Love is the hardest habit to break, and the most difficult to satisfy.

Drew Marrymore

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2055 / 10
Cập nhật: 2016-04-30 18:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 6
ôm sau, bác Hoàng đến, mang theo dụng cụ làm vườn. Bác không nhắc gì đến chuyện Phù Du, Phong cũng không hỏi.
Bác Hoàng tỉa cỏ trên sân, tưới hoa phong lan, bón phân cho vườn hoa. Bác vừa làm vừa nói cho Phong nghe đặc tính của từng loại hoa. Hoa nào nở vào mùa nào, trồng ra sao, bón phân cách nào. Bác như một cuốn từ điển sống về các loài hoa.
Buổi trưa, Phong mời bác ở lại dùng cơm do chính tay anh nấu. Bác lôi trong giỏ ra một chai rượu mật ong, nhìn Phong cười khà khà:
- Món này lúc nào tôi cũng mang theo bên người, không thể thiếu nó được.
Hai bác cháu vừa ăn cơm vừa nhâm nhi. Phong kể cho bác nghe đời sống ở Sài Gòn. Bác hỏi:
- Cậu ở Sài Gòn cuộc sống sôi động, thế lên đây cậu không buồn sao?
Chính vì buồn Phong mới có mặt ở đây, nhưng anh không nói ra, chỉ trả lời qua loa rồi anh hỏi:
- Theo bác thì câu chuyện hồn ma sơn nữ có thật hay chỉ là truyền thuyết?
- Có thật!
Bác Hoàng khẳng định. Rồi bác nói thêm:
- Qua thời gian, có thể có những sự thêu dệt thái quá, nhưng cốt lõi đó là câu chuyện có thật.
Cũng như bác Hoàng, Phù Du đã tin câu chuyện ấy. Giờ Phong cũng tin, chỉ có điều không biết linh hồn của cô sơn nữ có thật là đã hiện về không. Và nếu có, anh bỗng ước gì mình được một lần nhìn thấy.
Phong chợt giật mình. Không biết từ lúc nào, anh đã bị Phù Du tiêm nhiễm.
Chính Phù Du cũng có ước mơ lỳ quặc như thế. Anh nhớ có lần cô nói:
"Chị ấy đã đắm mình dưới dòng suối này. Nước hẳn sẽ rửa sạch mọi nỗi ưu phiền, đau khổ. Em ước gì gặp chị ấy để hỏi bên thế giới của chị có vui không, hay cũng đầy những đớn đau phiền muộn như cái thế giới hỗn độn này?".
Phù Du muốn gặp hồn ma để hỏi những điều ngớ ngẩn như vậy, nhưng còn Phong, anh muốn gặp hồn ma để làm gì? Anh không có gì muốn hỏi, đơn giản chỉ vì Phù Du muốn như thế.
Những người đến với Phong đều lần lượt ra đi. Bác Hoàng cũng không thể ở lại. Ban đêm phải chỉ có một mình và anh chợt cảm thấy cô đơn quá. Anh ước gì có Phù Du bên cạnh, dù là lạnh lẽo cùng cô lênh đênh trên mặt hồ hay ấm áp bên cô trước lò sưởi đỏ than hồng, chỉ cần có cô, cho dù phải đánh đổi bất cứ thứ gì Phong cũng sẵn sàng.
Những ngày đó, Phong không làm gì ra hồn. Anh vẽ ngôi nhà gỗ, vẽ đi vẽ lại mãi vẫn không xong. Rồi anh vẽ Phù Du, hình ảnh cô in đậm trong tâm trí anh, nhưng khi vẽ ra giấy thì anh không hài lòng với tác phẩm của mình.
Phù Du trong tranh vẫn còn thiếu thiếu một cái gì đó mà Phong không nắm bắt được. Anh nghĩ mãi không ra. Những bức tranh anh vẽ cô nằm la liệt trong phòng, tất cả đều không như ý.
Chị em Bạch Cúc lại đến thăm Phong vào ngày chủ nhật, bác Hoàng lại đến làm vườn vào ngày đầu tuần. Tất cả đều hỏi Phong một câu:
"Phù Du có đến không?".
Và Phong không chịu đựng được nữa. Anh quyết định ra đi. Anh thử đi, rời xa nơi này, cũng như anh đã từng rời xa Quyên. Anh muốn quên Phù Du như anh đã từng quên Quyên. Nhưng lần này anh biết, vết thương này không giống như vết thương Quyên đã gây ra cho anh, và Phù Du không giống như Quyên.
Cô tinh khôi như giọt sương mai, trong sáng như tờ giấy trắng, cô sẽ ở mãi trong lòng anh.
Đêm đó, Phong một mình chèo thuyền trên hồ, rồi anh lao xuống nước, anh rét run vì lạnh và ước gì một lần nữa được ôm tấm thân mảnh mai của Phù Du vào lòng, nghe hơi thở dồn dập của cô, cảm nhận sự run rẩy kỳ diệu của tình yêu nồng nàn cô mang đến cho anh.
Sáng ra, lúc mở cửa, một điều kỳ diệu làm Phong sững sờ mất một lúc lâu.
Phong đứng trên thềm trố mắt nhìn ra cổng, anh không tin vào mắt mình.
Đêm qua có ai đó đã ngắt những cánh hoa hồng rải dài trên sân tạo thành một con đường đầy hoa.
Phong bước xuống thềm nhặt thử một cánh hoa, nó ướt đẫm sương đêm. Trái tim Phong thắt lại rồi nó đập mạnh chưa từng có. Phong khẽ reo lên "Phù Du".
Không hiểu sao Phong tin chắc đây là tác phẩm của Phù Du. Chỉ có cô, với sự lãng mạn và trí tưởng tượng bay bổng. Chỉ có cô, với những điều bất ngờ ngoài sức tưởng tượng mới làm nên điều kỳ diệu này.
Phong cuống quýt nhìn dáo dác, tim anh đập thình thịch, anh vừa mừng vừa sợ. Mừng vì anh lại có cơ hội được gặp cô, lo lắng vì có thể cô sẽ lại biến mất.
- Phù Du!
Anh cất tiếng gọi cô, giọng anh như lọt thỏm vào không gian bao la của núi rừng mênh mông.
- Phù Du ơi!
Vẫn không có tiếng đáp lại. Phong chạy ra cổng, con đường hoa hồng nối dài như không có điểm dừng. Một ý nghĩ vụt lóe lên trong đầu Phong làm anh vui mừng đến thắt cả lòng:
"Con đường này sẽ dẫn anh đến gặp Phù Du".
Phong đi theo con đường hoa hồng. Nó vòng ra hông nhà, đi ngang cửa sổ căn phòng Phù Du từng ngủ và dẫn lên đồi. Nó dừng lại ở đỉnh đồi.
Ở đó cắm một nhánh thông, trên nhánh thông cột một mảnh giấy, trên giấy viết:
"Nếu anh muốn gặp em, đêm nay hãy đốt hai mươi ngọn nến trong nhà.
Phù Du".
Suýt chút nữa thì Phong thét to lên vì sung sướng. Anh muốn nói với Phù Du rằng anh muốn gặp cô, đừng nói là phải đốt hai mươi ngọn nến, cho dù là hai trăm anh vẫn sẵn sàng.
Phong nhớ trên lò sưởi có hai giá nến bằng đồng nhưng không biết có đủ nến không. Anh ba chân bốn cẳng chạy về nhà, lục tung tất cả những ngăn tủ, những ngóc ngách trong nhà, anh chỉ tìm được năm ngọn nến.
Phù Du yêu cầu anh phải đốt những hai mươi ngọn nến. Mà sao phải đến hai mươi nhỉ? Lại là số hai mươi! Nhưng mặc kệ, chỉ cần Phù Du muốn là anh phải làm cho được, bằng mọi cách.
Phong cuốc bộ ra thị trấn, đường xa nhưng anh không cảm thấy mệt, trong lòng khấp khởi vui mừng.
Phong mua hàng lô hàng lốc nến, anh dự định đốt nến khắp nơi trong nhà.
Anh mua hoa và một số thực phẩm tươi sống! Phong không dám ghé nhà dì ba, vì sợ bị giữ lại, nhưng anh không quên ghé bưu điện gọi về cho gia đình.
Nhỏ Tuyết nhấc máy, nó reo lên:
- Á, anh Hai!
- Chào nhỏ! Ba mẹ có khỏe không em?
- Mẹ nhớ anh đấy. - Nhỏ Tuyết làu bàu - Sao anh không về đi?
- Anh bận vẽ.
Phong nói dối. Tuyết hỏi:
- Thế chừng nào xong?
- Anh không biết nữa.
- Chán anh quá. Dù thế nào thì anh cũng phải về sớm đấy.
- Ừ, anh sẽ về sớm.
- Một tuần nhé!
Phong nghĩ đến Phù Du, anh sẽ đưa cô về nhà.
- Ừ, có thể - Phong đáp - Còn em, dạo này thế nào?
- Em thế nào thì vẫn thế ấy thôi. Mà này, Hàn Vi có gọi cho anh không?
Tuyết không gọi là "Chị Hàn Vi" như lúc trước nữa. Phong nói:
- Có gọi, nhưng anh không gặp trực tiếp.
- Thế cô ta nói gì?
- Bảo anh gọi lại. Em cho Hàn Vi số điện thoại à?
- Cô ta đến đây năn nỉ ỉ ôi. Ban đầu em định không cho, nhưng cô ta năn nỉ quá. Mà anh có gọi lại cho cô ta chưa?
- Anh chưa gọi.
- Thế anh có định gọi không?
- Anh... anh không biết.
- Anh lúc nào cũng vậy, cái gì cũng không dứt khoát. Mà em nói trước nhé, anh không được trở lại với mụ Quyên đâu đấy. Nhà mình không ai chấp nhận chuyện đó đâu.
Phong ừ hử cho qua chuyện. Thật ra, nhỏ Tuyết đã quá lo xa. Không phải giờ anh có Phù Du mà anh không trở lại với Quyên. Anh không thể tha thứ cho Quyên. Với anh, trong tình yêu, dù chuyện gì cũng bỏ qua được, trừ sự phản bội. Quyên đã phản bội anh.
Phong biết Hàn Vi muốn gặp anh chắc chắn vì chuyện của Quyên. Nhưng Quyên đã là quá khứ, không phải anh tuyệt tình mà anh đang cố quên đi, bởi vì trở lại với Quyên đó là điều không thể.
Và Phong đã không gọi cho Vi.
Lúc màn đêm buông xuống, Phong tắt hết đèn trong nhà và đốt nến. Anh cấm nến trên bàn, trên lò sưởi, cạnh cửa sổ, anh muốn đốt thật nhiều nến.
Nhưng anh chợt nghĩ Phù Du yêu cầu anh đốt hai mươi ngọn nến, nếu lỡ anh đốt nhiều hơn cô không đến thì sao? Thế là Phong tắt những ngọn nến thừa đi, chỉ chừa đúng hai mươi ngọn.
Phong mở rộng cửa là bắt đầu chờ đợi. Trước đó anh đã làm vài món ăn.
Anh đã chùi rửa chiếc thuyền cho thật sạch sẽ. Anh tìm được một lọ cấm hoa, và anh cậm cụi hàng giờ để sao cho có một bình hoa đẹp nhất. Anh làm tất cả những gì có thể để chào đón Phù Du của anh.
Phong ngồi trên cửa dõi mắt nhìn ra cổng. Chờ đợi quả là không dễ chịu chút nào. Phong cứ ngồi như thế, kiên nhẫn trong sự thắt thỏm. Thời gian trôi qua và những cây nến tàn lụi.
Phong đốt nến khác, lại ra cửa ngồi chờ. Nến lại tàn, anh lại đốt nến khác.
Cũng may là Phong mua rất nhiều nến. Cuối cùng sự kiên nhẫn của Phong cũng được đền đáp.
Phù Du đến lúc đêm đã vào sâu, lúc sương rơi dày đặc, và cô hiện ra trong màn sương khói mờ đục ấy. Phong vụt đứng dậy, nghe trái tim mình thắt lại trong nỗi vui mừng tột cùng.
Phong vẫn mặc váy áo màu trắng, dường như với cô chỉ có màu trắng. Tay cô vung vẫy chiếc làn mây không biết là đựng cái gì. Trên đầu cô nghiêng nghiêng một cái vòng hoa nguyệt quế tỏa hương thơm ngào ngạt.
Cô tung tăng đi về phía Phong, môi nở nụ cười rất tươi. Chiếc váy có những nếp gấp xòe ra, đung đưa theo từng nhịp bước chân. Cô mặc chiếc áo cổ rộng, vai cô tròn, làn đang trắng mịn, ngực cô vung đầy lẫn khuất một cách khêu gợi dưới làn vải che đậy không được kín lắm. Cô đến trước mặt Phong, nghiêng nghiêng đầu nhìn anh mỉm cười.
Phong lặng người ngắm cô, nghe thắt cả lòng vì vẻ đẹp man dại của cô. Chợt có một nỗi thất vọng kỳ lạ tràn qua trong lòng Phong.
Anh đã mòn mỏi chờ đợi cô, sao giờ anh lại không vui mừng mà còn thất vọng? Bởi vì anh không mong nhìn thấy cô xinh tươi như thế. Anh muốn cô cũng như anh, héo hon vì nhớ thương, mỏi mòn vì chờ đợi, quay quắt vì xa cách.
Phù Du chợt tắt nụ cười, buồn buồn hỏi:
- Gặp lại em, anh Phong không vui sao?
Phong giật mình, lắc đầu xua đi ý nghĩ ấy. Anh tự trách mình đa quá ích kỷ, và anh cố cười thật tươi:
- Vui chứ. - Phong nói - Em sẽ không tưởng tượng được niềm vui của anh đâu.
- Anh vui thật chứ?
- Không chỉ là vui, anh như người vừa tìm lại được sinh mạng của mình.
Phù Du chớp mắt vẻ cảm động. Cô bước lại gần Phong, người cô tỏa ra hương thơm dìu dịu. Cô đưa tay xoa nhẹ cằm Phong, giọng phê phán:
- Sao anh không cạo râu?
Đúng là nhiều ngày qua, Phong không nghĩ đến việc cho chính mình. Phong từ từ, thận trọng nắm lấy tay cô. Anh vui mừng vì cô không rút tay về, bàn tay cô hôm nay mềm ấm chứ không lạnh lẽo như lần trước.
Giọng Phong nghẹn đi:
- Anh đã tưởng không bao giờ gặp lại em?
Cô chớp mắt, đôi mắt lúc nào cũng long lanh như có nước. Rồi giọng cô thoang thoảng nhẹ nhàng, vừa thân thương vừa tình tứ:
- Mình vào nhà đi anh!
Phù Du đứng giữa nhà xòe tay đếm những ngọn nến:
- Một, hai, ba... mười chín, hai mươi.
Rồi cô cười thật tươi, khen Phong như một người chị khen đưa em trai:
- Anh Phong ngoan ghê!
Cô chạy đến bàn, nâng niu những cánh hoa trong lọ và reo lên:
- Ôi, hoa đẹp quá!
Phong đứng lặng nhìn cô, sung sướng vì niềm vui thơ ngây của cô. Anh hài lòng vì công sức mình bỏ ra đã làm cho cô vui. Anh thấy cô đặt chiếc làn mây lên bàn, rồi cô lấy ra một hộp bánh kem, một chai rượu Cham- pagne của Pháp.
Cô vẫy tay gọi:
- Lại đây đi anh!
Phong đến bên cô. Phù Du nghiêng đầu chớp mắt hỏi:
- Sao anh cứ nhìn em mãi thế?
Phong thành thật đáp:
- Anh thích ngắm em.
Cô dí tay lên mũi Phong:
- Anh thật là hư. - Rồi cô hạ giọng làm ra vẻ bí mật - Em đố anh hôm nay là ngày gì?
Phong ngơ ngác:
- Ngày gì à? Anh làm sao biết được.
- Em không chịu. Anh phải suy nghĩ cơ. Nếu anh đoán trúng sẽ có thưởng.
- Phần thưởng là gì nào?
- Ờ thì... em sẽ cho anh thơm lên má em.
Phong vờ kêu lên:
- Chao ôi! Phần thưởng hấp dẫn thế thì anh nhất định phải đoán mới được.
- Thì anh thử đoán xem nào. - Cô giơ ngón tay út lên. - Nhưng chỉ được đoán một lần thôi đấy nhé.
- Nhưng anh muốn hôn em trước cơ.
Nói rồi, Phong làm như muốn kéo cô vào lòng. Cô cúi xuống, tránh khỏi tay Phong nhanh như con sóc nhỏ, rồi cô la lên:
- Anh ăn gian, em không chịu.
Phong giả vờ ngây ngô:
- Anh đâu có ăn gian, trước sau gì anh cũng được hôn em, bởi vì anh đoán được rồi.
Cô đứng bên kia bàn hất mặt lên nói:
- Nếu anh đoán sai thì sao?
- Thì... anh cho em hôn lại, vậy là huề.
Cô giậm chân giận dỗi:
- Không được! Anh khôn quá, em không chịu đâu.
- Thôi được, vậy thì anh đoán đây. Anh chắc hôm nay là ngày sinh của em rồi, đúng không?
Phù Du thở dài tiu nghỉu ra vẻ buồn chán, Phong đắc ý cười phá lên. Anh chạy vòng qua bàn đến gần cô:
- Đưa má đây nào cô bé, anh phải hôn em ba bốn, năm cái mới được.
Phù Du giãy nảy:
- Không được... không được, chỉ một cái thôi, anh không được ăn gian em.
- Ừ, thì một cái. Đưa má đây nào cô bé.
Cô nguýt anh thật dài, rồi làm ra vẻ miễn cưỡng, khẽ nghiêng đầu chìa má cho Phong hun. Anh kéo cô vào lòng, cọ má anh vào má cô, khẽ nói thầm qua vai cô:
- Anh cho em nợ đấy.
- Nhưng không được tính lãi đâu đấy nhé.
- Ừ, thì không tính lãi. Anh là chủ nợ dễ thương mà.
Cô khẽ bẹo má Phong rồi xoay qua, mở hộp bánh, bên trong là một chiếc bánh kem có hàng chữ:
"Mừng sinh nhật thứ hai mươi của Phù Du.".
Nhìn thấy hàng chữ đó, Phong chợt ngẩn ngơ, anh không thể không nghĩ đến một người, người đó đã xé nát trái tim anh cũng trong ngày sinh nhật thứ hai mươi. Còn Phù Du, trong ngày vui này của cô, cô đã và đang mang đến cho Phong những giờ phút hạnh phúc nhất. Nhưng rồi đây, Phong tự hỏi, rồi đây sẽ ra sao? Con số hai mươi đã một lần làm anh đau khổ, phải chăng đây là một điềm báo trước.
Phù Du lại lấy trong ra những cây nến nhỏ cấm vào ổ bánh, cô nói; - Anh ơi! Khui rượu giúp em đi!
Phong giật mình, cũng may Phù Du bận việc cấm nến nên không thấy vẻ mặt Phong lúc đó. Anh vội đi đến chỗ đặt tủ rượu lấy hai chiếc ly đế cao và cái khóa mở rượu.
Phù Du đã cấm nến xong, Phong lấy bật lửa châm vào nến, ánh sáng bùng lên lập lòa mờ ảo. Rồi Phong dùng khóa mở nút chai rượu. Một tiếng nổ nhỏ vang lên, bọt rượu trào ra trắng xóa. Phong rót rượu vào ly, xong đâu đó anh nhìn Phù Du mỉm cười:
- Rồi đấy, em có thể thổi nến.
- Để em cầu nguyện đã.
Nói rồi, Phù Du đan hai tay vào nhau, đặt trước ngực và nhắm mắt lại. Cô khấn thầm một điều gì đó theo lẽ tự nhiên. Phong ước gì anh biết được cô đang mong ước điều gì.
Rồi Phù Du chun môi thổi nến. Cô thổi đến mấy cái nến mới tắt hết. Xong, cô ngẩn nhìn Phong nhoẻn cười, gương mặt cô rạng ngời, mắt cô lấp lánh như sao.
Phong cầm tay cô, giọng anh trang trọng và đầy xúc động:
- Phù Du! Anh cầu chúc những điều tốt đẹp nhất cho em.
Cô khẽ gật đầu:
- Em cám ơn anh.
Rồi cô cầm ly rượu trao cho Phong, họ khẽ chạm ly vang lên một tiếng canh nhỏ. Phong thì thầm nói:
- Mừng sinh nhật của em!
- Chúc sức khỏe anh. - Cô nói - Và cám ơn cha mẹ đã sinh ra em.
Phong nhìn thấy đôi mắt long lanh của Phù Du ngân ngấn nước. Lúc ấy anh thầm cười cô sao mà trẻ con đến thế. Nhưng sau này, khi đã thật sự hiểu ý nghĩa của những giọt nước mắt ấy, bấy giờ Phong chỉ còn biết khóc mà thôi.
Phù Du uống rượu mà cái mặt nhăn tít, mồm xuýt xoa liên tục. Cô la lên:
- Chao ơi! Rượu sao mà cay thế không biết.
Phong hỏi:
- Lần đầu tiên em uống rượu phải không?
- Anh còn phải hỏi. Rượu chả ngon lành gì. Chả hiểu đàn ông các anh thích ở chỗ nào.
Rồi cô quệt một miếng kem trên chiếc bánh cho ngay vào miệng. Phong đi lấy dao cho cô cắt bánh. Xong anh vào bếp dọn thức ăn ra.
Phù Du lại rót rượu ra ly, Phong không cho cô uống nhưng cô không đồng ý:
- Hôm nay là sinh nhật của em cơ mà. Ngày hôm nay anh phải chiều em, không được cãi lời em, nghe chưa hả.
Phong đành chịu thua, không ngăn cô nữa. Rượu làm cho má cô ửng hồng, mắt cô long lanh trông càng xinh đẹp. Ánh nến lập lòe làm cho không gian trở nên thơ mộng và lãng mạn.
Phong ngắm cô, và trong khung cảnh thơ mộng gợi tình ấy, anh không dằn được nỗi khát khao cháy bỗng muốn ôm cô vào lòng.
Rượu càng làm cho cơ thể Phong nóng lên. Phù Du thì không chịu ngừng lại, cô rót hết ly này đến ly khác. Dường như cô cố tình muốn uống cho thật say. Và cô say thật, cô chuệnh choạng đứng lên, ngực cô đặt lên vai anh, hơi thở nóng hỏi của cô phả vào má anh.
Giọng cô nhừa nhựa:
- Em còn nợ anh một nụ hôn, em trả anh này nhé. - Cô hôn lên má anh - Rồi đấy, em không nợ nữa đâu đấy.
Phong kéo cô vào lòng, đặt cô ngồi trên chân anh. Cô vòng tay ôm cổ anh, mặt cô ngửa ra, đôi môi cô đẫm ướt, hé mở như mời gọi.
Phong nâng đầu cô lên, rồi anh cúi xuống, môi anh chạm nhẹ vào môi cô, anh có cảm giác như cô khẽ rùng mình, người cô rướn lên, vòng tay siết cổ anh chặt hơn.
Bên tai Phù Du như văng vẳng lời ba cô căn dặn:
"... cháu hãy đặt lòng tin vào người đàn ông lần đầu tiên ôm cháu nhưng không tìm cách hôn cháu".
Người đàn ông đó cô đã tìm thấy. Và cô tin tưởng trao nụ hôn cho anh. Chắc không ai tin đây là nụ hôn đầu đời của cô, nhưng cô không bối rối, bởi vì cô yêu và tin tưởng, bởi vì cô dâng hiến và cô mong mỏi điều đó.
Cô ôm lấy Phong, khẽ rên lên, cô cảm nhận được sự dịu dàng của bàn tay Phong ve vuốt cơ thể cô. Người cô nóng hừng hực, vì tác dụng của men rượu và cả vì sự tiếp xúc da thịt.
Sẽ không ai biết được cô đã chuẩn bị cho giờ phút này. Và cũng không ai biết được những điều bí mật của cô. Cô biết mình sắp trở thành người đàn bà và người đầu tiên đi vào cuộc đời cô là Phong. Anh là người cô đã chọn, để cô cho anh, là người đầu tiên và duy nhất.
- Anh Phong!
Cô gọi anh trong hơi thở gấp rút. Phong vẫn cuồng nhiệt hôn cô, anh như con thú hoang dại và đầy say đắm. Anh mạnh mẽ như dòng thác lũ cuồn cuộn chảy qua cô.
- Anh Phong... anh Phong...
Cô hổn hển, cố gắng hết sức để nói. Và Phong dừng lại, mặt anh đỏ gay, mồ hôi bết những sợi tóc anh vào hai bên thái dương.
- Anh có muốn biết lúc nãy em cầu nguyện điều gì không?
- Em nói đi.
- Em cầu xin thượng đế ban cho em một đứa con với anh.
Phong gần như chết lặng. Một lời nói như thế từ miệng một người con gái như Phù Du, thật là không thể tưởng tượng được.
Phù Du không có lý lẽ, Phù Du không có lô- gich, Phù Du là những điều nghịch lý, Phù Du là... là không thể hiểu được.
Phù Du trong trắng, ngây thơ nhưng Phù Du cũng lãng mạn đa tình. Phù Du kín đáo, hồn nhiên nhưng cũng đầy lẳng lơ, khêu gợi.
Nhưng Phong không có thời gian để mà nghĩ ngợi. Anh không phải là thần thánh và anh không thể cưỡng được đam mê và sự cuồng nhiệt của Phù Du.
Chính cô, không phải là Phong, cô đưa họ vào cõi phiêu du bồng bềnh và cô phá vỡ mọi giáo điều trần tục, cô biến cái không thể thành có thể...
Phong không ngủ được, mà làm sao anh có thể ngủ sau những gì vừa xảy ra.
Phù Du nằm cạnh anh, hơi thở đều đặn, đôi mắt khép chặt với hàng mi dài cong vút. Hai tay cô đặt trên bụng, chặn lớp chăn đắp hờ tới ngực, để lộ bờ vai tròn lẳng và làn da trắng trong như sữa.
Đến giờ Phong vẫn chưa hết bàng hoàng.
Phù Du! Em vẫn còn là con gái.
Anh vẫn ngắm cô, gần như không thể rời mắt khỏi cô. Trên gương mặt thơ ngây còn vươn những lớp măng tơ của cô phảng phất một thứ ánh sáng lung linh huyền hoặc, thứ ánh sáng của tình yêu và sự thỏa mãn.
Phong nghe mắt mình cay xè. Anh đã làm cô đau đớn. Tim anh se thắt, nước mắt trào ra.
"Phù Du ơi! Sao em không nói với anh? Để anh dịu dàng hơn, trân trọng em hơn".
Phù Du là con gái, điều đó thật không thể tin được. Cô đã đến với anh, chủ động dâng hiến. Cô tấn công anh như một người đàn bà lẳng lơ, hành động như một người từng trải... và cô là con gái!
Phù Du không phải là cô gái lẳng lơ, buông thả, bởi vì không cô gái lẳng lơ nào đến hai mươi tuổi đầu còn trong trắng. Nhưng điều làm Phong không hiểu được là cô đã cho anh, dâng hiến mà không một chút em dè. Phải chăng đó là tình yêu?
Nhưng thời gian họ gặp nhau quá ngắn ngủi, tình yêu, nếu có, cũng chưa đến lúc đi đến điểm tận cùng như thế. Cô lại còn muốn có con với anh. Trời ơi! Đó không phải là ý tưởng bình thường theo lẽ thông thường của một cô gái mới lớn.
Phong càng nghĩ càng điên đầu, và điều đó càng thôi thúc ý muốn tìm hiểu và khám phá cô. Bởi vì, cho đến tận bây giờ, anh vẫn chưa biết chính xác cô là ai, và cô đến từ đâu.
Dẫu sao hôm nay cũng là sinh nhật của cô. Trong khi Phong chưa tặng quà, cho cô thì cô đã tặng cho anh món quà quý giá nhất của cô.
Phong bỗng nảy ra một ý tưởng. Anh về phòng mình lấy giá vẽ, cọ và màu.
Anh dùng thời gian còn lại của đêm đó vẽ tặng cô một bức tranh.
Lúc Phù Du thức giấc, ông mặt trời đang liếm chiếc lưỡi màu vàng ấm áp của ông trên má cô. Cô lăn người tránh tia nắng rọi đến từ cửa sổ. Thân hình cô cuộn tròn trong chăn.
Cô nằm trên giường đưa mắt tìm Phong nhưng không thấy anh. Thay vào đó, cô nhìn thấy một bức tranh làm cô phải nhổm dậy, chớp mắt vì ngạc nhiên.
Cô thấy chính mình trong tranh. Cô mặc váy đầm màu trắng, trên đầu nghiêng nghiêng vòng nguyệt quế. Cô đứng giữa những bông hoa hồng rung rinh động những giọt sương mai. Bên cạnh là dòng chữ với nét chữ thoang thoáng, bay lượn như mây.
"Tặng em, nhân ngày sinh nhật hai mươi. Em là nàng tiên kỳ diệu của anh!".
Phong không ký tên, nhưng cô hiểu đó là tác phẩm của anh. Và chỉ có anh mới tặng cô món quà tuyệt vời như thế. Cô đếm cả thảy hai mươi đóa hoa hồng và cô mỉm cười sung sướng.
Cô bước xuống giường, người vẫn quấn trong chăn. Cô đi chân trần trên nền gỗ mát lạnh, cô mở hé cửa và gọi:
- Anh Phong ơi!
Lập tức có tiếng đáp:
- Anh đây! Em thức rồi đấy à?
- Anh đang làm gì đó?
- Anh làm điểm tâm.
- Thế ra anh là họa sĩ đấy ư?
Có tiếng chân của Phong. Anh đến, người đang khoát tạp dề, ngeo mắt nhìn cô, anh trêu:
- Anh, cô bé lười! Có phải ông mặt trời đánh thức em không?
Cô phụng phịu:
- Anh xấu quá, không chịu kéo rèm cửa sổ cho em.
- Anh cố tình để như vậy đó chớ.
Cô nhăn mặt:
- Em ghét anh quá!
- Nhưng muộn rồi, cô bé. Giờ em chả làm được gì để đuổi anh chàng đáng ghét này khỏi cuộc đời em đâu.
Mặt cô thoáng ửng hồng, cô biết là anh muốn nói đến chuyện gì. Phải rồi, cô đã là người đàn bà của anh, bây giờ và mãi mãi.
Giọng Phong chợt nghiêm trang:
- Anh vừa quyết định một việc.
Cô háo hức hỏi:
- Anh có sáng kiến gì vậy?
- Anh quyết định từ nay anh chỉ vẽ em và hoa thôi.
Cô mỉm cười mãn nguyện và đầy vui sướng. Rồi cô làm mặt nghiêm hỏi:
- Sao anh không cho em biết anh là họa sĩ?
- Thì em có bao giờ nói với anh em làm gì đâu.
Điều Phong ao ước nhất bây giờ là điều tra cô, hiểu rõ về cô. Anh tận dụng ngay cơ hội đầu tiên có được và anh háo hức chờ đợi câu trả lời của cô. Nhưng mặt cô vụt tối, nụ cười tắt ngắm:
- Anh làm bếp nhanh đi, em đói quá.
Cô nói rồi khép cửa phòng lại, cô để Phong đứng đó với nỗi bàng hoàng chết lặng trong lòng.
Phù Du quay lại giường, vẫn cuộn mình trong chăn, cô ngắm bức tranh của Phong. Giá như Phong nhìn thấy cô lúc này, hẳn anh sẽ bàng hoàng vì gương mặt Phù Du hoàn toàn thay đổi.
Đó là một gương mặt thẩn thờ đau đớn, là một đôi mắt lạc lõng vô hồn, là một Phù Du câm nín, lạnh lẽo và băng giá.
Phù Du vẫn nằm bất động trên giường, hồi tưởng những việc xảy ra đêm qua. Cô mãn nguyện và đã làm được việc mình mong muốn, đó là sự hiến dâng của cô cho người đàn ông mà cô đã chọn.
Cô cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, sự chuyển giao từ một thiếu nữ thành một người đàn bà. Không phải người con gái nào lúc trưởng thành cũng hoàn toàn hạnh phúc và thỏa mãn khi trở thành đàn bà. Cô đã được điều đó. Nó là niềm an ủi cuối cùng trong cuộc đời bất hạnh của cô.
Nghĩ đến đây, nước mắt cô trào ra.
Có tiếng gõ cửa làm cô giật mình, rồi giọng Phong vang lên:
- Phù Du ơi! Điểm tâm đang chờ em đấy.
Cô nhìn ra cửa, thầm sung sướng vì sự tế nhị của Phong.
- Em đang thay đồ.
Cô nói vọng ra. Phong hỏi:
- Em muốn ra ngoài hay ăn trong phòng?
- Nhưng em phải làm vệ sinh cái đã.
Phong trách yêu:
- Em lười quá đấy nhé.
Cô cũng chẳng vừa:
- Đáng đời anh đã gặp phải em, em là chúa lười đấy.
- Anh không biết, anh cho em năm phút đấy.
Phù Du cười khẽ, bây giờ cô đã thay đổi hẳn, lại trở nên vui tươi và hồn nhiên. Cô nhìn thấy váy áo của cô treo trên mắc, chắc Phong đã làm điều đó, bởi vì đêm qua cô làm gì có thời gian để mà đem treo nó lên.
Cô mặc đồ thật nhanh rồi chạy ra ngoài. Cô tạt qua nhà bếp, hôn lên má Phong trước khi chui vào nhà tắm. Lúc cô vệ sinh xong trở ra thì Phong đã dọn điểm tâm ra mái hiên, cạnh những giò phong lan nở hoa sặc sỡ.
Cô ăn ngấu nghiến vì đói trong khi Phong sung sướng được nhìn thấy cô ăn ngon miệng. Cô biết Phong đang quan sát mình nhưng cô chả buồn em thẹn. Cô ăn sạch trứng và bánh mì, uống hết ly sữa tươi to đùng, rồi cô nghênh mặt nhìn Phong:
- Anh thấy em có giống con bé tham ăn không?
Phong khẽ cười:
- Anh tưởng đâu em vừa mới từ sa mạc Châu Phi trở về, nhịn đói khát hàng tháng trời chứ chẳng chơi.
Cô làm ra vẻ vênh váo:
- Ừ, em xấu ăn vậy đó, anh có thích hay không em chẳng quan tâm. Mà sao anh không cạo râu đi nhỉ? Bộ râu của anh làm người ta nhột chết đi được.
- Thế ư? Anh sẽ cạo ngay.
Cô chớp mắt nhìn anh, cô quan sát anh một lúc rồi hỏi:
- Đêm qua anh không ngủ hay sao vậy?
- Anh không dám ngủ.
- Làm sao mà anh không dám ngủ.
- Ai mà biết sáng ra tỉnh dậy, em lại biến mất tiêu như lần trước không.
Tuy Phong nói với vẻ hờ hững nhưng Phù Du rất xúc động. Cô biết anh thật sự lo sợ điều đó và cô tự hỏi đến ngày nào đó, nếu anh mất cô vĩnh viễn thì anh sẽ sống ra sao?
Phù Du giành phần rửa chén bát còn Phong thì đi cạo râu. Lúc Phong trở ra Phù Du khen anh bảnh trai rồi nắm tay anh kéo ra hồ. Cô bắt anh chèo thuyền trong khi cô bận... vớt rong.
Phong hỏi cô vớt rong làm gì, cô đáp là vì cô thích nghịch như thế. Rồi cô rủ Phong tắm, mặc dù buổi sớm trời còn khá lạnh nhưng Phong vẫn chiều ý cô.
Hai người để nguyên quần áo nhảy xuống hồ, rùng mình vì nước lạnh thấu xương. Phù Du bơi tung tăng, cô bơi rất giỏi, cô té nước vào mặt Phong, anh cũng trả đòn nhưng nhường cho cô phần thắng. Cô cười ngặt nghẽo vui mừng như đứa trẻ vì thắng được Phong.
Rồi cô thách thức:
- Anh Phong! Đuổi theo em đi nào, đố anh bắt được em.
- Thế nếu anh bắt được em thì có phần thưởng không?
Cô giả vờ giận:
- Anh lại ăn gian rồi. - Nhưng cô vẫn nói - Phần thưởng là một nụ hôn, anh bắt em đi.
Dứt lời, cô bơi đi, Phong đuổi theo dọa:
- Anh bắt em đây, em không thoát khỏi tay anh đâu.
Cô bơi rất giỏi nhưng Phong còn giỏi hơn, anh từng đoạt giải quán quân cơ mà. Nhưng Phong không bắt cô ngay, anh lặn xuống nước, quan sát cô và bất thần trồi lên, anh đã tìm được cô.
Cô vùng vẫy, đập tay lên vai Phong, mồm la chói lói:
- Em không chịu! Anh ăn gian. Anh ăn gian...
Nhưng Phong đã ôm chặt cô và không buông ra nữa. Anh kéo cô vào lòng, ngực anh áp vào ngực cô, hơi thở anh gấp gáp và cô ngửa mặt đón nụ hôn của anh.
Một nụ hôn ngấu nghiến, kéo dài. Mặt cô đỏ bừng, hơi thở dồn dập, tay cô bấu vào lưng Phong, người cô rướn lên, cong oằn trong bàn tay rắn chắc của Phong.
Giọng Phong hổn hển:
- Mình lên thuyền đi em!
Cô đồng ý ngay. Phong đỡ cô lên trước, con thuyền chòng chành, rồi anh bám vào mạn thuyền đu lên. Khi đã ngồi vững trên thuyền, anh đưa mắt nhìn cô, và anh lại nhìn thấy cái màu hồng huyền hoặc trên phần cơ thể nhạy cảm của cô.
Lần này anh không tìm cách lẫn tránh nữa mà ngược lại anh ngắm cô thật say mê. Giờ mặc dù anh đã khám phá cô, biết rõ sự huyền bí của cô đằng sau lớp y phục kia nhưng không vì thế mà anh không bị kích động. Cơ thể anh rạo rực, trái tim đập dồn dập, người anh nóng ran như than hồng.
Phù Du chẳng khó khăn gì mà không nhìn thấy ý nghĩ của Phong, cô xấu hổ la lên:
- Em móc mặt anh!
Cô chồm lên đẩy Phong ngã xuống sàn thuyền, rồi cô đè người cô lên anh, khóa hai tay anh lại, cô cười khúc khích:
- Anh chịu thua chưa?
Phong kêu lên:
- Anh đầu hàng. Anh xin đầu hàng!
Nhưng mắt Phong vẫn nhìn cô đắm đuối. Trong tư thế này, cô lại càng kích thích Phong hơn. Cô nhanh chóng nhận ra điều đó liền la lên:
- Trời ơi! Anh là gã đàn ông háo sắc.
- Anh là con quỷ râu xanh, em sợ không?
- Em sẽ nhổ râu con quỷ này.
Cô thật hăm hở nhưng chợt cụt hứng vì Phong vừa cạo râu xong. Phong cười nhạo cô, rồi anh nheo mắt nhìn cô nói:
- Trước đây anh không phải là quỷ râu xanh. Nhưng vì em là mụ phù thủy hóa thành nàng công chúa xinh đẹp quyến rũ anh, làm anh động lòng chẳng giữ được mình nữa.
Cô trợn mắt làm ra vẻ tức tối:
- Á! Anh dám mắng em là mụ phù thủy độc ác. Vậy thì mụ phù thủy sẽ cắn anh, hút máu anh cho đến chết mới thôi.
Cô nhe răng ra dọa Phong, hàm răng cô nhỏ rít, trắng và đều tăm tắp. Phong không dằn lòng được khẽ kêu lên:
- Trời ơi! Sao mà em xinh đẹp thế!
- Vì em là phù thủy.
- Cho dù em có là phù thủy thì anh vẫn cứ yêu em.
- Em sẽ hút máu anh.
- Anh không sợ. Cho dù phải chết mà được yêu em một lần anh vẫn sẵn lòng.
Nói rồi, anh vùng thoát khỏi tay cô, kéo cô đổ vào người anh, ngực cô đè lên Phong. Anh ôm siết cô, cô vùng vẫy, anh nói thì thầm, giọng dỗ dành:
- Phù Du ơi, nằm yên đi nào. Hãy cho anh được ôm em, chỉ một phút thôi.
Rồi sau đó em muốn cắn anh, muốn xé anh thế nào cũng được.
Cô lập tức ngoan ngoãn nằm yên. Cô lắng nghe tiếng tim mình đập và nghe hơi thở dồn dập của Phong. Cô cảm nhận được sự yêu thương dịu dàng và nâng niu của Phong dàng cho cô qua bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve cô.
Họ cứ như thế, nằm trên thuyền và ôm nhau. Cô nằm đè trên người Phong một lúc, sợ anh mệt cô bèn xoay lại nằm xuống sàn thuyền, nhưng dù cử đồng thế nào họ cũng không rời ra nhau.
Họ nhìn vào mắt nhau, rồi hôn nhau. Môi họ miết vào nhau, thật nhẹ, thật dịu dàng...
Lúc đó, thời gian không còn tồn tại. Con thuyền cứ thế, bồng bềnh trên mặt hồ, hạ nằm trên tấm thảm bằng rong Phù Du đã vớt lên.
Phong tự hỏi đây có phải là một giấc mơ không? Từ lúc anh nhìn thấy cô lần đầu tiên, bấy giờ cô mờ ảo như một bóng ma. Rồi anh nhảy xuống hồ cứu cô, anh mắc lõm và bị cô cười nhạo. Sau đó là những câu chuyện hư hư thực thực, là những điều bí ẩn của Phù Du mà mãi anh không giải đáp được.
Cô đến rồi đi, thoắt ẩn thoắt hiện, bất chợt như có như không. Và rồi... bất ngờ cô đến, đem cuộc đời con gái hiến dâng cho anh. Cô cho anh điều quý giá nhất trong khi cô chưa từng hỏi anh từ đâu đến, anh làm gì và anh có thật yêu cô không?
Dường như cô không quan tâm đến tất cả những điều thông thường đó. Cô như người đàn bà khát tình muốn được thỏa mãn mà bất chấp tất cả. Nhưng cô không phải như thế. Phong biết, cô không phải là cô bé hư hỏng, trắc nết.
Phong không muốn nghĩ nữa. Anh đang hạnh phúc vì có cô và anh muốn điều kỳ diệu này kéo dài mãi mãi.
Phù Du bỗng cất giọng mơ màng:
- Giờ em chẳng thể gặp chị ấy nữa rồi.
Phong giật mình:
- Chị nào cơ?
Rồi anh chợt nhớ ra. Anh nhớ câu chuyện của bà Phù Du kể, bà nói chỉ có những nàng trinh nữ mới được gặp hồn ma sơn nữ. Phù Du có vẻ rất tin vào điều đó, và bây giờ tất nhiên, cô không còn là trinh nữ nữa.
Phong thấy cô có vẻ buồn và nghiêm túc thật sự, dường như cô rất tin vào điều đó. Giờ Phong tin chắc rằng câu chuyện thời thơ ấu của bà cô đã ám ảnh cô.
Phong đặt môi hôn lên trán cô, rồi anh thì thầm:
- Phù Du! Em nghe anh nói đây. Câu chuyện người con gái trầm mình dưới hồ có thể là có thật, nhưng chuyện hồn ma thì không thể có được. Người chết là hết, chuyện về những linh hồn chỉ có trong kinh thánh mà thôi.
- Không phải như vậy. - Phù Du cãi - Chị ấy chết mà vẫn còn nỗi oan ức nên linh hồn không thể siêu thoát. Nếu không thì sao xác chị ấy không bị thối rữa?
- Đó chỉ là lời đồn miệng.
- Nhưng em tin.
Cô tỏ ra vô cùng bướng bỉnh. Cô nói:
- Nếu có chết em muốn cũng được như chị ấy. Linh hồn ra đi nhưng thể xác vẫn nguyên vẹn, vẫn xinh đẹp. Em sợ xấu xí lắm. Em không muốn xác mình trương phình lên, bốc mùi hôi thối, làm cho mọi người sợ hãi, xa lánh em. Em sẽ không lên thiên đàng, cũng chả xuống địa ngục. Linh hồn em sẽ hóa thành gió, thành mây, ngày ngày quanh quẩn bên những người thân yêu của em. Em sẽ che chở họ, cầu phước lành cho họ, em sẽ dùng quyền năng huyền bí mang đến cho họ, những người thân yêu của em, những điều hạnh phúc tốt đẹp nhất.
Câu chuyện như đùa của Phù Du nhưng cô lại nói với vẻ nghiêm túc đặc biệt. Rồi cô bẹo má Phong, nói:
- Nhưng trước tiên em phải sinh cho anh đứa con đã.
Phong nhăn mặt, đầu óc anh rối loạn. Anh không hiểu Phù Du đùa hay thật, và anh cảm thấy sợ hãi. Phù Du chống tay ngồi dậy, nhìn Phong cười, hỏi:
- Anh làm sao vậy? Mặt anh sao mà khó coi thế? Em nói đùa mà anh tưởng thật hay sao?
Phong làu bàu:
- Anh không thích em đùa như vậy.
- Anh sợ em chết thật hay sao?
Phong la lên:
- Phù Du! Sao lúc nào em cũng nói vè cái chết vậy?
- Anh giận rồi phải không? Thôi được, em không nói nữa, em xin lỗi, được chưa nào?
Cô vuốt má Phong. vỗ về như một đứa em. Cô chợt rùng mình:
- Mình về đi anh, em lạnh quá.
Quả thật, mặt cô đã xanh nhợt, Phong vội vã quay thuyền vào bờ. Trong lúc chèo thuyền, anh thấy cô thỉnh thoảng quay đầu ra hồ, mặt cô lúc ấy trầm tư mờ ảo, cô như luyến tiếc một điều gì đó ghê gớm lắm.
Chút Tình Cho Anh Chút Tình Cho Anh - Lê Duy Phương Thảo Chút Tình Cho Anh