"We will be more successful in all our endeavors if we can let go of the habit of running all the time, and take little pauses to relax and re-center ourselves. And we'll also have a lot more joy in living.",

Thích Nhất Hạnh

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2055 / 10
Cập nhật: 2016-04-30 18:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 7
êm đó trời mưa tầm tã, mặt hồ mờ đục trong làn nước mưa trắng xóa.
Phù Du mặc bộ váy áo mà lần trước cô để lại, chiếc áo may bằng thứ vải gì đó rất mềm mại, hững hờ buông trên thân hình tuyệt đẹp của cô.
Cô đứng bên song cửa nhìn ra màn đêm mờ mịt, chiếc váy ngắn mềm như lướt trên đôi chân trần, mỗi lần cô cử động làm rung rinh tà áo.
Phong nhận ra anh rất thích ngắm cô. Dù trong bất cứ hoàn cảnh nào, không gian nào, trông cô vẫn rất xinh đẹp. Mỗi lần cô nghiêng đầu, mái tóc lại ánh ngời lên trong ánh nến, môi cô bóng mọng như trái đào chín.
Phong cho thêm củi vào lò sưởi. Than hồng ánh lên, bắn những tia lửa kêu tí tách. Anh đứng lên đi về phía cô, không cưỡng được ham muốn, anh ôm cô vào lòng. Da cô mềm, mát và tỏa hương thơm dìu dịu.
Phù Du khẽ rùng mình. Bao giờ cũng vậy, mỗi khi Phong chạm vào cô, anh có cảm giác người cô căng cứng, và anh thích sự nhạy cảm đó của cô.
Anh gác cằm trên vai cô, khẽ thì thầm:
- Em có muốn mình đi chèo thuyền không?
Cô lắc đầu. Anh lại hỏi:
- Em thích chèo thuyền trong mưa lắm kia mà?
- Giờ em không thích nữa.
Phong tự hỏi phải chăng vì cô biết giờ cô đã là đàn bà và cô không còn có thể gặp được "hồn ma sơn nữ" nữa? Cho đến giờ cô vẫn hoàn toàn khép kín, là một bức màn bí mật khêu gợi trí tò mò của Phong.
Anh biết cô có cái gì đó bất thường và nếu anh muốn vén tấm màn bí mật của cô thì anh cần phải khéo léo lắm mới được. Anh quyết định thận trọng đi vào thế giới của cô, khám phá bí mật của cô.
- Phù Du! - Anh làm ra vẻ vô tình hỏi - Sao lúc nào em cũng xuất hiện vào lúc nửa đêm?
- Bởi vì lúc đó thế giới thật sự yên tĩnh và thiên nhiên xinh đẹp nhất.
Câu trả lời của Phù Du không nói lên điều gì, nhưng Phong không thất vọng, anh tiếp tục kiên trì theo đuổi mục đích. Phong nói:
- Phù Du! Anh sắp đi rồi.
Anh chờ đợi phản ứng của cô. Quả nhiên, cô giật mình thảng thốt:
- Anh đi đâu?
- Về nhà của anh.
Cô im lặng, Phong hơi sốt ruột:
- Đây không phải nhà của anh, em biết không?
- Em biết.
- Sao em không hỏi nhà anh ở đâu?
- Điều đó... không quan trọng.
Câu trả lời của cô làm Phong chới với. Không người con gái nào không muốn biết gia đình, thân thế của người yêu mình. Thế nhưng... Phù Du lại là người như vậy. Phong như muốn phát cuồng vì cô, giọng anh cao lên, không còn giữ được vẻ điềm tĩnh:
- Em làm sao vậy? Em không muốn biết anh thật sự là ai, gia đình anh thế nào, cuộc sống anh ra sao? Em không muốn tìm hiểu anh chút nào hay sao?
- Tất cả những điều đó... - cô hờ hửng - Để làm gì hở anh?
Phong buông cô ra lùi lại một bước, anh trừng trừng nhìn cô người cô không quay lại. Anh chỉ nhìn thấy mái tóc óng vàng và chiếc cổ thuôn thả trắng ngần của cô.
Mặt Phong nóng lên, một cơn giận tràn qua trong anh. Nhưng anh chợt nhớ lần trước anh nổi giận, kết quả là cô bỏ đi biệt tăm làm anh suýt phát điên.
Anh tự nhủ mình phải thật bình tĩnh và giọng anh dịu lại:
- Anh muốn em đi cùng anh. Anh muốn giới thiệu em với gia đình của anh.
Mẹ anh rất hiền, ba anh cũng vậy. Nhỏ Tuyết, em gái của anh, nó rất thương anh. Rồi em sẽ thấy, gia đình anh rất tuyệt vời. Anh chắc rằng mọi người sẽ chào đón em và em sẽ thích họ ngay lập tức.
Phù Du vẫn im lặng. Phong thấy dường như đôi vai cô khẽ run lên. Anh hốt hoảng kéo cô quay lại, mặt cô đẫm đầy nước mắt.
- Phù Du! - Phong thảng thốt - Làm sao em lại khóc?
Cô im lặng. Phong nghĩ rằng cô phải vui mừng vì điều đó mới đúng. Không người con gái nào không sung sướng khi được về ra mắt gia đình, người thân của người yêu. Nhưng Phù Du lại khóc vì điều đó, phải chăng đó là những giọt nước mắt sung sướng?
Phong tự nhủ như vậy, nhưng anh không tin chắc lắm. Càng lúc anh càng bối rối vì không sao hiểu được Phù Du. Anh nhìn cô không giấu được vẻ lo lắng:
- Phù Du! Em làm sao vậy?
Cô vẫn im lặng, mắt cô mở to trừng trừng nhìn Phong. Anh ngập ngừng:
- Nếu em cảm thấy lo lắng và chưa đến lúc thì... để sau này vậy.
Cô đột ngột hỏi:
- Thế anh có bỏ đi không?
- Đi đâu cơ? - Rồi Phong chợt nhớ ra - Về nhà anh ấy à? - Anh nghĩ đến lời hứa với Tuyết, buông một tiếng thở dài - Nếu không có em cùng về thì thôi vậy, anh không đi nữa.
Cô thở phào một tiếng như vừa trút đi gánh nặng. Mắt cô chớp chớp nhìn Phong, đôi mắt lấp lánh và nụ cười hé mở trên môi cô.
Phong rất mừng vì thấy cô vui trở lại, nhân cơ hội anh liền hỏi:
- Phù Du này! Em có biết bác Hoàng không?
Cô ngơ ngác:
- Bác Hoàng nào cơ?
- Bác Hoàng làm vườn, có vợ và hai cô con gái ấy.
Cô nhìn Phong có vẻ đề phòng, cô ngập ngừng:
- Em... không biết.
- Anh đã hỏi thăm bác Hoàng về em, bác là người sống ở đây lâu năm nhưng bác không biết em. Vậy là... em không phải dân địa phương ở đây, hay là... em còn cái tên nào khác nữa?
Phong cố hết sức thận trọng chọn từng lời nói, mong sao không làm tổn thương Phù Du. Nhưng dù vậy, ngay lập tức, anh thấy vẻ mặt cô tối sầm lại. Cô quay lưng đi, vẻ giận dỗi của cô làm trái tim Phong se thắt.
Không khí trở nên nặng nề đến ngạt thở. Phong nghe tim mình đập mạnh, lo lắng cồn cào. Phù Du bỗng lên tiếng, phá tan sự im lặng:
- Anh Phong! Giờ anh đã biết em không phải người đàn bà trốn chồng đến với anh, có đúng không?
Phong làm sao mà không biết điều đó. Cô không những không phải như vậy mà anh còn là người đàn ông đầu tiên của cô. Đó thật sự là niềm hạnh phúc ngoài mong đợi của Phong. Anh nói, giọng ân hận:
- Về chuyện đó... anh xin lỗi em. Anh thật dại dột khi nói như thế.
Phù Du bỗng quay lại, mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh, cô nghiêm trang:
- Anh Phong! Anh hãy nói thật cho em biết, trong mấy ngày qua, anh có vui không, anh có hạnh phúc không?
- Anh có - Phong thành thật thú nhận - Anh hơn cả vui vẻ và anh có quá nhiều hạnh phúc. Anh muốn cám ơn em, Phù Du, vì em đã mang đến cho anh những điều tuyệt vời đó.
- Nhưng anh chưa thỏa mãn và anh không hoàn toàn hài lòng, có đúng không?
Cô vẫn nhìn thẳng vào mắt Phong và điều đó làm cho anh bối rối:
- Anh... anh không biết phải nói sao nữa. Chúng ta... giống như là đôi tình nhân tạm bợ. Anh không thích như vậy. Tại sao em cứ cố thu mình trong lớp vỏ bọc của em? Em không hiểu là anh rất đau khổ vì điều đó hay sao?
- Em có những lý do của em.
- Nhưng mà...
Cô lạnh lùng cắt ngang:
- Nếu anh cứ cố tính đào sâu về cuộc sống em thì... em sẽ lại ra đi. Và lần này, anh Phong, em chắc chắn một điều rằng, em sẽ không bao giờ trở lại, mặc dù em sẽ rất nhớ anh.
Phong lặng người nhìn cô, gương mặt Phù Du lạnh lùng như sương và Phong biết cô không hề nói đùa. Thì ra cô không yếu đuối, mong manh như bấy lâu anh vẫn tưởng. Thì ra vẻ ngoài hồn nhiên, ngây thơ chỉ là lớp vỏ che đậy bên trong một tâm hồn rắn rỏi và đầy nghị lực.
Giọng cô khô và lạnh:
- Anh có hứa với em không?
Bây giờ, ngược lại Phong lại cảm thấy mình yếu đuối, và thật nhỏ bé so với cô. Anh không thể chống lại ý muốn của cô. Và anh, như một cái máy, anh gật đầu thỏa thuận với cô. Từ nay anh sẽ không được một lời nào hỏi về thân thế của cô, nếu anh còn muốn có cô.
Anh đành chấp nhận thua cuộc.
Bấy giờ Phù Du mới mỉm cười, gương mặt cô rạng rỡ, xinh tươi như hoa. Cô chúi đầu vào ngực Phong, tay cô vòng qua cổ anh, rồi cô ngửa mắt nhìn anh.
Mặt cô long lanh, sáng rực.
Phong ôm cô như một cái máy. Lòng dạ anh rối bời, bực tức vì sự bất lực, yếu đuối của anh. Anh bắt đầu nhận ra Phù Du hoàn toàn điều khiển anh. Không biết bằng phép thuật gì mà Phù Du hoàn toàn chinh phục anh, làm cho anh không thể phản đối cô bất cứ việc gì, dù là chuyện nhỏ nhất.
Tất cả là sự xếp đặt của Phù Du chăng?
Những ngày tiếp theo đối với họ thật sự là cuộc sống thiên đường. Phong tạm thời quên nỗi ám ảnh về thân thế của Phù Du để vui với niềm vui của cô.
Yêu với tình yêu của cô.
Phù Du rất thích hoa, và cô cắm hoa khắp nơi trong nhà. Buổi sáng, họ đi dạo trong rừng; trưa, cô ngồi mẫu cho Phong vẽ. Tối, họ cùng nhau chèo thuyền, vớt rong, tắm hồ. Có điều Phù Du không đi tắm nữa. Dường như cô thật lòng tin rằng, khi cô không là trinh nữ nữa thì cô sẽ không gặp được hồn ma.
Cô chỉ có hai bộ đồ để thay đổi, Phong muốn đưa cô ra thị trấn mua thêm ít quần áo nhưng cô không chịu. Có điều làm Phong rất vui là cô không nhắc gì đến chuyện hồn ma sơn nữ nữa.
Thỉnh thoảng anh bắt gặp cô ngồi thẫn thờ như người mất hồn, dường như cô có tâm sự gì u uất lắm, nhưng Phong hỏi thì cô chỉ cười rồi trở lại vui vẻ như chẳng có chuyện gì.
Cô nhắc đi nhắc lại là cô muốn có con với Phong. Phong nói:
- Thế thì chúng ta cưới nhau đi.
Cô lắc đầu:
- Đâu nhất thiết phải cưới nhau mới sinh con được hở anh?
Phong nhìn cô đăm đăm và anh tự hỏi thật ra cô là người như thế nào? Tại sao cô luôn đi ngược những điều bình thường nhất trên đời? Cô có lẽ là người con gái duy nhất trên thế gian không muốn được kết hôn với người mình yêu.
Hay cô đã tiêm nhiễm một kiểu sống mới của lớp thanh niên bấy giờ? Nhưng không phải vậy. Phong biết, Phù Du không phải loại người buông thả ấy. Vậy thì tại sao? Phong không thể tự cho mình câu trả lời, còn Phù Du thì chẳng bao giờ giải thích.
- Anh Phong! Em có thể xin anh một điều không?
Một hôm cô đột ngột hỏi. Phong vui vẻ đáp:
- Anh cho em ba điều ước đấy.
- Thật không? Anh không được hứa suông đâu đấy nhé.
- Anh có bao giờ gạt em đâu.
Phù Du có vẻ suy nghĩ, rồi cô nói nghiêm túc:
- Anh nhất định phải thực hiện ba điều ước ấy cho em nhé.
Phong hơi ngạc nhiên khi thấy vẻ trịnh trọng của cô, nhưng anh cũng chiều ý cô:
- Được rồi, chỉ cần anh làm được, anh nhất định sẽ làm cho em.
- Không. - Cô dứt khoát - Em muốn anh phải hứa chắc chắn. Nhất định anh phải làm được.
Phong biết cô không nói đùa. Nhìn vẻ mặt tha thiết của cô, anh không nỡ từ chối. Vả chăng vì yêu cô thì có điều gì mà anh chẳng thể làm cho cô. Anh hứa với cô, Phù Du vui mừng hớn hở. Cô có cách biểu lộ niềm vui vừa hồn nhiên, vừa vô tư, vừa sôi nổi trẻ trung rất đáng yêu.
Phong sốt ruột giục cô:
- Nào! Em ước điều gì, mau nói đi.
- Điều ước thứ nhất - Cô giơ một ngón tay lên - Nếu chúng ta có con gái, em muốn anh cho phép con được mang họ mẹ.
Phong hơi bất ngờ. Ngay cả điều ước của cô cũng kỳ cục khác người. Cô chớp mắt nhìn Phong:
- Thế nào, anh có đồng ý không?
Phong xúc động kéo cô vào lòng và hôn lên mái tóc thơm ngây ngất của cô.
Anh nói thì thầm:
- Em yêu! Đó không phải là điều ước. Nếu chúng ta có con gái, bởi vì con cũng là con của em, vậy thì mang họ mẹ cũng tốt chớ sao. Anh bằng lòng, em ạ.
Phù Du xúc động đến rướm nước mắt. Cô dụi mặt vào ngực Phong thổn thức:
- Em... em cám ơn anh.
- Em thật lạ, có thế mà em cũng khóc.
- Người ta cảm động chứ bộ.
- Chắc em lại cho là anh quá tốt với em, phải không nào?
- Thì vâng! Chả phải là anh rất tốt với em đó sao?
Cô bỗng đổi giọng nghiêm túc:
- Này nhé, nếu chúng ta có con gái, anh hãy đặt tên con là Vũ Mai Hiên.
- Em họ Vũ à?
- Ừ, em họ Vũ. Em là Vũ Thị Phù Du.
- Thế là con trai, em muốn đặt tên con là gì?
- Con trai ấy à? Con trai sẽ mang họ anh, anh muốn đặt tên gì cũng được.
- Vậy là em không công bằng rồi.
- Sao anh bảo em không công bằng?
- Sao em đặt tên cho con gái mà chẳng đặt tên cho con trai?
- Thì em đặt tên con gái, anh đặt tên con trai, có sao đâu.
Hai người cứ nói về chuyện con cái. Trong khi đứa con mà họ tưởng tượng còn ở tận đẩu tận đâu. Phong nhắc Phù Du về hai điều ước còn lại, cô nói:
- Tạm thời em chưa nghĩ ra, sau này nghĩ ra em sẽ nói. Nhưng mà... dù em mong muốn điều gì, anh cũng làm theo, đúng không?
- Thì anh chả nói rồi còn gì.
- Em muốn anh phải hứa chắc chắn một lần nữa cơ.
Bấy giờ Phong lấy làm ngạc nhiên vì Phù Du không có vẻ gì là đùa. Cô cứ nhắc đi nhắc lại, bắt Phong phải hứa tới hứa lui cô mới yên tâm.
Phong đã vẽ cả thảy sáu bức tranh cho Phù Du. Một hôm, cô đòi xem lại tất cả số tranh đó. Anh đưa cô vào phòng, nơi anh cất tranh. Tất cả tranh mà Phong vẽ từ lúc đến đây anh đều để trong phòng này, kể cả bức chân dung của Quyên.
Và Phù Du nhìn thấy nó ngay. Cô đứng ngắm bức tranh thật lâu, đầy vẻ chăm chú mà không hề bình luận gì.
Lúc đó Phong đã hơi lo, tự trách mình sao mà vô ý thế. Thật ra bấy lâu nay, Phù Du đã hoàn toàn xâm chiếm tâm trí Phong, và Quyên chỉ còn là một hình bóng nhạt nhòa trong ký ức anh.
Phù Du đã đi vào cuộc đời Phong sôi nổi và đầy yêu thương, trong thời gian ngắn ngủi đó cô đã hàn gắn vết thương, bù đắp tất cả những mất mát, tổn thương mà Quyên đã gây ra cho anh.
Rồi Phù Du cũng lên tiếng:
- Chị ấy đẹp quá!
- Cô ấy tên là Quyên.
Phong cũng không hiểu sao mình lại tự giác khai báo như thế. Có lẽ vì anh quá yêu Phù Du và anh không muốn che giấu cô bất cứ việc gì.
Anh nói:
- Anh và Quyên đã chia tay.
- Anh và chị Quyên, chuyện gì đã xảy ra giữa hai người?
Phù Du hỏi với vẻ hết sức tự nhiên, dường như cô chả ganh tị chút nào.
Phong vẫn một mực thành thật khai báo:
- Quyên đã phản bội anh.
Phù Du quay lại nhìn anh, mắt cô đằm thắm và ánh lên vẻ thông cảm, giọng cô dịu dàng:
- Và anh đã rất đau khổ, phải không?
Phong gật:
- Phải, anh rất khổ sở. Chính vì thế anh mới có mặt ở đây và được gặp em.
- Được gặp em?
Cô lặp lại, giọng nhấn mạnh và mỉm cười:
- Đúng, anh đã được gặp em! Anh cám ơn ông trời đã cho anh cơ hội tuyệt vời này.
- Anh thật khéo nịnh!
- Không đâu. - Phong nói hoàn toàn nghiêm túc - Đó là những lời rất thật của anh.
- Nhưng anh vẫn rất yêu chị ấy?
Phù Du hỏi với vẻ tò mò hơn là ghen tuông. Dường như cô chả biết ghen là gì.
Phong hỏi:
- Sao em lại nghĩ vậy?
- Vì bức tranh này.
- Anh không hiểu.
- Chỉ có tình yêu sâu đậm mới cho anh nguồn cảm hứng để vẽ nên bức chân dung sống động, tuyệt vời đến nhường này.
Phong hoàn toàn không có lý lẽ gì để phản đối trước nhận xét nhạy cảm của Phù Du. Anh phải thầm khâm phục cô, vì sự thông minh sâu sắc của cô.
Anh kéo cô vào lòng, cảm thấy yêu cô tràn đầy trong tim. Anh thì thầm nói:
- Phù Du! Anh tự hỏi sao thượng đế lại có tài hoa mà tạo ra một người con gái tuyệt vời như em?
- Anh đừng nói bậy, thượng đế dĩ nhiên là tài ba rồi. Nhưng em làm gì được như thế, anh chỉ tổ nịnh em thôi.
- Không đâu, em còn hơn thế nữa.
- Nhưng anh đành giả vờ tìm cách không trả lời câu hỏi của em.
- Còn hỏi gì chứ?
- Về tình yêu của anh và chị ấy?
- Tình yêu ấy à? Phải, anh đã từng rất yêu cô ấy, nhưng là trước kia. Còn bây giờ, như em thấy đó, những bức tranh anh vẽ em mới thật tuyệt vời. Bởi vì em đã cho anh tình yêu và nguồn cảm hứng kỳ diệu. Phù Du! Từ nay anh xin hứa, anh sẽ chỉ vẽ em thôi.
- Nhưng nếu như... nếu như em không thể làm mẫu cho anh được nữa thì sao?
Phong hơi giật mình, anh nhíu mày nhìn cô, hỏi:
- Em nói thế là sao? Tại sao em không làm mẫu cho anh được nữa?
- Ờ thì... em chỉ nói đùa thế thôi.
Cô lảng tránh ánh mắt của Phong, cô bối rối và dường như có cái gì đó tối tăm, buồn bã trên gương mặt của cô. Phong bỗng cảm thấy nao nao trong lòng vì một linh cảm không hay nào đó anh không biết chắc được.
Trong mấy ngày qua, Phong chìm đắm trong hạnh phúc đến nỗi anh không có thời gian nghĩ đến sự bền vững của mối tình của hai người. Bây giờ, khi nghĩ lại anh mới chợt giật mình.
Anh chợt nhận ra tình yêu nồng nàn, say đắm của họ giống như một ngôi nhà trên cát. Tình yêu đó nhanh như gió thổi, cuồng nhiệt mà không bền vững.
Thậm chí, nếu một sáng nào đó thức dậy mà anh không còn nhìn thấy Phù Du nữa thì anh cũng không biết phải làm sao để tìm lại cô.
Viễn cảnh tối tăm đó làm quặn thắt lòng Phong. Dường như Phù Du cảm nhận được sự lo lắng của anh. Cô nhìn anh hỏi:
- Anh đang nghĩ gì vậy?
Có một điều Phong tha thiết mong muốn, đó là tìm hiểu về cô rõ hơn. Anh muốn biết chắc cô là ai, bởi vì như thế, ít ra cô cũng có thể biết tìm cô ở đâu.
Nhưng ý muốn của anh lại là điều tối kỵ của Phù Du và không có chút hy vọng gì làm cho cô thay đổi.
- Phù Du! - Giọng Phong gần như nghẹn đi - Em có thể hứa với anh một việc không?
- Anh làm sao vậy? - Cô chớp mắt nhìn Phong - Sao trông anh lo lắng đến hoảng loạn như thế.
- Anh muốn em phải hứa với anh một điều.
- Anh nói đi!
Phong cầm tay cô, ánh mắt nhìn cô tha thiết:
- Có một lần em bỏ anh đi mà không nói một lời nào. Lúc đó, mặc dù chúng ta chỉ mới biết nhau thôi, nhưng anh đã tìm kiếm em vô cùng khổ sở. Bây giờ, em biết rồi đấy, anh rất yêu em, nếu em mà lại ra đi như thế nữa, thì anh... anh thật không biết phải làm sao.
Phong dừng lại anh trịnh trọng nói:
- Vì vậy anh muốn em hứa với anh, một lời hứa danh dự. Trong bất cứ trường hợp nào, em cũng không được ra đi như thế nữa.
Phong nhìn thẳng vào Phù Du chờ đợi câu trả lời của cô. Phù Du thì im lặng, mắt cô nhìn anh đau đớn, sắc mặt cô thay đổi từng lúc. Dường như trong lòng cô đang có những đợt sóng tràn qua, nó dằn xé cô, làm cô chao đảo.
Rồi cô khóc, nước mắt trào ra, cô úp mặt vào mặt Phong nghẹn ngào:
- Vâng... em hứa... em hứa với anh!
Hôm đó là ngày chủ nhật. Sáng ra Phong thông báo:
- Anh vừa chợt nhớ ra, hôm nay chúng ta sẽ có khách.
Phù Du hơi giật mình. Phong nhận thấy điều đó, nhưng cô làm ra vẻ thản nhiên hỏi:
- Khách nào vậy anh?
- Hai nhỏ em họ của anh.
Phong nói rồi quan sát cô nhưng cô chẳng biểu lộ thái độ gì. Hai người cùng nhau làm điểm tâm, Phong thích nhất là những lúc đó. Họ cùng nhau nấu ăn, cùng nhau giặt giũ, cùng nhau lau nhà. Tất cả mọi công việc, họ chia sẻ với nhau và cảm thấy hạnh phúc vì điều đó.
Có một lần Phù Du đã hỏi:
- Anh Phong! Anh biết làm tất cả công việc nhà hay sao?
- Thì em đã thấy rồi đó.
- Thế ai dạy anh nấu ăn?
- Ba của anh. Em ngạc nhiên không?
- Em đang ngạc nhiên đây. Làm sao lại có một người cha dạy con trai mình việc bếp núc nhỉ?
- Ba anh nói công việc gia đình không phải của riêng người phụ nữ. Đàn ông cũng có trách nhiệm chia sẽ với người vợ và điều đó tạo ra hạnh phúc.
Phù Du im lặng một lúc chợt nói:
- Thật may mắn cho người phụ nữ nào được làm vợ anh.
Phong kêu lên:
- Tại sao lại là người phụ nữ nào? Người đó chẳng phải là em hay sao?
- Em à? - Phù Du có vẻ bối rối - Anh có thật muốn cưới em không?
Phong chau mày tỏ vẻ không hài lòng:
- Phù Du! Em còn nghi ngờ điều đó hay sao?
- Em đùa đấy mà.
Rồi cô lảng sang chuyện khác. Nhưng Phong có một linh cảm không hay, điều đó làm cho anh buồn bã.
Trong khi làm bữa sáng, Phù Du mở tủ lạnh rồi làm ra vẻ vô tình kêu lên:
- Ồ! Chúng ta hết thức ăn rồi. Em sẽ đi chợ mua một tí.
- Thế thì không cần đâu. Hai đứa em họ hôm nay sẽ mang thực phẩm đến tiếp tế cho chúng ta.
- Nhưng họ đâu biết là có em nữa. Thực phẩm sẽ không đủ dùng trong một tuần.
- Chẳng phải tuần vừa rồi có em mà chúng ta vẫn đủ ăn đó sao. Em lười ăn như mèo thì lo gì.
- Em ở đây một tuần rồi ư?
Phù Du có vẻ ngẩn ngơ như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Phong nói:
- Chính xác là sáu ngày, kể cả hôm nay. Em đến hôm thứ ba.
- Em cũng không biết nữa, em không để ý thời gian.
Phong thấy cô có vẻ buồn, bèn hỏi:
- Em nhớ nhà phải không? Hay... anh đưa em về thăm nhà.
- Em mà về nhà sẽ không được đi nữa.
Phong giật mình thảng thốt hỏi:
- Tại sao vậy? Em trốn nhà đi hả Phù Du?
Phù Du hơi bối rối. Có vẻ như vừa rồi cô đã lỡ lời. Phong thì không chịu bỏ qua cơ hội tìm hiểu cô, anh thúc cô để cô nói ra:
- Em nói đi, có phải em trốn nhà đến đây không? Em nói với người nhà em thế nào?
Giọng cô hơi gắt:
- Em không nói gì cả.
- Vậy là em trốn nhà đi thật rồi. Trời ơi! Người nhà của em chắc phải lo lắng lắm. Không được, anh phải đưa em về nhà, không thể để cho gia đình em tiếp tục lo lắng về em trong khi chúng ta thì ở đây vui vẻ.
Nhưng Phù Du không dễ dàng bị mắc lừa, giọng cô khô và lạnh, gương mặt rắn đanh:
- Anh Phong! Anh đang vi phạm giao ước của chúng ta đấy.
Phong cảm thấy choáng váng như vừa húc đầu vào đá. Phù Du lạnh lẽo và rắn chắc như một khối bê tông không cách gì xuyên phá được. Phong vừa thất vọng vừa uất ức, anh cảm thấy như mình bất lực và hoàn toàn bị Phù Du khống chế.
Nỗi uất ức đó trào lên trong Phong, anh muốn bùng nổ, muốn phản kháng sự độc tài của Phù Du, nhưng anh chưa kịp hành động đã nghe cô lạnh lùng tuyên bố:
- Em phải ra thị trấn mua một số đồ dùng cá nhân.
Phong vội vàng nói:
- Anh đưa em đi.
- Nhưng anh phải ở nhà tiếp em của anh chứ.
- Nhưng anh không thể để em đi một mình được.
Phong kêu lên, anh choáng váng và lo lắng. Anh có cảm giác như cô muốn tìm cách xa cách anh. Phù Du đọc ngay được suy nghĩ của Phong:
- Anh Phong! Anh đang nghĩ gì vậy? Em đi một lúc rồi sẽ trở lại mà.
- Nhưng sao em không để anh đi cùng? Điều đó gây trở ngại gì cho em hay sao?
Phù Du khẽ chau mày, rồi cô lạnh lùng tuyên bố:
- Em muốn đi một mình.
Phong chết lặng cả người. Anh trừng trừng nhìn cô, một nỗi buồn xâm chiếm trái tim anh. Cô đã làm anh tổn thương và anh cảm thấy như cô đang cố tình dựng lên một bức tường ngăn cách anh và cô.
Phù Du dường như đã nhận ra điều đó. Cô đến bên anh, vòng tay ôm anh, dịu dàng nói:
- Anh làm sao vậy Phong? Anh đang lo lắng điều gì vậy? Có phải anh giận em rồi không?
Phong đẩy cô ra và nhìn thẳng vào mắt cô:
- Em nói đi, hãy cho anh biết, em không muốn gặp người thân của anh, em không muốn cùng anh xuất hiện trước đám đông, có phải vậy không Phù Du?
Tất cả những điều đó là thế nào, anh không hiểu? Em có thể nào giải thích cho anh được không?
- Anh muốn biết để làm gì? Tất cả những điều đó đều không quan trọng. Vấn đề là em yêu anh và em sẽ trở lại với anh. Em hứa như thế, anh yên tâm chưa nào?
- Vậy là em thừa nhận những điều đó?
Phong hỏi, mắt vẫn nhìn cô trừng trừng. Phù Du nhìn trả Phong một lúc rồi cô quay mặt đi. Phong thoáng nhìn thấy một chút buồn bã lẫn đau khổ trong đôi mắt cô.
Rồi cô nói:
- Em biết là em đã làm cho anh lo lắng. Nhưng anh Phong, em có những nỗi khổ tâm của em, những điều... bây giờ em chưa thể nói với anh được. Lúc này đây, em cảm thấy em sung sướng và hạnh phúc. Em cám ơn anh vì đã mang đến cho em những ngày tháng vui vẻ này. Em xin anh đừng dồn ép em, đừng cố bắt em nói ra những điều em chưa thể nói được. Đến một lúc nào đó, anh sẽ biết tất cả sự thật về em. Lúc này em chỉ có thể nói với anh là em yêu anh, em không có gì khuất tất và phải xấu hổ.
Phù Du nói những lời đó đầy vẻ thống thiết, mắt cô rưng rưng, giọng nói nghẹn ngào và vai cô run rẩy. Nếu cách đây ít phút cô ngoan cố và bướng bỉnh thì giờ cô lại lộ vẻ yếu đuối, mong manh.
Bao nhiêu giận hờn, uất ức của Phong giờ tan biến sạch. Anh không chịu được khi thấy Phù Du mềm yếu. Bao giờ cũng vậy, anh luôn là người thua cuộc, anh là người phải đầu hàng và kết quả là phải chiều theo ý cô.
Phù Du hứa đi hứa lại là cô sẽ trở về:
- Em hứa với anh, em sẽ trở về, em không đi luôn đâu mà anh lo.
Phong đành để cô ra đi. Cô hôn anh, vẫy tay chào anh. Đi được một đoạn cô quay đầu lại, cười và lại vẫy tay. Cô có biết đâu Phong tan nát cả lòng.
Chị em Bạch Cúc lại đánh xe ngựa tới. Bạch Cúc nhảy ngay xuống xe, chạy xộc vào nhà tìm Phong:
- Thế nào anh Phong, chị Phù Du có đến không?
Bạch Cúc vừa thấy Phong là hỏi ngay, mắt cô tròn xoe, háo hức đầy vẻ tò mò. Phong gật đầu. Bạch Cúc nhìn dáo dác:
- Đâu, chị Phù Du đâu rồi? Anh mau cho em gặp mặt đi.
Tường Vi thập thò ngoài cửa, có vẻ như nó không tự tin lắm. Phong cũng không để ý, anh dẫn Bạch Cúc vào phòng để tranh. Tường Vi tò mò đi theo, nó rón rén nấp sau lưng Bạch Cúc trông rất buồn cười.
Phong chỉ những bức tranh của Phù Du hỏi:
- Em nhìn xem có quen không? Em có gặp cô ấy bao giờ chưa?
Bạch Cúc ngắm nghía rồi lắc đầu:
- Em chưa gặp qua bao giờ.
Phong giấu tiếng thở dài, nói:
- Cô ấy là Phù Du đấy.
Bạch Cúc kêu lên:
- Thế này là thế nào? Em muốn gặp là gặp chị Phù Du thật kia.
- Phù Du đi rồi.
- Chị ấy đi bao giờ.
- Mới đi sáng nay.
Bạch Cúc la lên:
- Sao anh không giữ chị ấy lại? Sao anh không đưa chị ấy ra nhà mình chơi?
Em đã dặn anh, anh quên rồi hay sao?
Phong thật không biết trả lời làm sao với Bạch Cúc. Thật lòng anh không muốn kể lể chi tiết với Bạch Cúc làm gì. Câu chuyện giữa anh và Phù Du thực chất là một câu chuyện hoang đường bậc nhất, họa chăng chỉ có người điên mới tin anh, mà Bạch Cúc thì chẳng điên chút nào.
Thấy Phong im lặng, Bạch Cúc kéo tay anh vòi vĩnh:
- Anh Phong! Thật ra chuyện này là thế nào? Anh kể cho em nghe đi. Anh và chị Phù Du, hai người có yêu nhau không? Chị Phù Du có trở lại đây nữa không? Anh đã biết nhà chị ấy chưa?
Bạch Cúc hỏi hàng lô hàng lốc làm Phong trong một lúc rối cả đầu óc.
Phong lắc đầu thở dài:
- Anh không biết, anh không biết gì cả.
Bạch Cúc kêu lên:
- Thế là thế nào?
- Chính anh cũng đang tự hỏi mình đây.
Bạch Cúc tròn xoe mắt nhìn Phong. Chợt có giọng Tường Vi trầm trồ:
- Chị ấy xinh quá!
Bạch Cúc đang suy nghĩ về Phong, và câu chuyện kỳ lạ của anh, giọng Tường Vi làm cô bực mình gắt:
- Em nói cái gì vậy?
- Em khen chị ấy xinh đẹp.
- Chị nào?
- Thì chị ấy đây.
Tường Vi chỉ những bức tranh của Phù Du, thì ra nãy giờ nó say mê ngắm người trong tranh. Bạch Cúc cũng gật gù đồng tình:
- Ừ, thật là xinh đẹp!
Tường Vi giương đôi mắt ngây thơ nhìn Phong hỏi:
- Vậy là chị ấy có thật hả anh Phong? Chị ấy... không phải là ma chứ?
Tường Vi là đứa con nít ngây thơ nghĩ sao nói vậy, làm Phong dở khóc dở cười với nó. Bạch Cúc tiện tay cốc nhỏ em một cái rồi mắng:
- Em chỉ giỏi nói nhảm. Chị đã bảo với em, trên đời này làm gì có ma cơ chứ.
Tường Vi trề môi dài giọng:
- Tại chị chưa gặp đó thôi.
Phong để cho hai đứa em tranh cãi, anh đi ra ngoài. Hai cô thấy Phong bỏ đi cũng lật đật chạy theo. Bạch Cúc lớn hơn nên cũng tinh tế hơn, cô nhìn dáo dác trong nhà rồi phán:
- Quả nhiên nhà có bàn tay phụ nữ thì khác hẳn.
Dứt lời, Bạch Cúc đi vào nhà bếp, cô mở tủ lạnh xem xét, rồi ghé mắt nhìn qua nhà tắm, xong cô đi kiểm tra phòng ngủ. Bạch Cúc là đứa tinh ranh, lát sau cô trở ra nheo mắt nhìn Phong đầy ngụ ý.
Tường Vi nãy giờ thắc mắc liền hỏi:
- Chị đi tìm cái gì vậy?
- Chị tìm bằng chứng.
Tường Vi ngơ ngác:
- Nhưng bằng chứng gì mới được chứ?
Bạch Cúc phẩy tay:
- Em còn con nít, biết gì mà hỏi.
Tường Vi trề môi dài giọng:
- Xì! Chị làm như chị lớn lắm không bằng.
Bạch Cúc chả buồn tranh cãi nữa, cô lom khom nhìn Phong có vẻ đắc ý:
- Anh khai thật đi! - Cô nói - Có phải chị ấy đã ở lại đây không?
Phong gật đầu, anh không có ý định giấu chuyện đó. Bạch Cúc kêu lên:
- Hai người đã...
Cô không nói hết câu, mặt đỏ như ra vẻ xấu hổ. Đến đầy thì Tường Vi dù có ngây thơ cũng biết được chút chút. Cô bé xấu hổ quá bỏ đi một nước.
Ngày hôm đó, Phong bị hai em xoay quanh hỏi thăm đủ điều về Phù Du, nhưng chính Phong còn không biết rõ về cô thì lấy gì mà khai báo với hai đứa em.
Cuối cùng, Bạch Cúc kêu lên:
- Em không tin! Họa có là người điên mới tin cậu chuyện này. Hai người đến với nhau mà không hề biết tí gì với nhau, thật là điên rồi. Chị ấy thậm chí chả buồn hỏi thăm xem nhà của anh ở đâu mà vẫn... vẫn yêu anh thì... thì họa chăng có là ma mới thế.
Tường Vi vỗ đùi đánh chát một tiếng rồi la lên:
- Thấy chưa, em đã nói rồi mà...
Nhỏ im bặt khi thấy Bạch Cúc trừng mắt nhìn nó.
- Em thì lúc nào cũng nghĩ vớ vẩn. Đầu óc em không thể suy nghĩ chuyện gì hay ho hay sao? Sao em không nghĩ giùm anh Phong xem, tại sao chị Phù Du lại giấu nhẹm thân thế, gốc gác của chị ấy như vậy? Nhất định phải có một lý do nào đó.
- Hay tại chị ấy không có nhà cửa?
- Em chỉ nói nhảm. Thời buổi này làm gì còn có người khổ đến nỗi không có nhà cửa.
Tường Vi cãi ngay:
- Sao không có? Chị không xem tivi vẫn đưa tin mấy người ăn mày lang thang, tối ngủ vất vưởng trong công viên, dưới gầm cầu hay sao?
- Nhưng chị Phù Du không phải ăn mày.
- Sao chị biết chị ấy không phải?
Phong đã bỏ đi. Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, Bạch Cúc trách:
- Tại em đó.
Lần này Tường Vi không cãi nữa. Nó nhìn theo Phong đầy vẻ ái ngại:
- Em thấy chuyện này không ổn rồi. Anh Phong nếu không phải gặp ma thì cũng gặp phải người không bình thường về. Chi em mình biết làm sao được.
- Sao mình không về kể cho ba mẹ nghe, xem có giúp gì được cho anh Phong không?
- Nhưng mình đã hứa là không nói chuyện này với ai.
Đến gần chiều, chị em Bạch Cúc ra về. Phù Du vẫn chưa trở lại. Phong không nói cho hai cô biết là Phù Du hứa sẽ quay lại. Trong ngày, hai nhỏ mà biết chuyện ấy, chắc thế nào cũng ở lại gặp mặt Phù Du cho bằng được.
Trước khi đi, Bạch Cúc nắm tay Phong ân cần nói:
- Anh Phong! Em thấy chuyện này thật phức tạp, chị Phù Du không bình thường chút nào. Nếu chị ấy thật lòng yêu anh thì không có lý do gì chị ấy lại giấu nhẹm anh mọi chuyện về chị ấy như thế. Em không muốn nói chị ấy là người xấu, nhưng chỉ có người xấu mới sợ người ta biết về lai lịch mình. Anh phải cẩn thận nghe anh Phong.
Phong không tin Phù Du là người xấu, mặc dù lý lẽ của Bạch Cúc là rất lôgich.
Có điều Phong không muốn nói ra, anh không dám cho Bạch Cúc biết rằng, anh đã rơi vào cạm bẫy của Phù Du.
Đó là cái bẫy tình yêu, một cái bẫy ngọt ngào mà Phong không sao cưỡng lại được. Phù Du, với những điều bí ẩn ma quái của cô đã hoàn toàn khống chế Phong.
Tường Vi thông báo với Phong:
- Chị Hàn Vi gì đó lại gọi điện. Chị ấy nói là dù thế nào, anh cũng phải gọi điện cho chị ấy, dường như có chuyện gì đó quan trọng lắm.
Nhưng với Phong, điều quan trọng nhất bây giờ là Phù Du. Đầu óc Phong lúc này rối bù thì còn tâm trí đâu mà nghĩ đến chuyện khác.
Phong đưa hai đứa em lên tận xe ngựa. Bạch Cúc lên xe rồi còn quay lại hỏi:
- Mà này, anh Phong bị bệnh gì vậy?
Phong ngơ ngác:
- Anh có bệnh gì đâu?
- Sao em thấy trong tủ quần áo có một lọ thuốc dùng gần hết? Em tưởng anh bệnh gì mới uống thuốc, em định hỏi để mua giúp anh.
- Cám ơn em. Anh không có bệnh gì đâu.
Nói rồi, Phong vẫy tay chào. Thật lòng mà nói anh mong cho hai nhỏ em về sớm sớm một chút. Anh biết Phù Du cố tình tránh mặt hai cô, chừng nào hai nhỏ còn ở đây thì Phù Du chắc chắn sẽ không xuất hiện.
Bạch Cúc và Tường Vi mà biết như vậy, chắc hai nhỏ thế nào cũng giận Phong cho coi.
Trước đây Phong là người tỉnh táo và kiên nhẫn, nhưng bây giờ một tiếng động khẽ cũng làm Phong giật mình. Mỗi lần có một tiếng động như thế Phong đều cố lắng tai nghe xem có phải tiếng bước chân của Phù Du không. Anh bắt đầu đi ra đi vào, nóng nảy vì thời gian cứ trôi qua.
Phong lên đồi ngắm Phù Du cho tới khi trời tối mịt, khi con đường mòn ở xa xa không còn nhìn thấy được nữa, khi bầu trời đã xuất hiện những vì sao sớm.
Rồi Phong trở về nhà ngồi ở bậc cửa, trong lòng tự an ủi Phù Du đã hứa và cô sẽ không bao giờ thất hứa với anh. Có lúc Phong mất bình tĩnh và tự mắng mình thật ngu ngốc khi tin vào lời hứa của Phù Du đã để cô ra đi.
Nhưng rồi nghĩ lại, nếu Phù Du muốn đi thì anh chẳng thể nào giữ được cô.
Phù Du có thể lặng lẽ ra đi bất cứ lúc nào. Anh đành cay đắng chấp nhận một thực tế rằng cuộc tình của anh với Phù Du cũng giống như cái tên của cô.
- Anh Phong!
Phù Du đột ngột xuất hiện. Phong đứng vụt lên, trái tim se thắt. Phù Du đứng ở cánh cổng có giàn thiên lý lấm tấm hoa vàng. Ánh sáng trong nhà hắt ra soi bóng cô nghiêng nghiêng. Cô xách trên tay hai chiếc túi căng phồng và Phong nhận ra cô đã thay đổi y phục.
Cô mặc váy áo màu đen có những đường viền ren màu trắng, trên nền áo thêu li ti những bông hoa màu trắng, giống như những ngôi sao trên bầu trời.
Bộ váy màu đen tôn vinh làn da trắng mịn của cô, nó may bằng một thứ chất liệu mềm mại như tơ, rũ rượi trên thân hình với những đường nét cong cong khêu gợi.
Cổ cô choàng chiếc khăn màu đỏ, tóc cô xõa dài, hờ hững đậu trên bờ vai tròn trịa và láng mịn như nhung. Cô đến gần Phong, đôi mắt hấp háy như sao.
Người cô tỏa ra một thứ mùi hương dịu dàng ngây ngất vô cùng quyến rũ.
Phong gần như nghẹn thở, cô thật quá xinh đẹp! Nhưng trang phục mới mẻ này kích thích Phong, anh có cảm giác như lần đầu tiên anh gặp cô, và cơ thể cô, những gì ẩn nấp đằng sau lớp vài mịn màng khêu gợi kia là cả một kho tàng bí mật thôi thúc Phong, khiêu gợi trí tò mò và như muốn thúc giục anh phải khám phá nó.
Cô mỉm cười, nụ cười tươi như hoa nở, gương mặt cô bừng sáng như trăng mười sáu. Cô cúi người đặt hai chiếc túi xuống, cử động đó làm mái tóc cô rũ rượi, bóng ngời dưới ánh sáng mờ ảo của vũ trụ.
- Coi mặt anh kìa. - cô vuốt má Phong, cử chỉ vừa âu yếm vừa dịu dàng - Đang giận em phải không? Thôi mà, cho em xin lỗi nhé! Chẳng phải em đã về đây rồi đó sao?
Thế là Phong quên sạch những giận hờn trách móc mà anh dự định nói với cô. Anh cầm tay cô, kéo cô vào lòng. Da thịt cô mát và ngào ngạt hương thơm.
Phong không cưỡng được khẽ cắn nhẹ vào tay cô. Anh làm cho cô nhột khẽ rùng mình, rồi cô cười khúc khích.
- Anh làm gì vậy? Muốn ăn thịt em đây. Dứt lời, Phong cúi xuống bế cô lên, chớp mắt cô đã nằm gọn trong lòng Phong. Cô la lên khi thấy anh định bồng cô vào nhà:
- Không...không phải hướng đó, em muốn ra rừng thông cơ. Phong đứng sững lại, hơi ngạc nhiên:
- Em bảo sao? Em muốn...muốn ra ngoài rừng à?
Cô gật đầu:
- Nhưng anh phải bỏ em xuống đã.
Phong đành đặt cô xuống:
- Tất nhiên rồi. Anh làm sao bồng em ra tới ngoài rừng cho nổi.
- Anh đi với em, em có bất ngờ dành cho em đây.
Nói rồi, cô nắm tay Phong kéo đi. Họ đi qua giàn hoa thiên lý, cô với tay hái một nhánh hoa vàng cài vào túi áo Phong. Rồi vẫn nắm tay Phong, cô dẫn anh đi vào rừng thông.
Phong thắc mắc hỏi:
- Em đưa anh đi đâu đây?
Cô làm ra vẻ bí mật:
- Rồi anh sẽ thấy.
Phong cảm thấy tò mò, háo hức. Anh vốn là người thích những điều bất ngờ và anh nhận ra Phù Du cũng như thế. Từ lúc quen nhau, cô đã đem đến không biết bao nhiêu là điều bất ngờ cho anh.
Hai người vẫn len lỏi đi qua những gốc thông già xù xì. Đêm nay bầu trời đầy sao, những vì sao nhấp nháy rọi ánh sáng yếu ớt xuyên qua những tán thông rợp lá, thỉnh thoảng đậu trên tóc Phù Du lấp lánh.
Phù Du chợt thì thầm:
- Gần đến nơi rồi.
Phong thấy phía trước dường như có một vùng ánh sáng nhấp nháy. Càng đến gần, vùng sáng càng rõ hơn, một thứ ánh sáng vàng vọt, lung linh. Ban đầu Phong tưởng Phù Du đốt lửa nhưng không phải vậy. Lúc đến nơi, nhìn thấy cảnh tượng bày ra trước mắt, Phong lặng cả người. Anh bàng hoàng đến nỗi muốn kêu lên một tiếng cũng không kêu được.
Đó là một tấm thảm hoa hồng, nằm trong vòng tròn những ngọn nến lung linh.
Phù Du đã ngắt những cánh hoa hồng, hồng trắng, hồng nhung, hồng vàng rải đầy trên mặt đất tạo thành một thảm hoa. Rồi không biết cơ man nào là nến, vô số những ngọn nến cắm thành một vòng tròn bao quanh tấm thảm hoa ấy.
Phong nhìn công trình vĩ đại của Phù Du rồi quay sang nhìn cô. Mặt cô rạng ngời, mắt cô long lanh in hình những tia nến vàng lung linh. Những tia nến sáng ấy như nhảy múa trong mắt Phù Du, và trông cô giống như một thiên thần bé nhỏ. Trong lòng Phong trào lên một thứ tình yêu mãnh liệt đến nghẹn ngào, một thứ tình yêu cuồn cuộn như thác đổ.
Phù Du thì thầm nói:
- Buổi sáng em đã cầu mong sao cho đêm nay trời thật đẹp. Ông trời thật khéo chiều lòng người, phải không anh?
Quả thật, đêm nay thời tiết tuyệt vời. Bầu trời đầy sao, không một gợn mây và gió thì lặng im.
Phong khẽ kêu lên:
- Làm sao em lại nghĩ ra điều kỳ diệu này hở Phù Du?
Cô ngước mắt nhìn anh hỏi:
- Thế anh có thích không?
- Anh thích không ấy mà? Anh biết nói sao đây? Anh không chỉ thích mà anh còn cảm thấy em thật tuyệt vời.
- Chỉ cần anh thích là em vui rồi.
Phong kéo cô vào lòng, hôn khẽ lên tóc cô. Anh không biết dùng lời lẽ nào để nói lên lòng biết ơn của anh, và nói lên tình yêu anh dành cho cô. Dường như mọi ngôn ngữ lúc này đều không có ý nghĩ.
Phù Du ngửa mặt nhìn anh, môi cô hé nở. Anh cúi xuống áp môi vào môi cô.
Lập tức người cô ưỡn lên áp chặt vào anh. Bàn tay anh vuốt nhẹ lưng cô, cô gừ gừ trong cổ, cắn nhẹ môi anh, tay cô bấu vào lưng anh.
Hai người vẫn không rời nhau, môi vẫn gắn chặt vào nhau, họ thận trọng bước qua những ngọn nến lung linh. Phong đỡ cô nằm xuống tấm thảm hoa hồng mềm mại như nhung.
Anh rời môi cô, quỳ gối bên cạnh cô. Tay anh run rẩy lần tìm khóa kéo chiếc áo của cô. Anh cảm thấy mình háo hức muốn khám phá cô như thể đây là lần đầu tiên của họ. Đó chính là điều kỳ diệu...
Phù Du nằm co hoặc hoặc trong lòng Phong, hoàn toàn khỏa thân. Tấm thảm hoa hồng giờ tơi tả đến tội nghiệp. Vài cánh hoa bết trên đang thịt, trên tóc của hai người.
Ngoài kia, những ngọn nến đã gần tàn. Phong vuốt nhẹ trên da thịt cô, lập tức cô phản ứng bằng cách rùng mình. Phong nhỏ nhẹ hỏi:
- Em có lạnh không?
- Em lạnh. - Cô thì thầm - Nhưng em thích nằm như thế này.
- Em thật là kỳ lạ.
- Sao cơ?
- Anh nói là em kỳ lạ?
Cô bật cười khúc khích, nép sâu vào người Phong hơn. Rồi cô nói:
- Anh biết lúc trưởng thành, em mơ ước điều gì không?
- Chắc là em mơ được lấy một chàng hoàng tử đẹp trai.
Phong chỉ muốn trêu cô, nhưng không ngờ cô lại nói:
- Anh chỉ đoán trúng một nửa. Em đã ước gì chồng em là người thật đẹp trai, thật hào hoa, thật lịch thiệp. Trong đêm tân hôn anh ấy bồng em lên giường, một chiếc giường trải đầy hoa hồng, chung quanh cắm thật nhiều nến.
Cô dừng lại một lúc rồi nói tiếp:
- Anh ấy phải là người thật dịu dàng, hết lòng yêu thương và chiều chuộng em. Bây giờ...coi như em đã thực hiện được một nửa giấc mơ đó rồi. Em đã gặp được một người rất đẹp trai và cũng rất thương yêu em, chiều chuộng em.
Người ta nói, trong một đời người chỉ cần đạt được một nửa những điều tâm nguyện thì đã may mắn lắm rồi, phải không anh?
Phong chống tay ngồi dậy, anh nhìn vào mắt cô, nghiêm trang nói:
- Anh có thể cho em trọn vẹn những điều tâm nguyện đó, em biết như vậy mà, phải không Phù Du? Tại sao em không nói với anh?
Phù Du chớp mắt, giọng cô nghèn nghẹn:
- Em...em cám ơn anh.
Phong bỗng trở nên sôi nổi lạ lùng, anh kích động nói:
- Bây giờ vẫn còn dịp, em ạ. Chỉ cần em đồng ý, anh sẽ lập tức xin cưới em.
Anh sẽ trải đầy hoa hồng trên chiếc giường tân hôn của chúng ta, và trong ánh nến, anh sẽ bồng cô dâu của anh lên chiếc giường hoa hồng ấy. Em nói đi, thế nào, chỉ cần em đồng ý thôi.
- Em cám ơn anh, Nhưng...em đã mạn nguyện rồi. Em đã hoàn toàn mãn nguyện rồi.
Phù Du không kiềm được đã bật khóc, ngoài kia có một, hai rồi nhiều cây nến vụt tắt. Ánh sáng chỉ còn leo lét. Phù Du vụt ngồi dậy:
- Mình về thôi anh!
Cô lặng lẽ mặc lại quần áo và làm ra vẻ như không muốn nhắc chuyện ấy nữa. Phong vừa ngỡ ngàng vừa cảm thấy có một cái gì đó tức uất trong lòng.
Phù Du trước sau vẫn không muốn kết hôn với anh, vì sao? Câu hỏi đó đeo đẳng và ám ảnh Phong suốt một thời gian dài.
Chút Tình Cho Anh Chút Tình Cho Anh - Lê Duy Phương Thảo Chút Tình Cho Anh