Hướng tới tương lai mà chỉ dựa vào quá khứ, chẳng khác nào lái xe mà cứ chằm chằm nhìn vào kính chiếu hậu.

Herb Brody

 
 
 
 
 
Thể loại: Tiểu Thuyết
Biên tập: Nguyen Thanh Binh
Upload bìa: Võ Lâm Như Tâm
Số chương: 10
Phí download: 2 gạo
Nhóm đọc/download: 0 / 1
Số lần đọc/download: 2055 / 10
Cập nhật: 2016-04-30 18:00:29 +0700
Link download: epubePub   PDF A4A4   PDF A5A5   PDF A6A6   - xem thông tin ebook
 
 
 
 
Chương 4
uyên ngồi trên chiếc ghế cao cạnh quầy rượu. Thế giới quanh cô vẫn quay cuồng trong tiếng nhạc, vẫn sôi nổi, ồn ào như mọi đêm, nhưng cô mặc kệ tất cả những điều đó. Cô đang chếnh choáng và cô vẫn tiếp tục uống, uống cho đến khi nào thật say.
Có ai đó tước ly rượu trên tay Quyên, cô quay phắt lại định nổi khùng với người đó nhưng cô dịu lại khi thấy Hàn Vi trừng trừng nhìn cô:
- Thôi đủ rồi!
Quyên phất tay, cử chỉ bất cần:
- Vi đi làm đi, mặc kệ Quyên.
Dũng - tay pha chế rượu của vũ trường - nheo mắt vẻ láu cá:
- Thất tình à?
Quyên trợn mắt quát:
- Việc gì đến ông?
Gã nhún vai, khẽ làu bàu:
- Đồ ngốc! Yêu mà làm gì cơ chứ.
- Nhàn Quyên! Đóng tiền góp đi thôi!
Má mì Vũ đi tới, giọng nhão nhoẹt. Hắn là một tay pê- đê thứ thiệt, quản lý đào rất khắt khe. Hắn cho vay tiền góp và Quyên đã vay của hắn một khoảng không nhỏ.
Má mì Vũ căng mắt nhìn Quyên không có vẻ gì là thân thiện. Quyên đưa mắt nhìn Hàn Vi cầu cứu, nhưng Vi quay mặt đi:
- Vi không giúp Quyên nữa. Đã đến lúc Quyên nên tự cứu mình.
Quyên không trách Vi, nó đã giúp cô quá nhiều. Cô hạ giọng năn nỉ:
- Má! Ngày mai con đóng.
- Không được. - má mì Vũ lạnh lùng - Đó không phải là luật lệ.
Luật của gã là không có ngày mai, gã cho rằng ngày mai có trời mới biết được chuyện gì sẽ xảy ra, tốt nhất là chuyện của hôm nay phải giải quyết trong ngày hôm nay.
Má mì Vũ khẽ gõ ngón tay lên mặt quầy rượu, bàn tay gã được tỉa tót, chăm sóc khá công phu. Gã lạnh lùng nhìn Quyên:
- Tôi nghe nói cô từ chối khách. Cô đến đây ngồi uống rượu tì tì như bà hoàng vậy. Cô tưởng mình là bà hoàng thật đấy chắc?
- Bây giờ tôi không có tiền, các người muốn giết tôi thì cứ việc.
Nói xong, Quyên giật ly rượu trên tay Hàn Vi uống sạch. Cô không nhìn thấy vẻ mặt khó coi của Vũ.
Nhưng Hàn Vi thì thót cả tim. Ở Sài Gòn này, trong giới vũ trường còn ai không biết tiếng má mì Vũ. Gã nắm trong tay sinh mệnh các vũ nữ, và nếu ai đó vô tình chọc giận gã thì coi như cuộc đời cô đó ở đất Sài Thành đã chấm dứt.
Má mì Vũ nghiến răng tru tréo:
- Con quỷ cái! Mày chán sống rồi đấy hả?
Quyên vung tay:
- Tôi chán sống đấy, rồi thì sao?
- Mày sẽ hối hận, con quỷ.
Quyên đã say và cô không biết sợ là gì. Hàn Vi phải kéo Quyên lại khi thấy cô muốn xông vào gã pê- đê chết tiệt. Vi hối hận vì cô đã không giúp Quyên ngay từ đầu để tình hình trở nên tồi tệ thế này.
Vi vội vàng móc ví lấy tiền nhưng bỗng có một bàn tay mạnh mẽ ngăn cô lại. Người đó là Kha.
Kha nháy mắt cười với Vi rồi quay lại má mì Vũ:
- Tiền phải không? Bao nhiêu?
Gã pê- đê nheo mắt nhìn người đàn ông, và với cặp mắt tinh tường cùng với cái mũi thính nhạy, gã ngửi thấy mùi tiền toát ra từ con người sang trọng và lịch lãm của Kha.
Gã nhún vai ra vẻ bất cần:
- Tiền không phải là tất cả vấn đề.
Kha thản nhiên hỏi:
- Thế vấn đề ở đây là gì?
Gã pê- đê hất mặt về phía Quyên:
- Nó không tôn trọng luật lệ ở đây.
- Tiền chính là luật.
Kha móc ví cầm tay, tỏ vẻ sẵn sàng chi. Rồi bằng giọng lạnh lùng, Kha hỏi:
- Bao nhiêu?
- Hai vé.
Kha mở ví rút ra hai tờ một trăm đô ấn vào tay gã pê- đê.
- Khỏi thối!
Chớp mắt, hai tờ giấy bạc đã nằm gọn trong túi má mì Vũ như trò ảo thuật.
Gã cười tít mắt:
- Ông bạn thật là hào phóng!
Kha không tỏ vẻ gì thích thú trước câu tâng bốc của gã pê- đê. Ông ta đã quá từng trải và loại người như má mì Vũ chỉ là hạt cát trong mắt ông ta.
Giọng Kha lạnh lùng:
- Tôi muốn từ nay, cô Quyên có được sự bảo đảm ở đây.
Một lần nữa, gã pê- đê nheo mắt nhìn đối phương đánh giá. Gã lấp lửng:
- Ý ông bạn là thế nào?
- Cậu còn chưa nghe rõ hay sao?
- Nếu cô ta gây ra chuyện rắc rối gì ông bạn có gánh vác nổi không?
Kha lại mở ví lấy ra một tấm danh thiếp in chữ vàng đưa cho má mì Vũ.
- Hãy gọi cho tôi, nếu có xảy ra chuyện đại loại như thế.
Gã pê- đê đọc nhanh mấy chữ in trên danh thiếp rồi cho vào túi cũng nhanh như có phép thuật. Rồi gã vỗ vai Quyên:
- Này nhỏ! Cưng có chỗ dựa khá đấy.
Gã cười khẩy rồi bỏ đi.
Kha quay lại nhìn Quyên, nở một nụ cười lịch lãm:
- Em thấy không, tôi đã nói chúng ta sẽ còn gặp lại nhau.
Quyên đã say, nhưng cô còn tỉnh táo để nhận ra Kha vừa làm gì cho cô.
- Lúc nào anh cũng hào phóng như vậy hay sao?
Cô hỏi, môi cười lúng liếng. Cô biết rõ nụ cười của cô có sức thu hút mãnh liệt như thế nào, và đàn ông thì thường không đứng vững trước một nụ cười như thế.
Kha trả lời đầy ngụ ý:
- Nếu em muốn biết, sao không thử tìm hiểu đi.
- Vậy chuyện lần trước thì sao?
- Chuyện nào, tôi không nhớ.
Kha làm ra vẻ ngớ ngẩn. Quyên bật cười to rồi cô rời vai Hàn Vi chệnh choạng bước đi. Kha đỡ lấy tay cô, dịu dàng hỏi:
- Em muốn đi đâu?
- Ra khỏi chỗ ồn ào này.
Rồi cô quay lại đối diện với Kha, đầu cô ngã về phía sau, ngực cô nhô lên căng tròn dưới làn áo thun. Mắt cô long lanh như có nước và giọng cô thì cực kỳ gợi cảm:
- Thế anh có muốn đi với em không?
- Em cho rằng tôi có thể từ chối lời mời hấp dẫn như vậy hay sao?
Hàn Vi đã chứng kiến tất cả và cô biết rằng nếu đêm nay cô để Quyên ra đi thì đó giống như một chuyến đi dấn thân vào cạm bẫy. Cô bước nhanh tới giữ tay Quyên lại:
- Quyên say rồi - Cô nói rồi quay lại Kha - Xin lỗi anh Kha, Quyên nó mệt lắm. Ngày mai anh Kha hãy quay lại nhé.
Quyên vùng vằng nhưng không thoát khỏi tay Vi. Cô nổi cáu:
- Vi làm gì vậy?
- Vi đưa Quyên về.
- Nhưng Quyên đã hứa đi chơi với anh Kha.
- Quyên không được đi! - Hàn Vi nói đậy vẻ nghiêm khắc - Nếu Quyên đi thì từ nay chúng ta không còn là bạn nữa.
Quyên im lặng nhìn thẳng vào mắt Vi. Trong vòng một phút, hai người cứ nhìn nhau như thế mà không hề nói một lời nào. Rồi Quyên từ từ gỡ tay Vi khỏi tay mình, cô quay lưng bỏ đi, bước chân cô chệnh choạng mất hút vào đám đông hỗn loạn.
Hàn Vi đã đọc được vẻ tuyệt vọng trong đôi mắt của bạn. Cuộc đời của họ vốn không có nhiều hy vọng, cho dù là lúc trong túi rủng rỉnh tiền hay có lúc phải đi vay bạc nóng của má mì Vũ. Nhưng dù thế nào, Vi cũng chưa từng thấy ánh mắt Quyên lạc lõng vô hồn như cô vừa nhìn thấy.
Tự dưng nước mắt Vi trào ra. Cô thương bạn quá, và những giọt nước mắt đó cũng dành cho chính cô. Cô chưa từng yêu như Quyên, chưa từng có một tình yêu hết mình và tràn đầy hy vọng như Quyên và Phong, nhưng một tình yêu như thế nếu có may mắn đến với cô thì kết quả sẽ ra sao? Hay rồi cô cũng sẽ rũ rượi và tuyệt vọng như Quyên bây giờ?
Có ai đó đập nhẹ lên vai Vi rồi một giọng nhão nhoẹt vang lên:
- Con nhỏ kiếm được thằng kép quá đã, Vi ha!
Hàn Vi quay lại trừng mắt nhìn gã pê- đê, cô muốn hét vào mặt gã "mày là thứ sâu bọ hút máu". Nhưng cô kìm chế được và lẳng lặng bỏ đi. Chừng nào cô chưa thoát khỏi cuộc sống trong ánh đèn mờ ảo, với rượu bia và khói thuốc thì chừng đó, những hạng người hèn hạ như gã pê- đê này vẫn còn khống chế được cô.
Quyên về đến nhà lúc sáu giờ sáng, cô khựng lại khi thấy Hàn Vi ngồi trên ghế. Thông thường giờ này, Vi phải còn ngủ, bởi vì họ thường chỉ bắt đầu giấc ngủ vào lúc hai giờ.
Quyên bỏ xách tay xuống ghế, cô chậm chạp tháo giày, cởi vớ rồi nói:
- Quyên đi tắm đây, Vi có đi không?
Sáng nào hai cô cũng tắm, và thường thì tắm chung. Quyên vào nhà tắm, trút bỏ y phục. Cô ngắm mình trong tấm gương lớn thật lâu rồi mở vòi hoa sen.
Nước mát phủ xuống người cô, cô nhắm mắt, đứng im như vậy một lúc lâu, mặc tình cho những tia nước trong lành gột rửa cơ thể cô.
Bỗng cô nghe có bàn tay ai đó choàng qua eo cô. Rồi cô cảm nhận được hơi ấm của Vi, nghe ngực Vi mềm mại áp vào lưng cô.
Cô nắm chặt hai tay Vi, bỗng nghe cơ thể Vi rung động, rồi tiếng nấc của Vi.
Cô với tay tắt vòi nước.
Hàn Vi không nói một tiếng nào. Cô lấy dầu tắm đổ ra tay rồi xoay Quyên lại, cô lặng lẽ xoa dầu khắp cơ thể Quyên. Tay cô thật nhẹ, dịu dàng lướt trên da thịt Quyên. Cô xoa dầu khắp cùng cơ thể Quyên, tỉ mỉ và cẩn thận như muốn chà rửa thật sạch cho bạn. Vi vừa làm vừa rơi nước mắt.
- Sao Vi lại khóc?
Vi im lặng, vẫn đều đặn kỳ cọ cho Quyên. Bây giờ đến lượt Quyên bật khóc, cô ôm chầm lấy bạn. Quyên nghĩ đến mẹ, hồi nhỏ mẹ cũng tắm cho cô như thế, chỉ khác một điều là hồi đó mẹ tắm cho cô bằng xà phòng bánh, không thơm tho và dễ chịu như loại dầu tắm đắt tiền này.
Quyên vẫn ôm chặt bạn, nức nở bên tay Vi:
- Vi khóc cho Quyên đó hả? Làm gì phải khóc thế Vi. Quyên đâu phải là thánh nữ trinh tiết, thanh cao gì đâu. Quyên có ngủ với lão Kha hay với thằng đàn ông nào khác thì cũng thế thôi.
Vi biết Quyên chỉ nói thế thôi chứ thật ra Quyên đau lòng lắm. Từ lúc quen Phong, Quyên đã tự thề là sẽ xa lánh tất cả đàn ông, sẽ không ngủ với bất cứ ai trừ Phong.
- Đêm qua, Vi đã gọi điện cho anh Phong.
Vi nói, Quyên giật mình đẩy Vi ra hỏi:
- Vi gọi cho anh ấy làm gì?
- Phải nói cho anh Phong hiểu hoàn cảnh của Quyên. Vi tin anh Phong sẽ hiểu và tha thứ cho bạn.
- Anh ấy đã nói gì?
Giọng Quyên gấp rút, cả người cô căng ra chờ đợi câu trả lời của Vi. Hàn Vi khẽ lắc đầu:
- Vi không liên lạc được. Anh ấy đi rồi.
- Ảnh đi đâu?
- Vi không biết. Lúc Vi gọi điện thoại ở nhà thì gặp Tuyết. Nó nói anh Phong đi rồi và bảo mình đừng tìm cách liên lạc với anh ấy nữa.
Quyên quay mặt đi, như thể cô muốn che giấu nỗi thất vọng tràn ngập trong cô.
- Thì Vi đừng gọi nữa.
- Nhưng Vi không thể nhìn Quyên như thế này được.
- Quyên có sao đâu. Chẳng phải Quyên vẫn đang sống đó sao?
Quyên nói rồi mở vòi cho nước đổ xuống như mưa.
Lát sau hai cô nằm ôm nhau trên giường. Trong lớp chăn bông ấm áp, Vi thủ thỉ vào tay bạn:
- Quyên từng nói không bao giờ để mất anh Phong, sao giờ Quyên dễ dàng bỏ cuộc như vậy?
- Lão Kha đề nghị Quyên sống chung với lão.
Giọng Quyên lạnh như băng. Hàn Vi giật mình xô bạn ra, cô trợn mắt hỏi:
- Rồi Quyên trả lời thế nào?
Quyên im lặng, cô trở mình ngửa mặt nhìn trừng trừng lên trần nhà. Mãi cô mới lên tiếng:
- Anh Phong là người tốt, nhưng anh không thuộc thế giới của chúng ta.
Vi thở dài, điều đó cô đã nhận ra từ lâu. Quyên tiếp:
- Quyên sai lầm khi nghĩ rằng có thể yêu và lấy một người như Phong. Bây giờ nếu Quyên cố gắng níu kéo tình yêu của ảnh, có thể Phong sẽ tha thứ và trở lại với Quyên, nhưng sau đó thì thế nào? Liệu tình yêu có còn như thuở đầu không? Liệu anh ấy có bỏ qua cái quá khứ trần tục nhơ nhớp của Quyên không?
Rồi còn gia đình của Phong, họ sẽ chấp nhận Quyên như thế nào đây?
Vi muốn nói một câu gì đó để an ủi bạn, nhưng chính cô cũng đành chấp nhận thực tế phũ phàng đó. Cả cô và Quyên, con đường mà họ đã chọn, hay nói đúng hơn là số phận đã an bài cho họ, con đường đó không có những người như Phong đồng hành.
Có thể Phong rộng lượng và sẵn sàng tha thứ, nhưng xung quanh anh còn có người thân và bạn bè của anh, họ sẽ không đón nhận những người như các cô, và đến một lúc nào đó, vì Phong không phải là thần thánh, anh sẽ chợt nhận ra các cô không thuộc về thế giới của anh.
Quyên nói tiếp:
- Cho đến giờ, Quyên nghiệm ra một điều, Vi có muốn nghe không?
- Quyên nói đi!
- Quyên nghiệm ra rằng:
nếu chúng ta đã đi vào con đường này, thì mục đích cuối cùng là tiền, tất cả những việc còn lại đều là thứ yếu, kể cả tình yêu.
Vi im lặng, cô nghe giọng Quyên sao mà lạnh lùng và chua xót quá.
- Chúng ta phải kiếm thật nhiều tiền. - Quyên lại nói tiếp - Phải biết tận dụng sắc đẹp và tuổi trẻ; còn tình yêu, sẽ không có thứ tình yêu chân thật đến với chúng ta. Những kẻ nói yêu ta, bám theo ta, hoặc là hạng người lắm tiền muốn tận hưởng thú vui thể xác như lão Kha, hoặc là những thằng choai choai ăn không ngồi rồi, vừa muốn lợi dụng thân xác của ta, vừa muốn có tiền tiêu xài.
Hạng người này, trong mắt chúng ta cũng chỉ là hạng rác rưởi, mặc dù chính chúng còn đê tiện và hèn hạ hơn chúng ta gấp vạn lần. Còn... những người như anh Phong, cho là họ có rộng lượng đến đâu, phóng khoáng đến đâu thì cuối cùng họ cũng không thể chấp nhận chúng ta. Họ không thuộc về chúng ta.
Vi im lặng một lát rồi hỏi:
- Quyên vẫn yêu anh Phong lắm, phải không?
Quyên không trả lời, nước mắt lặng lẽ trào ra. Nếu như cô gặp Phong sớm hơn, nếu như cô có thể làm lại từ đầu, để cô được trong sạch và xứng đáng với tình yêu của Phong hơn, thì cô sẵn sàng đánh đổi tất cả để có Phong.
Nhưng số phận là như vậy, không thể thay đổi được. Cuộc đời vốn có những điều nếu như... và nếu như cô không rời bỏ làng quê nghèo hèn lên thành phố tìm việc thì cô sẽ không gặp Phong. Nếu như cô vẫn ở quê, tâm hồn cô, thể xác cô vẫn trong sạch, nhưng cô sẽ mãi là con bé lọ lem đen búa, tay chân vàng màu bùn phèn, thì dẫu có gặp Phong, cô cũng không thể có anh, số phận là như vậy, thượng đế đã an bài và không thể thay đổi được.
Hàn Vi bỗng lên tiếng:
- Nhưng Quyên không thể gắn bó với lão Kha được.
- Tại sao? Vì lão già ư?
- Không phải, lão còn trẻ chán đấy chứ. Nhưng Vi có cảm giác lão không đơn giản.
Quyên chợt cười nhạt. Vi nghiêm giọng:
- Vi không đùa đâu.
- Lão đang mê Quyên, lão hứa sẽ mua nhà, mua xe và chu cấp cho Quyên.
- Lão hứa gì mà chẳng được.
- Nhưng Quyên đâu có dại. Chừng nào lão cho Quyên những gì lão hứa, chừng đó Quyên mới cho lão những gì lão muốn.
- Nhưng đêm qua...
Quyên xoay lại ôm bạn nói:
- Đêm qua chỉ làm lão thêm mê Quyên mà thôi.
Hàn Vi cảm thấy bất an cho bạn, cả lo lắng nhưng không biết phải cảnh giác bạn bằng cách nào. Cô có cảm giác lão Kha không phải là người đơn giản, lúc lão xì tiền cho má mì Vũ. Cái cách lão nhìn Vũ như nhìn một con chó khiến cô phải rùng mình.
Quyên đang chơi một nước cờ lớn với một đối thủ nguy hiểm. Hàn Vi lo lắng nhưng chính cô cũng không biết phải đối phó bằng cách nào.
Nói cho cùng, hai cô còn quá trẻ. Tuy đời đã dạy cho các cô nhiều thứ, các cô trưởng thành hơn tuổi của mình, nhưng như thế vẫn là chưa đủ. Cuộc đời còn có những cạm bẫy mà con người dẫu có từng trải, già giặn đến mấy cũng khó mà lường trước được.
Vì ở chỗ Phong không có sóng điện thoại di động nên anh phải về nhà dì ba gọi điện cho gia đình, nhân tiện anh mua một cây đèn pin và các thứ cần dùng khác.
Lúc gọi điện, anh đã nghĩ tới Quyên. Có cái gì đó thôi thúc anh gọi cho cô, người cuối cùng anh đã không gọi.
Anh vội vã trở về căn nhà gỗ trong rừng mặc dù dì ba cố giữ anh lại, còn nhỏ em họ thì hứa sẽ dẫn anh đi chợ hoa Đà Lạt.
Phong biết vì sao anh vội trở về.
Nhưng một đêm... hai đêm rồi ba đêm, Phù Du vẫn không trở lại. Phong thường thức giấc lúc nửa đêm soi đèn ra bờ hồ tìm kiếm vô vọng.
Anh cố gắng vẽ lại hình ảnh cô, lúc cô đứng trên thuyền dang rộng hai tay như muốn ôm vũ trụ vào lòng, nhưng anh không thành công. Anh bỏ đi rồi lại vẽ, tất cả đều không làm anh hài lòng.
Những bức tranh ấy dường như thiếu một cái gì đó mà anh không rõ.
Phù Du mất tăm, giống như một câu chuyện không có thật. Cho đến lúc Phong nghĩ cô không trở lại nữa thì cô bất ngờ xuất hiện. Cô lúc nào cũng vậy, làm cho người ta phải luôn bất ngờ vì cô.
Đêm đó thời tiết rất xấu, mưa phùn lất phất suốt từ chiều. Phong đi ngủ sớm, chợt anh giật mình choàng tỉnh vì tiếng động ngoài cửa sổ.
Cạch... cạch...
Có ai đó gõ vào cửa kính, Phong nghĩ ngay đến Phù Du. Anh chồm dậy thật nhanh, vén tấm rèm cửa và nhìn thấy cô.
Cô mặc bộ đồ trắng, vẫn là màu trắng, mái tóc xõa dài, mặt cô nhòe nhoẹt sau làn kính loang loáng nước mưa. Phong mở chốt đẩy cửa ra, cả người Phù Du ướt đẫm. Và Phong lại nhìn thấy cái màu hồng khêu gợi ẩn khuất dưới lớp vải trắng mong manh, đầy đặn, nhô cao, phập phồng và đầy kiêu hãnh.
Phong nghe hơi thở mình dồn dập, và giọng anh nghẹn đi lẫn trong tiếng mưa rơi tí tách:
- Anh... anh tưởng em không trở lại nữa.
Ánh mắt Phù Du sáng rực trong đêm tối hấp háy nhìn anh như những ngôi sao xa tít trên trời cao. Giọng cô mềm như gió thoảng, ngọt ngào như mật ong.
Cô thơ ngây hỏi:
- Anh Phong có mong em không?
- Anh... có.
Phong thú nhận, anh không trả lời khác hơn được. Đơn giản vì với một cô gái đầy vẻ trong trắng thơ ngây như Phù Du người ta không thể nói dối:
- Giờ em đến rồi đây, thế anh Phong có vui không?
- Anh... anh vui lắm!
Phong trả lời như cái máy và anh ngạc nhiên vì mình không tự chủ được.
Phù Du tiến tới một bước, giờ cô đứng gần anh hơn, đến nỗi anh cảm nhận được hơi thở thoang thoảng hương thơm của cô.
Giọng cô thoảng nhẹ:
- Em xin lỗi! Em biết là anh mong em nhưng em không đến được. Em... em không được khỏe.
Phong thảng thốt:
- Em bệnh làm sao?
- Em... bị sốt.
Phong vội vàng nói:
- Em vào nhà đi, kẻo lại cảm nữa bây giờ.
Phong định ra mở cửa cho cô nhưng cô la lên:
- Không, em muốn anh Phong ra ngoài với em cơ.
Rồi cô tiếp:
- Mình đi chèo thuyền đi anh.
Phong không hề ngạc nhiên trước đề nghị của Phù Du. Cô vốn vẫn ngông nghênh như vậy và những ý thích của cô thì không thể tưởng tượng được.
Nhưng Phong ngạc nhiên về chính mình. Anh... chiều cô ngay tức thì, không một chút ngần ngại. Trong thời tiết này mà đi chèo thuyền thì họa chỉ có người điên. Mà Phù Du... điên thật, cô dường như chỉ xuất hiện vào đêm khuya, vào lúc trời đất tối tăm, mưa phùn lất phất.
Ít phút sau, Phong đã đứng cạnh cô, dưới mưa, trên tay cầm cây đèn bấm.
Anh nhìn cô, có cảm giác như cô gầy hơn, và cô thật mong manh. Một tia chớp chợt lóe lên, Phong thoáng nhìn thấy gương mặt xanh xao của cô, cô nhìn anh mỉm cười, đôi mắt long lanh.
Bỗng Phong có một ý muốn, anh khẽ thì thầm:
- Phù Du! Anh có thể soi mặt em được không?
Cô nghiêng đầu nhìn anh, cắc cớ hỏi:
- Chi vậy anh?
- Anh... muốn nhìn thấy mặt em.
- Anh quên em rồi chứ gì? - Cô dài giọng - Rõ chán!
- Không... không phải vậy. Anh chỉ muốn nhìn kỹ hơn.
Cô nghênh mặt lên:
- Thì đây, anh nhìn đi.
Phong đưa cây đèn bấm lên, một tiếng tách nhỏ, ánh sáng chói lòa hắt lên gương mặt xinh xắn của cô. Phù Du nhắm nghiền mắt vì bị chói, mặt cô nhăn nhăn, cái mũi hếch lên phập phồng, một nụ cười phớt trên môi cô.
Cô vẫn rất đẹp, chỉ có điều mặt cô tái xanh, một làn da xanh xao đến đau lòng. Môi cô tim tím chứ không đỏ như son hồng, những sợi lông măng xếp dài trên đôi gò má láng mịn như nhung.
Phong dịu dàng hỏi:
- Phù Du! Em lạnh lắm phải không?
Cô lắc đầu. Phong lại nói:
- Em đừng dối anh. Giờ mà em không vào nhà ngay thì em sẽ lại bệnh mất thôi. Phù Du nghe anh, vào nhà đi em.
Phù Du chu môi giận dỗi:
- Em không lạnh, nếu anh sợ lạnh thì vào nhà đi, em đi một mình.
Rồi cô quay ngoắt, bỏ đi. Dáng cô ngúng nguẩy giống như nhỏ em gái hay nũng nịu của Phong. Anh vội vàng đuổi theo cô:
- Thôi được, thôi được... anh đi với em.
Cô đứng lại, giọng nghiêm trang:
- Anh đi thật chứ?
- Thật mà.
- Anh không miễn cưỡng, dù chỉ chút xíu thôi?
Cô giơ ngón tay út xinh xắn lên. Phong lại gần, anh nhận ra mình đang bị cô cuốn đi, giống như anh chỉ là đám lục bình còn cô là dòng nước lớn.
Cô khẽ reo lên rồi nắm tay Phong chạy đi. Phong giật thót cả người, bàn tay cô trong tay anh lạnh như băng tuyết. Anh khẽ siết tay cô như muốn sưởi ấm cho cô.
Ít phút sau, hai người đã lênh đênh trên mặt hồ, dưới những hạt mưa phùn lất phất. Mãi sau này, Phong cũng không hiểu vì sao lúc đó anh lại dễ dàng chiều theo ý muốn ngông nghênh của cô. Chỉ có điều từ đó về sau, bao giờ Phong cũng chiều cô. Anh không nỡ, dù chỉ là một giây làm phật ý cô.
Phong ngồi phía sau chèo thuyền, Phù Du đứng ở mũi, hai tay dang rộng đón những hạt mưa rơi xuống, và cô bắt đầu hát.
Cô hát say sưa, một bản tình ca thật buồn. Nếu có mang theo giấy và cọ, mà trời không mưa thì Phong sẽ vẽ ngay hình ảnh của cô lúc bấy giờ.
Thuyền đã ra giữa hồ. Phong gác mái chèo, Phù Du không hát nữa. Cô quay lại nhìn Phong nhoẻn cười, nũng nịu hỏi:
- Anh Phong nghe em hát có hay không?
Phong đáp ngay:
- Em hát hay lắm!
- Thật không anh?
- Thật mà, anh nói dối em làm gì.
- Thế anh có biết bài hát đó không?
Phong thành thật:
- Anh không biết.
Phù Du ngửa mặt nhìn lên trời, giọng chợt trở nên mơ màng:
- Đó là tiếng hát của một người con gái đi tìm người yêu trong tuyệt vọng.
Rồi cô ngồi xuống, nghiêng người lùa tay vào nước. Cô vốc nước lên, nghịch ngợm như một đứa trẻ. Cô cất giọng thỏ thẻ:
- Anh Phong này.
- Gì thế em?
- Em đố anh, người ta sợ nước hay là sợ lửa?
Phong không hiểu sao cô lại hỏi một câu ngây ngô như vậy, nhưng anh vẫn đáp:
- Tất nhiên người ta sợ lửa hơn.
- Nhưng anh có biết con người chết vì nước nhiều hơn vì lửa không?
- Ừ nhỉ. - Phong đồng tình - Em nói đúng, nhưng anh chưa nghĩ đến chuyện ấy bao giờ.
Phù Du tư lự suy nghĩ một lúc rồi hỏi:
- Con người mà chết cháy, chắc trông khó coi lắm phải không anh?
Phong không hiểu sao Phù Du cứ mang chuyện chết chóc ra mà nói, nhưng anh vẫn chiều cô mà đáp:
- Ừ, chắc chắn là xấu xí lắm.
- Nhưng chết ở dưới nước thì lạnh lắm, phải không anh?
- Chắc là như vậy.
- Em thật ngốc quá, anh làm sao biết được mà hỏi. Nhưng... có một người biết. Chị ấy đã chết ở đây, trong hồ nước này. Mà sao người ta không đặt cho cái hồ này một cái tên nhỉ?
Phong rùng mình nghe lạnh buốt sống lưng. Anh tự hỏi Phù Du có phải chăng là hiện thân của cô gái tội nghiệp năm nào? Phải chăng người con gái đáng thương đó mang theo mối tình dang dở, đã chết một cách tức tưởi và vì còn luyến tiếc nhân gian nên đã hóa thân vào Phù Du trở về kiếm người tình năm xưa?
Phù Du chợt buông tiếng thở dài não ruột rồi nói:
- Nếu phải chết, em thà chết dưới nước, dẫu có lạnh một chút còn hơn nứt nẻ như con heo quay.
Phong không kềm được kêu lên:
- Phù Du! Sao em cứ nói về chuyện chết chóc làm chi?
Cô ngước mắt nhìn anh vẻ hối hận:
- Em làm anh sợ phải không? Em thật hư quá. Anh đừng giận em nghe anh.
Rồi cô nhoẻn cười thật tươi, với nụ cười như thế thì dẫu ai có trái tim sắt đá cũng phải vỡ tan. Nụ cười của cô làm Phong thắt cả ruột gan.
Cô chợt đứng lên:
- Mình tắm đi anh!
Phong hơi ngần ngừ. Nếu ai bảo anh giờ này nhảy xuống hồ tắm thì dẫu có cho vàng anh cũng từ chối. Nhưng đằng này lại là Phù Du. Anh thấy bàn tay cô chìa ra, những ngón tay thuôn thả thon dài và bé bỏng, anh không cưỡng được mình đưa tay nắm lấy tay cô. Bàn tay vẫn rất lạnh.
Phù Du đếm một... hai... ba rồi hai người nhảy xuống nước. Vì cả ngày hôm nay không có nắng nên nước hồ lạnh buốt. Phù Du té nước vào Phong, rồi cô bơi tung tăng, cất tiếng cười vang. Trông cô vui vẻ như thể người vừa trở về quê nhà sau một chuyến đi xa.
Phong như một gã khờ lẩn quẩn theo cô. Anh lạnh đến nỗi răng khua lập cập, trong khi Phù Du chẳng có dấu hiệu gì. Thậm chí trông cô còn khỏe hơn cả lúc trên bờ.
Phù Du đùa nước chán một lúc bèn bơi lại gần Phong. Nhìn thấy tình trạng của anh, cô thỏ thẻ hỏi:
- Anh Phong lạnh lắm hả?
Phong muốn chối nhưng với bộ dạng của anh lúc đó thì có nói dối cũng chẳng lừa được ai. Anh đành hỏi:
- Em không nghe lạnh chút nào sao?
Phù Du không đáp, cô căng mắt chăm chú nhìn Phong, rồi cô hỏi:
- Anh Phong! Sao cái gì anh cũng chiều em hết vậy?
- Anh... cũng không biết nữa.
Đó là Phong nói thật, quả thật đến giờ anh không sao hiểu và giải thích được.
Phù Du bỗng ôm lấy Phong, cô hành động đột ngột đến nỗi Phong giật cả mình. Cô ôm anh thật chặt, ngực cô áp sát vào anh đến nỗi Phong cảm nhận được nhịp tim của cô.
Giọng cô thủ thỉ rót vào tai Phong tình tứ:
- Còn lạnh hôn?
Quả thật, Phong chẳng còn cảm thấy lạnh chút nào. Đó không phải là phép màu mà là vì cơ thể ấm áp của Phù Du, vì tim Phong đập đến vạn lần trong một giây, vì máu anh sôi lên, vì... một cảm giác thật không sao diễn tả được.
Anh vòng tay qua lưng cô, siết chặt chiếc eo thon thả cong cong. Bấy giờ Phong như người lạc vào cõi mê, đầu óc rối mù khiến anh không suy nghĩ được điều gì cho ra hồn. Anh ôm cô hoàn toàn vì bản năng của một người đàn ông.
- Mình về đi anh!
Phù Du thỏ thẻ, Phong giật mình bừng tỉnh vội buông cô ra. Anh vừa sung sướng vừa xấu hổ, vừa muốn lại được ôm cô mà cũng muốn tránh cô thật xa.
Quả thật trong đời Phong chưa bao giờ mụ mị hồ đồ đến thế này.
Phù Du lạnh đến nỗi không cột được dây thuyền. Vừa ra khỏi nước, cô đã run bắn lên, răng khua lập cập khiến Phong phải vội vã chèo thuyền vào bờ.
Như lần trước, cô lên trước và nắm lấy dây thuyền, nhưng đó là tất cả sức lực còn lại của cô, hai tay cô run bần bật, đôi chân không giữ nổi thân hình, từ từ khụy xuống.
Phong kêu lên một tiếng, anh vùng dậy, con thuyền chao đảo khiến anh không giữ được thăng bằng đành nhảy luôn xuống nước. Anh bơi vào bờ thật nhanh, hai tay vịn lấy cầu tàu phóng mình nhảy lên.
- Phù Du... Phù Du...
Anh đỡ cô đứng lên, thân hình cô mềm oặt, mặt cô tái xanh, đôi môi thâm tím. Cô bám vào anh, đôi tay run rẩy, yếu ớt, giọng cô thả đầy hơi nước:
- Anh Phong... em... em lạnh quá!
- Anh đưa em vào nhà.
- Không... - cô hổn hển - anh hãy ôm em... ôm em đi anh!
Và Phong kéo cô vào lòng ôm thật chặt. Tự dưng nước mắt Phong trào ra.
Từ bao lâu rồi Phong không khóc nhỉ? Có đến mười mấy năm rồi, từ lúc Phong trưởng thành và không còn bị mắng vì những lời vụn vặt của trẻ con nữa.
Ngay cả khi Quyên làm anh đau lòng nhất Phong vẫn không khóc. Hôm nay... thật lạ lùng, anh rơi nước mắt vì Phù Du.
Phù Du nhỏ bé và mong manh, Phù Du lãng mạn và yếu đuối. Cô nằm gọn trong lòng Phong, má cô bé kề bên má anh, da thịt cô miết vào da thịt anh. Cô nhận ra Phong khóc và cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh, rồi cô đưa tay lên, những ngón tay nhỏ nhắn xinh xinh dịu dàng lau nước mắt cho anh.
- Đừng khóc anh! Em không chết đâu. Em... em chưa chết đâu anh.
Phong đè môi cô bằng hai ngón tay:
- Đừng nói gở thế em. Anh đưa em vào nhà nhé.
Cô khẽ gật:
- Nhưng em không đi nổi.
- Vậy anh bồng em.
Cô nhoẻn môi cười, dù cô xanh xao nhợt nhạt nhưng cô cười vẫn đẹp tuyệt vời.
- Nhưng em nặng lắm.
Phong cúi xuống vòng tay bế cô lên, cô nhẹ tênh.
Không hiểu sao Phù Du vừa mới tung tăng bơi lội, đùa nghịch như trẻ con đó mà vừa ra khỏi nước cô đã run bần bật.
Phù Du giống như một con cá, đúng hơn là nàng tiên cá, và nước là thế giới, là sự sống của cô.
Phong bồng cô trên tay chạy nhanh vào nhà, cô gần như lả đi, hoàn toàn kiệt sức. Anh đưa cô vào phòng ngủ, đặt cô ngồi xuống ghế, rồi ba chân bốn cẳng chạy về phòng mình lấy quần áo, lúc anh trở lại thì thấy Phù Du đứng trước tấm gương lớn của tủ treo quần áo. Cô đứng không vững, người cô liêu xiêu, một tay vịn vào cạnh tủ.
Phong đến sau lưng cô, bóng hai người in trong gương. Anh nói:
- Em thay đồ đi!
Cô không trả lời, mắt vẫn nhìn mình trong gương. Rồi cô buồn bã:
- Trông em xấu xí lắm phải không anh?
Trời ơi! Giờ này mà cô còn nghĩ đến chuyện xấu hay đẹp. Phong giục:
- Em thay đồ nhanh đi, kẻo lại cảm lạnh bây giờ.
Phù Du như không nghe Phong nói, giọng cô thờ thẫn:
- Em sợ lắm. Nếu một ngày đó tóc em rụng hết, em gầy nhom như bộ xương khô, đang dẻ nhăn nheo như bà già tám chục tuổi... Ôi! Thật là kinh khủng. Em thà nhảy xuống hồ chết quách còn hơn.
Bấy giờ Phong không hề để tâm đến những lời nói đó. Anh nghiêm giọng:
- Em nói bậy bạ gì vậy Phù Du?
Anh dúi bộ đồ vào tay cô:
- Em thay đồ, anh ra ngoài đốt một chậu than mang vào cho em.
Nói xong, Phong quay người đi ra. Chợt cô gọi:
- Anh Phong!
- Chuyện gì vậy em?
Phong quay lại, thấy cô tựa lưng vào tủ nhìn anh đăm đăm. Đôi mắt với hàng mi dài cong vút của cô mở to, xoe tròn. Cô cầm bộ đồ của anh, bàn tay run run, môi cô mấp máy như muốn nói gì đó rồi cô không nói nữa. Cô nhoẻn cười, cuối cùng chỉ nói một câu:
- Anh thật tốt.
Lần trước cô cũng nói với anh như vậy nhưng giờ Phong không để ý. Anh ra ngoài kiếm một cái chậu cho than vào rồi nhóm lửa. Anh bỏ một tí muối hột vào chậu than cho bớt khói rồi bê vào phòng.
Phù Du đã thay đồ, bộ đồ ướt cô để trên ghế. Cô nằm thiêm thiếp trên giường, mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình của Phong.
Phong bê chậu than đặt trên giường cạnh cô, rồi anh ngồi xuống, chiếc nệm chuyển động vì sức nặng của anh. Cô hé mắt nhìn anh, giọng thều thào:
- Anh Phong, em... lạnh quá!
- Sao em không đắp chăn vào?
- Em chờ anh đắp cho em.
Phong nghe có cái gì đó nhói qua trong lòng. Anh kéo chăn đắp cho cô mà muốn rớt nước mắt. Bắt đầu từ lúc đó, anh biết rằng trái tim anh đã thuộc về cô.
Anh đã yêu cô, bắt đầu từ sự lạ lùng, bí ẩn của cô. Và sau đó là sự mong manh dễ vỡ như thủy tinh, là sự dịu dàng lãng mạn, là những ngây thơ và hồn nhiên, là niềm vui và cả những lo lắng mà cô mang đến cho anh.
- Nhưng Phong ơi, tay em lạnh quá!
Anh luồn tay vào chăn nắm lấy tay cô. Rồi anh xoay cô nằm nghiêng, cầm tay cô hơ trước chậu than hồng. Được một lúc cô lại kêu:
- Má em cũng lạnh nữa.
Phong sờ vào má cô, nó lạnh như nước đá. Anh hơ tay mình cho ấm rồi áp vào má cô. Anh cứ làm chư vậy im lặng, cần mẫn, chu đáo và dịu dàng.Và anh thấy mình thật hạnh phúc vì được chăm sóc cô, được sưởi ấm cho cô.
Cô lại hỏi:
- Anh Phong...
- Sao em không ngủ một giấc đi?
- Em không ngủ được.
- Em phải cố ngủ mới được.
- Nhưng anh phải hát cho em nghe cơ.
Phong nhớ lần trước cô nói cô phải nghe một cái gì đó mới ngủ được. Bà cô kể chuyện cô nghe, mẹ hát ru cho cô ngủ. Cô vừa giống như một đứa trẻ vòi vĩnh mà cũng vừa giống như nàng công chúa hay nũng nịu.
Còn Phong thì bối rối:
- Anh... anh không biết hát.
- Vậy anh kể chuyện đi.
Phong dở khóc dở cười vì những đòi hỏi trẻ con của cô. Anh không biết làm bà mà cũng không biết làm mẹ. Nhưng anh không nỡ làm trái ý cô.
- Em muốn nghe chuyện gì hở cô bé?
Cô phản đối:
- Em lớn rồi! Em không phải là cô bé.
- Ừ, thì em lớn rồi. Thế em muốn nghe chuyện gì nào?
- Anh có biết câu chuyện "Hồn ma sơn nữ" không?
Phong chết lặng cả người. Từ lúc cô xuất hiện thì câu chuyện đó luôn quanh quẩn bên hai người, trong từng cử chỉ, hành động của Phù Du.
Cô lại nói:
- Chắc anh không biết đâu. Hồi nhỏ bà kể cho em nghe một câu chuyện thật cảm động. Bao giờ nghe xong, em cũng hỏi:
"Bà ơi! Thế linh hồn chị ấy có thật không hở bà?" Bà đáp "Bà cũng không biết nữa. Nghe đồn chỉ có những nàng trinh nữ mới được nhìn thấy linh hồn của cô ấy, mà bà thì chả phải là trinh nữ".
Em lại hỏi:
"Sao bà không làm trinh nữ hở bà?". Bà cốc em, mắng:
"Con ngốc, nếu bà là trinh nữ thì làm sao sanh thằng cha mày, rồi nó lại sanh ra đứa cháu yêu này của bà". Em ngốc thật phải không anh? Nhưng hồi đó em còn bé lắm cơ, có biết gì đâu. Em lại hỏi:
"Thế cháu có gặp được chị ấy không hở bà?". Bà đáp:
"Cháu của bà thì gặp được, chừng nào cháu còn chưa lấy chồng". Hồi đó em không hiểu cứ hỏi bà mãi đến nỗi bà cáu lên gắt:
"Con ranh này, khi nào lớn mi khắc biết". Giờ thì em đã biết rồi.
Phù Du chấm dứt câu chuyện thơ ấu của cô, Phong hỏi mà nghe người lặng đi, hồi hộp lạ lùng:
- Phù Du! Hãy nói anh nghe, có phải em đi tìm hồn ma trong câu chuyện ấy không?
- Em ước gì được gặp chị ấy. Em chỉ muốn hỏi chị ấy một câu.
Nói đến đây cô im lặng, đôi mắt khép hờ, hàng mi dài cong vút như rặng phi lao. Lúc đó Phong nhìn thấy cô mà như không thấy. Cô hiện diện mà như không có thật. Đó là những cảm giác kỳ lại mà mãi Phong vẫn không sao hiểu được.
Mãi về sau này, rất lâu, anh mới có câu trả lời.
Phù Du không chờ nghe Phong kể chuyện đã thiếp đi. Phong vẫn tỉ mỉ sưởi ấm cho cô. Rồi anh ngồi lặng ngắm cô, ngắm gương mặt xanh xao tiều tụy mà vẫn đẹp như tranh vẽ của cô.
Anh không dằn lòng được cúi xuống hôn khẽ lên má cô, rồi anh thì thầm:
"Phù Du ơi, nàng trinh nữ bé bỗng tội nghiệp của anh! Có phải em đang mơ đó không? Một giấc mơ kỳ lạ ám ảnh em, đeo đuổi em. Anh sẽ giúp em trở về với thực tại, giúp em thoát khỏi giấc mơ hoang đường ấy".
Không biết Phù Du có nghe anh nói không nhưng thật kỳ lạ, cô ngủ mà nước mắt trào ra. Những giọt lệ long lanh trong suốt đậu trên khóe mắt cô trông tội nghiệp đến đau lòng.
Chút Tình Cho Anh Chút Tình Cho Anh - Lê Duy Phương Thảo Chút Tình Cho Anh