No man can be called friendless who has God and the companionship of good books.

Elizabeth Barrett Browning

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2055 / 10
Cập nhật: 2016-04-30 18:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 9
ần này Phù Du đi, Phong không sợ cô không trở lại, bởi vì trong cô đã có giọt máu của anh. Nhưng qua ngày thứ hai, cô không về như đã hứa.
Phong thấy rất nhiều tóc của cô trên giường và trong nhà tắm. Anh gom tất cả chúng lại rồi cẩn thận cất đi. Anh cảm thấy mình yêu cô đến nỗi muốn giữ lại tất cả những gì của cô, dù chỉ là sợi tóc.
Ngày thứ ba, ngay từ sáng sớm, Phong đã ngóng cô. Anh nghĩ hôm qua chắc cô không đi được vì bị gia đình giữ lại. Cô bỏ nhà đi đã hơn hai tháng thì làm sao vừa về đã đi ngay được. Nhưng vẫn không thấy bóng dáng cô đâu. Phong chờ cô đến quá nửa đêm, đến khi anh mệt lả và chợt nhận ra cả ngày hôm đó, anh không ăn uống gì. Anh mở tủ lạnh lấy thức ăn nguội ăn qua quít rồi lên giường.
Nhà vắng Phù Du buồn quá! Phong như chiếc bóng cô đơn đi ra đi vào, thơ thẩn ngẩn ngơ như một gã si tình ngốc nghếch.
Ngày thứ tư, hôm nay chắc chắn Phù Du phải đến. Cô biết anh mong cô thế nào, và vì thế, cho dù có vướng bận gì cô cũng phải đến với anh. Nhưng Phù Du như cánh chim sổ lồng, một lần vỗ cánh bay đi không bao giờ quay trở lại nữa.
Phong không tin Phù Du mang giọt máu của anh mà ra đi mãi mãi. Có thể cô ấy bị tai nạn gì chăng? Nhưng cho dù vì bất cứ lý do gì cũng làm Phong lo lắng đến phát điên phát cuồng.
Anh tự nguyền rủa mình đã quá nhu nhược không chịu truy cô đến cùng về lai lịch gốc gác, gia đình của cô. Trời ơi! Làm sao anh có thể yêu một người mà ngay cả nhà cửa anh cũng không biết.
Lần này - anh tự nhủ - Nếu Phù Du trở lại, anh nhất định buộc cô phải nói ra gia đình cô ở đâu. Anh sẽ làm áp lực với cô, và nếu như cô thật lòng yêu anh thì không việc gì cô phải giấu anh.
Ngày thứ năm, thứ sáu... vẫn không thấy bóng dáng Phù Du, Phong như người phát điên phát cuồng, anh không buồn tắm rửa, anh không nổi lửa nấu nướng... căn nhà chìm trong hoang vắng, lạnh lẽo như nấm mồ.
Có lúc Phong lo lắng cho Phù Du, không biết có việc gì xảy đến cho cô, có lúc anh lại nguyền rủa cô, căm hận cô, anh giận dữ rồi anh bật khóc.
Chủ nhật, chị em Bạch Cúc không đến, ngày thứ hai Phong từ chối tiếp bác Hoàng. Bác ngạc nhiên nhìn bộ dạng của Phong, nhưng bác không hỏi, lặng lẽ ra về. Ngày hôm sau, giữa lúc Phong tuyệt vọng đến cùng cực thì Phù Du đến.
Phong đang ngồi cú rũ trong nhà thì nghe tiếng cô:
- Anh Phong... anh Phong ơi...
Phong bật dậy như chiếc lò xo, anh lao ra cửa và đứng sững lại ở đó.
Phù Du đứng dưới rặng hoa thiên lý, nhưng cô không đi một mình. Cùng đi với Phù Du là một cô gái trẻ xinh xắn, cô gái mặc chiếc áo màu tím giản dị, trên áo thêu những cánh hoa màu trắng li ti.
Phù Du nói gì đó với cô gái kia, cô đứng lại ở cổng rào trong khi Phù Du rảo bước về phía Phong. Cô kéo anh vào nhà, hỏi:
- Anh Phong, anh làm sao vậy? Anh ốm phải không?
Phong không nói một lời nào, mắt anh trừng trừng nhìn cô. Hôm nay cô mặc quần tây áo sơ mi, đầu cô quấn chiếc khăn màu tím che kín mái tóc của cô.
Cô đưa tay lần nhẹ trên mặt Phong, vuốt chiếc cầm lổm chổm râu ria cả tuần Phong không cạo. Cô xúc động hỏi:
- Anh nhớ em phải không?
Giọng cô thoảng nhẹ như một làn gió. Phong muốn gào lên, muốn nổi loạn, muốn mắng cô, thậm chí muốn tát cô một cái cho hả cơn giận, nhưng anh như người hóa đá, đôi mắt vẫn nhìn cô không chớp.
Phù Du khẽ nhăn mặt, rồi giọng cô nũng nịu:
- Anh làm gì nhìn em ghê gớm vậy? Bộ muốn ăn tươi nuốt sống em hay sao?
- Cô hạ giọng thì thầm - Em biết là anh mong em, em muốn về ngay với anh, nhưng mà... em đi không nổi. Anh nhìn xem, em ốm mất ba ký lô rồi đây nè.
Người ta bệnh muốn chết rồi đây anh có thấy không hả?
Quả thật gương mặt cô xanh mướt như lá và cô gầy đi rất nhiều. Phong như quả bóng căng xì hơi, thoáng chốc bao nhiêu giận hờn đều tan biến sạch. Thay vào đó là tình yêu thương tràn ứ trong lòng Phong. Anh kéo cô vào lòng, tay anh siết chặt cô, thật chặt. Anh muốn hôn cô, muốn cắn cô, muốn chiếm đoạt cô cho thỏa bao nỗi nhung nhớ đã dồn nến bấy lâu.
Nhưng cô đẩy Phong ra:
- Đừng anh, đừng anh! Chị em nhìn thấy thì chết.
Phong cụt hứng, miễn cưỡng hỏi:
- Em dẫn chị em đến đây làm gì?
- Người ta muốn giới thiệu với anh không được sao?
Dĩ nhiên là Phong rất mừng, anh đã mong gặp người nhà của Phù Du từ rất lâu rồi. Anh vui vẻ nói:
- Em ra mời chị em vào nhà đi, sao lại để chị ấy đứng ngoài sân thế kia.
- Nhưng trước tiên anh phải đi tắm rửa, thay đồ, cạo râu cái đã. Không thể để chị em nhìn thấy bộ dạng này của anh được.
Phong cũng biết là bây giờ trông anh rất khó coi, Phù Du nói là anh đồng ý ngay. Bây giờ bảo Phong làm gì cũng được, bởi vì Phù Du đã trở lại với anh.
Điều đó quan trọng nhất.
Phù Du kéo Phong đối diện với cô, rồi cô nhìn anh vẻ nghiêm khắc:
- Anh rất muốn biết về gia đình em phải không? Hôm nay em sẽ cho anh biết. - Giọng cô lém lỉnh - Anh sẽ thấy em chẳng phải là con bé không nhà không cửa hay là tội phạm trốn lệnh truy nã gì đâu.
Phong kêu lên:
- Anh có nghĩ em như vậy bao giờ đâu.
- Có hay không thì tự anh biết. Nhưng em có một điều kiện, anh bắt buộc phải đồng ý.
Phong phàn nàn:
- Em sao độc tài thế?
Cô trợn mắt nhìn Phong:
- Anh có đồng ý không thì bảo?
- Em lại muốn giở trò gì đây?
- Em muốn anh trước mặt chị em, không được tỏ vẻ gì là... là chúng ta có vấn đề.
Nói tới đây mặt cô thoáng ửng hồng, cô nguýt Phong khi thấy anh trừng mắt nhìn cô. Rồi cô thản nhiên nói:
- Em giới thiệu với chị em, anh là anh kết nghĩa của em.
Phong la lên:
- Thế là thế nào?
Cô nhăn mặt cằn nhằn:
- Anh làm gì to tiếng dữ vậy, bộ sợ chị em không nghe được hay sao?
Phong vẫn ấm ức:
- Nhưng việc gì em phải giấu chị em?
- Thế anh muốn chị em về mách với cha mẹ em là em... em ra ngoài có bồ hay sao?
- Anh không hiểu. Phù Du! Em vẫn muốn giấu mối quan hệ của chúng ta, trong khi em... em đã sắp làm mẹ con của anh?
- Không phải em giấu, nhưng bây giờ chưa đến lúc.
- Bây giờ chưa phải lúc thì còn đợi đến bao giờ?
- Đến lúc nào em thấy thuận tiện.
Trong lúc Phong còn đang bực mình thì Phù Du lạnh lùng hỏi:
- Rốt cuộc anh có nghe lời em không?
Phong im lặng. Phù Du quay mặt đi vẻ giận dỗi:
- Anh lúc nào cũng làm khó em. Anh đâu biết người ta khổ tâm đến nhường nào. Anh đâu có biết là em khó khăn, khổ sở lắm mới được ra khỏi nhà để đến đây với anh. Chị em mà biết em bỏ nhà đi hơn hai tháng là ở đây với anh thì từ nay, em đừng hòng bước ra khỏi nhà. Nói không chừng ba em còn mua xích xích em vô cầu thang như xích con Mi sa nhà em chứ chẳng chơi.
Điệu bộ và lời nói của cô làm Phong hết giận ngay. Anh khẽ thở dài:
- Thôi được rồi, bao giờ mà anh chả phải chiều em. Em muốn gì cũng được, anh nghe lời em là xong.
Phù Du lập tức vui vẻ lại ngay. Cô đeo cổ Phong, tặng anh một nụ hôn rồi nói:
- Giờ anh đi tắm đi, nhớ cạo bộ râu đấy nhé. Đừng để chị em chê anh lượm thượm xấu trai thì chẳng hay đâu.
Phong thầm nghĩ:
"Chị em chê anh chứ có phải em chê đâu mà anh lo".
Nghĩ vậy chứ Phong làm ngay theo lệnh Phù Du. Anh đi rồi còn nghe tiếng Phù Du gọi:
- Chị Chi ơi! Vào nhà đi chị.
Lúc Phong bước ra phòng khách trông anh đã tươm tất hơn nhiều. Anh không thấy Phù Du, chỉ có người chị của cô đứng quay lưng ngắm bức tranh sơn thủy treo trên vách.
Đó là một cô gái mảnh mai có làn da trắng hồng đặc trưng của con gái Đà Lạt. Tóc cô bóng mượt, cột gọn gàng bằng một dây ruy- băng màu xanh. Cô có chiếc cổ cao thon thả, đính một nốt ruồi son bằng hạt gạo.
Phong đến gần mà cô vẫn không hay. Anh ngửi được mùi nước hoa tỏa ra từ người cô thơm ngát. Đó là loại nước hoa mà Phong rất thích và nó gợi cho anh nhớ đến Quyên.
Phong khẽ đằng hắng, cô gái giật mình quay lại nhìn Phong thoáng một chút bối rối. Đôi mắt cô chớp nhẹ, gò má ửng hồng, đuôi mắt cô dài và cong, sống mũi thanh tú, cánh môi hình trái tim nở một nụ cười thấp thoáng đôi lúm đồng tiền mê hoặc lòng người.
- Chào anh ạ! - cô gái khẽ gật đầu, giọng thánh thót như chim - Phù Du nói với em, anh tên là Phong, là anh kết nghĩa của nó phải không?
- Còn chị chắc tên là Chi rồi?
- Dạ vâng, em là Tùng Chi. Nhưng sao anh gọi em bằng chị? Em chỉ bằng tuổi Phù Du thôi.
- Sao cơ? - Phong kêu lên - Thế hai người là... chị em sinh đôi à?
Tùng Chi tròn xoe đôi mắt, cô cũng có vẻ ngạc nhiên. Rồi cô cười khúc khích nói:
- Thôi em biết rồi. Chắc Phù Du chưa nói với anh, em là chị họ của nó. Ba em là anh của mẹ Phù Du.
- À, ra là vậy. Tôi cứ tưởng hai người là chị em ruột. Mà Phù Du đâu rồi nhỉ?
- Nó đi loanh quanh đâu đó. - Tùng Chi nói rồi chỉ bức tranh hỏi - Anh Phong này! Sao cụ già câu cá mà không có lưỡi vậy?
Phong giải thích:
- À! Tranh này vẽ phỏng theo sự tích trong truyện Phong Thần. Cụ già kia là Khương Tử Nha. Cụ đang ngồi câu cá nhưng không phải là câu cá nên dây câu không có lưỡi - Thế cụ ấy câu cái gì?
Phong khẽ cười trước vẻ ngơ ngác của Tùng Chi. Rồi anh nói:
- Cụ câu người đấy.
- Câu người? Câu người là thế nào ạ?
Phong chưa kịp trả lời đã có tiếng nói líu ríu của Phù Du.
- Là anh chàng tán tỉnh cô nàng, hy vọng nàng cắn câu, chị còn không biết hay sao?
Tùng Chi hứ một tiếng, đôi mắt len lén nhìn Phong. Phù Du đi vào, trên tay cầm một bó hoa bách hợp màu trắng. Cô đến cắm hoa vào lọ, miệng nói huyên thuyên:
- Anh Phong thấy bà chị em thế nào, có xinh xắn không? Chắc là hai người đã tự giới thiệu rồi chứ gì? Chị em tên là Tùng Chi. Hiện đang học năm cuối khoa Đông Phương, học tại Sài Gòn. Ở trong trường, chị em là hoa khôi đấy.
Chị ấy còn biết đánh đàn, thổi sáo nữa cơ. Nhưng điều quan trọng nhất là chị ấy vẫn chưa chọn được người yêu.
Phù Du háy mắt nhìn hai người, Phong không hiểu là cô đang nghĩ gì trong đầu. Cô đã cắm hoa xong, xoa tay nói:
- Mình ra hồ chèo thuyền đi anh Phong.
Cô nói rồi tung tăng đi trước không cần đợi ai đồng ý cả. Phong ngắm cô từ phía sau, thấy dáng cô gầy đi rất nhiều. Anh thèm được ở bên cô, chỉ có anh và cô. Anh có rất nhiều điều muốn hỏi cô.
- Em nghe Phù Du nói, anh Phong là họa sĩ.
Tùng Chi đi bên cạnh Phong đột ngột lên tiếng làm cho Phong giật mình:
- Chi nói gì cơ? - Phong đỏ mặt ấp úng - Tôi... tôi xin lỗi, tôi không nghe rõ lắm.
Tùng Chi nở nụ cười ấm áp, đôi lúm đồng tiền hằn sâu trên má cô, làm gương mặt cô vốn đã xinh đẹp lại càng thêm quyến rũ. Cô hiền lành hỏi:
- Không sao ạ. Chắc là anh Phong đang bận nghĩ việc gì đó.
- Tôi... tôi đang nghĩ đến Phù Du.
- Phù Du nói anh là người rất tốt và rất dễ thương. Em vừa về tới nhà, nó đã kể cho em nghe ngay về anh và bảo em đi theo nó để giới thiệu với anh. Phù Du làm cho em tò mò rất muốn gặp anh.
Phong cười nói:
- Chắc là Phù Du cho tôi lên mấy rồi.
- Không đâu ạ. - Tùng Chi chân thành nói - Em nhận thấy những gì Phù Du nói về anh quả là không sai.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện thoáng chốc đã ra tới cầu tàu. Phù Du nhanh chân chạy trước đã ngồi trên thuyền, cô khuấy nhẹ mái chèo, con thuyền rời bến trôi ra hồ.
Phong đứng trên bến la lên:
- Này Phù Du! Em không vào rước chúng tôi sao?
Phù Du vẫn ngồi trên thuyền quay lại vẫy tay nói:
- Hai người chậm chân quá nên lỡ chuyến đò rồi, hãy đợi chuyến sau vậy.
Cô mải miết chèo thuyền ra bờ hồ, miệng líu lo hát một bài dân ca. Hành động lạ lùng của Phù Du làm cho Phong hơi bực mình. Cứ như là cô đang tìm cách tạo cơ hội cho anh và bà chị họ không bằng.
Nghĩ đến Tùng Chi, Phong khẽ liếc cô bất giác anh giật mình không kềm được thốt lên:
- Tùng Chi làm sao vậy?
Có những giọt nước mắt lăn dài trên má Tùng Chi, cô vội lau đi, đôi mắt chớp nhẹ, môi nở nụ cười giấu vẻ bối rối. Cô lí nhí nói:
- Em không sao ạ.
Rõ ràng vừa rồi cô đã khóc. Đôi mắt đỏ hoe và vết lệ hằn trên má tố cáo điều đó. Phong nhủ thầm:
"Chị em nhà này thật lạ. Đang yên đang lành sao bỗng dưng lại thế?".
Tùng Chi đột ngột nói:
- Phù Du thật đáng yêu, phải không anh?
Điều đó thì Phong biết rất rõ. Anh chỉ thắc mắc về thái độ của Tùng Chi. Cái cách cô nói điều gì đó không bình thường, và cả cách mà cô nhìn theo bóng Phù Du trên hồ cũng thật lạ.
Hai người đứng cạnh nhau trên cầu tàu, khoanh tay nhìn ra hồ. Phong chợt nghĩ ra một chuyện bèn hỏi:
- Chi có bao giờ nghe câu chuyện một cô sơn nữ trầm mình trên hồ này không?
- Có chứ ạ. Câu chuyện đó, người dân ở đây ai cũng biết.
- Thế nhà em ở đâu?
- Đằng sau ngọn đồi này. - Tùng Chi giơ ngón tay xinh xinh lên chỉ - Đi qua một cánh rừng thông và một con suối là đến nhà em.
- Có phải con suối nhỏ nước cạn có những hòn đá cuội màu trắng không?
- Đúng ạ, hồi nhỏ em vẫn thường rượu đó nhặt đá về bỏ vào hồ nuôi cá.
Con suối đó thì Phong biết. Trong một lần đi dạo, anh đã tới đó, và anh cũng có nhìn thấy một ngôi nhà màu xanh nằm trên đồi cao.
Tùng Chi nói:
- Nhà em màu xanh. Cửa quay về hướng nam. Anh đứng bên này suối có thể nhìn thấy.
- Tôi thấy rồi. Thế còn nhà Phù Du, có gần nhà Chi không?
Phong hồi hộp chờ đợi câu trả lời phải Tùng Chi, nhưng cô làm cho anh thất vọng. Cô hỏi:
- Phù Du không nói với anh sao ạ?
Phong bối rối giải thích:
- Tôi... có hỏi, nhưng cô ấy cứ loanh quanh.
Tùng Chi chợt quay lưng bỏ đi. Cô đi về hướng đồi thông, bước chân như cố tình chờ Phong. Phong không làm sao được đành đi theo cô, vả chăng anh cũng muốn nhân cơ hội này điều tra về Phù Du đôi chút.
Tùng Chi phớt lờ câu hỏi của Phong, nói sang chuyện khác:
- Nghe nói anh Phong có vẽ cho Phù Du một bức chân dung?
- Vâng.
Phong trả lời tiếng một hơi bực mình. Anh nghĩ:
chả nhẽ chị em nhà này đã toa rập với nhau trước?
Tùng Chi ngồi xuống một gốc thông đổ, mắt nhìn ra hồ. Phong đứng gần đó, Chi gọi:
- Đến đây ngồi đi anh Phong!
Cô nhích người chừa cho Phong một chỗ ngồi. Cô chống cằm nhìn xuống hồ nước, nơi Phù Du vẫn đang vẩn vơ chèo thuyền.
Cô nói:
- Khung cảnh tuyệt vời, anh Phong nhỉ!
Phong đồng tình:
- Một lúc nào đó, tôi sẽ vẽ lại cảnh này.
- Khi nào vẽ xong, anh Phong cho em xem với nhé.
- Thế chừng nào Chi trở lại trường?
- Lẽ ra em phải về trường sớm, nhưng mẹ bảo em ở nhà chơi với Phù Du ít hôm.
- Vậy là Phù Du đang ở nhà em?
- Vâng ạ!
Càng lúc Phong càng nhức đầu về Phù Du. Anh không hiểu cô giải thích thế nào với gia đình về chuyện cô bỏ nhà đi những hơn hai tháng trời.
Tùng Chi đột ngột hỏi:
- Có phải Phù Du nó chẳng nói gì với anh về nó không ạ?
- Đúng rồi. - Phong kêu lên - Làm sao Chi biết? Phù Du nói với Chi hay sao vậy?
Tùng Chi đưa mắt nhì ra hồ nước có vẻ mơ màng:
- Em biết vì... tính Phù Du nó vẫn thế.
- Thế là thế nào, tôi không hiểu?
- Anh đừng hỏi, Phù Du nó đã giấu thì em chẳng dám nói.
Phong vẫn cố vớt vát:
- Nhưng sao Phù Du lại phải giấu chứ?
Tùng Chi nhếch môi cười, nụ cười của cô nửa vời chứ không trọn vẹn.
- Anh Phong cứ xem như là một trò chơi đi.
Nói rồi, Chi đứng lên bắt tay làm loa gọi Phù Du. Phong ngắm cô từ phía sau, trong lòng tự nhủ:
"Chị em nhà này sao mà lạnh lùng thế, bí hiểm thế không biết?".
Buổi trưa, chị em Phù Du ra hái bông thiên lý nấu canh. Rồi Phù Du mang bức chân dung của cô ra khoe với Tùng Chi, cô hỏi:
- Chị xem em có đẹp không?
Tùng Chi cười, đáp:
- Phù Du lúc nào mà chả xinh đẹp.
- Nhưng sắc đẹp thì không vĩnh cửu, phải không chị?
- Nhưng sáu mươi năm sau, Phù Du vẫn có thể đem bức tranh này ra lòe với mấy đứa cháu chắt rằng:
"Bà các cháu ngày xưa cực kỳ xinh đẹp".
- Sáu mươi năm sau... - Giọng Phù Du bỗng xa xăm - Em làm gì sống đến ngày ấy hở chị?
Tùng Chi không nói gì, cô có vẻ buồn bã kỳ lạ. Phù Du chợt cười to nói:
- Thôi đi, chúng ta nói làm gì chuyện xa lơ xa lắc đó.
Cô quay sang Phong:
Anh còn nợ em hai điều ước, anh có nhớ không?
- Tất nhiên anh nhớ chứ.
- Vậy giờ anh thực hiện điều ước thứ hai cho em nhé.
- Em nói đi, em muốn anh làm gì cho em?
- Em muốn anh vẽ cho chị em bức chân dung giống như em vầy nè.
Cả Phong và Tùng Chi đều bất ngờ ngạc nhiên trước đề nghị của Phù Du.
Tùng Chi lên tiếng hỏi:
- Chuyện về những điều ước là thế nào vậy Phù Du?
Phù Du đến đứng gần Phong, tay cô gác trên vai Phong, giọng liến thoắng:
- Ông anh kết nghĩa của em hứa sẽ thực hiện cho em ba điều ước. Điều ước thứ nhất đã có rồi, giờ là điều ước thứ hai. Chị hãy ngồi làm mẫu cho anh ấy vẽ chị đi.
Cô chạy qua kéo Tùng Chi đến ngồi trên ghế xa lông, chẳng cần biết Tùng Chi có đồng ý hay không. Rồi cô lăng xăng đi lấy lọ hoa bách hợp đặt lên bàn ngay cạnh Tùng Chi. Cô xoay người ngắm nghía một lúc thì xoa tay vẻ hài lòng:
- Đẹp lắm! Sáu mươi năm sau, chị tha hồ mà hãnh diện với cháu nội, cháu ngoại nhé. Người ta có bức "Thiếu nữ bên hoa huệ" còn chúng ta sẽ có bức "Tùng Chi bên hoa bách hợp", biết đâu sau này cũng nổi tiếng không kém.
Tùng Chi ngượng đỏ mặt, cô lắc đầu nguẩy nguậy:
- Thôi, chị chẳng vẽ đâu.
Cô định đứng lên, Phù Du lập tức ấn cô ngồi xuống.
- Ấy... ấy... chị ngồi yên xem nào. Đây là điều ước của em, chị không được từ chối.
Tùng Chi chớp mắt hỏi:
- Anh Phong hứa cho em ba điều ước thật sao?
- Thật mà. - Cô quay lại hỏi Phong - Có phải vậy không anh Phong?
Phong không làm sao được đành gật đầu thừa nhận. Phù Du giục anh đi lấy đồ nghề ra vẽ. Tùng Chi nói:
- Anh Phong hứa cho em ba điều ước chứ có phải cho chị đâu.
- Nhưng đây là ý muốn của em.
- Sao em không ước điều gì cho mình đi.
- Em có rồi, vả lại em còn một điều ước nữa cơ mà.
- Nhưng chị....
Phù Du cắt ngang:
- Nhưng chị không được từ chối.
Tùng Chi không làm sao được đành chiều ý Phù Du. Phong nhận ra không phải chỉ có anh mà cả Tùng Chi cũng không có cách nào làm trái ý Phù Du.
Phong chuẩn bị giá vẽ và cọ, Phù Du giúp anh pha màu, cô hăng hái và có vẻ vui như một đứa trẻ. Phong bắt tay vào phác họa bức chân dung của Tùng Chi.
Phong chọn góc độ cho thật thích hợp, và với con mắt của một họa sĩ, trong đầu anh lập tức hình thành một tác phẩm hội họa đầy cảm hứng.
Phong nhận thấy Tùng Chi có một nét đẹp dịu dàng, một vẻ đẹp thánh thiện với đôi mắt trong sáng và nụ cười ấm áp đầy phúc hậu. Một khi đã nắm bắt được nguồn cảm hứng, Phong lao vào công việc sáng tác say mê đến nỗi quên cả thời gian.
Có ai đó đặt tay lên vai Phong làm anh giật mình, rồi một giọng nói êm dịu thoảng bên tai Phong.
- Anh Phong, trời tối rồi.
Bấy giờ Phong mới nhận ra trong nhà chỉ còn lại những tia sáng yếu ớt, những tia sáng cuối cùng của một ngày. Tùng Chi đứng cạnh anh, cô đưa tay chỉ:
- Anh nhìn xem.
Phù Du đang ngoẹo đầu ngủ trên chiếc ghế xa lông dài. Mặt cô xanh mướt, làn da nhợt nhạt như người thiếu máu. Chiếc khăn trùm đầu của cô lệch sang một bên để lộ mái tóc khô cằn, xơ xác.
Phong nghe lòng mình trào lên một niềm xót thương vô hạn. Anh thèm được ôm cô vào lòng nhưng khổ nỗi có Tùng Chi bên cạnh khiến anh chỉ biết đứng nhìn cô lòng đầy xót xa.
Phù Du chợt cựa mình thức giấc, cô chớp mắt ngơ ngác kêu lên:
- Ồ! Trời tối rồi sao?
Tùng Chi đến quấn lại chiếc khăn cho Phù Du, cử chỉ của cô nhẹ nhàng, cô âu yếm nói:
- Mình về thôi Phù Du.
Phù Du cười bẽn lẽn:
- Em hư quá phải không? - Rồi cô hỏi - Tranh vẽ xong chưa chị?
Tùng Chi đưa mắt nhìn Phong. Anh nói:
- Cũng gần xong rồi, chỉ cần hoàn thành mái tóc nữa là được.
Bất giác Phù Du đưa tay sờ tóc mình, tay cô chạm nhẹ lên vành khăn, cô thẫn thờ nói:
- Phải rồi, mái tóc là gốc con người, anh Phong phải vẽ tóc chị em thật đẹp mới được.
Phong đi vài bước về phía Phù Du, anh không dằn lòng được, hỏi:
- Tóc em làm sao vậy?
Cô khẽ nhăn mặt:
- Anh nhìn trộm lúc em ngủ phải không?
- Anh không cố ý.
Phù Du đứng lên, không buồn để ý đến Phong nữa.
- Mình về đi chị.
Phong muốn làm cái gì đó để giữ cô lại nhưng anh đành bất lực. Anh vội nói:
- Để anh đưa hai em về.
Tùng Chi từ chối:
- Thôi phiền anh Phong lắm, vả lại đường đi ở đây, em còn quen thuộc hơn cả anh ấy chứ.
Tùng Chi nói rồi nắm tay Phù Du, hai chị em vẫy tay chào Phong. Anh bất lực nhìn Phù Du ra đi, trong lòng xốn xang, buồn bực vô cùng.
Phù Du dường như hiểu được tâm trạng của Phong, cô dừng lại mỉm cười với anh, giọng cô như muốn an ủi Phong:
- Ngày mai, bọn em lại đến.
"Không, ngày mai em phải đến một mình.".
Phong muốn gào lên như vậy nhưng dĩ nhiên anh chẳng thể nào mở miệng.
Anh tự hỏi Phù Du đang toan tính điều gì mà cô lúc nào cũng kè kè bên mình bà chị họ?
Hôm sau Phù Du không đến. Phong đã quen chờ đợi như thế và anh bắt đầu cảm thấy anh ngày càng kiên nhẫn hơn từ lúc quen với Phù Du.
Ngày hôm sau nữa, trong lúc Phong đang loay hoay hoàn chỉnh nốt bức chân dung của Tùng Chi thì chính cô đến.
Tùng Chi chỉ đến một mình. Phong đã có linh cảm không hay về sức khỏe của Phù Du, anh hỏi ngay:
- Phù Du lại bệnh phải không em?
Tùng Chi gật đầu:
- Phù Du nó nhờ em đến gặp anh.
Phong không giấu được vẻ lo lắng:
- Cô ấy bệnh thế nào? Có nặng lắm không Chi?
Tùng Chi im lặng nhìn Phong, ánh mắt cô đầy vẻ dò xét. Cô như đang phân vân một điều gì đó, rồi cô thở dài:
- Em đã đoán là anh không biết gì về sức khỏe của Phù Du.
Phong chờ đợi Tùng Chi nói tiếp, nhưng cô quay sang ngắm bức tranh vẽ chính cô, rồi cô nói một câu chẳng ăn nhập gì với chuyện họ đang nói:
- Em không biết gì về hội họa, nhưng em cảm thấy tranh anh vẽ đẹp lắm.
Anh có bao giờ mở triển lãm chưa?
- Tôi chỉ là họa sĩ nghiệp dư. Dĩ nhiên tôi cũng mong đến một ngày nào đó, tôi sẽ có một triển lãm cho riêng mình.
- Trong mắt Phù Du thì anh là một thiên tài đấy.
Phong không chịu được nữa, anh đã quá lo lắng cho Phù Du, anh hỏi:
- Thật ra, Phù Du đang bệnh gì, Chi nói cho tôi biết đi. Phù Du có nhắn gì cho tôi không?
- Anh và Phù Du yêu nhau phải không?
Tùng Chi hỏi đột ngột đến nỗi Phong phải giật mình. Anh thấy ánh mắt Tùng Chi nhìn xoáy vào anh như cô muốn soi thấu tận đáy lòng anh.
- Tôi xin lỗi... - Phong thở dài - Thật ra tôi không muốn giấu em, tôi không hiểu sao Phù Du lại muốn như thế. Phù Du luôn luôn có những ý thích lạ lùng khiến tôi không hiểu nổi.
Tùng Chi quay mặt đi, và Phong thấy cô dùng tay gạt nước mắt. Anh không hiểu sao cô lại khóc trong lúc này. Rồi cô không buồn giấu những giọt lệ của mình nữa, cô ôm mặt nấc lên một tiếng. Đôi vai cô run rẩy, rồi cả người cô chuyển động. Tùng Chi khóc nức nở.
Phong vừa ngạc nhiên vừa bối rối, anh đứng thẳng ra như pho tượng. Anh không hiểu vì sao lại có những giọt nước mắt đó? Tùng Chi sao lại khóc ngon lành nức nở đến như vậy?
Cuối cùng anh đỡ cô ngồi xuống chiếc ghế xa lông dài, anh ngồi bên cạnh và im lặng chờ đợi. Rồi Tùng Chi cũng qua cơn xúc động, cô ngước mặt nhìn Phong, gương mặt nhem nhuốc vì nước mắt. Giọng cô nghèn nghẹn:
- Em... xin lỗi anh.
- Để tôi đi lấy khăn cho em.
Phong bỏ đi, lát sau anh trở lại đưa cho Tùng Chi một chiếc khăn ướt. Anh phân vân một chút rồi nói:
- Đấy là khăn của Phù Du.
Phong quyết định không giấu nữa, bởi vì anh có cảm giác Tùng Chi đã biết tất cả.Quả thật Tùng Chi không có vẻ gì là ngạc nhiên. Cô thong thả lau mặt rồi cuộn tròn chiếc khăn cầm trong tay. Gương mặt cô tư lự như đang suy nghĩ một điều gì đó, rồi Phong thấy vẻ mặt cô thay đổi, trở nên rắn rỏi và cương quyết hơn.
- Anh Phong có muốn biết khi Phù Du dẫn em tới đây, nó đã nói gì không?
Phong im lặng, không phải anh suy nghĩ xem Phù Du nói gì mà anh đắn đo không biết anh nên nói thế nào với Tùng Chi về mối quan hệ của anh và Phù Du.
Nhưng Phong chưa kịp lên tiếng Tùng Chi đã nói:
- Phù Du nó bảo nó có người anh kết nghĩa dễ thương, nó muốn giới thiệu cho em biết.
Nói đến đây, gương mặt cô thoáng ửng hồng, cô cúi mặt tránh không nhìn Phong, giọng cô lí nhí:
- Phù Du muốn làm bà mai.
Phong không kềm được tiếng kêu:
- Phù Du sao lại nói như thế được chứ?
Phong đứng lên đi đi lại lại có vẻ bực tức, anh cảm thấy mình bị tổn thương lòng tự trọng. Anh vung tay nói, vẻ mặt tức giận:
- Tôi thật không sao hiểu nỗi Phù Du. Cô ấy muốn đùa giỡn tôi chăng? Hay cô ấy xem tôi như một thằng hề?
- Phù Du không đùa với anh đâu, anh Phong ạ. Trái lại, nó rất yêu anh!
Giọng Tùng Chi nghẹn ngào và nước mắt lại ứa ra lăn dài trên má cô. Phong sững sờ nhìn cô hỏi:
- Thế là thế nào? Tất cả những chuyện này là thế nào, nếu không phải là trò đua?
- Em sẽ nói cho anh biết.
Tùng Chi đứng lên đi ra cửa. Phong không làm sao được đành đi theo cô.
Chi dừng lại dưới cánh cổng phủ đầy hoa thiên lý, cô vươn tay ngắt một đóa hoa rồi cầm nó xoay xoay trong tay, bất ngờ cô quay lại nhìn Phong hỏi:
- Anh Phong này! Một người biết mình sắp chết thì người ta sẽ làm thế nào hả anh? Theo anh thì người ta có sợ không?
Phong không hiểu sao trong lúc này Tùng Chi lại hỏi một điều ngớ ngẩn như vậy. Anh cảm thấy cô cũng giống như Phù Du, luôn luôn có những ý tưởng lạ lùng khiến người ta không thể hiểu nổi.
Dù vậy anh vẫn đoán, tuy nhiên giọng anh hơi bực bội:
- Tôi không biết, nhưng chắc là phải sợ lắm.
- Nếu là em, em cũng sợ. Em không biết mình sẽ sống ra sao trong những ngày chờ đợi thần chết đến. Đó là cái chết đáng sợ nhất, phải không anh?
- Nhưng tại sao Tùng Chi lại nói với tôi những điều đó?
Tùng Chi không trả lời mà hỏi lại:
- Chắc anh Phong không biết Phù Du là cái tên bịa. Phù Du... nó tự đặt cho mình đấy. Tên thật của nó là Mai Hiên, Vũ Mai Hiên.
Hóa ra là như vậy - phải cay đắng thầm nghĩ - Thì rượu bấy lâu nay mình chỉ là con rối ngu ngốc mặc tình cho người ta làm xiếc.
Bỗng anh giật mình nghĩ đến một việc. Anh nhớ đến điều ước thứ nhất của Phù Du, cô đã muốn đặt tên con gái mình là Vũ Mai Hiên. Cô sao lại có ý muốn kỳ lạ như vậy? Ai đời lại đặt tên con trùng với tên mẹ bao giờ.
Tùng Chi lại nói tiếp:
- Hôm đến đây, em thấy Phù Du nó nói nhỏ gì với anh, em đoán là nó cũng dặn anh nói dối cho trùng khớp màn kịch của nó, cũng như nó đã làm như vậy với em. Tội nghiệp Phù Du, màn kịch vụng về thế làm sao che giấu được ai.
Ngay khi nhìn thấy anh, cái cách anh nhìn và nói chuyện với Phù Du, em đã đoán ra hai người yêu nhau. Em cũng biết Phù Du bỏ nhà đi hơn hai tháng trời là nó ở đây với anh.
Giọng Phong bực bội:
- Nhưng đó là trò đùa quá đáng.
- Không đâu anh Phong. - Tùng Chi nghiêm giọng - Phù Du nó không đùa đâu, mà nó muốn thật như thế. Nó muốn hai chúng ta...
Tùng Chi không nói hết, mắt cô lại đỏ hoe, giọng sụt sùi:
- Phù Du nó ngốc thật! Nhưng em thương nó. Nó là đứa em tội nghiệp, là đứa con gái bất hạnh nhất trên đời này.
Nói đến đây, Tùng Chi òa khóc, cô khóc nức nở như một đứa trẻ. Hai bàn tay cô ôm lấy gương mặt đầm đìa nước mắt, rồi thân hình mảnh mai của cô chao đảo, Phong vội đỡ lấy vai cô, rồi... như chỉ chờ có thế, cô ngả vào lòng Phong, mặt cô úp vào ngực anh, nước mắt như mưa.
Cô nói trong tiếng nức nở nghẹn ngào:
- Anh Phong! Anh hãy đến gặp Phù Du lần cuối đi. Mà không, nó không phải là Phù Du, nó là Mai Hiên. Nhưng cho dù nó có lấy tên gì đi chăng nữa thì cũng không phải nó cố tình đùa giỡn với anh đâu.
Phong đẩy Tùng Chi ra, anh lắc vai cô, giọng anh như thét:
- Em nói gì? Tại sao lại gặp Phù Du lần cuối? Tùng Chi! Em bình tĩnh nói cho tôi biết đi, tất cả những chuyện này là thế nào?
- Anh còn không biết hay sao? - Tùng Chi vẫn khóc nức nở, cô gần như lả đi trong tay Phong. Những lời cuối của cô như một tiếng rên - Anh ngốc lắm! Anh đã ở bên một người con gái sắp chết mà anh không hay biết gì cả. Anh là đồ ngốc.
Phong nghe như có một tiếng nổ lớn trong cơ thể anh. Nó làm vỡ tung mọi tế bào, xé nát anh thành từng mảnh vụn. Bầu trời quay cuồng, đất dưới chân anh như sụp đổ. Đó là một cơn địa chấn, là một nỗi kinh hoàng khủng khiếp nhất, là một nhát dao đâm thẳng vào tim Phong.
Phong không biết bằng cách nào anh và Tùng Chi ra đến thị trấn. Anh chỉ kịp ghé qua nhà dì gởi lại chìa khóa căn nhà gỗ, rồi trước ánh mắt ngạc nhiên của dì, Phong ra đi chỉ để lại một câu nói:
- Cháu sẽ giải thích với dì sau.
Họ đón một chiếc taxi chạy thẳng về Sài Gòn. Khi đã yên vị trên xe, có đủ thời gian để bình tĩnh lại, Phong nói:
- Giờ em hãy kể đi, tôi muốn nghe tất cả sự thật về Phù Du.
Phong đã quen gọi cô là Phù Du, cái tên đoản hậu ấy đã gắn liền và như một phần không thể thiếu được trong câu chuyện.
Và Tùng Chi bắt đầu câu chuyện:
- Như em đã nói với anh, Phù Du nó bị bệnh máu trắng, một chứng bệnh không thể chữa được. Chỉ có điều sau khi biết mình mắc bệnh, Phù Du nó không tỏ ra buồn bã, chán chường hay sợ hãi gì cả. Nó vẫn sống và sống rất vui vẻ.
Gia đình cho nó nghỉ học. Nó muốn làm gì cũng được, muốn đi chơi đâu cũng chiều. Lúc đầu em không sao hiểu được tại sao Phù Du nó lại bình thản với cái chết như vậy. Nó không sợ chết hay sao? Nhưng... làm gì có ai không sợ chết phải không anh? Phù Du nó làm ra vẻ như vậy là để cho gia đình bớt đau buồn vì nó. Nhưng nó có biết nó càng sống vui tươi thì mọi người càng đau đớn, không ai muốn mất nó. Nó hiền lành, xinh đẹp, giỏi giang, thông minh, hoạt bát... nó là đứa con gái ưu tú nhất, dễ thương nhất. Cuộc sống ngắn ngủi của nó là một bất công tàn nhẫn nhất của tạo hóa.
Tùng Chi nói đến đây đã không kềm được nước mắt. Phong im lặng, người anh như hóa đá, anh ngẩn ngơ như đang lạc vào một thế giới tưởng tượng và những câu chuyện Tùng Chi kể là hoàn toàn không có thật.
Tùng Chi gạt nước mắt kể tiếp:
- Phù Du nó yêu cầu bác sĩ phải thông báo tình trạng sức khỏe của nó, không được giấu nó. Vài tháng trước, bác sĩ buộc nó phải uống thuốc, trước đây nó từ chối việc uống thuốc. Mọi người ai cũng thông cảm với nó, bởi vì dẫu có uống thuốc cũng chết, thôi thì cứ mặc cho số phận.
Nhưng lần này nó đồng ý uống thuốc. Bác sĩ nói nếu nó sống tích cực, có ý chí chiến đấu cộng với sự trợ giúp của tân dược thì có thể sống thêm một, hai năm nữa.
Cách đây ba tháng nó rời Sài Gòn lên sống với gia đình em. Bác sĩ cũng khuyên như thế nên cha mẹ nó đồng ý. Phù Du ở nhà em vài hôm thì nó bắt đầu đi lại không bình thường. Nó đi đêm hôm, có khi mấy ngày không về. Nhưng vì thương nó, mọi người không ai có ý kiến gì. Nó muốn làm gì cũng được, miễn sao nó được vui vẻ thì thôi.
Sau đó thì anh biết rồi, nó đi hơn hai tháng trời. Thỉnh thoảng nó về nhà cho cha mẹ biết tin rồi lại đi. Gia đình không yên tâm cứ gặn hỏi mãi nhưng nó không nói nửa lời, chỉ dọa là nếu tìm cách bắt nó về thì nó sẽ tự tử. Gần đây sức khỏe của nó suy sụp, cha mẹ nó từ Sài Gòn lên năn nỉ nó về nằm viện nhưng nó từ chối. Phù Du nó đã muốn làm gì là không ai cản được, một phần vì nó bướng bỉnh, một phần vì ai cũng thương không nỡ làm trái ý nó.
Nhưng lần này nó bệnh nặng, đến nỗi không thể ở lại đây được. Trước khi về Sài Gòn, nó nói với em lẽ ra nó cứ để vậy cho chết quách đi, nhưng nó còn hai việc quan trọng chưa làm được nên nó phải gắng sống thêm một thời gian nữa.
Nó bảo em đến gặp anh, chỉ nói với anh là nó không được khỏe, bảo anh chờ vài hôm nó sẽ đến. Nhưng em quyết định nói cho anh nghe tất cả sự thật, bởi vì...
chuyến đi này, có lẽ Phù Du nó không còn đủ sức để quay trở lại nữa.
Giọng Tùng Chi về cuối như những tiếng rên nức nỡ đau xé cõi lòng. Phong vẫn ngồi im như pho tượng, giờ thì anh đã có câu trả lời về những bí ẩn của Phù Du, nhưng kết quả còn cay nghiệt hơn tất cả những gì anh đã nghĩ đến.
Phù Du không phải tội phạm lẫn trốn pháp luật, không phải người mắc bệnh tâm thần, càng không phải là đứa con gái lẳng lơ, sa đọa... nhưng giá như cô có là tất cả những cái đó thì vẫn tốt hơn, may mắn hơn.
Bây giờ Phong đã biết vì sao Phù Du giấu anh về thân thế của cô, vì sao cô luôn nói về cái chết, vì sao có những lúc cô ngơ ngẩn như người mất hồn, vì sao cô muốn đặt tên con gái là Mai Hiên. Tất cả những điều đó là bởi vì cô biết mình sẽ chết. Ôi Phù Du! Ngay cả cái tên em đặt cho mình cũng nói lên số phận không may của em.
Phù Du nói cô còn hai tâm nguyện chưa hoàn thành nên chưa thể chết được.
Việc thứ nhất Phong có thể đoán ra, đó là vì đứa con trong bụng cô. Còn việc thứ hai là gì, Phong không đoán được.
Phong nhớ lọ thuốc của cô, anh cũng biết vì sao sức khỏe cô mau suy sụp đến vậy. Đó là vì bấy lâu cô không dùng thuốc nữa, có lẽ cô sợ thuốc làm ảnh hưởng đến bào thai trong bụng cô.
Nghĩ đến đây, Phong không kềm được nước mắt. Anh nhớ lại cái đêm đầu tiên cô dâng hiến cho anh, anh đã bàng hoàng thế nào khi biết cô cầu xin thượng đế ban cho cô một đứa con.
Cô muốn để lại giọt máu của cô trên thế gian này trước khi vĩnh viễn ra đi.
Và cô đã chọn Phong là người cha cho đứa con của cô. Đối với Phong, điều đó cũng có thể là may mắn, mà cũng có thể là bất hạnh.
May mắn vì anh đã có cô, được yêu cô chung sống với cô. Nhưng bất hạnh hơn cả là rồi đây anh sẽ sống nốt khoảng thời gian rất dài còn lại mà không có cô, trong nỗi nhớ thương quay quắt về cô, người đã cho anh những ngày tháng yêu đương vô cùng ngọt ngào.
Chút Tình Cho Anh Chút Tình Cho Anh - Lê Duy Phương Thảo Chút Tình Cho Anh