà gặp em bà sẽ vui hay buồn?
- Chị.... không biết.
Tùng Chi ứa nước mắt, cô không sao kềm chế được lòng mình. Phù Du bỗng sôi nổi hẳn lên:
- Mà thôi, đừng nói chuyện ấy nữa. Chị Chi khóc nhìn xấu tệ, phải không anh Phong?
Phong cười không đáp. Tùng Chi càu nhàu:
- Ừ, thì chị xấu đó. Ai chả biết là em lúc nào cũng xinh hơn chị.
- Anh Phong coi chị của em ganh tị kìa, có xấu không cơ chứ. Mà anh thử nói xem, em và chị Chi ai xinh hơn?
Phong gãi đầu cười mếu máo không biết phải nói làm sao. Tùng Chi kéo dài giọng:
- Hừ! Với anh Phong, dĩ nhiên em phải xinh hơn rồi.
- Nhưng em lúc nào cũng ganh với chị, vì chị có má lúm đồng tiền, còn em thì không.
- Nhưng mắt em là đẹp nhất. Hồi đó bà thường nói sau này lớn lên, bọn con trai sẽ chết vì đôi mắt em.
- Bà còn nói bọn con trai sẽ chết chìm trong đôi lúm đồng tiền của chị.
Phong la lên:
- Thôi thôi, cả hai chị em đều xinh đẹp, như thế có được chưa nào?
Rồi cả ba cùng cười. Phù Du chỉ Tùng Chi hỏi Phong:
- Anh có tin bà chị em chừng này tuổi mà chưa có người yêu không?
Tùng Chi đổ mặt gắt:
- Em chỉ toàn nói nhảm.
Phù Du la lên:
- Chị không được chối. Chị từng nói bọn con trai ở trường chẳng đáng để chị bận tâm, có đúng không?
Tùng Chi tức quá, la lên:
- Này... này... bây giờ em muốn gì đây.
- Em muốn chị công nhận trước mặt anh Phong là chị chưa có người yêu.
Hai má Tùng Chi càng đỏ hơn, hồng hồng như trái dưa tây. Cô nguýt Phù Du thật dài:
- Em chỉ toàn nói nhảm.
Phù Du tỉnh bơ:
- Em không biết. Chị phải công nhận điều đó em mới chịu.
- Ừ, thì chị chưa có người yêu đó, nhưng mắc mớ gì đến anh Phong nào?
- Sao lại không, em đã chẳng từng nói với chị là em làm mai chị cho anh ấy đó sao?
Nụ cười vụt tắt trên môi Phong, Tùng Chi thì quay mặt có vẻ không vui.
Giọng Phong lặng lẽ:
- Phù Du! Em không nên đùa như vậy.
- Em không đùa, đó là tâm nguyện cuối cùng của em.
Quả thật, Phù Du không có vẻ gì là đùa. Tùng Chi lí nhí nói:
- Chị không thích nghe em nói nhảm như thế.
- Chị từng hứa với em, nếu em thích gì chỉ cần em nói ra, chị nhất định sẽ làm cho em, có đúng không?
- Nhưng không phải... chuyện ấy.
Tùng Chi nói mà giọng nghẹn ngào. Phong buông một tiếng thở dài, anh nghe trái tim mình gần như tan nát. Anh biết Phù Du nghĩ gì, anh cũng biết cô không hề nói đùa, và chính gì điều đó lòng anh đau đớn như đứt từng khúc ruột.
Phù Du quay sang anh hỏi:
- Còn anh vẫn nợ em một điều, có đúng không?
Phong im lặng. Tùng Chi vụt đứng lên:
- Chị về đây!
Phong lạnh lùng nói:
- Nếu người chị về, chị sẽ không bao giờ gặp em nữa.
Tùng Chi kêu lên:
- Em đừng nói nữa, chị xin em đó.
Rồi cô nấc lên, nước mắt tuôn ra. Nhưng Phù Du vẫn không dừng lại:
- Nếu hai người không thích nghe thì cứ đi đi, đi hết đi. Mặc kệ những điều mơ ước cuối cùng của em, cứ mặc kệ rồi tất cả sẽ quên em. Chẳng còn bao lâu nữa, em sẽ nằm yên dưới lòng đất lạnh, cùng lắm em sẽ đem theo những điều mơ ước của em tâm sự với bà.
- Được lắm... - Tùng Chi bỗng nổi giận, má cô đỏ bừng - Vậy chị sẽ chết theo em, hai chúng ta đến nhờ bà phân xử là xong.
- Như vậy không được, không có anh Phong, bà biết xử thế nào.
- Nếu thế anh sẽ cùng đi với hai em.
Phong nói rồi chợt cảm thấy câu chuyện này thật điên rồ. Phù Du điên, Tùng Chi điên, và cả anh cũng điên. Anh tự hỏi câu chuyện này rồi sẽ đi về sao?
Phù Du bỗng đứng lên, cô còn yếu đến nỗi đôi chân run rẩy. Dáng cô đi liêu xiêu, cô cảm giác như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng đủ xô ngã cô xuống.
Phong vội vàng đỡ lấy cô:
- Em muốn đi đâu?
Cô đẩy Phong ra:
- Đừng chạm vào em. Hai người không được theo em.
Tùng Chi kêu lên:
- Nhưng em muốn đi đâu?
- Đến nơi mà em phải đến.
Nói rồi, cô bặm môi, mặt lạnh như băng, ngẩng cao đầu bước đi. Tùng Chi và Phong đưa mắt nhìn nhau đầy vẻ đau khổ. Chợt Tùng Chi lạnh lùng nói:
- Thôi được rồi, chị nghe em đây. Em muốn gì cứ việc nói đi.
Phù Du dừng bước nhưng không quay lại, cô hỏi trống không:
- Thế còn anh?
Phong đến dìu cô quay trở lại giường. Ba người lại ngồi vào chỗ mà họ đã ngồi, mặt ai cũng trầm lạnh, buồn bã và đầy đau khổ. Họ im lặng hồi lâu, rồi Phong lên tiếng:
- Em nói đi!
Giọng Phù Du hổn hển:
- Em mệt quá!
Quả thật, mặt cô tái xanh, hơi thở nặng nhọc. Phong vội đỡ cô nằm xuống, Tùng Chi nói:
- Để chị gọi bác sĩ.
- Thôi đừng! - Phù Du cản lại - Em nằm xuống là khỏe ngay thôi.
Tùng Chi nghẹn ngào nói:
- Em lúc nào cũng bướng bỉnh, ngay từ hồi còn nhỏ em đã như vậy.
- Còn chị thì lúc nào cũng nhường nhịn em, có đúng không?
Tùng Chi không trả lời, cô lẳng lặng kéo chân đắp cho Phù Du, rồi cô ngồi ghé trên giường, Phong thì bắt ghế ngồi ngay bên cạnh. Chiếc bánh kem vẫn còn nguyên, không ai buồn đụng tới.
Im lặng một lúc, Phù Du nói:
- Chị còn nhớ không, hồi đó cả nhà giấu em, không cho em biết là em bệnh nặng. Nhưng nhà mình, ai cũng thương em, thương em nhiều quá đến nỗi em nhìn thấy ai cũng đau khổ, nỗi khổ đang hiện rõ mồn một trên mặt của mọi người, nhất là mẹ em. Cuối cùng em cũng biết sự thật. Lúc đầu em sợ lắm, đến nỗi cả tháng trời không ngủ được. Em cứ nghĩ tới nghĩ lui không biết lúc mình chết đi trông sẽ thế nào. Em còn tưởng tượng khi mình sắp chết, chắc sẽ xấu xí khó coi lắm. Bác sĩ bảo nếu em không có tinh thần cầu sống thì em sẽ chết sớm.
Nhưng với em, chết sớm hay chết muộn cũng chả sao. Chỉ có điều em thấy mọi người ai cũng đau buồn quá nên em nghĩ em cần phải sống thật vui vẻ, em phải đấu tranh với thần chết để những người thân của em không phải đau đớn vì em.
Lúc đó em mười tám tuổi!
Nói đến đây, Phù Du dừng lại, cô cười thật tươi và đôi mắt cô rực sáng.
Phong có cảm giác như quanh cô tỏa ra một vòng hào quang huyền hoặc, và anh nghĩ cô sẽ không chết, không bao giờ chết! Một người có trái tim nhân hậu như cô thì không thể đoản mệnh được. Nhưng rồi anh cũng biết đó chỉ là mơ ước viển vông của anh. Ý nghĩ đó làm lòng anh tan nát.
Phù Du lại nói tiếp:
- Mười tám tuổi! Cái tuổi ấy đã bắt đầu biết mắc cỡ với bọn con trai, đã biết thế nào là đỏ mặt thẹn thùng và đã nghe tim mình đập mạnh khi bị chọc ghẹo.
Có lúc em muốn sống buông thả, ra sao thì ra, dù gì em chả chết sớm. Nhưng rồi nghĩ lại em thấy mình làm như vậy là ác lắm. Đã có quá nhiều người thương xót em, đau khổ vì em, vì họ thương yêu em, em không được quyền kéo thêm ai vào cuộc đời khốn khổ này của em.
Nói đến đây, cô đưa mắt dịu dàng nhìn Phong như muốn nói lời xin lỗi anh.
Phong hiểu điều đó, anh cầm tay cô bóp nhẹ, không khỏi đau lòng khi bàn tay cô lạnh ngắt trong tay anh.
Cô khẽ mỉm cười như muốn cám ơn Phong, rồi cô tiếp:
- Em nhớ lại câu chuyện "hồn ma sơn nữ" mà hồi nhỏ bà thường kể cho chị em mình nghe. Lớn lên một chút, chị em mình cứ tranh luận mãi về chuyện hồn ma có thật hay không. Hồi đó em cũng không tin, nhưng đến lúc biết mình sẽ chết thì em đổi ý. Em nghĩ con người ta lúc chết trẻ, còn nhiều điều luyến tiếc ở thế gian, chắc là linh hồn sẽ không siêu thoát. Bà nói chỉ những người trinh nữ mới được gặp hồn ma, và em đã tin là em có thể gặp chị ấy. Em muốn hỏi xem thế giới của chị, thế giới mà em sắp đến như thế nào?
Cô nở một nụ cười héo hắt:
- Em thật ngu ngốc phải không?
Cô im lặng một lúc bỗng sôi nổi hẳn lên. Cô cười rất tươi, gương mặt bừng sáng, cô nói:
- Nhưng nhờ vậy em đã được gặp anh.
Cô nhìn Phong, mắt cô sáng rực:
- Anh Phong! Anh có ân hận vì đã gặp em không?
Phong giả vờ tức giận:
- Sao em lại hỏi anh như vậy? Anh là người như thế hay sao?
- Anh đừng giận em. Em biết là anh không như thế. Em mãi không bao giờ quên hình ảnh anh lặn lên hụp xuống để cứu em, ngay từ lúc đó em đã thương anh. Rồi cái cách anh nhìn em lúc ở trên thuyền.
Nói tới đây, mặt cô thoáng ửng hồng:
- Em chẳng phải là con bé lẳng lơ đâu, nhưng lúc đó em biết mình ăn mặc thật khó coi.
Phong làm sao mà quên được cảnh tượng của đêm hôm đó. Bộ đồ lót màu hồng của cô đập vào mắt anh, khiêu khích đến nỗi anh nóng ran cả mặt mày.
Cô lại hỏi:
- Anh chẳng dám nhìn thẳng vào em, đúng không? Nhưng nhờ thế mà em biết anh là người tốt. Thậm chí em ngủ lại nhà anh ngay đêm đầu tiên ấy. Anh Phong! Anh đúng là người đàn ông chính nhân quân tử.
- Em đừng tâng bốc anh như thế. Em làm sao biết lúc đó anh nghĩ gì trong đầu?
- Thế anh đã nghĩ gì?
- Anh chẳng nói đâu.
- Dù sao thì em cũng biết là anh rất mong gặp lại em.
- Thì chẳng phải anh đã thú nhận với em đó sao?
- Thế anh nghĩ gì sau khi em chủ động tấn công em?
Phong nhớ lại tất cả. Lúc đó anh nghĩ gì ư? Anh không suy nghĩ được điều gì cho ra hồn, bởi vì từ đầu đến cuối anh luôn ở vào thế thụ động.
Phù Du không chờ anh trả lời, cô nói luôn:
- Em biết là anh sống bên em trong nỗi thắt thỏm và đầy lo âu. Nhưng em không thể cho anh biết sự thật được. Em biết khi em chết, anh sẽ đau buồn lắm, nhưng em không muốn anh phải sống trong nỗi khổ đau kéo dài như những người thân của em. Em đã nhìn thấy họ vì em mà khổ sở như thế nào, em thật không đành lòng.
Phong không kềm lòng được, giọng anh nghẹn ngào:
- Phù Du! Em biết là anh không trách hờn gì em cả. Anh rất yêu em, bây giờ và sau này vẫn thế.
- Em biết anh là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Cô gửi cho anh cái nhìn trìu mến và đầy ấm áp. Rồi cô quay sang Tùng Chi:
- Còn chị, bà chị kiêu hãnh của em.
Tùng Chi kêu lên:
- Sao em lại nói chị như thế?
- Chứ không phải sao? Thời buổi này, chả có đứa con gái hai mươi tuổi nào mà chưa biết yêu là gì.
Tùng Chi đỏ mặt gắt:
- Em thật khó ưa.
Phù Du phớt lờ, vẫn nói tiếp:
- Chị lúc nào cũng học và học, nhưng em cảm thấy chị chẳng yêu ai là đúng.
Chị vừa xinh đẹp, thông minh lại dịu dàng, thùy mị. Nhìn đi nhìn lại, chẳng có gã trai nào xứng đáng để chị gửi gắm chút tình yêu.
Nói đến đây, Phù Du dừng lại. Phong đưa mắt nhìn Tùng Chi và bắt gặp cô cũng đang nhìn anh. Cô vội quay mặt tránh ánh mắt của Phong, trông cô bối rối đến tội.
Cả cô và Phong, họ không ngốc đến nỗi không nhận ra Phù Du đang dẫn dắt câu chuyện để cuối cùng kéo họ lại gần nhau. Câu chuyện hoang đường của Phù Du làm họ bối rối mà cũng có một chút tò mò vì bản thân câu chuyện đó quá kỳ lạ.
Phù Du đột ngột hỏi:
- Anh Phong! Anh có biết là em rất yêu anh không?
Phong đưa mắt nhìn cô dịu dàng:
- Em không phải nói ra đâu. Em đã chứng minh điều đó một cánh mạnh mẽ nhất.
Cô vụt nghiêm sắc mặt:
- Bởi vì vậy nên em sẽ ghen lắm! Dù có chết em vẫn ghen, em không muốn cho anh lấy ai cả.
- Anh sẽ...
- Không... không... - Cô xua tay cắt lời - Anh muốn nói anh sẽ không lấy ai nữa, đúng không? Em tin anh, nhưng điều đó thật vô lý.
Phong ngẩn người không biết nói thế nào. Thậm chí anh cũng không biết có phải vừa rồi anh muốn nói với cô như vậy không? Liệu anh có thể sống hết cuộc đời còn lại mà không lấy vợ?
Phù Du lại nói tiếp:
- Em mà bắt anh phải nói như vậy thì em chẳng phải là con người. Nhưng em sẽ không ghen nếu người anh cưới là chị của em.
Phong và Chi cùng kêu lên phản đối, nhưng Phù Du mặt lạnh như tiền nói:
- Hai người phải nghe em nói đã. Em không thể để một người đàn ông tốt như anh Phong lấy người con gái khác. Mà cũng chẳng có cô gái nào xứng đáng làm vợ anh ngoài chị của em. Em muốn gởi gắm tình yêu của em cho hai người.
Em yêu anh Phong và em cũng rất thương chị Chi. Em muốn hai người sinh cho em một đứa con gái và đặt tên cho nó là Mai Hiên. Hai người nhất định phải sinh một đứa con gái cho em. Một đứa không được thì hai, ba... cho đến khi nào có con gái thì thôi.
Cả Phong và Tùng Chi đều dở khóc dở cười trước ý muốn ngông cuồng của Phù Du, muốn nói mà không nói được lời nào.
Giọng Phù Du bỗng trở nên mơ hồ:
- Em thật là đứa con gái bất hạnh, vừa sinh ra đã bị cha mẹ ruột vứt bỏ.
Nhưng em cũng có cái may mắn là được làm con nuôi của cha mẹ em. Chị thương em, hai bác thương em, bà thương em, thật là tuyệt vời! Em thật không muốn mình phải chết sớm thế này, khi mà em chưa làm được gì cho đời, cũng như cho gia đình. Thậm chí em muốn có một đứa con mà ông trời cũng không cho. Ông trời thật bất công với em.
Nói đến đây, cô không kềm được nước mắt. Tùng Chi bật khóc nức nở, cô nói trong tiếng nấc nghẹn ngào:
- Em của chị.... em yên tâm, chị nhất định sẽ đặt tên cho con gái chị là Vũ Thị Mai Hiên. Trước khi chị lấy chồng, chị sẽ nói với anh ấy như thế.
- Không phải con gái của chị, mà là con gái của anh chị. Em muốn như thế.
Cô ngước đôi mắt đẫm lệ nhìn Phong với vẻ cầu khẩn, van xin:
- Anh Phong! Đó là điều ước thứ ba của em, điều ước cuối cùng, anh hứa với em đi.
Rồi cô quay sang Tùng Chi,cô nắm tay Chi đặt vào tay Phong. Và thật kỳ lạ, đôi mắt cô ráo hoảnh, sáng rực, không còn một giọt lệ. Phong nhìn sang Tùng Chi, rồi anh cúi xuống hôn khẽ lên má Phù Du, anh thì thầm nói:
- Từ lúc yêu em, anh lúc nào cũng chiều ý em. Phù Du! Cho dù em muốn anh hái sao trên trời, anh cũng hái cho em. Em yên tâm đi, anh sẽ làm tất cả những gì em mong muốn. Anh hứa với em.
Phù Du đưa mắt nhìn Tùng Chi, cô mỉm cười khi thấy cái gật đầu của chị.
Cô cười rất tươi, rạng rỡ như hoa như mộng...
Ba năm sau, tình cờ Phong gặp lại Hàn Vi đang đi ăn trong một nhà hàng ở Chợ Lớn, cùng với một người khách Đài Loan, có lẽ lớn hơn cô đến ba mươi tuổi.
Lúc đó Phong cũng dẫn Tùng Chi và đứa con gái Mai Hiên đi ăn. Có lẽ ông trời xót thương hay là một sự trùng hợp ngẩu nhiên mà ngay đứa con đầu lòng của họ đã là con gái.
Phong không nhận ra Hàn Vi, chính cô đã đến chào anh. Chỉ mới ba năm mà Hàn Vi đã hoàn toàn thay đổi. Cô như người vừa trải qua mười năm cuộc đời.
Dấu ấn thời gian khắc đậm trên gương mặt già giặn trước tuổi của cô.
Hàn Vi vẫn còn giữ được vẻ đẹp như xưa, nhưng trong đôi mắt cô chứa đầy sự u uất thâm trầm của một đời người lăn lóc. Đó là đôi mắt của một người đã trải nghiệm qua tất cả những đắng cay vinh nhục, những tai biến thăng trầm trong cuộc đời. Một đôi mắt đầy vẻ nghi ngờ.
Phong giới thiệu vợ cô với Hàn Vi và anh không thể không hỏi đến một người. Hàn Vi nhếch môi cười, nụ cười của cô cũng thật khác, nó nửa vời và đầy vẻ khinh bạc.
- Anh đừng hỏi Quyên làm gì? - Cô nói - Em chỉ muốn hỏi anh sao hồi đó, anh không liên lạc với em?
Phong không biết trả lời sao cho phải. Anh gần như đã quên mất Quyên. Có quá nhiều chuyện xảy ra cho anh.
Sau cái đêm trong bệnh viện, Phù Du đã bỏ đi. Trong lá thư để lại, cô nói rằng:
cô không muốn kéo dài nỗi đau khổ cho những người thân của cô. Cô trở lại "hồ Phù Du" và như câu chuyện trong truyền thuyết, vì cô không muốn mình chết xấu xí vì bệnh tật, cô đã trầm mình tự vẫn.
- Em biết anh nghĩ gì. - Hàn Vi lên tiếng làm Phong giật mình trở về với thực tại - Trong mắt anh, bọn em chẳng còn xứng đáng để anh bận tâm, phải không?
Phong im lặng, anh cảm thấy mọi lời ngụy biện lúc này đều không ý nghĩa gì. Hàn Vi lại cười khẩy, giọng cô khinh bạc:
- Em cũng chẳng cần giải thích làm gì, nếu không phải vì Quyên nó quá yêu anh. Anh Phong! Quyên nó đã giấu không cho anh biết hoàn cảnh thật của gia đình nó. Nói chung nó nói dối tất, ngoài chuyện nó yêu anh thật lòng. Nếu nói tụi em nghèo mới đi theo con đường tủi nhục đó, chắc anh sẽ nghĩ sao bao người khác ta cũng nghèo mà vẫn sống lương thiện. Nhưng cuộc đời vốn nhiều màu sắc mà anh. Tụi em chấp nhận đánh đổi danh dự để hy vọng làm thay đổi kiếp đời, cho bản thân và cho cả gia đình.
Anh biết không, Quyên nó là chị của sáu đứa em, hầu hết đều không được đi học. Ba mẹ nó có làm quần quật cả đời cũng đừng mong sắm được cái tivi. Vậy thì tại sao Quyên nó không thể hy sinh cuộc đời nó để đánh đổi cho tương lai, hạnh phúc của tất cả những người thân của nó. Chỉ có điều nó sai lầm là lẽ ra nó không nên yêu anh. Có một chân lý mà mãi sau này, chúng em mới nhận ra, đó là một khi đã chấp nhận bước chân vào con đường gai góc ấy thì phải gạt bỏ tình yêu ra khỏi cuộc đời. Sẽ không bao giờ có tình yêu chân chính cho hạng gái như chúng em, có phải không anh?
Phong vẫn im lặng, anh cảm thấy mình như một thằng ngốc. Và anh chợt nhận ra anh chưa thử nghiệm cuộc đời bằng một cô gái nhỏ hơn anh đến chục tuổi như Hàn Vi.
Hàn Vi đứng lên nói:
- Dù sao gặp lại anh, em cũng rất vui.
Cô nựng má bé Mai Hiên, khen nó dễ thương rồi gật đầu chào tạm biệt Tùng Chi. Phong vội vàng hỏi:
- Em không cho anh biết tin gì về Quyên hay sao?
Hàn Vi nhìn Phong đăm đăm bằng đôi mắt đầy gai góc. Rồi cô nhếch môi cười khẩy:
- Anh hãy xem như chưa từng quen biết con bé Nhàn Quyên đi. Hoặc xem như đó là một phần của quá khứ là được rồi.
Nói xong, cô quay lưng bỏ đi. Phong nhìn theo cô, thấy cô khoát tay người đàn ông Đài loan nhún nhảy đi ra khỏi nhà hàng, lúc đó trông cô hoàn toàn khác hẳn. Cô ngẩng cao đầu, kiêu hãnh với những lý lẽ của riêng cô.
Chút Tình Cho Anh Chút Tình Cho Anh - Lê Duy Phương Thảo Chút Tình Cho Anh