Trong lúc vươn tới các vì sao, có thể bạn sẽ không thể chạm tay tới ngôi sao nào cả, nhưng chắc chắn một điều chân tay bạn cũng không phải lấm lem vì bùn.

Leo Burnett

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2055 / 10
Cập nhật: 2016-04-30 18:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 8
rong chuyến đi đó Phù Du mua rất nhiều quần áo. Phong mừng vì đó là dấu hiệu cô sẽ ở lại với anh lâu dài. Anh cũng nhận ra Phù Du không bao giờ mặc đồ trắng nữa. Cô xếp hai bộ áo váy trắng của cô cất vào ngăn tủ. Một hôm Phong tìm thấy nó, bèn lấy ra hỏi:
- Sao em không mặc những đồ này nữa?
Phù Du cười, trả lời lấp lửng:
- Tại em không thích nữa.
- Trước đây anh thấy em mặc toàn đồ trắng, không phải là em thích màu trắng lắm sao?
- Ừ, thì em thích! Nhưng bây giờ em không thích nữa.
- Tại sao vậy? Anh thấy em rất hợp với màu trắng.
Cô bước tới khẽ vuốt má Phong, âu yếm nói:
- Ngốc ạ! Em bây giờ làm sao có thể mặc đồ trắng nữa.
Phong ngơ ngác:
- Làm sao mà em không mặc đồ trắng được nữa?
Phù Du có vẻ mơ màng:
- Hồi nhỏ, bà thường nói với em màu trắng tượng trưng cho sự trong trắng, tinh khiết. Lớn lên, em chỉ mặc toàn màu trắng, nhưng giờ... em... em đã... đã với anh, em có còn trinh trắng gì nữa đâu mà mặc đồ ấy.
Bấy giờ Phong mới vỡ lẽ, anh nhìn Phù Du thì thấy mặt cô ửng hồng em thẹn. Phù Du thật là lạ, những ý tưởng và suy nghĩ của cô bao giờ cũng khác người một chút.
Phong hỏi:
- Dường như em chịu rất nhiều ảnh hưởng của bà?
Đôi mắt Phù Du chợt tối sầm, giọng cô Du buồn:
- Bà rất thương em. Bà thương em hơn hết thảy mọi thứ trên thế gian này. Ba năm trước, bà đã bỏ em ra đi, lúc đó em buồn tưởng như mình có thể chết được.
Nhưng giờ em không buồn nữa, không phải vì em không còn thương bà nhưng em nghĩ bà đã mất em buồn như vậy, nếu bà còn sống thêm ít năm nữa, chẳng may em chết trước bà thì bà sẽ buồn biết bao. Em biết bà thương em nhiều lắm, em mà chết trước bà thì chắc chắn bà sẽ đau xót lắm, đau khổ còn hơn là chết đi. Bà già rồi, chẳng còn nhiều nước mắt để mà khóc em đâu.
- Em thật ngốc nghếch! Em còn trẻ trung thế này làm sao mà chết trước bà cơ chứ?
Phù Du không nói gì, mắt cô chợt xa xăm. Phong thấy gương mặt vốn rạng ngời của cô như tối lại, lởn vởn một màu đen u ám.
Phong cất lại hai bộ đồ của cô vào tủ. Chợt anh nhìn thấy một chiếc lọ nhỏ màu sẫm đục trong góc tủ. Trong lọ có vài viên thuốc màu trắng làm anh nhớ lại nhỏ Tuyết hôm trước hỏi anh có bệnh gì không mà dùng thuốc?
Phong cầm chiếc lọ lên hỏi:
- Phù Du! Cái này của em phải không?
Phù Du có vẻ bối rối, rồi cô cũng gật:
- Vâng ạ!
- Thuốc gì vậy? Sao em lại dùng thế?
Chiếc lọ đã bọ bóc nhãn, không biết vô tình hay cố ý? Phù Du bước tới cầm lấy lọ thuốc trên tay Phong rồi thản nhiên ném vào giỏ đựng rác đặt trong phòng.
- Thuốc cảm ấy mà. - Cô bình thản nói - Anh cũng biết là em hay tắm hồ lúc nửa đêm nên luôn phải chuẩn bị lọ thuốc cảm. Bây giờ thì không dùng đến nó nữa.
Cô rất hợp lý và Phong cũng không để ý nữa. Phù Du ở lại một tuần, rồi hai tuần. Đó là khoảng thời gian rất vui vẻ và đầy hạnh phúc. Nhưng Phù Du luôn tìm cách lánh mặt mỗi khi có người đến. Hai nhỏ em của Phong nóng lòng muốn gặp Phù Du, đến nỗi nếu không vì bận đi học thì hai đứa đã ở lại để nhìn một Phù Du cho bằng được.
Phù Du không bao giờ nói về gia đình của mình, Phong cũng tránh đề cập đến. Trải qua ngần ấy thời gian chung sống, anh đã biết cô không có vấn đề gì về tâm lý. Vấn đề duy nhất của cô, Phong nghĩ, chỉ có thể là quá khứ của cô.
Ban đầu anh còn dằn vặt vì điều đó nhưng lâu dần anh cũng không còn vì nó mà khổ tâm nữa. Anh hài lòng với cuộc sống hiện tại đầy hạnh phúc bên cạnh Phù Du và quen dần với những điều nghịch lý mà cô áp đặt một cách bướng bỉnh cho anh.
Phù Du không chỉ mang đến cho Phong một tình yêu mà còn có một cuộc sống mới mẻ và thú vị. Cô là người đa tính cách, cô có thể sống sôi động, nhiệt tình, nhưng cũng hồn nhiên, lãng mạn. Cô trẻ trung nhưng cũng thâm trầm, sâu sắc. Có đôi lúc cô nổi loạn, cuồng nhiệt nhưng đôi khi cô cũng kín đáo và đầy em thẹn.
Phong ví cô giống như một cuốn sách, cô tròn mắt hỏi:
- Vì sao cơ? Em đâu phải nhà bác học, vì sao lại giống một cuốn sách cơ chứ?
- Tất nhiên em không phải nhà bác học. Mà nếu bảo anh đổi em lấy một trăm nhà bác học, anh cũng chả thèm.
Cô đỏ mặt đầy vẻ sung sướng nhưng cô làm ra vẻ như chẳng quan tâm.
- Anh dốc tổ! Anh chỉ giỏi nịnh em thôi.
- Không. - Phong kêu lên - Anh nói thật mà.
- Thế thì anh giải thích đi, vì sao em lại giống như cuốn sách?
- Bởi vì mỗi ngày trôi qua, anh lại khám phá ở em một điều mới mẻ, giống như người ta lật những trang sách và càng đọc người ta càng khám phá ra những điều kỳ diệu. Và cứ như thế, ta cứ tiếp tục lật sách, cứ tiếp tục khám phá không biết chán.
- Nhưng rồi cuốn sách đó cũng đến hồi kết thúc. Những điều bí mật, cuối cùng sẽ bị khám phá. Thế là hết!
Phù Du nói những lời đó với vẻ buồn bã kỳ lạ, như thể cô đúng là cuốn sách mà Phong đã lật đến những trang cuối cùng. Phong kéo cô vào lòng an ủi:
- Em làm sao vậy? Em là một cuốn sách không bình thường, em có biết không?
Cô lập tức trở lại sôi nổi, cô hòa hứng hỏi:
- Thế nào là cuốn sách không bình thường hở anh?
- Là một cuốn sách không có hồi kết. Cứ đọc mãi, đọc mãi không bao giờ kết thúc.
Cô cười khúc khích đầy vẻ sung sướng, nhưng lập tức cô làm ra vẻ nghiêm trang:
- Em chả tin anh. Trên đời làm gì có cuốn sách như thế. Anh chỉ thích em thôi.
- Nhưng muộn rồi, vì em đã ăn phải bánh phỉnh của anh. Coi kìa, cái mũi em nó nở phồng lên rồi kìa.
- A... anh dám lừa em hả? Em đánh anh chết luôn.
Cô vừa đấm vừa véo Phong, nhưng đôi tay nhỏ nhắn và yếu đuối của cô chỉ đủ làm Phong nhột quá cười chảy cả nước mắt.
Một hôm Phong nói:
- Anh có việc phải ra thị trấn.
Anh nhìn cô chờ đợi, và đúng như anh đoán, cô không muốn đi cùng anh, cô hỏi:
- Bao giờ anh về?
Phong cố giấu tiếng thở dài thất vọng, anh đáp:
- Anh sẽ về ngay.
- Anh sẽ về ăn cơm trưa với em chứ?
- Có thể không kịp, anh còn phải ghé qua nhà dì dượng của anh.
- Vậy em sẽ làm cơm chiều chờ anh về cùng ăn.
Giọng Phong hơi khó chịu:
- Em không muốn biết anh đi có việc gì sao?
- Phù Du như người biết lỗi, cô đến ôm hôn anh như vuốt ve an ủi nỗi thất vọng của anh. Cô nghiêng đầu duyên dáng nhìn Phong hỏi:
- Ừ. Thế thì anh đi có việc gì vậy, anh yêu?
Phong đành tạm hài lòng với nụ cười của cô. Anh thở dài đáp:
- Anh muốn gọi điện về nhà. Ba mẹ anh chắc là đang lo lắng cho anh lắm.
Phù Du khẽ gật đầu:
- Cũng phải, anh vắng nhà lâu lắm rồi còn gì.
- Em muốn anh nói với ba mẹ anh thế nào về em?
Phù Du có vẻ ngẩn ngơ, rồi cô quay mặt đi, giữ im lặng. Phong chờ đợi đến ngạt thở, cuối cùng anh không chịu được kêu lên:
- Phù Du...
Cô quay lại, Phong bàng hoàng khi nhìn thấy trên mặt cô hằn lên một nỗi khổ đau dằn vặt đến tê tái. Đôi mắt cô long lanh như có nước và giọng cô nghẹn lại:
- Anh đừng nói gì hết, có được không anh? Em xin anh đừng nói gì cả,đừng nói một lời nào về em.
Trái tim Phong thắt lại, gần như vỡ tan. Đầu óc anh quay cuồng, cuối cùng không chịu nổi, anh la lên:
- Phù Du! Em làm sao vậy? Em đang nghĩ gì trong đầu em vậy hả?
Cô im lặng, câm nín và đầy vẻ cam chịu. Phong không dừng ở đó, anh tiếp tục uất ức:
- Anh không hiểu được em nữa rồi. Em đến với anh, nói yêu anh và muốn có con với anh. Thế nhưng em hoàn toàn xa lánh gia đình anh. Làm sao có thể như vậy được chứ? Đó là điều không thể, em có hiểu không? Anh còn có cha mẹ của mình, đến một lúc nào đó, anh không thể bỗng dưng nói với cha mẹ anh rằng:
anh đã vó vợ con và vợ anh thì chẳng bao giờ muốn gặp mặt cha mẹ chồng.
Điều đó không thể được, không thể được... Em hiểu không? Em có hiểu không?
Càng nói Phong càng kích động, những lời cuối anh gần như gào lên. Phù Du thì vẫn giữ im lặng, cô bất động, gương mặt không biểu lộ cảm giác, gần như là hóa đá.
Lần đầu tiên Phong nhìn thấy cô như vậy. Cô như một thể xác không hồn, trơ trơ như gỗ đá. Phong lập tức xìu xuống như chiếc bong bóng xì hơi, thậm chí anh sợ hãi.
- Phù Du! - Anh khẽ lay cô - Em làm sao vậy?
Bấy giờ Phù Du mới cử động, nhưng cô rời xa Phong, cô đi dần ra khỏi chỗ anh. Cô ra đứng dưới cánh cổng đầy hoa thiên lý vàng, rồi cô nói chẳng ăn nhập gì.
- Chiều nay em sẽ hái bông thiên lý nấu canh, anh về ăn nhé.
Phong nhớ hồi nhỏ một lần mẹ có nấu canh thiên lý, anh ăn thử nhưng thấy nó hôi hôi thế nào ấy, từ đó hoa thiên lý không xuất hiện trên bàn ăn nhà anh nữa. Nhưng với Phù Du Phong không dám nói ra điều đó.
Phong thắt cả ruột gan, cố gắng lắm mới hỏi được:
- Phù Du! Em đang nghĩ gì vậy?
- Em không nghĩ gì cả.
Nhưng Phong có một linh cảm không hay, nó làm cho anh lo lắng không thể yên tâm được.
- Không. - Anh nói - Em đang nghĩ điều gì đó? Anh rất muốn biết.
Phù Du im lặng một chút chợt quay lại nhìn thẳng vào Phong. Bấy giờ trông cô như người vừa lột xác, cô không còn trẻ trung và đầy nét hồn nhiên ngây thơ nữa, mặc dù Phong vẫn còn nhìn thấy rất rõ những sợi lông măng tơ trên gương mặt sáng láng của cô. Phù Du như lớn hơn đến mười tuổi.
- Anh có thật muốn nghe những điều suy nghĩ của em không?
Thật bất ngờ Phong nói:
- Thôi đi, giờ anh không muốn nghe nữa.
Cô khẽ chau mày:
- Anh làm sao vậy?
Phong dở khóc dở cười. Mới đó anh chất vấn cô, tấn công cô, vậy mà bây giờ tình thế hoàn toàn thay đổi. Giờ cô chủ động còn anh phải chống đỡ. Anh có linh cảm cô sẽ nói ra một điều anh không muốn nghe.
Thật vậy, cô bắt đầu:
- Dù sao anh đã hỏi, em sẽ nói cho anh biết. Em đang nghĩ gì ư? Em cho rằng em đã sai lầm.
Phong giật thót cả mình.
- Em bảo sao?
Phù Du mặt lạnh như tiền, nói:
- Thời gian qua, em và anh sống với nhau rất vui vẻ và hạnh phúc, em tưởng đâu anh cũng có cảm giác như thế, nhưng thật ra trong lòng anh vẫn canh cánh những điều anh thắc mắc về em. Nhưng em không trách anh. Làm sao anh có thể chung sống với người không rõ lai lịch, gốc gác như em. Em thật ngây thơ khi nghĩ rằng chỉ cần chúng ta yêu nhau là đủ. Em sẽ sinh con cho anh, cho anh một sinh linh mang dòng máu của hai chúng ta. Và chúng ta cứ yêu nhau, cứ thế, bất chấp tất cả. Nhưng... điều đó thật là không tưởng. Anh nói đúng, anh còn có cả gia đình và người thân, họ sẽ không chấp nhận điều đó. Còn em...
Nói đến đây cô dừng lại. Phong hồi hộp chờ đợi cô hé mở một chút gì đó về cô nhưng cô đã hoàn toàn khép kín. Cô ngước nhìn những bông hoa thiên lý lấm tấm vàng, treo lơ lửng trên đầu, giọng cô như một tiếng thở dài buồn bã:
- Em xin lỗi anh.
- Em không có lỗi gì cả.
Phong kêu lên như thế rồi thẫn thờ không biết nói gì. Phù Du đã nói tất cả những gì phải nói, không sai một tí ti nào. Phong thấy mình giống như một viên sỏi nhỏ nhoi nằm gọn trong lòng bàn tay khép kín của cô. Điều đó thật không sao tưởng tượng được.
Cô hờ hững nói:
- Anh đi đi! Giờ em hái bông thiên lý đây.
- Anh không đi nữa.
Quả thật giờ có cho vàng anh cũng không đi. Anh có linh cảm là nếu anh ra đi thì anh sẽ mất cô vĩnh viễn. Giọng cô hơi khó chịu:
- Anh làm sao vậy? Có phải anh không biết nói gì với cha mẹ anh?
- Không... không phải vậy! Anh không nói gì cũng được, cha mẹ.... chắc không trách anh đâu.
- Anh thật không đi nữa chứ?
Phong quả quyết:
- Anh không đi, cũng không nói gì nữa hết. Anh quyết định cuộc sống này từ nay chỉ có anh và em, và chúng ta sẽ chờ đợi điều mong muốn của em, chờ đợi giọt máu của hai chúng ta.
Phong lại thầm cầu mong cha mẹ tha thứ cho đứa con bất hiếu là anh. Anh thấy Phù Du quay lại cười với anh, nhưng nụ cười của cô khác hẳn, nó không tươi như hoa và rạng rỡ niềm tin như trước đây anh vẫn thấy cô cười như thế.
Cô làm cho anh lo lắng.
Anh và cô cùng hái bông thiên lý nấu canh. Thật kỳ lạ, giờ Phong lại thấy bông thiên lý vừa thơm vừa bùi, ngon miệng vô cùng. Không biết bây giờ Phong lớn khẩu vị thay đổi hay vì... Phù Du khéo tay hơn mẹ. Trời ơi! Mẹ anh mà biết cậu con trai cưng của bà nghĩ như vậy, chắc bà tức xanh mặt chứ chẳng chơi.
Hôm đó Phù Du lại bắt Phong chèo thuyền đưa cô ra hồ, và như thường lệ, họ tung tăng đuổi bắt nhau trong dòng nước hồ trong vắt. Suốt buổi chiều, Phù Du cứ quấn quýt bên Phong. Cô hát cho anh nghe, thỉnh thoảng lại đeo cứng anh, hôn lên má anh như một đứa trẻ vòi vĩnh.
Buổi tối cô đòi đi ngủ sớm. Trên giường ngủ, cô chủ động tấn công Phong, cô hôn anh ngấu nghiến và đầy khao khát... Phong đủ thông minh để nhận ra những thay đổi bất thường đó của Phù Du. Thỉnh thoảng anh lại nhìn thấy trong mắt cô ánh lên một nỗi buồn u ám, linh cảm cho anh biết rằng cô sẽ ra đi.
Phong nằm cạnh cô mà trong lòng ngổn ngang những nỗi lo buồn của một kẻ đang thất vọng vì cảm thấy con đường phía trước đầy chông gai cản trở. Anh nhận ra cô cũng thao thức, mặc dù cô nhắm mắt nhưng hơi thở không đều đã tố cáo cô cũng giống như anh, cô không ngủ được.
Phong không dám ngủ, anh sợ mình nhắm mắt thì sáng ra anh sẽ mất Phù Du vĩnh viễn. Cuối cùng Phù Du không chịu được sự kiên nhẫn của Phong, cô hỏi:
- Sao anh không ngủ?
- Anh đang cố ngủ đây.
Phong nói dối, anh không dám nói những điều anh suy nghĩ vì sợ rằng Phù Du sẽ phản ứng. Anh sợ là nếu cô nổi giận đùng đùng bỏ đi thì anh cũng chẳng biết làm sao để giữ cô lại.
Cuối cùng, Phù Du đã ngủ thật. Phong ngồi ngắm cô, tất cả những đường nét trên gương mặt cô giờ rất quen thuộc với anh, nhưng anh vẫn cứ ngắm cô say sưa như ngắm kiệt tác của một danh họa.
Phong tự hỏi trên đời này có ai yêu mà đau khổ như anh không? Chắc là không. Nhưng suy cho cùng, chắc cũng chỉ có anh mới có một tình yêu vừa lạ lùng vừa đầy bất trắc như thế này.
Thời gian cứ chậm chạp trôi, và... Phong ngủ lúc nào không hay. Anh không biết mình ngủ bao lâu, anh đã nằm mơ, nhưng cũng không nhớ rõ mình đã mơ thấy điều gì, nhưng khi tỉnh dậy người anh ướt đẫm mồ hôi. Trong cơn mơ chưa tỉnh hẳn anh nghe mình hốt hoảng gọi:
- Phù Du... Phù Du...
Phong chết lặng cả người khi thấy bên cạnh anh chỉ là một khoảng trống mênh mông. Anh gần như gào lên:
- Phù Du...
Phong bật dậy như chiếc lò xo, và anh như một thằng điên lao ra ngoài với tiếng gọi hoảng loạn:
- Phù Du... Phù Du...
Anh nhìn thấy cô ngồi trên bậc thềm, trong ánh sáng yếu ớt, mờ ảo của buổi bình minh sớm. Cô từ từ đứng lên, mắt cô nhìn Phong đăm đăm, và bỗng từ trong đáy mắt cô trào ra hai giọt lệ long lanh, chúng lăn dài trên má cô và mất hút...
- Phù Du!
Phong nghe tiếng mình gọi tên cô giống như một tiếng kêu tắc nghẽn. Có một cái gì đó thật kỳ lạ trong cơ thể anh, trước đó nó giống như một tảng băng và bây giờ tảng băng ấy đang tan dần... tan dần... Phong rùng mình.
Phù Du lao người vào Phong, tay cô siết chặt lưng anh, mười ngón tay cô bấu mạnh vào da thịt anh, có những tiếng nấc nghẹn ngào sâu thẳm trong lòng cô.
Phong ngửa mặt cô ra và anh hôn cô như mưa. Anh hôn như chưa từng được hôn, cuống cuồng, vội vã... anh thì thầm nói trong hơi thở hào hển:
- Phù Du... Phù Du... Anh xin em... xin em đừng bỏ anh.
Cô cũng hôn trả lại anh, cô hôn cũng mãnh liệt và cuồng nhiệt không kém gì Phong nhưng cô không nói một lời nào.
Phù Du luôn luôn có lý do vắng mắt vào ngày chủ nhật và thứ hai, rõ là cô muốn tránh mặt hai nhỏ em của Phong và bác Hoàng. Có lúc Phong đã nghĩ đến điều tồi tệ nhất:
"Phải chăng cô đang lẩn trốn pháp luật". Nhưng anh xua đi ý nghĩ đó thật nhanh và tự mắng mình sao lại nghĩ xấu về cô như thế.
Ban đầu Phong còn khó chịu, nhưng lâu dần anh quen với tất cả những thói quen của cô. Anh không còn sợ cô bỏ đi không quay trở lại nữa và cũng không buồn thắc mắc cô đi đâu trong khoảng thời gian đó.
Điều làm Phong lo lắng là anh đã bỏ nhà đi quá lâu. Hàn Vi lại gọi điện cho anh, tha thiết muốn gặp anh. Nhỏ Tuyết vì bận học thi nên không thu xếp lên thăm Phong được. Hai cô em họ của Phong thì bắt đầu nghi ngờ sự vắng mặt trùng hợp của Phù Du, cuối cùng Phong phải giải thích cho hai cô hiểu khi Bạch Cúc dọa sẽ đến thăm bất ngờ xem có còn trốn được nữa không?
Phong nói là Phù Du nhút nhát không dám gặp người lạ, Bạch Cúc chẳng phải đứa ngây thơ gì cho cam nên dĩ nhiên nó không tin. Phong phải năn nỉ hai đứa cho anh một thời gian nữa để anh thuyết phục Phù Du.
Phong cũng không biết "thuyết phục" như thế nào đây, khi hầu như anh không bao giờ dám nhắc tới những điều mà Phù Du không hài lòng.
Mùa đông sắp tới, kế đó là tết, Phong không biết tới chừng nào mọi chuyện sẽ ra sao. Nhất định anh không thể vắng mặt trong đêm Noel và ba ngày tết, anh cũng không muốn xa Phù Du. Nhưng viễn cảnh anh vừa có Phù Du mà vừa được đón giáng sinh ở nhà xem ra thật xa vời.
Nhưng mặc kệ tất cả, những ngày tháng chung sống với Phù Du quá tuyệt vời, đến nỗi Phong sẵn sàng chấp nhận hy sinh.
Một hôm Phù Du đến sau lưng anh trong lúc anh đang vẽ cảnh cô chèo thuyền trên hồ. Cô ôm cổ anh, môi phớt nhẹ trên vành tai Phong làm anh rùng mình la lên:
- Ấy... ấy! Anh đang làm việc, em không được làm thế đâu đấy.
Phù Du cù vào da thịt non của Phong làm anh co người lại vì nhột. Anh la chí chóe, còn Phù Du thì thích thú cười khanh khách. Phong ném luôn cây cọ quay lại chụp hai tay cô, hăm hở nói:
- Hừ! Anh bắt được em rồi. Anh ăn thịt em đây.
Phong nhe răng đe dọa, cô né người tránh, nhưng tay Phong như hai gọng kềm siết chặt lấy cô. Anh đè cô xuống sàn nhà. Nhe răng cắn lên má cô. Cô la oai oái:
- Ăn thịt người! Trời ơi, ác quỷ ăn thịt người bà con ơi. Cứu tôi, cứu tôi với...
- Anh ăn thịt em đây, em cứ kêu cứu đi.
Phong dụi mặt vào ngực cô, cằm anh day day trên bụng cô làm cô cười thắt cả ruột. Cô hổn hển:
- Em đầu hàng... em đầu hàng...
- Nhưng anh không tha.
Phong đè lên người cô, hai tay anh ấn tay cô xuống sàn gỗ làm cô không nhúc nhích được. Anh cắn lên chiếc mũi xinh xinh của cô.
- Đừng... đừng... anh muốn cắn chết em hay sao vậy?
- Anh cắn cho em chết luôn.
- Ừ... ừ... thì anh cắn đi, anh đè chết cả hai mẹ con em luôn đi.
Phong giật thót, tưởng mình nghe nhầm:
- Em vừa nói gì vậy?
Cô làm mặt giận, ấm ức nói:
- Em nói là anh đè chết mẹ con em rồi.
Phong kêu lên:
- Trời ơi! Phù Du, em có nói thật hay không vậy?
Phù Du đỏ mặt, đánh nhẹ lên vai Phong:
- Vô duyên! Ai lại nói đùa chuyện này bao giờ.
Phong nhảy cẫng lên, vui mừng như đứa trẻ. Anh dựng cô dậy rồi ôm cô xoay vòng vòng làm cô chóng cả mặt. Gương mặt Phù Du tràn ngập hạnh phúc.
Đó là ước mơ lớn nhất của đời cô. Một đứa con, trời ơi! Cô đã ấp ủ giấc mơ đó, và cái cách mà Phong biểu hiện niềm vui nó chứng tỏ tình yêu của anh làm cô sung sướng biết bao.
Qua phút bốc đồng, Phong đặt cô ngồi xuống ghế, cả hai đều mệt lử. Anh âu yếm vuốt bụng cô như thể anh đã nhìn thấy đứa con yêu quý của họ. Anh hôn cô trìu mến và hỏi:
- Bao lâu rồi em?
Cô có vẻ phân vân:
- Em không biết chắc. Nhưng... em trễ hơn tuần rồi.
- Trước đây em có bao giờ như vậy không?
Cô lắc đầu, mặt lại ửng hồng. Phong rất thích tính hay cả thẹn và kín đáo của cô. Anh nói:
- Anh đưa em đi bác sĩ khám nha.
Cô hơi giật mình:
- Không, em không đi.
Phản ứng của cô làm Phong ngỡ ngàng. Anh nhìn cô đăm đăm còn cô thì quay đi tránh mặt anh. Phong nghiêm trang nói:
- Anh không biết em có chuyện gì, nhưng Phù Du à, em phải biết việc này không thể đùa được. Em phải đi bác sĩ, vì đó là sức khỏe của em và của con chúng ta.
- Nhưng... em sợ bác sĩ lắm. Em sợ mùi thuốc... mùi bệnh viện, nói chung em không bao giờ đi bác sĩ.
Phong biết ngay là cô nói dối, vẻ mặt bối rối của cô đã tố cáo cô. Nhưng vì sao? Đó mới là điều quan trọng. Phong muốn thuyết phục cô, nói cho cô hiểu nhưng cô đã lạnh lùng phán:
- Việc này em sẽ tự lo.
Cô đứng lên tỏ ý chấm dứt mọi bàn cãi, mặt cô rắn đanh và đầy bướng bỉnh.
Trong lòng Phong vừa giận dữ vừa uất ức, nhưng... vẫn như những lần trước, anh luôn luôn làm người phải chấp nhận nhượng bộ.
Đếm đó nằm cạnh nhau, Phong cảm thấy có một sự ngăn cách giữa họ.
Phong nằm gác tay lên trán, không ôm cô như mọi khi, mắt anh nhìn lên trần nhà. Phong đốt một điếu thuốc, vừa rít một hơi anh vội vàng tắt đi.
Phù Du hỏi:
- Sao anh không hút thuốc?
Phong đáp:
- Anh sợ khói thuốc làm ảnh hưởng đến em.
Phù Du khen:
- Anh sẽ là người cha tuyệt vời.
Phong không hưởng ứng lời khen đó. Phù Du trở mình quay mặt sang nhìn Phong, cô hỏi:
- Dường như anh có vẻ mệt mỏi?
Phong nói không ăn nhập gì với câu hỏi của Phù Du:
- Ngày mai anh sẽ gởi tranh về thành phố nhờ người quen bán.
- Sao anh nói là anh không bán những bức tranh đó mà?
Phong quả có nói như thế. Thời gian qua anh chỉ vẽ Phù Du, cô là niềm cảm hứng duy nhất của anh, và anh có ý định giữ lại tất cả làm kỷ niệm.
Phong nói:
- Em hãy chọn một bức giữ lại làm kỷ niệm, còn lại phải đem bán đi. Giờ chúng ta sắp có con rồi, sau này sẽ cần tiền.
Phong cũng xoay người nằm nghiêng, anh nhìn cô hỏi:
- Anh không có chút kinh nghiệm làm cha nào, thế còn em?
- Em cũng không biết tí gì.
Cô nói rồi mỉm cười. Phong cũng cười nói:
- Ngày mai anh sẽ mua sách về tham khảo.
Phù Du nhích sát vào người Phong, cô có vẻ rụt rè:
- Anh... không giận em chứ?
Phong im lặng, rồi anh thở dài:
- Em nghĩ là anh có giận không?
Phong bắt chước kiểu nói của Phù Du làm cô nguýt anh thật dài. Cô choàng tay ôm lưng Phong, rúc sâu vào ngực anh, giọng cô thì thầm:
- Đừng giận em nghe anh!
Phong ôm vai cô, hôn lên mái tóc thơm ngát của cô. Cô đáng yêu thế này thử hỏi làm sao anh có thể giận cô cơ chứ.
Buổi sáng hai người chọn một bức tranh để lại, còn Phong đóng gói mang đi tất cả. Anh đã ước gì Phù Du đòi đi với anh nhưng cô im lặng tiễn anh ra cổng.
- Anh sẽ về muộn.
Phong nói, đôi mắt Phù Du long lanh, cô hôn lên má anh.
- Em sẽ lên đồi ngóng anh.
Phong ra thị trấn gọi điện theo một người bạn rồi anh gởi tranh qua đường bưu điện. Sau đó anh gọi điện về nhà, mẹ anh là người nhấc máy. Phong quyết định tạm thời chưa nói gì với mẹ về chuyện Phù Du.
Mẹ trách anh lười gọi điện thoại, bảo anh phải thu xếp về sớm. Phong nói là anh bận vẽ, hiện anh đang có nhiều cảm hứng không thể cắt ngang được. Dù thế nào thì anh cũng phải về nhà trước Noel.
Phong biết đó là mệnh lệnh, anh đành phải hứa với mẹ.
Phong ghé nhà thăm dì, dượng, cũng may gặp lúc hai nhỏ em đi vắng, nếu không thì Phong sẽ phải ứng phó với hàng lô những câu hỏi tò mò của hai cô.
Anh ăn trưa ở nhà trọ, nghỉ ngơi đến xế chiều thì đón xe ôm về. Anh bảo bác tài xế dừng xe ở xa nhà một chút. Anh xách một giỏ nặng trĩu những sách vở và thức ăn cuốc bộ nốt quãng đường còn lại.
Phù Du hứa sẽ lên đồi chờ Phong nhưng anh không thấy cô. Anh cảm thấy hơi lo, đôi chân bước nhanh hơn. Anh thở phào nhẹ nhõm khi thấy bóng cô thấp thoáng sau khung cửa sổ.
Anh rón rén vào nhà, đặt giỏ sách xuống rồi đi vào phòng. Anh đẩy cánh cửa khép hờ, Phù Du đang đứng trước tấm gương lớn của chiếc tủ áo, mái tóc vừa gọi xong loang loáng nước.
Phong đến sau lưng cô, bỗng anh hiện ra trong gương, ngay bên cạnh cô.
Anh ngửi thấy mùi thơm lừng từ tóc cô. Cô mặc chiếc áo ngủ mỏng manh trên cơ thể đầy đặn. Phong nhìn thấy bờ vai cô tròn lẳn, làn đang trắng như sữa, mịn như nhung, cả những sợi lông tơ bằng bạc bao giờ cũng kích động Phong một cách mạnh mẽ.
- Phù Du!
Phong gọi nhưng cô không hề phản ứng. Rồi Phong thấy cô cử động. Bàn tay cô cầm một chiếc lược khẽ nhấc lên, trong răng lược đan đầy những sợi tóc đen huyền ướt đẫm của cô.
Có rất nhiều tóc. Phù Du gỡ những sợi tóc đó thả cho chúng rơi xuống sàn.
Phong hướng mắt nhìn theo chúng, những sợi tóc rơi lả tả, Phong bàng hoàng khi thấy hàng đống tóc dưới chân cô.
Tóc rơi nhiều đến nỗi làm cho Phong mình. Thảo nào mặt Phù Du cứ thẫn thờ như là người mất của. Phong vừa tội vừa thương dịu dàng đặt tay lên vai cô.
Phù Du giật bắn cả người, rõ ràng là cô không hề nhận ra Phong đã về.
Phù Du kêu lên một tiếng, mặt cô tái xanh tái mét. Phong không ngờ cô nhát gan như vậy, anh ân hận nói:
- Anh làm em sợ phải không? Thôi, cho anh xin lỗi nhé, cô bé.
Cô nhăn mặt hỏi:
- Anh về bao giờ?
Phong thầm cười cô vì tiếc mấy sợi tóc mà ngẩn cả người, nhưng anh không nói ra, anh cúi xuống nhặt vài sợi tóc hỏi:
- Tóc em làm sao vậy?
- À... - Cô hơi bối rối - Có lẽ em mua trúng dầu gội giả.
- Em thấy trên chai dầu có dán tem không?
- Chắc là có. Nhưng tem cũng có thể làm giả được cơ mà.
Phong đồng ý với cô, anh khuyên cô nên đổi dầu gội khác. Cô xin lỗi vì đã không ra đón anh rồi cô hỏi anh có mua gì cho cô không?
Phong mua rất nhiều sách. Nào là sách dạy nuôi con nhỏ, dạy cách kiêng, dinh dưỡng trong thời gian mang thai... Phong lôi trong giỏ ra nào là ông mai, cóc, ổi... toàn những món ăn chua. Anh cười cười nói:
- Anh đoán là em sẽ thích thứ này.
Phong vừa sắp ra những thứ ấy ra bàn vừa nói:
- Trong thời gian này, em phải ráng ăn mới được đấy. Anh quyết định từ nay, hai ngày đi chợ một lần, phải mua thức ăn tươi cho em chứ không ăn đồ ướp lạnh như trước đây nữa.
Rồi Phong xoa tay quay lại nhìn cô nói đùa:
- Tất cả vì tương lại con yêu của...
Phong không nói hết câu, anh ngỡ ngàng nhìn gương mặt ướt đẫm nước mắt của Phù Du. Cô khóc lặng lẽ quá, không biết cô khóc từ bao giờ mà nước mắt đầm đìa trên má?
Phong vuốt nhẹ má cô, âu yếm hỏi:
- Làm sao mà em lại khóc thế hở, cô bé?
Cô chẳng nói chẳng rằng chúi mặt vào ngực Phong khóc như mưa. Phong khẽ vuốt tóc cô như dỗ dành một đứa trẻ. Anh nghĩ có lẽ cô quá sung sướng vì sự chăm sóc chu đáo của anh mà khóc như thế.
Một vài sợi tóc hư dính trên tay Phong. Những sợi tóc đen và rất dài làm Phong cũng thấy tiếc quá. Thảo nào Phù Du mới tiếc ngẩn tiếc ngơ như vậy.
Đếm đó trời rất lạnh nhưng Phù Du lại đòi ra hồ chèo thuyền. Phong khuyên cô bây giờ có mang rồi, cần phải giữ gìn sức khỏe nhưng cô nói lần này là lần cuối cùng, Phong đành chiều ý cô.
Lúc thả thuyền lênh đênh trên hồ, Phù Du nói:
- Anh Phong! Chúng ta hãy đặt cho hồ này một cái tên đi.
- Thế em muốn đặt cho nó tên gì nào?
- Em không biết, anh nghĩ đi.
Phong bỗng nảy ra một ý:
- Hay cứ gọi nó là hồ Phù Du đi.
- Hồ Phù Du à? Không được, cái tên đó không hay lắm.
- Chẳng phải đó là tên của em sao?
Phù Du im lặng, trông cô có vẻ thẫn thờ. Cái tên Phù Du quả đúng là không hay chút nào. Phong hỏi:
- Có bao giờ em hỏi cha mẹ em sao lại đặt tên cho em là Phù Du không?
- Tên Phù Du là tự em đặt đấy chứ.
Bấy giờ Phong mới vỡ lẽ, anh la lên:
- A! Thì ra bấy lâu em gạt anh. Thế tên thật của em là gì?
Cô ỡm ờ:
- Sau này anh sẽ biết.
- Nhưng sao em lại tự đặt cho mình cái tên đoản hậu như vậy?
- Vì em vốn thích như vậy. Em muốn sau này em chết sẽ biến thành một sinh vật gì đó lênh đênh trên sông nước. Suốt đời em sẽ không ngủ, cứ trôi đi, trôi đi khắp nơi trên trái đất này.
Phong cười, lắc đầu nói:
- Em thật lạ, trên đời này chắc chỉ có mình em có ý thích lạ lùng như thế.
Đêm đó, lúc về nhà nằm cạnh Phong, Phù Du nói:
- Ngày mai em muốn về thăm nhà.
Phong hơi giật mình, anh chờ đợi cô nói rằng cô muốn anh đi cùng, nhưng cô cười, khẽ vuốt má Phong, âu yếm nói:
- Anh ở nhà ngoan nhé, em chỉ đi hai ngày thôi mà.
Phong im lặng. Phù Du chống tay ngồi dậy nghiêng đầu nhìn anh hỏi:
- Anh giận em đấy phải không?
Phong thở dài, kéo cô nằm gối đầu trên ngực anh. Tay anh vuốt ve trên cánh tay trần trắng mịn của cô. Anh thì thầm:
- Em chóng về với anh nhé. Anh sẽ rất nhớ em!
Cô khẽ gật đầu. Phong chợt nghe có cái gì đó âm ấm trên ngực anh, thì ra cô đã khóc.
Chút Tình Cho Anh Chút Tình Cho Anh - Lê Duy Phương Thảo Chút Tình Cho Anh